Chương 258: Phá hoại ngầm

Bầu trời Mặt Trăng là một màn đen bất tận, không sao, không mây, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ Trái Đất chiếu xuống, tạo nên những bóng mờ dài trên bề mặt gồ ghề. Sáng ngày 27 tháng 2, một chiếc AstroPod láng mượt, với lớp vỏ graphene sáng bóng, lướt qua những hố thiên thạch và đáp xuống bãi hạ cánh của trung tâm khai thác Mặt Trăng. Nam bước ra khỏi tàu trong bộ đồ bảo hộ không gian màu bạc, lớp kính mũ phản chiếu ánh sáng từ các trạm khai thác rực rỡ như những ngọn đèn giữa sa mạc bụi. Bên cạnh anh, Im Yoon-ah mặc bộ đồ bảo hộ trắng tinh, mái tóc đen dài buộc gọn sau mũ, nắm chặt tay Nam, như thể muốn truyền thêm sức mạnh để đối mặt với thảm kịch vừa xảy ra. Không khí lạnh lẽo của Mặt Trăng thấm qua lớp bảo hộ, khiến cả hai cảm nhận được sự khắc nghiệt của môi trường này, nơi không có sự sống tự nhiên, chỉ có những cỗ máy và con người chiến đấu để khai thác tài nguyên.

Họ tiến vào khu vực ống dung nham, một đường hầm tự nhiên khổng lồ được cải tạo để chứa tuyến tàu đệm từ, nối khu mỏ helium-3 với trung tâm khai thác. Con tàu đệm từ, với thiết kế mượt mà và động cơ không ma sát, từng là niềm tự hào của AstroViet, chuyên chở regolith và helium-3 với tốc độ cao. Nhưng giờ đây, hiện trường chỉ còn là một đống hỗn độn. Mảnh vỡ kim loại từ con tàu nằm rải rác trên sàn hầm, những tấm panel vỡ vụn ánh lên dưới ánh sáng của đèn LED gắn trên trần. Không khí vẫn nồng mùi khét của cháy nổ, dù hệ thống lọc khí đã hoạt động hết công suất để làm sạch. Một đoạn thành ống dung nham bị nứt, lộ ra những vết cháy đen kịt, như một lời nhắc nhở về sức tàn phá của vụ tai nạn. Nam quỳ xuống, chạm tay vào một mảnh kim loại cong queo, cảm nhận sự lạnh buốt qua lớp găng tay. Giọng anh trầm và nặng nề: "Yoon-ah, đây là lần đầu AstroViet gặp thảm họa như thế này. Mười công nhân đã mất, những người đã tin tưởng vào chúng ta. Và hàng hóa quý giá, công sức bao tháng trời, cũng tiêu tan." Yoon-ah quỳ bên anh, đặt tay lên vai, giọng dịu dàng như làn gió: "Nam, em biết anh đau lòng. Nhưng chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Em sẽ ở đây, cùng anh, được chứ?"

Họ đứng dậy, bước qua những mảnh vỡ, tiến vào trung tâm điều khiển, một căn phòng rộng với tường kim loại sáng bóng và hàng chục màn hình lớn hiển thị dữ liệu từ khắp khu khai thác. Ánh sáng trắng từ trần nhà chiếu xuống, làm nổi bật những khuôn mặt căng thẳng của đội ngũ kỹ sư và quản lý đang chờ đợi. Nam đứng trước bàn họp, tay chống lên mặt bàn kim loại lạnh lẽo, giọng cứng rắn nhưng không giấu được sự bực bội: "Hãy cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra." Một kỹ sư trưởng, người đàn ông trung niên với mái tóc bạc và khuôn mặt khắc khổ, bước lên, chỉ vào màn hình lớn hiển thị mô phỏng vụ tai nạn. "Thưa anh Nam, hệ thống điều khiển của tàu đệm từ bị can thiệp vật lý tại trạm trung gian. Tàu tăng tốc bất thường, va vào thành ống, gây nổ. Chúng tôi mất mười công nhân và một lượng lớn hàng hóa." Nam gõ tay lên bàn, mỗi nhịp gõ như một tiếng thở dài: "Can thiệp vật lý? Ai có quyền truy cập vào trạm trung gian?"

AI AstroBot-7, với giọng kim loại không cảm xúc, chen vào qua loa: "Không phát hiện dấu vết hack từ bên ngoài. Hệ thống điều khiển bị can thiệp trực tiếp tại trạm. Camera an ninh khu vực bị vô hiệu hóa trước vụ việc." Yoon-ah, ngồi cạnh Nam, ghi chú trên thiết bị cá nhân, ngón tay lướt nhanh trên màn hình cảm ứng. Cô ngẩng lên, giọng bình tĩnh: "Nam, có khả năng là phá hoại từ nội bộ. Chúng ta nên kiểm tra lịch sử ra vào trạm trung gian trong tuần qua, từng người một." Nam gật đầu, ra lệnh: "Truy xuất dữ liệu từ AI ngay lập tức. Phỏng vấn mọi nhân viên có mặt tại khu mỏ hôm đó. Tôi muốn biết từng chi tiết, từng phút."

Cuộc điều tra kéo dài suốt cả ngày, từ sáng sớm đến tận chiều muộn. Nam và Yoon-ah ngồi trong phòng họp, trước mặt là hàng tá báo cáo từ các kỹ sư. Một màn hình hiển thị sơ đồ tuyến tàu đệm từ, với các điểm dừng và trạm trung gian được đánh dấu đỏ. Một kỹ sư trẻ trình bày: "Chúng tôi kiểm tra hệ thống điều khiển, không có dấu hiệu hack qua mạng. Nhưng bảng mạch chính tại trạm trung gian bị thay đổi, như thể ai đó cố tình làm sai lệch tín hiệu." Nam day trán, giọng trầm: "Camera thì sao? Chắc chắn phải có gì đó." Kỹ sư trưởng lắc đầu: "Camera tại khu vực đó bị ngắt trước vụ việc, và dữ liệu bị xóa sạch." Yoon-ah đặt tay lên cánh tay Nam, như muốn giữ anh bình tĩnh: "Nam, chúng ta cần kiểm tra cả nhân viên bảo trì. Có thể ai đó đã tiếp cận bảng mạch mà không báo cáo."

Họ phỏng vấn hàng chục công nhân và kỹ sư, từ những người vận hành tàu đến nhân viên bảo trì. Mỗi người đều cung cấp thông tin, nhưng không ai thừa nhận bất cứ điều gì bất thường. Một công nhân lớn tuổi, với khuôn mặt đầy nếp nhăn từ những năm làm việc trong môi trường khắc nghiệt, nói: "Thưa anh Nam, tôi kiểm tra tàu sáng hôm đó, mọi thứ bình thường. Tôi không hiểu sao chuyện này xảy ra." Nam gật đầu, nhưng sự nghi ngờ vẫn lởn vởn trong tâm trí. Anh quay sang Yoon-ah: "Yoon-ah, chúng ta đang bỏ sót điều gì đó. Nhưng hiện tại, mọi thứ đều dẫn vào ngõ cụt." Yoon-ah siết tay anh: "Nam, anh đã làm hết sức. Chúng ta cần thời gian, và em tin thủ phạm sẽ lộ diện."

Khi ánh sáng bên ngoài trung tâm khai thác mờ dần, báo hiệu đêm Mặt Trăng kéo dài, Nam kết thúc cuộc họp với giọng mệt mỏi: "Mọi người, tiếp tục điều tra. Báo cáo bất cứ manh mối nào, dù nhỏ nhất, trực tiếp cho tôi. Chúng ta không được để thảm kịch này lặp lại." Anh đứng dậy, cảm giác nặng nề đè lên vai, như thể cả Mặt Trăng đang đè ép anh. Yoon-ah bước đến, nắm tay anh, giọng dịu dàng: "Nam, anh cần nghỉ ngơi. Đi ăn tối ở nhà ăn công nhân nhé, em muốn anh thư giãn một chút." Nam nhìn cô, nở một nụ cười nhạt: "Yoon-ah, em đúng. Đi thôi."

Nhà ăn công nhân nằm ở một khu vực rộng lớn của trung tâm khai thác, với những bức tường kim loại sáng bóng được đánh bóng kỹ lưỡng, phản chiếu ánh sáng trắng dịu nhẹ từ hệ thống đèn LED trên trần. Những chiếc bàn dài bằng thép không gỉ được sắp xếp ngay ngắn, mỗi bàn đều có những khay thức ăn nóng hổi, từ thịt nướng thơm lừng đến salad xanh tươi được trồng trong hệ thống hydroponic của trung tâm. Tiếng dao nĩa chạm đĩa, tiếng trò chuyện rôm rả của hàng chục công nhân vang lên, tạo nên một bầu không khí ấm áp, gần gũi, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lẽo và tĩnh lặng bên ngoài. Qua những cửa sổ lớn, bề mặt Mặt Trăng hiện ra với những ngọn núi đá xám ngoét, trải dài dưới ánh sáng yếu ớt từ Trái Đất, như một bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy ám ảnh.

Nam và Yoon-ah chọn một chiếc bàn nhỏ ở góc khuất, gần một cửa sổ lớn, nơi họ có thể ngắm nhìn cảnh quan Mặt Trăng mà không bị làm phiền. Trước mặt họ là những đĩa thức ăn đơn giản nhưng hấp dẫn: thịt bò nướng với lớp vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, salad rau xanh với cà chua cherry đỏ tươi, và những lát bánh mì nướng vàng óng, thơm mùi bơ. Một bình nước lọc trong suốt đặt giữa bàn, ánh sáng khúc xạ qua lớp thủy tinh, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt bàn. Nam ngồi xuống, vai hơi trĩu xuống, tay cầm nĩa lơ đãng khuấy món salad, tâm trí vẫn bị ám ảnh bởi vụ tai nạn. Yoon-ah, trong chiếc áo len trắng mềm mại ôm sát cơ thể, nhận thấy sự căng thẳng của anh. Cô nghiêng người, mái tóc đen dài buông xuống vai, mỉm cười dịu dàng: "Nam, anh phải ăn gì đó. Đừng để chuyện hôm nay làm anh kiệt sức."

Cô gắp một miếng thịt nướng, lớp vỏ ngoài cháy xém khẽ bốc khói, mùi thơm lan tỏa. Yoon-ah đưa miếng thịt đến miệng Nam, tay còn lại chạm nhẹ vào má anh: "Nào, há miệng ra, để em đút cho anh." Nam nhìn cô, sự dịu dàng của Yoon-ah như một tia sáng xuyên qua màn sương u ám trong lòng. Anh há miệng, cắn miếng thịt, cảm nhận hương vị đậm đà, hơi cay của gia vị thấm vào đầu lưỡi. "Yoon-ah, em luôn biết cách làm anh thấy tốt hơn," anh nói, giọng nhẹ nhàng hơn, một nụ cười nhỏ nở trên môi. Yoon-ah cười khúc khích, ánh sáng từ trần nhà làm nổi bật nụ cười rạng rỡ của cô: "Thấy chưa, ngon mà. Để em đút tiếp nhé."

Cô gắp một miếng salad, với lá xà lách xanh mướt và một lát cà chua cherry đỏ mọng, chấm vào nước sốt dầu giấm, rồi đưa đến miệng Nam. Ngón tay cô lướt nhẹ qua môi anh, một cử chỉ nhỏ nhưng đầy thân mật. Nam nhai chậm rãi, cảm nhận vị tươi mát của rau hòa quyện với vị chua dịu của nước sốt. Anh nắm tay Yoon-ah, những ngón tay đan chặt vào nhau, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của làn da cô. "Yoon-ah, anh thật may mắn khi có em. Hôm nay là một ngày khó khăn, nhưng em làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn." Giọng anh trầm, chứa đựng sự biết ơn sâu sắc.

Yoon-ah nghiêng đầu, lùa ngón tay qua mái tóc đen nhánh của Nam, vuốt nhẹ từng lọn tóc, như thể đang xoa dịu những căng thẳng trong tâm hồn anh. "Nam, em biết anh đang chịu áp lực lớn. Mất mát hôm nay không chỉ là của AstroViet, mà là của anh, của tất cả chúng ta. Nhưng anh không đơn độc. Em luôn ở đây, vì anh." Cô nói chậm rãi, từng từ như một lời an ủi, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Nam siết chặt tay cô, đặt lên ngực mình, cảm nhận nhịp tim đều đặn: "Yoon-ah, em là chỗ dựa lớn nhất của anh."

Yoon-ah tiếp tục đút Nam ăn, từng miếng nhỏ, mỗi lần đều kèm theo một nụ cười khuyến khích. Cô gắp một lát bánh mì nướng, chấm vào nước sốt bơ tỏi, đưa đến miệng anh: "Nam, thử cái này, em biết anh thích bánh mì nướng." Nam cắn một miếng, cảm nhận lớp vỏ giòn tan vỡ ra, mùi bơ thơm lừng lan tỏa. Anh kéo tay Yoon-ah, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: "Yoon-ah, em làm anh quên đi mọi bực bội." Cô tựa đầu vào vai anh, ôm nhẹ quanh eo, hơi thở ấm áp của cô chạm vào cổ Nam: "Nam, em chỉ muốn thấy anh cười, dù chỉ một chút."

Công nhân xung quanh thỉnh thoảng liếc nhìn, mỉm cười trước sự thân mật của cặp đôi, nhưng không ai làm phiền. Một công nhân lớn tuổi, với khuôn mặt đầy nếp nhăn từ những năm làm việc trong môi trường khắc nghiệt, thì thầm với đồng nghiệp: "Sếp Nam may mắn thật, có cô Yoon-ah luôn bên cạnh như thế." Yoon-ah, nghe được, cười lớn, giọng trong trẻo vang lên: "Nam, nghe họ nói gì không? Anh phải đối tốt với em đấy!" Nam bật cười, lần đầu tiên trong ngày, một tiếng cười chân thành, xua tan phần nào nỗi buồn. Anh ôm cô chặt hơn, thì thầm: "Yoon-ah, anh sẽ đối tốt với em cả đời, em biết mà."

Bữa ăn kéo dài, họ chia sẻ từng miếng thức ăn, Yoon-ah tiếp tục đút Nam, còn Nam gắp một miếng salad đưa đến miệng cô: "Yoon-ah, đến lượt em ăn đi." Cô cắn miếng salad, nhai chậm, rồi nắm tay Nam, vuốt nhẹ mu bàn tay anh, ngón tay lướt qua những đường gân nổi lên: "Nam, ăn cùng anh thế này, em thấy như ở nhà, dù chúng ta đang trên Mặt Trăng." Họ ngồi sát nhau, vai kề vai, tay đan chặt, không khí tràn ngập tình cảm. Yoon-ah tựa vào Nam, mái tóc cô cọ nhẹ vào má anh, thì thầm: "Nam, lần sau chúng ta ăn ở biệt thự Phú Quốc nhé, em sẽ nấu món anh thích, có được không?" Nam hôn lên tóc cô, mùi hương nhẹ nhàng của cô làm anh bình yên: "Yoon-ah, chỉ cần có em, ăn đâu cũng ngon." Họ rời nhà ăn, tay trong tay, bước đi dưới ánh sáng dịu nhẹ của hành lang, sự bực bội và đau buồn của Nam tan biến, thay bằng cảm giác ấm áp và an toàn bên Yoon-ah.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip