Chương 212: Thăm con
Chiều 28 tháng 11, biệt thự AstroViet ở Phú Quốc chìm trong ánh hoàng hôn đỏ thắm, như máu chảy trên mặt biển. Sóng vỗ rì rào ngoài cửa kính panorama, âm thanh đều đều như nhịp tim. Nam ngồi trên ghế bọc da đen, bàn làm việc gỗ mun sáng bóng, tay cầm khung ảnh nhỏ, ngón tay run nhẹ. Trong ảnh, Yoon-ah và anh mặc áo dài xanh và hồng, đứng bên sông Hoài, đèn lồng đỏ lung linh phản chiếu trên nước, nụ cười cô rạng rỡ. Bên cạnh là ảnh gia đình: anh, Leonor, Isabella, và Sofía Letizia, chụp tại bệnh viện Madrid, ánh nắng vàng chiếu qua cửa sổ, Leonor mỉm cười yếu ớt sau khi sinh. Nam vuốt ảnh, ngón tay dừng lại trên khuôn mặt Isabella, lòng nặng như đá đè. Anh thì thầm, giọng trầm: "Isabella, con sắp ba tuổi rồi. Bố muốn ôm con, muốn nghe con cười, nhưng mẹ con..." Ký ức hiện lên sắc nét: Leonor ném ảnh photobooth của anh và Yoon-ah, giọng cô sắc lạnh, đuổi anh khỏi cung điện, Anh tự hỏi, giọng vang trong đầu: "Nếu tôi đến, em có nổi giận? Isabella, Sofía, các con có trách bố không?"
Nam đứng dậy, bước ra ban công, gió biển Phú Quốc mát lạnh thổi qua, làm tóc anh bay lòa xòa. Anh nhìn xa, nơi chân trời hòa lẫn biển và trời, nghĩ về những ngày hạnh phúc xưa: Isabella bập bẹ gọi "bố", Sofía nắm tay anh, Leonor từng cười dịu dàng bên anh. Nhưng rồi, hình ảnh Yoon-ah hiện lên, nụ cười cô như ánh sáng xua tan bóng tối. Nam nắm lan can, lòng rối bời: "Yoon-ah, em là nơi tôi muốn thuộc về. Nhưng các con, tôi không thể bỏ các con." Anh trở vào phòng, ngồi xuống sofa, tay vuốt tóc, cố tìm câu trả lời. Điện thoại rung trên bàn gỗ, màn hình 8K hiện tên Letizia. Nam nhấc máy, giọng bà vang lên qua mạng 6G, ấm áp như tách trà nóng giữa ngày đông: "Nam, ngày mai là sinh nhật Isabella. Mẹ mời con đến với tư cách khách của mẹ. Isabella và Sofía nhớ con lắm, chúng nhắc con mỗi ngày." Nam im lặng, ngón tay siết khung ảnh, cảm giác tội lỗi trào dâng như sóng biển. "Mẹ, con sợ em sẽ không muốn thấy con" anh đáp, giọng trầm, chậm rãi. Letizia nhẹ nhàng: "Nam, mẹ hiểu. Nhưng vì Isabella và Sofía, con cứ đến. Mẹ sẽ ở bên con, đảm bảo mọi thứ êm đẹp." Nam hít sâu, nhìn ảnh Yoon-ah, rồi ảnh các con, lòng mềm lại: "Mẹ, con sẽ đến, vì các con. Cảm ơn mẹ đã nhắc con." Bà cười khẽ, giọng dịu: "Tốt lắm, Nam. Mẹ chờ con ở Zarzuela."
Sáng 29 tháng 11, Nam thức dậy lúc 4 giờ sáng, trời Phú Quốc còn tối, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo. Anh uống cà phê đen, vị đắng lan trên đầu lưỡi, giúp anh tỉnh táo. Anh kéo vali ra sân bay vũ trụ Phú Quốc, nơi AstroPod đợi sẵn, thân tàu titan sáng bóng, cửa kính trong suốt. Nam bước vào khoang, ghế da êm ái, mùi kim loại mới thoảng nhẹ. Tàu cất cánh, tiếng động cơ ion êm ru, bay qua Thái Bình Dương, ánh bình minh đỏ rực bên ngoài cửa sổ. Nam nhìn xuống, thấy những đám mây trắng như bông, nghĩ: "Isabella, bố đang đến với con." Chuyến bay kéo dài 12 giờ, Nam ngủ thiếp đi, mơ thấy Isabella chạy trên bãi biển Phú Quốc, Sofía ê a trong nôi, và Yoon-ah nắm tay anh, hát khẽ. Anh giật mình tỉnh, tàu hạ cánh tại sân bay Barajas, Madrid, lúc 4 giờ chiều. Trời lạnh 10°C, mây xám giăng kín, gió thổi qua làm Nam rùng mình khi bước xuống, ôm hộp quà chặt hơn.
Tài xế hoàng gia, mặc đồng phục đen, đứng đợi bên xe điện AstroViet, cúi chào: "Thưa ông, cung điện Zarzuela đã sẵn sàng." Nam gật, giọng nhẹ: "Cảm ơn anh, đưa tôi đi." Xe lướt qua Madrid, những con đường lát đá cổ kính, nhà thờ với mái vòm đỏ, ánh đèn vàng ấm áp từ cửa sổ các tòa nhà. Nam nhìn ra, lòng đan xen háo hức và lo lắng: "Liệu Isabella có vui khi thấy bố? Liệu em có giận?" Cung điện Zarzuela hiện ra, tường trắng, mái ngói đỏ, vườn hoa hồng nở rộ dù đông lạnh, như thách thức cái lạnh Madrid. Nam bước xuống, ôm hộp quà, hít sâu, thì thầm: "Tôi đến rồi, các con."
Bước vào sảnh tiệc, Nam ngửi thấy mùi bánh kem vani, sô-cô-la, và macaron, hòa quyện với hương hoa hồng tươi từ lọ pha lê trên bàn. Không gian rực rỡ với bóng bay hồng phấn, dây kim tuyến lấp lánh treo trên trần, bàn dài phủ khăn lụa trắng bày đầy bánh kẹo, nước trái cây, và bánh sinh nhật ba tầng, phủ kem trắng, điểm hoa hồng đỏ. Isabella, 3 tuổi, mặc váy hồng phấn, tóc buộc nơ đỏ, chạy ùa đến, ôm chân anh: "Bố, bố đến rồi! Con nhớ bố lắm, bố đi đâu lâu thế?" Nam quỳ xuống, ôm con, cảm nhận hơi ấm nhỏ bé, mái tóc mềm thơm mùi sữa: "Isabella, bố nhớ con lắm. Con lớn quá, xinh như công chúa trong truyện!" Anh bế Sofía Letizia, 5 tháng tuổi, từ nôi lụa trắng, cô bé cười, bàn tay nhỏ nắm ngón tay anh, miệng ê a như hát. Nam hôn trán con, lòng ấm áp: "Sofía, con cười đẹp quá, giống mẹ con ngày xưa." Anh đặt Sofía xuống, vuốt tóc con, lòng nhói đau khi nghĩ đến Leonor.
Leonor, 26 tuổi, đứng ở góc sảnh, váy xanh đậm ôm sát, tóc buộc cao, khuôn mặt lạnh như băng tuyết. Cô bước đến, giọng đều đều, không chút ấm áp: "Anh, anh đến rồi." Nam nhìn cô, tim nhói vì khoảng cách giữa hai người, như hai bờ đại dương: "Em, tôi đến vì Isabella và Sofía." Leonor gật nhẹ, quay đi, tiếp tục nói chuyện với khách, động tác cứng nhắc như tượng. Letizia, 66 tuổi, mặc váy tím thanh lịch, bước đến, vỗ vai Nam, nụ cười dịu dàng như ánh nắng: "Nam, con mang quà theo mẹ, để mẹ cất vào phòng." Isabella kéo tay anh, giọng trong trẻo: "Bố, chơi với con đi, con có bóng bay to lắm!" Nam cúi xuống, hôn má con, cười: "Chút nữa bố chơi với con, được không? Bố đi với bà một lát." Isabella gật, chạy đi với bạn, tiếng cười vang như chuông bạc.
Letizia dẫn Nam qua hành lang dài của cung điện, sàn đá cẩm thạch lấp lánh như gương dưới ánh đèn chùm pha lê, mỗi viên pha lê phản chiếu ánh sáng vàng, tạo thành những đốm sáng nhảy múa trên tường. Tranh sơn dầu cổ treo dọc hành lang, hình các vua chúa Tây Ban Nha trong áo choàng đỏ thắm, như chứng nhân im lặng cho những bí mật của cung điện. Mỗi bước chân của Nam vang lên nhẹ nhàng, hòa quyện với tiếng gót giày cao gót của Letizia, nhịp điệu chậm rãi như một điệu tango đầy cám dỗ. Cánh cửa gỗ mun nặng nề của phòng ngủ hoàng gia hiện ra cuối hành lang, chạm khắc hoa văn tinh xảo, như cánh cổng dẫn vào một thế giới riêng tư. Letizia đẩy cửa, khóa kêu "cạch" nhỏ khi khép lại, cắt đứt tiếng cười trẻ thơ và âm thanh tiệc tùng từ sảnh xa, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đầy căng thẳng của căn phòng.
Không gian phòng ngủ rộng lớn, tường trắng tinh khôi như tuyết, rèm lụa đỏ thắm buông dài từ trần xuống sàn, lay nhẹ trong luồng gió từ cửa sổ hé mở. Giường lớn phủ lụa đỏ rực, nơi Letizia và Vua Felipe VI từng ngủ, nổi bật giữa căn phòng, gối lụa thêu hoa văn vàng lấp lánh dưới ánh đèn. Mùi nước hoa hoa nhài của Letizia thoảng trong không khí, ngọt ngào, quyến rũ, hòa quyện với hương gỗ đàn hương từ tủ quần áo cổ, tạo nên một bầu không khí vừa sang trọng vừa nhục dục. Ánh đèn vàng từ đèn chùm pha lê chiếu xuống, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng ấm áp, như hoàng hôn đang ôm lấy mọi thứ. Letizia, 66 tuổi, mặc váy tím ôm sát, để lộ đường cong cơ thể vẫn mượt mà, quyến rũ, như thách thức thời gian. Bà đứng đối diện Nam, cách anh chỉ vài bước, ánh sáng vàng làm nổi bật làn da trắng mịn, mái tóc nâu ánh bạc buông xõa.
Bà đặt tay lên ngực anh, ngón tay mảnh mai vuốt nhẹ qua lớp áo sơ mi lụa trắng, cảm nhận nhịp tim anh đập nhanh dưới lòng bàn tay. Ngón tay bà trượt chậm xuống, qua từng nếp áo, dừng lại ở đũng quần, sờ dương vật anh qua lớp vải, cảm nhận nó dần cương cứng, nóng bỏng. Giọng bà thì thầm, như gió lùa qua cánh hoa, đầy cám dỗ: "Nam, mẹ nhớ con, nhớ những khoảnh khắc bí mật, chỉ có hai ta, như những đêm dài trước đây." Nam hít sâu, dục vọng trỗi dậy như sóng biển, lan khắp cơ thể, làm tim anh đập mạnh, máu nóng chảy trong huyết quản. Anh nắm tay bà, ngón tay đan chặt, cảm nhận làn da mềm mại, hơi ấm như ngọn lửa nhỏ: "Mẹ, con cũng nhớ mẹ, nhớ cảm giác này, như ngọn lửa không bao giờ tắt." Anh kéo bà lại gần, cơ thể họ chạm nhau, hơi ấm hòa quyện, như hai mảnh ghép tìm lại nhau sau bao ngày xa cách.
Nam cúi xuống, hôn môi bà, lưỡi quấn lấy nhau, chậm rãi, khám phá từng góc nhỏ, vị son hồng phấn ngọt ngào như mật ong, hòa quyện với hơi thở bà, thơm như hoa nhài nở trong đêm. Nụ hôn kéo dài, sâu lắng, như họ muốn khắc ghi từng giây phút. Letizia cởi váy, từng nút bung ra chậm rãi, từng mảnh vải tím trượt xuống sàn đá cẩm thạch, để lộ áo lót ren trắng mỏng manh, ôm lấy bầu ngực đầy đặn, và quần lót trắng, nơi lồn hồng ánh lên dưới ánh đèn vàng, ướt át, như một lời mời gọi không thể cưỡng. Nam nhìn bà, dục vọng bùng cháy, anh thì thầm: "Mẹ, mẹ vẫn đẹp, vẫn làm con mất kiểm soát." Anh cởi áo sơ mi, từng cúc rơi, để lộ lồng ngực săn chắc, làn da rám nắng ánh lên như đồng. Anh cởi quần, dương vật cương cứng, dài và căng, chạm vào đùi bà, nóng bỏng như lò lửa, làm Letizia rên khẽ, cơ thể run nhẹ vì khao khát.
Họ ngã xuống giường lụa đỏ, ga giường mát lạnh dưới lưng, tương phản với hơi nóng cơ thể họ. Nam vuốt khắp cơ thể bà, từ vai xuống hông, ngón tay lướt qua từng đường cong, cảm nhận làn da mịn màng, những dấu vết thời gian chỉ làm bà thêm quyến rũ. Anh hôn cổ bà, môi lướt chậm, hít sâu mùi hoa nhài, rồi xuống ngực, cởi áo lót, ngậm lấy núm vú hồng, mút nhẹ, khiến bà cong người, rên: "Nam, con làm mẹ điên mất." Anh tiếp tục hôn xuống bụng, từng nụ hôn như giọt nước rơi, chậm rãi, nhục dục, làm bà run rẩy. Letizia nắm tóc anh, giọng run: "Nam, mẹ muốn con, ngay bây giờ." Nam ngẩng lên, môi ướt, thì thầm: "Mẹ, con sẽ cho mẹ tất cả."
Anh quỳ giữa hai chân bà, dương vật cương cứng chạm vào lồn bà, ướt át, nóng bỏng. Anh đâm vào, chậm rãi, từng phân một, cảm nhận lồn bà siết chặt, như ôm lấy anh, nước lồn chảy ướt ga giường. Letizia rên lớn, giọng vỡ ra vì khoái cảm: "Nam, chậm thôi, mẹ muốn cảm nhận từng chút." Anh tuân theo, mỗi nhịp ra vào đều chậm, sâu, như muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi. Lồn bà nóng bỏng, siết chặt, mỗi nhịp khiến Nam run lên vì dục vọng. Anh vuốt hông bà, tay lướt qua làn da mềm, thì thầm: "Mẹ, mẹ làm con quên hết mọi thứ." Letizia bấu vai anh, móng tay cắm vào da, rên: "Nam, mạnh hơn chút, mẹ cần con, cần con sâu hơn." Anh tăng nhịp, nhưng vẫn chậm, mỗi cú đẩy như sóng vỗ vào bờ, làm bà cong người, nước lồn tràn, mùi dục vọng hòa quyện với hoa nhài, ngập căn phòng.
Họ đổi tư thế, Letizia nằm nghiêng, Nam ôm từ phía sau, dương vật đâm vào lồn bà, tay anh vuốt ngực, ngón tay bóp nhẹ núm vú. Bà rên, giọng như hát: "Nam, con làm mẹ hạnh phúc, như chưa bao giờ." Anh hôn gáy bà, môi lướt qua tóc bạc, hít sâu mùi hương của bà. Nhịp điệu vẫn chậm, mỗi nhịp như một lời thì thầm, như hai cơ thể hòa quyện thành một. Nam cảm nhận lồn bà siết chặt hơn, nước lồn chảy xuống đùi, làm ga giường ướt sũng. Anh đẩy sâu, xuất tinh, tinh trùng tràn, nóng bỏng, hòa quyện nước lồn bà, như dòng suối bùng cháy. Letizia đạt cực khoái, cơ thể run rẩy, rên lớn: "Nam, ôi, con..." Họ ôm nhau, nằm trên giường lụa, mồ hôi lấm tấm, hơi thở hòa quyện, mùi hoa nhài và dục vọng tràn ngập căn phòng.
Nam ngồi dậy, mặc áo sơ mi, cài từng cúc chậm rãi, ngón tay run vì cảm xúc lẫn lộn. Anh nhìn bà, giọng trầm: "Mẹ, có thể đây là lần cuối chúng ta làm tình. Tôi và em sắp ly hôn, mọi thứ sẽ thay đổi, không còn như trước." Letizia vuốt tóc, khuôn mặt buồn bã, giọng run như lá rung trong gió: "Nam, mẹ hiểu. Nhưng mẹ sẽ nhớ con, nhớ những giây phút này, nhớ cảm giác con trong mẹ, mãi mãi." Bà ngồi dậy, mặc váy tím, chỉnh tóc trước gương, nụ cười gượng gạo, cố giấu nỗi tiếc nuối sâu sắc. Nam nắm tay bà, nhẹ nhàng: "Mẹ, cảm ơn mẹ đã luôn bên con, dù mọi thứ thế nào." Họ rời phòng, bước xuống hành lang, tiếng cười trẻ thơ từ sảnh tiệc vang lên, như kéo họ về thực tại. Nam dừng lại, nhìn bức tranh sơn dầu cuối hành lang, hình một nữ hoàng Tây Ban Nha, nghĩ: "Mẹ, con xin lỗi, nhưng con phải đối mặt với tương lai."
Họ trở lại sảnh, Isabella đang cắt bánh kem, nến lung linh trên bánh ba tầng, bạn bè vỗ tay, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc. Nam quỳ bên con, giúp con thổi nến, cười: "Isabella, con ước gì nào?" Cô bé ôm anh, thì thầm: "Con ước bố ở với con mãi!" Nam hôn trán con, lòng đau như cắt, nghĩ: "Con ơi, bố sẽ làm tất cả để ở bên con và Sofía."
Tiệc sinh nhật dần tàn, ánh đèn vàng mờ đi, bóng bay hồng phấn lơ lửng trên trần, như những giấc mơ trẻ thơ. Khách khứa ra về, để lại sảnh vắng, mùi bánh kem vani và sô-cô-la vẫn thoảng trong không khí, hòa quyện với hương hoa hồng từ lọ pha lê. Leonor, 26 tuổi, váy xanh đậm ôm sát, tóc buộc cao, bước đến Nam, kéo anh ra góc khuất gần vườn hoa Zarzuela. Vườn hoa hồng đỏ thắm dưới ánh trăng, mỗi cánh hoa như giọt máu trong đêm lạnh. Gió đông Madrid thổi qua, làm tóc cô bay lòa xòa, váy phấp phới như cánh chim đen. Cô khoanh tay, giọng kiên quyết, lạnh như băng tuyết: "Anh, tôi muốn ly hôn. Tôi không thể tiếp tục sống với anh, không sau những gì anh đã làm, những bí mật anh giấu tôi." Nam nhìn cô, trái tim nhói đau như bị dao đâm, hình ảnh Yoon-ah hiện lên, nụ cười dịu dàng bên sông Hoài. Anh hít sâu, đứng thẳng, giọng chậm, từng chữ như khắc vào không khí: "Em, tôi đồng ý. Tình cảm của tôi với em đã nguội lạnh từ lâu, như ngọn lửa tàn trong đêm. Tim tôi giờ thuộc về Yoon-ah, và tôi không muốn lừa dối em thêm nữa."
Leonor đỏ mặt, bàn tay siết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay, giọng run vì giận: "Yoon-ah? Anh, anh không bao giờ thay đổi, không bao giờ biết trân trọng gia đình. Tôi sẽ nuôi Isabella và Sofía. Anh không xứng làm cha chúng, không xứng sau những gì anh gây ra, sau những lần anh phản bội." Nam bước tới, nắm tay cô, cảm nhận bàn tay lạnh giá, như chạm vào băng. Anh nói, giọng kiên định nhưng đầy đau đớn: "Em, tôi không bao giờ để em lấy các con. Isabella và Sofía là máu thịt của tôi, là lý do tôi thức dậy mỗi ngày. Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ – AstroViet, những giấc mơ tôi xây dựng, những năm tháng tôi đổ mồ hôi – để giữ chúng bên tôi." Anh dừng lại, hít sâu, nghĩ đến Isabella cười rạng rỡ, Sofía ê a trong nôi, lòng đau như bị xé. Leonor lùi lại, tóc bay trong gió, giọng sắc lạnh như lưỡi dao: "Anh, anh nghĩ mình có thể dùng tiền, dùng quyền lực để giải quyết? Anh sai rồi. Chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa, và tôi sẽ đảm bảo các con ở với tôi, xa anh mãi mãi."
Cô quay đi, bước nhanh vào cung điện, chiếc váy xanh đậm phấp phới như bóng tối nuốt lấy cô. Nam đứng một mình trong vườn, ánh trăng chiếu lên hoa hồng, lạnh lẽo như lòng anh. Anh mở ví, ngón tay vuốt ảnh Isabella cười bên bánh sinh nhật, Sofía nắm tay anh, rồi ảnh áo dài với Yoon-ah, nụ cười cô như ngọn lửa sưởi ấm anh. Nam bước ra xe điện AstroViet, lên AstroPod, khoang tàu sáng ánh đèn LED xanh nhạt. Anh nhìn ra bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh như lời nhắc về giấc mơ vũ trụ. Máy bay cất cánh, tiếng động cơ ion êm ru, đưa anh về Phú Quốc. Trong khoang, Nam nắm ví, lòng nặng trĩu nhưng kiên định: "Tôi sẽ đấu tranh, vì các con, dù phải trả giá thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip