Chương 221: Kỷ niệm khó quên
Chiều 6 tháng 3, bầu trời Mặt Trăng phủ lớp bụi regolith mịn như cát bạc, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt từ Trái Đất xa xôi, như một lời nhắc nhở về sự sống mong manh. AstroPod, thân tàu titan sáng bóng, hạ cánh xuống sân bay vũ trụ trong khuôn viên trung tâm khai thác, tiếng động cơ rì rầm như nhịp tim, bụi regolith bay mù mịt, tạo thành những vòng xoáy nhỏ, xoay tròn như những vũ điệu chậm rãi trên bề mặt xám. Nam, mái tóc rối bù, mũ phi hành gia bám đầy bụi, cảm giác mồ hôi khô lại trên trán, nắm chặt tay Im Yoon-ah, váy trắng mỏng nhàu nhĩ, bám bụi, lộ đường cong mềm mại của ngực đầy đặn và hông tròn trịa. Beatrice Borromeo, vest xanh xộc xệch, bước ra sau, hơi thở nặng nhọc qua micro mũ, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn giữ vẻ kiên cường, tóc vàng bết mồ hôi dính vào má. Phi hành gia cứu hộ, mặc đồ áp suất màu trắng, giọng trầm vang qua micro: "Ông Nam, cô Yoon-ah, cô Beatrice, mọi người không sao chứ? Lên xe đi, chúng tôi đưa mọi người về nhà điều hành!" Nam cảm giác lồng ngực nhẹ đi, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kéo dài, trái tim đập mạnh, như thể máu lại chảy trong cơ thể. Anh siết chặt tay Yoon-ah, giọng khàn khàn qua micro: "Cảm ơn các anh, chúng tôi nợ các anh một mạng sống. Hãy đưa chúng tôi về nhanh, tôi muốn hai người này được an toàn."
Chiếc xe, lướt êm trên bề mặt Mặt Trăng, bánh xe để lại dấu sâu hoắm trên lớp bụi mịn, như những vết khắc ghi hành trình sống sót. Qua cửa kính graphene, Nam nhìn ra hố thiên thạch lấp lánh ở phía xa, ánh sáng từ Trái Đất chiếu lên, như một ngọn đèn hy vọng dẫn đường. Yoon-ah dựa đầu vào vai anh, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp kính mũ phi hành gia, giọng cô run run: "Nam, em cứ nghĩ sẽ không bao giờ thấy anh nữa. Cái lạnh trong xe, bóng tối bao trùm, tiếng gió Mặt Trời rít lên, em sợ chúng ta sẽ chết cùng nhau." Beatrice, ngồi đối diện trên băng ghế titan, vuốt tóc vàng bết mồ hôi, giọng mệt mỏi nhưng chân thành: "Nam, anh bình tĩnh đến lạ. Nhờ anh dẫn đường đến ống dung nham, chúng ta mới sống sót. Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc anh mở cửa xe, đưa chúng ta ra ngoài." Nam mỉm cười, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Yoon-ah, làn da cô mềm mại ngay cả qua lớp găng phi hành gia.
Nhà điều hành hiện ra, một tòa nhà trắng lấp lánh, cửa kính graphene phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ hố thiên thạch gần đó, như một pháo đài giữa sa mạc vũ trụ. Bên trong, không khí ấm áp, thoang thoảng mùi ozone từ hệ thống lọc không khí, sàn titan bóng loáng phản chiếu bóng ba người, như một tấm gương ghi lại hình ảnh của sự sống sót. Y tá, mặc áo blouse trắng phẳng phiu, dẫn họ vào khu bệnh viện áp suất, một không gian rộng rãi với tường trắng tinh, giường lụa mềm mại như mây, và ánh đèn LED dịu nhẹ như ánh trăng. Bác sĩ, áo blouse ngay ngắn, kiểm tra từng người, tay lướt trên màn hình y tế hiện đại, giọng trầm ổn: "Ông Nam, cô Yoon-ah, cô Beatrice, các bạn bị kiệt sức nhẹ, mất nước, và cơ thể căng thẳng do thiếu oxy trong xe. Cần nghỉ ngơi, truyền nước, và theo dõi vài ngày để hồi phục hoàn toàn." Nam gật đầu, cảm giác mệt mỏi vẫn bám lấy từng thớ cơ, như thể cái lạnh trong xe vẫn ám ảnh anh, khiến từng khớp xương nhức nhối: "Bác sĩ, hãy chăm sóc Yoon-ah và Beatrice thật tốt."
Nam được đưa vào một phòng riêng, giường lụa trắng mềm mại như một cái ôm, màn hình trên tường hiển thị nhịp tim đều đặn, tiếng bip nhẹ nhàng vang lên như một bản nhạc ru. Yoon-ah và Beatrice nằm phòng đôi, cách hành lang ngắn, cửa kính trong suốt nhìn ra hành lang sáng loáng, nơi bóng y tá qua lại như những bóng ma mờ ảo. Y tá cắm kim truyền nước, giọt dịch trong veo lấp lánh dưới ánh đèn, chảy chậm rãi vào tĩnh mạch, như giọt mưa rơi trên sa mạc
Ngày 7 tháng 3, ánh sáng Mặt Trăng xuyên qua cửa kính bệnh viện, chiếu lên sàn titan lấp lánh, tạo những vệt sáng mờ ảo, như một bức tranh tĩnh lặng. Nam tỉnh dậy, cơ thể bớt nặng nề, nhưng dư âm cái lạnh trong xe vẫn khiến anh rùng mình, như thể hơi lạnh vẫn bám vào da thịt. Anh mặc áo bệnh nhân mỏng, màu xám nhạt, vải lướt qua da như một cái vuốt ve nhẹ, mát lạnh. Anh bước qua hành lang, tiếng giày vang nhẹ trên sàn, hòa cùng tiếng rì rầm của máy lọc không khí, như nhịp thở của nhà điều hành. Mùi thuốc sát trùng thoảng trong không khí, hòa quyện với mùi kim loại đặc trưng của titan, tạo nên một không gian vừa sạch sẽ vừa lạnh lẽo. Đến phòng Yoon-ah và Beatrice, anh đẩy cửa kính, ánh đèn dịu nhẹ bao trùm căn phòng, như một cái ôm của ánh sáng. Yoon-ah, mặc váy trắng mỏng, tóc xõa ngang vai, ngồi trên giường, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, giọng cô vang lên, ngọt ngào: "Nam, anh đến rồi! Em nhớ anh kinh khủng, cứ nghĩ anh sẽ không rời giường sớm thế này, trông anh mạnh mẽ quá!" Beatrice, áo xanh bệnh nhân, đang xem iPad, ngẩng lên, tóc vàng óng ánh dưới ánh đèn, giọng cô trầm ấm: "Nam, anh khỏe nhanh thật. Trông anh như chưa từng bị kẹt trong gió Mặt Trời!" Nam bước vào, ngồi giữa hai người, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể họ, như thể cái lạnh trong xe đã tan biến hoàn toàn: "Yoon-ah, Beatrice, thấy hai người cười là tôi yên tâm rồi. Tôi chỉ sợ hai người chưa hồi phục, tôi không muốn mất thêm một giây phút nào bên hai người."
Cả ba ngồi trên giường đôi của Yoon-ah, tấm chăn lụa trắng nhàu nhĩ, ánh sáng Mặt Trăng từ cửa kính chiếu vào, tạo những bóng mờ nhảy múa trên tường titan, như một điệu vũ chậm rãi của ký ức và dục vọng. Nam nắm tay Yoon-ah, ngón tay đan chặt, cảm nhận làn da mềm mại, hơi ấm từ cô lan tỏa qua từng đầu ngón tay, như một dòng suối ấm chảy qua sa mạc lạnh giá: "Yoon-ah, Beatrice, lúc kẹt trong xe, tôi cứ nghĩ sẽ mất hai người mãi mãi. Cái lạnh thấu xương, bóng tối bao trùm, như một con quái vật muốn nuốt chửng chúng ta. Tôi nghe hơi thở của hai người yếu dần, và tim tôi như ngừng đập." Yoon-ah dựa vào vai anh, váy mỏng ôm sát cơ thể, lộ đường cong ngực đầy đặn, hông mềm mại, và cặp đùi mịn màng, giọng cô run run, như một lời thì thầm trong gió: "Nam, anh lái xe qua cơn bão đó, tay nắm chặt vô lăng, em biết anh sẽ không bỏ rơi chúng ta. Khoảnh khắc anh tìm được ống dung nham, khi ánh sáng từ đèn pin của Beatrice phản chiếu, em đã nghĩ chúng ta sẽ sống, sẽ lại được ở bên anh." Beatrice vuốt tay Nam, ngón tay lướt nhẹ trên mu bàn tay anh, như một cái chạm đầy ám muội, giọng cô trầm ấm, như một bản nhạc chậm: "Nam, khoảnh khắc ấy làm tôi trân trọng từng giây phút. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua tử thần, và tôi không bao giờ quên cảm giác dựa vào anh trong khoang xe lạnh giá, khi hơi ấm của anh và Yoon-ah là thứ duy nhất giữ tôi tỉnh táo."
Không khí dần ám muội, hơi thở cả ba trở nên nặng nề, hòa quyện trong không gian kín của phòng bệnh, như một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy. Nam cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh, dục vọng dâng lên như sóng biển, mạnh mẽ nhưng chậm rãi, như thể từng tế bào trong cơ thể anh đang thức tỉnh. Anh kéo Yoon-ah, môi chạm môi, nụ hôn chậm rãi, lưỡi quấn chặt, vị ngọt của cô lan tỏa trong miệng anh, như một ly rượu vang ấm nóng, kéo dài từng giây. Tay anh lướt xuống, cởi váy Yoon-ah, từng nút áo bung ra, chậm rãi, như mở một món quà quý giá. Váy rơi xuống giường, để lộ cơ thể trần truồng, làn da mịn màng lấp lánh dưới ánh đèn, như một bức tượng ngọc. Lồn cô hồng hào, ướt át, nước lồn chảy xuống đùi, lấp lánh như giọt sương, mùi dục vọng thoảng nhẹ, kích thích mọi giác quan của Nam. Beatrice áp sát, hơi thở nóng rực, cởi áo bệnh nhân của Nam, từng nút áo được tháo chậm, để lộ ngực săn chắc, cơ bụng rắn rỏi, và dương vật 20 cm cương cứng, nóng bỏng, chạm vào bụng cô, như một lời mời gọi đầy nhục dục. Yoon-ah và Beatrice cùng nắm dương vật Nam, tay mềm mại vuốt ve, từng nhịp chậm rãi, như một điệu vũ, cảm giác như dòng điện chạy qua cơ thể anh, khiến anh rùng mình.
Nam kích thích núm vú Beatrice, ngón tay lướt nhẹ, rồi mạnh dần, chúng cứng lại dưới tay anh, như hai viên ngọc nhỏ, căng mọng. Anh đưa tay xuống lồn Yoon-ah, ngón tay trượt chậm vào nước lồn ấm nóng, xoáy nhẹ, cảm nhận từng nếp gấp ướt át, khiến cô cong người, rên rỉ: "Nam, chậm thôi, em muốn cảm nhận từng giây, từng cái chạm của anh!" Beatrice hôn cổ Yoon-ah, lưỡi lướt nhẹ trên da cô, rồi xuống ngực, mút núm vú căng mọng, khiến Yoon-ah thở hổn hển: "Beatrice, cô làm em điên mất, tiếp tục đi!" Yoon-ah đáp lại, tay vuốt lồn Beatrice, ngón tay lướt chậm qua lớp nước lồn, xoáy nhẹ, khiến Beatrice rên rỉ, giọng run: "Yoon-ah, cô làm tôi mất kiểm soát, tôi muốn cả hai người!"
Nam nâng hông Yoon-ah, dương vật từ từ đâm vào lồn cô, từng centimet chậm rãi, cảm giác chặt khít bao bọc anh, như một cái ôm nóng bỏng. Anh ra vào nhịp nhàng, mỗi nhịp kéo dài, như một vũ điệu chậm, khiến Yoon-ah cong người, rên rỉ vang vọng trong phòng: "Nam, chậm thế này, em không chịu nổi, nhưng em muốn mãi thế này!" Tay anh móc lồn Beatrice, ngón tay xoáy sâu, nước lồn tuôn chảy, ướt đẫm tay anh, mùi dục vọng lan tỏa, như một hương thơm quyến rũ. Beatrice hôn ngực Yoon-ah, lưỡi lướt quanh núm vú, rồi mút mạnh, khiến Yoon-ah run rẩy, tiếng rên ngọt ngào: "Beatrice, cô làm em tan chảy!" Yoon-ah kích thích lồn Beatrice, ngón tay trượt chậm, rồi nhanh dần, nước lồn chảy xuống giường lụa, tạo những vệt ướt át, lấp lánh dưới ánh đèn.
Nam chuyển sang Beatrice, dương vật đâm sâu vào lồn cô, chậm rãi, mỗi nhịp như kéo dài thời gian, cảm giác nóng ấm bao bọc anh, như một ngọn lửa bùng cháy chậm. Tay anh móc lồn Yoon-ah, ngón tay xoáy sâu, nước lồn chảy xuống, hòa với mồ hôi, khiến giường lụa ướt sũng. Yoon-ah và Beatrice hôn nhau, môi quấn chặt, lưỡi xoắn lấy nhau, ngực cọ sát, da kề da, như hai cơ thể hòa làm một. Yoon-ah vuốt lồn Beatrice, ngón tay lướt nhẹ, rồi mạnh dần, khiến Beatrice rên rỉ: "Yoon-ah, cô làm tôi không chịu nổi, tiếp tục đi!" Beatrice đáp lại, tay kích thích lồn Yoon-ah, ngón tay xoáy sâu, nước lồn chảy xuống, hòa với mồ hôi và tinh trùng từ lần xuất tinh trước.
Cả ba đạt cực khoái, tiếng rên đồng điệu vang lên, như một bản giao hưởng nhục dục. Nam xuất tinh vào lồn Yoon-ah, tinh trùng nóng bỏng tràn ra, chảy xuống đùi cô, hòa với nước lồn, tạo thành một dòng ấm nóng. Anh chuyển sang Beatrice, xuất tinh vào lồn cô, tinh trùng ngập giường, mùi dục vọng nồng nàn lan tỏa, như một thứ hương thơm cấm kỵ. Yoon-ah và Beatrice tiếp tục kích thích nhau, ngón tay xoáy sâu, lồn ướt át, đạt cực khoái lần nữa, cơ thể run rẩy, mồ hôi đẫm, như vừa trải qua một cơn bão dục vọng. Họ nằm ôm nhau, trần truồng, mồ hôi lấp lánh trên da, hơi thở hổn hển hòa quyện, như một bài ca của sự sống. Yoon-ah vuốt ngực Nam, ngón tay lướt qua từng múi cơ, giọng thì thầm, như một lời yêu: "Nam, em yêu anh, yêu khoảnh khắc này, yêu cả Beatrice. Chưa bao giờ em cảm nhận anh sâu sắc thế này, như thể chúng ta hòa làm một." Beatrice cười, tóc vàng bết mồ hôi, dính vào má, giọng cô trầm ấm: "Nam, Yoon-ah, chúng ta là một đội, không gì chia cắt được. Cảm giác này, tôi muốn giữ mãi, mãi mãi." Nam hôn trán Yoon-ah, rồi Beatrice, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim: "Yoon-ah, Beatrice, hai người làm tôi quên hết mọi đau buồn, chỉ còn niềm vui và dục vọng."
Họ nằm đó, ánh sáng Mặt Trăng xuyên qua cửa kính, chiếu lên cơ thể trần truồng, đẫm mồ hôi, tinh trùng, và nước lồn. Giường lụa ướt át, như một bức tranh của dục vọng, mùi nồng nàn hòa quyện với mùi thuốc sát trùng, tạo nên một không gian vừa thiêng liêng vừa nhục dục. Nam vuốt tóc Yoon-ah, cảm nhận sự mềm mại, như lụa chảy qua tay: "Yoon-ah, em là ánh sáng của tôi, là ngọn lửa giữ tôi sống." Anh quay sang Beatrice, chạm vai cô, cảm nhận làn da ấm nóng: "Beatrice, cô là sức mạnh của tôi, là người đồng hành không bao giờ rời bỏ." Cả ba ôm nhau, hơi ấm lan tỏa, như thể vừa tìm lại sự sống sau cơn bão Mặt Trời. Họ nằm đó, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn hơi thở, mồ hôi, và ký ức của những cái chạm nhục dục, kéo dài mãi trong không gian kín của phòng bệnh.
Ngày 8 tháng 3, cả ba xuất viện, cơ thể hồi phục, tinh thần phấn chấn, như thể cơn ác mộng gió Mặt Trời chỉ là một ký ức xa xôi, mờ nhạt. Nam mặc vest đen, tóc chải gọn, bước vào phòng họp áp suất, nơi tường titan sáng bóng phản chiếu ánh đèn LED dịu nhẹ, như một ngọn nến trong bóng tối. Beatrice, vest xanh, tóc buộc cao, mang theo iPad, nụ cười tự tin rạng rỡ, như ánh sáng dẫn đường. Phòng họp rộng, bàn dài bằng thép lạnh buốt, cửa kính nhìn ra hố thiên thạch lấp lánh, nơi máy khoan titan rì rầm hoạt động, như nhịp tim của trung tâm khai thác, vang vọng trong không gian. Mười lãnh đạo, từ kỹ sư trưởng với râu bạc, áo công nhân bám bụi regolith, đến giám đốc vận hành với vẻ nghiêm nghị, ngồi quanh bàn, khuôn mặt khắc khoải sau sự cố gió Mặt Trời, như những chiến binh vừa trở về từ chiến trường. Màn hình 8K hiển thị bản đồ Mặt Trăng, những đường ngoằn ngoèo của ống dung nham hiện lên như mạch máu của hành tinh chết, gợi lên tiềm năng vô hạn, như một lời hứa về tương lai.
Nam đứng dậy, giọng trầm ấm, vang vọng trong phòng, như một bản nhạc chậm rãi, đầy cảm hứng: "Các đồng nghiệp, sự cố gió Mặt Trời cho thấy xe tự lái không đủ an toàn. Chúng ta cần một giải pháp mới, bền vững, để bảo vệ công nhân và khoáng sản của AstroViet. Tôi đề xuất xây tuyến tàu đệm từ trong lòng ống dung nham, nối khu mỏ với nhà điều hành. Tàu này chạy nhanh, chở được nhiều khoáng sản, và an toàn trước bức xạ, đảm bảo tương lai cho trung tâm khai thác của chúng ta." Anh chỉ vào màn hình, mô hình 3D hiện lên: một con tàu thon dài, vỏ graphene sáng bóng, lướt êm trong hang tối, chở những thùng regolith và helium-3 lấp lánh như ngọc, như một giấc mơ đang thành hình. Các lãnh đạo gật gù, tiếng thì thầm lan tỏa, như làn sóng nhẹ trong không gian kín, như thể ý tưởng của Nam đã chạm vào trái tim họ.
Beatrice đứng lên, giọng rõ ràng, đầy nhiệt huyết, như một ngọn lửa bùng cháy: "Ống dung nham là môi trường chân không tự nhiên, lý tưởng cho tàu đệm từ. Chúng ta sẽ vận chuyển khoáng sản nhanh hơn, giảm nguy cơ bị gió Mặt Trời phá hủy thiết bị. Đây là bước tiến lớn, không chỉ cho AstroViet mà cho cả nhân loại, một lời tuyên bố rằng chúng ta sẽ chinh phục Mặt Trăng." Cô phóng to mô hình 3D, tàu đệm từ lướt qua khúc quanh, ánh sáng từ đèn tàu chiếu sáng vách đá xám, như một con tàu vũ trụ băng qua bóng tối, mang theo hy vọng. Kỹ sư trưởng, râu bạc rung nhẹ, áo công nhân bám bụi, gật đầu, giọng trầm: "Ông Nam, ý tưởng này khả thi. Ống dung nham gần khu mỏ rất ổn định, chúng tôi đã khảo sát nhiều lần, và nó như được tạo ra cho dự án này." Giám đốc vận hành, giọng trầm, thêm: "Xe tự lái quá rủi ro, đặc biệt sau sự cố vừa rồi. Tàu đệm từ sẽ thay đổi cách chúng ta vận chuyển, đảm bảo an toàn cho mọi người, từ công nhân đến lãnh đạo."
Cuộc họp kéo dài, không khí sôi nổi, tiếng nói vang lên, hòa cùng tiếng rì rầm của máy lọc không khí, như một bản giao hưởng của ý tưởng. Một kỹ sư trẻ, tóc rối, áo công nhân nhàu nhĩ, đề xuất: "Ông Nam, chúng ta nên xây trạm dừng trong ống dung nham để bảo trì tàu. Nếu gió Mặt Trời quay lại, trạm sẽ là nơi trú ẩn cho công nhân, đảm bảo họ an toàn." Nam mỉm cười, cảm nhận sự nhiệt huyết của đội ngũ, như một ngọn lửa lan tỏa: "Ý hay, chúng ta sẽ thêm trạm dừng. Cảm ơn anh đã nghĩ đến an toàn của mọi người." Beatrice ghi chú trên iPad, ngón tay lướt nhanh, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, như một bức tranh của sự quyết tâm: "Tôi sẽ đăng bài về dự án này trên Instagram, để cả thế giới thấy AstroViet đang làm gì trên Mặt Trăng. Đây không chỉ là công nghệ, mà là giấc mơ của chúng ta." Một lãnh đạo khác, phụ nữ trung niên, tóc búi cao, hỏi: "Ông Nam, làm sao đảm bảo tàu đệm từ hoạt động liên tục, không bị gián đoạn bởi những sự cố bất ngờ?" Nam đáp, giọng tự tin, như một lời cam kết: "Chúng ta sẽ dùng AI AstroBot-7 để điều khiển, kết hợp hệ thống dự phòng cơ học. Không gió Mặt Trời nào đánh bại được chúng ta nữa, tôi hứa."
Các lãnh đạo tiếp tục tranh luận, tiếng nói chồng chéo, như một bản nhạc của sự sáng tạo. Một kỹ sư đề xuất thêm lớp vỏ graphene kép cho tàu, tăng khả năng chống bức xạ, để tàu bền bỉ trong môi trường khắc nghiệt của Mặt Trăng. Beatrice gật, ghi chú nhanh: "Ý tưởng tuyệt, tôi sẽ đưa vào kế hoạch truyền thông. Chúng ta cần thế giới biết AstroViet đang tiên phong, dẫn đầu cuộc đua không gian." Một lãnh đạo khác, giọng trầm, đề cập đến việc đào thêm lối vào ống dung nham để dễ tiếp cận, đảm bảo công nhân có thể ra vào an toàn. Nam gật: "Đúng, chúng ta sẽ khảo sát thêm. Mỗi lối vào sẽ là một lá chắn an toàn, bảo vệ đội ngũ của chúng ta." Cuối cuộc họp, cả đội giơ tay, đồng lòng thông qua, tiếng vỗ tay vang lên, hòa cùng tiếng máy lọc không khí, như một bài ca chiến thắng. Nam kết thúc, giọng đầy cảm hứng, như một nhà tiên tri: "Cảm ơn các anh chị. AstroViet sẽ biến Mặt Trăng thành trung tâm năng lượng của nhân loại, bắt đầu từ những ống dung nham này. Chúng ta không chỉ khai thác khoáng sản, mà khai thác tương lai, khai thác giấc mơ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip