Ep 30

Linh chưa nói xong thì ở ngoài có mấy bóng dáng rất quen thuộc đi vào, không ai khác là các anh nhà mình. Người thì điềm tĩnh bước vào, người thì nhây, vừa nhảy chân sáo vừa cười ha hả =))
Xuân Trường bên cạnh vỗ vai của Đức Chinh, miệng nói:

- Cái thằng này, đi ăn cỗ hay gì mà như thằng nhởn nhơ | Trường

- Có đâu tại lâu quá rồi chưa đến bệnh viện nên vui thôi | Chinh

Bạn Hải Con cũng góp miệng

- Mày điên à, ở đây là bệnh viện chứ có phải là tiệc tùng gì đâu | Hải

- Ờ quên ha | Chinh

- Tao tát một phát bây giờ, phởn | Huy

- Thôi nào chúng mày, người ta đang nhìn kìa | Phượng

- A anh Hải và Toàn nè | Duy

- Cả Dũng với Trọng nữa | Thanh

- Ôi thằng em tôi | Vương

Linh hơi giật mình, quay sang hỏi Toàn và Trọng

Linh: thế này là sao vậy mấy ông

Trọng: à có gì đâu bồ, mấy anh đến thăm đấy

Toàn: giời ơi, đã kêu là gọi ít thôi mà kéo cả đám lên đây

Toàn mặt bực tức nói với Hải Quế

Toàn: này ông Quế kia, tôi dặn ông là kêu tụi nó tản ra đi rồi cơ mà. Đi hết thì ai chứa nổi bọn giặc này đây

Hải: ôi chết, anh quên xin lỗi bé

Dũng: có cái chuyện này thôi cũng quên

Trọng: chán anh Hải, thế bồ Dũng kêu mọi người về bớt đi ạ

Linh: nhưng mà em chưa nói xong, vậy là thằng Đức cứu em nên mới vô đây à?

Toàn: chứ chả lẽ là tôi

Trọng: không là bây giờ ông rất thảm luôn đó

Hải: anh nghĩ em nên làm hòa với nó đi

Dũng: đúng đấy, nó hy sinh cả tính mạng vì em đó

Cuộc trò chuyện vừa rồi đã lọt vào tai của mấy người xung quanh. Đã có người lên tiếng

Hậu: cố gắng mà bảo nhau đi anh ơi

Mạnh: hạ cái tôi của mình xuống rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa

Dũng 01: đúng rồi, nhẹ lòng một tí cũng có sao đâu

Chinh: triết lý thế nhờ

Duy: thảo nào cãi không ai bằng

Q.Hải: bữa nào cãi nhau gọi ra cãi giùm nhé

Thanh: gắt quá gắt

Mạnh: ừ để bữa nào cãi Hộ cho

Thanh: tao có bánh bông Lan trong túi này

Mạnh: vl luôn Thanh

Thanh: vl luôn Mạnh

Trường: tao đuổi về hết bây giờ

Mạnh: há há Trường Chiến

Thanh: hí hí Trường Chiến

Trường cạn cmn lời, Toàn khều tay Hải và nói nhỏ gì đó. xong Hải quay ra nói với lũ giặc kia

Hải: má, chỗ nào có tụi mày là chỗ đó đéo yên

Dũng: con sông Quê, ở bờ đê có Rừng nhãn Nhục

Trọng: mọi người về bớt đi hôm sau lại lên ạ

Linh: đúng rồi ạ, nhiều người em lại ngộp thở mất

Trường: vậy anh, Vương, Thanh, Phượng và Tuấn Anh sẽ ở lại còn mấy đứa khác về tối lại lên sau

Huy: không được, Nhô phải có tao, tao phải có Nhô, không được tách tụi tao

Hải: thế hai đứa mày về mẹ đi, lắm mồm

Tuaaa

Bác sĩ cũng xem bệnh tình của Đức và ra ngoài khai báo. Linh nhanh chóng đến và hỏi

Linh: bạn của tôi sao rồi ạ?

Toàn: có nghiêm trọng không?

Trọng: có ảnh hưởng đến gì không ạ?

Bác sĩ: người nhà bình tĩnh, bệnh nhân rất may mắn là vết thương không trúng tim, nhưng đâm hơi sâu có va chạm với một số hệ thần kinh khác. Gây ra một di chứng rất nặng và khó có thể lành nhanh chóng được. Bệnh nhân một lúc sau sẽ tỉnh nhanh thôi

Hải: nó bị sao thế ạ

Dũng: rồi cái đó có cản trở việc đá bóng của em nó không?

Bác sĩ: do là gần ngay tim nên xuất hiện di chứng khó thở, nếu hôn nhau ở nơi đông người tôi đề nghị.. à nhầm nếu mà ở những nơi đông đúc và chật hẹp sẽ bị khó thở.  Người nhà nên coi trọng cái tình trạng như này, xảy ra nhiều lần thì sẽ rất lâu khỏi, ngược lại nếu có tiến triển tốt thì căn bệnh mau hồi phục. Nhưng thời gian như này không nên cho cậu ấy đi đá bóng, cũng phải nhắc cậu ta vận động nhiều, những động tác nhẹ nhàng còn không sẽ gây bệnh

Linh ngẩn ngơ suy nghĩ
- Vì là cứu mình nên em ấy bị di chứng giống mình à, bệnh này hoàn toàn không phải dễ chút nào.
Cậu lại hỏi bác sĩ

Linh: vậy là bệnh này có thể khỏi đúng không ạ?

Trong đầu cậu rất nhiều tia hy vọng lóe sáng, chỉ mong câu trả lời của bác sĩ là một nguồn ánh sáng chiếu soi tất cả nhưng tia sáng chập chờn đó

Bác sĩ: vâng, nhưng tôi cần một sự hợp tác đến từ nhà của mình. Trông coi anh ấy thật kĩ càng và nghiêm ngặt

Trường: dạ, chuyện này cứ để bọn tôi

Phượng: bác sĩ, có cần tôi tiễn ông không?

Bác sĩ: phiền mọi người quá

Thanh: vẫn để tôi tiễn ông thì hơn nhỉ - lườm Phượng bằng ánh mắt viên đạn

Phượng hoảng hồn núp sau lưng Vương

Vương: thôi bác sĩ cứ đi đi, để tụi tôi lo

Bác sĩ đi thẳng ra, Hải Quế liền cất giọng

Hải: đứa nào ở lại thì ở chứ tao đuối quá rồi

Dũng: đúng đấy, mệt toàn thân

Trường: vậy mấy ông về đi, để bọn tôi ở lại đây

Phượng: Linh cũng về luôn đi em

Toàn: ông về không? Tôi thấy mặt ông hơi xanh xao đó

Linh: à thôi, mọi người về đi, em ở đây được rồi

Trọng: thế tụi em về đây

Thanh: ừ, về đi, chiều gọi bọn kia lên

Vương: đi đường cẩn thận

Sau khi mấy anh về thì Linh đi vào trong phòng Đức đang nằm, thấy anh nằm bất tỉnh và trên người có vết thương. Cả người như chết lặng, nhìn mà đau đớn hết lòng mình. Mấy anh ở ngoài thấy vậy cũng âm thầm để Tiến Linh có không gian riêng. Cậu đến bên giường anh, tay thì đang truyền nước biển. Linh ngồi xuống, nắm bàn tay ấy và khóc nấc lên như một cậu nhóc 3 tuổi. Cứ thế khóc và khóc không ngừng, nước mắt của cậu đã bao phủ một góc của chiếc nệm trên giường. Đằng sau có tiếng bước chân chầm chậm đi vào, vẫn là một người đội phó của tuyển và là 1 trong 4 đội trưởng của clb HAGL có trái tim ấm áp không ai khác là Xuân Trường. Tiến đến bên cạnh người con trai đang khóc như đứa trẻ, ôm vai cậu, khẽ nói

- Chú mày đừng buồn nữa, bác sĩ kêu nó sẽ tỉnh thôi mà

- Vâng nhưng mà vì em mà em ấy lại ra như vậy, em ấy không được đá bóng nữa anh ơi..hic..

- Mày dở à, nó hết bệnh thì sẽ đi tập luyện và đá lại bình thường mà 

- Anh không hiểu đâu..

- Rồi rồi, cho là vậy, mày có ăn gì không

- Ăn cũng chết, không ăn cũng chết 

- Tao lại vả cho bây giờ, ngồi im đấy tao đi mua về cho mày

- Vâng

End Ep 30

----------------------------

Ngưng làm p1,p2 vì tui thấy nó rối quá đii. Mà số người xem nó cứ chập chờn, khó hiểu quá ạ =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip