chương 64:
Nửa giờ tiếp theo, chúng tôi học với trạng thái rất tốt, cả hai đều cởi bỏ được gánh nặng và áp lực trong lòng rồi nên trạng thái tiếp thu của con bé hơn hẳn mọi khi. Kết thúc buổi học, như đã hứa, tôi chạy ra quán gần trường để mua thịt xiên và bánh rán cho con bé ăn. Lúc trở lại không thấy Chi đâu, tôi hớt hải chạy đi tìm, thấy phòng vệ sinh đóng cửa thì mới thở phào. Đang tính quay trở lại thì cửa phòng vệ sinh phát ra âm thanh rụt rè.
- Anh... anh Hưng ơi.
(Đọc truyện tại facebook: Pưn Pưn Chan, không sao chép, lấy ý tưởng dù chỉ một tình tiết! Vui lòng tôn trọng bản quyền và tôn trọng tác giả)
Tôi giật mình, tự dưng nó gọi khiến tôi bất ngờ quá.
- Ừ, anh đây.
- Anh về rồi ạ?
- Ừ... anh mua bánh chuối rồi đây, nhưng làm sao thế?
- Thật ngại quá ạ, có việc này... em khó nói quá...
- Có chuyện gì thế?
- Nó là... vấn đề của con gái ý anh...
- Khó nói lắm hả?
- Dạ...
- Vậy thôi không cần nói cũng được.
- Không được... tại em không còn cách nào khác.
- Thế em có định nói không, thịt xiên sắp nguội rồi đấy, không ra ăn là anh ăn hết.
- Này, anh không được xấu như vậy, em mắc cỡ quá...
- Trời! Vậy em muốn thế nào.
- Nếu con gái bị thương ở một chỗ rất thầm kín thì đó là gì hả anh?
- Hả? - Tôi thực sự vẫn không hiểu ý mà con bé đang nói.
- Nói đến vậy mà anh vẫn không hiểu à?
- Là sao? Em bị thương ở đâu? Khó nói lắm à?
- Có thật anh đỗ thủ khoa trường Y không thế?
- Ý em là gì? Em mà không nói nhanh là anh đi đây.
Con bé bỗng dưng hét lớn:
- EM BỊ ĐẾN NGÀY RỒI ANH HƯNG Ạ!!!
Trời ơi là trời! Sao lại hét to như thế. Nếu có ai đi ngang qua đây tôi sẽ chết vì muối mặt mất Thấy tôi im lặng con bé ngập ngừng nói tiếp.
- Thật ra... nó không phải là vấn đề gì hết... Nhưng mà... ừm... em... quên... 'urgo' cỡ lớn mất rồi... bây giờ em không ra được...
Dù EQ thấp nhưng tôi vẫn hiểu "thông điệp" mà con bé muốn truyền tải cho mình. Hình như ông trời luôn đưa tôi vào tình thế tiến thoái nưỡng lan như vậy.
- Ừ được rồi, đợi chút anh quay lại...
- Khoan đã! Em chưa nói xong mà!
- Lại gì nữa thế? Em có yêu cầu à? Anh chưa mua bao giờ nên không biết đâu!
- Cái này còn khó nói hơn...
- Em đang thử thách tính kiên nhẫn của anh đúng không?
- Nó khó nói thật ấy anh à... Em xin lỗi anh rất nhiều... em thực sự xin lỗi anh...
- Thôi thế nhé, em không nói thì thôi anh đi đây...
- QUẦN LÓT CỦA EM BỊ RÂY RA RỒI!!!!
- Trời ơi là trời!!! Em có thể vặn nhỏ cái volume xuống được không? Tai anh có điếc đâu mà nói to thế???
- Tại vì anh bảo anh đi đấy, em sợ anh đi nên em phải nói to cho anh nghe thấy.
- Em không thấy anh đã đủ khổ sở rồi à? Được rồi anh sẽ quay lại ngay, còn vấn đề gì nữa không?
- Không... chỉ thế thôi... em xin lỗi anh x1000 lần... em xấu hổ quá...
- Không cần phải xấu hổ, dù sao đó là một trường hợp không biết trước mà. Anh đi nhé.
- Vâng.
Tôi quay lưng lại, lau sạch mồ hôi trên trán, oái oăm thật sự!
Tôi đội mũ lưỡi chai và bịt khẩu trang như Ninja rồi lái xe tới một cửa hàng đồ lót ở gần Chùa Bộc. Dựng xe trước cửa hàng, tôi gom hết dũng khí 24 năm sống trên cuộc đời để bước vào bên trong, lúc đi vào tôi không để ý cửa hàng này treo biển quảng cáo sale 50%, hậu quả là tôi phải chen lòi ruột mới đến được khu vực đồ lót.
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đi mua đồ lót cho con gái >"<, nếu bạn cùng lớp mà phát hiện ra chắc tôi sẽ lao đầu xuống hố mất. Vốn chỉ nghĩ rằng mình sẽ chọn đại một cái rồi về, ai ngờ phải chen lấn xếp hàng mãi mới thanh toán được. Lúc chọn xong, tôi quay ra thấy mấy người phụ nữ đã nhìn thấy tôi như sinh vật lạ, họ dạt sang hai hàng nhường lối cho tôi đi, không biết họ có nghĩ mình biến thái không nữa. Tuy tôi đã cùng Chi bước vào nơi như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi một mình. Móc ví ra thanh toán mà cô bán hàng cứ nhìn tôi rồi cười từ đầu đến cuối. Lúc rời khỏi cái nơi nóng như địa ngục ấy tôi mới nhận ra lý do tại sao mọi người cười mình...
Mẹ kiếp! Sao lại bất cẩn mặc đồng phục sinh viên trường Y đi mua đồ lót cho con gái thế này >"<.
- Buổi bảo vệ luận án tốt nghiệp thế nào rồi con? Ổn cả chứ?
Tôi vui vẻ thông báo cho mẹ biết:
- Khá ổn mẹ ạ, con đã trình bày luận án bằng 3 thứ tiếng, trong đó có tiếng Anh, tiếng Pháp, thầy khá hài lòng.
- Giỏi lắm con trai, mẹ rất tự hào về con, hôm nào về nhà ăn mừng con nhé, ổn thỏa cả rồi nhỉ?
- Ổn, nhưng mà mẹ à...
- Sao vậy?
- Ở buổi hội thảo có một giáo sư người Mỹ đã đến dự, kết thúc bài luận, ông ấy đã hỏi con rằng con có định thi nội trú Mỹ không?
- Vậy à? Nghĩa là ông ấy rất ấn tượng đối với luận án của con?
- Vâng, cũng có thể...
- Con đang do dự?
- Vâng...
- Con muốn thử sức cho kỳ thi đó?
- Ở Việt Nam cũng tốt...- Tôi chưa nói hết, đầu giây bên kia đã truyền tới một tiếng cười khanh khách.
- Con trai, đừng để bất kỳ lý do nào kìm hãm đôi cánh của con, hãy bay thật cao, thật xa, nên nhớ mẹ luôn ở đằng sau ủng hộ con. Con có tài, sau này con sẽ trở thành một vị bác sĩ giỏi, nếu con muốn, hãy thử sức đến với một đất nước có nền văn minh tốt rồi học những thứ mới mẻ, tìm ra những biện pháp hiện đại rồi mang về nước ta, mẹ rất tự hào khi con là con trai của mẹ.
- Nhưng... con... không muốn xa nhà...
- Hưng à, mẹ đã sống đến ngần này tuổi rồi mà vẫn còn phải dựa vào con sao? Mẹ không muốn kìm hãm tài năng của con. Con là tài sản quý giá của mẹ, đã đến lúc con rời khỏi vòng tay của mẹ và đến một phương trời mới, hãy cứ là con, đừng để lý do nào đó cản đường con.
- Con... con chưa báo hiếu được mẹ...
- Mẹ không cần điều đó Hưng ạ, mẹ cần con nên người, mẹ cần con cứu giúp người khác, mẹ cần con mạnh khỏe, vậy là mẹ vui rồi. Đi về phía trước đi con nhé, không sao hết, mẹ sẽ ổn mà. Ước mong của mẹ là con hạnh phúc.
- Nhưng...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip