Chương 270: Thiên thạch

Sao Hỏa, ngày 1 tháng 12 năm 2040.

Bình minh trên sao Hỏa phủ một lớp ánh sáng đỏ cam mờ ảo lên bề mặt gồ ghề, nơi những ngọn núi thấp với những đường vân nứt nẻ, những hẻm núi sâu như những vết cắt cổ xưa, và những đồng bằng bụi đỏ trải dài bất tận, như một bức tranh của một thế giới bị lãng quên từ hàng tỷ năm trước. Không khí mỏng manh, lạnh buốt, mang theo những hạt bụi đỏ nhỏ li ti, lấp lánh như những viên ngọc dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trời nhỏ xíu treo lơ lửng trên bầu trời hồng nhạt. Xa xa, hai mặt trăng Phobos và Deimos hiện lên mờ mờ, như những bóng ma nhỏ lơ lửng, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa cô độc. Nam ngồi bên Im Yoon-ah trong chiếc rover địa hình hiện đại. Dáng người mảnh mai của Im Yoon-ah, với đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ nhắn, và đường cong cơ thể mềm mại, được tôn lên bởi bộ đồ bảo hộ màu trắng bạc ôm sát, làm nổi bật từng cử động duyên dáng. Làn da trắng mịn như sứ, không một vết tì, lấp lánh mồ hôi nhẹ dưới ánh sáng đỏ cam, làm nổi bật gương mặt thanh tú với đôi môi hồng phấn tự nhiên và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Mái tóc đen dài, óng ả như lụa, được buộc cao, khẽ đung đưa khi cô nghiêng đầu, nhìn Nam với vẻ tò mò trẻ trung: "Nam, em chưa bao giờ thấy các nhà khoa học làm việc ngoài này. Hôm nay chắc thú vị lắm, phải không anh? Em hồi hộp muốn xem họ tìm được gì!"

Nam mỉm cười, siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Yoon-ah, cảm nhận sự mềm mại qua lớp găng bảo hộ, giọng trầm ấm: "Yoon-ah, em sẽ thích lắm. Họ đang tìm kiếm thứ có thể thay đổi tương lai của thành phố Yoona, và anh muốn em chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này cùng anh. Em là nguồn cảm hứng lớn nhất của anh." Yoon-ah cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng khoang xe, mái tóc đen dài lướt qua vai khi cô tựa đầu vào ngực Nam, thì thầm: "Nam, anh ngọt ngào quá. Em thấy mình như đang trong một bộ phim khoa học viễn tưởng, nhưng có anh ở đây, em không sợ gì cả, chỉ thấy phấn khích thôi." Hương thơm nhẹ từ cơ thể cô, hòa quyện giữa mồ hôi và nước hoa tinh tế, len lỏi vào không gian kín, khiến Nam cảm nhận rõ sự gần gũi của người vợ anh yêu thương.

Đoàn xe, gồm ba rover kín khí với hệ thống oxy và điều hòa, chở Nam, Yoon-ah, và mười nhà khoa học, lướt qua những con đường bụi đỏ dẫn ra khỏi thành phố Yoona. Mỗi rover là một kiệt tác công nghệ, với thân xe bằng hợp kim titan nhẹ nhưng bền, cửa sổ kính chống áp lực cho tầm nhìn rộng ra sa mạc đỏ, và nội thất bọc da êm ái, mang lại cảm giác như một căn phòng di động giữa vùng đất khắc nghiệt. Bên trong, không gian ấm áp, tĩnh lặng, chỉ có tiếng động cơ êm ru và tiếng trò chuyện rì rầm của các nhà khoa học, những người mang theo thiết bị tối tân và hy vọng về một bước đột phá cho nhân loại trên sao Hỏa. Các rover được trang bị hệ thống AI AstroBot-7, hiển thị bản đồ địa hình 3D trên màn hình cảm ứng, giúp điều hướng qua những vùng đất gồ ghề, đầy đá và hố sâu. Yoon-ah, ngồi sát Nam, tựa đầu vào vai anh, mái tóc đen mềm mại chạm vào cổ anh qua khe hở của mũ bảo hộ. Cô chỉ ra cửa sổ, giọng đầy kinh ngạc: "Nam, anh nhìn những tảng đá đỏ kia, như những bức tượng cổ xưa. Sao Hỏa đẹp quá, nhưng cũng cô đơn, anh nhỉ?" Nam vuốt nhẹ mái tóc cô, cảm nhận từng sợi tóc mượt mà lướt qua ngón tay: "Yoon-ah, có em ở đây, sao Hỏa không bao giờ cô đơn. Em làm mọi thứ trở nên sống động."

Họ dừng lại tại một khu vực bằng phẳng, cách thành phố Yoona một quãng đường dài, nơi những tảng đá đỏ rực nằm rải rác, như những mảnh vỡ của một hành tinh đã chết từ hàng tỷ năm trước. Một hẻm núi sâu, với những vách đá dựng đứng khắc đầy những đường vân cổ xưa, hiện lên ở phía xa, như một lời nhắc nhở về lịch sử địa chất phức tạp của sao Hỏa. Bầu trời hồng nhạt, với những đám bụi mỏng lơ lửng, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa khắc nghiệt. Các nhà khoa học, trong những bộ đồ bảo hộ kín mít với mũ kính trong suốt, bắt đầu dựng trạm thí nghiệm di động. Một máy khoan tự động, với mũi khoan lấp lánh sắc bén như một thanh kiếm, được kích hoạt, xoáy sâu vào lớp vỏ sao Hỏa, làm bụi đỏ bắn lên như những tia lửa nhỏ, tạo nên một vũ điệu chậm rãi trong không khí mỏng. Tiếng động cơ của máy khoan vang lên đều đặn, hòa quyện với tiếng bíp từ các cảm biến đo phóng xạ, ghi lại dữ liệu về thành phần khoáng chất dưới bề mặt. Một thiết bị phân tích mẫu đất nhỏ gọn, với màn hình hiển thị dữ liệu 3D, được đặt trên một bàn kim loại gấp gọn, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời yếu ớt. Một nhà khoa học trẻ, giọng nói rõ ràng qua bộ đàm, giải thích: "Chúng tôi đang khoan sâu hơn mười mét để lấy mẫu từ lớp đá bazan cổ. Mục tiêu chính là tìm helium-3, giống như trung tâm khai thác trên Mặt Trăng. Nếu thành công, thành phố Yoona sẽ có nguồn năng lượng gần như vô hạn. Ngoài ra, chúng tôi cũng tìm kiếm dấu hiệu nước ngầm hoặc các hợp chất hữu cơ, để chứng minh khả năng sự sống từng tồn tại trên sao Hỏa."

Nam gật đầu, ấn tượng với sự tận tụy của đội ngũ: "Công việc này có thể thay đổi cách chúng ta sống trên sao Hỏa. Helium-3 sẽ cung cấp năng lượng cho lò phản ứng nhiệt hạch mini của thành phố Yoona, và nước ngầm có thể hỗ trợ nông trại thủy canh. Các anh chị đang làm nên lịch sử." Yoon-ah, đứng sát Nam, nắm tay anh, đôi tay mảnh mai run nhẹ vì phấn khích, và thì thầm: "Nam, em không hiểu hết mấy thuật ngữ này, nhưng thấy họ làm việc chăm chỉ thế, em tự hào vì anh dẫn dắt AstroViet. Anh đã đưa chúng ta đến một hành tinh khác, thật không thể tin nổi." Gương mặt thanh tú của cô, với đôi môi hồng khẽ cong lên, sáng bừng dưới ánh sáng đỏ cam, như một bức tượng sống động giữa sa mạc đỏ. Làn da trắng mịn lấp lánh mồ hôi nhẹ, làm nổi bật những đường nét tinh tế, và nụ cười rạng rỡ của cô như một tia nắng giữa khung cảnh khắc nghiệt. Nam cười, kéo cô sát hơn, cảm nhận cơ thể mảnh mai của cô qua lớp vải bảo hộ: "Yoon-ah, em là lý do anh làm tất cả những điều này. Thành phố này mang tên em, và anh muốn nó trở thành ngôi nhà cho cả nhân loại."

Các nhà khoa học tiếp tục công việc, lấy mẫu đất từ mũi khoan và đặt vào thiết bị phân tích. Một màn hình hiển thị các biểu đồ phức tạp, với những đường cong biểu thị hàm lượng khoáng chất như ilmenite, pyroxene, và olivine. Một nhà khoa học khác, người phụ nữ trung niên với giọng nói trầm tĩnh, giải thích thêm: "Chúng tôi sử dụng quang phổ kế laser để phân tích thành phần hóa học của mẫu đất. Nếu tìm thấy dấu hiệu của nước ngầm, điều đó không chỉ hỗ trợ nông trại thủy canh mà còn mở ra khả năng sản xuất oxy ngay tại chỗ, giảm sự phụ thuộc vào tàu vận tải liên hành tinh." Một mẫu đá nhỏ, lấp lánh với những hạt khoáng chất, được đưa lên ánh sáng để kiểm tra. Yoon-ah, tò mò, bước đến gần, đôi chân thon dài di chuyển nhẹ nhàng trong trọng lực thấp, bộ đồ bảo hộ ôm sát làm nổi bật đường cong cơ thể mảnh mai. Cô chạm vào mẫu đá qua lớp găng, giọng kinh ngạc: "Nam, anh nhìn này, như một viên ngọc đỏ! Sao Hỏa đúng là kỳ diệu." Nam đứng sau, khoác tay qua vai cô, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể cô: "Yoon-ah, em mới là viên ngọc quý nhất ở đây. Anh thích cách em hào hứng với mọi thứ."

Thời gian trôi qua, mặt trời sao Hỏa dần lên cao, ánh sáng chiếu qua lớp bụi mỏng trong không khí, tạo nên những vệt sáng mờ ảo như một bức màn lụa đỏ. Các nhà khoa học, sau vài giờ làm việc, bắt đầu thu thập mẫu đất cuối cùng. Một thiết bị khác, một máy quét địa chấn nhỏ, được kích hoạt, gửi sóng âm xuống sâu dưới bề mặt để phát hiện các túi nước ngầm hoặc hang động ẩn. Tiếng rung nhẹ từ thiết bị hòa quyện với tiếng gió sao Hỏa thổi qua, tạo nên một bản giao hưởng kỳ lạ của thiên nhiên và công nghệ. Yoon-ah, với nụ cười rạng rỡ, chụp ảnh liên tục bằng máy ảnh nhỏ, ghi lại hình ảnh các nhà khoa học cặm cụi làm việc, máy khoan xoáy sâu, và những tảng đá đỏ rực dưới ánh sáng mờ ảo. Cô tạo dáng trước một tảng đá lớn, bộ đồ bảo hộ ôm sát làm nổi bật đường cong ngực đầy đặn nhưng thanh thoát, đôi chân thon dài bước nhẹ trên mặt đất, như một vũ công trong không gian. "Nam, anh chụp cho em một tấm nhé," cô nói, giọng vui tươi, mái tóc đen dài đung đưa, làn da trắng mịn lấp lánh mồ hôi nhẹ. Nam cầm máy ảnh, ngắm Yoon-ah qua ống kính, trái tim rung lên trước vẻ đẹp không phai mờ của vợ mình: "Yoon-ah, em đẹp hơn cả sao Hỏa. Anh không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này."

Nhưng bất chợt, Yoon-ah chạm tay vào cổ họng, đôi môi hồng mím lại, giọng hơi mệt: "Nam, em khát quá. Ở đây khô quá, chắc em cần nước ngay." Làn da trắng mịn của cô lấp lánh mồ hôi, làm nổi bật gương mặt thanh tú, giờ hơi tái vì không khí khô lạnh của sao Hỏa. Nam lập tức nắm tay cô, cảm nhận những ngón tay thon dài run nhẹ: "Yoon-ah, đi nào, anh lấy nước cho em. Không để vợ anh khát được." Yoon-ah cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ làm sáng cả không gian, và bước theo Nam, mái tóc đen đung đưa, bộ đồ bảo hộ ôm sát cơ thể mảnh mai, như một nàng thơ giữa sa mạc đỏ. Nam dẫn cô trở lại rover, cảm nhận sự nhẹ nhàng của từng bước đi của cô trong trọng lực thấp, và trái tim anh đập nhanh hơn khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt thanh tú của cô.

Trở lại rover, Nam đóng cửa khoang, tiếng khóa điện tử kêu "tách" nhẹ, tạo nên một không gian riêng tư, cách biệt hoàn toàn với thế giới khắc nghiệt bên ngoài. Rover là một kiệt tác công nghệ, như một căn phòng nhỏ di động, với ghế bọc da êm ái, bảng điều khiển lấp lánh ánh sáng xanh từ các màn hình cảm ứng, và một khoang lạnh chứa nước cùng thực phẩm. Không khí trong khoang ấm áp, tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ của Nam và Yoon-ah, như một bản giao hưởng khe khẽ giữa họ. Nam mở khoang lạnh, lấy ra một chai nước mát, đưa cho Yoon-ah: "Yoon-ah, uống từ từ thôi, nước lạnh lắm, không khéo em bị sốc." Yoon-ah, ngồi trên ghế hành khách, cởi mũ bảo hộ, để lộ mái tóc đen dài, óng ả nhưng hơi rối vì mồ hôi. Gương mặt thanh tú của cô, với đôi môi hồng phấn và làn da trắng mịn, sáng bừng dưới ánh sáng mờ trong khoang xe. Cô uống từng ngụm nhỏ, nước mát trôi qua cổ họng khô khốc, khiến cô thở phào, giọng ngọt ngào: "Nam, nước này như cứu tinh. Anh chu đáo thật, chồng yêu." Nụ cười rạng rỡ của cô làm nổi bật những đường nét tinh tế, như một ngôi sao giữa không gian tĩnh lặng, và đôi môi hồng lấp lánh nước, khiến Nam không thể rời mắt.

Nam ngồi cạnh, ngắm Yoon-ah uống nước, trái tim rung lên trước vẻ đẹp không phai mờ của cô. Dáng người mảnh mai, đôi chân thon dài gác nhẹ trên ghế, và nụ cười rạng rỡ khiến anh cảm thấy một luồng nhiệt chạy dọc cơ thể. Anh chạm nhẹ vào má cô, ngón tay lướt qua làn da mềm mại như lụa, giọng trầm: "Yoon-ah, em làm anh không kìm được, ngay cả khi đang ở giữa sao Hỏa." Yoon-ah đặt chai nước xuống, nghiêng người sát Nam, cơ thể cô toát ra hương thơm nhẹ từ mồ hôi hòa quyện với mùi nước hoa tinh tế, như một lời mời gọi đầy kích thích. Đôi môi hồng khẽ cong lên, giọng cô trầm xuống, đầy khiêu khích: "Nam, lén lút thế này, em cũng thấy tim đập nhanh. Anh muốn gì đây, hả chồng?" Không khí trong khoang rover bỗng trở nên ám muội, tiếng thở của cả hai hòa quyện, tạo nên một bản giao hưởng nhục dục, như thể cả thế giới bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại hai người trong không gian kín đáo này.

Nam cúi xuống, môi chạm vào đôi môi hồng phấn của Yoon-ah, nụ hôn chậm rãi nhưng sâu đậm, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, mang theo vị ngọt ngào của nước và hơi ấm từ miệng cô. Yoon-ah rên khẽ, âm thanh mềm mại như một giai điệu, khiến Nam cảm thấy máu nóng dồn lên. Đôi tay mảnh mai của cô vòng qua cổ anh, kéo anh gần hơn, mái tóc đen dài lướt qua vai anh, mềm mại như lụa, chạm vào da anh qua khe hở của bộ đồ bảo hộ. Nam luồn tay qua lớp vải mỏng của bộ đồ bảo hộ, xoa nhẹ lên ngực cô, cảm nhận núm vú săn lại dưới đầu ngón tay qua lớp vải, như hai viên ngọc nhỏ phản ứng với từng cái chạm. Anh thì thầm, giọng khàn đi vì dục vọng: "Yoon-ah, em nhạy cảm quá, anh thích cách cơ thể em run lên thế này." Yoon-ah, hơi thở dồn dập, đáp lại, giọng run rẩy vì khoái cảm: "Nam, anh làm em sướng, đừng dừng lại, em muốn cảm nhận anh nhiều hơn." Nam kéo khóa bộ đồ của cô, chậm rãi để lộ làn da trắng mịn như sứ, đường cong ngực đầy đặn nhưng thanh thoát, và phần bụng phẳng lì, lấp lánh mồ hôi. Anh đưa tay xuống dưới, chạm vào lồn cô, cảm nhận nước lồn ướt át chảy ra, thấm qua đầu ngón tay, như một dòng suối ấm nóng. Yoon-ah run lên, cơ thể mảnh mai cong lại, đạt cực khoái đầu tiên, giọng rên khe khẽ: "Nam, sướng quá, em không chịu nổi!"

Nam cởi bỏ bộ đồ bảo hộ của mình, để lộ cơ thể rắn chắc, dương vật cương cứng, dài và mạnh mẽ, như một biểu tượng của dục vọng mãnh liệt. Anh kéo Yoon-ah ngồi lên đùi, đâm dương vật vào lồn cô, chậm rãi nhưng sâu, cảm nhận sự ấm nóng và chặt chẽ bao quanh mình, như một vòng tay ấm áp. Yoon-ah ôm chặt Nam, mái tóc đen dài phủ xuống vai anh, cơ thể mảnh mai rung lên theo từng nhịp đẩy, rên rỉ: "Nam, em yêu anh, làm mạnh hơn đi, em muốn cảm nhận hết!" Tinh trùng và nước lồn hòa quyện, tạo nên âm thanh ướt át trong khoang rover, như một bản nhạc nhục dục giữa sa mạc đỏ. Yoon-ah đạt cực khoái lần thứ hai, cơ thể cô run rẩy dữ dội, đôi môi hồng hé mở, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Nam, khiến anh cảm thấy một luồng điện chạy qua người. Anh hôn lên trán cô, cảm nhận làn da mịn màng dưới môi, thì thầm: "Yoon-ah, em làm anh điên mất. Em quá nhạy cảm, anh không muốn dừng lại." Yoon-ah, gương mặt thanh tú ửng hồng, nụ cười rạng rỡ giờ xen lẫn vẻ ngây ngất, đáp lại: "Nam, em cũng không muốn dừng, em muốn anh mãi."

Nam kéo Yoon-ah nằm xuống ghế da êm ái, đặt cô trong tư thế mới, nâng một chân thon dài của cô lên vai, để lộ lồn cô ướt át, lấp lánh dưới ánh sáng mờ trong khoang xe. Anh đâm dương vật vào sâu hơn, chậm rãi để kéo dài khoái cảm, cảm nhận từng cơ co bóp của cô quanh mình. Yoon-ah rên to hơn, giọng cô xen lẫn khoái cảm và sự ngây ngất: "Nam, sâu quá, em sướng không chịu nổi!" Cơ thể mảnh mai của cô cong lên, nước lồn chảy ướt cả ghế, và cô đạt cực khoái lần thứ ba, cơ thể run rẩy dữ dội, mái tóc đen dài bết lại vì mồ hôi, lướt qua ngực Nam như một tấm lụa. Nam thay đổi nhịp điệu, lúc chậm rãi để kéo dài cảm giác, lúc nhanh và mạnh mẽ, khiến Yoon-ah hét lên trong sung sướng: "Nam, mạnh nữa đi, em muốn anh làm em tan chảy!" Tinh trùng của anh tràn vào trong cô, hòa quyện với nước lồn, tạo nên một cảm giác ấm nóng, ướt át, như một dòng sông nhỏ trong không gian kín.

Họ tiếp tục làm tình, Nam kéo Yoon-ah ngồi lên, để cô cưỡi trên anh, đôi tay mảnh mai của cô bám vào vai anh, cơ thể mảnh mai chuyển động nhịp nhàng, như một vũ điệu nhục dục. Lồn cô siết chặt dương vật anh, mỗi chuyển động khiến cả hai rên rỉ vì khoái cảm. Yoon-ah, gương mặt thanh tú ửng đỏ, đôi môi hồng mở rộng vì sung sướng, thì thầm: "Nam, em yêu cách anh làm em cảm nhận, em muốn mãi như thế này." Nam ôm chặt eo cô, cảm nhận đường cong mảnh mai dưới tay, và đẩy mạnh hơn, khiến cô đạt cực khoái lần thứ tư, cơ thể run rẩy, nước lồn chảy xuống đùi anh, ướt át và nóng bỏng. Anh hôn lên đôi môi hồng phấn của cô, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, cảm nhận sự nhạy cảm của cơ thể cô qua từng cái chạm: "Yoon-ah, em là tất cả của anh. Anh muốn em cảm nhận anh sâu hơn nữa." Họ làm tình thêm lần nữa, Nam thay đổi tư thế, đặt Yoon-ah quỳ trên ghế, đâm từ phía sau, cảm nhận lồn cô siết chặt, nước lồn chảy ướt cả tay anh. Yoon-ah rên rỉ không ngừng, giọng cô như một bản nhạc, hòa quyện với tiếng thở dồn dập của Nam: "Nam, em sướng quá, anh làm em điên mất!" Họ đạt cực khoái cùng lúc, tinh trùng của Nam tràn vào trong cô, hòa quyện với nước lồn, tạo nên một cảm giác mãnh liệt, như một cơn sóng cuốn cả hai vào khoái lạc.

Nam ôm chặt Yoon-ah, để cô tựa vào ngực mình, mái tóc đen dài phủ xuống như một tấm lụa, cơ thể mảnh mai của cô vẫn run nhẹ vì dư âm. Anh vuốt tóc cô, hôn lên trán, cảm nhận làn da trắng mịn lấp lánh mồ hôi: "Yoon-ah, em làm anh không thể dừng lại. Em quá nhạy cảm, anh yêu từng giây phút này." Yoon-ah, gương mặt thanh tú ửng hồng, nụ cười rạng rỡ xen lẫn vẻ ngây ngất, thì thầm: "Nam, em yêu anh, em muốn mãi ở bên anh, dù ở sao Hỏa hay bất cứ đâu." Họ nằm đó, ôm nhau trong không gian kín, hơi thở hòa quyện, như thể cả vũ trụ chỉ còn lại hai người.

Bất ngờ, radio trong rover vang lên, giọng nói gấp gáp từ trung tâm điều khiển thành phố Yoona cắt ngang khoảnh khắc đê mê: "Cảnh báo khẩn cấp! Một thiên thạch lớn sắp va chạm khu vực thành phố Yoona, sức công phá tương tự bom nhiệt hạch. Tất cả cư dân sơ tán ngay lập tức vào hầm trú ẩn!" Nam giật mình, ngừng lại, dương vật vẫn còn trong lồn Yoon-ah, cảm giác khoái lạc bị thay thế bởi sự căng thẳng. Anh ôm chặt cô, giọng khẩn trương: "Yoon-ah, nguy hiểm rồi, chúng ta phải về ngay!" Yoon-ah, vẫn còn ngây ngất, mái tóc đen rối bời, gương mặt thanh tú ửng đỏ, gật đầu, giọng run rẩy: "Nam, nhanh lên, em sợ!" Cô vội chỉnh lại bộ đồ bảo hộ, đôi tay mảnh mai run run kéo khóa, nhưng nụ cười yếu ớt vẫn hiện lên, như muốn trấn an Nam.

Nam vội mặc lại bộ đồ bảo hộ, giúp Yoon-ah chỉnh trang, đôi tay anh lướt qua cơ thể mảnh mai của cô, cảm nhận sự ấm áp qua lớp vải. Anh mở cửa rover, hét to: "Mọi người, lên xe ngay, thiên thạch sắp va chạm!" Các nhà khoa học, đang thu dọn thiết bị trong cơn hoảng loạn, vội chạy về ba rover, khuôn mặt lộ rõ sự căng thẳng qua lớp kính mũ bảo hộ. Nam nhảy lên ghế lái, khởi động động cơ, dẫn đầu đoàn xe lao về thành phố Yoona. Bầu trời sao Hỏa, vốn hồng nhạt, giờ tối sầm lại, những vệt sáng rực rỡ từ các mảnh thiên thạch nhỏ xé toạc không gian, rơi xuống như một cơn mưa lửa. Tiếng nổ vang lên từ xa, bụi đỏ cuốn lên mù mịt, che khuất tầm nhìn, như thể cả hành tinh đang run rẩy trước cơn thịnh nộ của vũ trụ. Một mảnh thiên thạch nhỏ đập vào ngọn đồi gần đó, tạo ra một vụ nổ lớn, khiến đất đá văng tung tóe, rung chuyển đoàn xe. Một nhà khoa học trên xe hét lên qua bộ đàm: "Nhanh lên, chúng đang rơi khắp nơi!"

Yoon-ah, ngồi cạnh Nam, nắm chặt tay anh, đôi tay mảnh mai run lên, gương mặt thanh tú giờ tái nhợt, nhưng nụ cười rạng rỡ vẫn cố gắng xuất hiện để che giấu nỗi sợ: "Nam, nhìn kìa, mưa thiên thạch! Kinh khủng quá!" Qua cửa sổ rover, họ thấy những mảnh đá rực cháy rơi xuống, đập vào các mái vòm kính của thành phố Yoona, vỡ tan thành từng mảnh như pha lê. Những công trình chức năng, từ nông trại thủy canh với những luống rau xanh mướt đến khu nhà ở hiện đại với cửa sổ nhìn ra bình nguyên, rung chuyển dưới sức công phá. Một trung tâm nghiên cứu đổ sập, bụi đỏ bay mù mịt như một cơn bão. Một mảnh thiên thạch khác rơi gần khu vực sân bay vũ trụ, làm mặt đất nứt toác, khói đỏ bốc lên ngùn ngụt. Nam siết chặt vô-lăng, giọng trấn an: "Yoon-ah, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến hầm trú ẩn. Em an toàn với anh." Yoon-ah tựa đầu vào vai anh, mái tóc đen dài lướt qua cổ anh, giọng nhỏ nhẹ: "Nam, em tin anh, nhưng nhanh lên, em sợ chúng ta không kịp."

Đột nhiên, Yoon-ah chỉ lên trời, giọng hét lên đầy hoảng loạn: "Nam, mảnh thiên thạch khổng lồ kia!" Nam và các nhà khoa học trên xe nhìn theo, thấy một khối đá khổng lồ, sáng rực như một ngôi sao rơi, lao thẳng về phía thành phố, để lại một vệt lửa dài trên bầu trời, như một thanh kiếm lửa chém qua không gian. Gương mặt thanh tú của Yoon-ah, với đôi môi hồng run rẩy, tái đi vì sợ hãi, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, nắm chặt tay Nam, những ngón tay mảnh mai siết chặt đến đau. Nam đạp ga, rover lướt nhanh qua địa hình gồ ghề, bánh xe lăn qua những tảng đá đỏ, rung lắc dữ dội. Một mảnh thiên thạch khác rơi gần đoàn xe, tạo ra một vụ nổ lớn, làm đất đá bắn lên, đập vào cửa sổ rover, khiến một vết nứt nhỏ xuất hiện trên kính chống áp lực. Các nhà khoa học trên xe hét lên, giọng run rẩy qua bộ đàm: "Nhanh lên, chúng ta chỉ còn vài phút!" Nam nghiến răng, tập trung lái xe, mồ hôi chảy xuống trán, nhưng anh vẫn quay sang Yoon-ah, giọng kiên định: "Yoon-ah, anh sẽ không để gì xảy ra với em. Cứ bám chặt vào anh."

Đoàn xe dừng gấp trước cửa thép lớn của hầm trú ẩn sâu dưới lòng đất, ánh sáng từ các mảnh thiên thạch chiếu sáng khuôn mặt Yoon-ah, làm nổi bật làn da trắng mịn và những đường nét tinh tế, giờ xen lẫn vẻ lo lắng tột độ. Các nhà khoa học vội vàng xuống xe, chạy về phía lối vào hầm, tiếng giày đạp trên đất đỏ vang lên trong không khí căng thẳng, hòa quyện với tiếng nổ từ những mảnh thiên thạch rơi khắp nơi. Nam nắm tay Yoon-ah, kéo cô ra khỏi rover, cảm nhận cơ thể mảnh mai của cô run lên vì lạnh và sợ hãi. Nhưng một tiếng nổ kinh hoàng bất ngờ vang lên, rung chuyển mặt đất như một trận động đất. Một mảnh thiên thạch nhỏ, như một quả bom, rơi trúng chiếc rover phía sau, khiến nó nổ tung, mảnh vỡ kim loại và kính văng khắp nơi, tạo nên một đám khói đỏ dày đặc. Yoon-ah, đứng gần vụ nổ, bị chấn động mạnh, cơ thể mảnh mai lảo đảo, ngã vào tay Nam. Gương mặt thanh tú của cô tái nhợt, đôi môi hồng hé mở, giọng yếu ớt: "Nam, em chóng mặt quá... em không đứng vững được..." Nam hoảng hốt, cõng Yoon-ah lên lưng, cảm nhận hơi thở yếu ớt của cô phả vào cổ anh. Mái tóc đen dài của cô buông xõa trên vai anh, như một tấm lụa mềm mại giữa cơn hỗn loạn.

Nam hét lên với các nhà khoa học: "Chạy đi, vào hầm ngay!" Cõng Yoon-ah, anh lao qua cửa hầm, các nhà khoa học chạy theo sau, tiếng giày đạp trên sàn kim loại vang dội. Tiếng gầm của thiên thạch khổng lồ ngày càng gần, rung chuyển mặt đất, khiến bụi từ trần hầm rơi xuống như mưa. Một nhà khoa học vấp ngã, Nam quay lại, kéo người đó dậy, giọng gấp gáp: "Nhanh lên, không còn thời gian!" Một mảnh thiên thạch khác rơi gần cửa hầm, làm mặt đất nứt toác, khói đỏ bốc lên, che khuất tầm nhìn. Nam, cõng Yoon-ah, cảm nhận cơ thể mảnh mai của cô run nhẹ, hơi thở yếu ớt phả vào tai anh. Anh thì thầm, giọng kiên định: "Yoon-ah, em sẽ ổn thôi, anh ở đây." Cửa thép của hầm trú ẩn đóng sầm lại ngay khi Nam và Yoon-ah bước vào, che chắn họ khỏi cơn mưa thiên thạch bên ngoài. Trong bóng tối của hầm, Nam ôm chặt Yoon-ah, cảm nhận cơ thể mảnh mai của cô dần ổn định, và thì thầm: "Yoon-ah, em an toàn rồi, anh ở đây với em." Yoon-ah, gương mặt thanh tú dần lấy lại sắc hồng, nở nụ cười rạng rỡ yếu ớt, thì thầm: "Nam, cảm ơn anh. Em yêu anh." Tiếng gầm của thiên thạch khổng lồ vang lên bên ngoài, rung chuyển cả hầm trú ẩn, như một lời nhắc nhở về sự mong manh của nhân loại trước vũ trụ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip