Chap 2: Gả vào Vương phủ

Đột nhiên, ngoài cửa phát ra tiếng động, như là tiếng bước chân. Hồng Điều khẽ liếc mắt nhìn Lãnh Ly một cái, thấy nàng không có phản ứng, liền nơm nớp lo sợ đi ra ngoài mở cửa, chỉ lát sau, Lãnh Ly liền nghe thấy Hồng Điều hét một tiếng kinh hãi: "Tam tiểu thư!"

Lãnh Ly quay đầu về phía cửa, chỉ thấy một nữ nhân mặc một thân váy lụa màu đỏ rực, dáng người kiều mị quyến rũ đi vào phòng, khuông mặt diễm lệ, đôi mắt đẹp kiêu căng hờ hững, không chút nào che giấu vẻ chán ghét.

Lãnh Sương Linh sau khi vào phòng liền thấy Lãnh Ly ngồi ở trong, mặt không biểu tình bưng một chén thuốc, liền trào phúng cười, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, sau đó, vung tay hất chén thuốc trong tay Lãnh Ly văng tung tóe trên mặt đất, lại ung dung tự tại ngồi xuống bên cạnh, không hề nhận thấy hành vi của bản thân có gì sai trái.

"Hừ! Chết được thì đã chết rồi, còn uống thuốc làm gì, lãng phí dược liệu trong phủ ra!" Lãnh Sương Linh cất giọng trào phúng, lời chưa dứt đã hung tợn trừng mắt liếc về phía Lãnh Ly.

Lãnh Ly lặng lẽ nhìn những mảnh vỡ ngổn ngang trên mặt đất, vẻ mặt trước sau vẫn không đổi biểu tình, nhưng trong đáy mắt hiện nỗi tức giận rõ ràng, chỉ là, Lãnh Sương Linh chưa hề phát giác, ngược lại, Hồng Điều đứng một bên lại nhận thấy được, nỗi sợ hãi trong lòng dâng thêm một phân.

" Hôm nay ta tới là để nói cho ngươi biết, ngươi đã bị Thái Hậu hạ chỉ lựa chọn, gả vào phủ Ngũ Vương. Nếu không phải Ngũ Vương gia kia vụng về ngu muội, sao đến lượt tiện nhân như ngươi chiếm được tiện nghi. Ta thấy, ngươi thật sự phải chân thành cảm tạ mẫu thân thanh lâu chết sớm của ngươi, đã linh thiêng phù hộ cái danh hiệu Vương phi cho ngươi đấy!"

Lãnh Sương Linh cất lời vô cùng khắc nghiệt lại ngoan độc, không hề có chút nể mặt lưu tình nào. Sáng nay, đột nhiên có người đi đến truyền chỉ, muốn Lãnh phủ chọn ra một nữ tử gả vào phủ Ngũ Vương. Ha, cả Duyên quốc này, ai mà không biết đến Ngũ Vương gia trời sinh mềm yếu ngu dốt, thân mẫu lén lút tư thông cùng người ngoài nên bị biếm vào lãnh cung, không bao lâu liền tự sát mà chết. Tuy được nuôi dưới danh nghĩa của Liễu Quý phi, nhưng suy cho cùng, Liễu Quý phi cũng không phải là ruột thịt, hơn nữa, Quý phi lúc ấy đã có Tam Vương gia, tất sẽ không thèm để ý đến người ngoài. Không có nhà ngoại chống lưng, lại không được Hoàng Đế sủng ái, Ngũ Vương gia còn chưa thành niên đã bị hạ chỉ đưa ra ngoài cung, cho dù có được danh hiệu Vương gia, nhưng một chút bộ dáng Vương gia cũng không có!

Trên dưới Lãnh phủ không có lấy một người nguyện ý tiếp chỉ, tất nhiên, trên đời này nào có ai muốn tự rước lấy cái của nợ này vào người, thế là, một Lãnh Ly vốn dĩ không người nhớ tới lại đột nhiên phải nhảy ra cứu vãn đại cuộc!

Lãnh Ly vừa mới trọng sinh còn chưa tới một ngày đã được báo phải bị gả đi nhà người, trong lòng có chút cảm thấy chấn kinh. Trong kí ức mơ hồ, nàng biết, Ngũ Vương gia này cực kỳ không được sủng ái, hừ, khinh nàng vô tri liền làm càn như thế sao? Chuyện của nàng còn chưa phiền kẻ khác làm chủ!

Lãnh Sương Linh thấy Lãnh Ly không chút phản ứng, trong lòng có hơi bực bội, ghét bỏ trong mắt càng lúc càng sâu, không nghĩ ngợi gì liền giơ tay muốn vung lên mặt nàng, chỉ là chốc lát liền bị một cỗ kình khí mạnh mẽ ngăn lại!

Lãnh Sương Linh không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên cổ bị một vật ấm áp gì đó nắm trụ, ngay sau đó, thô bạo hất văng lên khung cửa, sau lưng truyền một trận đau đớn, theo sau là một ngụm tanh ngọt trào lên cổ họng.

Hồng Điều vẫn đang đứng một bên, nhìn thấy cảnh này liền kinh hoàng kêu lên một tiếng, hoảng loạn chạy khỏi tiểu viện.

Lãnh Sương Linh khó tin nhìn về phía Lãnh Ly vừa mới động thủ, trong mắt khó nén khiếp sợ, một tay khó nhọc xoa ngực, một tay chống đất, gắng gượng đứng lên, thế nhưng toàn thân đau nhức lại không thể động đậy.

Hai mắt Lãnh Ly hàn quang chợt lóe, chậm rãi đi tới gần Lãnh Sương Linh đang nằm sóng soài trên mặt đất, không chút lưu tình nâng chân lên giẫm vào cánh tay đang ôm ngực của nàng ta, thần sắc lạnh như băng sương làm sống lưng người tê dại.

" Ta gả cho người nào há sẽ để các người làm chủ?" Lãnh Ly thanh âm chứa đầy hàn ý sâu đậm, làm người e ngại.

Trong lúc hai người đang âm thầm giằng co, một luồng ánh sáng từ đâu phóng đến, hướng thẳng về phía Lãnh Ly. Lãnh Ly cả kinh, nhanh nhẹn tránh sang một bên, bàn chân đang dẫm lên tay Lãnh Sương Linh cũng thuận thế buông ra. Ngân quang phóng tới hung hăng văng lên khung cửa, 'ầm' một tiếng khắc lên một vệt nứt sâu đậm, có thể nhìn ra, người ra tay không chút lưu tình.

"Lãnh Ly! Ngươi đối với tỷ muột ruột cũng muốn giết hại, quả thực là đại nghịch bất đạo! Còn không mau ngoan ngoãn chịu trói, đến nhận tội với cha!" Một tiếng hét mang theo mười phần tức giận vang lên.

Lãnh Ly nghiêng đầu nhìn về đám người đang hùng hổ tiến vào trong viện, kẻ cầm đầu là một nam tử gần bốn mươi tuổi, tuy rằng tóc đã hoa râm nhưng thân hình vẫn cao lớn đĩnh đạc, oai phong uy vũ, không cần nghĩ cũng biết, đó chính là đương gia nam chủ phủ Trấn Quốc Tướng quân, Lãnh Thiệu. Mà bên cạnh hắn là một thiếu niên trẻ tuổi thần sắc không tốt, biểu tình tàn nhẫn, bên hông còn nắm một cán tiêu, chính là đại thiếu gia Lãnh phủ, Lãnh Phong.

Lãnh Ly quét mắt, quan sát đám người một vòng, trong lòng cười lạnh. Một tiêu vừa rồi rõ ràng là muốn lấy mạng nàng, cũng không thấy lưu tình bao nhiêu, hiện giờ lại cao giọng nói đạo lý không biết ngượng mồm như thế, xem ra, trong Lãnh phủ này, người muốn đẩy nàng vào chỗ chết thực là không ít!

" Tỷ tỷ hôm nay đến tìm ta muốn trêu đùa vui vẻ, sau đó lại chê ta phiền toái. Mới vừa rồi không cẩn thận té ngã, đâu có liên quan gì tới ta đâu?" Chỉ một câu đã hoàn toàn đem sự tình phủi đi sạch sẽ, nàng hiện giờ cũng không phải là thứ nữ mảnh mai vô lực khi xưa, dễ dàng tùy ý mặc người hãm hại!

Lãnh Phong thấy Lãnh Ly nói chuyện mười phần ngạo khí, thần sắc cũng không có vẻ sợ hãi như trước, trong lòng nghi vấn, sao có thể có biến hóa to lớn đến vậy? Nếu đã vậy, nhất định phải mau chóng diệt trừ, tránh hậu hoạn về sau!

" Ngươi vừa rồi rõ ràng lấy chân giẫm đạp lên người Sương Linh, còn muốn giảo biện?! Hồng Điều cũng đã chứng thực chuyện ngươi quăng ngã Sương Linh lên cửa, còn vọng tưởng muốn thoái thoác tội trạng sao?"

" Ta hôm trước bị hòn đá văng trúng, ý thức còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Tỷ tỷ lại dùng điêu ngôn xảo ngữ đả kích, đánh chửi ta, ta nhất thời tức giận khó tránh khỏi hành động có chút lỗ mãng. Chẳng lẽ, nàng vốn là tỷ muội ruột thịt, liền có thể tùy ý mắng chửi ta sao?!" Lãnh Ly thanh âm không lớn, thế nhưng lại cứng rắn như sắt thép, bức người không thể lại phản kháng.

Lãnh Phong tức giận điên cuồng, lại mở miệng muốn tranh cãi một phen liền bị một thanh âm trầm ổn nhưng uy lực đánh gãy: " Phong Nhi, đủ rồi!" Lãnh Thiệu hét lớn một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lãnh Phong không dám nhiều lời nữa, lui ra phía sau Lãnh Thiệu, hai mắt vẫn chăm chăm bám chặt lên người Lãnh Ly, cực kỳ buồn bực!

" Hồng Điều, nâng tam tiểu thư ngồi dậy!"

Hồng Điều nghe thấy Lãnh Thiệu sai phái, liền không dám chậm trễ, từ trong đám người đi tới nâng Lãnh Sương Linh dậy, hai mắt lấm lét vẫn không dám lại nhìn Lãnh Ly.

" Ly Nhi, hôm nay cha sai Sương Linh tới nói cho ngươi về chuyện tứ hôn. Nàng nếu có sai ta sẽ tự xử lý, ngươi là người sắp được gả vào Vương phủ, tốt nhất là nên an phận một chút, đừng tái phạm chuyện này lần thứ hai!" Lãnh Thiệu thần sắc không hiện một tia gợn sóng, miệng lưỡi nói năng khí phách, dăm ba câu liền hóa giải an ổn việc này.

Lãnh Phong còn muốn cự nự thêm chút gì, nhưng nhìn thấy Lãnh Thiệu khẽ nhăn mày liền không dám mở miệng nữa, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Ly.

" Cha, Lãnh Ly nói nàng ta ngại Ngũ Vương gia ngu dốt không chịu tiếp chỉ, còn muốn bất kính với Thái Hậu!" Lãnh Sương Linh trong lòng oán giận khó dứt, bắt đầu lật ngược phải trái chửi bới Lãnh Ly.


Lãnh Ly trong lòng cười lạnh, cả Lãnh phủ hết thảy mọi người đều là cá mè một lứa, nếu đã như vậy, nàng cần gì phải nhất nhất bám trụ ở đây!

" Ly Nhi, ngươi thật sự nói lời này sao?" Lãnh Thiệu chau mày, tuy ngoài mặt còn chưa tin dò hỏi, nhưng trong mắt đã ẩn ẩn giận dữ.

Lãnh Ly không cho là đúng, liền lãnh đạm cười: " Tỷ tỷ chẳng lẽ vừa vấp ngã, đầu liền hỏng rồi. Tiểu muội đã khi nào nói qua lời này, ý chỉ của Thái Hậu, ta sao có thể dám không tuân theo?"

Lãnh Thiệu thấy nàng nói lời như vậy, liền hài lòng gật gật đầu, xoay người trừng mắt với Lãnh Sương Linh một cái, làm Lãnh Sương Linh đang chăm chăm muốn nhảy ra chỉ trích nàng cũng không ngờ tới nàng sửa miệng, trong lòng càng thêm buồn bực, lại không biết nên nói điều gì.

" Được rồi! Ngày hôm nay việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không có đi, không được phép nhắc lại nữa. Ly Nhi, ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đi, ai cũng không được làm phiền!" Lãnh Thiệu không hề nhiều lời, dặn dò vài câu liền xoay người rời đi. Mọi người thấy Lãnh Thiệu đi cũng không muốn lưu lại, Lãnh Phong cùng Lãnh Sương Linh còn không cam lòng, oán hận ý sầu trừng mắt lườm Lãnh Ly một cái rồi mới cam lòng rời đi.

Lãnh Ly nhìn tiểu viện vừa khôi phục lại an tĩnh, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, từ ngày hôm nay, sẽ không có ai dám trái phải với n àng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip