Chương 10: Ý tưởng mới
Bình Nhưỡng, tháng 8 năm 2012.
Nam đang chuẩn bị cho một buổi họp định kỳ của câu lạc bộ nhiếp ảnh tại Đại học Kim Il-sung, sắp xếp các cuộn phim và kiểm tra máy ảnh, thì anh Choe, cố vấn câu lạc bộ, bước vào với vẻ mặt khác thường. "Nam, có người từ Văn phòng Hiệu trưởng muốn gặp cậu. Ngay bây giờ," anh nói, giọng trầm và nghiêm túc, ánh mắt như muốn báo hiệu điều gì đó quan trọng. Nam cảm thấy một luồng lo lắng chạy qua người. Trong môi trường kiểm soát chặt chẽ của Bình Nhưỡng, một lời triệu tập bất ngờ như vậy có thể là dấu hiệu của rắc rối hoặc một cơ hội hiếm có. Cậu vội vàng chỉnh lại bộ đồng phục xanh đậm của Liên đoàn Thanh niên Xã hội Chủ nghĩa Kim Il-sung, cất máy ảnh vào túi, và bước theo anh Choe đến tòa nhà hành chính, tim đập thình thịch.
Tại Văn phòng Hiệu trưởng, một quan chức cấp cao trong bộ vest đen, đeo huy hiệu hình Chủ tịch Kim Il-sung trên ngực, đang chờ cậu. Người đàn ông đứng dậy, dáng vẻ trang trọng, giọng nói trầm và rõ ràng: "Đồng chí Nam, phu nhân Ri Sol-ju rất hài lòng với những bức ảnh đồng chí đã chụp trong các sự kiện gần đây, đặc biệt là bộ ảnh tại tư gia của Tổng Bí thư. Để đãi ngộ tài năng và sự cống hiến của đồng chí, phu nhân đã quyết định tặng đồng chí một căn hộ mới gần trường, trên đại lộ Changjon." Nam sững sờ, miệng khẽ mở nhưng không thốt nên lời. Một căn hộ? Ở Triều Tiên, nơi mọi thứ từ nhà ở đến thực phẩm đều được phân phối theo hệ thống nhà nước, một món quà như vậy không chỉ là đặc ân, mà còn là dấu hiệu của sự tin tưởng đặc biệt từ tầng lớp cao nhất.
Quan chức dẫn Nam đến khu chung cư mới trên đại lộ Changjon, một khu vực hiện đại với những tòa nhà cao tầng lấp lánh kính, được xây dựng để thể hiện sự thịnh vượng của Bình Nhưỡng dưới thời Kim Jong-un. Khi bước vào căn hộ trên tầng tám, Nam không thể tin vào mắt mình. Căn hộ rộng rãi, với hai phòng ngủ, một phòng khách sáng sủa có cửa sổ lớn nhìn ra dòng sông Taedong lấp lánh dưới ánh nắng mùa hè. Nhà bếp nhỏ được trang bị đầy đủ với bếp gas và tủ lạnh – những thứ xa xỉ đối với một sinh viên quốc tế như cậu. Nội thất mang phong cách tối giản nhưng tinh tế: ghế sofa bọc nệm xanh đậm, bàn gỗ bóng loáng khắc hoa văn truyền thống, và một bức tranh tường lớn mô tả Tháp Juche sừng sững dưới bầu trời xanh. Trên bàn ăn, một bó hoa kimjongilia đỏ thắm được đặt sẵn, bên cạnh một tấm thiệp viết tay bằng mực đen: "Chúc mừng em, Nam. Hãy tiếp tục tỏa sáng – Ri Sol-ju."
Nam đi quanh căn hộ, chạm vào từng món đồ như để xác nhận rằng đây không phải giấc mơ. Cậu mở cửa phòng ngủ, thấy một chiếc giường đôi với chăn gối mới tinh, và một tủ quần áo gỗ đủ rộng để chứa toàn bộ hành lý của cậu. Ở phòng khách, cậu đứng trước cửa sổ lớn, nhìn xuống những con đường sạch sẽ của Bình Nhưỡng, nơi xe cộ di chuyển trật tự và người dân đi bộ trong đồng phục chỉnh tề. Nam nghĩ về gia đình ở Sài Gòn – mẹ vẫn bán hàng ở chợ, bố vẫn chạy xe ôm dưới mưa. Căn hộ này là minh chứng cho hành trình của cậu, từ khu ổ chuột đến một nơi mà cậu chưa từng dám mơ tới. Nhưng cậu cũng cảm thấy một áp lực vô hình. Một món quà từ Ri Sol-ju, phu nhân của lãnh đạo tối cao, không chỉ là phần thưởng, mà còn là một sợi dây ràng buộc cậu vào một thế giới đầy rủi ro và kỳ vọng. Cậu đứng trên ban công, cảm nhận làn gió mát lành từ sông Taedong, và tự nhủ phải cẩn thận hơn bao giờ hết.
Vài ngày sau, Nam đang dọn dẹp căn hộ mới, sắp xếp các cuộn phim, máy ảnh, và sách Lý luận Chính trị trên kệ gỗ, thì chuông cửa bất ngờ vang lên. Cậu dừng lại, nhìn quanh căn phòng để đảm bảo mọi thứ gọn gàng, rồi vội vàng mở cửa. Tim cậu gần như ngừng đập khi thấy Ri Sol-ju đứng đó, mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh đậm và váy lụa ôm sát, tôn lên đường cong cơ thể hoàn hảo. Cô đi cùng một trợ lý nữ và hai vệ sĩ đứng cách xa, ánh mắt họ sắc lạnh quan sát mọi thứ. "Nam, tôi muốn xem nơi ở mới của em," Ri Sol-ju nói, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sức hút, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng một bí mật. Nam cúi đầu, mời cô vào, cố giấu sự hồi hộp khi cô bước qua ngưỡng cửa, mang theo mùi nước hoa thanh lịch thoang thoảng.
Ri Sol-ju bước vào phòng khách, ánh mắt lướt qua từng góc căn hộ với sự tò mò. Cô chạm nhẹ vào bức tranh tường Tháp Juche, mỉm cười khi thấy bó hoa kimjongilia vẫn tươi trên bàn ăn. "Em giữ hoa rất tốt," cô nhận xét, giọng mang chút trêu đùa. Nam gật đầu, đáp: "Dạ, em muốn giữ nó như một lời nhắc nhở về lòng tốt của phu nhân." Cậu dẫn cô đi xem các phòng, bắt đầu từ phòng khách sáng sủa với cửa sổ lớn, rồi đến phòng ngủ gọn gàng với giường đôi và tủ quần áo gỗ. Khi họ bước vào góc làm việc nhỏ, nơi Nam đặt máy ảnh và những bức ảnh mẫu từ câu lạc bộ nhiếp ảnh, Ri Sol-ju dừng lại, chăm chú nhìn một bức ảnh chụp tại Công viên Moranbong, nơi một nhóm thiếu nữ mặc hanbok đang múa dưới tán cây.
"Em có mắt nhìn thật," cô nói, nghiêng người để xem kỹ hơn, mái tóc cô khẽ lướt qua vai Nam, khiến cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô. "Phu nhân quá khen," Nam đáp, cố giữ giọng bình tĩnh, dù tim cậu đập nhanh hơn khi mùi nước hoa của cô bao quanh. Cô quay sang cậu, ánh mắt lấp lánh: "Tôi thích cách em ghi lại vẻ đẹp của Triều Tiên, Nam. Nhưng tôi nghĩ em có thể làm được nhiều hơn thế." Họ đứng đó một lúc, và Nam nhận ra khoảng cách giữa họ gần hơn bình thường, như thể không khí trong căn hộ đang trở nên ấm áp hơn.
Họ ngồi xuống sofa, và Nam rót trà từ bình nước nóng trong bếp, cẩn thận đặt khay trà lên bàn. Khi đưa ly trà, ngón tay cậu vô tình chạm vào tay cô, cảm nhận làn da mềm mại và hơi ấm. Ri Sol-ju không rút tay lại ngay, mà nhìn cậu, ánh mắt như đang thăm dò, khiến Nam cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể, dương vật cậu căng cứng trong quần. Cậu vội ngồi xuống, cố che giấu phản ứng bản năng. Cô đi thẳng vào vấn đề: "Nam, bộ ảnh lần trước rất đẹp, với hanbok và hoa kimjongilia, nhưng tôi cảm thấy nó vẫn quá truyền thống, quá giống những gì người khác đã làm. Tôi muốn thử một điều gì đó mới mẻ, phá cách hơn, để thể hiện một góc khác của phụ nữ Triều Tiên – mạnh mẽ, hiện đại, nhưng vẫn giữ được tinh thần của đất nước." Nam gật đầu, cảm thấy cơ hội đang mở ra, nhưng cũng nhận ra rằng bất kỳ ý tưởng nào cũng phải được cân nhắc cẩn thận trong bối cảnh nghiêm khắc của Bình Nhưỡng.
Nam lấy cuốn sổ tay ra, mở một trang mới và bắt đầu phác thảo ý tưởng cho bộ ảnh. Cậu đề xuất một concept hiện đại, lấy cảm hứng từ phong cách tự do của phương Tây, nhưng vẫn giữ nét tinh tế phù hợp với văn hóa Triều Tiên. "Chúng ta có thể chụp trong nhà, ngay tại căn hộ này, sử dụng ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ lớn," cậu nói, chỉ vào khung cửa sổ rộng trong phòng khách, nơi ánh nắng mùa hè tràn vào, tạo những mảng sáng dịu dàng trên sàn gỗ. "Phông nền sẽ đơn giản, như một bức tường trắng hoặc rèm lụa, để làm nổi bật phu nhân. Phu nhân có thể mặc một bộ váy hiện đại, ví dụ như váy dài kiểu Âu, với đường cắt ôm sát để tôn lên vẻ thanh lịch, kết hợp với phụ kiện truyền thống như trâm ngọc hoặc khăn choàng hanbok để giữ nét Triều Tiên."
Ri Sol-ju nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự tò mò. "Phong cách phương Tây? Em nghĩ tôi sẽ hợp với nó à?" cô hỏi, giọng mang chút trêu đùa, môi khẽ cong lên. Nam mỉm cười, đáp: "Dạ, với vẻ đẹp của phu nhân, bất kỳ phong cách nào cũng sẽ nổi bật. Phong cách này sẽ làm nổi bật sự thanh lịch và hiện đại, nhưng vẫn giữ được tinh thần Triều Tiên, như cách phu nhân xuất hiện tại các sự kiện." Cậu vẽ phác thảo một vài ý tưởng trên sổ: Ri Sol-ju trong một chiếc váy dài màu trắng, đứng trước rèm lụa, tay cầm một bông hoa kimjongilia; một góc chụp cận cảnh cô ngồi trên ghế bành, ánh sáng chiếu qua cửa sổ làm nổi bật đường cong cơ thể; và một bức ảnh cô đứng nghiêng, váy lụa ôm sát, tôn lên bộ ngực căng tròn và cặp hông cong hoàn hảo.
Ri Sol-ju xem qua bản phác thảo, ngón tay lướt nhẹ trên trang giấy, vô tình chạm vào tay Nam. Cảm giác tiếp xúc khiến cậu run lên, dục vọng trỗi dậy, nhưng cậu cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh. "Tôi thích ý tưởng này," cô nói, giọng đầy hào hứng. "Nhưng em có chắc nó sẽ không quá... khác biệt không? Em biết đấy, mọi thứ ở đây đều phải được cân nhắc kỹ." Nam trấn an: "Dạ, em sẽ điều chỉnh để mọi thứ vẫn tôn vinh vẻ đẹp của Triều Tiên, nhưng mang một hơi thở mới, như cách phu nhân đã làm với Ban nhạc Moranbong." Lời nhắc đến nhóm nhạc yêu thích của cô khiến cô bật cười, và cô nghiêng người gần hơn, vai chạm nhẹ vào vai Nam. "Em thông minh thật, Nam," cô nói, ánh mắt như muốn trêu chọc. "Được, tôi tin em. Nhưng tôi muốn thêm một vài ý tưởng nữa, để bộ ảnh thật đặc biệt."
Họ tiếp tục thảo luận, và Nam đề xuất sử dụng ánh sáng dịu từ đèn bàn để tạo hiệu ứng mềm mại, hoặc một chiếc ghế bành kiểu cổ điển để cô tạo dáng ngồi, gợi lên sự thanh lịch quý phái. Ri Sol-ju gật đầu, bổ sung: "Tôi muốn một bức ảnh chụp tôi đứng trước cửa sổ, với ánh sáng chiếu từ phía sau, như một bức tranh. Và có lẽ thêm một bức với hoa kimjongilia, nhưng không quá trang trọng, mà tự nhiên hơn." Nam ghi chép cẩn thận, nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi cô – chiếc váy lụa ôm sát, lộ ra đường cong cơ thể, và nụ cười khiến cậu tưởng tượng đến những khoảnh khắc cấm kỵ. Cậu cố kìm nén suy nghĩ, tập trung vào cuộc trò chuyện, nhưng sự gần gũi của cô khiến trái tim cậu đập loạn nhịp.
Trong những ngày tiếp theo, Nam dồn toàn bộ tâm sức để chuẩn bị cho buổi chụp ảnh. Cậu mượn thêm đèn chiếu sáng từ câu lạc bộ nhiếp ảnh, chọn một bộ đèn mềm để tạo hiệu ứng ánh sáng tự nhiên. Cậu đến khu chợ nhỏ dành cho sinh viên quốc tế, mua một tấm rèm lụa trắng và một tấm thảm xám để làm phông nền, cẩn thận chọn những màu sắc trung tính nhưng tinh tế. Nam cũng liên hệ với một thành viên câu lạc bộ để mượn một chiếc ghế bành kiểu cổ, phù hợp với ý tưởng "hiện đại nhưng truyền thống."
Mỗi tối, Nam ngồi trong căn hộ mới, kiểm tra lại thiết bị và phác thảo các góc chụp. Cậu nghiên cứu các tạp chí thời trang Triều Tiên hiếm hoi, đặc biệt là những bài viết về phong cách của Ri Sol-ju, người được biết đến với gu thời trang thanh lịch, kết hợp giữa váy áo phương Tây và nét truyền thống. Cậu hình dung cô trong bộ váy dài, tóc buông xõa, đứng trước rèm lụa, ánh sáng chiếu qua làm nổi bật làn da mịn màng và đường cong cơ thể. Những suy nghĩ ấy khiến dục vọng trong cậu trỗi dậy, và cậu phải tự nhắc mình tập trung vào công việc để tránh sa lầy vào những tưởng tượng nguy hiểm.
Nam cũng chuẩn bị một danh sách các đạo cụ: một chiếc trâm ngọc truyền thống, một khăn choàng hanbok, và một bông hoa kimjongilia để điểm xuyết. Cậu viết thư xin phép anh Choe để sử dụng căn hộ cho buổi chụp, nhấn mạnh rằng đây là dự án đặc biệt do phu nhân Ri Sol-ju yêu cầu. Anh Choe đồng ý, nhưng nhắc nhở: "Cẩn thận, Nam. Mọi thứ phải hoàn hảo, không được có sai sót."
Ngày hẹn chụp ảnh được ấn định vào cuối tuần, và Nam cảm thấy vừa phấn khích vừa căng thẳng. Cậu đứng trong căn hộ, kiểm tra lại mọi thứ một lần cuối: ánh sáng, phông nền, máy ảnh. Cậu nhìn vào cuốn album bí mật, nơi những bức ảnh của Ri Sol-ju được giấu kín, và cảm thấy một luồng cảm xúc lẫn lộn. "Chỉ là công việc," cậu tự nhủ, nhưng sâu trong lòng, cậu biết rằng mỗi lần gặp cô, ranh giới giữa lý trí và dục vọng của mình càng trở nên mong manh hơn. Khi đóng cửa căn hộ, ánh mắt cậu dừng lại ở bó hoa kimjongilia trên bàn, như một lời nhắc nhở về người phụ nữ đang dần chiếm lấy tâm trí cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip