Chương 244: Độc quyền
Sáng sớm ngày 30 tháng 8, ánh nắng đầu thu len qua những ô cửa sổ cao của tòa án liên bang ở Manhattan, chiếu lên những hàng ghế gỗ sồi bóng loáng, được lau sạch đến mức phản chiếu ánh sáng. Không khí trong phòng xử nặng nề, pha lẫn sự căng thẳng của một vụ kiện có thể định hình lại ngành không gian toàn cầu. Những người tham dự, từ luật sư, phóng viên, đến quan sát viên, ngồi chật kín, thì thầm với nhau, tạo nên một âm thanh nền như tiếng sóng vỗ. Nam, 38 tuổi, xuất hiện trong bộ vest đen may đo hoàn hảo, vải lụa cao cấp ôm sát cơ thể, mái tóc vuốt gọn, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng toát lên khí chất quyết đoán. Anh ngồi sau bàn bị cáo, tay đặt nhẹ trên tập tài liệu dày, thỉnh thoảng kiểm tra đồng hồ vàng trắng đeo trên cổ tay, ánh kim lấp lánh dưới ánh đèn phòng xử. Bên cạnh anh là Komuro Kei, khoảng 30 tuổi, trong bộ vest xám tro thanh lịch, cà vạt xanh đậm được thắt tỉ mỉ, đôi tay lật giở tài liệu pháp lý với sự tập trung tuyệt đối, từng động tác đều toát lên sự tự tin của một luật sư dày dạn kinh nghiệm.
Ở hàng ghế khán giả, Komuro Mako, cũng khoảng 30 tuổi, diện một chiếc váy công sở xanh navy bó sát, tôn lên dáng người thanh mảnh. Mái tóc đen dài của cô được búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần, đôi bông tai ngọc trai nhỏ lấp lánh mỗi khi cô nghiêng đầu. Mako ngồi thẳng lưng, đôi tay đan chặt trên đùi, nở nụ cười động viên mỗi khi Kei quay lại tìm cô giữa đám đông. Cô nắm chặt một chiếc khăn tay nhỏ, như để kìm nén sự hồi hộp, lòng tự hào xen lẫn lo lắng khi chứng kiến chồng mình đối mặt với một trong những phiên tòa quan trọng nhất trong sự nghiệp. Các phóng viên, với máy ảnh và máy quay, liên tục ghi lại từng khoảnh khắc, ánh đèn flash chớp nháy như muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của sự kiện. Một nhóm nhà báo thì thầm về chiến thắng gần đây của AstroViet với hợp đồng tàu vận tải liên hành tinh, khiến giá trị công ty tăng vọt.
Thẩm phán, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt khắc khổ, mặc áo choàng đen uy nghiêm, bước vào phòng xử, khiến mọi người im lặng. Ông gõ búa, âm thanh vang vọng như một lời khẳng định quyền lực: "Hôm nay, chúng ta xét xử vụ kiện chống độc quyền liên quan đến công nghệ động cơ nhiệt hạch của AstroViet. Xin mời bên bị cáo trình bày." Kei đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, hít một hơi sâu, rồi bắt đầu với giọng nói trầm ổn, rõ ràng, vang vọng khắp phòng: "Thưa quý tòa, AstroViet đã dành nhiều năm, cùng với nguồn lực khổng lồ và sự sáng tạo không ngừng, để phát triển công nghệ động cơ nhiệt hạch, một bước đột phá không chỉ cho chúng tôi mà còn cho toàn ngành không gian. Công nghệ này là tài sản trí tuệ độc quyền, được bảo vệ hợp pháp, và không hề cản trở sự cạnh tranh công bằng. AstroViet đã hợp tác với các đối tác quốc tế, mang lại lợi ích cho toàn cầu, thúc đẩy ngành không gian tiến xa hơn."
Luật sư bên nguyên, một người đàn ông trung niên với bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, đứng dậy, giọng nói gay gắt, đầy thách thức: "Thưa tòa, AstroViet đã kiểm soát thị trường vận tải liên hành tinh, từ chối chia sẻ công nghệ động cơ nhiệt hạch, gây thiệt hại nghiêm trọng cho các đối thủ cạnh tranh. Hành vi này vi phạm luật chống độc quyền và cần bị ngăn chặn ngay lập tức." Kei không nao núng, đáp lại với sự tự tin sắc bén, từng câu nói được chuẩn bị kỹ lưỡng: "Thưa tòa, các đối thủ của AstroViet có quyền tự do nghiên cứu và phát triển công nghệ riêng. Yêu cầu chia sẻ tài sản trí tuệ của chúng tôi là không hợp lý, tương tự như yêu cầu một nghệ sĩ giao nộp bản thảo sáng tạo của mình. Hợp đồng của AstroViet với các đối tác quốc tế, như Trung Quốc, là minh chứng rõ ràng cho sự cạnh tranh công bằng, mang lại lợi ích chung cho ngành không gian."
Cuộc tranh luận kéo dài suốt bốn giờ, với Kei trình bày các dẫn chứng chi tiết, từ quá trình phát triển động cơ nhiệt hạch đến các hợp đồng quốc tế của AstroViet. Anh sử dụng ngôn ngữ pháp lý chính xác, kết hợp với những ví dụ thực tế, như cách AstroViet đã mở ra các tuyến vận tải liên hành tinh đến Mặt Trăng và sao Hỏa, tạo cơ hội cho các quốc gia khác tham gia vào cuộc đua không gian. Mako, từ hàng ghế khán giả, nắm chặt khăn tay, lòng tự hào dâng trào khi thấy chồng mình điều khiển phiên tòa như một nhạc trưởng tài ba. Cô thì thầm với một người bạn bên cạnh: "Kei đã chuẩn bị cả tháng cho ngày hôm nay. Anh ấy sẽ làm được." Nam, ngồi cạnh Kei, ghi chú cẩn thận trên một cuốn sổ da, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng khi Kei đưa ra những lập luận sắc bén. Anh nghĩ về những ngày làm việc muộn với Kei, những đêm thức khuya tại văn phòng Lowenstein Sandler LLP, và cả khoảnh khắc lén lút với Mako.
Khi thẩm phán yêu cầu tạm nghỉ, Nam nghiêng người, thì thầm với Kei: "Kei, anh đang làm rất tốt. Luật sư bên nguyên không có cửa thắng." Kei mỉm cười nhẹ, lau mồ hôi trên trán: "Nam, cảm ơn anh. Tài liệu anh cung cấp rất chi tiết, giúp tôi tự tin hơn." Mako, từ hàng ghế khán giả, vẫy tay nhẹ với Kei, gửi một nụ cười ấm áp. Sau giờ nghỉ, Kei tiếp tục với lập luận cuối cùng, giọng nói đầy sức thuyết phục: "Thưa tòa, AstroViet không chỉ bảo vệ quyền lợi của mình mà còn bảo vệ tương lai của ngành không gian. Nếu chúng tôi bị buộc chia sẻ công nghệ, động lực sáng tạo sẽ bị triệt tiêu, và toàn ngành sẽ chịu thiệt hại. Chúng tôi không độc quyền thị trường, mà mở ra cơ hội cho tất cả." Thẩm phán lắng nghe, ghi chép cẩn thận, khuôn mặt không để lộ cảm xúc.
Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, thẩm phán gõ búa, giọng vang vọng: "Tòa bác bỏ cáo buộc chống độc quyền. AstroViet không có nghĩa vụ chia sẻ công nghệ động cơ nhiệt hạch với bất kỳ bên nào. Phiên tòa kết thúc." Phòng xử bùng nổ tiếng vỗ tay từ đội ngũ AstroViet và những người ủng hộ. Nam đứng bật dậy, vỗ mạnh vai Kei, nụ cười rạng rỡ: "Kei, anh xuất sắc! AstroViet nợ anh một chiến thắng lớn lao!" Mako chạy từ hàng ghế khán giả đến, ôm chặt chồng, giọng nghẹn ngào vì xúc động: "Kei, em biết anh sẽ làm được. Em tự hào về anh!" Kei ôm lại vợ, cười rạng rỡ: "Mako, cảm ơn em đã ở đây, cổ vũ anh." Nam chen vào, giọng đầy phấn khích: "Mako, Kei là người hùng của AstroViet hôm nay, nhưng sự cổ vũ của cô cũng đóng vai trò quan trọng."
Các phóng viên vây quanh, máy ảnh chớp liên tục, ghi lại khoảnh khắc chiến thắng. Một nhà báo hỏi Nam: "Thưa ông Nam, chiến thắng này có ý nghĩa gì với AstroViet?" Nam đáp, giọng trầm ổn: "Đây là minh chứng cho sự sáng tạo và nỗ lực của AstroViet. Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa ngành không gian tiến xa hơn." Tin tức về chiến thắng lan nhanh trên các phương tiện truyền thông, với các tiêu đề ca ngợi AstroViet và tài năng của Komuro Kei. Nam lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Beatrice ở Phú Quốc: "Beatrice, chúng ta thắng kiện. Hãy chuẩn bị một thông cáo báo chí thật hoành tráng!" Anh nghĩ đến Yoon-ah, đang chờ anh ở Phú Quốc, và cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập lòng.
Tối cùng ngày, ánh đèn vàng dịu nhẹ của nhà hàng Le Bernardin phủ lên không gian sang trọng, với những bức tường kính cao từ sàn đến trần, nhìn ra sông Hudson lấp lánh ánh sáng của Manhattan. Những chiếc bàn tròn phủ khăn lụa trắng được sắp xếp tinh tế, mỗi bàn được trang trí bằng một bình hoa lan nhỏ, tỏa hương thơm nhẹ. Nam, trong chiếc sơ mi trắng cởi hai cúc trên, lộ ra vòm ngực săn chắc, ngồi đối diện Komuro Kei và Mako tại một bàn tròn gần cửa sổ. Kei, trong sơ mi xanh nhạt, tóc hơi rối sau một ngày dài, nâng ly rượu vang đỏ, giọng phấn khởi: "Nam, hôm nay là một ngày tuyệt vời cho AstroViet. Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi, cho tôi cơ hội dẫn dắt vụ kiện này." Mako, diện một chiếc váy lụa đỏ bó sát, tôn lên đường cong hoàn hảo, nở nụ cười rạng rỡ: "Nam, Kei đã làm việc không ngừng nghỉ, cả tháng trời chỉ để chuẩn bị cho phiên tòa. Tôi thật sự tự hào về anh ấy."
Nam nâng ly, ánh sáng từ đèn chùm pha lê phản chiếu trên ly rượu, tạo thành những tia sáng lấp lánh: "Kei, Mako, chiến thắng này không chỉ là của AstroViet mà còn là của hai người. Sự sắc bén của Kei và sự cổ vũ của Mako đã làm nên kỳ tích hôm nay. Nào, hãy nâng ly vì tương lai của ngành không gian!" Cả ba chạm ly, tiếng thủy tinh va nhau vang lên giòn giã, như một lời khẳng định cho niềm vui chung. Bữa tối bắt đầu với món khai vị là sò điệp nướng, lớp vỏ sò lấp lánh dưới ánh đèn, hương thơm của bơ tan chảy hòa quyện với thảo mộc, lan tỏa khắp bàn. Nam nhấp một ngụm rượu vang, cảm nhận vị chát nhẹ lan trên đầu lưỡi, rồi kể lại khoảnh khắc trong tòa án: "Kei, khi anh đưa ra lập luận về hợp đồng quốc tế, tôi thấy luật sư bên nguyên lúng túng rõ. Anh đã làm họ không còn đường phản bác. Thật sự ấn tượng!"
Kei cười khiêm tốn, đặt ly rượu xuống: "Nam, đó là công sức của cả đội ngũ. Anh đã cung cấp những tài liệu chi tiết, từ bản thiết kế động cơ nhiệt hạch đến hợp đồng với các đối tác quốc tế. Những thứ đó giúp tôi xây dựng lập luận vững chắc." Mako đặt tay lên tay chồng, giọng dịu dàng: "Kei, anh khiêm tốn quá. Em ngồi trong tòa án, thấy anh điều khiển phiên tòa như một người chỉ huy. Thật sự tuyệt vời." Nam gật đầu, bổ sung: "Mako, cô nói đúng. Kei hôm nay như một chiến binh trên chiến trường pháp lý. AstroViet may mắn có anh ấy.".
Khi món chính—cá hồi áp chảo với sốt chanh dây, được trang trí bằng những lá húng quế tươi—được dọn lên, hương thơm nồng nàn khiến cả ba tạm dừng trò chuyện để thưởng thức. Nam cắn một miếng cá hồi, cảm nhận vị ngọt mềm tan trong miệng, rồi chuyển sang chủ đề nghiêm túc, giọng trầm xuống: "Kei, AstroViet đang phát triển nhanh hơn bao giờ hết, với các dự án như Cảng Vũ trụ Châu Á Số 1 và thành phố Yoona trên sao Hỏa. Nhưng chúng tôi cũng đối mặt với nhiều thách thức pháp lý, như vụ kiện hôm nay. Tôi muốn mời anh đảm nhận vai trò trưởng phòng pháp lý, chuyển đến Phú Quốc làm việc trực tiếp với tôi. AstroViet sẽ cung cấp mọi thứ anh cần—một ngôi nhà thoải mái, đội ngũ hỗ trợ mạnh mẽ, và cơ hội để anh định hình tương lai của tập đoàn."
Kei ngừng ăn, đặt dao nĩa xuống, suy nghĩ một lúc lâu, khuôn mặt lộ vẻ cân nhắc. Anh nhìn sang Mako, như muốn tìm ý kiến của cô: "Nam, đây là một lời đề nghị rất hấp dẫn. Tôi đồng ý, nhưng tôi cần bàn thêm với Mako về việc rời New York. Đây là một quyết định lớn, liên quan đến cả cuộc sống của chúng tôi." Mako mỉm cười nhẹ, đặt tay lên tay chồng, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: "Nam, Kei, tôi hiểu tầm quan trọng của AstroViet, và tôi ủng hộ sự nghiệp của Kei. Nhưng New York là nhà của chúng tôi, nơi chúng tôi xây dựng cuộc sống. Chúng tôi sẽ cân nhắc kỹ, nhưng tôi vẫn muốn ở lại đây."
Nam gật đầu, nụ cười không đổi, giọng chân thành: "Kei, Mako, tôi tôn trọng quyết định của hai người. AstroViet cần tài năng như anh, Kei, nhưng tôi không muốn gây áp lực. Hãy suy nghĩ thêm, chúng ta có thời gian." Bữa tối tiếp tục trong không khí thân mật, với những câu chuyện về phiên tòa, về những ngày làm việc muộn tại văn phòng Lowenstein Sandler, và cả những dự án đầy tham vọng của AstroViet. Nam liên tục rót thêm rượu vang đỏ cho Kei, ly này nối ly kia, mùi rượu nồng nàn lan tỏa. Kei, vốn không quen uống nhiều, bắt đầu ngà say, giọng nói chậm lại, hơi líu lo: "Nam, rượu này... mạnh thật, tôi thấy hơi quay rồi. Có lẽ tôi uống quá nhiều rồi." Nam cười lớn, vỗ vai anh: "Kei, hôm nay là ngày vui, cứ để mình tận hưởng đi! Chúng ta không thường xuyên được ăn mừng như thế này."
Mako lo lắng, nắm tay chồng, giọng nhẹ nhàng: "Nam, tôi nghĩ Kei uống đủ rồi. Tôi nên đưa anh ấy về nghỉ." Nam đặt tay lên vai cô, ngón tay lướt nhẹ qua lớp lụa đỏ, giọng trầm xuống, mang chút ẩn ý: "Mako, để Kei thư giãn một chút. Chúng ta còn chưa nói hết chuyện. Tôi muốn nghe thêm về cuộc sống của hai người ở New York." Mako đỏ mặt, cảm nhận hơi ấm từ tay Nam, nhưng cô không rút tay lại, chỉ khẽ gật đầu, như thể bị cuốn vào không khí thân mật của buổi tối.
Nam dẫn Kei và Mako vào một phòng VIP riêng của Le Bernardin, nơi ánh sáng vàng nhạt từ đèn chùm pha lê phủ lên không gian, tạo cảm giác ấm cúng nhưng đầy bí mật. Căn phòng nhỏ, với một chiếc sofa da trắng kem mềm mại nằm sát bức tường kính, nhìn ra ánh đèn lấp lánh của Manhattan, như những vì sao lạc giữa đô thị. Một chiếc bàn gỗ óc chó bóng loáng được đặt giữa phòng, bên trên là một bình hoa hồng đỏ thắm, hương thơm nồng nàn lan tỏa, hòa quyện với mùi rượu vang còn vương trên không khí. Kei, say rượu, gục xuống sofa, đầu ngả ra sau, đôi tay buông thõng, hơi thở đều đặn, chìm vào giấc ngủ sâu, không còn nhận thức được xung quanh. Tiếng ngáy nhẹ của anh hòa lẫn với âm thanh khe khẽ của thành phố bên ngoài, tạo nên một bức tường vô hình ngăn cách anh với những gì sắp diễn ra.
Nam đóng cửa phòng, tiếng khóa cửa kêu nhẹ, như một lời thì thầm khẳng định sự cô lập khỏi thế giới bên ngoài. Anh quay lại, nhìn Mako đứng đó, chiếc váy lụa đỏ bó sát tôn lên từng đường cong mềm mại, từ vòng eo thon thả đến đôi chân thon dài. Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da cô như phát sáng, mái tóc đen hơi rối, rơi xuống vai, tạo nên một vẻ đẹp hoang dại đầy cuốn hút. Nam bước đến gần, giọng nói trầm khàn, mang tính thì thầm: "Mako, để Kei nghỉ ngơi. Em và anh nói chuyện riêng một chút, được chứ?" Mako, đỏ mặt, liếc nhìn chồng đang ngủ, giọng run rẩy: "Nam, anh quá táo bạo. Kei ở ngay đây... Nếu anh ấy tỉnh dậy thì sao? Chúng ta không nên..." Nhưng cô không lùi lại, đôi tay đan chặt trước ngực, như muốn kìm nén dục cảm xúc đang trào dâng.
Nam cười nhẹ, kéo Mako ngồi lên đùi mình, ngay sát mép bàn gỗ, cảm nhận cơ thể cô ấm áp qua lớp lũa mỏng. Hương nước hoa của Mako, một mùi hương ngọt ngào pha chút gỗ đàn hương, hòa quyện với mùi da thịt cô, khiến anh hít thở sâu, như muốn nuốt trọn hương vị cấm đoán ấy. Anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng ban đầu, rồi sâu dần, lưỡi quấn lấy nhau, khám phá từng khoảnh khắc của nhau nở. Mako rên khe khẽ, tay bám vào vai Nam, móng tay cọ nhẹ vào lớp áo sơ mi, để lại những vệt đỏ mờ nhạt. Cô thì thầm, giọng điệu như van xin n: "Nam, nguy hiểm quá... Chúng ta không thể... Nhưng anh làm em không kìm được." Nam không đáp lại bằng lời, chỉ hôn sâu hơn, tay anh lướt qua lớp váy lụa, nâng niu bầu ngực cô, cảm nhận núm vú cương cứng dưới đầu ngón tay, như hai viên ngọc trai nhỏ đang chờ đợi sự kích thích.
Anh kéo váy cô lên, chậm rãi, từng lớp lụa trượt qua đùi, để lộ đôi chân trắng mịn màng, rồi đến lớp nội y ren đen mỏng manh, ướt át bởi nước lồn đang chảy ra. Nam ngón tay lướt nhẹ qua lớp ren, cảm nhận độ ẩm thấm qua, rồi từ từ kéo nội y xuống, để lộ lồn hồng hào, lấp lánh dưới ánh đèn. Mako cắn môi chặt, cố kìm tiếng rên n, giọng run rẩy: "Nam, anh... anh làm em điên mất rồi..." Nam thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng bỏng: "Mako, em, Kei say rồi, không tỉnh dậy đâu. Chỉ chúng ta thôi, lén lút một chút, như lần trước. Em muốn anh, đúng không?" Anh kích thích cô bằng ngón tay, lướt qua môi lồn n, xâm nhập nhẹ nhàng, cảm giác nhận nước lồn chảy ra, ướt đẫm tay anh, tạo những âm thanh nhầy nhụa khe khẽ trong không gian tĩnh lặng.
Mako run lên, cơ thân thể co giật nhẹ, "Nam, nhẹ thôi... em không chịu nổi đâu..." Nam không vội, ngón tay anh di chuyển chậm rãi, xoay vòng, kích thích từng điểm nhạy cảm, khiến nước lồn chảy lồn càng nhiều, nhỏ giọt xuống bàn gỗ, tạo thành những vệt ướt lấp lánh. Anh cúi xuống, hôn lên đùi trong của cô, lưỡi lăn lăn trên làn da mịn màng, rồi tiến gần hơn, ngửi mùi hương ngậy của cô, ngọt ngào và đầy nhục dục. Mako thở hổn hển n, tay bám vào tóc Nam, như muốn kéo anh dừng lại nhưng lại không thể: "Nam, đừng... ở đó... em xấu hổ lắm..." Nhưng Nam không dừng, lưỡi anh chạm vào lồn cô, liếm nhẹ nhàng, cảm nhận vị ngọt mặn lan tỏa trên đầu lưỡi. Mako rên lớn hơn, phải cắn lấy tay mình để kìm tiếng, cơ thể cô cong lên, đạt cực khoái đầu tiên, nước lồn phun ra, ướt cả môi và cằm của Nam.
Anh đứng dậy, cởi quần áo sơ mi và quần tây, để lộ cơ thể săn chắc, dương vật cương cứng 20 cm, đầu óng ướt, sẵn sàng. Nam đẩy Mako nằm ngửa trên bàn gỗ, mép bàn lạnh giá chạm vào mông cô, khiến cô khẽ rùng mình lên. Anh cầm dương vật, cọ nhẹ lên lồn cô, để tinh trùng rỉ ra hòa lẫn với nước lồn, tạo cảm giác trơn tru. Mako thì thầm, giọng gần như van xin n: "Nam, nhẹ thôi... đừng để Kei nghe thấy..." Nam đâm vào, từng chậm rãi, cảm nhận lồn cô siết chặt quanh dương vật, như muốn nuốt trọn anh. Anh bắt đầu nhịp chậm, mỗi lần đẩy sâu đều, khiến Mako rên khẽ, tay bám chặt mép bàn, móng tay cào vào gỗ, để lại những vết xước mờ.
Họ làm tình trong không khí lén lút, tiếng thở hổn hển hòa lẫn với tiếng bàn gỗ rung khe khẽ. Nam tăng dần nhịp điệu, cảm nhận cơ thể Mako run lên từng đợt, nước lồn chảy ra, nhỏ xuống sàn, tạo những vệt dài lấp lánh. Mako đạt cực khoái lần thứ hai, cơ thân thể co giật mạnh, rên: "Nam, em... em ra nữa rồi..." Nam hôn lên ngực cô, nút lấy núm vú, cắn nhẹ, khiến cô rên lớn hơn: "Nam, anh mạnh quá... em không chịu nổi..." Anh tiếp tục, thay đổi tư thế, kéo cô ngồi lên bàn, để cô quấn chân quanh hông anh, dương vật đâm sâu hơn, chạm vào điểm nhạy cảm bên trong.
Họ làm tình thêm một lượt nữa, Nam nâng Mako lên, bế cô trong tay, đập mạnh vào lồn cô từ dưới lên, trong khi đứng giữa phòng. Mako bám chặt vai anh, móng tay cấn vào da, rên liên tục: "Nam, sâu quá... em... em sắp ra nữa..." Anh đặt cô xuống sofa, ngay cạnh Kei, tiếp tục đâm, cảm giác lén lút bên cạnh người chồng say ngủ khiến cả hai càng thêm hứng thú. Mako đạt cực khoái lần thứ ba, nước lồn phun mạnh, ướt cả sofa. Nam cũng đạt cực khoái đầu tiên, tinh trùng bắn sâu vào trong, hòa lẫn với nước lồn, chảy ra ngoài, để lại vệt ướt trên da cô.
Nhưng họ không dừng lại. Nam nghỉ một lát, hôn khắp cơ thể Mako, từ cổ xuống ngực, rồi xuống bụng, kích thích cô trở lại. Anh thì thầm: "Mako, em quá ngọt ngào, anh muốn em thêm lần nữa." Mako thở hổn hển, giọng yếu ớt: "Nam, em kiệt sức rồi... nhưng em muốn anh..." Anh kéo cô quỳ trên sàn, từ phía sau, đâm dương vật vào lồn cô, nhịp điệu mạnh mẽ, nhanh hơn. Mako rên lớn, phải cắn vào gối sofa để kìm tiếng, cơ thể cô run lên từng đợt. Họ đạt cực khoái cùng lúc, tinh trùng và nước lồn hòa quyện, chảy xuống đùi cô, tạo thành một vũng nhỏ trên sàn.
Họ tiếp tục thêm hai lượt nữa, thay đổi tư thế từ trên bàn gỗ sang sofa, rồi đứng dựa vào tường kính, nhìn ra Manhattan. Mỗi lần, Nam đều chậm rãi kéo dài khoảnh khắc, kích thích từng điểm nhạy cảm của Mako, khiến cô đạt cực khoái liên tiếp, cơ thể mềm nhũn trong tay anh. Cuối cùng, sau lần thứ sáu, Mako nằm dài trên bàn, mồ hôi thấm đẫm, tóc rối bù, váy lụa nhàu nhĩ, thở hổn hển: "Nam, anh làm em điên mất rồi... em không còn sức nữa..." Nam, cũng mồ hôi nhễ nhại, hôn lên trán cô, giọng trầm: "Mako, em thật sự quá tuyệt vời. Đây là bí mật của chúng ta."
Nam lấy khăn giấy từ hộp trên bàn, lau sạch cơ thể cho Mako, từ lồn ướt đẫm lên đến ngực và đùi, rồi giúp cô chỉnh lại váy lụa, vuốt tóc. Anh lau sạch bàn gỗ và sofa, xóa mọi dấu vết, đảm bảo không để lại bằng chứng. Mako đứng dậy, chân còn run, thì thầm: "Nam, đừng để ai biết... em không muốn mất Kei." Nam gật đầu, hôn nhẹ lên cổ cô: "Mako, như mọi lần, bí mật sẽ được giữ." Họ trở lại sofa, Mako ngồi cạnh Kei, nhẹ nhàng lay chồng: "Kei, tỉnh dậy đi, chúng ta về thôi." Kei dụi mắt, ngáp dài, giọng ngái ngủ: "Mako, Nam... tiệc vui quá... Tôi say mất rồi." Nam cười, vỗ vai anh: "Kei, chúc mừng anh hôm nay. Về nghỉ ngơi đi, mai chúng ta nói tiếp về phòng pháp lý."
Nam tiễn Kei và Mako ra xe taxi, ánh đèn Manhattan phản chiếu trên gương mặt anh, tạo sự tương phản giữa vẻ ngoài chuyên nghiệp và dục vọng cháy bỏng vừa qua. Anh gọi cho Beatrice: "Beatrice, chúng ta thắng kiện. Thông cáo báo chí thế nào rồi?" Beatrice đáp ngay: "Nam, mọi thứ sẵn sàng, tôi sẽ làm thật hoành tráng!" Nam mỉm cười, đứng giữa Manhattan rực rỡ, lòng tràn đầy quyết tâm đưa AstroViet vươn xa hơn, bất chấp những bí mật và dục vọng đang đan xen trong cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip