Chương 117: Đánh ghen
Buổi chiều ngày 22 tháng 4 năm 2019, tại tư dinh Ryongsong, Bình Nhưỡng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua những ô cửa kính lớn, phủ lên căn phòng làm việc của Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, một lớp ánh sáng ấm áp, như thể hòa quyện với không khí quyền lực và sang trọng. Căn phòng được thiết kế tinh tế, với sàn gỗ óc chó bóng loáng, tường ốp đá cẩm thạch trắng, và một bức tranh khổng lồ vẽ bản đồ Đông Á thống nhất treo phía sau bàn làm việc. Bàn gỗ mun đen tuyền, được chạm khắc hoa văn rồng tinh xảo, đặt giữa phòng, bên cạnh là giá sách cao chạm trần, chứa đầy những tập tài liệu quân sự, ngoại giao, và sách về tư tưởng cách mạng. Một lọ hoa lan tím tươi thắm đặt trên bàn, tỏa hương nhẹ nhàng, thêm phần sống động cho không gian nghiêm trang.
Nam ngồi trên ghế bọc da màu nâu sẫm, huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân bằng vàng lấp lánh trên ve áo. Đôi mắt sắc bén của cậu lướt qua các báo cáo kinh tế từ Tỉnh Sakhalin, nơi các mỏ dầu và khí đốt bắt đầu hoạt động với công suất cao. Mái tóc đen được chải gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh với cằm vuông nam tính, toát lên vẻ uy quyền nhưng không kém phần cuốn hút. Cậu khẽ gõ ngón tay lên bàn, nhịp điệu đều đặn, như thể đang suy tính một chiến lược lớn.
Cửa phòng khẽ mở, Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ, bước vào, tay cầm một tập tài liệu dày cộp, được kẹp trong một chiếc bìa da màu xanh navy. Reimi sở hữu vẻ đẹp thanh thoát và hiện đại, mang nét lai giữa sự dịu dàng Nhật Bản và phong thái tự tin phương Tây. Cô cao khoảng 1m65, thân hình mảnh mai nhưng cân đối, với vòng eo thon gọn và đôi chân dài được tôn lên bởi chiếc váy công sở màu trắng ngà, ôm sát cơ thể, dài đến đầu gối, với đường xẻ tinh tế ở bên hông. Làn da trắng mịn như sứ, không tì vết, phản chiếu ánh nắng nhẹ nhàng. Mái tóc đen óng, dài ngang vai, được buộc cao thành một búi tóc gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon dài. Vài lọn tóc mai buông lơi, khẽ đung đưa mỗi khi cô di chuyển, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan với đôi má hồng tự nhiên. Đôi mắt to, sáng long lanh sau cặp kính cận gọng mỏng, ánh lên sự thông minh và quyết đoán. Môi cô mọng, được tô một lớp son hồng nhạt, tạo nên vẻ ngoài vừa chuyên nghiệp vừa quyến rũ. Reimi cúi chào, giọng nói trong trẻo nhưng đầy tự tin: "Thưa Chủ tịch, tôi đến để xin ý kiến về nội dung họp báo liên quan đến quan hệ ngoại giao với các nước ASEAN."
Nam ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Reimi, rồi mỉm cười, chỉ tay vào chiếc ghế bọc da đối diện: "Ngồi đi, Reimi. Hãy trình bày chi tiết ý tưởng của cô." Reimi ngồi xuống, động tác nhẹ nhàng, đặt tập tài liệu lên bàn, mở ra một bản kế hoạch được sắp xếp cẩn thận, với các trang đánh dấu bằng màu sắc. Cô bắt đầu, giọng nói rõ ràng, mạch lạc: "Thưa Chủ tịch, tôi đề xuất buổi họp báo tập trung vào ba nội dung chính. Thứ nhất, củng cố hợp tác kinh tế với Việt Nam, Singapore, và Malaysia thông qua các hiệp định thương mại tự do, đặc biệt là xuất khẩu dầu mỏ và khí đốt từ Tỉnh Sakhalin. Thứ hai, nhấn mạnh vai trò của Đại Đông Á như một đối tác ổn định trong bối cảnh Thế chiến III, để thu hút đầu tư từ các tập đoàn lớn như PetroVietnam, Petronas, và Temasek. Thứ ba, đề xuất tổ chức một hội nghị thượng đỉnh ASEAN – Đại Đông Á tại Bình Nhưỡng vào tháng 6 để thảo luận về các dự án cơ sở hạ tầng chung, như cảng biển ở Tỉnh Ryukyu."
Nam lắng nghe, lật từng trang tài liệu, ánh mắt dừng lại ở biểu đồ dự báo tăng trưởng kinh tế từ Sakhalin, với các con số ấn tượng về sản lượng dầu mỏ. "Tốt lắm, Reimi," cậu nói, giọng trầm ấm, đầy quyền uy, "nhưng tôi muốn cô thêm một thông điệp mạnh mẽ hơn về sự ổn định của Đại Đông Á. Các nước ASEAN cần thấy rằng chúng ta không bị cuốn vào lằn ranh hạt nhân giữa Mỹ và Nga. Hãy nhấn mạnh rằng Đại Đông Á là một ốc đảo hòa bình, sẵn sàng hợp tác lâu dài." Reimi gật đầu, lấy bút ghi chú nhanh, nét chữ mềm mại nhưng rõ ràng trên giấy. "Tôi hiểu, thưa Chủ tịch," cô đáp, ánh mắt tập trung, "tôi sẽ bổ sung thông điệp về hòa bình và ổn định, đồng thời mời đại sứ Việt Nam, Singapore, và Malaysia tham dự họp báo để củng cố mối quan hệ. Ngoài ra, tôi đề xuất một đoạn video ngắn giới thiệu các thành tựu kinh tế của Tỉnh Sakhalin, với hình ảnh các giàn khoan dầu hiện đại và cảng Korsakov."
Nam gật đầu, ánh mắt lướt qua Reimi, nhận thấy cô đang hơi cúi người, chiếc váy khẽ nhích lên, để lộ đường cong mượt mà của đôi chân thon dài. "Ý tưởng xuất sắc, Reimi," cậu nói, giọng thấp hơn, mang chút ý vị. "Cô luôn làm tôi ấn tượng với sự tỉ mỉ và thông minh." Reimi đỏ mặt, ngẩng lên nhìn Nam, ánh mắt thoáng bối rối nhưng không né tránh. "Cảm ơn ngài, thưa Chủ tịch," cô đáp, giọng khẽ run, cố giữ vẻ chuyên nghiệp. Nam đứng dậy, bước đến gần Reimi, đặt tay lên vai cô, khẽ xoa nhẹ như một cử chỉ quan tâm: "Cô làm việc chăm chỉ quá. Có cần nghỉ ngơi một chút không?" Động tác của Nam nhẹ nhàng, nhưng hơi ấm từ bàn tay cậu khiến Reimi cảm nhận một luồng điện chạy qua người. Cô mỉm cười, lắc đầu: "Cảm ơn ngài, nhưng tôi ổn. Tôi chỉ muốn đảm bảo buổi họp báo được chuẩn bị hoàn hảo."
Không khí trong phòng dần trở nên thân mật hơn. Nam ngồi xuống cạnh Reimi, tay vô tình chạm vào tay cô khi với lấy một trang tài liệu. Cả hai khựng lại, ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc tĩnh lặng. Reimi, cảm nhận được sự gần gũi, khẽ hít một hơi sâu, cố gắng tập trung vào công việc. Sau gần một giờ thảo luận, họ hoàn tất bản kế hoạch. Reimi đứng dậy, thu dọn tài liệu, cúi chào: "Cảm ơn ngài đã dành thời gian, thưa Chủ tịch. Tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay." Nam gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo cô, giọng trầm: "Tốt lắm, Reimi. Tôi tin ở cô." Reimi mỉm cười, bước ra cửa, lòng lâng lâng vì sự tán thưởng của Nam, nhưng cũng cảm nhận được một sự căng thẳng mơ hồ.
Khi Reimi mở cửa rời phòng, cô bất ngờ chạm mặt Kim Keon-hee, Đệ tam phu nhân, đứng ngay hành lang, khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao được mài bén. Kim Keon-hee sở hữu vẻ đẹp quyến rũ và quyền lực, với nét mặt sắc sảo và thần thái tự tin của một người phụ nữ từng trải qua những sóng gió của cuộc đời. Cô cao khoảng 1m68, thân hình đầy đặn nhưng cân đối, với vòng ngực nở nang, vòng eo vẫn thon gọn dù đã ở tuổi trung niên, và hông cong quyến rũ, được tôn lên bởi bộ hanbok xanh ngọc lấp lánh, thêu hoa văn chim phượng hoàng tinh xảo, mỗi đường kim mũi chỉ như một tác phẩm nghệ thuật. Làn da cô trắng hồng, mịn màng, được chăm sóc kỹ lưỡng, phản chiếu ánh sáng từ đèn chùm pha lê treo trên hành lang, như được phủ một lớp ánh ngọc trai. Mái tóc đen dài óng ả, được búi cao theo kiểu truyền thống Hàn Quốc, với một chiếc trâm ngọc trai lấp lánh cài bên phải, làm nổi bật vẻ đẹp quyền quý. Đôi mắt cô sắc sảo, lông mày cong hoàn hảo, được tỉa tỉ mỉ, như hai nét vẽ trên bức tranh hoàn mỹ. Đôi môi đỏ mọng, được tô son đậm màu đỏ rượu, làm nổi bật thần thái quyền lực nhưng cũng đầy đe dọa, như một nữ hoàng không chấp nhận bất kỳ sự thách thức nào.
Kim Keon-hee bước tới, giọng nói gay gắt, vang lên như một lời buộc tội, mỗi từ như một mũi dao đâm vào không khí: "Reimi Tsutsumi, lại là cô? Cô nghĩ mình là ai mà ngày nào cũng xuất hiện bên Chủ tịch? Cô tưởng tôi không nhận ra ý đồ của cô sao? Cô đang cố chen chân vào gia đình này, phải không?" Reimi, giữ bình tĩnh, đứng thẳng, đôi mắt sáng sau cặp kính cận nhìn thẳng vào Kim Keon-hee, giọng ôn hòa nhưng kiên định: "Thưa Đệ tam phu nhân, tôi chỉ đến để làm việc với Chủ tịch về buổi họp báo sắp tới liên quan đến quan hệ ASEAN. Đây là trách nhiệm của tôi với tư cách người phát ngôn. Tôi không có ý định gì khác." Kim Keon-hee cười khẩy, ánh mắt bừng bừng ghen tuông, như một ngọn lửa bùng cháy: "Trách nhiệm? Đừng giả vờ ngây thơ, Reimi! Tôi thấy cách cô nhìn ngài ấy, cách cô cố ý ở lại lâu hơn cần thiết, cách cô vênh váo với vẻ đẹp trẻ trung của mình. Cô đang cố cướp Chủ tịch từ tôi, từ Kako và Mako!"
Reimi lùi lại một bước, cố giữ khoảng cách, giọng vẫn bình tĩnh, như một người cố gắng dập tắt cơn bão: "Đệ tam phu nhân, tôi không có ý đó. Tôi tôn trọng ngài ấy và các phu nhân. Tôi chỉ làm công việc của mình, và tôi không muốn gây ra bất kỳ hiểu lầm nào." Nhưng Kim Keon-hee không dừng lại, cô tiến sát hơn, chỉ tay vào mặt Reimi, ngón tay đeo nhẫn ngọc bích lấp lánh: "Cô là một mối đe dọa, Reimi! Cô nghĩ mình trẻ trung, xinh đẹp, nên có thể chen chân vào gia đình này? Cô đang mơ tưởng đến vị trí của tôi, của Kako, của Mako! Tôi sẽ không để yên cho cô!" Không chờ Reimi đáp lại, Kim Keon-hee bất ngờ đẩy mạnh vai Reimi, lực đẩy mạnh mẽ, như thể cô muốn trút hết cơn giận. Đôi giày cao gót của Reimi trượt trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, cô lảo đảo ngã ra sau, tập tài liệu rơi vung vãi, các trang giấy bay tứ tung như những cánh chim lạc lối.
Đúng lúc đó, Nam mở cửa phòng, ánh mắt lập tức bắt gặp cảnh Reimi ngã vào lòng mình. Cậu nhanh chóng đỡ lấy cô, tay ôm chặt vai Reimi, cảm nhận cơ thể cô run nhẹ vì bất ngờ và đau đớn. Nam quay sang Kim Keon-hee, ánh mắt sắc lạnh, như một lưỡi kiếm sẵn sàng chém đứt mọi sự hỗn loạn, giọng nghiêm khắc vang lên như một mệnh lệnh không thể kháng cự: "Keon-hee, đủ rồi! Cô không được làm loạn ở đây, nhất là với người của tôi! Hành động này là không thể chấp nhận được!" Kim Keon-hee, mặt đỏ bừng vì tức giận, chỉ tay vào Reimi, giọng run lên, như thể cô đang cố kìm nén một cơn bão cảm xúc: "Ngài bảo vệ cô ta, phải không? Cô ta không xứng đáng đứng gần ngài! Cô ta đang cố quyến rũ ngài, cố chen vào giữa chúng ta!" Nam, giọng càng cứng rắn hơn, cắt ngang, mỗi lời như một nhát búa: "Keon-hee, vào phòng của cô ngay. Tôi sẽ nói chuyện với cô sau. Đừng để tôi phải nhắc lại, nếu không cô sẽ hối tiếc." Kim Keon-hee, ánh mắt đầy oán hận, đôi môi mím chặt, quay người bỏ đi, tiếng gót giày vang vọng dọc hành lang, như tiếng sấm xa dần, để lại một không khí căng thẳng như vừa trải qua một trận chiến.
Nam dẫn Reimi trở lại phòng làm việc, đóng cửa lại với một tiếng "cạch" nhẹ, như khép lại mọi ồn ào bên ngoài. Ánh mắt cậu lo lắng, giọng trầm đầy quan tâm: "Reimi, cô có sao không? Keon-hee đã đi quá xa, và tôi sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa." Reimi, xoa vai, lắc đầu, giọng nhỏ nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp, dù đôi mắt thoáng chút hoảng loạn: "Tôi ổn, thưa Chủ tịch, chỉ hơi đau một chút. Cảm ơn ngài đã can thiệp kịp thời." Nam, không nói gì, bước đến giá sách, lấy ra một hộp y tế nhỏ màu trắng, được trang bị đầy đủ với băng gạc, thuốc sát trùng, và kem giảm sưng. Cậu mở hộp, động tác cẩn thận, như thể đang xử lý một báu vật quý giá. Cậu kiểm tra vai Reimi, nhận thấy một vết bầm đỏ trên làn da trắng mịn, ngay dưới xương đòn, nơi làn da mỏng manh như lụa. "Để tôi bôi thuốc cho cô," Nam nói, lấy một tuýp kem giảm sưng, bóp một ít lên đầu ngón tay, màu kem trắng đục tương phản với làn da trắng ngần của Reimi.
Nam nhẹ nhàng xoa thuốc lên vết bầm, từng động tác chậm rãi, như thể sợ làm Reimi đau. Hơi ấm từ ngón tay cậu truyền qua da cô, khiến Reimi khẽ run, ánh mắt thoáng bối rối nhưng cũng đầy cảm kích. Mỗi lần ngón tay Nam lướt qua, như một làn gió nhẹ, cô cảm nhận một luồng điện chạy dọc sống lưng, làm tim đập nhanh hơn. "Cảm ơn ngài, thưa Chủ tịch," Reimi thì thầm, giọng nhỏ như một lời thì thầm trong gió, "tôi không ngờ Đệ tam phu nhân lại phản ứng mạnh như vậy. Có lẽ tôi đã vô tình khiến cô ấy hiểu lầm." Nam, vẫn tập trung bôi thuốc, đáp, giọng trầm ấm, như một lời an ủi: "Keon-hee có tính chiếm hữu, nhưng tôi sẽ không để cô ấy làm hại cô. Cô là người quan trọng với tôi, Reimi, không chỉ trong công việc, mà còn..." Cậu dừng lại, ánh mắt lướt lên khuôn mặt Reimi, dừng lại ở đôi môi hồng mọng, nơi son môi nhạt vẫn lấp lánh dưới ánh nắng trưa.
Không khí trong phòng trở nên ám muội, như một bản giao hưởng chuyển từ những nốt nhạc nghiêm trang sang những giai điệu đam mê, quyến rũ. Nam, vẫn ngồi gần Reimi, ánh mắt đắm vào đôi mắt cô, như bị hút vào một hồ nước trong veo. Cậu cúi xuống, môi chạm vào môi Reimi, nụ hôn chậm rãi nhưng sâu đậm, mang theo sự khao khát bị kìm nén từ lâu. Môi Nam ấm nóng, hơi thở cậu phả vào má Reimi, mang theo mùi hương nam tính của nước hoa gỗ đàn hương. Reimi, ban đầu bất ngờ, khẽ khép mắt, vòng tay ôm lấy cổ Nam, đáp lại nụ hôn với sự nồng nhiệt, môi cô mềm mại, ngọt ngào, như một trái đào chín mọng. Nụ hôn kéo dài, sâu hơn, lưỡi họ quấn lấy nhau, như một điệu vũ đầy đam mê, hơi thở hòa quyện, tạo nên một bản hòa ca của cảm xúc.
Nhưng rồi, Reimi bừng tỉnh, đẩy Nam ra, cơ thể lùi lại, đôi tay run rẩy đặt lên ngực cậu, như muốn tạo một khoảng cách mong manh. Giọng cô run rẩy, đầy lo lắng: "Chủ tịch, chúng ta không thể tiếp tục như thế này. Nếu Đệ tam phu nhân biết, cô ấy sẽ không buông tha tôi. Cô ấy đã động tay động chân, và tôi sợ mọi chuyện sẽ tệ hơn, không chỉ với tôi mà còn với sự ổn định của gia đình ngài." Nam nắm tay Reimi, kéo cô lại gần, ánh mắt kiên định, như một ngọn lửa không thể dập tắt: "Reimi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Không ai, kể cả Keon-hee, được phép làm hại cô. Tôi hứa với tư cách Lãnh tụ Tối cao. Cô tin tôi chứ?" Reimi, nhìn vào sự chân thành trong mắt Nam, cảm nhận được sự bảo vệ mạnh mẽ từ cậu. Cô gật đầu, ánh mắt dịu đi, lòng an tâm, như một con thuyền tìm được bến đỗ giữa cơn bão. "Tôi tin ngài, thưa Chủ tịch," cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc.
Nam kéo cô vào lòng, tiếp tục hôn cô, nụ hôn lần này mãnh liệt hơn, như một cơn lốc cuốn cả hai vào vòng xoáy đam mê. Môi họ hòa quyện, lưỡi quấn chặt, hơi thở nóng bỏng, như muốn thiêu đốt mọi rào cản. Tay Nam khéo léo cởi từng cúc áo trên váy Reimi, từng chiếc cúc bung ra, để lộ làn da trắng ngần, mịn màng như lụa, và chiếc áo lót ren trắng tinh tế, ôm lấy vòng ngực đầy đặn. Nam kích thích núm vú cô qua lớp ren, ngón tay lướt nhẹ, rồi mạnh mẽ hơn, như một nghệ sĩ chơi trên những dây đàn nhạy cảm. Reimi rên khẽ, tiếng rên ngọt ngào như một giai điệu, cơ thể cô run lên vì khoái cảm, đôi má hồng rực, mắt mờ đi trong sự đê mê.
Cả hai cởi quần áo cho nhau, từng mảnh vải rơi xuống sàn gỗ óc chó, như những cánh hoa lìa cành trong cơn gió. Chiếc váy trắng ngà của Reimi trượt xuống, để lộ cơ thể mảnh mai nhưng đầy quyến rũ, với vòng ngực căng tròn, núm vú hồng nhạt dựng đứng qua lớp ren mỏng, vòng eo thon gọn, và hông cong mềm mại, như một bức tượng được tạc từ ngọc bích. Làn da cô lấp lánh dưới ánh nắng trưa, như được phủ một lớp ánh ngọc trai. Nam, cởi bỏ vest và sơ mi, để lộ thân hình rắn chắc, cơ bắp săn gọn từ những buổi tập luyện, với những đường nét nam tính, lồng ngực rộng, và cơ bụng săn chắc, như một chiến binh sẵn sàng cho mọi trận chiến. Dương vật của cậu đã cương cứng, nổi rõ qua lớp quần lót, toát lên vẻ mạnh mẽ và khao khát.
Nam kéo Reimi vào lòng, đặt cô nằm xuống sofa da mềm mại, ánh nắng trưa xuyên qua rèm lụa trắng, phủ lên cơ thể họ một lớp ánh sáng vàng, làm nổi bật từng giọt mồ hôi lấp lánh. Cậu cúi xuống, hôn lên cổ Reimi, môi lướt qua làn da mịn màng, để lại những dấu hôn đỏ hồng, như những cánh hoa rơi trên tuyết. Tay Nam tiếp tục kích thích ngực cô, xoa nắn núm vú qua lớp ren, rồi cởi bỏ áo lót, để lộ đôi nhũ hoa căng mọng, hồng nhạt, dựng đứng như mời gọi. Cậu ngậm lấy một bên núm vú, mút nhẹ, lưỡi xoay tròn, khiến Reimi rên rỉ, tiếng rên ngọt ngào, đầy nhục dục, như một bản nhạc dâng trào. Tay kia của Nam lướt xuống, cởi chiếc quần lót ren trắng, để lộ âm hộ ướt át, lấp lánh dưới ánh sáng. Ngón tay cậu vuốt ve, xâm nhập nhẹ nhàng, rồi mạnh mẽ hơn, kích thích điểm nhạy cảm, khiến Reimi uốn cong cơ thể, đôi chân thon dài quấn chặt lấy hông Nam, như muốn kéo cậu gần hơn.
Reimi, không chịu thua, đưa tay sục dương vật Nam, bàn tay mềm mại nhưng mạnh mẽ, di chuyển nhịp nhàng, từ gốc đến đỉnh, cảm nhận độ cứng và sức nóng của cậu. Cô khẽ cúi xuống, hôn lên đầu dương vật, lưỡi lướt nhẹ, như một vũ điệu khiêu khích, khiến Nam thở hổn hển, tay bấu chặt vào sofa. Họ đạt cực khoái đồng thời, Reimi run rẩy, cơ thể co giật trong khoái cảm, còn Nam rên lên, giọng trầm khàn, như một con thú hoang được giải phóng. Nước âm đạo của Reimi chảy ra, ướt đẫm sofa, trong khi tinh dịch của Nam bắn ra, để lại những vệt trắng trên làn da cô.
Nam nâng Reimi lên, đặt cô quỳ trên sofa, nhấn dương vật vào âm đạo cô từ phía sau, di chuyển chậm rãi, rồi tăng tốc, từng nhịp mạnh mẽ, sâu sắc, như muốn chiếm hữu toàn bộ cơ thể cô. Âm hộ Reimi siết chặt, ướt át, tạo ra những âm thanh nhục dục mỗi khi Nam đẩy vào. Cô rên rỉ, tiếng rên ngày càng lớn, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của Nam. "Chủ tịch... mạnh hơn... xin ngài..." Reimi thì thầm, giọng đê mê, như cầu xin sự giải thoát. Nam, bị kích thích bởi lời nói của cô, tăng nhịp độ, tay bấu chặt hông Reimi, để lại những dấu đỏ trên làn da trắng. Họ đạt cực khoái lần nữa, cơ thể Reimi run rẩy, đầu ngửa ra sau, mái tóc bung xõa, còn Nam rên lên, tinh dịch bắn sâu vào trong cô, như một lời tuyên ngôn của sự chiếm hữu.
Cả hai thay đổi tư thế, Nam nằm ngửa, kéo Reimi ngồi lên trên, dương vật cậu lại xâm nhập vào âm hộ cô, lần này từ dưới lên. Reimi di chuyển, hông lắc lư, như một vũ nữ trong điệu nhảy đam mê, ngực cô rung lên theo từng nhịp. Nam đưa tay xoa nắn ngực cô, ngón tay bóp nhẹ núm vú, khiến Reimi rên rỉ, ánh mắt mờ đi trong khoái cảm. Cô cúi xuống, hôn Nam, lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện. Họ làm tình liên tục, đổi qua nhiều tư thế—Reimi nằm ngửa, chân giang rộng, Nam quỳ giữa hai chân cô, rồi cả hai nằm nghiêng, ôm chặt nhau, dương vật Nam không ngừng ra vào, mỗi nhịp như một lời khẳng định sự gắn kết. Họ đạt cực khoái liên tục, mỗi lần như đẩy cả hai vào một thế giới chỉ có dục vọng và đam mê, tiếng rên hòa lẫn, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh nắng trưa.
Đến tận trưa, khi đồng hồ trên tường điểm 1 giờ 30, họ mới dừng lại, mệt lả, ôm nhau trên sofa, cơ thể trần truồng, nóng bỏng. Nam vuốt tóc Reimi, những lọn tóc ướt mồ hôi dính vào má cô, mỉm cười: "Cô ổn chứ, Reimi? Tôi không muốn làm cô kiệt sức." Reimi, nằm trong vòng tay Nam, ánh mắt lấp lánh, thì thầm, giọng khàn đi vì những tiếng rên trước đó: "Chưa bao giờ tốt hơn, thưa Chủ tịch. Cảm ơn ngài... vì đã cho tôi cảm giác này." Nam hôn lên trán cô, môi cậu ấm nóng, như một lời hứa không lời.
Nam đứng dậy, khoác áo sơ mi, để lại vài cúc áo mở, lộ ra lồng ngực rắn chắc, vẫn còn lấp lánh mồ hôi. Cậu gọi điện cho nhà bếp tư dinh, giọng trầm nhưng rõ ràng: "Chuẩn bị hai phần cơm trưa đặc biệt, mang đến phòng làm việc ngay." Chỉ mười phút sau, nhân viên mang đến một khay bạc lộng lẫy, chạm khắc hoa văn tinh xảo, trên đó là hai phần cơm chiên kim chi cay nồng, với tôm tươi đỏ au, thịt bò thái mỏng mềm mại, điểm xuyết hành lá xanh mướt. Kèm theo là canh rong biển đậm đà, bốc khói nghi ngút, một đĩa kim chi cải thảo giòn rụm, đỏ rực, và một đĩa nhỏ salad rong nho tươi mát, lấp lánh như ngọc trai. Một bình trà hoa cúc lạnh được đặt bên cạnh, với những cánh hoa cúc nổi lơ lửng trong chất lỏng trong veo, như một bức tranh thủy mặc. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa, hòa quyện với không khí ám muội, vẫn còn vương vấn hơi thở của sự đam mê.
Nam và Reimi ngồi đối diện nhau trên bàn nhỏ bên cửa sổ, rèm lụa trắng khẽ lay động trong gió nhẹ, để lộ khung cảnh vườn hoa bên ngoài, nơi những khóm hoa mẫu đơn đỏ thắm đang nở rộ. Nam gắp một miếng tôm chiên giòn, đưa đến miệng Reimi, ngón tay cậu khẽ chạm vào môi cô: "Thử đi, món này làm tôi nhớ những ngày còn ở quê nhà, nơi mẹ tôi hay nấu những bữa cơm đơn giản nhưng đậm đà." Reimi, mỉm cười, nhấm nháp, đôi môi khẽ chạm vào đũa của Nam, ánh mắt lấp lánh, như đang đắm mình trong sự quan tâm của cậu: "Ngon tuyệt, thưa Chủ tịch. Ngài thật biết cách làm tôi bất ngờ, cả trong công việc lẫn... những khoảnh khắc này." Nam cười, gắp thêm một miếng thịt bò, đặt vào bát Reimi: "Cô xứng đáng, Reimi. Cô không chỉ thông minh mà còn khiến tôi không thể rời mắt. Cô như một viên ngọc quý của Đại Đông Á."
Họ ăn trưa trong không khí thân mật, tay Nam thỉnh thoảng chạm vào tay Reimi, những cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, như những tia lửa nhỏ bùng lên giữa họ. Họ trò chuyện về buổi họp báo, về tiềm năng hợp tác với ASEAN, về cách trình bày để thu hút sự chú ý của truyền thông quốc tế, từ các hãng tin lớn như Reuters đến các tờ báo khu vực như The Straits Times. Nhưng ánh mắt họ không rời nhau, như thể cả hai đang đắm mình trong một thế giới riêng, nơi chỉ có sự gắn kết và cảm xúc. Reimi, trước khi rời đi, đứng dậy, chỉnh lại váy, động tác chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc bên Nam. Cô cúi chào, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh sự đam mê: "Cảm ơn ngài, thưa Chủ tịch, vì bữa trưa và... mọi thứ. Tôi sẽ chuẩn bị tốt cho buổi họp báo." Nam đứng lên, bước đến gần, đặt tay lên vai cô, giọng trầm như một lời thì thầm: "Tôi tin ở cô, Reimi. Nhưng hãy cẩn thận với Keon-hee. Tôi sẽ xử lý cô ấy."
Khi Reimi rời phòng, bước chân nhẹ nhàng nhưng lòng đầy cảm xúc lẫn lộn, như một người vừa bước ra từ một giấc mơ đầy đam mê. Nam ngồi lại, ánh mắt trầm tư, lướt qua bản đồ Đông Á trên tường. Cậu nghĩ về Kako, Mako, và Kim Keon-hee, biết rằng sự ghen tuông của Kim Keon-hee có thể gây thêm rắc rối, đặc biệt khi cậu ngày càng bị cuốn hút bởi Reimi, không chỉ bởi vẻ đẹp mà còn bởi sự thông minh và tận tụy của cô. Nam gọi điện cho cố vấn Ri Jong-ho, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng: "Tăng cường an ninh quanh Reimi Tsutsumi. Đảm bảo cô ấy không bị đe dọa, đặc biệt từ phía Đệ tam phu nhân. Báo cáo cho tôi nếu có bất kỳ động tĩnh nào."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip