Chương 88: Về quê
Ngày 28 tháng 5 năm 2018, sau tuần trăng mật đầy cảm xúc tại Nha Trang, Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, quyết định đưa Nội thân vương Kako, Đệ nhất phu nhân, về thăm ba mẹ tại căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm lầy lội ở khu Tân Mỹ, quận 7, Sài Gòn. Trời Sài Gòn hôm ấy oi bức, không khí ẩm ướt mang theo mùi đất từ những vũng nước đọng lại sau cơn mưa đêm qua, hòa lẫn với hương khói xe máy và mùi bánh xèo chiên thơm lừng từ hàng quán góc hẻm. Chiếc xe bọc thép Mercedes-Maybach, sơn đen bóng loáng với huy hiệu Đại Đông Á khắc hình rồng vàng, lặng lẽ lăn bánh qua con hẻm chật hẹp, nơi những ngôi nhà mái tôn san sát, dây điện chằng chịt như mạng nhện, và tiếng trẻ con chơi đùa vang vọng từ sân nhà hàng xóm. Lực lượng an ninh Đại Đông Á, mặc đồng phục đen với súng ngắn giấu kín trong áo khoác, lặng lẽ phong tỏa hai đầu hẻm, ánh mắt sắc lạnh quan sát từng người qua đường, đảm bảo không ai làm phiền chuyến thăm đặc biệt này.
Nam bước xuống xe, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên lộ cánh tay rắn chắc, đôi giày da bóng loáng tương phản với con hẻm lầy lội. Bên cạnh cậu là Kako, Đệ nhất phu nhân, nổi bật trong chiếc áo dài Việt Nam màu xanh ngọc, được Kim Keon-hee đặt may riêng từ một tiệm may danh tiếng ở Hà Nội. Áo dài ôm sát cơ thể Kako, tôn lên vóc dáng thanh mảnh, vòng eo nhỏ nhắn, và đôi vai mỏng manh. Mái tóc đen dài óng mượt của cô được búi cao bằng một chiếc trâm ngọc trai tinh xảo, để lộ chiếc cổ trắng ngần và đôi tai nhỏ nhắn đeo khuyên bạc đơn giản. Gương mặt Kako, với làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt to tròn ánh lên sự tò mò và dịu dàng, lông mày cong nhẹ, và đôi môi hồng tự nhiên, mang vẻ đẹp thanh lịch của một công chúa Nhật Bản nhưng hòa quyện với nét duyên dáng Việt Nam qua chiếc áo dài. Cô nắm tay Nam, bước đi cẩn thận trên con đường đất lầy, đôi giày cao gót khẽ lún vào bùn, nhưng nụ cười rạng rỡ không hề tắt.
Nam dừng trước căn nhà nhỏ, nơi bức tường xi măng loang lổ vết thấm nước, mái tôn rỉ sét kêu lách tách dưới vài giọt mưa lất phất. Cây bàng già trước sân, với tán lá xum xuê, vẫn đứng đó như ngày cậu rời đi để nhận học bổng du học tại Đại học Kim Il-sung. Nam hít một hơi sâu, mùi đất, mùi rau cải mẹ từng phơi ngoài sân, và tiếng xe đạp của ba vang lên trong ký ức. Cậu thì thầm với Kako: "Đây là nơi anh lớn lên, Kako. Căn nhà này nhỏ, nhưng chứa cả tuổi thơ và giấc mơ của anh." Kako, ánh mắt lấp lánh, siết nhẹ tay cậu: "Em cảm nhận được tình yêu trong từng góc nhà, Nam. Nó thật ấm áp."
Cánh cửa gỗ sơn xanh, giờ đã sờn màu, bật mở. Ông Hùng, ba Nam, nay đã ngoài 60, tóc điểm bạc, đôi mắt hiền từ ẩn sau cặp kính gọng nhựa cũ, mặc chiếc áo thun sờn vai và quần short kaki bạc màu, đang loay hoay sửa chiếc xe đạp cà tàng, lốp xe vá chằng vá đụp. Thấy Nam, ông đứng bật dậy, nụ cười nở rộng, để lộ hàm răng ám vàng từ những năm hút thuốc lá: "Nam! Con về thật rồi! Ba cứ tưởng mơ!" Bà Lan, mẹ Nam, bước ra từ góc sân, đôi tay thô ráp, chai sần từ những ngày dài gánh rau ở chợ Tân Mỹ, vẫn đeo chiếc tạp dề dính đất từ bó rau cải xanh. Mái tóc bà buộc gọn bằng dây chun, vài sợi tóc bạc lòa xòa trước trán, gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy con trai và con dâu. "Trời ơi, Nam, con dẫn cả cô gái xinh đẹp thế này về!" bà Lan xúc động, lau vội nước mắt bằng góc tạp dề, ôm chầm Kako. Kako, ngượng ngùng nhưng chân thành, cúi chào theo kiểu Nhật Bản, giọng nói bằng tiếng Việt còn ngọng nghịu: "Con chào mẹ, chào ba. Con rất vui được gặp ba mẹ." Bà Lan, cười rạng rỡ, nắm tay Kako: "Cô gái Nhật mà nói tiếng Việt ngọt thế này, mẹ thương lắm! Vào nhà đi con, đừng đứng ngoài nắng!"
Căn nhà hai phòng vẫn như xưa, tường xi măng loang lổ, mái tôn kêu lách tách khi mưa rơi, và chiếc quạt máy cũ quay vù vù, thổi luồng gió mát vào không gian chật hẹp. Bàn thờ nhỏ trong góc nhà, với bức ảnh ông bà nội Nam, được thắp một nén nhang thơm lừng. Chiếc bàn gỗ tróc sơn, nơi Nam từng ngồi làm bài tập, vẫn đứng đó, bên cạnh là giá sách cũ với những cuốn sách lịch sử và chính trị mà cậu từng đọc ngấu nghiến. Kako, ngồi trên ghế nhựa đỏ, nhìn quanh, ánh mắt tò mò: "Anh Nam, căn nhà này giản dị nhưng đầy kỷ niệm. Em thấy giống những ngôi nhà trong phim Việt Nam em xem ở Tokyo." Nam, nắm tay cô, mỉm cười: "Đây là nơi anh từng mơ về một ngày được đưa cô về, Kako. Mọi thứ vẫn y nguyên, cả tiếng cọt kẹt của chiếc giường trong phòng anh."
Buổi tối, cả gia đình quây quần quanh chiếc bàn gỗ nhỏ trong căn bếp chật chội, nơi mùi thơm của cá kho tộ bốc lên nghi ngút, với miếng cá basa vàng óng, thấm đẫm nước mắm và tiêu đen, được bà Lan kho từ trưa để ngấm vị. Bên cạnh là nồi canh chua cá lóc, nước dùng trong veo điểm những lát cà chua đỏ và rau thơm, thoảng mùi me chua thanh mát. Đĩa rau muống xào tỏi xanh mướt, mỗi cọng rau lấp lánh dầu, và bát nước mắm ớt cay nồng, với vài lát ớt đỏ tươi nổi trên bề mặt, khiến Nam nhớ những ngày còn nhỏ, ngồi ăn cơm cùng ba mẹ sau giờ tan học. Bà Lan, vẫn đeo tạp dề, múc thêm cơm từ nồi cơm điện cũ vào bát sứ trắng sứt mẻ cho Kako: "Con ăn nhiều vào, ở Nhật chắc không có cá kho thế này đâu! Mẹ kho cả buổi sáng để cá thấm đấy." Kako, cẩn thận gắp miếng cá, nhai chậm rãi, đôi môi hồng mím lại, rồi khen: "Mẹ nấu ngon quá, giống món mẹ em làm ở Tokyo, nhưng đậm đà hơn, có vị quê nhà." Ông Hùng, nhấp ngụm trà đá đựng trong ly thủy tinh dày, cười hiền: "Cô gái Nhật mà ăn cá kho hợp thế này, ba thích rồi đấy! Nam chọn vợ khéo ghê!"
Nam, ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, chân chạm vào vết khắc nghịch ngợm cậu từng để lại năm lớp 10, nhìn ba mẹ, lòng trào dâng cảm xúc. Cậu hỏi, giọng trầm ấm: "Ba mẹ dạo này khỏe không? Chợ Tân Mỹ vẫn đông chứ? Ba còn chạy xe ôm nhiều không?" Bà Lan, lau tay vào tạp dề, đáp: "Mẹ vẫn bán rau, ngày nào cũng dậy 3 giờ sáng nhập hàng từ chợ đầu mối. Khách quen vẫn nhớ mẹ, nhưng giờ có mấy cô bán online, livestream trên điện thoại, lấy mất kha khá khách. Mẹ già rồi, không rành công nghệ, chỉ biết gánh rau ra chợ thôi." Ông Hùng, gật gù, thêm vào: "Ba vẫn chạy xe ôm, giờ có Grab, nhưng ba thích đạp xe hơn. Đạp xe vừa khỏe, vừa nhớ những ngày chở con đi học ở Lê Hồng Phong. Có hôm mưa to, ba đội nón lá, con ngồi sau ôm chặt ba, vui lắm." Nam, ánh mắt lấp lánh, nắm tay ba mẹ: "Ba mẹ vất vả nhiều rồi. Con giờ là Lãnh tụ Tối cao, thống nhất Đông Á, có quyền lực và tài sản. Con muốn mời ba mẹ đến Đại Đông Á, sống ở Bình Nhưỡng hoặc Busan. Con sẽ xây biệt thự lớn, có người hầu, xe hơi, để ba mẹ hưởng cuộc sống giàu sang, không phải lo toan sớm hôm nữa."
Ông Hùng lắc đầu, giọng kiên định nhưng ấm áp, đôi mắt ánh lên sự tự hào: "Nam, ba mẹ biết con hiếu thảo. Nhưng cái hẻm này, căn nhà này, là cả đời ba mẹ. Ba thích nghe tiếng xe máy chạy qua, tiếng cô bán bánh xèo ngoài đầu hẻm, tiếng mấy đứa nhỏ đá banh. Mẹ thích chợ Tân Mỹ, thích cãi cọ với mấy bà hàng cá, thích ngửi mùi rau cải tươi. Đại Đông Á của con lớn lao, nhưng ba mẹ chỉ cần thấy con khỏe mạnh, hạnh phúc bên cô Kako là đủ." Bà Lan, mắt đỏ hoe, gật đầu, nắm tay Kako: "Mẹ chỉ mong con đừng quên cội nguồn. Dù con là Lãnh tụ, con vẫn là thằng Nam ngày xưa, ngồi ăn chè đậu đỏ với mẹ, mồ hôi lấm tấm trên trán." Kako, xúc động, siết chặt tay bà Lan, giọng run run: "Mẹ, ba, con hứa sẽ chăm sóc anh Nam, và chúng con sẽ thường xuyên về thăm. Em muốn học cách nấu cá kho của mẹ nữa ạ." Bà Lan bật cười, lau nước mắt: "Được, mẹ sẽ dạy con! Cô gái Nhật mà kho cá chắc mấy bà ở chợ Tân Mỹ phải ganh tị!"
Nam, dù hơi thất vọng trước sự từ chối của ba mẹ, cảm thấy lòng ấm áp. Cậu kể lại ngày nhận lá thư học bổng, khi ông bưu tá đội nón lá, đạp xe cà tàng đến, đưa phong bì dày cộp với con dấu đỏ chói từ Đại học Kim Il-sung. "Lúc đó, con ngồi ăn chè đậu đỏ mẹ nấu, mồ hôi chảy xuống trán vì nóng. Con đọc đi đọc lại lá thư, tim đập thình thịch, không tin mình được đi Bình Nhưỡng. Chính giấc mơ từ căn nhà này đã đưa con đến hôm nay," Nam nói, ánh mắt sáng rực. Kako, áp sát vai cậu, thêm vào: "Em tự hào vì anh, Nam. Ba mẹ đã nuôi dạy một người con tuyệt vời, từ khu Tân Mỹ đến Lãnh tụ Tối cao của Đông Á." Ông Hùng, cười lớn, vỗ vai Nam: "Thằng nhóc ngày nào hay cãi ba về chủ nghĩa Marx, giờ thống nhất cả Đông Á, ba mẹ tự hào lắm."
Đêm đến, Nam và Kako nghỉ trong phòng ngủ cũ của Nam, nơi chiếc giường gỗ cũ kỹ, với lớp sơn bong tróc, vẫn kêu cọt kẹt mỗi khi chuyển động, như một bản nhạc ký ức vang lên mỗi lần Nam trở mình. Bức tường xi măng loang lổ vết thấm nước, với những vết nứt nhỏ như bản đồ của những năm tháng khó khăn, vẫn đứng đó, lưu giữ ký ức tuổi thơ. Tấm rèm vải hoa sờn màu, phấp phơ trong luồng gió từ chiếc quạt máy cũ, phát ra tiếng vù vù đều đặn, hòa cùng tiếng côn trùng rả rích từ con hẻm bên ngoài. Mùi hương đặc trưng của khu Tân Mỹ – mùi rau cải phơi khô, mùi cá khô từ chợ, và chút khói xe thoảng qua – lùa vào phòng qua cửa sổ nhỏ, đưa Nam trở về những đêm hè năm xưa, khi cậu nằm đây, đọc ngấu nghiến sách về Marx, Lenin, và Hồ Chí Minh dưới ánh đèn huỳnh quang lập lòe, ánh sáng vàng vọt chiếu lên những trang sách ố vàng.
Kako, trong bộ đồ ngủ lụa trắng mỏng manh, ôm sát cơ thể thanh mảnh, nằm cạnh Nam trên chiếc giường gỗ. Lớp lụa mỏng để lộ đường cong hoàn mỹ của cô: vòng ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, và đôi chân thon dài, trắng mịn như sứ. Làn da cô mịn màng, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo, như một bức tượng ngọc được tạc tỉ mỉ. Mái tóc đen dài, giờ xõa xuống vai, óng ánh như suối nước dưới ánh trăng lọt qua cửa sổ, vài sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cô, tăng thêm vẻ quyến rũ tự nhiên. Đôi mắt to tròn, với hàng mi dài cong vút, ánh lên sự dịu dàng xen lẫn khao khát, lông mày cong nhẹ như vầng trăng, và đôi môi hồng tự nhiên, khẽ mím lại khi cô nhìn quanh căn phòng, ánh mắt tò mò xen lẫn cảm xúc. Kako, với vẻ đẹp thanh lịch của một công chúa Nhật Bản, giờ đây hòa quyện với nét giản dị của không gian Sài Gòn, khiến Nam không thể rời mắt.
Nam, nằm trên giường, nắm tay Kako, cảm nhận sự mềm mại của làn da cô, giọng trầm ấm, đầy hoài niệm: "Kako, căn phòng này là nơi anh lớn lên. Mỗi đêm, anh nằm đây, đọc sách lịch sử, chính trị, mơ về một thế giới không còn nghèo đói, không còn bất công. Anh từng viết những bài luận về cách mạng trên chiếc bàn gỗ ngoài kia, dưới ánh đèn mờ, nghĩ rằng một ngày mình sẽ làm điều gì đó lớn lao. Không ngờ ngày đó lại đến, và anh được đưa cô về đây." Kako, áp sát ngực Nam, đôi tay nhỏ nhắn đan chặt vào tay cậu, giọng dịu dàng: "Em lớn lên trong cung điện Akasaka, Tokyo, với những bức tường vàng, vườn hoa anh đào, và những nghi thức nghiêm ngặt. Nhưng em luôn cảm thấy gò bó, như chim trong lồng. Gặp anh, em thấy thế giới rộng lớn hơn, tự do hơn. Anh đã thay đổi cuộc đời em, Nam, từ một công chúa bị ràng buộc đến Đệ nhất phu nhân của Đông Á."
Nam, xúc động, cúi xuống hôn Kako, môi cậu lướt nhẹ trên đôi môi mềm mại, ngọt ngào của cô, cảm nhận hơi thở ấm áp phả ra từ cô. Hôn môi dần sâu hơn, môi cậu trượt xuống chiếc cổ trắng ngần, ngậm nhẹ làn da mịn màng, khiến Kako khẽ rên, cơ thể cô run lên trong dục vọng. Nam, tay phải mơn trớn ngực Kako qua lớp lụa mỏng, cảm nhận sự căng tròn, núm vú săn cứng dưới đầu ngón tay, trong khi tay trái lướt xuống vùng âm đạo, chạm vào sự ướt át qua lớp vải lụa. Kako, ánh mắt mơ màng, rên khe khẽ, đôi tay nhỏ nhắn luồn vào áo Nam, vuốt ve lồng ngực rắn chắc, rồi trượt xuống, nắm lấy dương vật cậu, cảm nhận nó cương cứng, nóng bỏng trong tay cô. Cô xoa nhẹ, ngón tay lướt dọc theo chiều dài, khiến Nam thở dồn, dục vọng trào dâng.
Cả hai cởi bỏ quần áo, lớp lụa trắng của Kako rơi xuống sàn, để lộ cơ thể trần truồng hoàn mỹ: làn da trắng như ngọc, ngực đầy đặn với núm vú hồng nhạt, và vùng âm đạo mịn màng, ướt át, mời gọi. Nam, cởi áo sơ mi và quần tây, để lộ cơ thể rắn rỏi, làn da rám nắng từ những ngày tháng ở Sài Gòn, dương vật cương cứng, sẵn sàng. Họ hòa quyện trong không gian chật hẹp, Nam nâng Kako ngồi lên đùi, nhấn dương vật vào lồn cô, cảm nhận sự chặt khít và ấm áp bao bọc. Cậu đẩy từng cú thúc chậm rãi, sâu sắc, khiến Kako ngửa đầu, rên rỉ, đôi tay bấu chặt vào vai Nam, móng tay khẽ cào vào da cậu. Tiếng giường gỗ cọt kẹt hòa cùng nhịp thở dồn dập, tiếng quạt máy vù vù, và tiếng côn trùng ngoài hẻm, tạo nên một bản giao hưởng của dục vọng.
Nam tăng tốc, mỗi cú thúc mạnh mẽ hơn, đẩy Kako đến ranh giới khoái cảm, cơ thể cô run rẩy, ngực nảy lên theo nhịp, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng. Kako, ánh mắt mờ đi vì dục vọng, rên lớn hơn: "Nam... anh... đừng dừng..." Nam, đáp lại, hôn ngấu nghiến môi cô, tay bóp chặt mông cô, kéo cô sát hơn, dương vật đâm sâu, chạm đến điểm nhạy cảm nhất. Họ đạt cực khoái lần đầu, Kako rên dài, cơ thể co giật, âm đạo siết chặt quanh dương vật Nam, trong khi cậu xuất tinh mạnh mẽ, lấp đầy cô bằng dòng tinh nóng bỏng.
Không dừng lại, Nam lật Kako nằm ngửa trên giường, đôi chân cô mở rộng, để lộ vùng âm đạo ướt át, hồng hào. Cậu cúi xuống, liếm nhẹ âm đạo cô, lưỡi lướt qua môi âm hộ, ngậm lấy điểm nhạy cảm, khiến Kako cong người, rên rỉ không kiểm soát, tay bấu chặt drap giường. Nam, dương vật lại cương cứng, nhấn vào lồn cô lần nữa, quan hệ với nhịp điệu mãnh liệt, mỗi cú thúc khiến giường gỗ kêu to hơn, như muốn gãy. Kako, ngực nảy lên theo nhịp, rên: "Nam... em... không chịu nổi... anh quá mạnh..." Nam, mỉm cười, thì thầm: "Kako, anh muốn cô cảm nhận anh hoàn toàn." Họ đạt cực khoái lần thứ hai, Kako hét lên khẽ, cơ thể run bần bật, trong khi Nam xuất tinh, dòng tinh tràn ra, ướt đẫm drap giường.
Cả hai đổi tư thế, Kako ngồi lên Nam, cưỡi cậu, hông cô nhấp nhô, dương vật cậu ra vào sâu trong lồn cô. Nam, tay bóp ngực Kako, ngậm núm vú, cắn nhẹ, khiến cô rên rỉ liên tục, tóc dài xõa xuống vai, lấp lánh mồ hôi. Họ tiếp tục quan hệ, đạt cực khoái lần thứ ba, rồi lần thứ tư, mỗi lần Kako run rẩy, âm đạo co bóp mạnh mẽ, còn Nam xuất tinh, cơ thể căng lên trong khoái cảm. Đến khi mệt lả, cả hai ướt đẫm mồ hôi, Nam kéo Kako nằm xuống, ôm cô vào lòng, thì thầm: "Kako, cô là tất cả của anh, là giấc mơ từ căn phòng này giờ thành hiện thực." Kako, áp sát ngực cậu, đôi mắt to tròn mờ đi vì mệt mỏi, giọng yếu ớt: "Nam, em yêu anh... dù ở đâu, em chỉ muốn ở bên anh." Họ trần truồng ôm nhau, cơ thể dính chặt, chìm vào giấc ngủ ngon lành, tiếng cọt kẹt của giường dần im lặng, chỉ còn tiếng quạt máy vù vù và tiếng côn trùng rả rích ngoài hẻm.
Sáng hôm sau, trước khi rời Sài Gòn, Nam đứng ngoài sân, dưới tán cây bàng già, nhìn ba mẹ tiễn mình. Bà Lan, vẫn đeo tạp dề, gói cho Nam một hộp cá kho tộ, nước mắm thấm đẫm trong lớp giấy bạc: "Mang về Bình Nhưỡng ăn, đừng quên mùi vị quê nhà. Mẹ kho thêm tiêu cho đúng khẩu vị con." Ông Hùng, cầm chiếc nón lá cũ, vỗ vai Nam: "Con làm ba mẹ tự hào. Cứ đi con đường của con, nhưng nhớ về thăm, đừng để mẹ mong." Nam, xúc động, ôm chặt ba mẹ, hứa: "Con sẽ về thường xuyên, và sẽ đưa Kako về học nấu canh chua với mẹ." Kako, trong chiếc áo dài xanh ngọc, cúi chào: "Mẹ, ba, con sẽ học nấu cá kho, để anh Nam nhớ nhà mãi." Bà Lan, cười rạng rỡ, nhét thêm một túi rau muống tươi vào tay Kako: "Mang về nấu, con!"
Trên chuyên cơ về Bình Nhưỡng, Nam gọi điện cho Kim Keon-hee, đang ở Nhà Xanh: "Keon-hee, cô hãy làm việc với Bộ Ngoại giao Việt Nam để nâng cấp khu Tân Mỹ. Xây trường tiểu học mới, với sân chơi và thư viện hiện đại cho trẻ con. Cải tạo đường sá, lắp hệ thống thoát nước để tránh ngập lụt, lát gạch sạch sẽ nhưng giữ lại những hàng cây bàng và quán bánh xèo ở góc hẻm. Đặc biệt, sửa nhà ba mẹ tôi, thêm một phòng khách, thay mái tôn mới, sơn lại tường, nhưng giữ nguyên cây bàng trước sân, chiếc giường gỗ cũ, và giá sách của tôi." Kim Keon-hee, giọng chuyên nghiệp qua điện thoại: "Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi sẽ liên lạc ngay với Đại sứ quán Việt Nam tại Bình Nhưỡng. Tôi sẽ cử một đội khảo sát đến Tân Mỹ trong tuần này, đảm bảo khu phố vừa hiện đại vừa giữ được hồn quê, đúng ý ngài." Nam, hài lòng, nhìn Kako, đang lật xem một cuốn sách về văn hóa Việt Nam, mỉm cười: "Kako, lần sau chúng ta sẽ đưa ba mẹ đi Bình Nhưỡng, để ba mẹ thấy được những gì anh đã làm."
Nam, ngồi trên chuyên cơ, nhìn qua cửa sổ, thấy Sài Gòn dần khuất dưới tầng mây. Cậu nghĩ về hành trình từ khu Tân Mỹ, nơi giấc mơ bắt đầu trên chiếc giường gỗ cọt kẹt, đến vị trí Lãnh tụ Tối cao, với Kako bên cạnh và một đế quốc Đại Đông Á trải rộng từ Triều Tiên đến Honshu. Cậu nắm tay Kako, biết rằng gia đình và cô là nguồn động lực để tiếp tục giấc mơ lớn lao, dù con đường phía trước còn đầy thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip