Chương 219: Gió mặt trời

Sáng sớm, ánh sáng bạc lạnh lẽo của Mặt Trăng xuyên qua những tấm kính graphene của nhà điều hành áp suất, chiếu lên những bức tường titan sáng bóng, phản chiếu từng đường nét sắc cạnh. Nam chỉnh lại mũ phi hành gia, kiểm tra bình oxy qua màn hình trong suốt trên kính mũ. Mùi nhựa tổng hợp từ lớp lót bên trong bộ đồ thoảng qua, hòa quyện với không khí khô khốc của hệ thống áp suất. Nam kiểm tra micro mũ, giọng trầm vang qua loa: "Yoon-ah, Beatrice, sẵn sàng chưa? Hôm nay chúng ta sẽ đến khu mỏ, một chuyến đi đáng nhớ."

Im Yoon-ah đứng bên cạnh, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi ẩn dưới lớp áo bảo hộ phi hành gia, mái tóc dài được buộc gọn trong mũ, lộ ra nụ cười rạng rỡ qua kính trong suốt. Cô điều chỉnh găng tay, giọng trong trẻo qua micro: "Nam, em hào hứng lắm! Được đi với anh đến khu mỏ trên Mặt Trăng, cảm giác như một giấc mơ." Beatrice Borromeo trong bộ vest xanh được thiết kế đặc biệt cho môi trường áp suất thấp, cầm máy quay 8K, kiểm tra ống kính với sự tỉ mỉ của một nhà truyền thông lão luyện. Cô mỉm cười, giọng đầy nhiệt huyết: "Nam, tôi sẽ ghi lại từng khoảnh khắc. AstroViet đang làm nên lịch sử, và thế giới cần thấy điều đó."

Cả ba bước ra khỏi nhà điều hành, không khí áp suất dần thay bằng sự tĩnh lặng tuyệt đối của bề mặt Mặt Trăng. Bụi regolith mịn như bột bám nhẹ vào giày phi hành gia, tạo thành những vệt mờ mờ dưới ánh sáng bạc, lơ lửng chậm rãi trong trọng lực thấp. Chiếc xe tự lái chuyên dụng đậu trên sân bay vũ trụ, thân titan sáng loáng, vỏ graphene óng ánh như một viên ngọc công nghệ giữa sa mạc xám. Nam mở cửa khoang, mùi cao su từ ghế bọc và kim loại từ bảng điều khiển xộc vào mũi, tạo cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Anh ngồi vào ghế lái, kiểm tra màn hình 3D hiển thị bản đồ khu mỏ cách 257 km, nằm gần một hố thiên thạch khổng lồ với những rìa đá sắc như dao cạo. "Yoon-ah, Beatrice, lên xe đi," Nam nói, giọng trầm ấm, pha chút phấn khích. "Chuyến đi này sẽ cho chúng ta thấy Mặt Trăng ở một góc độ hoàn toàn mới."

Xe bắt đầu lăn bánh, bánh xe titan nghiến vào lớp regolith, tạo ra những vệt dài uốn lượn, bụi bay chậm rãi như những đám mây mỏng trong không gian không trọng lượng. Qua cửa sổ graphene, Yoon-ah ngắm nhìn cảnh quan Mặt Trăng: những dãy núi thấp, sắc nhọn như lưỡi dao, đứng sừng sững giữa những đồng bằng xám xịt, không bị bào mòn bởi gió hay nước như trên Trái Đất. Cô chỉ tay, giọng reo lên qua micro: "Nam, nhìn hố thiên thạch kia! Nó như một bức tranh trừu tượng, đẹp đến lạnh người. Em chưa bao giờ thấy thứ gì như thế." Nam cười, tay giữ vô lăng dù xe tự lái: "Yoon-ah, em có con mắt nghệ sĩ thật. Mặt Trăng khắc nghiệt, nhưng nó có một vẻ đẹp không thể cưỡng lại." Beatrice, ngồi hàng ghế sau, quay cảnh qua cửa sổ, chú thích trên iPad: "Nam, góc này sẽ làm bùng nổ mạng xã hội. Cảnh Mặt Trăng đẹp như một bộ phim khoa học viễn tưởng."

Chuyến đi kéo dài hàng giờ, xe lướt qua những vùng đất hoang vu, nơi ánh sáng bạc chiếu lên những tảng đá lởm chởm, tạo bóng đổ sắc nét như tranh khắc gỗ. Yoon-ah tựa đầu vào vai Nam, cảm nhận sự rung nhẹ của xe qua lớp áo phi hành gia. "Nam, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngồi trên một chiếc xe, lướt qua Mặt Trăng thế này," cô nói, giọng mơ màng, hơi thở vang nhẹ qua micro. Nam vuốt găng tay cô: "Yoon-ah, có em ở đây, mọi thứ đều đáng giá. Anh muốn em thấy giấc mơ của AstroViet." Beatrice cười, giọng vui vẻ: "Hai người đúng là cặp đôi lãng mạn nhất vũ trụ! Nam, tôi sẽ thêm chú thích này vào video."

Khi xe đến khu mỏ, một vùng đất rộng lớn hiện ra, với những cỗ máy khoan titan khổng lồ, mũi khoan xoay chậm, đào sâu vào lớp regolith, tạo ra những đám bụi lơ lửng như sương mù bạc. Công nhân và kỹ sư, trong bộ đồ phi hành gia trắng bạc, đứng thành hàng, chào đón qua micro mũ. Một kỹ sư, giọng vang trầm, nói: "Ông Nam, chúng tôi vừa tách được một lô helium-3 tinh khiết. Công việc ở đây không dễ, nhưng chúng tôi tự hào được làm việc cho AstroViet." Nam bước xuống xe, bụi regolith bám vào giày, tạo thành những vệt mờ. Anh bắt tay kỹ sư qua lớp găng dày: "Các anh là trái tim của dự án này. Cảm ơn vì sự cống hiến không ngừng nghỉ."

Yoon-ah đi bên Nam, chụp ảnh selfie với công nhân, nụ cười rạng rỡ qua kính mũ: "Nam, họ như những người hùng! Làm việc ở nơi khắc nghiệt thế này, em thật sự khâm phục." Beatrice quay video, phỏng vấn một công nhân trẻ, giọng cô đầy cảm hứng: "Cô ấy sẽ kể về giấc mơ đưa năng lượng sạch từ Mặt Trăng về Trái Đất. Nam, video này sẽ truyền cảm hứng cho hàng tỷ người." Họ tham quan các lò tách helium-3, nơi những ống graphene dẫn dòng regolith vào lò nhiệt hạch, phát ra tiếng rền trầm như nhịp tim của Mặt Trăng. Mùi kim loại cháy thoảng qua trong không khí áp suất, hòa quyện với sự khô khốc của môi trường. Nam chỉ vào một lò: "Yoon-ah, helium-3 từ đây sẽ cung cấp năng lượng sạch cho tương lai nhân loại." Yoon-ah gật, nắm tay anh chặt hơn: "Nam, em tự hào khi được chứng kiến giấc mơ của anh thành hiện thực."

Sau vài giờ giao lưu, cả ba lên xe, chuẩn bị quay về nhà điều hành. Beatrice kiểm tra video trên iPad: "Nam, tôi có đủ cảnh để làm một phim tài liệu ngắn. Mọi người sẽ phát cuồng vì những hình ảnh này!" Nam cười, giọng ấm áp: "Beatrice, cô làm tốt lắm. Giờ chúng ta về thôi." Yoon-ah tựa vào Nam, thì thầm qua micro: "Nam, em mê Mặt Trăng rồi. Cảm giác như mình đang sống trong một giấc mơ kỳ diệu."

Xe tự lái lướt trên bề mặt Mặt Trăng, bánh xe titan nghiến vào regolith, tạo ra những vệt bụi uốn lượn, lơ lửng chậm rãi trong trọng lực thấp, như những vũ điệu mỏng manh trong không gian. Nam ngồi cạnh Yoon-ah, tay đặt nhẹ trên ghế, cảm nhận sự rung nhẹ của xe qua lớp áo phi hành gia, hơi thở anh đều đặn vang qua micro mũ. Yoon-ah ngắm cảnh qua cửa sổ graphene, những dãy núi sắc nhọn như lưỡi dao và hố thiên thạch sâu hun hút hiện lên như một bức tranh siêu thực, ánh sáng bạc chiếu lên từng đường nét, tạo bóng đổ sắc cạnh như dao cạo. Cô nói, giọng mơ màng: "Nam, Mặt Trăng đẹp quá, nhưng cũng cô đơn. Anh có bao giờ cảm thấy như thế không?" Nam mỉm cười, giọng trầm: "Yoon-ah, có em ở đây, anh không bao giờ thấy cô đơn."

Beatrice, ở hàng ghế sau, chỉnh sửa video trên iPad, thỉnh thoảng ngẩng lên để ngắm cảnh. "Nam, tôi phải quay thêm cảnh này," cô nói, giọng hào hứng. "Ánh sáng Mặt Trăng làm mọi thứ trông như một kiệt tác." Bầu không khí trong xe yên bình, chỉ có tiếng rít nhẹ của bánh xe và hơi thở đều đặn của cả ba qua micro mũ. Nhưng sự yên tĩnh ấy đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng rung mạnh từ đồng hồ thông minh trên cổ tay Nam. Màn hình nhấp nháy đỏ rực, chữ "CẢNH BÁO" hiện lên như một lời đe dọa. Giọng AI AstroBot-7 vang lên qua micro mũ, lạnh lùng nhưng khẩn cấp, như một mệnh lệnh không thể chối từ: "Cảnh báo: Gió Mặt Trời cấp 8 sắp ập đến. Khuyến nghị tìm nơi trú ẩn ngay lập tức. Ước tính thời gian tác động: 8 phút."

Nam nhíu mày, tim đập nhanh, anh mở bản đồ 3D trên màn hình xe, ngón tay lướt qua những đường nét địa hình, mỗi đường cong và hố sâu hiện lên rõ nét như một mê cung chết chóc. "Yoon-ah, Beatrice, có một hang núi gần đây, chứa ống dung nham rỗng," anh nói, giọng trầm nhưng sắc lạnh, mang sự quyết đoán của một người từng đối mặt với vô số thử thách. Yoon-ah nắm chặt tay Nam, ngón tay siết qua lớp găng phi hành gia, giọng run rẩy qua micro: "Nam, gió Mặt Trời nguy hiểm thế nào? Chúng ta sẽ ổn chứ? Em chưa bao giờ nghe về thứ này!" Nam quay sang, vuốt găng tay cô, cố giữ giọng trấn an dù mồ hôi bắt đầu lấm tấm trong mũ: "Yoon-ah, gió Mặt Trời là luồng hạt tích điện từ Mặt Trời. Nó có thể phá hủy hệ thống điện tử nếu không được che chắn. Nhưng xe này có vỏ graphene, và ống dung nham sẽ bảo vệ chúng ta. Anh sẽ đưa cả ba đến nơi an toàn."

Beatrice ngừng chỉnh video, kiểm tra bình oxy trên áo phi hành gia, giọng cô lộ rõ sự lo lắng: "Nam, hang núi đó xa không? Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đối mặt với thứ này trên Mặt Trăng!" Nam chuyển xe sang chế độ lái thủ công, nắm vô lăng titan lạnh toát, cảm giác kim loại cứng cáp dưới lớp găng khiến anh tập trung hơn. "Beatrice, hang núi chỉ cách vài kilômét," anh nói, giọng căng thẳng nhưng kiên định. "Chúng ta sẽ đến kịp, nhưng tôi phải lái nhanh." Anh đạp ga, xe lao về phía trước, bánh xe titan quay nhanh, bụi regolith tung lên thành những đám mây mỏng, lơ lửng trong không gian như những bóng ma chậm rãi.

Cảnh Mặt Trăng qua cửa sổ hiện ra hùng vĩ nhưng đáng sợ. Những dãy núi nhọn hoắt như lưỡi dao, không bị bào mòn bởi thời gian, đứng sừng sững giữa những đồng bằng xám xịt. Hố thiên thạch sâu hun hút, như những vực tối dẫn xuống lòng đất, ánh sáng bạc chiếu lên tạo bóng đổ sắc nét, như thể Mặt Trăng đang cảnh báo về sự khắc nghiệt của nó. Nam tập trung, hơi thở vang qua micro, mồ hôi chảy dài trong mũ phi hành gia, thấm vào lớp lót bên trong, tạo cảm giác ẩm ướt khó chịu. Yoon-ah nắm tay anh chặt hơn, ngón tay siết đến mức anh cảm nhận được sự run rẩy qua lớp găng dày. "Nam, anh lái cẩn thận nhé," cô thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Em tin anh, nhưng tim em đập nhanh quá." Beatrice, dù cố giữ bình tĩnh, không giấu được sự căng thẳng: "Nam, tôi cứ tưởng mình đang ở trong một bộ phim khoa học viễn tưởng. Nhưng đây là thật! Anh phải làm được, đúng không?"

Hang núi hiện ra phía xa, cửa hang tối om, rộng lớn như một cái miệng khổng lồ, dẫn vào ống dung nham sâu thẳm, nơi những bức tường đá bazan tự nhiên tạo thành lớp che chắn hoàn hảo. Nam đạp ga mạnh hơn, xe rung lắc khi vượt qua những tảng đá lởm chởm, bánh xe nghiến vào regolith, tạo ra tiếng rít khe khẽ trong khoang áp suất. Anh nói, giọng khàn đi vì căng thẳng: "Yoon-ah, Beatrice, chúng ta sắp đến nơi. Chỉ cần vào được hang, chúng ta sẽ an toàn." Nhưng bầu trời Mặt Trăng bắt đầu lóe lên những tia sáng trắng mờ ảo, như thể hàng triệu hạt bụi phát sáng đang trỗi dậy. Nam cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần, tim anh đập mạnh hơn, mỗi nhịp như thúc giục anh tăng tốc.

Xe lao nhanh, cửa hang núi hiện ra rõ hơn, bóng tối sâu thẳm của nó như một lời hứa an toàn giữa cơn bão sắp ập đến. Nam siết chặt vô lăng, mồ hôi chảy xuống cằm, hơi thở anh nặng nhọc qua micro. "Yoon-ah, Beatrice, giữ chặt!" anh hét, giọng vang trong khoang xe. Yoon-ah ôm lấy cánh tay anh, giọng run rẩy: "Nam, em sợ, nhưng em tin anh!" Beatrice nắm chặt ghế, thì thầm: "Nam, nếu ai có thể làm được, thì đó là anh." Xe lướt qua những tảng đá cuối cùng, cửa hang chỉ còn cách vài trăm mét, nhưng bầu trời Mặt Trăng bỗng lóe lên ánh sáng trắng chói, như thể hàng triệu tia lửa bùng nổ trên nền đen kịt. Một tiếng nổ nhỏ vang lên trong khoang xe, như thể hệ thống điện tử đang gào thét trước khi tắt ngúm. Gió Mặt Trời đã đến, sớm hơn dự đoán, và nó không khoan nhượng.

Màn hình xe tối sầm, các biểu tượng 3D trên bản đồ biến mất, chỉ còn lại một màu đen chết chóc, như thể cả thế giới công nghệ đã bị xóa sổ trong tích tắc. Động cơ rít lên một tiếng yếu ớt, như tiếng thở hắt cuối cùng, rồi im bặt. Vô lăng dưới tay Nam cứng đơ, không còn phản hồi, như một khối kim loại vô hồn. Đồng hồ thông minh trên cổ tay anh, micro mũ, và mọi thiết bị điện tử của Yoon-ah và Beatrice ngừng hoạt động, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nam đạp ga, cố khởi động lại, nhưng xe không nhúc nhích, chỉ có tiếng kim loại va chạm khe khẽ vang lên trong khoang áp suất. "Yoon-ah, Beatrice, gió Mặt Trời đã vô hiệu hóa mọi thứ!" anh nói, giọng khàn đi, sự căng thẳng lộ rõ qua từng từ. "Chúng ta kẹt trong xe rồi!"

Yoon-ah, qua lớp kính mũ phi hành gia, giọng run rẩy, gần như nghẹn ngào: "Nam, chúng ta sẽ thế nào? Oxy còn đủ không? Em không muốn bị kẹt mãi ở đây, giữa Mặt Trăng!" Nam kiểm tra bình oxy bằng đồng hồ cơ học trên áo phi hành gia, kim chỉ thị rung nhẹ trong ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ graphene. "Yoon-ah, oxy đủ dùng cho vài giờ," anh nói, cố giữ giọng trấn an, dù tim anh đập mạnh như muốn phá vỡ lồng ngực. "Gió Mặt Trời sẽ giảm sau một thời gian. Chúng ta chỉ cần giữ bình tĩnh." Beatrice ấn vào nút cửa điện tử, tay run qua lớp găng, nhưng không có phản hồi. "Nam, cửa khóa bằng hệ thống điện," cô nói, giọng lạc đi vì hoảng loạn. "Chúng ta không mở được! Nhà điều hành có biết chúng ta kẹt ở đây không?"

Nam lắc đầu, cảm giác bất lực len lỏi, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Beatrice, micro và hệ thống liên lạc đã chết," anh nói, giọng chậm rãi, như để trấn an cả chính mình. "Nhưng nhà điều hành có hệ thống theo dõi. Họ sẽ nhận ra chúng ta mất liên lạc và cử cứu hộ. Chúng ta chỉ cần chờ." Khoang xe chật chội trở nên ngột ngạt, dù hệ thống oxy vẫn bơm khí đều đặn. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ graphene chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của cả ba, tạo những bóng đổ mờ ảo trên nội thất titan.

Nam lấy đèn pin cơ học từ hộp dụng cụ dưới ghế, bật sáng, ánh sáng vàng nhạt quét qua khoang xe, chiếu lên những tấm đệm cao su, bảng điều khiển vô hồn, và những khuôn mặt lo lắng của Yoon-ah và Beatrice. "Yoon-ah, Beatrice, vỏ xe graphene đủ mạnh để chịu bức xạ," anh nói, giọng trầm, cố xoa dịu sự sợ hãi đang lan tỏa. "Chúng ta chờ vài giờ, gió Mặt Trời sẽ giảm. Nhà điều hành sẽ tìm chúng ta." Yoon-ah ôm lấy Nam qua lớp áo phi hành gia, sự run rẩy của cô truyền qua lớp vải dày, như một lời cầu cứu thầm lặng. "Nam, em không sợ chết," cô thì thầm, giọng nghẹn ngào qua lớp mũ. "Nhưng em không muốn mất anh. Nếu có chuyện gì, em muốn ở bên anh." Nam siết chặt tay cô, cảm nhận hơi ấm dù cách lớp găng: "Yoon-ah, em sẽ ổn. Anh hứa sẽ đưa cả ba ra khỏi đây. Em là lý do anh không bao giờ bỏ cuộc."

Beatrice, dù cố giữ bình tĩnh, không giấu được sự lo lắng. Cô kiểm tra bình oxy của mình, tay run nhẹ: "Nam, tôi luôn biết anh là người giải quyết vấn đề. Nhưng lần này, đúng là thử thách lớn! Tôi cứ tưởng mình đang ở trong một cơn ác mộng." Nam mỉm cười yếu ớt, cố làm nhẹ bầu không khí: "Beatrice, nếu đây là ác mộng, thì chúng ta sẽ cùng tỉnh dậy. Cô là người quay được những cảnh đẹp nhất, đúng không?" Beatrice cười khẽ, giọng pha chút hy vọng: "Nam, nếu thoát được, tôi sẽ làm một video có tiêu đề: 'Kẹt trên Mặt Trăng vì gió Mặt Trời!'"

Nam mở hộp dụng cụ, lấy ra cuộn dây cáp, kìm cơ học, và một bộ mạch dự phòng, ánh sáng đèn pin chiếu lên những dụng cụ sáng loáng, như những tia hy vọng nhỏ nhoi trong bóng tối. "Beatrice, Yoon-ah, tôi sẽ thử sửa mạch điện thủ công," anh nói, giọng quyết tâm, dù trong lòng anh biết cơ hội thành công rất mong manh. "Nếu không được, chúng ta chờ cứu hộ. Họ sẽ tìm ra chúng ta." Anh bắt đầu tháo tấm bảng điều khiển, từng con ốc titan rơi xuống sàn, vang lên những âm thanh nhỏ trong khoang xe tĩnh lặng. Yoon-ah tựa vào vai anh, giọng nhẹ nhàng: "Nam, chỉ cần anh ở đây, em không sợ gì cả. Anh luôn làm được những điều không thể."

Beatrice kiểm tra lại bình oxy, giọng cô nhẹ hơn: "Nam, Yoon-ah nói đúng. Anh là chỗ dựa của chúng tôi. Tôi tin anh sẽ tìm ra cách." Trong khoang xe, ánh sáng Mặt Trăng mờ ảo xuyên qua lớp bụi regolith bám trên kính, tạo cảm giác như họ bị mắc kẹt trong một thế giới tĩnh lặng, cách biệt. Họ ngồi chờ, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở vang qua lớp áo phi hành gia, hòa quyện với ánh sáng bạc mờ ảo của Mặt Trăng. Nam tiếp tục mày mò với bảng mạch, từng dây cáp được nối lại trong ánh sáng yếu ớt của đèn pin, hy vọng gió Mặt Trời sớm tan để họ có thể tiếp tục hành trình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip