Chương 15: Mầm mống bất mãn

Mùa xuân năm 2013, Bình Nhưỡng khoác lên mình một tấm áo rực rỡ, như một bức tranh sơn dầu được vẽ bằng những gam màu dịu dàng của thiên nhiên. Những con đường chính như đại lộ Sungri, đại lộ Changjon, và đại lộ Tongil rợp bóng hoa anh đào phớt hồng, những cánh hoa mỏng manh rơi lả tả trong cơn gió nhẹ, tạo thành một tấm thảm tự nhiên dưới chân người đi đường. Ánh nắng đầu xuân, yếu ớt nhưng ấm áp, xuyên qua những tán cây được cắt tỉa cẩn thận bởi các đội công nhân mặc đồng phục xanh đậm, hắt những vệt sáng lấp lánh lên những tòa nhà bê tông sơn trắng, mang lại cảm giác yên bình và trật tự – đặc trưng của thủ đô Triều Tiên, nơi mọi thứ dường như được kiểm soát chặt chẽ đến từng chi tiết. Những tấm áp phích khổng lồ ca ngợi tư tưởng Juche và hình ảnh Chủ tịch Kim Il-sung treo khắp nơi, từ các tòa nhà chính phủ đến những cột điện bên đường, như một lời nhắc nhở liên tục về sự trung thành tuyệt đối. Nhưng trong căn hộ sang trọng trên đại lộ Changjon, nơi Nam sống như một đặc ân từ Ri Sol-ju, cậu cảm thấy mình như một con thú hoang bị nhốt trong một chiếc lồng kính lộng lẫy, rạo rực bởi nỗi nhớ và dục vọng không thể nguôi ngoai, như một ngọn lửa âm ỉ không bao giờ tắt.

Căn hộ của Nam, một món quà bất ngờ từ phu nhân của lãnh đạo tối cao, là biểu tượng của sự ưu ái mà cậu nhận được nhờ tài năng nhiếp ảnh và mối quan hệ bí mật với Ri Sol-ju. Phòng khách rộng rãi, với những bức tường trắng tinh được lau chùi không một vết bụi, được trang trí bởi một bức tranh tường lớn, dài hơn hai mét, mô tả Chủ tịch Kim Il-sung và Kim Jong-il đứng trên đỉnh núi Paektu hùng vĩ, ánh hào quang cách mạng tỏa ra từ phía sau như mặt trời mọc. Một chiếc sofa bọc nệm màu xám bạc, mềm mại như nhung, được đặt chính giữa phòng, đối diện với một bàn gỗ óc chó bóng loáng, nơi Nam thường để chiếc máy ảnh Praktica yêu quý, những cuộn phim đen trắng nhập khẩu từ Trung Quốc, và một vài cuốn sổ ghi chép các ý tưởng nhiếp ảnh. Cửa sổ lớn, kéo dài từ sàn đến trần, mở ra một ban công nhỏ nhìn xuống dòng sông Taedong, nơi mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn đường vàng cam và những tòa nhà cao tầng hiện đại của Bình Nhưỡng, với những mái ngói cong truyền thống xen kẽ những khối bê tông hiện đại. Một chiếc rèm lụa trắng, mỏng manh như sương, treo bên cửa sổ, khuếch tán ánh sáng ban ngày thành một thứ ánh sáng dịu dàng, gợi nhớ đến những buổi chụp ảnh với Ri Sol-ju. Nhưng căn hộ này, dù sang trọng với sàn gỗ bóng lộn và những chiếc đèn chùm pha lê nhỏ nhập khẩu, giờ đây trở thành một nhà tù vô hình, nơi mỗi góc phòng đều gợi nhớ đến người phụ nữ đã chiếm trọn tâm trí và trái tim cậu.

Mỗi ngày, Nam trở về từ Đại học Kim Il-sung, ngôi trường danh giá nhất Triều Tiên, nơi cậu vẫn được ca ngợi là một sinh viên quốc tế xuất sắc. Những bài luận về tư tưởng Juche của cậu luôn nhận được điểm cao, được giáo viên đọc to trong lớp như một tấm gương sáng. Các bài thuyết trình về lịch sử cách mạng Triều Tiên của cậu tại các hội thảo luôn nhận được những tràng pháo tay từ các bạn học và sự tán thưởng từ các giáo sư, những người mặc bộ đồ công chức xám với huy hiệu Đảng Lao động Triều Tiên lấp lánh trên ngực. Trong Liên đoàn Thanh niên Xã hội Chủ nghĩa Kim Il-sung, vai trò Đại diện Sinh viên Quốc tế của Nam càng được củng cố, với những lời khen ngợi từ Ri Yong-ho, người bạn Triều Tiên thân thiết với gương mặt góc cạnh và ánh mắt sắc sảo, và anh Choe, cố vấn câu lạc bộ nhiếp ảnh, người luôn nghiêm khắc nhưng công nhận tài năng của cậu. Nhưng những thành công ấy chỉ là lớp vỏ bề ngoài, che giấu một khoảng trống sâu sắc trong lòng cậu, như một hố đen nuốt chửng mọi niềm vui.

Mỗi lần bước vào căn hộ, Nam cảm thấy không khí nặng nề, như thể mùi hương nước hoa của Ri Sol-ju – một hỗn hợp ngọt ngào của hoa nhài, gỗ đàn hương, và một chút hương cam quýt – vẫn còn đọng lại trong không gian. Cậu nhớ lại những khoảnh khắc cô đứng trong căn bếp nhỏ, buộc chiếc tạp dề màu xanh nhạt quanh chiếc eo thon, tay khéo léo khuấy nồi canh đậu phụ sủi bọt trắng, mùi thơm của kimchi cay nồng và thịt bò nướng lan tỏa khắp phòng. Cậu nhớ những lần họ ngồi sát nhau trên sofa, vai kề vai, ngón tay vô tình chạm nhau khi xem những bức ảnh cậu chụp, ánh mắt cô lấp lánh như những ngôi sao trong đêm Bình Nhưỡng. Nhưng giờ đây, cô đã biến mất khỏi ánh mắt công chúng, và không một tin nhắn nào qua kênh liên lạc bí mật – được sắp xếp qua một trợ lý đáng tin cậy của cô, một người phụ nữ trung niên kín đáo luôn mặc áo dài truyền thống – được gửi đến cậu kể từ đêm cuối cùng họ gặp nhau, khi cô tiết lộ về thai kỳ của mình, với cái bụng hơi nhô lên dưới chiếc váy lụa rộng rãi.

Trong những đêm dài không ngủ, khi ánh đèn đường từ đại lộ Changjon hắt lên trần nhà, tạo thành những vệt sáng mờ ảo như những bóng ma, Nam mở chiếc vali cũ kỹ, được khóa bằng một ổ khóa nhỏ bằng thép mà cậu mua ở chợ Tongil trước khi đến Triều Tiên. Chiếc vali, với lớp da màu nâu sờn cũ và những vết xước từ những chuyến đi xa, chứa đựng bí mật lớn nhất của cậu. Trong ngăn kéo bí mật, được lót bằng một lớp vải lụa đỏ để che giấu nội dung, cậu lấy ra cuốn album ảnh, được bọc trong một lớp vải lụa đỏ khác, mềm mại như làn da của Ri Sol-ju. Những bức ảnh của cô, được cậu cẩn thận dán vào từng trang bằng loại keo nhập khẩu từ Trung Quốc, là những viên ngọc quý, lấp lánh nhưng đầy nguy hiểm, như những quả mìn có thể nổ tung bất cứ lúc nào nếu bị phát hiện. Có bức ảnh cô trong bộ hanbok đỏ thắm, đứng giữa khu vườn kimjongilia tại tư gia của Kim Jong-un, những cánh hoa đỏ rực như máu dưới ánh nắng, làm nổi bật gương mặt cô như một vầng hào quang, đôi môi mọng cong lên một nụ cười dịu dàng, và ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả thế giới. Có bức ảnh cô trong chiếc váy lụa trắng, được chụp trong căn hộ này, váy ôm sát cơ thể, tôn lên bộ ngực căng tròn, cặp hông cong hoàn hảo, và đường cong cổ thanh thoát như một bức tượng điêu khắc. Bức ảnh yêu thích nhất của Nam là khoảnh khắc cô đứng tựa vào cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rèm lụa trắng mỏng manh, làm nổi bật từng đường nét cơ thể, đôi môi hơi hé mở như một lời mời gọi, và ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm Bình Nhưỡng.

Nhìn bức ảnh, dục vọng trong Nam trỗi dậy như một cơn sóng dữ, không thể kìm nén, như một con thú hoang bị nhốt quá lâu. Cậu ngồi xuống giường, ánh sáng từ chiếc đèn bàn màu vàng ấm áp chiếu lên bức ảnh, làm gương mặt cô như sống động hơn, như thể cô đang đứng trước mặt cậu, mỉm cười và chạm vào cậu. Nam thủ dâm, tay siết chặt dương vật, tưởng tượng lại đêm làm tình với Ri Sol-ju – cảm giác lồn cô co bóp chặt quanh chim cậu, hơi thở gấp gáp của cô hòa lẫn với tiếng rên khe khẽ, và tinh trùng phóng ra trong cơn khoái lạc tột đỉnh, khi cơ thể họ hòa quyện trong căn phòng này, trên chính chiếc giường này. Cậu nhớ lại từng chi tiết: cách cô run lên khi đạt cực khoái, cách bàn tay cô siết chặt vai cậu, móng tay cắm nhẹ vào da cậu, và mùi hương cơ thể cô, ngọt ngào như hoa nhài, ấm áp như gỗ đàn hương, và một chút hương cam quýt khiến cậu ngây ngất. Khi mọi thứ qua đi, Nam nằm dài trên giường, mồ hôi lấm tấm trên trán và ngực, cơ thể run rẩy, hơi thở nặng nhọc như vừa chạy hàng chục cây số. Nhưng cảm giác thỏa mãn chỉ kéo dài vài giây, nhanh chóng nhường chỗ cho sự trống rỗng, như một hố đen nuốt chửng mọi cảm xúc. Những bức ảnh, dù sống động đến đâu, không thể thay thế sự hiện diện của cô, và nỗi nhớ Ri Sol-ju – nụ cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh, và lời hứa rằng cô sẽ trở lại – khiến cậu như phát điên, như một người bị mắc kẹt trong một cơn mộng không lối thoát.

Nam bắt đầu lo sợ rằng bí mật của họ đã bị lộ. Mỗi tiếng gõ cửa từ nhân viên quản lý tòa nhà, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị và giọng nói khô khan, khiến tim cậu thắt lại. Mỗi ánh mắt dò xét của anh Choe trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, với cặp kính tròn và ánh nhìn sắc bén, khiến cậu tự hỏi liệu ông có nghi ngờ gì không. Mỗi câu hỏi vô thưởng vô phạt của Ri Yong-ho trong các buổi họp Liên đoàn, như "Cậu có khỏe không, Nam?" hay "Cậu đang làm gì vào cuối tuần?", đều khiến cậu giật mình, tưởng rằng đó là một cái bẫy. Cậu kiểm tra lại cuốn album, đảm bảo nó được giấu kín trong ngăn kéo khóa chặt, và tự hỏi liệu có ai đã phát hiện ra những lần gặp bí mật, những nụ hôn nồng cháy, hay đêm đam mê giữa cậu và Ri Sol-ju. Cậu nghĩ về đứa con trong bụng cô, không biết là của mình hay của Kim Jong-un, và nỗi lo ấy như một con dao sắc nhọn cứa vào lòng cậu mỗi ngày, mỗi giờ.

Sáng ngày 15 tháng 1, sau một đêm trằn trọc không ngủ, với những giấc mơ chập chờn về Ri Sol-ju, Nam quyết định hành động, dù biết rằng đó là một ý định liều lĩnh, gần như điên rồ, như một người lính đơn độc lao vào chiến trường không vũ khí. Cậu nhớ lại khu biệt thự Ryongsong, nơi cậu từng được mời đến để chụp ảnh gia đình Kim Jong-un. Cậu nhớ rõ từng chi tiết của nơi ấy: khu vườn rộng lớn với những khóm hoa kimjongilia đỏ thắm nở rộ, những cánh hoa như những giọt máu rơi dưới ánh nắng, những lối đi lát đá xám được quét sạch không một hạt bụi, những hàng cây tùng được cắt tỉa thành hình tròn hoàn hảo, và căn phòng khách trang trọng với những bức tranh tường lớn, mô tả lịch sử cách mạng Triều Tiên với những gam màu đỏ, xanh, và vàng rực rỡ. Cậu nhớ ánh mắt dịu dàng của Ri Sol-ju khi cô đứng bên cạnh Kim Jong-un, mỉm cười với cậu như một lời thì thầm bí mật, và cảm giác ấm áp của bàn tay cô khi họ chạm nhau trong bữa tối. Nếu cậu có thể đến đó, dù chỉ một lần, cậu tin rằng mình sẽ tìm cách gặp cô, dù chỉ để nhìn thấy cô từ xa qua một cửa sổ hay một góc vườn, để biết rằng cô vẫn ổn, vẫn nhớ đến cậu.

Nam mặc bộ đồng phục Liên đoàn Thanh niên, được là phẳng phiu bởi bàn là hơi nước trong căn hộ, với chiếc huy hiệu hình Chủ tịch Kim Il-sung lấp lánh trên ngực trái, như một biểu tượng của sự trung thành mà cậu không còn chắc chắn mình có thực sự cảm nhận. Cậu đeo chiếc máy ảnh Praktica quanh cổ, như một cái cớ để che giấu ý định thực sự, và mang theo một chiếc túi vải nhỏ chứa vài cuộn phim và một cuốn sổ tay, như thể cậu đang đi làm việc. Cậu bước ra khỏi căn hộ, khóa cửa cẩn thận, và đi bộ xuống đại lộ Changjon, nơi những chiếc xe buýt màu xanh lá cũ kỹ chạy qua, chở đầy công nhân và sinh viên trong đồng phục giống nhau. Cậu bắt một chiếc xe buýt công cộng đến khu vực ngoại ô Bình Nhưỡng, nơi những con đường trở nên yên tĩnh hơn, với những hàng cây tùng và bạch dương được trồng ngay ngắn, như những người lính đứng gác. Trong suốt chuyến đi, Nam nắm chặt dây đeo máy ảnh, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nơi những tòa nhà dần thưa thớt, nhường chỗ cho những bức tường cao và hàng rào dây thép gai.

Khi xe buýt dừng lại gần khu Ryongsong, Nam bước xuống, hơi thở tạo thành những làn khói trắng trong không khí se lạnh của sáng sớm. Cậu đi bộ dọc theo con đường hẹp, hai bên là những cánh đồng lúa xanh mướt, nơi nông dân mặc áo xanh lam đang cặm cụi làm việc, đầu cúi thấp như tránh ánh mắt của bất kỳ ai. Khi cậu đến gần cổng chính của khu biệt thự, một cánh cổng sắt khổng lồ, cao hơn ba mét, sơn màu đen bóng loáng, hiện ra trước mắt. Cổng được canh gác bởi một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm và huy hiệu Đảng Lao động Triều Tiên, với những khẩu súng ngắn đeo bên hông, lấp ló dưới lớp áo khoác dày. Không khí nặng nề với sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây, mang theo mùi cỏ khô và đất ẩm. Nam hít một hơi thật sâu, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tim cậu đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực.

Cậu tiến lại gần, bước chân chậm rãi nhưng quyết đoán, và nói với người vệ sĩ đứng đầu, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt cứng như đá, ánh mắt lạnh lùng sau cặp kính râm. "Tôi là Nam, sinh viên Đại học Kim Il-sung, nhiếp ảnh gia cá nhân của phu nhân Ri Sol-ju," cậu nói, giọng cố gắng tự tin, dù bàn tay nắm dây máy ảnh hơi run. "Tôi đến để kiểm tra một số thiết bị chụp ảnh cho phu nhân." Nhưng người vệ sĩ cắt ngang, giọng cứng rắn như thép: "Cậu không có giấy mời của Đồng chí Tổng Bí thư. Không ai được vào mà không có giấy phép." Nam nài nỉ, viện dẫn vai trò của mình, nhắc đến những bức ảnh cậu từng chụp cho gia đình lãnh đạo, từ buổi lễ nhậm chức đến bộ ảnh riêng cho Ri Sol-ju. Cậu kể lại chi tiết về khu vườn kimjongilia, về căn phòng khách với bức tranh tường, hy vọng gây ấn tượng, nhưng giọng cậu càng lúc càng run rẩy, như một người lính non trẻ đối mặt với một đạo quân hùng mạnh.

Người vệ sĩ không lay chuyển, ánh mắt sắc lạnh như dao. Một vệ sĩ khác bước tới, tay đặt lên khẩu súng ngắn đeo bên hông, như một lời cảnh báo không lời. "Quay lại ngay, hoặc sẽ có hậu quả," người vệ sĩ nói, giọng trầm nhưng đầy đe dọa. Nam đứng lặng trước cổng sắt, ánh mắt nhìn qua những kẽ hở, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Ri Sol-ju – có lẽ cô đang đứng trong khu vườn, vuốt ve những cánh hoa kimjongilia, hoặc ngồi bên cửa sổ với ánh mắt xa xăm, nghĩ về cậu. Nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là những bức tường cao ngất, phủ dây thường xuân xanh mướt, và những hàng cây tùng bất động, như những lính gác thầm lặng. Cảm giác bất lực trào dâng, như một con sóng khổng lồ nhấn chìm cậu. Cậu quay lưng, bước đi trên con đường vắng, ánh hoàng hôn đỏ rực của Bình Nhưỡng chiếu lên bóng lưng cậu, như thể chế giễu sự bất lực của cậu. Mỗi bước chân nặng nề như đeo chì, và tiếng gió thổi qua tai cậu như một lời thì thầm của sự thất bại.

Tối đó, trong căn hộ tĩnh lặng, Nam ngồi trên sofa, tay nắm chặt bức ảnh yêu thích của Ri Sol-ju, được đặt trong một khung kính nhỏ mà cậu tự làm từ gỗ vụn trong xưởng của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Bức ảnh chụp cô đứng tựa vào cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rèm lụa trắng, làm nổi bật từng đường nét cơ thể, đôi môi mọng hơi hé mở, và ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao. Cậu vuốt ve mép ảnh, ngón tay lướt qua hình ảnh cô, như thể có thể chạm vào làn da mềm mại của cô qua lớp giấy mỏng manh. Sự bất mãn với chế độ của Kim Jong-un, lần đầu tiên bùng lên trong lòng cậu, giờ đây trở thành một ngọn lửa âm ỉ, cháy bỏng nhưng nguy hiểm. Cậu nghĩ về hệ thống này – một hệ thống kiểm soát chặt chẽ mọi hành động, mọi suy nghĩ, từ những bài phát biểu bắt buộc trong lớp học đến những lần kiểm tra bất ngờ của an ninh tại ký túc xá. Cậu nhớ lại những bài học lý luận chính trị về tư tưởng Juche, những bài phát biểu ca ngợi sự tự lực cánh sinh, nhưng giờ đây, chúng chỉ như những lời sáo rỗng, che giấu sự thật rằng cậu, dù được ưu ái với căn hộ sang trọng và vị trí danh giá, vẫn chỉ là một con tốt trong bàn cờ của Kim Jong-un.

Ý định lật đổ quyền lực của Kim Jong-un, dù chỉ là một tia sáng mơ hồ, bắt đầu hình thành trong tâm trí Nam, như một hạt giống được gieo vào mảnh đất khô cằn của lòng cậu. Cậu tưởng tượng một thế giới nơi Ri Sol-ju không còn là phu nhân của lãnh đạo tối cao, mà chỉ là một người phụ nữ tự do, đứng bên cạnh cậu trên đại lộ Changjon, nắm tay cậu dưới ánh nắng mùa xuân, cười rạng rỡ như những cánh hoa anh đào. Cậu hình dung mình phá vỡ bức tường ngăn cách, lật đổ hệ thống an ninh chặt chẽ với hàng ngàn vệ sĩ, camera, và tai mắt vô hình, mang cô rời khỏi nhà tù vô hình của tư gia Ryongsong, đến một nơi mà họ có thể sống bình thường, không sợ hãi. Cậu nghĩ về những cách có thể làm điều đó – liên lạc với những người bất mãn, tìm kiếm đồng minh trong Liên đoàn Thanh niên, hay thậm chí gửi một thông điệp bí mật đến thế giới bên ngoài. Nhưng lý trí nhanh chóng kéo cậu về thực tại, như một cái tát lạnh lùng. Nam biết rằng ý nghĩ ấy là điên rồ, gần như không thể thực hiện. Một sinh viên quốc tế như cậu, dù được tin tưởng và ưu ái, không có sức mạnh để đối đầu với một hệ thống được xây dựng trên sự giám sát và kiểm soát tuyệt đối. An ninh Triều Tiên, với hàng ngàn con mắt vô hình, sẽ nghiền nát bất kỳ mưu toan nào trước khi nó kịp bắt đầu. Một hành động sai lầm có thể khiến cậu bị trục xuất về Việt Nam trong nhục nhã, hoặc tệ hơn, biến mất mãi mãi trong những trại lao động ở vùng núi xa xôi, nơi mà ngay cả những lời thì thầm cũng không dám nhắc đến.

Nam đứng dậy, cẩn thận cất bức ảnh vào cuốn album, khóa ngăn kéo bằng ổ khóa nhỏ, như một nghi thức bảo vệ bí mật của mình. Cậu bước ra ban công, cảm nhận cơn gió lạnh buổi tối lùa qua mái tóc, mang theo mùi ẩm ướt của sông Taedong. Dòng sông lấp lánh dưới ánh đèn đường vàng cam, như những ngôi sao rơi xuống mặt nước, nhưng trong mắt cậu chỉ có hình bóng Ri Sol-ju – nụ cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh, và lời hứa rằng cô sẽ trở lại sau khi đứa bé ra đời. Cậu tự nhủ, dù phải chờ bao lâu, dù phải đối mặt với nguy hiểm lớn đến đâu, cậu sẽ làm mọi thứ để gặp lại cô. Ý định phản kháng, dù nhỏ bé và nguy hiểm, vẫn âm ỉ trong lòng cậu, như một hạt giống chờ ngày nảy mầm, trong bóng tối của một chế độ bất khả xâm phạm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip