Chương 14: An thai
Tháng 10 năm 2012, mùa đông ở Bình Nhưỡng phủ một lớp sương mù lạnh lẽo lên những con đường sạch sẽ của thành phố. Nam, giờ đã là sinh viên năm ba tại Đại học Kim Il-sung, nhận thấy một sự thay đổi bất thường làm trái tim cậu nặng trĩu. Ri Sol-ju, người phụ nữ đã trở thành trung tâm của những giấc mơ và dục vọng của cậu, bỗng nhiên biến mất khỏi ánh mắt dư luận. Những màn hình lớn tại Quảng trường Kim Il-sung, nơi thường chiếu hình ảnh cô bên cạnh Kim Jong-un trong các buổi biểu diễn của Ban nhạc Moranbong hay các chuyến thăm công chúng, giờ đây chỉ còn hình ảnh của Tổng Bí thư và các quan chức khác. Các tờ báo nhà nước, như Rodong Sinmun, không còn nhắc đến cô, và những lời thì thầm trong khuôn viên trường đại học chỉ là những suy đoán mơ hồ: "Phu nhân đang nghỉ ngơi," "Có lẽ cô ấy đang chuẩn bị cho một sự kiện lớn."
Nam không thể xua tan cảm giác bất an. Mỗi đêm, trong căn hộ rộng rãi trên đại lộ Changjon – món quà từ Ri Sol-ju – cậu ngồi trên ghế sofa, nhìn ra cửa sổ nơi ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên dòng sông Taedong. Cậu mở cuốn album bí mật giấu trong ngăn kéo khóa kín, lật qua những bức ảnh của Ri Sol-ju: nụ cười rạng rỡ trong bộ hanbok đỏ, ánh mắt lấp lánh khi cô đứng dưới ánh nắng, và những khoảnh khắc thân mật mà cậu đã ghi lại qua ống kính. Nụ hôn nồng cháy trong căn hộ này, và đêm đam mê khi họ vượt qua ranh giới, vẫn còn sống động trong tâm trí cậu. Liệu bí mật của họ – những cái chạm tay, những nụ hôn cấm kỵ, và đêm làm tình cuồng nhiệt – đã bị phát hiện? Cậu kiểm tra lại mọi thứ trong căn hộ, từ những cuộn phim đến những mẩu giấy ghi chú, sợ rằng một sai lầm nhỏ có thể khiến cậu đối mặt với hậu quả không tưởng trong đất nước này.
Ngày qua ngày, Nam sống trong trạng thái căng thẳng. Cậu tiếp tục công việc ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, tổ chức các buổi triển lãm về "tinh thần cách mạng," và giữ vai trò đại diện sinh viên quốc tế trong Liên đoàn Thanh niên Xã hội Chủ nghĩa Kim Il-sung. Các quan chức trường vẫn đối xử với cậu như một sinh viên xuất sắc, và Ri Yong-ho, người bạn Triều Tiên thân thiết, thậm chí còn khen ngợi cậu vì sự tận tâm trong các hoạt động của Liên đoàn. Nhưng sự vắng mặt của Ri Sol-ju như một bóng mây che phủ tâm trí Nam. Cậu không nhận được bất kỳ tin nhắn nào qua kênh liên lạc bí mật mà cô từng sử dụng, và mỗi lần nhìn thấy một chiếc xe đen đi qua đại lộ Changjon, cậu đều tự hỏi liệu đó có phải là dấu hiệu của một cuộc điều tra.
Một buổi tối muộn cuối tháng 10, khi trời Bình Nhưỡng chìm trong cái lạnh buốt giá, Nam đang ngồi trong phòng khách căn hộ của mình, ánh đèn bàn chiếu lên những cuộn phim cậu vừa rửa từ một dự án chụp ảnh tại Công viên Kaeson. Cậu sắp xếp chúng cẩn thận, từng cuộn phim được đặt ngay ngắn trên bàn gỗ, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên những bức ảnh đen trắng về những thiếu nữ Triều Tiên trong trang phục hanbok. Đột nhiên, chuông cửa vang lên, một âm thanh sắc lạnh cắt ngang sự tĩnh lặng của căn hộ. Nam giật mình, tim đập mạnh, tự hỏi ai có thể đến vào giờ này, khi đồng hồ đã chỉ gần 11 giờ đêm. Cậu đứng dậy, bước chậm rãi đến cửa, tay run run khi đặt lên nắm đấm. Trong đầu cậu, hàng loạt suy nghĩ lướt qua: một quan chức đến kiểm tra? Một người bạn từ trường? Hay tệ hơn, một người đến hỏi về bí mật của cậu và Ri Sol-ju?
Khi mở cửa, Nam sững sờ khi thấy một người phụ nữ đứng trong bóng tối, đội mũ len màu xám, mặc một chiếc áo khoác dài che kín người, khuôn mặt bị che bởi một chiếc khăn quàng cổ màu đen. Cô đứng yên, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn đường mờ nhạt, như thể đang quan sát cậu. Nam cảm thấy tim mình đập thình thịch, một linh cảm kỳ lạ trỗi dậy. "Ai đó?" cậu hỏi, giọng khàn, cố giữ bình tĩnh. Người phụ nữ bước vào ánh sáng, cởi khăn quàng, để lộ khuôn mặt quen thuộc. "Nam, là tôi," cô thì thầm, giọng thấp nhưng đầy cảm xúc. Đó là Ri Sol-ju, cải sát thành dân thường, đôi mắt cô lấp lánh nhưng mang chút lo lắng, như thể cô đã mạo hiểm rất nhiều để đến đây.
Nam vội đóng cửa, kéo rèm lụa trắng kín kẽ, đảm bảo không một ánh mắt nào từ bên ngoài có thể nhìn vào. Cậu bật thêm một chiếc đèn bàn, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi môi mọng và làn da mịn màng. "Phu nhân, chị... chị ổn chứ?" cậu hỏi, giọng run run, vừa mừng vừa sợ. Ri Sol-ju cởi áo khoác, để lộ một chiếc váy lụa rộng rãi màu xanh nhạt, khác hẳn những bộ váy ôm sát mà cậu từng thấy cô mặc. Vải lụa chảy mềm mại, che đi phần bụng hơi nhô lên – một dấu hiệu rõ ràng của thai kỳ. Nam đứng lặng, ánh mắt không thể rời khỏi cô, nhận ra sự thay đổi tinh tế nhưng rõ rệt trên cơ thể cô. "Chị đến đây làm gì? Có nguy hiểm lắm không?" cậu hỏi, bước gần hơn, giọng đầy lo lắng.
Ri Sol-ju ngồi xuống sofa, đôi tay đan chặt vào nhau, những ngón tay mảnh mai run nhẹ. Cô ngước lên nhìn Nam, ánh mắt dịu dàng nhưng đượm buồn. "Tôi không thể không đến, Nam," cô nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. "Tôi đang mang thai." Lời nói của cô như một nhát dao xuyên qua trái tim Nam. Cậu ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô, cảm nhận sự run rẩy từ những ngón tay mềm mại. "Nhưng... làm sao có thể?" cậu hỏi, giọng lạc đi, đầu óc quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ. Ri Sol-ju mỉm cười buồn bã, đặt tay lên bụng, ngón tay lướt nhẹ qua lớp vải lụa. "Tôi không chắc... đó là con của anh ấy hay của em," cô thì thầm, ánh mắt cô dao động, như thể đang đấu tranh với chính mình.
Nam cảm thấy như bị đóng băng, trái tim đập mạnh đến mức cậu nghe thấy tiếng thình thịch trong lồng ngực. "Chị..." cậu bắt đầu, nhưng không biết phải nói gì. Ri Sol-ju giơ tay ngăn lại, ánh mắt cô trở nên kiên định hơn. "Không ai biết về chúng ta, Nam," cô trấn an, giọng cô chắc chắn hơn. "Tôi đã rất cẩn thận. Anh ấy nghĩ đây là con của anh ấy. Nhưng tôi không thể chắc chắn, và điều đó khiến tôi sợ." Cô dừng lại, hít một hơi sâu, đôi môi mọng khẽ run. "Anh ấy yêu cầu tôi ở trong nhà, tránh xa truyền thông để an thai. Đó là lý do tôi biến mất. Nhưng tôi không thể chịu được việc không gặp em, dù chỉ một lần cuối. Tôi đã lẻn ra khỏi tư gia, cải trang, và đến đây."
Nam nhìn cô, ánh mắt cậu đầy cảm xúc, từ lo lắng chuyển sang sự biết ơn và tình yêu không thể kìm nén. "Chị, em tưởng em đã mất chị," cậu nói, giọng khàn, bàn tay siết chặt tay cô. "Mỗi ngày không thấy chị, em đều nghĩ bí mật của chúng ta đã bị lộ." Ri Sol-ju lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt cô. "Không ai biết, Nam. Tôi đã mạo hiểm rất nhiều để đến đây, nhưng tôi cần gặp em, cần nói với em sự thật." Cô dừng lại, ánh mắt cô lướt qua căn hộ, dừng lại ở bức tranh tường ca ngợi tư tưởng Juche treo trên tường. "Sau hôm nay, tôi sẽ phải ở lại trong nhà, có thể là nhiều tháng. Chúng ta không thể gặp nhau nữa, ít nhất là đến khi đứa bé ra đời."
Nam nhìn Ri Sol-ju, ánh mắt cậu tràn đầy cảm xúc, như thể muốn khắc sâu từng đường nét trên khuôn mặt cô vào tâm trí. Dưới ánh đèn mờ ảo của căn hộ, cô trông như một bức tranh sống động, khuôn mặt thanh tú với đôi môi mọng đỏ, làn da mịn màng như sứ, và ánh mắt lấp lánh như chứa đựng cả một thế giới bí mật. Chiếc váy lụa xanh nhạt ôm lấy cơ thể cô, dù hơi rộng để che đi chiếc bụng đang lớn dần, vẫn không thể giấu được những đường cong quyến rũ. Bộ ngực cô căng mọng, nổi bật qua lớp vải mỏng, cặp hông cong hoàn hảo, và đôi chân thon dài lộ ra dưới gấu váy, mang lại một vẻ đẹp vừa thiêng liêng vừa đầy nhục dục. Mái tóc đen mượt của cô buông lơi, lòa xòa trên vai, một vài sợi tóc rơi xuống má, khiến Nam chỉ muốn đưa tay vuốt nhẹ.
Cậu cảm thấy dục vọng trỗi dậy, nhưng lần này, nó hòa quyện với tình cảm sâu đậm mà cậu dành cho cô – một tình yêu cấm kỵ nhưng mãnh liệt, như ngọn lửa không thể dập tắt. "Chị, em không muốn mất chị," cậu thì thầm, giọng run rẩy vì xúc cảm, ánh mắt khóa chặt vào cô. "Xin chị... cho em được gần chị một lần nữa, trước khi chị đi." Lời nói của cậu như một lời cầu xin, chứa đựng cả sự tuyệt vọng và khát khao.
Ri Sol-ju đắn đo, đôi môi cô khẽ run, ánh mắt dao động giữa lý trí và ham muốn. Cô đặt tay lên bụng, ngón tay lướt nhẹ qua lớp vải lụa, như thể nhắc nhở chính mình về sự mong manh của tình huống này. Cô nhìn sâu vào mắt Nam, ánh mắt cô mềm mại nhưng đầy cảm xúc. "Nam, chúng ta không nên," cô nói, giọng nhỏ nhẹ, nhưng không có sự cương quyết. Cô dừng lại, hít một hơi sâu, rồi tiếp tục: "Nhưng tôi cũng không muốn rời xa em mà không để lại điều gì." Sau một lúc im lặng, cô gật đầu, giọng thấp như một lời thì thầm: "Được, Nam. Nhưng phải thật nhẹ nhàng, vì đứa bé."
Nam từ từ kéo cô vào lòng, tay cậu nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cảm nhận sự ấm áp qua lớp vải lụa mềm mại. Môi cậu tìm đến môi cô, nụ hôn bắt đầu chậm rãi, dịu dàng, như một điệu vũ nhẹ nhàng dưới ánh đèn mờ ảo. Đôi môi cô mềm mại, ngọt ngào, mang hương vị của son môi và một chút mặn mà của mồ hôi. Hơi thở cô hòa quyện với cậu, mang theo mùi hương nước hoa nhẹ nhàng, một mùi hương hoa nhài tinh tế mà cậu đã khắc sâu trong tâm trí từ những lần gặp trước. Nụ hôn sâu dần, lưỡi họ quấn lấy nhau, chậm rãi và đầy đam mê, như thể cả hai đang cố gắng kéo dài khoảnh khắc này đến vô tận. Nam cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô, trái tim cậu đập mạnh, dương vật bắt đầu căng cứng trong quần, nhưng cậu giữ nhịp độ chậm rãi, cẩn thận như lời cô dặn.
Tay cậu lướt nhẹ lên lưng cô, ngón tay lần theo đường cong mềm mại, kéo khóa váy xuống từ từ, từng tiếng "rẹt" nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Chiếc váy lụa trượt xuống sàn, để lộ cơ thể cô trong bộ đồ lót mỏng manh màu trắng, như một lớp voan mỏng ôm lấy làn da trắng mịn. Bộ ngực cô căng mọng, đầu ti hồng nhạt nổi rõ qua lớp vải, như hai quả đào chín mọng, khiến Nam không thể rời mắt. Bụng cô hơi nhô lên, mang một vẻ đẹp thiêng liêng của người sắp làm mẹ, nhưng cặp hông cong hoàn hảo và đôi chân thon dài vẫn toát lên sức hút nhục dục không thể cưỡng lại. Nam hít một hơi sâu, cố kìm nén dục vọng để giữ mọi thứ nhẹ nhàng.
Cậu cúi xuống, môi cậu hôn lên cổ cô, từng nụ hôn chậm rãi, ướt át, lướt qua xương quai xanh thanh thoát, rồi xuống ngực cô. Tay cậu nhẹ nhàng cởi áo lót, để lộ bộ ngực trần, đầu ti săn chắc, hồng nhạt, như mời gọi. Nam ngậm lấy vú cô, mút nhẹ, lưỡi cậu xoay quanh đầu ti, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp. Ri Sol-ju rên khẽ, bàn tay cô siết chặt vai Nam, móng tay cắm nhẹ vào da cậu, cơ thể cô run lên trong khoái cảm. "Nam... nhẹ thôi," cô thì thầm, giọng lạc đi, nhưng ánh mắt cô lại như mời gọi cậu tiếp tục. Cậu chuyển sang vú còn lại, mút chậm rãi, lưỡi cậu lướt qua từng đường cong, cảm nhận sự căng tròn và hơi ấm từ cơ thể cô.
Tay Nam lướt xuống, chạm vào vùng âm đạo qua lớp quần lót mỏng, cảm nhận sự ẩm ướt và nóng bỏng. Cậu từ từ kéo lớp vải xuống, để lộ vùng kín của cô, lông mu đen mượt được cắt tỉa gọn gàng, lồn cô ướt át, dâm thủy lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Ngón tay cậu vuốt ve môi lớn, chậm rãi, nhẹ nhàng, rồi luồn vào, cảm nhận sự co bóp chặt chẽ. Ri Sol-ju rên to hơn, cơ thể cô cong lên, đầu ngửa ra sau, mái tóc đen mượt lòa xòa trên vai, đôi môi hé mở, để lộ những tiếng rên ngọt ngào. "Nam... ôi..." cô thì thầm, bàn tay cô nắm chặt cổ tay cậu, nhưng không phải để ngăn lại, mà như để kéo cậu gần hơn. Ngón tay cậu di chuyển chậm rãi, khám phá từng nếp gấp, cảm nhận dâm thủy chảy ra, thấm ướt ngón tay và đùi cô.
Nam cởi quần, để lộ dương vật căng cứng, đầu chim lấp lánh chất lỏng, đỏ rực vì dục vọng. Cậu cọ nhẹ vào cửa lồn cô, cảm nhận sự nóng bỏng và ẩm ướt, từng chuyển động đều chậm rãi, cẩn thận, như một nghi thức thiêng liêng. "Chị, em sẽ nhẹ nhàng," cậu thì thầm, ánh mắt khóa chặt vào cô, như muốn xin phép lần cuối. Ri Sol-ju gật đầu, ánh mắt cô mờ đi vì khoái cảm, đôi môi mọng khẽ hé mở. Nam từ từ nhấn vào, dương vật cậu trượt vào lồn cô, từng centimet được cảm nhận rõ ràng, sự co bóp chặt chẽ khiến cậu rùng mình. Cậu giữ nhịp độ chậm, đẩy vào rồi rút ra, mỗi chuyển động đều nhẹ nhàng, như một điệu vũ chậm rãi, để cả hai tận hưởng từng khoảnh khắc.
Họ làm tình trong sự hòa quyện của cảm xúc và thể xác, ánh đèn mờ ảo chiếu lên cơ thể họ, tạo nên một bức tranh vừa lãng mạn vừa cấm kỵ. Nam hôn lên môi cô, lưỡi họ lại quấn lấy nhau, trong khi cậu tiếp tục di chuyển, dương vật cậu trượt sâu vào lồn cô, cảm nhận sự co bóp và dâm thủy chảy ra, thấm ướt đùi cả hai. Ri Sol-ju thở hổn hển, đôi mắt nhắm chặt, miệng hé mở, những tiếng rên ngọt ngào thoát ra mỗi khi Nam đẩy vào. "Nam... chậm lại chút..." cô thì thầm, nhưng cơ thể cô lại cong lên, như thể muốn cậu tiếp tục. Cậu điều chỉnh nhịp độ, mỗi nhịp đẩy đều chậm rãi, sâu lắng, như muốn kéo dài khoái lạc đến vô tận. Tay cậu vuốt ve ngực cô, ngón tay lướt qua đầu ti, trong khi môi cậu hôn lên má, lên trán cô, như thể muốn ghi nhớ từng đường nét của cô.
Cả hai dần đạt đến đỉnh điểm, nhịp điệu vẫn chậm rãi nhưng đầy cảm xúc. Nam cảm thấy khoái lạc dâng trào, dương vật cậu căng cứng hơn, đầu chim rung lên trong lồn cô. Ri Sol-ju run rẩy, lồn cô co bóp mạnh mẽ, dâm thủy chảy ra nhiều hơn, thấm ướt cả đùi Nam. Khi cả hai đạt cực khoái, Nam xuất tinh, tinh trùng phóng ra, tràn ngập trong cô, hòa quyện với dâm thủy của cô trong cơn sóng khoái lạc đồng thời. Ri Sol-ju rên to, cơ thể cô mềm nhũn, đầu tựa vào vai Nam, hơi thở gấp gáp. Nam ôm chặt cô, cảm nhận sự run rẩy của cơ thể cô, trái tim cậu đập mạnh như muốn hòa vào nhịp tim của cô. Họ nằm đó một lúc, cơ thể vẫn dính chặt vào nhau, như không muốn rời xa.
Khi khoái lạc qua đi, không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở hổn hển của cả hai hòa lẫn với tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Ri Sol-ju nằm trong vòng tay Nam, cơ thể cô vẫn ấm nóng, mái tóc đen mượt lòa xòa trên vai cậu, một vài sợi tóc dính vào má cô vì mồ hôi. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên làn da cô, làm nổi bật những đường cong mềm mại, bộ ngực căng mọng vẫn phập phồng theo nhịp thở, và bụng cô hơi nhô lên, như một lời nhắc nhở về đứa bé đang lớn lên trong cô. Nam vuốt nhẹ tóc cô, ngón tay lướt qua những lọn tóc mềm, cảm nhận sự mong manh của khoảnh khắc này. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại, chỉ có thể nhìn cô, ánh mắt đầy lưu luyến.
Ri Sol-ju từ từ ngồi dậy, ánh mắt cô hoảng loạn xen lẫn sự dịu dàng. "Nam, tôi phải đi," cô nói, giọng run rẩy, như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mơ. Cô vội vàng nhặt chiếc váy lụa từ sàn, mặc vào với những động tác gấp gáp, ngón tay run run khi kéo khóa lên. Cô chỉnh trang tóc, dùng tay vuốt lại những lọn tóc rối, rồi kéo áo khoác dài lên, đội mũ len, như muốn xóa bỏ mọi dấu vết của những gì vừa xảy ra. Nam đứng dậy, bước đến gần, nắm tay cô lần cuối, cảm nhận sự ấm áp từ những ngón tay mảnh mai. "Chị, em sẽ chờ chị," cậu nói, giọng đầy quyết tâm, ánh mắt không rời khỏi cô. "Dù bao lâu, em cũng sẽ chờ."
Ri Sol-ju nhìn cậu, ánh mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn, như thể đang cố gắng ghi nhớ khuôn mặt cậu. Cô mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng ấm áp, chứa đựng cả tình yêu và sự bất lực. "Nam, em là điều đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi," cô thì thầm, giọng nhỏ như gió. Cô đặt tay lên má cậu, ngón tay lướt nhẹ, như một lời tạm biệt đầy lưu luyến. "Tôi hứa, khi đứa bé ra đời, khi mọi thứ ổn định, tôi sẽ tìm cách trở lại với em. Dù có khó khăn đến đâu, tôi sẽ không để chúng ta mất nhau mãi mãi."
Cô bước đến cửa, dừng lại một chút, quay lại nhìn Nam lần cuối. Ánh mắt họ gặp nhau, như một lời hứa thầm lặng, không cần thêm lời nào. Cô đội mũ len, kéo khăn quàng che kín khuôn mặt, rồi mở cửa, bóng dáng nhỏ nhắn biến mất trong màn đêm lạnh giá của Bình Nhưỡng. Nam đứng lặng trong căn hộ, cửa vẫn khép hờ, gió lạnh lùa vào mang theo cái se sắt của mùa đông. Mùi hương nước hoa hoa nhài của cô vẫn đọng lại, như một ký ức sống động. Cậu ngồi xuống sofa, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn đường chiếu lên dòng sông Taedong, lòng tràn đầy hy vọng nhưng cũng nặng trĩu nỗi cô đơn. Cậu chạm vào chiếc váy lụa cô để lại trên sàn, vuốt nhẹ lớp vải mềm, như thể muốn giữ cô ở lại lâu hơn. Cậu biết rằng những tháng tới sẽ là một thử thách dài, nhưng lời hứa của Ri Sol-ju như một ánh sáng nhỏ, le lói nhưng đủ để giữ cậu đứng vững trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip