Chương 234: Gia đình vợ cũ
Sáng sớm 18 tháng 6, ánh nắng vàng nhạt len qua rèm lụa trắng trong biệt thự Phú Quốc, chiếu lên sàn gỗ mun bóng loáng. Nam mặc áo sơ mi xanh đậm và quần tây đen, đứng cạnh Im Yoon-ah trong chiếc váy lụa trắng mỏng nhẹ, ôm sát đường cong cơ thể, để lộ bờ vai mịn màng và eo thon. Yoon-ah đứng trước gương lớn, kiểm tra vali màu ngà, giọng dịu dàng, mang chút hồi hộp: "Anh, em mang thêm áo khoác lông nhé? Paris buổi tối chắc lạnh lắm." Nam bước đến, đặt tay lên vai cô, ngón tay lướt nhẹ qua làn da mềm mại, cảm nhận hơi ấm: "Em, mang đi. Em mặc áo lông sẽ như nàng thơ giữa Paris." Anh gấp chiếc áo khoác lông màu kem, động tác chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc bên cô. Yoon-ah quay lại, ôm anh, khuôn mặt tựa vào ngực, mái tóc đen dài xõa xuống, thoang thoảng hương nước hoa hoa hồng: "Anh, em háo hức lắm. Paris, rồi Monaco, sẽ là chuyến đi đáng nhớ, phải không anh?" Nam hôn lên trán cô, môi chạm nhẹ, hơi ấm lan tỏa: "Em, anh hứa sẽ làm mọi thứ thật đặc biệt, chỉ dành cho em."
Họ kéo vali ra sân bay vũ trụ Phú Quốc, nơi AstroPod, con tàu với lớp vỏ bạc bóng loáng, đứng sừng sững dưới ánh nắng, phản chiếu như một viên ngọc. Nam nắm tay Yoon-ah, dẫn cô qua cánh cửa trượt tự động, bước vào khoang tàu với ghế da trắng êm ái và cửa sổ lớn mở ra tầm nhìn bao quát. Khi AstroPod cất cánh, tiếng động cơ êm ru hòa với nhịp tim của Nam, anh nhìn qua cửa sổ, thấy biển Phú Quốc lấp lánh xa dần, những con sóng trắng vỗ vào bờ như vẫy tay tạm biệt. Yoon-ah tựa đầu vào vai anh, mái tóc mềm mại chạm vào má, giọng thì thầm: "Anh, em thích cảm giác bay cùng anh. Nó làm em thấy tự do, như chỉ có hai ta trên bầu trời." Nam nắm chặt tay cô, ngón tay đan xen, cảm nhận sự mềm mại: "Em, chỉ vài giờ nữa, chúng ta sẽ đứng giữa Paris, dưới tháp Eiffel." AstroPod lướt qua tầng khí quyển, ánh sáng xanh lam của Trái Đất phản chiếu trong khoang, tạo không gian huyền ảo, như một giấc mơ tình yêu.
Họ hạ cánh tại sân bay Charles de Gaulle, trung tâm nhộn nhịp của Paris, nơi những chiếc máy bay và tàu vũ trụ đậu san sát, tiếng loa thông báo vang lên bằng tiếng Pháp, hòa quyện với mùi cà phê phin thoảng từ các quầy hàng. Nam kéo vali của Yoon-ah, bước qua nhà ga hiện đại với sàn kính lấp lánh, những bức tranh tường vẽ cảnh Paris cổ kính, từ Khải Hoàn Môn đến sông Seine. Yoon-ah chỉ tay về phía xa, nơi tháp Eiffel hiện lên mờ ảo trong làn sương sớm, giọng hào hứng: "Anh, nhìn kìa, đẹp quá! Em muốn đi dạo ở đó ngay." Nam mỉm cười, kéo cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm qua lớp váy lụa: "Em, chúng ta sẽ sớm đi dạo, nhưng anh phải đến Madrid trước để gặp các con." Họ lên xe limousine đen, băng qua những con phố lát đá của Paris, nơi các quán cà phê nhỏ tỏa hương bánh sừng bò và tiếng violin vang vọng từ những nghệ sĩ đường phố. Đến khách sạn Ritz Paris, mặt tiền tòa nhà lấp lánh ánh đèn vàng ấm áp, như một viên ngọc giữa lòng thành phố.
Trong căn phòng suite sang trọng, trần nhà chạm khắc hoa văn, ghế sofa bọc nhung đỏ, và ban công mở ra Quảng trường Vendôme, nơi những bồn hoa hồng đỏ rực tỏa hương ngào ngạt. Yoon-ah thả người xuống sofa, váy lụa xô lệch, để lộ bờ vai mịn màng và đường cong cổ tinh tế. Cô nắm tay Nam, giọng dịu dàng, mang chút lưu luyến: "Anh, anh đi Madrid cẩn thận nhé. Em sẽ dạo sông Seine, mua vài món quà, và đợi anh về." Nam quỳ trước cô, vuốt tóc, ngón tay lướt qua gò má, cảm nhận sự mềm mại: "Em, anh sẽ về sớm, chỉ một ngày thôi. Em cứ tận hưởng Paris, nhưng nhớ giữ sức để đi Monaco với anh." Yoon-ah cười, kéo anh vào một nụ hôn dài, môi cô mềm mại, mang hương vị ngọt ngào của son môi: "Anh, em hứa. Nhớ các con giúp em." Nam gật, đứng dậy, cảm nhận hơi ấm từ nụ hôn, lòng trĩu nặng khi nghĩ đến cuộc gặp với Leonor, người vợ cũ luôn giữ khoảng cách.
Nam rời khách sạn, đi bộ qua những con phố lát đá, nơi mùi bánh mì nướng hòa quyện với hương hoa oải hương từ các cửa hàng. Anh đến ga Gare de Lyon, nơi tàu cao tốc TGV sáng bóng chờ sẵn, thân tàu bạc phản chiếu ánh nắng. Nam bước lên khoang hạng nhất, ghế da êm ái, không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng rì rì của tàu. Khi TGV lướt qua những cánh đồng lúa mì vàng óng, qua những ngôi làng cổ với mái ngói đỏ, Nam nhắm mắt, nghĩ về Isabella và Sofía Letizia, lòng bâng khuâng xen lẫn lo lắng về thái độ của Leonor. Tàu dừng ở Barcelona, Nam chuyển sang tàu AVE, ghế da vẫn êm ái, cửa sổ mở ra những ngọn đồi Tây Ban Nha phủ đầy cỏ xanh. Khi hoàng hôn buông xuống, ga Atocha ở Madrid hiện ra, ánh đèn vàng chiếu sáng những cột đá cẩm thạch. Nam hít sâu, bước xuống tàu, lòng lẫn lộn giữa niềm vui sắp gặp con và nỗi lo về sự lạnh nhạt của Leonor.
Cung điện Hoàng gia Tây Ban Nha hiện lên, những cột đá cẩm thạch trắng lấp lánh dưới ánh đèn, như một pháo đài cổ kính giữa lòng Madrid. Cận vệ dẫn Nam qua hành lang dài, sàn đá hoa láng bóng vang tiếng bước chân, những bức tranh hoàng gia treo trên tường kể câu chuyện vương triều Tây Ban Nha. Ánh đèn chùm pha lê chiếu sáng lung linh, tạo bóng đổ mềm mại trên tường. Trong phòng khách, Leonor, đứng cạnh cửa sổ lớn nhìn ra vườn hoàng gia, mặc váy xanh hoàng gia ôm sát, mái tóc vàng buộc cao, khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp quý phái. Isabella mặc váy hồng tung bay, chạy đến, ôm chặt chân Nam, giọng trong trẻo: "Bố, bố đến rồi! Con chờ bố mãi!" Nam quỳ xuống, ôm con vào lòng, cảm nhận hơi ấm nhỏ bé, mùi sữa thoang thoảng từ tóc con: "Isabella, bố nhớ con nhiều lắm." Anh bước đến nôi gỗ chạm khắc hoa văn, bế Sofía Letizia, hôn lên má bé, cảm nhận làn da mềm mại: "Sofía, con lớn thật rồi, xinh như mẹ." Leonor khoanh tay, giọng đều, lạnh nhạt: "Anh, theo thỏa thuận ly hôn, anh chỉ được thăm con một thời gian ngắn. Đừng ở lại lâu." Nam gật, giọng nhẹ nhàng: "Em, anh hiểu. Cảm ơn em đã cho anh gặp các con."
Nam ngồi xuống thảm lông trắng dày, trải rộng dưới bàn gỗ cổ, chơi với Isabella. Cô bé cầm búp bê vải, đôi tay nhỏ bé múa may, giọng hào hứng: "Bố, con đặt tên búp bê là Astro, vì bố làm tàu bay trên trời." Nam cười, vuốt tóc con, sợi tóc mềm mại trượt qua ngón tay: "Isabella, con thông minh lắm. Mai sau con muốn lái AstroPod với bố không?" Isabella gật đầu, khuôn mặt rạng rỡ: "Con muốn, bố! Bố kể chuyện tàu bay đi!" Nam kể về chuyến bay từ Phú Quốc, giọng chậm rãi, mô tả từng đám mây trắng lướt qua cửa sổ AstroPod, khiến Isabella cười khúc khích. Anh bế Sofía, ru bé nhẹ nhàng, cảm nhận nhịp thở đều đều, lòng trào dâng tình yêu cha con. Leonor đứng xa, kiểm tra đồng hồ đeo tay bằng vàng, giọng lạnh: "Anh, thời gian sắp hết rồi." Nam gật, cố giữ nụ cười vì các con, nhưng lòng nặng trĩu trước sự lạnh lùng của Leonor.
Khi hoàng hôn tắt, ánh sáng cam đỏ chiếu qua cửa sổ lớn, nhuộm vàng căn phòng ngủ trẻ em với bức tường sơn màu pastel và những ngôi sao dạ quang lấp lánh như bầu trời đêm. Nam đặt Isabella vào giường lụa trắng, đắp chăn mỏng, vuốt tóc con, giọng dịu dàng: "Ngủ ngon nhé, Isabella. Bố yêu con." Cô bé ngáp, ôm búp bê, giọng ngái ngủ: "Bố, mai quay lại nhé?" Nam hôn trán con, lòng đau nhói như bị xé ra: "Bố sẽ cố, con yêu." Anh đặt Sofía vào nôi gỗ, vuốt má bé, cảm nhận hơi thở nhỏ bé, mùi sữa thoang thoảng khiến anh muốn ôm con mãi. Leonor bước vào, kiểm tra các con, ánh đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt cô, lộ vẻ căng thẳng, như thể sự hiện diện của Nam là một gánh nặng. Cô quay sang anh, giọng lạnh như băng, từng từ sắc bén, cắt vào lòng Nam: "Anh, các con đã ngủ. Anh về đi, đừng ở lại lâu hơn quy định. Anh biết thỏa thuận ly hôn rõ ràng mà." Nam đứng dậy, cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng trĩu nặng, như bị đẩy ra khỏi thế giới của các con. Anh gật đầu, không đáp, bước ra khỏi phòng, tiếng giày vang trên sàn đá hoa như nhắc nhở sự xa cách. Mỗi bước chân là một lần anh tự nhủ phải mạnh mẽ, nhưng cảm giác cô đơn bao trùm, như thể cung điện này không còn là nơi anh thuộc về.
Ra đến đại sảnh cung điện, ánh đèn chùm pha lê chiếu sáng rực rỡ, những bức tranh hoàng gia trên tường kể câu chuyện vương triều, mỗi khung tranh như một lời nhắc về lịch sử nặng nề. Sàn đá hoa lạnh lẽo vang lên tiếng bước chân của Nam, không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua cửa sổ. Letizia xuất hiện từ cầu thang xoắn bằng gỗ mun, mặc váy lụa đen dài, ôm sát cơ thể, làm nổi bật đường cong vẫn quyến rũ dù mang dấu vết thời gian. Mái tóc bạc buộc thấp, vài sợi lòa xòa trên gò má, toát lên vẻ quý phái của cựu nữ hoàng. Cô mỉm cười, bước đến gần, giọng ấm áp, mang chút thân mật, như kéo Nam vào một ký ức cũ: "Nam, lâu quá không gặp. Công việc của cậu thế nào? AstroViet vẫn dẫn đầu chứ?" Nam cúi đầu nhẹ, đáp lịch sự, cố giấu cảm xúc rối bời: "Mẹ, mọi thứ ổn, vừa kiểm tra Cảng Vũ trụ Châu Á Số 1 . Mẹ khỏe không?" Letizia đặt tay lên vai anh, ngón tay mềm mại, khẽ run, như truyền đi một tín hiệu kín đáo: "Nam, tôi khỏe, nhưng thấy cậu thế này, tôi nhớ những lần trò chuyện trước đây . Cậu vẫn cuốn hút như ngày ấy." Giọng cô trầm xuống, mang chút khao khát, ánh sáng từ đèn chùm chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đường nét vẫn sắc sảo.
Letizia bất ngờ nắm tay Nam, ngón tay đan chặt, kéo anh vào góc khuất sau bức rèm đỏ dày, nơi ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn tường bằng đồng tạo bóng đổ dài trên sàn đá cẩm thạch. Không gian chật hẹp, mùi hương nước hoa của Letizia, một hỗn hợp của hoa nhài và gỗ đàn hương, hòa quyện với không khí cung điện, tạo cảm giác cấm kỵ, như thể họ đang bước vào một thế giới bí mật. Cô đứng sát anh, ngực chạm vào ngực Nam, hơi thở ấm nóng phả lên cổ, mang theo hương rượu vang đỏ Tây Ban Nha: "Nam, tôi muốn cậu, ngay bây giờ, ngay tại đây, trong cung điện này." Nam ngập ngừng, lòng giằng xé giữa lý trí và dục vọng, nhưng sự đụng chạm của Letizia, hơi thở gấp gáp và bàn tay mềm mại của cô, khiến anh không thể kháng cự. Anh đáp lại bằng nụ hôn sâu, môi cô mềm mại, nóng bỏng, mang vị ngọt ngào của rượu vang, như kéo anh vào một cơn say. Letizia cởi áo vest Nam, ngón tay run run kéo áo sơ mi, từng cúc áo bật ra, để lộ lồng ngực săn chắc, cơ bắp căng lên dưới ánh sáng mờ. Nam kéo dây kéo váy Letizia, lụa trượt xuống sàn như dòng nước, để lộ cơ thể vẫn quyến rũ, làn da mịn màng, núm vú hồng nhạt căng tròn, eo thon thắt, và lồn mịn màng lấp lánh nước lồn.
Nam hôn cổ cô, môi lướt chậm rãi xuống xương quai xanh, cảm nhận làn da ấm áp dưới môi. Anh ngậm núm vú, lưỡi xoáy nhẹ, từng vòng chậm rãi, cảm nhận sự căng cứng, trong khi tay vuốt qua eo, xuống hông, chạm vào lồn ướt át. Ngón tay anh xoáy sâu, cảm nhận sự ấm nóng, nước lồn chảy ra, thấm ướt tay, nhỏ giọt xuống sàn đá cẩm thạch, tạo thành những vệt lấp lánh. Letizia rên khẽ, giọng khàn, đầy khao khát: "Nam, cậu làm tôi run lên, như thiêu đốt tôi." Cô cởi quần Nam, ngón tay mềm mại nắm dương vật 20 cm cương cứng, vuốt chậm rãi, cảm nhận từng đường gân nổi lên, đầu dương vật lấp lánh chất lỏng. "Nam, cậu mạnh mẽ quá, như lần trước," cô thì thầm, ngón tay siết nhẹ, kéo dài từng động tác, như muốn khắc sâu cảm giác vào cơ thể.
Nam đẩy Letizia tựa vào tường đá lạnh, hơi thở cả hai hòa quyện, nóng rực trong không gian kín. Anh nâng một chân cô, quấn quanh hông mình, cảm nhận da thịt ấm áp, mềm mại. Dương vật anh chạm vào lồn cô, cọ sát chậm rãi, đầu dương vật lướt qua mép lồn ướt át, khiến Letizia rên lớn: "Nam, vào đi, tôi cần cậu, ngay bây giờ." Nam đâm dương vật vào, chậm rãi, từng cm, cảm nhận sự co bóp chặt chẽ, nước lồn thấm ướt gốc dương vật, chảy xuống đùi cô. Anh đẩy sâu, nhịp điệu chậm, mỗi cú đẩy như một nhịp thở, khiến bức rèm rung nhẹ, hòa nhịp với dục vọng. Letizia quấn chặt chân quanh hông anh, móng tay cào nhẹ lưng Nam, để lại những vệt đỏ mờ, như đánh dấu khoảnh khắc cấm kỵ. Cô rên lớn, giọng khàn, vang vọng trong không gian chật hẹp: "Nam, mạnh hơn, làm tôi tan chảy!" Nam tăng nhịp, tay bám vào hông cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy, nước lồn chảy xuống đùi, nhỏ giọt xuống sàn, lấp lánh dưới ánh đèn.
Họ di chuyển chậm rãi, kéo dài từng khoảnh khắc, như muốn hòa quyện hoàn toàn. Nam hôn ngực Letizia, lưỡi xoáy quanh núm vú, cảm nhận hơi thở gấp gáp của cô, mỗi nhịp thở như một lời mời gọi. Letizia siết chặt dương vật anh, lồn co bóp, như muốn giữ anh mãi. Họ đạt cực khoái, tinh trùng tràn ra, nóng bỏng, dính lên váy lụa đen trên sàn, hòa với nước lồn, tạo thành một bức tranh nhục dục trên đá cẩm thạch. Letizia tựa vào Nam, cơ thể run rẩy, giọng thì thầm: "Nam, cậu làm tôi sống lại, như lần trước, như thể thời gian ngừng trôi." Anh ôm cô, cảm nhận hơi ấm, lòng tràn ngập dục vọng và cảm giác cấm kỵ, như bước vào một bí mật không thể chia sẻ.
Tiếng rên của Letizia vang vọng qua hành lang, như một giai điệu cấm kỵ xuyên qua không gian tĩnh lặng của cung điện, như thể bức tường đá cũng rung lên theo nhịp điệu dục vọng. Leonor, từ phòng ngủ trẻ em, nghe thấy âm thanh lạ, bước nhanh ra đại sảnh, váy xanh hoàng gia phất phơ theo từng bước, đôi giày cao gót gõ mạnh trên sàn đá hoa, như nhịp tim dồn dập. Cô kéo mạnh bức rèm đỏ, ánh đèn mờ ảo chiếu lên cảnh Nam và Letizia trong tư thế thân mật, váy lụa đen và quần áo Nam vương vãi trên sàn, tinh trùng và nước lồn lấp lánh trên đá cẩm thạch. Leonor run rẩy, tay che miệng, giọng nghẹn ngào, gần như hét lên, nhưng bị kìm lại bởi sự sốc: "Anh... mẹ... sao hai người dám làm thế này trong cung điện, ngay nơi các con tôi ngủ?" Letizia hoảng, vội kéo váy lên, cố che cơ thể, ngón tay run run, giọng đứt quãng: "Leonor, con, mẹ xin lỗi... mẹ không kiểm soát được, mẹ không nghĩ nó đi xa thế này." Nam bình tĩnh, bước đến, nắm tay Leonor, cảm nhận bàn tay cô run rẩy, lạnh toát, như mang cả giận dữ và tổn thương: "Em, đừng giận. Tham gia với anh và mẹ, chúng ta có thể giải quyết chuyện này, để mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn." Leonor lùi lại, khuôn mặt đỏ bừng vì sốc và giận dữ, nhưng Nam giữ chặt, kéo cô vào góc khuất, ngón tay nhẹ nhàng cởi dây váy xanh, từng động tác chậm rãi, như kéo cô vào một thế giới mà cô vừa muốn chống cự vừa không thể thoát ra.
Váy Leonor trượt xuống sàn, để lộ cơ thể mảnh mai, làn da trắng mịn như sứ, núm vú hồng nhạt căng tròn, lồn mịn màng lấp lánh nước lồn dưới ánh đèn mờ ảo. Nam hôn ngực cô, môi lướt chậm qua núm vú, ngậm chặt, lưỡi xoáy nhẹ, từng vòng chậm rãi, cảm nhận sự căng cứng và hơi thở gấp gáp của cô. Tay anh chạm lồn, ngón tay xoáy sâu, cảm nhận nước lồn ướt át, chảy ra từng giọt, thấm ướt tay, nhỏ xuống sàn. Leonor rên, giọng run, mang cả giận dữ và khoái cảm, như bị xé toạc giữa lý trí và dục vọng: "Anh, mẹ, tôi không thể tin... chuyện này sai trái, nhưng sao tôi lại cảm thấy thế này?" Letizia định thần, bước đến, tay vuốt núm vú Leonor, ngón tay lướt nhẹ, mềm mại nhưng đầy chủ ý, giọng thì thầm, như an ủi nhưng cũng đầy kích thích: "Con, thả lỏng đi, mẹ và Nam sẽ làm con quên đi mọi giận dữ, chỉ còn khoái cảm." Nam quỳ xuống, bú lồn Leonor, lưỡi xoáy sâu, cảm nhận vị mặn ngọt, nước lồn chảy ra, thấm ướt môi anh, chảy xuống cằm, nhỏ giọt xuống sàn. Leonor tựa vào bức rèm, cơ thể cong lên, tay bám chặt vai Nam, móng tay cắm vào da anh, tiếng rên kìm nén vang lên, hòa vào không gian chật hẹp. Cô đạt cực khoái, hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy, nước lồn chảy xuống đùi, lấp lánh như những viên ngọc dưới ánh đèn.
Nam đứng dậy, dương vật cương cứng, lấp lánh nước lồn, đầu dương vật đỏ rực, như sẵn sàng hòa quyện vào cơ thể Leonor. Anh đâm vào lồn cô, chậm rãi, từng cm, cảm nhận sự co bóp chặt chẽ, nước lồn thấm ướt gốc dương vật, chảy xuống sàn. Leonor rên lớn, giọng run: "Anh, tôi không muốn... nhưng sao lại thế này... tôi không dừng được." Nam đẩy sâu, nhịp điệu chậm, mỗi cú đẩy như một nhịp thở, khiến cơ thể cô rung lên, bức rèm đỏ rung nhẹ theo từng chuyển động. Letizia vuốt hông con gái, ngón tay lướt qua làn da, thì thầm: "Leonor, con đẹp quá, cứ thả lỏng, để mẹ và Nam đưa con lên đỉnh." Nam chuyển sang lồn Letizia, đẩy mạnh, cảm nhận sự ấm nóng, nước lồn chảy ra, thấm ướt tay anh, nhỏ xuống sàn, hòa với tinh trùng và nước lồn từ trước. Leonor, vẫn thở gấp, kích thích núm vú mẹ, ngón tay run run, như bị cuốn vào cơn lốc dục vọng, không thể dừng lại dù lòng đầy giận dữ và bối rối. Nam luân phiên quan hệ, nhịp điệu chậm, kéo dài từng khoảnh khắc, mỗi cú đẩy như khắc sâu vào cơ thể cả hai. Hơi thở cả ba hòa quyện, nóng rực trong không gian kín, tiếng rên của Letizia và Leonor đan xen, như một bản giao hưởng nhục dục. Tinh trùng và nước lồn trộn lẫn, rơi xuống sàn đá cẩm thạch, tạo thành những vệt lấp lánh, như một bức tranh cấm kỵ dưới ánh đèn mờ ảo. Cả ba đạt cực khoái, cơ thể run rẩy, Letizia ôm Leonor, giọng khàn, đầy lo lắng nhưng vẫn mang chút thỏa mãn: "Con, giữ bí mật này nhé, vì gia đình chúng ta, vì các con của con."
Leonor, thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi run rẩy, đẩy Nam ra, giọng lạnh nhưng vẫn run, như thể khoái cảm và giận dữ đang tranh đấu: "Anh, rời cung điện ngay. Tôi không muốn thấy anh nữa, không bao giờ muốn thấy lại cảnh này." Nam gật, chỉnh quần áo, áo sơ mi nhàu nhĩ dính mùi cơ thể, giọng nhẹ nhàng nhưng trĩu nặng: "Em, anh sẽ đi. Cảm ơn em vì các con." Anh bước ra đại sảnh, ánh trăng chiếu qua cửa sổ lớn, làm bóng anh đổ dài trên sàn đá hoa. Nam nhìn lại cung điện, lòng trĩu nặng vì xung đột với Leonor, nhưng ấm áp khi nhớ đến nụ cười của Isabella và hơi thở nhỏ bé của Sofía. Ra đến ga Atocha, anh lên tàu AVE, chuẩn bị quay về Paris. Nam nhắn Yoon-ah: "Em, anh về Paris ngay. Nhớ em nhiều lắm." Tàu lướt qua màn đêm, ánh đèn pha cắt qua bóng tối, Nam chìm vào suy nghĩ, khao khát trở lại bên Yoon-ah và tiếp tục hành trình châu Âu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip