Chương 31: Quân bài dục vọng
Vào đầu tháng 2 năm 2016, Triều Tiên chìm trong tình thế nguy kịch. Quân đội Hàn Quốc, được trang bị xe tăng K2 Black Panther, pháo tự hành K9 Thunder, và máy bay chiến đấu F-15K, đã chiếm đóng một phần lớn tỉnh Kangwon, tiến sâu vào lãnh thổ Triều Tiên đến gần thành phố Kaesong và Chorwon. Các cuộc không kích liên tục phá hủy các kho vũ khí ở Hamhung và Wonsan, trong khi các đơn vị Triều Tiên, dù chiến đấu kiên cường, không thể chống lại sức mạnh quân sự vượt trội của Hàn Quốc và sự hỗ trợ ngầm từ các lực lượng Mỹ tại biển Nhật Bản. Tại Bình Nhưỡng, không khí nặng nề bởi tiếng còi báo động vang vọng qua các con đường vắng lặng, và những báo cáo liên tục về thương vong làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong dân chúng. Các chốt chặn quân sự được dựng lên ở mọi ngã đường dẫn vào thủ đô, nhưng tinh thần binh sĩ lung lay, và nguồn cung nhiên liệu cùng đạn dược cạn kiệt nhanh chóng.
Nam, với tư cách Lãnh tụ tối cao của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, triệu tập một cuộc họp khẩn cấp tại tư dinh Ryongsong, nơi từng là biểu tượng quyền lực của Kim Jong-un. Trong phòng họp được thắp sáng bởi ánh đèn vàng mờ ảo, với những bức tường treo tranh chân dung các nhà lãnh đạo cách mạng, Nam đứng trước một bản đồ chiến lược khổng lồ của bán đảo Triều Tiên, ánh mắt trầm tư nhưng kiên định. Bên cạnh cậu là Ri Sol-ju trong chiếc váy lụa màu xanh lam và áo khoác hanbok hiện đại, mái tóc đen dài buông xõa, che giấu phần nào nỗi lo lắng trong đôi mắt cô. Các thành viên Hội đồng, bao gồm tướng Kim Hyok-chol, với khuôn mặt khắc khổ đầy vết sẹo chiến tranh, và nhà kinh tế Ri Jong-ho, với cặp kính dày và dáng vẻ lo âu, báo cáo về tình hình thảm khốc: quân đội Triều Tiên chỉ còn khoảng 50% sức mạnh so với thời Kim Jong-un, do ngân sách bị chuyển hướng sang các dự án cải cách kinh tế như nông nghiệp và công nghiệp nhẹ, cùng với sự mất đi của nhiều tướng lĩnh trong các cuộc thanh trừng sau đảo chính.
Nam, tay chống lên bàn, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm, nói: "Chúng ta đã xây dựng một Triều Tiên mới với hy vọng về hòa bình và thịnh vượng, nhưng giờ đây, đất nước đang đứng trước nguy cơ sụp đổ. Chúng ta không thể để nhân dân chịu đau khổ thêm nữa." Sau nhiều giờ thảo luận căng thẳng, với các ý kiến trái chiều từ những tướng lĩnh bảo thủ muốn phản công trực diện và các cố vấn kinh tế kêu gọi tìm kiếm viện trợ quốc tế, Nam đưa ra một quyết định táo bạo: cầu viện Trung Quốc, đồng minh truyền thống và mạnh mẽ nhất của Triều Tiên, để xin binh lính, vũ khí hiện đại, và sự bảo hộ bằng ô hạt nhân nhằm ngăn chặn sự tiến công của Hàn Quốc và Mỹ. "Trung Quốc là hy vọng cuối cùng của chúng ta," Nam nhấn mạnh, ánh mắt quét qua căn phòng. "Nếu không có viện trợ, Triều Tiên sẽ rơi vào tay Hàn Quốc, và mọi nỗ lực của chúng ta – từ cải cách kinh tế đến giấc mơ thống nhất – sẽ tan biến."
Ri Sol-ju, đứng bên cậu, nắm tay cậu dưới bàn, ngón tay cô lạnh ngắt nhưng siết chặt như để truyền thêm sức mạnh. "Nam, tôi sẽ đi cùng em đến Trung Quốc," cô nói, giọng run rẩy nhưng kiên định. "Dù phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, vì Triều Tiên, vì Ju-ae." Nam nhìn vào đôi mắt cô, cảm nhận tình yêu và sự hy sinh của cô như ngọn lửa sưởi ấm trái tim cậu giữa cơn bão chiến tranh. Cậu gật đầu, hôn nhẹ lên tay cô, thì thầm: "Cảm ơn chị, Sol-ju. Chúng ta sẽ làm tất cả để cứu đất nước."
Ngày 5 tháng 2, Nam và Ri Sol-ju lên một chiếc máy bay Il-62M từ sân bay quốc tế Sunan, hướng đến Bắc Kinh. Kim Ju-ae, cô con gái nhỏ của Ri Sol-ju, được để lại tại tư dinh Ryongsong, dưới sự chăm sóc của các bảo mẫu đáng tin cậy và một đội vệ binh đặc nhiệm được huấn luyện để bảo vệ cô bé bằng mọi giá. Trên máy bay, trong khoang riêng được trang bị ghế da và cửa sổ nhỏ nhìn ra bầu trời xám xịt, Nam và Ri Sol-ju ngồi cạnh nhau, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt họ. Nam, trong bộ vest đen may đo, với cà vạt lụa đỏ sẫm, nắm tay Ri Sol-ju, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô qua lớp găng lụa mỏng. "Sol-ju, tôi không biết chúng ta sẽ phải trả giá gì ở Bắc Kinh," cậu nói, giọng run rẩy, ánh mắt lộ rõ nỗi lo lắng. "Nhưng tôi hứa sẽ không để chị và Ju-ae chịu tổn thương." Ri Sol-ju, với đôi mắt lấp lánh nước, mỉm cười yếu ớt, mái tóc đen dài lòa xòa trên vai áo khoác hanbok hiện đại của cô. "Nam, chúng ta đã đi qua những điều không thể – từ những ngày ở Đại học Kim Il-sung đến cuộc đảo chính. Tôi tin ở em, và tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ Triều Tiên, dù phải hy sinh bao nhiêu."
Tại sân bay quốc tế Thủ đô Bắc Kinh, một đoàn xe bọc thép, với cờ Trung Quốc và Triều Tiên bay phấp phới, đón họ và đưa họ qua những con đường rực rỡ ánh đèn của thành phố, nơi những tòa nhà chọc trời xen lẫn với các cung điện cổ kính. Họ được đưa đến Đại lễ đường Nhân dân, trung tâm quyền lực của Trung Quốc, nơi Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa Tập Cận Bình đang chờ. Sảnh chính của Đại lễ đường được trang trí lộng lẫy, với thảm đỏ rực rỡ trải dài, những bức tranh thư pháp khổng lồ treo trên tường, và các cột trụ bằng đá cẩm thạch lấp lánh dưới ánh đèn chùm. Nam, với dáng vẻ nghiêm nghị nhưng đầy quyết tâm, bước vào phòng họp cùng Ri Sol-ju, người toát lên vẻ đẹp thanh lịch trong bộ hanbok hiện đại màu xanh lam, với áo khoác lụa xám tôn lên đường cong quý phái của cô.
Tập Cận Bình, trong bộ vest đen giản dị nhưng toát lên uy quyền, đứng dậy bắt tay Nam, ánh mắt sắc sảo của ông lướt qua Ri Sol-ju, dừng lại một khoảnh khắc như thể đánh giá cô. "Chủ tịch Nam, Triều Tiên đang ở ngã rẽ lịch sử," Tập Cận Bình nói, giọng trầm và chậm rãi, như thể mỗi từ đều được cân nhắc kỹ lưỡng. "Trung Quốc luôn xem Triều Tiên như một người anh em, nhưng tình hình hiện tại đòi hỏi một cái giá lớn cho sự hỗ trợ." Nam, ngồi đối diện trên chiếc bàn gỗ gụ dài, với các tài liệu chiến lược được sắp xếp ngay ngắn, trình bày yêu cầu một cách rõ ràng: "Thưa Chủ tịch Tập Cận Bình, Triều Tiên cần 50.000 binh sĩ tinh nhuệ từ Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, 200 xe tăng Type 99, 500 tên lửa chống tăng HJ-10, và sự bảo hộ bằng ô hạt nhân của Trung Quốc để răn đe Hàn Quốc và Mỹ. Nếu không, đất nước chúng tôi sẽ sụp đổ, và sự ổn định của khu vực sẽ bị đe dọa, ảnh hưởng đến cả lợi ích của Trung Quốc."
Ri Sol-ju bổ sung, giọng cô bình tĩnh nhưng đầy thuyết phục, ánh mắt không rời khỏi Tập Cận Bình: "Trung Quốc và Triều Tiên có lịch sử hợp tác lâu dài, từ cuộc kháng chiến chống Nhật đến những năm chiến tranh lạnh. Chúng tôi không xin bố thí, mà cầu viện để bảo vệ hòa bình cho cả hai nước. Nhân dân Triều Tiên đang chịu đau khổ, và chúng tôi cần sự hỗ trợ của Trung Quốc để đứng vững." Tập Cận Bình gật đầu, nhưng ánh mắt ông dừng lại lâu hơn trên Ri Sol-ju, khiến cô khẽ rùng mình, cảm giác như bị một cơn gió lạnh lùa qua. Ông đứng dậy, ra hiệu cho các trợ lý và vệ sĩ rời phòng, rồi quay lại nói với giọng lạnh lùng: "Tôi muốn gặp riêng Chủ tịch Nam và cô Ri Sol-ju. Những gì chúng ta sắp thảo luận không dành cho người ngoài."
Cánh cửa gỗ dày của phòng họp đóng lại, tiếng khóa vang lên khô khốc, để lại Nam, Ri Sol-ju, và Tập Cận Bình trong một căn phòng kín cách âm, được chiếu sáng bởi một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy treo trên trần. Không khí ngột ngạt, chỉ có tiếng thở nhẹ của ba người vang lên trong im lặng, như thể cả thế giới bên ngoài đã ngừng tồn tại. Căn phòng nhỏ, với những bức tường bọc gỗ gụ và một chiếc bàn nhỏ ở giữa, tạo cảm giác như một lồng giam sang trọng. Tập Cận Bình ngồi xuống chiếc ghế bọc da, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Nam, như thể đang đánh giá cả tâm hồn cậu. "Chủ tịch Nam, Trung Quốc có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu – 50.000 binh sĩ, xe tăng, tên lửa, và cả ô hạt nhân," ông nói, giọng trầm nhưng đầy ẩn ý, như một người chơi cờ đang chuẩn bị tung nước đi quyết định. "Nhưng sự hỗ trợ này đòi hỏi một cái giá cá nhân, một cái giá mà cậu phải trả ngay tại đây."
Nam, cảm nhận được sự bất an trong giọng nói của Tập Cận Bình, siết chặt tay dưới bàn, ánh mắt cậu dán chặt vào ông. "Cái giá gì, thưa Chủ tịch?" cậu hỏi, giọng cứng rắn nhưng không giấu được sự lo lắng. Tập Cận Bình nở một nụ cười nhạt, ánh mắt ông chuyển sang Ri Sol-ju, dừng lại trên khuôn mặt cô, rồi lướt xuống đường cong cơ thể được tôn lên bởi chiếc váy hanbok mỏng. "Tôi muốn được quan hệ tình dục với cô Ri Sol-ju," ông nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyền lực, "ngay tại đây, ngay trước mặt cậu. Đó là điều kiện để Triều Tiên nhận được sự hỗ trợ."
Nam cảm giác như trái tim mình ngừng đập, máu đông lại trong lồng ngực, như thể cả thế giới sụp đổ dưới chân cậu. Cậu quay sang Ri Sol-ju, thấy khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt lấp lánh nước, môi cô run rẩy nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh. "Chủ tịch Tập Cận Bình, ông không thể yêu cầu điều đó!" Nam hét lên, đứng bật dậy, tay siết chặt thành nắm đấm, cơ thể run lên vì giận dữ và đau đớn. "Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, là mẹ của con gái tôi! Ông đang xúc phạm nhân phẩm của cô ấy và cả Triều Tiên!" Nhưng Tập Cận Bình vẫn bình tĩnh, nhún vai, ánh mắt không chút dao động. "Chủ tịch Nam, cậu đang chiến đấu để cứu đất nước mình. Đây là cái giá để cứu Triều Tiên khỏi bị Hàn Quốc nuốt chửng. Nếu cậu từ chối, tôi sẽ đứng ngoài cuộc chiến này, và Triều Tiên sẽ sụp đổ trong vòng vài tuần. Cậu chọn đi – đất nước hay danh dự cá nhân?"
Ri Sol-ju, dù run rẩy, nắm tay Nam chặt hơn, ngón tay cô lạnh ngắt như băng, nhưng ánh mắt cô kiên định khi nhìn vào cậu. Nước mắt lăn dài trên má cô, nhưng giọng cô không dao động: "Nam, vì Triều Tiên, vì Ju-ae, tôi sẽ làm điều này. Đừng để đất nước sụp đổ vì tôi." Nam lắc đầu dữ dội, nước mắt chảy dài trên má cậu, giọng vỡ vụn: "Sol-ju, tôi không thể để chị chịu đựng điều này! Tôi thà mất tất cả còn hơn để chị hy sinh như vậy!" Nhưng cô đặt ngón tay lên môi cậu, ngăn lại lời phản đối, khuôn mặt cô méo mó vì đau đớn nhưng vẫn giữ sự kiên cường. "Nam, chúng ta đã hy sinh nhiều rồi – từ những ngày lén lút ở Bình Nhưỡng đến cuộc đảo chính đầy máu. Tôi làm điều này vì nhân dân, vì em, và vì tương lai của Ju-ae." Cô hôn cậu, một nụ hôn sâu nhưng đầy đau đớn, môi cô run rẩy trên môi cậu, như thể muốn khắc ghi tình yêu của họ trước khi bước vào bóng tối.
Nam, với trái tim như bị xé toạc, cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn đá cẩm thạch, tạo thành những vệt nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn chùm. "Tôi xin lỗi, Sol-ju," cậu thì thầm, giọng nghẹn ngào, như thể mỗi từ đều phải xé toạc linh hồn cậu để thốt ra. "Tôi đồng ý, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho bản thân vì đã để chị chịu đựng điều này." Ri Sol-ju mỉm cười buồn, vuốt nhẹ má cậu, ngón tay cô lướt qua dòng nước mắt trên khuôn mặt cậu. "Nam, em không có lỗi," cô nói, giọng dịu dàng nhưng đầy đau đớn. "Hãy mạnh mẽ, vì tôi, vì Ju-ae." Cô quay sang Tập Cận Bình, ánh mắt kiên cường nhưng trống rỗng, như một chiến binh chuẩn bị bước vào trận chiến cuối cùng.
Tập Cận Bình đứng dậy từ chiếc ghế bọc da, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lộ rõ sự thèm muốn. Ông ra hiệu cho Ri Sol-ju tiến đến gần, giọng nói lạnh lùng như ra lệnh: "Cô Ri, lại đây." Ri Sol-ju, với đôi tay run rẩy, cởi áo khoác lụa, để nó rơi xuống sàn đá cẩm thạch, tạo thành một tiếng sột soạt nhẹ trong không gian tĩnh lặng. Chiếc váy hanbok mỏng manh ôm sát cơ thể cô, để lộ những đường cong hoàn hảo dưới ánh sáng mờ ảo của đèn chùm pha lê. Cô cởi khóa váy, để nó trượt xuống, để lộ cơ thể trần trụi, làn da trắng mịn lấp lánh như ngọc trai, bộ ngực căng mọng và vòng eo thon gọn khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Nam ngồi bất động trên ghế, mắt nhắm chặt, cố ngăn hình ảnh sắp xảy ra, nhưng tiếng vải sột soạt và hơi thở nặng nề của Tập Cận Bình như những nhát dao đâm vào tim cậu.
Tập Cận Bình bước đến gần Ri Sol-ju, kéo cô vào lòng, tay ông lướt qua bộ ngực cô, xoa bóp núm vú hồng hào qua lớp vải mỏng còn sót lại, khiến cô khẽ rùng mình, đôi môi cắn chặt để kìm tiếng rên. Ông cúi xuống, hôn lên cổ cô, hơi thở nóng bỏng của ông phả lên làn da cô, khiến cô run lên trong sự pha trộn giữa nhục nhã và phản ứng cơ thể không kiểm soát được. Nam, không thể chịu nổi, mở mắt, chứng kiến cảnh tượng như một cơn ác mộng hiện ra trước mặt. Tay ông lướt xuống vùng âm đạo ướt át, ngón tay thô bạo vuốt ve, kích thích cô một cách lạnh lùng, như thể cô chỉ là một vật thể để thỏa mãn. Ri Sol-ju, dù cố kìm nén, rên khẽ, giọng cô lạc đi trong đau đớn, mắt cô nhắm chặt để không phải nhìn vào Nam, người mà cô yêu hơn tất cả.
Tập Cận Bình cởi áo vest của mình, để lộ cơ thể rắn chắc, rồi kéo hoàn toàn chiếc váy hanbok của Ri Sol-ju xuống, để cô trần truồng trước mặt ông. Ông đẩy cô tựa vào bàn gỗ gụ, đôi tay mạnh mẽ giữ chặt hông cô. Nam, nước mắt chảy dài, nắm chặt tay ghế, móng tay cắm sâu vào da, để lại những vết đỏ. Tập Cận Bình nhấn dương vật căng cứng vào lồn cô, động tác mạnh mẽ và không chút tình cảm, như thể đang thực hiện một giao dịch quyền lực. Tiếng rên của Ri Sol-ju, dù nhỏ, vang lên trong căn phòng, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của Tập Cận Bình, tạo thành một bản nhạc đau đớn mà Nam không thể chịu nổi. Cô cắn môi đến rướm máu, cố giữ chút phẩm giá cuối cùng, nhưng cơ thể cô run lên trong khoái cảm không mong muốn, một phản ứng sinh học mà cô không thể kiểm soát.
Nam, dù muốn hét lên, muốn lao đến ngăn cản, chỉ có thể ngồi đó, bất lực, trái tim cậu như bị xé thành từng mảnh. Mỗi chuyển động của Tập Cận Bình, mỗi âm thanh từ Ri Sol-ju, đều như những nhát dao cứa sâu vào tâm hồn cậu. Cậu nhớ lại những khoảnh khắc họ bên nhau – những nụ hôn lén lút ở Đại học Kim Il-sung, những đêm đam mê ở tư dinh Ryongsong, và lời hứa hôn dưới ánh đèn nhà hàng Ánh Sao Taedong. Giờ đây, tất cả như bị vấy bẩn bởi hành động này, một sự hy sinh mà cả hai đều không thể tha thứ cho chính mình.
Khi cả hai đạt cực khoái, Tập Cận Bình thở hổn hển, cơ thể ông đổ mồ hôi, còn Ri Sol-ju, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, quay đi để tránh ánh mắt của Nam, cơ thể cô run rẩy vì nhục nhã và đau đớn. Cô kéo váy lên, che đi cơ thể mình, nhưng ánh mắt cô trống rỗng, như thể một phần linh hồn đã rời bỏ cô. Nam, không thể chịu thêm, đứng dậy, bước đến ôm cô, nhưng cô khẽ đẩy cậu ra, thì thầm: "Đừng, Nam. Đừng làm tôi cảm thấy yếu đuối hơn." Cậu đứng đó, nước mắt rơi, cảm giác như đã mất cô mãi mãi.
Tập Cận Bình, chỉnh trang quần áo, ngồi xuống bàn với vẻ bình thản, như thể vừa hoàn thành một cuộc họp thông thường. Ông lấy bút ký vào một văn bản được chuẩn bị sẵn, rồi đẩy nó về phía Nam. "Cậu có những gì cậu muốn," ông nói, giọng lạnh lùng, không chút cảm xúc. Tài liệu phê duyệt viện trợ: 50.000 binh sĩ tinh nhuệ từ Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, 200 xe tăng Type 99, 500 tên lửa chống tăng HJ-10, và một tuyên bố công khai rằng Triều Tiên nằm dưới ô bảo hộ hạt nhân của Trung Quốc. "Triều Tiên sẽ được bảo vệ," Tập Cận Bình nói, ánh mắt không rời khỏi Ri Sol-ju. "Giờ hãy rời đi."
Khi Nam và Ri Sol-ju chuẩn bị rời phòng, Tập Cận Bình giơ tay ngăn lại, ánh mắt ông khóa chặt vào Ri Sol-ju. "Cô Ri Sol-ju, tôi muốn cô ở lại Bắc Kinh, làm người tình của tôi," ông nói, giọng điệu như ra lệnh, không chút do dự. "Triều Tiên cần sự bảo vệ lâu dài của Trung Quốc, và đây là điều kiện để đảm bảo điều đó. Cậu Nam, cậu có đất nước của mình, nhưng cô Ri sẽ thuộc về tôi." Nam, như bị sét đánh, bước tới định phản đối, giọng cậu lạc đi vì giận dữ: "Chủ tịch Tập Cận Bình, ông đã đi quá xa! Tôi sẽ không để chị ấy ở lại!" Nhưng Ri Sol-ju nắm tay cậu, kéo cậu lại, ánh mắt cô lấp lánh nước mắt nhưng kiên định như thép.
"Nam, tôi sẽ ở lại," cô nói, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm. "Nhưng hãy hứa với tôi, em sẽ nuôi dưỡng Ju-ae thật tốt, cho con bé một cuộc sống mà tôi không thể cho. Hãy để con bé lớn lên trong một Triều Tiên tự do và mạnh mẽ, nơi không còn chiến tranh." Nam ôm chặt cô, cơ thể cậu run lên vì đau đớn, nước mắt thấm ướt vai áo cô. "Sol-ju, tôi không thể sống mà không có chị," cậu nghẹn ngào, giọng vỡ vụn. "Chị là tất cả của tôi." Cô hôn cậu lần cuối, môi cô run rẩy trên môi cậu, hơi ấm của cô như muốn lưu giữ mãi mãi trong trái tim cậu. "Nam, em là ánh sáng của tôi, của Ju-ae, và của Triều Tiên," cô thì thầm, nước mắt lăn dài. "Hãy mạnh mẽ, vì con bé, vì nhân dân. Đừng để sự hy sinh của tôi vô nghĩa."
Cô tháo chiếc nhẫn đính hôn ra, đặt vào tay Nam, ngón tay cô run rẩy khi chạm vào cậu lần cuối. Rồi cô quay đi, bước lại phía Tập Cận Bình, ánh mắt kiên cường nhưng trái tim tan nát, như một người lính chấp nhận số phận để bảo vệ quê hương. Nam đứng lặng, nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa gỗ, cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình.
Nam rời Đại lễ đường Nhân dân một mình, mang theo văn bản phê duyệt viện trợ và chiếc nhẫn đính hôn của Ri Sol-ju, thứ duy nhất còn lại của tình yêu họ. Trên chuyến bay trở về Bình Nhưỡng, cậu nhìn ra cửa sổ, bầu trời xám xịt như phản chiếu nỗi đau trong lòng. Tay cậu siết chặt chiếc nhẫn, lưỡi kim cương cắm vào lòng bàn tay, nhưng cậu không cảm thấy đau. "Tôi sẽ giữ lời hứa, Sol-ju," cậu thì thầm, giọng lạc đi trong tiếng động cơ máy bay. "Tôi sẽ bảo vệ Ju-ae và Triều Tiên, dù phải trả giá bằng cả cuộc đời."
Tại Bình Nhưỡng, tiếng còi báo động vẫn vang lên, nhưng với viện trợ từ Trung Quốc, Nam chuẩn bị tổ chức lại quân đội để đối phó với cuộc xâm lược của Hàn Quốc. Trong tư dinh Ryongsong, cậu bế Kim Ju-ae, cô bé ngây thơ ôm lấy cổ cậu, thì thầm: "Bố, mẹ đâu rồi?" Nam mỉm cười qua nước mắt, hôn lên trán cô bé, cảm nhận hơi ấm của cô như một lời nhắc nhở về sự hy sinh của Ri Sol-ju. "Mẹ con đang làm điều vĩ đại để cứu chúng ta, Ju-ae," cậu nói, giọng nghẹn ngào. "Bố sẽ chăm sóc con, mãi mãi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip