Chương 259: Bồi thường nhân mạng

Sáng ngày 6 tháng 3 năm 2040, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua những tấm kính lớn của trụ sở AstroViet tại Phú Quốc, phản chiếu trên sàn đá hoa cương sáng bóng, tạo nên những mảng sáng lung linh như mặt biển ngoài kia. Nam bước vào văn phòng với bộ vest xám đậm được may đo cẩn thận, vạt áo ôm sát thân hình cân đối, tôn lên vóc dáng cao lớn và rắn chắc của anh. Mái tóc đen bóng chải gọn gàng, vài sợi tóc mai điểm bạc, dấu vết của những năm tháng bận rộn với AstroViet và giấc mơ chinh phục vũ trụ . Anh toát lên vẻ tự tin nhưng vẫn giữ nét thân thiện đặc trưng, nụ cười nhẹ nhàng khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy gần gũi. Nam dừng lại trước bàn làm việc của Komuro Kei, trưởng phòng pháp lý, người đang chìm trong một biển tài liệu, giấy tờ chất cao như những ngọn núi nhỏ.

Kei mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, cổ áo hơi mở, lộ ra phần xương quai xanh gầy gò. Mái tóc đen rối nhẹ, vài lọn tóc rơi lòa xòa trước trán, và đôi kính tròn trượt xuống sống mũi vì anh cúi đầu quá lâu. Trên bàn là hàng tá thư từ, hợp đồng, báo cáo, và email in ra, tất cả liên quan đến sự cố tàu đệm từ trên Mặt Trăng (Chương 253), nơi 10 công nhân từ Việt Nam, Nhật Bản, Ấn Độ, và Brazil đã thiệt mạng trong một vụ phá hoại bí ẩn. Bên cạnh bàn, một cốc cà phê nguội lạnh nằm lẻ loi, hơi nước bốc lên từ miệng cốc đã tan biến từ lâu. Kei ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân của Nam, đẩy kính lên, giọng mệt mỏi nhưng vẫn giữ sự chuyên nghiệp: "Nam, tôi vừa nhận thêm email từ đại sứ quán Nhật Bản. Họ yêu cầu báo cáo chi tiết về hệ thống an toàn của tàu đệm từ. Tôi đang cố hoàn thiện, nhưng còn nhiều việc phải làm."

Nam ngồi xuống chiếc ghế bọc da đen đối diện, đặt đôi tay rắn chắc lên mặt bàn gỗ mun bóng loáng, ngón tay đan vào nhau, giọng trầm và rõ ràng: "Kei, cậu đã làm việc không ngừng nghỉ kể từ khi sự cố xảy ra. Tôi biết thủ tục phức tạp, nhưng chúng ta phải đảm bảo các gia đình nhận được sự hỗ trợ tốt nhất. AstroViet không chỉ bồi thường bằng tiền, mà còn bằng trách nhiệm và lòng chân thành." Kei gật đầu, tay vuốt tóc, thở dài: "Nam, tôi hiểu. Mỗi quốc gia có quy định riêng, khiến mọi thứ rối rắm. Phía Nhật Bản muốn tài liệu về quy trình vận hành và kiểm tra an toàn của trung tâm khai thác Mặt Trăng. Brazil yêu cầu xác minh trách nhiệm pháp lý, đòi hỏi hợp đồng lao động và bảo hiểm. Ấn Độ thì cần giấy chứng tử, xác nhận thân nhân, và cả báo cáo điều tra nội bộ. Tôi đề xuất mức bồi thường 2 triệu USD cho mỗi gia đình, tổng cộng 20 triệu USD, nhưng việc phê duyệt đang bị trì hoãn vì các thủ tục hành chính chồng chéo." Nam gật đầu, ngón tay gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, suy tư: "Kei, cậu làm tốt lắm. Hãy phối hợp chặt chẽ với các luật sư quốc tế, tôi muốn các gia đình nhận được tiền sớm nhất có thể. AstroViet phải thể hiện trách nhiệm, đặc biệt sau vụ việc này."

Những ngày tiếp theo, Nam thường xuyên ghé văn phòng Kei, kiểm tra tiến độ. Căn phòng của Kei trở thành một mê cung giấy tờ: các tập hồ sơ chất cao trên bàn, trên ghế, thậm chí trên sàn, với những ghi chú viết tay chi chít. Email chưa đọc tràn ngập màn hình máy tính, ánh sáng xanh nhấp nháy từ màn hình chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của Kei. Anh thường làm việc đến tận khuya, đôi khi ngủ quên trên ghế, đầu gục xuống bàn, tóc rối bù, áo sơ mi xắn tay nhăn nhúm. Những cốc cà phê nguội lạnh chất đầy trong thùng rác, mùi cà phê hòa quyện với không khí oi bức của văn phòng. Nam nhận thấy áp lực đè nặng lên Kei, người vốn luôn tỉ mỉ và tận tâm. Anh cảm thấy cần làm gì đó để giúp Kei thư giãn, đồng thời củng cố tinh thần đội ngũ sau sự cố trên Mặt Trăng, nơi trung tâm khai thác helium-3 từng là niềm tự hào của AstroViet.

Vào một buổi tối, khoảng 10 giờ, Nam trở lại trụ sở để lấy một tài liệu bị bỏ quên. Hành lang trụ sở sáng đèn, tiếng sóng biển từ xa vọng lại, hòa lẫn với tiếng gió nhẹ thổi qua những hàng dừa ngoài cửa sổ. Đến phòng Kei, anh thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa, một vệt sáng vàng ấm áp cắt ngang bóng tối. Nam gõ nhẹ, đẩy cửa bước vào, thấy Kei ngồi trước máy tính, tay lướt nhanh trên bàn phím, nét mặt căng thẳng, đôi môi mím chặt. Chiếc áo sơ mi của Kei giờ đây nhàu nhĩ hơn, vài nút áo mở ra, lộ phần ngực gầy gò. Nam vỗ vai Kei, giọng vang lên trong không gian tĩnh lặng: "Kei, cậu định biến văn phòng thành nhà à? Nhìn cậu kìa, như vừa chạy marathon! Đi với tôi, chúng ta nhậu một bữa cho khuây khỏa!" Kei ngẩng lên, nụ cười mệt mỏi nở trên môi, giọng khàn khàn: "Nam, cảm ơn anh. Tôi thực sự cần nghỉ một chút, đầu óc sắp nổ tung rồi." Anh đứng dậy, vươn vai, tiếng khớp xương kêu răng rắc, rồi khoác chiếc áo vest mỏng, đi theo Nam ra ngoài.

Họ rời trụ sở, bước ra con đường ven biển Phú Quốc, nơi không khí mặn mà hòa quyện với mùi hoa sứ và hương cỏ khô thoảng trong gió đêm. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mặt biển, tạo nên những vệt sáng lấp lánh như dải ngân hà trải dài đến chân trời. Những hàng dừa nghiêng mình trong gió, lá xào xạc, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên. Nam dẫn Kei đến một quán nhậu lề đường quen thuộc, nơi những chiếc bàn nhựa thấp được xếp ngay trên vỉa hè, dưới những tấm bạt xanh đỏ sờn cũ. Lò than đỏ rực ở góc quán, khói mực nướng bay nghi ngút, hòa quyện với mùi bia lạnh và tiếng xèo xèo của hải sản trên vỉ nướng. Người bán hàng, một bà cô trung niên với mái tóc buộc cao, khăn rằn quấn quanh cổ, nở nụ cười rạng rỡ khi nhận ra Nam: "Anh Nam, lâu quá không ghé! Hôm nay ăn gì đây, để cô làm cho thật ngon!" Nam cười lớn, giọng vang trong không khí đêm: "Cô ơi, cho mực nướng, sò điệp nướng phô mai, tôm sú hấp bia, hàu nướng mỡ hành, và một thùng bia lạnh!" Kei ngồi xuống chiếc ghế nhựa, thả lỏng vai, hít sâu mùi biển và hương thức ăn thơm lừng, cảm giác mệt mỏi dần tan biến.

Bia được mang ra, chai lạnh toát, bọt tràn ly khi Nam mở nắp, tiếng "xì" vang lên trong không khí. Anh nâng ly, giọng trầm ấm, đầy cảm xúc: "Kei, vì những người đã hy sinh trên Mặt Trăng, và vì AstroViet, nơi chúng ta cùng xây dựng giấc mơ chinh phục vũ trụ!" Kei chạm ly, uống một hơi dài, cảm nhận vị bia mát lạnh trôi xuống cổ họng, làm dịu đi sự căng thẳng tích tụ: "Nam, vì anh, người sếp tốt nhất tôi từng làm việc cùng!" Họ cười lớn, tiếng cười hòa lẫn với tiếng sóng biển và tiếng nhạc bolero phát ra từ chiếc loa cũ kỹ của quán. Nam kể lại những ngày đầu Kei gia nhập AstroViet, khi anh còn ngỡ ngàng trước tầm nhìn của Nam về việc đưa loài người lên sao Hỏa. "Kei, cậu nhớ không, lần đầu tiên cậu xem mô hình tàu vận tải liên hành tinh, cậu nói nó như một giấc mơ không tưởng!" Nam cười, rót thêm bia. Kei gật gù, uống thêm một ly, giọng bắt đầu mơ màng: "Nam, tôi tin anh sẽ làm được. Thành phố Yoona sẽ là di sản của chúng ta!" 

Mực nướng vàng ươm, sò điệp béo ngậy với phô mai tan chảy, tôm sú đỏ au, và hàu nướng thơm lừng được dọn lên, mùi thơm kích thích vị giác. Nam liên tục rót bia, chuốc Kei hết ly này đến ly khác, tiếng chai bia chạm vào nhau vang lên lanh lảnh. Kei, vốn không quen uống nhiều, bắt đầu ngà say, má ửng hồng, giọng nói líu lo: "Nam, anh biết không... hic... làm việc với anh là vinh dự lớn... nhưng mà... giấy tờ nhiều quá, tôi sắp chết chìm rồi!" Nam cười lớn, vỗ vai Kei, cảm nhận sự thoải mái hiếm hoi sau những ngày căng thẳng: "Kei, cậu say rồi. Thôi, để tôi đưa cậu về nhà, không thì Mako lo đấy." Anh gọi xe, đỡ Kei lên ghế sau, cảm nhận hơi thở nồng mùi bia của anh ta. Kei lẩm bẩm, đầu gục xuống, chìm vào giấc ngủ say, chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ càng làm nổi bật vẻ kiệt sức.

Xe dừng trước căn hộ của Kei và Mako trong khu dân cư cao cấp gần biển Phú Quốc. Tòa nhà hiện đại với những ô cửa kính lớn phản chiếu ánh trăng, những hàng cây xanh mát được chăm chút kỹ lưỡng dọc lối vào. Nam dìu Kei lên cầu thang, từng bước chậm rãi, cánh tay rắn chắc đỡ lấy cơ thể lảo đảo của Kei. Hơi thở của Kei nặng nề, mùi bia hòa quyện với không khí biển đêm, tiếng sóng vỗ từ xa như một bản nhạc nền. Nam bấm chuông, cửa căn hộ mở ra, để lộ Komuro Mako đứng đó, trong chiếc áo ngủ lụa xanh nhạt mỏng manh, ôm sát cơ thể.

Komuro Mako đứng trước cửa, mái tóc đen dài óng ả buông xõa qua vai, lấp lánh dưới ánh đèn hành lang như một dải lụa đen tuyền chảy dài xuống lưng. Mỗi lọn tóc mượt mà, như được chăm chút kỹ lưỡng, phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, tạo nên một vầng hào quang mờ ảo quanh cô. Khuôn mặt cô thanh tú, với đôi lông mày cong nhẹ như vầng trăng non, mũi cao nhỏ nhắn, và đôi môi đầy đặn sơn son đỏ thắm, căng mọng như quả anh đào chín, toát lên vẻ quyến rũ quý phái nhưng không kém phần dịu dàng. Làn da trắng mịn như sứ, không một vết tỳ, phản chiếu ánh đèn, làm nổi bật những đường nét hoàn hảo, từ xương gò má cao đến cằm thon nhỏ. Chiếc áo ngủ lụa xanh nhạt mỏng manh ôm sát cơ thể, như một lớp da thứ hai, làm hiện rõ vòng ngực căng tròn, núm vú hồng nhạt mờ ảo dưới lớp vải, eo thon nhỏ như được tạc từ ngọc, và cặp đùi thon dài, săn chắc, ẩn hiện mỗi khi cô chuyển động. Hông cô tròn trịa, cong nhẹ, tạo nên một đường cong hoàn mỹ, khiến cơ thể cô như một tác phẩm nghệ thuật sống động. Mùi nước hoa hoa nhài thoảng ra từ cô, dịu dàng nhưng đầy mê hoặc, lan tỏa trong không khí, gợi nhắc những khoảnh khắc lén lút trước đây giữa cô và Nam. Mako lo lắng, giọng nhỏ nhẹ, run rẩy, mang theo chút hoảng hốt: "Nam, Kei làm sao thế? Anh ấy ổn chứ? Trời ơi, sao lại say thế này? Anh đưa anh ấy đi đâu mà ra nông nỗi này?" Nam mỉm cười, giọng trấn an, ấm áp, mang theo chút thân mật: "Mako, cậu ấy chỉ say thôi, tôi đưa về giường ngay đây. Đừng lo, một giấc ngủ là ổn thôi. Chúng tôi chỉ nhậu một chút để xả stress."

Nam dìu Kei vào phòng ngủ, căn phòng được bài trí đơn giản nhưng ấm cúng, với chiếc giường lớn phủ chăn lụa trắng, gối xếp ngay ngắn, và ánh đèn vàng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn bằng gỗ mun, tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp, như ôm lấy căn phòng. Một bức tranh phong cảnh Nhật Bản treo trên tường, vẽ những ngọn núi phủ tuyết và cánh đồng hoa anh đào, mang lại cảm giác thanh bình, như một mảnh ký ức từ quê hương của Mako và Kei. Một chiếc tủ gỗ nhỏ đặt ở góc phòng, trên đó là lọ hoa nhỏ với vài cành hoa sứ trắng, tỏa hương ngọt ngào hòa quyện với mùi nước hoa của Mako. Nam đặt Kei xuống giường, kéo chăn lụa đắp cẩn thận, nghe tiếng lẩm bẩm vô nghĩa của Kei: "Mako... tài liệu... hic... phải xong trước thứ Ba... báo cáo an toàn..." Kei nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở đều đều vang lên, hòa lẫn với tiếng quạt trần xoay nhẹ trên đầu, tạo ra một âm thanh khe khẽ như tiếng thì thầm. Nam kiểm tra lại chăn, đảm bảo Kei thoải mái, rồi quay lại phòng khách, đóng cửa phòng ngủ lại, tiếng bản lề cửa kêu kẹt khẽ, như một lời nhắc nhở về sự lén lút sắp xảy ra.

Mako đứng gần sofa, ánh đèn mờ ảo từ chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần chiếu qua lớp lụa áo ngủ, làm nổi bật đường cong cơ thể cô, từ vòng ngực đầy đặn, căng tròn như hai quả đào chín mọng, đến cặp hông tròn trịa, mềm mại, và cặp đùi thon dài, trắng mịn, như được điêu khắc từ ngọc bích. Lớp lụa mỏng manh dính chặt vào da cô, lộ ra những đường nét nhạy cảm, núm vú hồng nhạt dựng đứng, như đang kêu gọi sự chạm vào. Mùi nước hoa hoa nhài nồng nàn hơn bao giờ hết, như một thứ ma lực, len lỏi vào từng hơi thở của Nam, khiến tim anh đập nhanh, máu nóng chảy rần rật trong cơ thể. Anh bước đến gần, từng bước chậm rãi, như một con thú săn mồi, giọng trầm thấp, khàn khàn, mang theo sự cám dỗ không thể cưỡng lại: "Mako, lâu lắm rồi chúng ta không có khoảnh khắc riêng. Em vẫn đẹp như ngày đầu tôi gặp, không, còn hơn thế nữa. Em làm tôi không thể rời mắt." Mako cắn môi, đôi môi đỏ mọng run nhẹ, như đang đấu tranh giữa lý trí và dục vọng, giọng cô thì thầm, đầy mâu thuẫn: "Nam, anh biết mà... Kei đang ở trong kia, ngay sau cánh cửa đó. Chúng ta không nên làm gì cả... Tôi là vợ anh ấy, anh biết điều đó mà..." Nhưng lời nói của cô bị cắt ngang khi Nam kéo cô vào lòng, cơ thể anh áp sát cô, hơi ấm từ lồng ngực rắn chắc của anh truyền qua lớp lụa mỏng, khiến Mako rùng mình. Môi anh tìm đến môi cô, hôn sâu, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô trong một điệu vũ chậm rãi, nóng bỏng, đầy khao khát. Hơi thở của cả hai hòa quyện, ngọt ngào và dồn dập, mang theo cảm giác cấm kỵ khiến tim họ đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực.

Mako đáp lại nụ hôn, tay cô bám chặt vào vai Nam, móng tay sơn đỏ bấm sâu vào áo sơ mi, để lại những vết hằn nhỏ trên vải. Cô rên khẽ, tiếng rên nhỏ như tiếng mèo kêu, vang lên trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng quạt trần và tiếng sóng biển từ xa vọng lại. Nụ hôn kéo dài, môi họ dính chặt, lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt hòa quyện, tạo nên một cảm giác nhầy nhụa, tục tĩu nhưng đầy kích thích. Nam cắn nhẹ môi dưới của Mako, cảm nhận sự mềm mại của đôi môi cô, rồi lướt môi xuống cổ cô, nơi làn da trắng mịn tỏa ra mùi nước hoa hoa nhài nồng nàn. Anh hôn chậm rãi, từng nụ hôn ướt át để lại những dấu đỏ nhạt trên cổ cô, rồi xuống xương quai xanh, nơi anh liếm nhẹ, cảm nhận vị mặn của làn da. Mako cong người, ngực cô phập phồng, núm vú cứng lên dưới lớp lụa, như muốn xuyên qua vải. Cô thì thầm, giọng run rẩy, đầy dục vọng: "Nam, anh làm tôi phát điên... nhưng chúng ta phải cẩn thận, Kei có thể tỉnh bất cứ lúc nào... Tôi sợ lắm..."

Nam không trả lời, chỉ mỉm cười, tay anh nhẹ nhàng cởi áo ngủ của Mako. Lớp lụa xanh nhạt trượt xuống sàn gỗ, phát ra tiếng sột soạt khẽ, như một lời thì thầm trong đêm. Cơ thể Mako hiện ra hoàn toàn, làn da trắng mịn như ngọc trai, không một vết tỳ, phản chiếu ánh đèn mờ ảo. Đôi gò bồng căng tròn, núm vú hồng nhạt dựng đứng, rung nhẹ mỗi khi cô thở gấp. Eo cô thon nhỏ, như được tạc từ ngọc, dẫn xuống cặp hông tròn trịa, nơi làn da mịn màng chuyển sang màu hồng nhạt ở vùng nhạy cảm. Nam cúi xuống, hôn lên ngực cô, môi anh ngậm lấy núm vú, mút mạnh, lưỡi xoáy quanh, khiến Mako rên lớn hơn, tiếng rên kìm nén như muốn bật ra khỏi cổ họng. Tay anh xoa nắn gò bồng còn lại, ngón tay vê núm vú, cảm nhận nó cứng lên, như một viên ngọc nhỏ dưới đầu ngón tay. Mako cong người, móng tay bấm sâu vào vai Nam, để lại những vết đỏ trên da anh: "Nam, anh... anh làm tôi không chịu nổi... dừng lại đi, tôi xin anh..."

Nhưng Nam không dừng lại. Tay anh lướt xuống bụng cô, cảm nhận sự mềm mại của làn da, rồi xuống vùng âm hộ, nơi lớp quần lót lụa trắng mỏng manh đã ướt đẫm nước âm hộ. Anh kéo quần lót xuống, chậm rãi, để lộ âm hộ hồng hào, lấp lánh nước, như một bông hoa nở rộ dưới ánh đèn. Ngón tay anh trượt vào, móc nhẹ, cảm nhận sự nóng ấm và ướt át bên trong. Mako rên lớn, cơ thể run rẩy, đạt cực khoái đầu tiên, nước âm hộ chảy ra, thấm xuống sàn gỗ, tạo thành một vũng nhỏ lấp lánh. Cô bám chặt vào Nam, giọng lạc đi: "Nam, anh... anh quá đáng lắm... tôi không thể dừng lại khi anh làm thế này..." Nam thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào da cô: "Mako, em quá ngọt ngào, tôi không thể dừng lại, dù chỉ một giây. Kei đang ngủ say, em biết mà."

Mako, như bị cuốn vào cơn lốc dục vọng, cởi áo sơ mi của Nam, từng nút áo được tháo chậm rãi, để lộ lồng ngực rắn chắc, cơ bắp săn chắc dưới làn da rám nắng, dấu vết của những năm tháng làm việc không ngừng nghỉ. Cô vuốt ve ngực anh, ngón tay lướt qua những đường cơ, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim mạnh mẽ của anh. Rồi cô kéo khóa quần, chạm vào dương vật cương cứng, dài, nóng bỏng, và dày, như một thanh sắt nóng chảy trong tay cô. Mako vuốt chậm rãi, từng nhịp đều đặn, ngón tay siết chặt, cảm nhận từng mạch máu nổi lên dưới da. Nam thở gấp, giọng khàn đi, đầy khoái cảm: "Mako, em thật sự biết cách làm tôi điên. Dương vật của tôi muốn nổ tung trong tay em." Mako mỉm cười, đôi môi đỏ mọng cong lên, giọng cô thì thầm, mang theo chút tinh nghịch: "Nam, anh muốn tôi dừng lại không? Hay là anh muốn tôi làm mạnh hơn?" Cô tăng tốc, vuốt nhanh hơn, ngón tay siết chặt hơn, khiến Nam rên lên, tinh trùng rỉ ra từ đầu dương vật, chảy xuống tay cô, nóng hổi và nhầy nhụa.

Họ kích thích lẫn nhau, tay Mako siết chặt dương vật Nam, vuốt lên xuống, cảm nhận nó cương cứng hơn, trong khi anh tiếp tục móc âm hộ cô, ngón tay trượt sâu vào trong, chạm vào những điểm nhạy cảm, khiến nước âm hộ chảy ra không ngừng, ướt đẫm tay anh và sàn gỗ. Cả hai đạt cực khoái cùng lúc, tinh trùng từ Nam bắn ra, rơi xuống sàn, hòa lẫn với nước âm hộ của Mako, tạo thành một vũng lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo, như một bức tranh nhục dục. Mako rên lớn, cố kìm giọng, móng tay bấm sâu vào vai Nam: "Nam, tôi... tôi không chịu nổi nữa... anh làm tôi tan chảy..." Nam hôn cô, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, nuốt lấy tiếng rên của cô, giọng anh khàn khàn: "Mako, em là của tôi, dù chỉ trong khoảnh khắc này."

Nam đẩy Mako xuống sofa, lụa chăn trải sofa mát lạnh chạm vào lưng cô, tạo nên một cảm giác tương phản với cơ thể nóng bỏng của cả hai. Anh quỳ xuống, hôn lên bụng cô, lưỡi lướt quanh rốn, rồi xuống âm hộ, nơi anh liếm nhẹ, cảm nhận vị ngọt của nước âm hộ. Mako cong người, rên lớn, tay bám vào tóc Nam, kéo mạnh: "Nam, đừng... tôi sẽ hét lên mất... Kei sẽ nghe thấy!" Nhưng Nam không dừng lại, lưỡi anh xoáy sâu vào âm hộ, mút mạnh, khiến Mako đạt cực khoái lần nữa, nước âm hộ chảy ra, ướt đẫm môi anh. Cô rên lớn, tiếng rên hòa lẫn với tiếng quạt trần, như một bản nhạc nhục dục trong đêm.

Nam đứng dậy, cởi quần tây, dương vật cương cứng bật ra, lấp lánh tinh trùng từ lần cực khoái trước. Anh đâm dương vật vào âm hộ Mako, chậm rãi, cảm nhận sự chặt chẽ và nóng ấm của cô. Mako rên lớn, cơ thể rung lên theo từng nhịp thúc, móng tay cào vào lưng Nam, để lại những vết đỏ dài: "Nam, mạnh hơn... tôi muốn anh sâu hơn... nhưng nhỏ tiếng thôi, xin anh!" Nam tăng tốc, dương vật ra vào nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, tiếng da thịt va chạm vang lên, hòa lẫn với tiếng rên kìm nén của Mako. Sofa ướt đẫm tinh trùng và nước âm hộ, lớp lụa trơn trượt dưới cơ thể họ, tạo nên những âm thanh nhầy nhụa, tục tĩu. Họ đạt cực khoái liên tục, Mako cắn môi đến đỏ ửng, cơ thể run rẩy, đôi chân thon dài quấn chặt quanh hông Nam, kéo anh sâu hơn vào cô. Nam thì thầm, giọng khàn khàn, đầy dục vọng: "Mako, âm hộ của em quá chặt, quá ướt... tôi muốn bắn hết tinh trùng vào em." Mako đáp lại, giọng lạc đi, gần như van xin: "Nam, anh làm tôi điên rồi... bắn vào tôi đi, nhưng cẩn thận, xin anh..."

Họ tiếp tục làm tình, đổi nhiều tư thế. Nam nâng Mako lên, để cô ngồi trên anh, dương vật đâm sâu vào âm hộ, cảm nhận cô siết chặt quanh anh. Mako nhún nhảy, ngực cô rung lên, núm vú hồng nhạt lắc lư trước mặt Nam. Anh ngậm lấy núm vú, mút mạnh, trong khi tay xoa nắn hông cô, cảm nhận sự mềm mại của làn da. Mako rên lớn, cố kìm giọng, móng tay bấm vào ngực Nam: "Nam, tôi... tôi sắp không chịu nổi nữa... anh làm tôi chết mất!" Họ đạt cực khoái lần nữa, tinh trùng từ Nam bắn sâu vào âm hộ Mako, hòa lẫn với nước âm hộ, chảy ra, ướt đẫm sofa và sàn gỗ. Nam lật Mako nằm sấp, đâm dương vật từ phía sau, từng nhịp mạnh mẽ, khiến mông cô rung lên, đỏ ửng vì những cú đánh nhẹ của anh. Mako úp mặt vào gối sofa, rên lớn, tiếng rên bị gối chặn lại, nhưng vẫn vang lên đầy nhục dục: "Nam, sâu hơn... tôi muốn anh xé tôi ra..."

Đột nhiên, từ phòng ngủ vang lên tiếng cựa mình của Kei, tiếng chăn sột soạt, rồi giọng anh lẩm bẩm, ngái ngủ: "Mako... em đâu rồi? Có tiếng gì vậy? Hic... tôi đang mơ à?" Mako giật mình, cơ thể cứng lại, mắt mở to, đẩy Nam ra, hoảng hốt thì thầm: "Nam, anh ấy tỉnh rồi! Dừng lại, nhanh, xin anh!" Nam vội vàng nhặt quần áo, mặc lại áo sơ mi và quần tây, nút áo lệch lạc trong cơn vội vã, tay run nhẹ vì adrenaline dâng cao. Tim anh đập thình thịch, cảm giác lén lút khiến máu nóng chảy rần rật trong cơ thể. Anh hôn nhanh lên má Mako, môi anh chạm vào làn da mềm mại, vẫn còn nóng bỏng: "Mako, đây là bí mật của chúng ta, như mọi lần." Mako gật đầu, đôi môi run, vội chỉnh lại áo ngủ, tóc rối bù, cố hít thở đều để lấy lại bình tĩnh. Nam rời căn hộ, bước ra đường, gió biển mát lạnh thổi qua, làm dịu đi cơ thể vẫn còn rạo rực từ khoảnh khắc vừa qua. Anh đi bộ dọc con đường ven biển, tiếng sóng vỗ và ánh trăng chiếu lối, lòng vẫn còn xao động bởi sự cấm kỵ và khao khát.

Đến ngày 10 tháng 3 năm 2040, sau những ngày làm việc không ngừng nghỉ, Kei hoàn tất mọi thủ tục pháp lý, đảm bảo 20 triệu USD được chuyển đến tài khoản của 10 gia đình công nhân, mỗi gia đình nhận 2 triệu USD. Thư xin lỗi từ AstroViet, viết bằng giọng điệu chân thành, được gửi kèm, cam kết hỗ trợ lâu dài và tăng cường an ninh tại trung tâm khai thác Mặt Trăng để ngăn chặn thảm kịch tương lai. Nam tổ chức một cuộc họp tại phòng hội nghị trụ sở AstroViet, một căn phòng rộng lớn với bức tường kính nhìn ra biển Phú Quốc, nơi ánh nắng chiếu qua tạo nên những mảng sáng lung linh trên sàn. Anh đứng trước đội ngũ pháp lý, bộ vest xanh đậm ôm sát cơ thể, giọng trang trọng nhưng ấm áp, mang theo sự trân trọng: "Kei, cậu và đội ngũ đã làm việc xuất sắc, không chỉ vì AstroViet mà còn vì những gia đình đã mất đi người thân. Các gia đình giờ đây có thể an tâm phần nào, dù không gì bù đắp được nỗi đau của họ. AstroViet sẽ tiếp tục điều tra sự cố, đảm bảo không có thảm kịch nào tái diễn. Tôi tự hào về tất cả các bạn."

Kei đứng dậy, nụ cười mệt mỏi nhưng tự hào nở trên môi, giọng khàn khàn sau những đêm thức trắng: "Nam, cảm ơn anh đã tin tưởng tôi. Đây là trách nhiệm của chúng ta, và tôi biết AstroViet sẽ làm được nhiều hơn nữa." Cuộc họp kết thúc, đội ngũ rời phòng, để lại Nam đứng một mình, nhìn qua cửa sổ ra biển Phú Quốc. Những con sóng lấp lánh dưới ánh nắng, tiếng gió thổi qua hàng dừa, và mùi biển mặn mà khiến anh cảm thấy chút nhẹ nhõm sau những ngày căng thẳng. Anh nghĩ về những gia đình nạn nhân, về trách nhiệm của AstroViet, và cả khoảnh khắc lén lút với Mako đêm trước. Dù lòng vẫn còn chút xao động, Nam hít một hơi sâu, tập trung trở lại vào sứ mệnh của mình, sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo trong hành trình chinh phục vũ trụ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip