[3] Thể xác
Đêm đó, trong căn penthouse, Lê Quang Hùng ngồi đọc bản kế hoạch mà An đã gửi. Hắn lướt qua những con số, những chiến lược, rồi dừng lại ở cái tên "Tập đoàn Nhật Minh".
Một sự im lặng kéo dài. Và rồi, một nụ cười khẩy, đầy vẻ chế giễu hiện lên trên môi hắn.
"Còn yếu lắm," Hùng thì thầm với chính mình.
Hắn thấy rõ cái bẫy non nớt mà An đang cố giăng ra. Một kế hoạch thông minh đối với một đối thủ bình thường, nhưng đối với hắn, nó chỉ là một trò trẻ con. Con hồ ly của hắn vẫn đang nghĩ rằng đây là một cuộc chiến kinh doanh, một cuộc đấu trí. Nó vẫn chưa hiểu được bản chất thật sự của ván cờ này.
Có vẻ sự vội vàng làm nó suy nghĩ cẩu thả rồi.
Hùng không hề tức giận. Hắn chỉ cảm thấy thích thú. Hắn cầm điện thoại lên, bấm một số không có trong danh bạ. Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức.
"Là tôi đây," Hùng nói, giọng điệu bình thản. "Ừm. Con trai ông đang hợp tác với hồ ly của tôi. Xử lý đi."
Hắn cúp máy mà không cần nghe câu trả lời. Chỉ một mệnh lệnh ngắn gọn là đủ.
Ngày hôm sau, Đặng Thành An sống trong một sự chờ đợi căng thẳng. Hùng không hề nhắc đến bản kế hoạch. Hắn hành động như thể chưa có gì xảy ra, vẫn đối xử với An như một "báu vật" kiêu kỳ, khó chiều.
Sự im lặng này khiến An vừa bất an lại vừa nhen nhóm một tia hy vọng. Có lẽ nào... kế hoạch của cậu đã khiến hắn khó xử? Có lẽ hắn đang cân nhắc, không muốn vì chuyện cá nhân mà phá hỏng một mối làm ăn béo bở của Thiên Hồ?
Nghĩ vậy, An quyết định sẽ đi trước một bước. Cậu liên lạc với đối tác và sắp xếp một cuộc gặp mặt chính thức.
Buổi gặp diễn ra tại một nhà hàng sang trọng. Đối tác của An là Trịnh Nhật Minh, chủ tịch của Tập đoàn Nhật Minh. Anh ta là một người đàn ông trạc tuổi An, vẻ ngoài lịch lãm, phong độ, và là một tay chơi có tiếng trên thương trường.
An như cá gặp nước. Cậu trút bỏ hoàn toàn vẻ mặt u uất khi ở cùng Hùng, trở lại thành một CEO Đặng quyến rũ, thông minh và đầy mê hoặc. Cậu phân tích dự án một cách xuất sắc, đưa ra những viễn cảnh đầy thuyết phục. Ánh mắt, nụ cười, và cả những cử chỉ vô tình chạm nhẹ của cậu đều khiến Trịnh Nhật Minh hoàn toàn bị chinh phục.
Cuộc bàn bạc diễn ra vô cùng thuận lợi. Sau khi thống nhất những điều khoản cuối cùng, hai người cùng nâng ly.
"Chúc cho sự hợp tác thành công của chúng ta," Nhật Minh mỉm cười, ánh mắt nhìn An đầy ngưỡng mộ.
"Chúc cho thành công của chúng ta," An đáp lại, trong lòng dâng lên một cảm giác tự do và kiểm soát quen thuộc mà đã lâu cậu không có được.
Cậu đang đi đúng hướng. Cậu sẽ dùng chính tài năng của mình để tạo ra một ván cờ mới, một thế lực mới có thể đối trọng lại với Hùng.
Nhưng ngay khi hai chiếc ly sắp chạm vào nhau, điện thoại của Trịnh Nhật Minh đột nhiên reo lên. Nhìn thấy số điện thoại hiển thị, sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi.
"Xin lỗi, tôi phải nghe cuộc gọi này," Nhật Minh nói, giọng có chút căng thẳng rồi vội vã đứng dậy ra một góc riêng.
An nhíu mày, một dự cảm chẳng lành len lỏi trong lòng.
Vài phút sau, Trịnh Nhật Minh quay trở lại. Nụ cười và vẻ ngưỡng mộ trên mặt anh ta đã biến mất, thay vào đó là một sự sợ hãi và xa cách thấy rõ. Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt An.
"CEO Đặng, tôi... tôi rất xin lỗi," Nhật Minh lắp bắp, giọng nói mất hết vẻ tự tin. "Về dự án 'Đảo Lam Ngọc', e là... e là tập đoàn Nhật Minh phải rút lui."
Chiếc ly trên tay An khựng lại giữa không trung. Nụ cười của cậu cứng đờ. "Sao cơ? Nhưng tại sao? Chúng ta đã thỏa thuận xong hết rồi cơ mà?"
"Chỉ là..." Nhật Minh ấp úng, ánh mắt lảng tránh. "Ban giám đốc của chúng tôi vừa họp đột xuất và cho rằng dự án này quá rủi ro. Thành thật xin lỗi cậu."
Đó là một lời nói dối vụng về. An biết. Nhật Minh biết. Cả hai đều biết.
Không nói thêm một lời nào, Trịnh Nhật Minh vội vàng cáo lỗi rồi rời đi nhanh như thể đang chạy trốn khỏi một ôn dịch.
Đặng Thành An ngồi một mình giữa bàn tiệc sang trọng, ly rượu trên tay trở nên lạnh lẽo. Cảm giác tự do và hy vọng vừa nhen nhóm đã bị dập tắt một cách phũ phàng.
Cậu hiểu rồi. Tất cả. Cuộc điện thoại của Hùng. Hắn không cần phải phủ quyết. Hắn không cần phải đe dọa cậu. Hắn chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể bóp chết đối tác của cậu, biến kế hoạch tâm huyết của cậu thành một trò cười.
Ting.
Điện thoại của An sáng lên. Một tin nhắn từ "chủ nhân" của cậu.
"Ta đã nói rồi. Còn yếu lắm. Về nhà đi, hồ ly."
An nhìn chằm chằm vào dòng chữ. Sức lực như bị rút cạn. Cậu đã đánh giá quá cao bản thân và đánh giá quá thấp quyền lực của Lê Quang Hùng.
Hắn không chỉ kiểm soát cậu. Hắn có thể kiểm soát cả thế giới xung quanh cậu.
Trong ván cờ này, cậu thậm chí còn không có tư cách để trở thành đối thủ của hắn. Cậu không có bất kỳ chiến trường nào để chiến đấu nữa.
Đặng Thành An trở về penthouse trong sự im lặng của một kẻ bại trận. Cậu ngồi co ro trên chiếc sofa rộng lớn, nhìn chằm chằm vào màn đêm. Mọi con đường dường như đã bị chặn đứng. Mọi kế hoạch đều bị đập tan. Cậu không còn gì cả.
Lê Quang Hùng bước đến, đứng trước mặt cậu như một cái bóng khổng lồ. "Học được bài học chưa?"
Giọng nói bình thản của hắn như một que diêm châm vào thùng thuốc súng cuối cùng trong lòng An. Sự tuyệt vọng bỗng biến thành một sự liều lĩnh điên cuồng.
Đúng vậy. Ta không còn gì cả. Ngoại trừ thứ mà ngươi luôn thèm muốn.
An từ từ ngẩng đầu lên. Sự căm hờn, sợ hãi trong mắt cậu đã biến mất. Thay vào đó là một vẻ mời gọi, một tầng sương mờ ảo đầy quyến rũ. Cậu nhìn Hùng, một cái nhìn mà ngàn năm qua đã khiến vô số bậc đế vương phải điêu đứng.
'Ngươi muốn cơ thể ta? Được. Ta sẽ cho ngươi. Cho đến khi ngươi nghiện nó, không thể sống thiếu nó. Đến khi ngươi trở thành một con chó trung thành quỳ dưới chân ta.'
Cậu đứng dậy, từng chuyển động đều uyển chuyển, mềm mại như nước. Cậu tiến lại gần Hùng, không còn vẻ phòng thủ.
"Là tôi sai rồi," An thì thầm, giọng nói khàn đi, đầy vẻ hối lỗi. Ngón tay thon dài của cậu khẽ lướt trên lồng ngực rắn chắc của Hùng. "Lẽ ra tôi không nên chọc giận chủ nhân."
Cậu nhấn mạnh hai từ "chủ nhân", biến nó từ một sự sỉ nhục thành một lời mời gọi đầy ma lực.
Lê Quang Hùng khẽ nhướng mày, một tia thích thú loé lên trong đôi mắt sâu thẳm. 'Ồ? Trò chơi mới sao? Từ một con mèo hoang xù lông trở thành một con hồ ly lẳng lơ. Thú vị.'
An thấy hắn không phản ứng, liền trở nên táo bạo hơn. Cậu nhón chân, áp đôi môi mềm mại của mình lên môi Hùng, một nụ hôn chủ động, vừa ngây thơ lại vừa đầy khiêu khích. Cậu dùng hết kỹ năng ngàn năm của mình, biến bản thân thành một trái cấm ngọt ngào nhất, sẵn sàng dâng hiến cho con quỷ trước mặt. Cậu trượt tay xuống, từ từ cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi của Hùng.
"Từ nay tôi sẽ ngoan," cậu thì thầm giữa những nụ hôn. "Chỉ cần... ngài đừng làm khó tôi nữa."
An tin rằng, không một gã đàn ông nào có thể chống lại được sự quyến rũ này. Cậu sẽ dùng chính cơ thể mình để làm hắn mềm lòng, để thao túng hắn, để biến hắn thành nô lệ cho dục vọng.
Lê Quang Hùng dường như cũng bị cuốn theo. Hắn đáp lại nụ hôn của An một cách cuồng nhiệt. Bàn tay to lớn của hắn ôm lấy eo cậu, siết chặt, bàn tay kia luồn vào mái tóc mềm mại của cậu. Hắn để mặc cho An dẫn dắt, để mặc cho An nghĩ rằng mình đang chiếm thế thượng phong.
Hắn quyết định sẽ trêu đùa, nuông chiều theo ý con hồ ly cứng đầu này một chút vậy.
Khi An định kéo hắn về phía phòng ngủ, tin rằng kế hoạch của mình đã thành công, Hùng đột nhiên dừng lại. Hắn bế thốc An lên một cách dễ dàng, khiến An bất ngờ kêu lên một tiếng khe khẽ.
Quyền chủ động đã bị đoạt lại chỉ trong một giây.
Hùng bế An, nhưng không đi về phía phòng ngủ. Hắn bế cậu ra ban công lộng gió, ép cậu vào lan can bằng kính, để cả thành phố rực rỡ phía sau làm nền cho cảnh tượng tiếp theo.
An có chút bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ vai diễn của mình. "Chủ nhân..."
Hùng cúi xuống, hôn lên dấu ấn rồng đen trên xương quai xanh của cậu, rồi ghé sát vào tai cậu, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười giễu cợt.
"Diễn xuất của cậu rất tốt, hồ ly. Ta rất thích."
Cả người An cứng đờ.
"Nhưng," Hùng nói tiếp, bàn tay bắt đầu không yên phận, trượt xuống dưới lớp quần áo của An, "cậu đã phạm một sai lầm. Cậu nghĩ mình có thể dùng dục vọng để điều khiển ta?" Hắn bật cười.
"Hồ ly ngây thơ ạ, cậu không biết rằng... ta chính là hiện thân của dục vọng sao?"
Trước khi An kịp phản ứng, Hùng đã bắt đầu "thưởng thức" màn kịch của cậu một cách trọn vẹn nhất. Mọi nỗ lực quyến rũ của An giờ đây đã trở thành sự cho phép, mọi sự mời gọi đã trở thành sự đồng thuận.
Lời nói của Lê Quang Hùng như một nhát dao đâm thẳng vào vở kịch hoàn hảo của Đặng Thành An. Hắn biết. Hắn biết tất cả. Và hắn chỉ đang xem cậu như một tên hề.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng An. Cậu cảm nhận được một nỗi sợ hãi nguyên thủy đang trào dâng trong lồng ngực. Hắn biết! Kế hoạch của mình bại lộ rồi! Bản năng gào thét cậu phải lùi lại, phải trốn chạy khỏi ánh mắt sâu thẳm đang nhìn thấu tâm can mình.
Nhưng cậu không lùi.
Nếu lùi lại bây giờ, cậu sẽ thua hoàn toàn. Cậu sẽ trở lại thành một con rối vỡ nát, mặc cho hắn định đoạt. Niềm kiêu hãnh ngàn năm không cho phép điều đó. Nếu đây đã là canh bạc cuối cùng, cậu sẽ cược tất cả.
Đè nén nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong lòng, An ngẩng đầu lên. Cậu không chỉ không lùi lại, mà còn chủ động áp sát vào người Hùng hơn nữa. Một nụ cười rạng rỡ, đẹp đến nao lòng nở trên môi cậu, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy nó hơi run rẩy.
"Diễn xuất?" Cậu nghiêng đầu, giọng nói trong veo như suối, đôi mắt hoa đào mở to, trông vừa ngây thơ lại vừa khiêu gợi. "Chủ nhân, ngài nói gì vậy? Đây là con người thật của tôi mà."
Cậu vòng tay qua cổ Hùng, kéo hắn xuống gần hơn, hơi thở ấm nóng phả vào mặt hắn.
"Con người thật... đang khao khát được ngài yêu thương."
Đó là một lời nói dối trơ tráo, một ván bài lật ngửa đầy tuyệt vọng.
Lê Quang Hùng sững người trong giây lát. Hắn đã mong đợi con hồ ly này sẽ hoảng sợ, sẽ sụp đổ. Nhưng không. Nó không những không sụp đổ, mà còn dám dùng một lời nói dối trắng trợn hơn để đáp trả lại hắn. Hắn có thể thấy rõ sự sợ hãi đang ẩn giấu sâu trong đôi mắt kia, nhưng nó lại bị ý chí bướng bỉnh và niềm kiêu ngạo cố hữu đè nén xuống.
Cứng đầu đến thế là cùng. Thú vị thật.
Hùng bật cười, một tiếng cười trầm thấp. Hắn quyết định sẽ chơi cùng cậu. Để xem con hồ ly này có thể diễn sâu đến mức nào.
"Vậy sao?" Hắn nói, giọng điệu đầy ẩn ý. "Vậy thì chứng minh cho ta xem."
Nói rồi, Hùng đáp lại, nhưng không phải bằng một nụ hôn. Hắn bắt đầu một màn tra tấn ngọt ngào. Bàn tay hắn lướt dọc theo cơ thể An, khơi lên những ngọn lửa nóng bỏng ở bất cứ nơi nào nó chạm vào. Hắn không vội vàng, chỉ từ từ khám phá, khơi gợi, như một kẻ săn mồi đang vờn con mồi của mình.
Đối với An, mỗi cái chạm của Hùng đều như một mũi kim châm vào thần kinh. Cậu sợ hãi, nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra mình đang tận hưởng. Cậu phải rên rỉ một cách mời gọi khi hắn chạm vào những nơi nhạy cảm, phải uốn người đáp lại sự khiêu khích của hắn. Cơ thể cậu run lên vì sợ, nhưng cậu phải tự thuyết phục mình và thuyết phục hắn rằng đó là run lên vì đam mê. Đó là một sự tra tấn tinh thần đến cùng cực.
Hùng ép An vào lan can kính, sự thống trị của hắn là tuyệt đối. Hắn dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt An, tìm kiếm một vết nứt trong lớp mặt nạ hoàn hảo kia.
"Cậu chắc là cậu muốn điều này chứ?" Hắn hỏi, giọng nói là một lời cảnh báo cuối cùng.
Nước mắt gần như đã chực trào ra, nhưng An đã nuốt ngược nó vào trong. Cậu nhìn thẳng vào mắt Hùng, dồn hết sự can đảm và kỹ năng diễn xuất ngàn năm của mình vào một hành động. Cậu vươn người lên, chủ động hôn lên môi hắn, một nụ hôn vừa mãnh liệt lại vừa tuyệt vọng.
"Tôi chưa bao giờ chắc chắn hơn thế," cậu thì thầm khi dứt ra, hơi thở hổn hển.
Một nụ cười thật sự, một nụ cười của kẻ săn mồi đã hoàn toàn hài lòng với trò chơi, nở trên môi Lê Quang Hùng.
"Được. Nếu cậu đã muốn vậy."
Hắn không nói thêm gì nữa, bế thốc An lên trong vòng tay mạnh mẽ của mình.
An "thắng" rồi. Cậu đã duy trì được vở kịch của mình. Nhưng khi Hùng bế cậu vào trong, hướng về phía phòng ngủ, cậu biết rằng mình vừa tự đẩy bản thân vào một địa ngục còn sâu hơn. Cậu đã thành công trong việc mời con quỷ tham gia vào điệu nhảy của mình, nhưng giờ đây, chính con quỷ mới là kẻ dẫn dắt điệu nhảy đó.
Lê Quang Hùng bế Đặng Thành An vào phòng ngủ, không một chút khó khăn, như thể cậu chỉ là một con búp bê bằng vải. Hắn đá nhẹ cửa, đóng sầm lại, nhốt cả thế giới bên ngoài.
Hắn ném An xuống chiếc giường lớn, tấm nệm lún sâu rồi lại nảy lên, hất tung cơ thể cậu. Vở kịch đã hạ màn, An biết điều đó. Nỗi sợ hãi trần trụi giờ đây bao trùm lấy cậu, nhưng đã quá muộn để quay đầu.
Hùng trút bỏ áo sơ mi, để lộ ra lồng ngực và cơ bụng săn chắc, hoàn hảo. Hắn không có vẻ gì là vội vàng. Hắn tiến đến bên giường, chống một tay xuống nệm, cúi người nhìn An đang co ro ở đó.
"Cậu muốn quyến rũ ta," hắn nói, giọng khàn đặc. "Cậu muốn dùng cơ thể này để biến ta thành một con chó trung thành." Hắn bật cười, một tiếng cười trầm, lạnh lẽo. "Một ý tưởng không tồi. Nhưng cậu đã quên mất một điều, hồ ly ạ."
Hắn cúi xuống, ghé sát vào tai An, thì thầm.
"Trước khi thuần hóa được một con quỷ, cậu phải xem mình có chịu nổi sự chiếm hữu của nó hay không đã."
Và rồi, địa ngục bắt đầu.
Hùng không có một chút dịu dàng nào. Hắn xé nát phần quần áo còn lại trên người An, để lộ ra cơ thể tuyệt mỹ đang run rẩy dưới ánh đèn ngủ mờ ảo. Hắn như một con thú đói đã bị bỏ đói quá lâu, khám phá, chiếm đoạt từng tấc da thịt của An. Hắn cắn mút, để lại những dấu hôn đỏ ửng khắp nơi, đặc biệt là quanh dấu ấn rồng đen trên xương quai xanh, như thể đang đóng thêm những dấu ấn vô hình khác lên vật sở hữu của mình.
Hắn mân mê tao huyệt của cậu, dùng ngón tay xoay nhẹ vài vòng rồi nhấn nhá. Cả người CEO Đặng run bần bật trước dục vọng cám dỗ này.
Cứ vậy cửa xuân như đón đợt mưa rào đầu mùa, dịch trong chảy ra ướt cả bàn tay hắn. Hùng cười khàn rồi bỏ tay ra.
An cố gắng duy trì sự kiêu ngạo cuối cùng, cắn chặt môi không phát ra tiếng. Nhưng khi Hùng tiến vào, tàn bạo và không một lời báo trước, một tiếng hét đau đớn, xé toạc cả cổ họng cậu.
"Ah!!!"
Nỗi đau thể xác trộn lẫn với cảm giác bị xâm phạm, bị vấy bẩn khiến An gần như mất đi lý trí. Cậu bắt đầu chống cự, một sự chống cự bản năng và tuyệt vọng. Móng tay của cậu cào cấu lên tấm lưng rộng lớn của Hùng, để lại những vệt đỏ rớm máu, nhưng dường như hắn không hề cảm thấy đau, ngược lại còn bị kích thích hơn.
"Cứ cào đi," hắn gầm gừ bên tai cậu, nhịp điệu chuyển động ngày càng điên cuồng. "Để ta xem móng vuốt của cậu sắc hơn, hay sự chịu đựng của ta bền hơn."
"D-dừng! Dừng lại..Ưg-"
Cậu dựt mạnh tóc hắn khi hắn vừa đâm vào đã động ngay, không để cậu có chút thích nghi với con hàng thô to kia. An nắm chặt gần như muốn nhổ sạch tóc hắn. Phía dưới cảm giác như bị rách ra
"Đừng dựt mạnh thế-" Hùng giữ tay An lại nhưng vẫn không ngừng thằm dò cái lỗ đang mút chặt cặc hắn kia, hắn khẽ nhăn mày rồi đẩy cơ hông nhanh hơn.
An bị Hùng giữ tay lại khó chịu mà thả ra, cậu hé mắt nhìn xuống dưới thấy nơi giao hợp có cả máu. Không nghi ngờ gì nữa..rách rồi.
"Hức..ưm!..LÊ QUANG HÙNG!!! Agr-tên cầm thú..hưm!?" Cậu không nhịn được mà chửi hắn, nhưng vừa nói liền bị hắn áp môi ngăn lại
"Ưm...ưm!!!"
Cậu lắc đầu liên tục để dứt ra nhưng không thể, từng câu định thốt ra liền bị nuốt nghẹn trở lại.
Đau. Thực sự rất đau, đây là lần đầu cậu sử dụng đến tận kế này. Trăm năm trước cậu chỉ dùng nó khi hứng thú và dễ làm chủ cuộc chơi vì đó chỉ là những tên yếu đuối, nhưng giờ đây đối mặt với cậu lại là một con quỷ cổ xưa, cậu không thể dùng chút sức lực cỏn con mà đánh lại hắn được.
"ưm.." nước mắt An chực trào rơi ra, khuôn mặt đẫm lệ không phản kháng nữa mà bất lực chịu đựng.
Hùng thấy An gần như kiệt đi trong lần đầu thì cười khàn, hắn nhả môi cậu ra rồi ngừng lại một nhịp.
"Đau lắm sao?" Hùng phả một hơi nóng vào tai An làm cậu rùng mình.
An liếc nhìn hắn rồi cụp mí mắt xuống không nói gì, trông rất tủi thân, khẳng định tất cả lỗi làm đều là của hắn. 'Tên chó đẻ! Thử đi rồi nói'.
Như đọc được suy nghĩ, Hùng chỉ cười rồi nhấc cơ thể An lên một chút, cả cơ thể mềm oặt tùy hắn di chuyển qua lại.
Coi như hắn có tình, đêm nay chỉ làm hai hiệp...nhưng mỗi hiệp hai tiếng.
Đêm đó dường như kéo dài vô tận. Hùng không cho An một giây phút nào để nghỉ ngơi. Hắn tra tấn cậu bằng những khoái cảm mà cậu không hề mong muốn. Hắn biết rõ cơ thể của một hồ ly nhạy cảm đến mức nào, và hắn lợi dụng điều đó một cách triệt để. Hắn buộc cơ thể An phải phản ứng, buộc cậu phải đạt đến đỉnh điểm hết lần này đến lần khác, cho đến khi những cảm giác đó không còn là khoái cảm nữa, mà biến thành một sự tra tấn đau đớn.
Những tiếng rên ban đầu của An còn là tiếng rên vì đau, sau đó biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào, rồi cuối cùng, cậu không còn kiểm soát được nữa. Những tiếng rên rỉ của sự khuất phục, của một cơ thể đã hoàn toàn bị chinh phạt, không ngừng vang lên trong căn phòng. Cậu van xin, cậu chửi rủa, nhưng tất cả chỉ khiến con quỷ trên người cậu thêm hưng phấn.
An không còn biết thời gian là gì nữa. Cậu chỉ thấy mặt trăng di chuyển qua khung cửa sổ, rồi từ từ lặn xuống. Cậu ngất đi rồi lại bị đánh thức bởi những đợt tấn công mới. Lý trí của cậu đã vỡ nát, chỉ còn lại những bản năng nguyên thủy nhất.
Cho đến khi những tia nắng đầu tiên của bình minh len lỏi vào phòng, Hùng mới gầm lên một tiếng cuối cùng rồi đổ sập xuống người cậu.
Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.
Đặng Thành An nằm đó, bất động. Cơ thể cậu đầy những dấu hôn tím đỏ, tấm lưng của Hùng chi chít những vết cào, ga giường trắng đã nhuốm cả máu và những dấu vết của một đêm điên cuồng. Cậu muốn khóc, nhưng nước mắt đã cạn. Cậu muốn nói, nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh khản đặc, rời rạc. Cậu đã bị làm đến mai, rên lạc cả giọng.
Hùng nâng người dậy, nhìn xuống "báu vật" đang tan hoang của mình với một vẻ thỏa mãn. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của An.
"Bây giờ," hắn thì thầm. "Cậu đã biết vị trí của mình rồi chứ, hồ ly của ta?"
Đặng Thành An nằm đó, tan nát, tâm trí gần như đã chìm vào một khoảng không vô định. Cậu nghe câu hỏi của Lê Quang Hùng, nhưng không thể trả lời. Cổ họng cậu đã bỏng rát, và cơ thể không còn một chút sức lực nào để cử động.
Hùng nhìn cậu, dường như vẫn chưa thỏa mãn. Hắn muốn một sự xác nhận, một dấu ấn cuối cùng cho cuộc chinh phạt đêm qua.
Hắn chậm rãi, gần như là thành kính, cầm lấy một bên chân thon dài của An và nhấc lên. Da thịt An lạnh lẽo, mềm nhũn, không một chút phản kháng. Hắn cúi đầu, mái tóc đen rủ xuống, che đi biểu cảm trên gương mặt.
Và rồi, hắn cắn mạnh vào phần đùi non mềm mại phía trong của An.
Cơn đau sắc lẻm, bất ngờ xé toạc màn sương mờ mịt trong đầu An.
"ưm..."
Một tiếng nấc nghẹn bật ra khỏi cổ họng cậu. Không phải là tiếng hét, không phải tiếng rên, mà là âm thanh tuyệt vọng của một sinh vật đã bị dồn đến đường cùng, không còn sức để kêu gào nữa. Máu tươi bắt đầu rỉ ra, nhuộm đỏ một vùng da trắng sứ.
Cơn đau mới chồng lên cơn đau cũ, sự tra tấn về thể xác và tinh thần đã vượt ngưỡng chịu đựng. Lý trí của An hoàn toàn sụp đổ. Mọi thứ bắt đầu mờ đi. Ranh giới giữa đau đớn và khoái cảm, giữa căm hận và dựa dẫm, giữa kẻ tra tấn và người duy nhất tồn tại trong thế giới của cậu lúc này... tất cả đều nhòe đi.
Dục vọng và sự tuyệt vọng làm mờ lý trí. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, An ngước nhìn con quỷ đang lưu lại dấu răng trên da thịt mình.
Nhưng ánh mắt đó không còn là sự căm hờn hay phản kháng. Nó ngây dại, mơ màng, và ngập tràn một thứ cảm xúc hỗn loạn, gần như là rất tình. Nó không phải tình yêu, mà là sự quy phục tuyệt đối, là ánh mắt của một con thú đã bị thuần hóa, nhìn chủ nhân của mình như trung tâm của vũ trụ. Đó là một lời xin tha câm lặng, một lời cầu xin được chấm dứt tất cả, được ban cho sự lãng quên.
Lê Quang Hùng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt đó.
Hắn sững người.
Đây rồi. Đây chính là thứ hắn muốn. Hơn cả sự khuất phục về thể xác, hơn cả những tiếng rên rỉ van xin. Đây là ánh mắt của một linh hồn đã bắt đầu quy phục.
Sự thỏa mãn tột độ dâng lên trong lòng hắn.
Hắn từ từ nhả ra, dịu dàng đến đáng sợ, liếm nhẹ lên vết cắn còn đang rớm máu như thể đang lau đi tác phẩm của mình.
Ánh mắt của An từ từ khép lại. Cậu đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu ngất đi.
Nhìn thân hình mềm oặt, bất tỉnh trong tay mình, Hùng không vứt cậu sang một bên. Hắn nhẹ nhàng đặt chân cậu xuống, kéo tấm chăn lụa lên che đi cơ thể đầy dấu vết hoan ái và bạo lực. Hắn lau đi vết máu trên đùi An, rồi nằm xuống bên cạnh, kéo con hồ ly đã hoàn toàn vô lực vào lòng mình.
Hắn ôm lấy chiến lợi phẩm quý giá nhất của mình, nhắm mắt lại, và lần đầu tiên sau một đêm dài, hắn chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn thỏa mãn.
Những ngày sau đêm kinh hoàng đó, một sự yên tĩnh kỳ lạ bao trùm căn penthouse. Lê Quang Hùng không còn trừng phạt hay khiêu khích An nữa. Hắn đối xử với cậu một cách... gần như là dịu dàng. Hắn cho người mang đến những món ăn tinh xảo nhất, những bộ quần áo lụa là mềm mại nhất, đáp ứng mọi yêu cầu kiêu ngạo mà trước đây An đã đưa ra.
Nhưng đối với An, sự yên tĩnh này còn đáng sợ hơn cả bão tố. Cậu được tự do đi lại trong căn penthouse, nhưng lại cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu hành hạ cậu.
Ban ngày, cậu không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Cảm giác bứt rứt, khó chịu len lỏi trong từng tế bào, như thể cậu đang thiếu một thứ gì đó quan trọng để tồn tại. Ban đêm, cậu trằn trọc không ngủ được, cơ thể nóng ran, khao khát một sự đụng chạm mà lý trí cậu kinh tởm.
Cậu biết nguyên nhân từ đâu. Là từ dấu ấn rồng đen trên người cậu, và từ thiết bị định vị nằm sâu bên trong. Chúng như những mỏ neo tà ác, đã buộc linh hồn và thể xác cậu vào Lê Quang Hùng. Năng lượng hắc ám của hắn đã xâm chiếm cậu, và giờ đây, giống như một loại độc dược, nó khiến cậu khao khát chính nguồn độc đã đầu độc mình.
Ban đầu, An cố gắng chống cự. Cậu tự nhốt mình trong phòng, cắn răng chịu đựng cơn vật vã. Nhưng sự bứt rứt ngày càng trở nên không thể chịu nổi.
Cuối cùng, vào một đêm khuya, cậu đã đầu hàng.
Cậu bước ra khỏi phòng, thân hình mảnh dẻ trong bộ đồ ngủ lụa mỏng, tìm đến phòng làm việc của Hùng. Hắn vẫn còn ở đó, đang xem tài liệu dưới ánh đèn vàng.
Nghe tiếng bước chân, Hùng ngẩng lên. Hắn nhìn thấy An đang đứng ở cửa, hai tay nắm chặt, cơ thể khẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt vì ham muốn và dằn vặt.
An không nói gì. Cậu chỉ bước tới, quỳ xuống bên cạnh ghế của Hùng, rồi tựa đầu vào đùi hắn, một hành động của sự thuần phục tuyệt đối.
Hùng đặt tài liệu xuống, một tay luồn vào mái tóc đen của An. "Sao vậy?"
"Tôi... khó chịu," An lí nhí, giọng nói khản đặc.
Cậu ngẩng mặt lên, và ánh mắt cậu lúc này không còn sự căm hờn, chỉ còn lại sự mê man và một lời cầu xin trần trụi. Cậu chìm sâu vào dục vọng, thứ dục vọng bệnh hoạn mà chính hắn đã gieo vào người cậu.
Cậu không còn ghét nó nữa. Cậu sợ hãi nó, nhưng đồng thời lại khao khát nó. Cơn đau và khoái cảm cực độ đêm đó đã phá vỡ ranh giới trong tâm trí cậu. Cậu trở nên mê man, chỉ biết rằng chỉ có người đàn ông này mới có thể dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt mình.
Hùng mỉm cười, một nụ cười của kẻ đã biết trước kết quả. Hắn nâng cằm An lên. "Cậu muốn ta làm gì?"
Thay cho câu trả lời, An nhắm mắt lại và chủ động hôn lên tay hắn.
Đêm đó và những đêm sau đó, mọi thứ đã hoàn toàn đảo lộn. Không còn là sự cưỡng ép. Giờ đây, chính An là người chủ động tìm đến, là người luôn cầu xin để được thao nát. Cậu bám lấy Hùng như người chết đuối vớ được cọc, cầu xin hắn chiếm hữu mình, lấp đầy sự trống rỗng và bứt rứt bên trong. Cậu rên rỉ tên hắn, khóc lóc trong những cơn khoái cảm mà hắn ban cho.
Cậu đã hoàn toàn nghiện Lê Quang Hùng. Nghiện sự đụng chạm của hắn, nghiện sức mạnh của hắn, nghiện cả sự tàn bạo của hắn. Cậu biết điều này là sai trái, là bệnh hoạn, nhưng cậu không thể dừng lại được.
Cậu mê Lê Quang Hùng đến điên rồi.
Cậu trở thành đúng như những gì hắn muốn, một con thú cưng xinh đẹp, ngoan ngoãn, luôn quấn quýt bên chân chủ nhân, cầu xin được yêu thương và chiếm đoạt.
Lê Quang Hùng nhanh chóng nhận ra sự thay đổi nơi con hồ ly của mình. Đặng Thành An không còn là con thú hoang xù lông chống đối, cũng không phải là kẻ bại trận vô hồn. Cậu đã biến đổi hoàn toàn.
Niềm kiêu ngạo ngàn năm vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó đã biến tướng, hòa quyện với cơn nghiện của cậu để tạo ra một thứ khác... một sự chiếm hữu ngược. Cậu trở nên vô cùng bám Lê Quang Hùng.
Sáng sớm, khi Hùng thức dậy, điều đầu tiên hắn cảm nhận được là một thân thể mềm mại đang quấn chặt lấy mình như một con trăn. An sẽ gối đầu lên ngực hắn, một chân gác lên người hắn, tay vòng qua eo hắn, một tư thế của sự sở hữu tuyệt đối.
Khi Hùng phải rời giường để làm việc, An sẽ không nói gì. Cậu chỉ dùng đôi mắt hoa đào mơ màng của mình nhìn hắn, một cái nhìn vừa u uất lại vừa mời gọi, như thể đang trách móc "Ngài lại định bỏ tôi một mình sao?".
Và sự đeo bám đó không chỉ dừng lại ở phòng ngủ.
Hùng đang ngồi trong phòng làm việc, xử lý một cuộc gọi quan trọng. Cánh cửa khẽ mở ra. An bước vào, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa của chính Hùng, dài đến nửa đùi, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Cậu không nói một lời, chỉ lẳng lặng trèo lên lòng Hùng, ngồi gọn trong lòng hắn, vòng tay qua cổ, rồi tựa đầu vào vai hắn như một con mèo tìm hơi ấm.
Hùng vẫn tiếp tục cuộc gọi, nhưng bàn tay đang cầm bút của hắn khựng lại.
An bắt đầu dụ dỗ. Cậu khẽ cựa quậy trong lòng hắn, đôi môi mềm mại lướt nhẹ trên cổ hắn, hơi thở ấm nóng phả vào làn da nhạy cảm. Cậu không làm gì quá đáng, chỉ là những hành động nhỏ nhặt nhưng đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải phân tâm.
Hùng cau mày, ra hiệu cho cậu ngồi yên.
Và đó là lúc An bắt đầu quẫy.
Cậu bĩu môi, một hành động gần như là trẻ con nhưng lại quyến rũ chết người. Rồi cậu bắt đầu nghịch ngợm. Ngón tay thon dài của cậu khẽ lần theo cravat của Hùng, rồi trượt xuống dưới, cởi nhẹ một chiếc cúc áo. Cậu làm mọi thứ một cách chậm rãi, như thể đang thách thức sự tự chủ của hắn.
Hùng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, giọng nói có chút bực bội. "Cậu lại muốn gì?"
An không trả lời. Cậu chỉ ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh, khẽ cắn nhẹ lên môi dưới, một vẻ mặt vừa đáng thương lại vừa câu nhân. Cậu chủ động hôn lên cằm hắn, rồi thì thầm, giọng nói khàn đi vì ham muốn.
"Muốn ngài."
Sự biến đổi này khiến Lê Quang Hùng vừa thích thú lại vừa có chút đau đầu. Con hồ ly của hắn đã học được một bài học mới. Nó biết rằng chống đối không có tác dụng, nên nó đã chuyển sang dùng chính sự lệ thuộc của mình làm vũ khí. Nó biến cơn nghiện của bản thân thành một sợi dây xích vô hình, quấn ngược lại hắn.
Cậu không còn cầu xin để được thao nát trong tuyệt vọng nữa. Giờ đây, cậu đòi hỏi nó với một sự kiêu ngạo của một kẻ biết rõ giá trị cơ thể mình trong mắt đối phương. Cậu biến tình dục thành một công cụ, một phần thưởng, một cách để trói buộc sự chú ý của Hùng.
Hùng nhìn vào đôi mắt đang ngập tràn ham muốn và sự chiếm hữu của An. Hắn biết, hắn đã tạo ra một con vật xinh đẹp, một con thú cưng vừa ngoan ngoãn lại vừa nguy hiểm. Nó sẽ không bao giờ rời xa hắn, nhưng nó cũng sẽ không bao giờ để hắn được yên.
Hắn bật cười, kéo con hồ ly đang quẫy trong lòng mình lại gần hơn.
"Được thôi," hắn nói, giọng điệu đầy nuông chiều. "Để xem tối nay, ai mới là người cầu xin ai."
Lời thách thức của Lê Quang Hùng treo lơ lửng trong không khí. Hắn không cần phải làm gì thêm. Con hồ ly trong lòng hắn đã tự mình bắt lấy mồi câu.
Đặng Thành An khẽ rên rỉ, một âm thanh mời gọi. Cậu không còn quan tâm đến những toan tính ban đầu nữa. Cơn nghiện ngập, sự khao khát được lấp đầy đã chiếm lấy toàn bộ lý trí cậu. Cậu chỉ biết rằng mình cần người đàn ông này. Ngay bây giờ.
Cậu chủ động hôn hắn, một nụ hôn sâu, cuồng nhiệt và đầy chiếm hữu. Cậu cắn nhẹ lên môi dưới của Hùng, một hành động vừa khiêu khích vừa nũng nịu. "Vậy thì... để tôi xem bản lĩnh của chủ nhân."
Hùng bật cười, đón nhận sự tấn công của An. Hắn lật ngược tình thế, dễ dàng đè An xuống chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun, gạt hết những tập tài liệu sang một bên. Nhưng hắn không vội vàng.
Hắn bắt đầu một màn tra tấn ngọt ngào. Hắn hôn An, nhưng chỉ là những nụ hôn lướt qua, khơi gợi rồi lại rút lui. Bàn tay hắn lướt trên cơ thể cậu, ve vuốt, mơn trớn, nhưng luôn dừng lại ở những điểm nhạy cảm nhất, không cho cậu được thỏa mãn. Hắn đang biến chính ham muốn của An thành một công cụ để trêu đùa cậu.
An nhanh chóng mất đi sự kiên nhẫn. Sự chủ động ban đầu của cậu biến thành một sự đòi hỏi gần như là tuyệt vọng.
"Hùng..." Cậu rên rỉ, giọng nói khản đặc. "Lê Quang Hùng... làm ơn..."
"Làm ơn cái gì?" Hùng hỏi, giọng điệu ngây thơ một cách độc ác, trong khi ngón tay hắn đang vẽ những vòng tròn lên dấu ấn rồng đen trên ngực An.
Sự trêu chọc này khiến An phát điên.
Cậu quẫy người, cố gắng áp sát vào hắn hơn nữa. "Ngài biết tôi muốn gì mà."
"Ta không biết," Hùng nói dối một cách trắng trợn. Hắn đột ngột lùi lại, đứng thẳng dậy, nhìn xuống con hồ ly đang nằm trên bàn, cơ thể uốn éo, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước vì ham muốn không được giải tỏa. "Chẳng phải cậu chỉ muốn nghịch một chút thôi sao?"
Sự từ chối đột ngột này như một gáo nước lạnh. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, nỗi sợ cơn bứt rứt sẽ quay trở lại lấn át cả niềm kiêu hãnh của An.
"Lê Quang Hùng!" An gần như hét lên, giọng nói là sự pha trộn giữa mệnh lệnh của một vị vua và lời van xin của một kẻ ăn mày. Cậu vươn tay ra, níu lấy vạt áo của Hùng. "... quay lại đây!"
Hùng cười lớn. Hắn đã khiến con hồ ly kiêu ngạo phải cầu xin, phải ra một mệnh lệnh trong sự bất lực.
"Nếu cậu đã cầu xin như vậy."
Hắn lao vào cậu như một cơn bão. Lần này không còn là sự trêu đùa. Đó là sự chiếm đoạt cuồng bạo, là sự đáp lại cho tất cả những màn khiêu khích của An. Cả căn phòng làm việc rộng lớn trở thành chiến trường của họ. Tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng thở dốc, tiếng va chạm của da thịt, tiếng giấy tờ rơi lả tả xuống sàn.
An không còn nghĩ được gì nữa. Cậu chỉ biết bám chặt lấy Hùng, móng tay cào cấu lên lưng hắn, vừa để phát tiết sự thống khổ trong khoái cảm, vừa để chắc chắn rằng người đàn ông này sẽ không rời xa cậu. Cậu bị nhấn chìm trong một biển dục vọng do chính Hùng tạo ra, và cậu vui vẻ chết chìm trong đó.
Rất lâu sau, khi mọi thứ kết thúc, An nằm gục trên người Hùng, mềm nhũn và hoàn toàn thỏa mãn. Cơn bứt rứt khó chịu đã biến mất, chỉ còn lại một cảm giác yên bình trống rỗng.
Hùng vuốt nhẹ tấm lưng đẫm mồ hôi của cậu, nhìn con thú cưng kiêu ngạo của mình giờ đây đã hoàn toàn ngoan ngoãn, đôi mắt lim dim đầy mệt mỏi nhưng cũng vô cùng quyến luyến.
'Hồ ly ngốc,' hắn thầm nghĩ. 'Cậu nghĩ cậu đang trói buộc ta, nhưng thực ra, cậu chỉ đang tự siết chặt thêm sợi dây xích của chính mình.'
Cậu càng cố gắng dùng dục vọng để điều khiển hắn, cậu sẽ càng lún sâu hơn vào cơn nghiện do chính hắn tạo ra, và sẽ càng không bao giờ có thể rời khỏi hắn được nữa.
Cuộc sống của Đặng Thành An giờ đây vận hành theo một quy luật mới, bình yên khi ở cạnh Lê Quang Hùng, và bứt rứt khi rời xa hắn. Cậu đã chấp nhận, thậm chí là tận hưởng vai trò mới của mình. Cậu là báu vật độc nhất của Lê Quang Hùng, là trung tâm trong thế giới của con quỷ đó.
Ít nhất, cậu đã nghĩ như vậy.
Buổi sáng hôm đó bắt đầu như thường lệ. An tỉnh dậy trong vòng tay Hùng, lười biếng cuộn người sâu hơn, hít hà mùi hương quen thuộc đã trở thành liều thuốc an thần của mình. Cậu quấn lấy Hùng, dùng mọi cách nũng nịu để ngăn hắn rời giường đi làm.
Nhưng hôm nay, Hùng có một cuộc hẹn quan trọng. Sau một hồi "vật lộn" ngọt ngào, hắn cuối cùng cũng thoát ra được và đi chuẩn bị. An không vui, nhưng cũng đành chấp nhận. Cậu mặc một chiếc áo choàng lụa, đi theo sau hắn khắp căn penthouse như một cái bóng, ánh mắt không lúc nào rời khỏi người đàn ông của mình.
Đúng lúc Hùng vừa thắt xong cà vạt, chuông cửa vang lên.
"Chắc là Thư Kỳ đến rồi," Hùng nói, chỉnh lại cổ áo.
An khẽ nhíu mày. Thư Kỳ? Ai vậy?
Một người phụ nữ bước vào. Cô ta vô cùng xinh đẹp, nhưng là một vẻ đẹp sắc sảo, lạnh lùng. Cô ta mặc một bộ vest công sở màu trắng được cắt may hoàn hảo, tóc búi cao gọn gàng, ánh mắt sắc bén và đầy tự tin. Cô ta toát ra khí chất của một nữ cường nhân, một người phụ nữ của công việc.
"Chủ tịch," cô ta gật đầu chào Hùng, giọng nói chuyên nghiệp. "Đây là báo cáo sơ bộ về dự án Mỏ Dầu Biển Đông mà ngài yêu cầu."
Hùng nhận lấy tập tài liệu, và hai người bắt đầu trao đổi công việc. Họ nói về những con số, những chiến lược, những thuật ngữ kinh doanh phức tạp. Hùng hoàn toàn tập trung vào cuộc nói chuyện, thỉnh thoảng lại gật đầu tán thưởng trước những phân tích sắc sảo của cô gái tên Thư Kỳ.
Đặng Thành An ngồi trên sofa, lặng lẽ quan sát. Nụ cười trên môi cậu đã tắt ngấm.
Một cảm giác chua chát, khó chịu bắt đầu cuộn lên trong lòng cậu. Đó là cảm giác gì? Cậu chưa từng trải qua nó. Tại sao cậu lại thấy chướng mắt khi Hùng tập trung vào người khác? Tại sao cậu lại ghét cái cách Hùng nhìn cô ta với vẻ tán thưởng? Hắn đang bàn về công việc, đúng vậy, nhưng hắn đang dành toàn bộ sự chú ý của mình cho một người khác không phải cậu.
Cậu cảm thấy mình như bị cho ra rìa. Từ vị thế trung tâm của vũ trụ, cậu đột nhiên biến thành một món đồ trang trí xinh đẹp trong phòng khách.
Không chịu được nữa. An đứng dậy, bước tới bên cạnh Hùng, rồi tự nhiên vòng tay qua eo hắn, tựa đầu vào vai hắn. Một hành động đánh dấu chủ quyền rõ rệt.
Hùng đang nói chuyện thì khựng lại vì hành động của An. Hắn liếc nhìn cậu. Thư Kỳ cũng nhìn cậu, ánh mắt có một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng che giấu đi.
"An, ngoan nào," Hùng nói, giọng điệu vẫn bình thường nhưng có một chút nghiêm khắc. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra. "Ta đang bận."
Một câu nói đơn giản. Một sự từ chối nhẹ nhàng.
Nhưng đối với An, nó như một cái tát trời giáng.
Hắn đẩy cậu ra. Hắn chọn công việc, chọn người phụ nữ kia thay vì cậu.
Sự ghen tuông và cảm giác bị sỉ nhục bùng lên. An sững người, rồi không nói một lời, cậu rút tay về. Cậu liếc Hùng và Thư Kỳ bằng một ánh mắt lạnh như băng, rồi xoay người, sải bước về phòng ngủ.
Năm phút sau, cậu bước ra. Không còn là bộ đồ ngủ lụa là quyến rũ. Cậu đã khoác lên mình một bộ vest đen tuyền, cài cúc chỉnh tề, khuôn mặt được che giấu sau lớp mặt nạ lạnh lùng, xa cách của một CEO.
Cậu đi thẳng ra cửa, không thèm liếc nhìn hai người trong phòng khách.
"Cậu đi đâu đấy?" Hùng cau mày hỏi.
"Đến công ty," An trả lời cộc lốc, không quay đầu lại. "Không giống như ai đó, tôi vẫn còn công việc phải làm."
Nói rồi, cậu đóng sầm cửa lại, âm thanh vang vọng khắp căn penthouse. Cậu sẽ lên công ty, và sẽ không thèm gặp mặt hắn. Cậu sẽ cho hắn thấy, khi không có cậu ở bên cạnh, hắn sẽ phải cảm thấy trống vắng như thế nào.
Trong phòng khách, Thư Kỳ có chút ái ngại. "Chủ tịch, tôi có cần..."
Lê Quang Hùng chỉ xua tay, ánh mắt vẫn nhìn về phía cánh cửa vừa đóng. Và rồi, một nụ cười chậm rãi, đầy nguy hiểm và thích thú nở trên môi hắn.
Biết ghen rồi sao? Tốt lắm.
Con thú cưng của hắn không chỉ biết cách quyến rũ và đòi hỏi, giờ đây nó còn biết ghen. Điều đó chứng tỏ, nó đã hoàn toàn sa vào lưới tình (một cách bệnh hoạn) mà hắn đã giăng ra. Nó đã thực sự coi hắn là của riêng nó.
Để xem con thú cưng của ta dỗi được bao lâu.
Hùng biết, sớm thôi, cơn nghiện sẽ hành hạ nó. Và nó sẽ lại phải tự mình tìm về. Trò chơi này, ngày càng thú vị rồi.
Cơn giận dữ bồng bột đã đưa Đặng Thành An đến thẳng văn phòng CEO của mình tại Thiên Hồ. Cậu đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào đó và thở dốc, như thể vừa chạy thoát khỏi một con quái vật.
Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy một sự tự do quen thuộc. Đây là lãnh địa của cậu. Mùi gỗ đàn hương và giấy tờ, chiếc ghế da quen thuộc, quang cảnh thành phố từ bức tường kính... tất cả đều là của cậu. Ở đây, cậu là Tổng giám đốc Đặng quyền lực, không phải là con thú cưng bị giam cầm trong penthouse của ai đó.
Cậu nhìn thấy đống tài liệu chất cao như núi trên bàn làm việc. Dạo này không lên nên nhiều việc thật. Trước đây, cậu sẽ thấy phiền phức, nhưng bây giờ, chúng lại như một chiếc phao cứu sinh.
"Minh Anh!" Cậu gọi qua điện thoại nội bộ.
"Vâng, thưa Tổng giám đốc?"
"Sắp xếp cho tôi một phòng nghỉ tạm trong công ty. Tuần này tôi sẽ làm việc ở đây, không về nhà," An ra lệnh, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát.
Minh Anh có chút ngạc nhiên nhưng không dám hỏi thêm.
Và thế là, cuộc đào tẩu giả tạo của An bắt đầu. Cậu lao vào công việc như một kẻ điên. Cậu đọc báo cáo, phê duyệt dự án, họp hành liên miên. Cậu ép tâm trí mình phải hoạt động hết công suất, không cho nó một giây phút nào rảnh rỗi để nghĩ đến Lê Quang Hùng.
Ngày đầu tiên trôi qua. Cậu cảm thấy khá hơn. Cảm giác được là chính mình, được nắm quyền kiểm soát, thật tuyệt vời.
Ngày thứ hai, cậu vẫn duy trì được. Cậu tự nhủ rằng mình không cần hắn. Cậu là một Cửu Vĩ Hồ ngàn năm, sao có thể bị một tên ác quỷ trói buộc chứ?
Nhưng đến ngày thứ ba, những vết nứt bắt đầu xuất hiện.
Cơn bứt rứt quen thuộc quay trở lại, ban đầu chỉ là âm ỉ, sau đó ngày càng cồn cào. Cậu không thể tập trung vào những con số trước mặt nữa. Dấu ấn rồng đen trên ngực bắt đầu nóng lên, như thể đang kêu gào đòi hỏi sự chú ý từ chủ nhân của nó. Cậu cảm thấy lạnh, một cái lạnh từ sâu trong xương tủy mà không chiếc áo khoác nào có thể sưởi ấm.
Điện thoại của cậu rung lên. Một tin nhắn từ Hùng.
"Công việc có vẻ bận rộn nhỉ?"
An nghiến răng, quăng điện thoại sang một bên, không thèm nhìn hắn, dù chỉ là qua màn hình. Cậu cố gắng quay lại với công việc, nhưng không thể. Cơn nghiện đang hành hạ cậu. Cậu cần sự đụng chạm của hắn, cần luồng năng lượng hắc ám của hắn để làm dịu đi sự hỗn loạn bên trong.
Đến ngày thứ năm, An đã gần như sụp đổ. Quầng thâm hiện rõ dưới đôi mắt hoa đào xinh đẹp. Cậu gầy đi trông thấy. Cậu dễ cáu gắt với nhân viên, điều mà trước đây hiếm khi xảy ra. Cậu nhận ra một sự thật cay đắng, cậu dành cả tuần ở lại làm, không phải vì công việc, mà là vì đang chạy trốn khỏi chính sự yếu đuối của bản thân.
Và cậu đã thua. Cuộc đào tẩu này chỉ càng chứng minh rằng cái lồng của cậu không chỉ giới hạn trong bốn bức tường penthouse. Nó ở ngay trong cơ thể cậu.
Đêm thứ bảy, An ngồi một mình trong văn phòng tối om, chỉ có ánh đèn từ những tòa nhà bên ngoài chiếu vào. Cậu gục đầu xuống bàn, cơ thể run lên từng cơn. Cậu không thể chịu đựng được nữa.
Cậu thua rồi.
Cậu cần hắn.
Sự kiêu ngạo cuối cùng đã vỡ nát. Cậu run rẩy cầm điện thoại lên, tìm đến số của Hùng. Ngón tay cậu lướt trên nút gọi, do dự. Chỉ cần một cú nhấn, sự sỉ nhục này sẽ kết thúc, nhưng đồng thời, cậu cũng sẽ thừa nhận sự thất bại hoàn toàn của mình.
Cạch.
Đúng lúc đó, cánh cửa gỗ nặng của văn phòng CEO bật mở.
An giật mình ngẩng lên.
Lê Quang Hùng đang đứng đó, dựa người vào khung cửa, khoanh tay trước ngực. Hắn không có vẻ gì là tức giận, chỉ có sự ung dung, tự tại của một con mèo đã vờn chuột chán chê.
Hắn nhìn bộ dạng thảm hại của An, rồi nhếch mép cười, một nụ cười vừa nuông chiều lại vừa tàn nhẫn.
"Dỗi đủ chưa, hồ ly của ta?"
Câu nói của Lê Quang Hùng như một liều thuốc giải, vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng, chấm dứt bảy ngày tra tấn của Đặng Thành An.
Cậu không trả lời. Cậu chỉ có thể ngước nhìn hắn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giờ đây ngập tràn sự yếu đuối, uất nghẹn và một sự nhẹ nhõm không che giấu. Chiếc mặt nạ CEO lạnh lùng đã vỡ tan tành.
Hùng chậm rãi bước vào trong, tiếng gót giày của hắn vang vọng trong không gian tĩnh lặng của văn phòng. Hắn đóng cánh cửa sau lưng, rồi bấm khóa.
Cạch.
Một âm thanh nhỏ, nhưng đối với An, nó như tiếng sập của chiếc bẫy cuối cùng. Cậu không còn nơi nào để trốn nữa.
Hùng không đi đến chỗ An ngay. Hắn ung dung lướt mắt một vòng quanh văn phòng, nơi từng là biểu tượng cho quyền lực và sự tự do của An. Bàn làm việc bằng gỗ quý, kệ sách cao đến trần nhà, bức tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố...
"Một nơi không tệ," Hùng nhận xét, giọng điệu như một vị vua đang thị sát lãnh địa mới chiếm được. "Nhưng hơi lạnh lẽo."
Hắn dừng lại trước chiếc bàn làm việc khổng lồ của An, nơi cậu đã ngồi suốt một tuần qua để cố gắng chạy trốn khỏi hắn. Hắn lướt tay trên mặt bàn, rồi ngồi lên đó, một hành động đầy tính chiếm hữu.
"Lại đây," hắn ra lệnh, giọng nói trầm thấp, không cho phép sự từ chối.
Như bị một ma lực vô hình điều khiển, An từ từ đứng dậy. Cơ thể cậu run rẩy, từng bước chân nặng nề như đeo chì. Cậu bước đến trước mặt Hùng, đứng giữa hai chân hắn, rồi cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt kẻ đã chiến thắng mình.
Hùng nâng cằm An lên, buộc cậu phải đối diện với hắn. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của cậu. "Ta hỏi lại lần nữa," hắn nói, giọng điệu mềm đi một chút, như đang dỗ một con thú cưng bướng bỉnh. "Dỗi đủ chưa?"
An mím chặt môi, nước mắt bắt đầu lưng tròng. Cậu khẽ gật đầu, một sự thừa nhận thất bại hoàn toàn.
"Tốt," Hùng mỉm cười hài lòng. "Vậy thì... đến lúc nhận 'phần thưởng' cho sự ngoan ngoãn trở về rồi."
Không một lời báo trước, hắn kéo mạnh An về phía mình, ép cậu ngồi lên đùi hắn, đối mặt với hắn. Hắn hôn cậu, một nụ hôn trừng phạt, vừa cuồng bạo lại vừa mang theo sự khao khát của bảy ngày xa cách.
An không chống cự. Cậu vòng tay qua cổ Hùng, đáp lại một cách tuyệt vọng. Cậu như một kẻ hành hương trên sa mạc đã tìm thấy ốc đảo của mình. Cơn bứt rứt, khó chịu trong người cậu được xoa dịu bởi luồng năng lượng hắc ám quen thuộc, khiến cậu rên rỉ trong sự thỏa mãn và đau đớn.
Hùng không dừng lại ở đó. Bàn làm việc, biểu tượng quyền lực nhất của An, giờ đây trở thành chiếc giường cho cuộc hoan lạc của họ. Hắn dễ dàng lật người An lại, đè cậu nằm sấp xuống mặt bàn lạnh lẽo, giữa những tập tài liệu và hợp đồng còn dang dở.
"A..." An giật mình vì sự thay đổi đột ngột. Cảm giác bị chiếm hữu ngay tại nơi tôn nghiêm nhất của mình mang lại một sự sỉ nhục và kích thích đến tột cùng.
Hùng không nói gì thêm. Hắn chỉ dùng hành động để khẳng định lại quyền chủ nhân của mình. Làm tại công ty, ngay trên chiếc bàn làm việc của cậu, là sự phỉ báng, một lời tuyên bố rằng ngay cả nơi cậu cảm thấy quyền lực nhất, cậu vẫn hoàn toàn nằm dưới sự thống trị của hắn.
Tiếng rên rỉ bị kìm nén của An hòa cùng tiếng giấy tờ sột soạt. Khung cảnh thành phố về đêm ngoài kia trở thành khán giả duy nhất cho màn trình diễn của sự khuất phục. Cậu bấu chặt lấy mép bàn, cố gắng chịu đựng cơn sóng tình cuồng bạo đang nhấn chìm mình. Pháo đài cuối cùng của cậu, vương quốc của cậu, đã hoàn toàn sụp đổ dưới gót giày của con quỷ này. Và trong sự sụp đổ đó, cậu lại tìm thấy một sự bình yên méo mó.
Khi Lê Quang Hùng rời khỏi văn phòng, hắn hoàn toàn hài lòng. Con hồ ly của hắn đã hoàn toàn bị khuất phục, ngoan ngoãn nằm trên bàn làm việc của chính nó, ánh mắt mơ màng, cơ thể mềm nhũn vì khoái cảm.
"Ngoan ngoãn về nhà đợi ta. Tối ta về," hắn ra lệnh, một lời nói vừa sở hữu lại vừa hứa hẹn, rồi rời đi mà không một chút nghi ngờ.
Cánh cửa gỗ nặng nề vừa đóng lại.
Cạch.
Ngay khoảnh khắc đó, Đặng Thành An lột bộ mặt thật ra.
Đôi mắt mơ màng, dại ra vì dục vọng lập tức trở nên trong veo và lạnh lẽo như băng. Sự yếu đuối, phục tùng trên gương mặt xinh đẹp biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt cứng cỏi, tràn ngập sự căm hận và quyết tâm sắt đá.
Cậu chậm rãi ngồi dậy khỏi chiếc bàn làm việc, từng cử động không còn run rẩy mà vô cùng dứt khoát. Cậu ghê tởm nhìn xuống cơ thể mình, những dấu vết của cuộc hoan lạc vừa rồi như những vết sẹo của sự sỉ nhục. Cậu bước vào phòng tắm riêng, vặn vòi nước lạnh ở mức tối đa và vốc nước tát mạnh vào mặt, như thể muốn gột rửa đi sự dơ bẩn và cả con người yếu đuối mà cậu đã phải đóng kịch suốt thời gian qua.
An nhìn vào gương, chạm tay lên dấu ấn rồng đen trên ngực.
'Đúng là dấu ấn của hắn để lại làm mình khó chịu và khao khát được làm tình,' cậu thừa nhận trong cay đắng. Cơn bứt rứt là thật. Cơn nghiện là thật. Nhu cầu thể xác là thật.
'Nhưng không sao, mình vẫn chịu được.'
Cậu đã sống cả ngàn năm, đã trải qua những cuộc tu luyện còn đau đớn hơn thế này gấp vạn lần. Một chút tra tấn về thể xác và tinh thần này, dù kinh khủng, nhưng không đủ để bẻ gãy hoàn toàn ý chí của cậu. Nó chỉ khiến cậu thêm căm hận.
Vở kịch phục tùng, quyến rũ, ghen tuông... tất cả đều là một phần trong kế hoạch của cậu. Một kế hoạch liều lĩnh và nhục nhã, nhưng là con đường duy nhất.
Cậu đã lập rõ kế hoạch.
'Ở lại thì không tốt,' cậu nghĩ, đôi mắt ánh lên vẻ toan tính. Sống như một con thú cưng, ngày ngày bị hành hạ và kiểm soát, đó là địa ngục. 'Đối đầu với hắn lại càng không.' Cậu đã thử và thất bại thảm hại. Hắn không phải người, sức mạnh của hắn là không thể lường được.
Vậy thì... giờ chỉ có bỏ đi rồi lập một thân phận mới. Biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
Cậu đã dùng chính sự phục tùng của mình để ru ngủ con quỷ đó, để hắn tin rằng hắn đã hoàn toàn chiến thắng, để hắn lơi lỏng cảnh giác. Và cuộc "đào tẩu" về công ty suốt một tuần qua, không chỉ là một màn kịch dỗi hờn, mà còn là một bài kiểm tra cuối cùng cho chính bản thân cậu. Cậu cần biết giới hạn chịu đựng của mình đối với cơn nghiện này là bao lâu. Bảy ngày. Bảy ngày là giới hạn. Cậu phải hành động trước khi hoàn toàn mất đi lý trí.
An không lãng phí một giây nào nữa.
Cậu bước tới bức tường phía sau bàn làm việc, gõ nhẹ vào một vân gỗ ẩn. Bức tường mở ra, để lộ một két sắt bí mật. Cậu nhập một dãy mật mã phức tạp, lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh và một ổ cứng nhỏ.
Cậu bấm một số duy nhất trên chiếc điện thoại. Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức.
"Kích hoạt 'Phương án Bạch Tuyết'," An nói, giọng lạnh lùng, không một chút cảm xúc. "Vé máy bay, hộ chiếu mới, tài khoản ngân hàng. Mọi thứ. Ba tiếng nữa tại sân bay tư nhân."
Đầu dây bên kia chỉ đáp lại một tiếng "Rõ" rồi cúp máy. Đó là một thuộc hạ trung thành mà cậu đã sắp đặt từ hàng trăm năm trước, một con người không hề liên quan đến tập đoàn Thiên Hồ.
Tiếp theo, cậu cắm ổ cứng vào máy tính, chạy một chương trình xóa dữ liệu cấp quân sự, biến mọi thông tin cá nhân của mình trong hệ thống thành tro bụi. Cậu không mang theo gì cả. Không tiền bạc, không quần áo. Đặng Thành An, CEO của Thiên Hồ, kể từ giờ phút này, sẽ chỉ còn là một cái tên trong quá khứ.
Cậu bước ra khỏi văn phòng lần cuối cùng. Minh Anh thấy cậu, vội đứng dậy. "Tổng giám đốc, ngài đi đâu vậy ạ?"
An quay lại, nhìn cô thư ký đã gắn bó với mình một thời gian, rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười thật sự nhưng lại nhuốm màu ly biệt. "Tôi đi một chuyến. Cảm ơn cô vì tất cả."
Nói rồi, cậu xoay người bước đi, không ngoảnh đầu lại.
Ngồi trong chiếc xe đang lao về phía sân bay tư nhân, An nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàng hôn đang buông xuống thành phố. Cậu đưa mắt nhìn về phía tòa nhà Hoàng Long cao chọc trời ở phía xa.
'Lê Quang Hùng, ngươi có thể đã thắng các trận chiến, nhưng ta sẽ thắng cả cuộc chiến này.'
Cậu khẽ chạm tay lên ngực, nơi dấu ấn vẫn đang âm ỉ. Cơn khao khát vẫn còn đó. Nhưng giờ đây, nó được lấn át bởi một thứ còn mạnh mẽ hơn...hy vọng về tự do.
'Ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy ta.'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip