Chương 216: An ủi

Sáng sớm, khách sạn vũ trụ AstroViet lơ lửng trên quỹ đạo 400 km, một kỳ quan công nghệ giữa không gian bao la. Những bức tường kính trong suốt, dày hàng chục centimet, mở ra khung cảnh Trái Đất xanh lam, xoay chậm dưới ánh nắng, mây trắng cuộn trôi như những dải lụa bồng bềnh trên đại dương xanh thẳm. Ánh sáng mặt trời phản chiếu qua kính, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên sàn thép bóng loáng của hội trường chính, một không gian rộng lớn như sân bóng, đủ sức chứa hàng trăm người. Đèn LED đổi màu treo trên trần, chuyển từ sắc xanh dịu sang đỏ rực, rồi tím mơ màng, tạo cảm giác như lạc vào một vũ trụ thu nhỏ. Một sân khấu lót thảm đỏ dựng giữa trung tâm, phía sau là màn hình 8K khổng lồ, hiển thị hình ảnh Cảng Vũ trụ Châu Á Số 1 – một cấu trúc vĩ đại lơ lửng tại điểm Lagrange, với những con tàu AstroFreight đồ sộ lướt qua như những chú cá voi bạc, và hàng trăm AstroPod nhỏ bé như đàn ong chăm chỉ, bay qua những dãy cần trục không gian lấp lánh ánh thép.

Hàng ghế bọc nhung đỏ, sắp xếp thành những vòng cung hoàn hảo, chật kín hơn hai trăm đại biểu từ Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc, Úc, New Zealand, và các quốc gia ASEAN. Họ mặc những bộ suit, áo dài, và trang phục truyền thống, thì thầm bàn tán về tầm nhìn không gian của AstroViet, giọng nói hòa quyện với tiếng lọc khí nhẹ nhàng của hệ thống không gian. Một số đại biểu cầm tablet, ghi chú vội vàng, trong khi máy quay drone lướt qua, ghi lại từng khoảnh khắc để truyền trực tiếp qua mạng 6G. Không khí tràn ngập sự phấn khích, xen lẫn kỳ vọng về một tương lai nơi loài người không còn bị giới hạn bởi bề mặt Trái Đất.

Nam, 38 tuổi, bước lên sân khấu, bộ vest đen may đo ôm sát cơ thể rắn rỏi, tóc chải gọn, mỗi bước đi toát lên thần thái tự tin nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu kín, như bóng mây che phủ tâm hồn. Bên trái anh là Im Yoon-ah, 48 tuổi, trong chiếc váy đỏ bó sát, đường cong cơ thể nổi bật như một tác phẩm điêu khắc, mái tóc đen óng buông dài, nụ cười rạng rỡ như ngôi sao giữa đêm đen. Bên phải là Beatrice Borromeo, ~52 tuổi, mặc váy xanh thanh lịch, mái tóc vàng buộc cao, ánh lên sự chuyên nghiệp của một giám đốc truyền thông lão luyện. Nam cầm micro, giọng trầm vang qua hệ thống 6G, lan tỏa khắp hội trường, mạnh mẽ nhưng đầy cảm xúc: "Thưa quý bà và quý ông, hôm nay là một ngày lịch sử, một cột mốc không chỉ cho AstroViet mà cho toàn thể nhân loại. Với sự đồng hành của Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc, Úc, New Zealand, và các quốc gia ASEAN, chúng ta chính thức khởi công Cảng Vũ trụ Châu Á Số 1, một công trình vĩ đại tại điểm Lagrange, nơi Trái Đất và vũ trụ sẽ kết nối chặt chẽ hơn bao giờ hết. Tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Trung Quốc vì sự hỗ trợ nhiệt thành, đến Nhật Bản vì tầm nhìn dài hạn, đến Hàn Quốc vì sự sáng tạo, đến Úc và New Zealand vì niềm tin vững chắc, và đến các đối tác ASEAN vì tinh thần đoàn kết. Cảng này không chỉ là một công trình kỹ thuật, mà là biểu tượng cho giấc mơ của chúng ta – giấc mơ chinh phục các vì sao."

Đám đông vỗ tay vang dội, tiếng vỗ tay như sóng biển dâng trào, hòa quyện với âm thanh lọc khí nhẹ nhàng, tạo nên một bản giao hưởng của hy vọng. Đại biểu Nhật Bản, ông Tanaka, một người đàn ông gầy gò trong bộ suit xám, đứng dậy, giọng trầm và chắc chắn: "Ông Nam, Nhật Bản tự hào là một phần của dự án này. Tầm nhìn của AstroViet không chỉ thay đổi cách chúng ta khám phá vũ trụ, mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ." Bà Li, đại diện Trung Quốc, mặc áo dài đỏ thêu rồng vàng, đứng lên, giọng nói đầy tự tin: "Trung Quốc cam kết biến cảng này thành trung tâm không gian của thế giới, nơi các quốc gia hợp tác vì hòa bình và tiến bộ." Đại diện Úc, ông Wilson, một người đàn ông cao lớn với mái tóc muối tiêu, thêm vào: "AstroViet đã biến giấc mơ thành hiện thực. Úc vinh dự đồng hành cùng ông Nam trong hành trình này." Đại diện ASEAN, bà Siti từ Indonesia, mặc áo batik truyền thống, mỉm cười: "ASEAN tin rằng cảng này sẽ là cầu nối cho sự thịnh vượng chung của khu vực."

Yoon-ah, đứng cạnh Nam, nắm nhẹ tay anh dưới gầm bàn, ngón tay ấm áp chạm vào lòng bàn tay anh, thì thầm: "Nam, bài phát biểu của anh thật tuyệt vời. Em tự hào về anh, tự hào vì được đứng bên anh hôm nay." Nam mỉm cười, nhưng lòng anh nặng trĩu, hình ảnh Isabella, 3 tuổi, với nụ cười hồn nhiên, và Sofía Letizia, 7 tháng tuổi, với đôi má hồng phấn, hiện lên trong tâm trí, nhắc nhở anh về phán quyết tòa án chỉ cho phép gặp con hai ngày mỗi tháng. Anh siết nhẹ tay Yoon-ah, giọng trầm: "Yoon-ah, cảm ơn em. Có em ở đây, anh thấy nhẹ lòng hơn."

Beatrice, với nụ cười chuyên nghiệp, đứng ở góc sân khấu, ghi chú trên tablet, ngón tay lướt nhanh: "Nam, tôi sẽ đăng bài trên X ngay sau nghi thức, nhấn mạnh sự hợp tác với Trung Quốc, Nhật Bản, và ASEAN. Bài đăng sẽ thu hút hàng triệu lượt xem, tôi chắc chắn." Nam gật, giọng trầm: "Beatrice, cảm ơn cô. Hãy đảm bảo truyền thông tập trung vào tinh thần đoàn kết và tầm nhìn chung của chúng ta." Nghi thức cắt băng bắt đầu, Nam giơ tay, một dải băng đỏ lơ lửng trong không trọng lực, được cắt bằng tia laser đỏ rực, ánh sáng lóe lên như pháo hoa, chiếu sáng cả hội trường. Đám đông reo hò, máy quay drone lướt qua, ghi lại khoảnh khắc lịch sử, truyền trực tiếp qua mạng 6G đến hàng tỷ người trên Trái Đất.

Nam bước xuống sân khấu, bắt tay từng đại biểu, mỗi cái bắt tay là một lời cam kết thầm lặng. Ông Tanaka nắm tay anh, nụ cười kín đáo: "Ông Nam, chúng tôi kỳ vọng vào tương lai của cảng này." Bà Li gật đầu, giọng ấm áp: "Trung Quốc sẽ tiếp tục hỗ trợ AstroViet, ông Nam." Ông Wilson vỗ vai anh, thân thiện: "Chúc mừng anh, một bước tiến lớn!" Bà Siti trao cho anh một món quà nhỏ, một bức tượng gỗ chạm khắc hình tàu vũ trụ: "Đây là từ ASEAN, để chúc AstroViet thành công." Nam mỉm cười, cảm ơn từng người, nhưng mỗi lời nói, mỗi cái bắt tay đều khiến anh cảm thấy kiệt sức, vai đau nhức, tâm trí trĩu nặng vì vụ ly hôn với Leonor. Anh nghĩ đến những ngày không được ôm Isabella, không được nghe tiếng cười của Sofía, lòng như bị bóp nghẹt.

Sau gần ba giờ tiếp khách, Nam cảm thấy hơi thở nặng nề, mồ hôi lấm tấm trên trán, sơ mi trắng dính vào lưng. Anh quay sang Beatrice, giọng khàn, nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự: "Beatrice, cô thay tôi tiếp khách nhé. Tôi cần nghỉ một lát, cảm giác như không còn sức nữa." Beatrice gật đầu, ánh lên sự thông cảm, giọng dịu dàng: "Nam, anh cứ nghỉ đi. Tôi sẽ lo hết, đảm bảo mọi người hài lòng. Anh đã làm rất tốt hôm nay." Yoon-ah nắm tay anh, ngón tay đan chặt, thì thầm: "Nam, em sẽ qua phòng anh ngay. Anh đừng lo, em luôn ở đây." Nam gật, cảm nhận hơi ấm từ tay cô, rồi rời hội trường, bước vào thang máy trọng lực nhân tạo, cảm nhận cơ thể nhẹ dần khi thang máy lướt lên tầng cao nhất. Cửa kính trong suốt của thang máy mở ra khung cảnh vũ trụ, những vì sao lấp lánh như kim cương, nhưng Nam chỉ thấy hình ảnh Isabella và Sofía trong tâm trí, hai đứa trẻ anh không thể ôm mỗi ngày.

Nam bước vào suite, một không gian rộng lớn như một cung điện trên không, với nội thất gỗ mun bóng loáng, sàn thép phủ thảm lụa xám mềm mại, và chiếc giường king-size trải lụa trắng tinh khôi, như mây trắng lơ lửng giữa vũ trụ. Một bức tường kính chiếm trọn một phía, mở ra khung cảnh Trái Đất xoay chậm, mây trắng cuộn trôi trên đại dương xanh thẳm, ánh nắng lấp lánh như dát vàng lên bề mặt hành tinh. Nam cởi vest, treo lên giá gỗ được chạm khắc tinh xảo, nới lỏng cà vạt đỏ sẫm, để lại chiếc sơ mi trắng ôm sát lồng ngực săn chắc, cơ bắp nổi rõ qua lớp vải mỏng. Anh ngồi xuống ghế bọc da đen, tựa lưng, nhắm mắt, hít sâu, cố xua đi nỗi đau mất con. Hình ảnh Isabella, với nụ cười hồn nhiên, và Sofía, với đôi má hồng phấn, hiện lên trong tâm trí, khiến ngực anh nhói đau như bị dao cứa. Anh nghĩ đến những ngày chỉ được gặp con hai ngày mỗi tháng, lòng nặng trĩu như chì.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, như một giai điệu dịu dàng cắt ngang dòng suy nghĩ u ám. Nam đứng dậy, bước chậm đến cửa, mỗi bước đi như kéo theo cả nỗi buồn. Anh nhìn qua mắt mèo: Yoon-ah đứng ngoài, váy đỏ rực rỡ như ngọn lửa cháy bỏng, mái tóc đen óng buông dài, nụ cười dịu dàng như ánh trăng, làm tim anh ấm lại trong giây lát. Anh mở cửa, cánh cửa trượt êm ru nhờ công nghệ không gian, không một tiếng động. Yoon-ah bước vào, đôi giày cao gót đỏ gõ nhẹ trên sàn thép, mỗi bước đi uyển chuyển như một vũ điệu, mùi nước hoa hoa nhài thoang thoảng lan tỏa, hòa quyện với không khí trong lành của hệ thống lọc khí. Cô đứng trước Nam, đặt tay lên vai anh, ngón tay mềm mại chạm vào lớp sơ mi, cảm nhận cơ bắp săn chắc bên dưới. Giọng cô mềm mại, như gió lùa qua rừng: "Nam, anh mệt lắm hả? Buổi lễ hôm nay thật hoành tráng, em chưa bao giờ thấy anh cuốn hút như vậy trên sân khấu. Anh đứng đó, như một vị vua của vũ trụ."

Nam mỉm cười, đôi môi cong nhẹ, tay anh đặt lên eo cô, kéo cô sát vào ngực, cảm nhận hơi ấm qua lớp váy mỏng, đường cong cơ thể cô như hòa quyện vào anh: "Yoon-ah, chỉ cần thấy em đứng đây, với nụ cười ấy, anh đã quên hết mệt mỏi. Em là nguồn sức mạnh của anh, là ánh sáng trong những ngày đen tối nhất." Giọng anh trầm, chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi, như thể thời gian có thể ngừng trôi. Họ đứng sát nhau, hơi thở hòa quyện, không gian suite tĩnh lặng, chỉ có tiếng lọc khí nhẹ nhàng và ánh sáng dịu từ đèn LED trên trần, chiếu lên cơ thể họ như ánh sao.

Nam cúi xuống, môi anh chạm vào môi Yoon-ah, một nụ hôn chậm rãi, nóng bỏng, lưỡi quấn chặt, vị son ngọt ngào lan tỏa như mật ong, kích thích mọi giác quan. Yoon-ah rên khẽ, âm thanh mềm mại như tiếng gió, tay cô cởi khuy sơ mi Nam, từng chiếc khuy bung ra chậm rãi, để lộ lồng ngực rắn rỏi, cơ bụng săn chắc như được tạc từ đá. Cô vuốt ngực anh, ngón tay lướt chậm trên làn da ấm nóng, cảm nhận từng thớ cơ co giãn dưới đầu ngón tay, như khám phá một tác phẩm nghệ thuật sống động. Nam rên nhẹ, giọng trầm: "Yoon-ah, em làm anh không kiềm chế được. Em biết anh cần em thế nào." Anh kéo váy đỏ của Yoon-ah lên, đôi tay mạnh mẽ lướt qua cặp đùi mịn màng, chậm rãi cởi nội y đen, để lộ lồn hồng ướt át, lông mu gọn gàng như một bức tranh hoàn mỹ.

Nam quỳ xuống, môi anh chạm vào lồn cô, hôn nhẹ quanh mép, lưỡi liếm chậm, từng vòng tròn tỉ mỉ, cảm nhận nước lồn chảy xuống đùi cô, vị mặn ngọt như rượu vang thượng hạng. Yoon-ah run rẩy, tay nắm tóc anh, kéo nhẹ, rên lớn: "Nam, em không chịu nổi đâu! Anh làm em điên mất!" Nước lồn chảy nhiều hơn, ướt đẫm đùi cô, nhỏ giọt xuống thảm lụa xám, tạo thành những vết loang óng ánh dưới ánh đèn. Nam tiếp tục, lưỡi anh lướt sâu hơn, khám phá từng nếp gấp, cảm nhận sự co bóp nhẹ nhàng, hơi thở cô gấp gáp, cơ thể run lên như lá trong gió. Anh đứng dậy, hôn cô lần nữa, môi ướt át, vị nước lồn hòa quyện với son môi, tạo thành một hương vị hoang dại, kích thích.

Yoon-ah quỳ xuống trước Nam, tay cô cởi khóa quần anh, chậm rãi kéo xuống, để lộ dương vật 20 cm cương cứng, mạch máu nổi rõ, đầu dương vật lấp lóe ánh ẩm. Cô nắm lấy, ngón tay thon dài lướt dọc thân dương vật, sục nhẹ, cảm nhận độ cứng và sức nóng trong lòng bàn tay. Cô ngậm dương vật vào miệng, môi mềm bao quanh, lưỡi xoáy chậm quanh đỉnh, liếm từng giọt chất lỏng đầu tiên, vị mặn kích thích. Nam rên khẽ, tay vuốt tóc cô, giọng anh trầm như thì thầm: "Yoon-ah, em tuyệt quá. Đừng dừng lại, anh muốn cảm nhận em mãi." Cô bú chậm, môi trượt dọc thân dương vật, lưỡi lướt qua từng mạch máu, khiến Nam run lên, cơ thể căng cứng vì khoái lạc. Cô đổi nhịp, lúc nhanh, lúc chậm, môi cô siết chặt, lưỡi xoáy mạnh, khiến Nam thở gấp, tay siết tóc cô: "Yoon-ah, em làm anh phát điên!"

Họ ngã xuống giường, lụa trắng mềm mại ôm lấy cơ thể, như một cái ôm dịu dàng từ vũ trụ. Nam nằm trên Yoon-ah, dương vật chạm vào lồn cô, anh đâm vào chậm rãi, cảm nhận từng nhịp co bóp chặt chẽ, lồn cô ướt át ôm lấy anh như một vòng tay ấm áp. Yoon-ah quấn chân quanh hông anh, móng tay cào nhẹ lưng anh, để lại những vệt đỏ nhàn nhạt, rên lớn: "Nam, mạnh hơn đi, em muốn cảm nhận hết anh!" Anh tăng nhịp, từng cú đẩy sâu, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, giường lắc nhẹ, tiếng da thịt va chạm hòa quyện với tiếng rên của cô, tạo thành một bản giao hưởng dục vọng. Nước lồn tràn, ướt đẫm lụa trắng, mùi cơ thể họ hòa quyện, ngọt ngào và hoang dại.

Nam đổi tư thế, kéo Yoon-ah ngồi lên anh, dương vật vẫn trong lồn cô. Cô nhún chậm, từng nhịp lên xuống, lồn cô siết chặt, khiến Nam rên lớn: "Yoon-ah, em làm anh mất kiểm soát!" Cô mỉm cười, tóc đen xõa xuống ngực, lắc hông chậm rãi, như vũ điệu quyến rũ. Anh nắm eo cô, hỗ trợ từng nhịp, cảm nhận độ sâu mỗi lần đâm vào. Nước lồn chảy xuống dương vật, ướt cả bụng Nam, tạo thành những vệt óng ánh. Họ đổi sang tư thế nằm nghiêng, Nam ôm cô từ phía sau, dương vật đâm vào, tay anh vuốt ngực cô, xoa bóp bầu ngực căng tròn, ngón tay kích thích núm vú cứng lại. Yoon-ah rên: "Nam, em sắp lên đỉnh!" Anh đẩy nhanh hơn, nhưng vẫn giữ nhịp chậm, kéo dài khoái lạc, mỗi cú đẩy như một lời thì thầm của dục vọng.

Họ tiếp tục đổi tư thế, Yoon-ah nằm ngửa, chân giang rộng, Nam quỳ giữa hai chân cô, dương vật đâm sâu, từng nhịp chậm rãi, cảm nhận lồn cô co bóp chặt hơn. Anh cúi xuống, hôn ngực cô, ngậm núm vú, lưỡi xoáy nhẹ, khiến cô rên to, cơ thể cong lên. Nước lồn chảy nhiều hơn, giường ướt đẫm, lụa trắng nhàu nhĩ. Nam đổi sang tư thế doggy, Yoon-ah quỳ, mông cong lên, anh đâm từ phía sau, tay nắm hông cô, từng cú đẩy mạnh mẽ nhưng chậm rãi, kéo dài cảm giác. Yoon-ah rên lớn: "Nam, em không chịu được nữa!" Họ trở lại tư thế truyền thống, Nam nằm trên, đẩy nhanh hơn, lồn cô siết chặt, cả hai cùng đạt cực khoái. Yoon-ah run rẩy, lồn cô co bóp mạnh, nước lồn tràn ra, ướt đẫm giường. Nam xuất tinh, tinh trùng nóng chảy vào trong, tràn xuống đùi cô, tạo thành những vệt trắng óng ánh.

Họ ngã xuống, mồ hôi lấm tấm, trần truồng ôm nhau, hơi thở gấp gáp hòa quyện, tiếng tim đập rộn ràng như nhịp trống. Yoon-ah nằm trong vòng tay Nam, ngón tay vuốt chậm ngực anh, thì thầm: "Nam, em yêu anh. Anh làm em quên hết mọi thứ, như thể chỉ có hai ta trong vũ trụ này." Nam hôn lên tóc cô, giọng trầm: "Yoon-ah, em là tất cả của anh. Có em, anh thấy cuộc sống đáng sống, dù có mất tất cả."

Nam và Yoon-ah nằm trên giường, lụa trắng nhàu nhĩ như một bức tranh rối, cơ thể trần truồng dính chặt, mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn dịu nhẹ của suite. Yoon-ah áp mặt vào ngực Nam, tóc đen xõa trên vai, ngón tay lướt chậm trên lồng ngực anh, cảm nhận từng đường nét cơ bắp, từng nhịp tim mạnh mẽ. Cô thì thầm, giọng mềm mại như gió lùa qua cánh đồng: "Nam, em đã đọc tin về vụ ly hôn của anh và Leonor trên X. Em biết anh đau lòng vì không được nuôi Isabella và Sofía. Em muốn anh biết rằng em luôn ở đây, bên anh, dù chuyện gì xảy ra." Nam thở dài, ôm cô chặt hơn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, như một ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn lạnh giá: "Yoon-ah, anh đã nghĩ đến việc kháng cáo, đã tưởng tượng hàng trăm lần về việc đưa đơn lên tòa, đấu tranh để giành lại các con. Nhưng giờ anh quyết định không làm vậy. Anh không muốn kéo dài tranh chấp, không muốn Isabella và Sofía phải chứng kiến cha mẹ chúng cãi vã qua những phiên tòa. Chỉ được gặp chúng hai ngày mỗi tháng, nhưng anh sẽ dành hết tình yêu, hết tâm sức để làm chúng hạnh phúc."

Yoon-ah ngẩng đầu, môi cô chạm nhẹ vào cằm anh, hơi thở ấm áp: "Nam, anh đúng đấy. Anh là một người cha tuyệt vời, và Isabella, Sofía sẽ cảm nhận được điều đó. Chúng mang dòng máu của anh, điều đó không ai thay đổi được. Dù tòa phán quyết thế nào, chỉ cần các con xem anh là cha, anh đã thắng rồi. Em tin chúng sẽ luôn yêu anh, như cách em yêu anh, yêu sự mạnh mẽ, sự dịu dàng, và cả nỗi đau anh mang trong lòng." Nam mỉm cười, hôn lên trán cô, cảm nhận sự an ủi sâu sắc, như một dòng suối mát lành chảy qua trái tim: "Yoon-ah, em là ánh sáng của anh. Có em, anh thấy đủ sức vượt qua mọi thứ. Anh sẽ dành những ngày được gặp con để tạo kỷ niệm đẹp, để chúng luôn nhớ anh là cha, luôn nhớ những khoảnh khắc chúng ta chơi đùa, cười đùa cùng nhau."

Yoon-ah vuốt tóc Nam, ngón tay lướt qua từng sợi tóc đen, giọng trầm: "Nam, em sẽ đồng hành cùng anh, dù là trên Trái Đất hay giữa vũ trụ. Anh không cô đơn đâu. Em sẽ ở bên anh, giúp anh tạo những kỷ niệm đẹp với các con." Nam gật, tay vuốt dọc lưng cô, cảm nhận làn da mịn màng như lụa, mỗi cái chạm như một lời hứa: "Yoon-ah, cảm ơn em. Anh sẽ tập trung vào Cảng L1, vào tương lai của chúng ta. Anh muốn xây dựng một thế giới mà Isabella và Sofía có thể tự hào về cha chúng." Họ nằm im, nghe tiếng hệ thống lọc khí nhẹ nhàng, nhìn qua cửa kính, Trái Đất xoay chậm, mây trắng cuộn trôi trên đại dương xanh, như một bức tranh sống động của sự sống.

Yoon-ah áp mặt vào ngực Nam, giọng cô nhỏ lại, như một lời thì thầm: "Nam, em biết anh nhớ các con. Em từng thấy anh nhìn ảnh chúng trong ví, mỗi lần như vậy, anh đều cười, nhưng nụ cười ấy đầy nỗi buồn. Em chỉ muốn anh biết rằng, dù chỉ gặp chúng hai ngày mỗi tháng, anh vẫn là người cha tuyệt vời nhất. Isabella sẽ nhớ những lần anh kể chuyện, Sofía sẽ nhớ cái ôm ấm áp của anh. Và em sẽ ở đây, giúp anh vượt qua những ngày không có chúng." Nam siết chặt cô, giọng anh run nhẹ: "Yoon-ah, em không biết em quan trọng với anh thế nào đâu. Mỗi lời em nói, mỗi cái chạm của em, đều làm anh thấy cuộc sống này vẫn đáng sống. Anh sẽ làm mọi thứ để các con biết anh yêu chúng, và để em biết anh yêu em."

Họ nằm đó, cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện, ánh sáng từ Trái Đất chiếu qua cửa kính, phủ lên họ một lớp ánh bạc dịu dàng. Anh hôn cô, môi chạm nhau, chậm rãi, như một lời hứa vĩnh cửu: "Yoon-ah, em là tất cả của anh. Với em, anh có thể đối mặt với cả vũ trụ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip