Chương 13: Ri Sol Ju
Tháng 10 năm 2012, Bình Nhưỡng khoác lên mình một tấm áo mùa thu rực rỡ, những con đường dọc đại lộ Changjon lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, phủ đầy lá phong đỏ thắm rơi lả tả. Nam đứng trong căn hộ mới trên tầng 15 của một tòa chung cư hiện đại, ánh đèn từ dòng sông Taedong hắt lên cửa sổ, tạo nên một khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa đầy ám ảnh. Cậu cầm mảnh giấy nhỏ, nét chữ thanh thoát viết bằng mực đen: "Gặp tôi tối nay, 8 giờ, tại công viên nhỏ gần đại lộ Changjon. Đừng để ai biết. Đi một mình." Lời nhắn từ một trợ lý đáng tin cậy của Ri Sol-ju khiến tim Nam đập thình thịch, một cảm giác vừa phấn khích vừa lo sợ dâng trào. Một cuộc gặp bí mật với Ri Sol-ju, phu nhân của lãnh đạo tối cao Triều Tiên, là điều vượt ngoài mọi giấc mơ của cậu, nhưng cũng là một bước đi nguy hiểm trong một đất nước nơi mọi hành động đều có thể bị giám sát bởi những đôi mắt vô hình.
Nam ngồi xuống sofa, tay siết chặt mảnh giấy, tâm trí quay cuồng với những ký ức về Ri Sol-ju. Nụ cười dịu dàng của cô trong buổi chụp ảnh tại trường, ánh mắt lấp lánh tại tiệc sinh nhật, nụ hôn nồng cháy trong chính căn hộ này – mỗi khoảnh khắc như một ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt lý trí cậu. Cậu đứng dậy, bước ra ban công, hít sâu không khí mát lạnh của mùa thu, cố gắng trấn tĩnh. Nhưng hình ảnh cô – đôi môi mọng, làn da trắng mịn, và đường cong cơ thể dưới lớp váy lụa – không ngừng hiện lên. Cậu biết rằng đi đến cuộc hẹn này là đặt cả tương lai của mình vào lằn ranh sinh tử, nhưng sự thôi thúc trong lòng mạnh mẽ hơn bất kỳ nỗi sợ nào.
Nam chuẩn bị kỹ lưỡng, mặc một chiếc áo khoác tối màu, đội mũ lưỡi trai kéo thấp che nửa khuôn mặt, và kiểm tra lại căn hộ để đảm bảo không để lại dấu vết gì bất thường. Cậu mở vali, nhìn cuốn album bí mật chứa những bức ảnh của Ri Sol-ju, ngón tay lướt nhẹ qua bìa album, rồi cẩn thận giấu nó vào ngăn sâu nhất. "Mình không thể để bất kỳ ai tìm thấy," cậu tự nhủ, trước khi khóa vali và rời căn hộ. Đêm Bình Nhưỡng yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng gió rít qua những tòa nhà cao tầng và ánh đèn lấp lánh từ xa. Nam bước đi nhanh, tránh những khu vực đông người, hướng đến công viên nhỏ gần đại lộ Changjon – một nơi ẩn khuất sau những tòa chung cư hiện đại, nơi cây phong già cỗi đứng lặng, lá rơi xào xạc dưới chân.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Nam thấy một bóng dáng mảnh mai đứng bên gốc cây phong, mặc áo khoác dài màu xám và đội mũ len kéo thấp che nửa khuôn mặt. Cậu bước đến, tim đập mạnh, cảm giác như cả thế giới đang nín thở. Khi cô ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh của Ri Sol-ju hiện ra, sáng lên trong bóng tối. "Nam, là em à?" cô thì thầm, giọng nhẹ nhưng đầy sức hút, như một giai điệu kéo cậu vào. Cậu gật đầu, giọng khàn khàn: "Chị... chị đến được đây thật sao? Em không dám tin." Cô mỉm cười, ánh mắt thoáng lo lắng nhưng nhanh chóng dịu lại. "Không dễ đâu, Nam," cô nói, giọng thấp. "Tôi phải trốn cả thế giới để đến đây. Đi theo tôi, nhanh lên."
Ri Sol-ju ra hiệu, dẫn cậu qua những con hẻm nhỏ, nơi ánh đèn đường không chiếu tới. Họ bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng lá khô xào xạc và tiếng gió thu khe khẽ. Nam liếc nhìn cô, nhận ra sự cải trang hoàn hảo: không trang sức, không váy lụa, chỉ là một chiếc áo khoác giản dị và mũ len, nhưng vẻ đẹp của cô vẫn không thể che giấu. Đôi môi mọng, làn da trắng mịn, và dáng đi thanh thoát khiến cậu không thể rời mắt. Cậu muốn nói gì đó, nhưng không khí căng thẳng khiến cậu chỉ im lặng, bước theo cô như một người lính trung thành. Khi họ đến gần tòa nhà của Nam, cô dừng lại, nhìn quanh lần nữa, ánh mắt quét qua mọi góc tối. "Tôi muốn một buổi tối không bị ai quấy rầy, Nam," cô nói, giọng nhẹ nhưng đầy quyết tâm. "Chị chắc chứ?" Nam hỏi, giọng run run. Cô gật đầu, ánh mắt như đang tìm kiếm sự đồng ý từ cậu. Nam mở cửa căn hộ, trái tim cậu như muốn nổ tung khi cánh cửa đóng lại, để lại chỉ hai người trong không gian kín đáo, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Bên trong căn hộ, Ri Sol-ju cởi áo khoác, để lộ một chiếc váy lụa màu be nhạt, ôm sát cơ thể, tôn lên bộ ngực căng tròn và cặp hông cong hoàn hảo. Mái tóc cô được thả tự nhiên, những lọn sóng nhẹ nhàng rơi xuống vai, lấp lánh dưới ánh đèn trần. Nam đứng lặng, không thể rời mắt khỏi cô, cảm giác như thời gian đang ngừng trôi. "Tôi muốn nấu cho em một bữa tối thật đặc biệt," cô nói, nụ cười dịu dàng xen chút tinh nghịch. "Chị biết nấu sao?" Nam hỏi, giọng mang chút trêu đùa, cố làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng. Cô bật cười, đáp: "Đừng xem thường tôi, Nam. Mẹ tôi từng dạy tôi nấu những món ăn Triều Tiên từ nhỏ. Em sẽ bất ngờ đấy."
Nam dẫn cô vào căn bếp nhỏ, nơi cậu đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu theo yêu cầu của trợ lý: gạo trắng thơm, mực tươi mới mua từ chợ sáng nay, rau cải ngọt xanh mướt, và một túi nấm hương khô thơm lừng. Ri Sol-ju đề nghị làm một bữa ăn theo phong cách Triều Tiên: cơm trắng mềm dẻo, mực xào cay với ớt đỏ tươi và hành tây, canh nấm hương thơm lừng, và salad rau cải trộn dầu mè. "Em thích mực xào cay không?" cô hỏi, tay cầm con dao, cắt mực thành từng miếng nhỏ với sự khéo léo đáng ngạc nhiên. "Thích chứ, chị," Nam đáp, mỉm cười. "Nhưng em nghĩ bất cứ món gì chị nấu cũng sẽ ngon." Cô liếc cậu, ánh mắt tinh nghịch: "Nịnh giỏi đấy, Nam. Coi chừng, tôi bắt em ăn hết đấy."
Họ cùng nhau chuẩn bị, không khí trở nên ấm cúng bất ngờ. Ri Sol-ju cắt mực, tay cô di chuyển nhanh nhẹn, trong khi Nam rửa rau cải và ngâm nấm hương trong nước ấm. Mùi nấm hương lan tỏa khi nước sôi, hòa quyện với mùi dầu mè và ớt bột trong chảo mực xào. Mỗi lần cô di chuyển, váy lụa khẽ phất phơ, để lộ đường cong cơ thể, khiến Nam cảm thấy dục vọng trỗi dậy. Cậu cố tập trung vào việc thái hành, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía cô – cách cô vuốt tóc ra sau tai khi tóc lòa xòa trước mặt, cách cô nhíu mày khi nêm gia vị, và cách cô mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt cậu. "Em nhìn gì mà chăm chú thế?" cô hỏi, giọng trêu đùa, tay khuấy nồi canh. Nam lúng túng, đáp: "Chỉ là... em ngạc nhiên vì chị trông tự nhiên quá, không giống phu nhân của... anh ấy." Cô bật cười, nhưng ánh mắt thoáng buồn: "Ở đây, tôi chỉ là Sol-ju thôi, Nam. Không phải ai khác."
Khi Ri Sol-ju đứng trước bếp, khuấy nồi canh nấm hương, hơi nóng bốc lên làm má cô ửng hồng, Nam không kìm được. Cậu bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo cô, cảm nhận sự mềm mại của cơ thể cô qua lớp vải lụa. "Nam, em làm gì thế?" cô thì thầm, giọng run rẩy, nhưng không quay lại. Môi cậu chạm vào gáy cô, hôn nhẹ lên làn da ấm áp, hương nước hoa nhẹ nhàng hòa quyện với mùi canh nấm khiến cậu ngây ngất. "Chị quá đẹp, Sol-ju," cậu thì thầm. Cô khẽ giật mình, đặt tay lên tay Nam, như muốn ngăn lại. "Chúng ta không nên, Nam... điều này quá nguy hiểm," cô nói, giọng yếu ớt, như thể đang đấu tranh với chính mình.
Nam không dừng lại. Tay cậu lướt lên, xoa bóp bầu ngực cô qua lớp váy, cảm nhận sự căng tròn và mềm mại qua lớp lụa mỏng. Ri Sol-ju rên khẽ, cơ thể cô run lên, bàn tay cô siết chặt tay Nam nhưng không đủ sức đẩy ra. "Nam, dừng lại đi... tôi không thể..." cô thì thầm, nhưng giọng cô hòa lẫn với tiếng thở gấp gáp. Nam hôn dọc theo cổ cô, môi cậu lướt xuống xương quai xanh, để lại những dấu hôn nhẹ. "Chị không muốn em dừng, đúng không?" cậu hỏi, giọng trầm thấp, môi vẫn dán vào da cô. Cô rên khẽ, đáp: "Nam, em làm tôi điên mất..." Dục vọng trong cậu bùng cháy mạnh mẽ, và cậu cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô, như thể cô cũng đang bị cuốn vào ngọn lửa này. Họ đứng đó, trong căn bếp nhỏ, ánh sáng mờ ảo từ đèn trần chiếu xuống, mùi mực xào cay và canh nấm hương hòa quyện, như thể cả thế giới bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại hai người và sự căng thẳng của ham muốn.
Nam xoay người Ri Sol-ju lại, ánh mắt họ khóa chặt vào nhau, như hai ngọn lửa cháy bỏng trong màn đêm. "Chị đẹp quá, Sol-ju," Nam thì thầm, giọng khàn khàn, đầy dục vọng. Cô mỉm cười yếu ớt, đáp: "Nam, em đang làm tôi mất kiểm soát... em không hiểu điều này nguy hiểm thế nào đâu." Nhưng trước khi cô nói hết, môi cậu tìm đến môi cô, nụ hôn sâu và nồng cháy, lưỡi họ quấn lấy nhau trong một điệu múa chậm rãi nhưng mãnh liệt. Nam hôn cô chậm rãi, thưởng thức từng khoảnh khắc, môi cậu lướt xuống cằm, rồi cổ cô, để lại những dấu hôn nhẹ trên làn da trắng mịn. "Em không muốn dừng lại," cậu thì thầm, tay kéo khóa váy, để lộ cơ thể trần trụi của cô dưới ánh đèn mờ ảo.
Bộ ngực cô hiện ra, căng mọng và hoàn hảo, núm vú hồng hào dựng đứng như mời gọi. Nam cúi xuống, môi ngậm lấy một bên vú, mút nhẹ, lưỡi cậu xoay tròn quanh đầu ti, khiến Ri Sol-ju rên lên, giọng cô run rẩy: "Nam... ôi, đừng... tôi không chịu nổi." Nhưng cô không đẩy cậu ra, bàn tay cô bấu vào vai cậu, móng tay cào nhẹ lên da, như thể cô đang cố níu giữ chút lý trí cuối cùng. "Chị thích thế này, đúng không?" Nam hỏi, giọng trầm thấp, môi vẫn dán vào da cô. Cô rên khẽ, đáp: "Nam, em... em làm tôi điên mất..." Nam chuyển sang bên vú kia, mút mạnh hơn, cảm nhận cơ thể cô cong lên đáp lại, hơi thở cô gấp gáp như sóng vỗ. Cậu cắn nhẹ lên núm vú, khiến cô rên to hơn, tay cô siết chặt tóc cậu, kéo cậu sát vào. "Nam, nhẹ thôi... tôi không chịu nổi đâu," cô thì thầm, giọng hòa lẫn giữa khoái cảm và sợ hãi.
Tay Nam từ từ lướt xuống, luồn qua lớp vải lụa còn lại, chạm vào vùng âm đạo ẩm ướt. Ngón tay cậu vuốt ve nhẹ nhàng, cảm nhận nước lồn chảy ra, nóng bỏng và trơn mượt. "Sol-ju, chị ướt quá," Nam thì thầm, ánh mắt cậu khóa chặt vào cô, như muốn ghi lại từng biểu cảm trên khuôn mặt cô. Cô rên rỉ, đáp: "Nam, em đừng nói thế... tôi xấu hổ lắm..." Nhưng cơ thể cô phản bội lời nói, cong lên khi ngón tay cậu khéo léo móc vào lồn cô, di chuyển nhịp nhàng, chậm rãi nhưng đầy kích thích. "Chị cảm thấy thế nào?" cậu hỏi, ngón tay di chuyển sâu hơn, cảm nhận sự co bóp của cô. "Tôi... tôi không chịu nổi... Nam, em làm tôi tan chảy," cô thở hổn hển, tay bấu chặt vai cậu. Ri Sol-ju quằn quại, tiếng rên của cô vang lên như một giai điệu cấm kỵ, nước lồn tuôn ra, thấm ướt tay cậu. Cô đạt đến cực khoái đầu tiên, cơ thể run rẩy, lồn cô co bóp quanh ngón tay cậu, tiếng rên của cô như một lời thú nhận đầy dục vọng.
Nam cởi quần, để lộ dương vật căng cứng, cọ nhẹ vào cửa lồn cô, cảm nhận sự nóng bỏng và ẩm ướt. "Nam, chúng ta không thể..." Ri Sol-ju thì thầm, ánh mắt cô lẫn lộn giữa ham muốn và sợ hãi. "Chị muốn em, đúng không?" Nam hỏi, giọng khàn khàn, dương vật cậu cọ nhẹ lên lồn cô, khiến cô rên lên. "Nam, tôi... tôi không biết... nhưng tôi muốn em," cô thì thầm, giọng gần như cầu xin. Nam từ từ nhấn vào, cảm nhận lồn cô co bóp chặt quanh chim cậu, nóng bỏng và mượt mà. "Chị cảm thấy thế nào, Sol-ju?" cậu hỏi, đẩy chậm rãi, thưởng thức từng khoảnh khắc. "Tôi... tôi không biết... nó quá mạnh," cô rên rỉ, tay bấu vào lưng cậu, móng tay cào nhẹ lên da.
Họ làm tình, nhịp điệu chậm nhưng mãnh liệt, cơ thể hòa quyện trong những chuyển động sâu sắc. Nam đẩy từng nhịp, cảm nhận sự co bóp của lồn cô, mỗi lần tiến vào như đưa cả hai đến gần hơn với đỉnh điểm. Cậu hôn dọc cổ cô, mút mạnh hơn, để lại những dấu đỏ mờ trên da. "Sol-ju, chị là của em," cậu thì thầm, và cô đáp lại bằng một tiếng rên dài: "Nam, em... em làm tôi mất hết lý trí." Nam tăng tốc, đẩy mạnh hơn, cảm nhận lồn cô siết chặt quanh chim cậu. "Nam, nhanh hơn... tôi muốn em," cô thì thầm, giọng cô như một lời mời gọi đầy dục vọng. Nam hôn cô, lưỡi cậu quấn lấy lưỡi cô, trong khi tay cậu xoa bóp ngực cô, ngón tay xoay quanh núm vú, khiến cô rên to hơn.
Họ di chuyển cùng nhau, tiếng rên của Ri Sol-ju hòa lẫn với hơi thở gấp gáp của Nam, căn phòng nhỏ như rung chuyển bởi sức nóng của họ. Nam nâng chân cô lên, đặt lên vai mình, đẩy sâu hơn, cảm nhận lồn cô co bóp chặt hơn. "Nam, sâu quá... tôi không chịu nổi," cô rên rỉ, mắt nhắm nghiền, cơ thể cong lên trong khoái cảm. Cậu hôn lên đùi cô, môi lướt dọc da cô, trước khi quay lại môi cô, nụ hôn sâu và mãnh liệt. Khi cả hai đạt đến cực khoái, Nam xuất tinh, tinh trùng phóng sâu vào trong cô, hòa quyện với cơn run rẩy của Ri Sol-ju khi cô đạt đỉnh, lồn cô co bóp mạnh mẽ, nước lồn chảy ra, thấm ướt cả hai. Họ ôm nhau, mồ hôi lấp lánh trên da, hơi thở hòa quyện trong không khí nóng bỏng.
Nam hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm: "Sol-ju, em không muốn buông chị ra." Cô mỉm cười yếu ớt, đáp: "Nam, em không hiểu điều này nguy hiểm thế nào đâu..." Họ nằm đó, ôm nhau, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi khi thế giới bên ngoài dường như không tồn tại. Nam vuốt tóc cô, ngón tay lướt qua những lọn tóc mềm mại, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô. "Chị có hối hận không?" cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng. Cô lắc đầu, đáp: "Tôi không biết, Nam... nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy sống động như thế này."
Khi khoái lạc qua đi, không khí trở nên nặng nề. Ri Sol-ju vội vàng ngồi dậy, ánh mắt hoảng loạn, như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mơ cấm kỵ. "Nam, tôi... tôi phải đi ngay," cô nói, giọng run rẩy, vội vã kéo váy lên. Nam cố giữ tay cô, ánh mắt đầy khẩn cầu. "Sol-ju, ở lại chút nữa thôi... chỉ một lát thôi," cậu thì thầm, bàn tay siết nhẹ tay cô. Cô lắc đầu, ánh mắt đầy cảm xúc lẫn lộn. "Không được, Nam. Nếu ai biết... cả hai chúng ta sẽ không sống nổi," cô nói, giọng nghẹn ngào, như thể đang đấu tranh giữa trái tim và lý trí.
Cô nhanh chóng chỉnh trang váy, kéo khóa lên, nhưng tay cô run rẩy, làm khóa kẹt lại vài lần. Nam bước đến, giúp cô kéo khóa, ngón tay cậu vô tình lướt qua lưng cô, khiến cô khẽ rùng mình. "Nam, đừng làm thế... tôi không chịu nổi nữa đâu," cô thì thầm, ánh mắt tránh nhìn cậu. Cô tìm chiếc áo khoác xám, đội mũ len lên, kiểm tra kỹ lưỡng trong gương nhỏ treo ở cửa để chắc chắn không để lại dấu vết gì. "Tôi phải trông như chưa từng ở đây," cô nói, giọng đầy lo lắng, tay vuốt lại tóc, kiểm tra từng nếp áo. Nam đứng lặng, nhìn cô chuẩn bị rời đi, trái tim nặng trĩu. "Sol-ju, bao giờ em được gặp lại chị?" cậu hỏi, giọng đầy hy vọng nhưng cũng đầy lo lắng.
Cô quay lại, ánh mắt buồn bã, như thể đang đấu tranh với chính mình. "Tôi không biết, Nam. Có lẽ... chúng ta không nên gặp lại," cô nói, giọng gần như thì thầm. "Đừng nói với ai, không bao giờ. Hứa với tôi." Nam gật đầu, giọng nghẹn lại: "Em hứa, Sol-ju. Nhưng em... em không muốn mất chị." Cô mỉm cười yếu ớt, bước đến, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu. "Nam, em là người đặc biệt nhất tôi từng gặp," cô thì thầm, trước khi mở cửa, bước ra ngoài. Bóng dáng cô biến mất trong màn đêm Bình Nhưỡng, để lại Nam trong căn hộ tĩnh lặng.
Cậu nhìn xuống bàn ăn, nơi đĩa mực xào cay, canh nấm hương, và salad rau cải vẫn còn dang dở, như một lời nhắc nhở về những gì vừa xảy ra. Mùi thức ăn hòa quyện với mùi hương của cô, khiến cậu cảm thấy như cô vẫn còn đâu đây. Nam ngồi xuống sofa, tay chạm vào chỗ cô vừa ngồi, vẫn còn chút hơi ấm. Cậu nhắm mắt, nhớ lại từng khoảnh khắc – nụ hôn, sự hòa quyện của cơ thể, và lời thì thầm của cô. Cậu biết mình đã vượt qua ranh giới nguy hiểm nhất trong cuộc đời, và hậu quả có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng hình ảnh Ri Sol-ju – người phụ nữ đã làm trái tim cậu rung động – vẫn khắc sâu trong tâm trí, như một ngọn lửa không thể dập tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip