Chương 273: Trở về nhà
Bình minh ngày 5 tháng 12 năm 2040 trên sao Hỏa không còn rực rỡ như những ngày đầu Nam và Yoon-ah đặt chân đến thành phố Yoona. Bầu trời đỏ rực, nặng trĩu bụi từ cơn mưa thiên thạch, làm mờ đi ánh sáng yếu ớt của mặt trời xa xôi, như một tấm màn che phủ giấc mơ tan vỡ. Thành phố Yoona, từng là kỳ quan với mái vòm kính trong suốt phản chiếu ánh sao, giờ chỉ còn là một bãi chiến trường hoang tàn. Những mảnh kính vỡ lấp lánh như pha lê rơi vãi khắp nơi, lẫn vào đất đỏ khô cằn, tạo thành những vệt sáng lấp loáng dưới ánh sáng mờ nhạt. Nông trại thủy canh, nơi từng xanh mướt với các luống rau cải, cà chua, và dâu tây, giờ ngập trong bụi đỏ, các bể nước vỡ toạc, để lại những vũng bùn khô cạn, mùi đất ẩm hòa lẫn với kim loại cháy khét. Khu cư trú hiện đại, với những tòa nhà trắng tinh được thiết kế chống áp suất thấp, giờ sụp đổ, bê tông và thép gãy gập, dây cáp điện lòi ra như những mạch máu đứt đoạn. Lò phản ứng nhiệt hạch mini, trái tim của thành phố, im lặng vĩnh viễn, các ống dẫn bị xé toạc, phơi bày dưới ánh sáng lạnh lẽo, như một xác tàu bị bỏ hoang. Sân bay vũ trụ, nơi từng tấp nập AstroPod, giờ đầy vết nứt và mảnh vỡ kim loại, những tấm bảng điều khiển bị phá hủy, màn hình vỡ nát, như một lời nhắc nhở về sự mong manh của giấc mơ định cư.
Tiếng động cơ AstroPod, điều khiển bởi AI AstroBot-7, vang lên như một bản giao hưởng của hy vọng giữa sự đổ nát. Những chiếc tàu con thoi, với thân titan sáng bóng và thiết kế mượt mà, đáp xuống sân bay hư hại, bụi đỏ bay mù mịt dưới lực đẩy của động cơ, tạo thành những đám mây dày đặc, che khuất tầm nhìn. Mỗi chiếc AstroPod, với khoang rộng rãi bọc đệm mềm, ghế ngồi được cố định chắc chắn, và hệ thống oxy tiên tiến, được thiết kế để chở hàng chục người và lồng động vật, sẵn sàng đưa cư dân đến tàu vận tải liên hành tinh. Nam đứng trước cửa hầm trú ẩn, bộ đồ bảo hộ dính đầy bụi đỏ, mồ hôi lấm tấm trên trán dù hệ thống điều hòa trong bộ đồ hoạt động không ngừng. Anh kiểm tra thiết bị cầm tay, màn hình hiển thị danh sách 5,000 cư dân, từng tên hiện lên rõ ràng, từ nhà khoa học đến nông dân, từ người già đến trẻ nhỏ. Giọng anh trầm, vang qua bộ đàm, đầy quyết tâm: "Mọi người hãy bình tĩnh. AstroPod sẽ đưa chúng ta đến nơi an toàn. Mang theo vật dụng cá nhân, thú cưng, và giữ trật tự. Chúng ta sẽ không bỏ lại ai."
Bên cạnh anh, Yoon-ah, mái tóc đen buộc cao, bộ đồ bảo hộ ôm sát cơ thể, di chuyển nhanh nhẹn giữa dòng người, đôi tay linh hoạt hỗ trợ từng cư dân. Cô dừng lại bên một gia đình, người mẹ ôm chặt đứa con gái nhỏ, khoảng năm tuổi, trong tay là một lồng mèo bằng nhựa trong suốt. Con mèo trắng, lông xù, kêu meo meo liên tục, khiến cô bé lo lắng, đôi tay nhỏ nắm chặt lồng, khuôn mặt tái nhợt. Yoon-ah cúi xuống, giọng dịu dàng như một người chị lớn: "Em yêu, đừng sợ. Chú mèo của em sẽ đi cùng chúng ta. Chị kiểm tra lồng cho em nhé?" Cô bé, tóc rối bù, gật đầu, đôi tay run run buông lồng. Yoon-ah mở nắp lồng, kiểm tra hệ thống oxy mini, đảm bảo chú mèo có đủ không khí trong chuyến bay. Cô vuốt đầu con mèo, lông mềm mại dưới tay, rồi đóng nắp, mỉm cười với cô bé: "Nó sẽ ổn thôi, em. Giờ đi với chị lên AstroPod nhé." Cô bé nở nụ cười nhẹ, nắm tay mẹ, bước theo Yoon-ah. Người mẹ, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh lên hy vọng, nắm tay Yoon-ah, giọng nghẹn ngào: "Yoon-ah, cảm ơn cô. Tôi không biết phải làm gì nếu không có cô và Nam." Yoon-ah siết nhẹ tay bà, dẫn họ đến cửa AstroPod, nơi phi hành đoàn trong bộ đồ bảo hộ trắng đang sắp xếp hành khách, kiểm tra dây an toàn, và hướng dẫn họ vào ghế.
Dòng người từ hầm trú ẩn, sâu 100 mét với ánh đèn chập chờn và không khí nặng mùi kim loại, trồi lên bề mặt, mang theo túi đồ cá nhân, lồng thú cưng, và những ký ức về thành phố Yoona. 5,000 cư dân – nhà khoa học trong bộ đồ bảo hộ trắng, kỹ sư với công cụ cầm tay, nông dân thủy canh ôm những thùng dụng cụ cuối cùng, và các gia đình với trẻ nhỏ – xếp hàng dài, bước đi chậm rãi trên nền đất đỏ, bụi bám vào giày và quần áo. Một nhà khoa học, bộ đồ bảo hộ xộc xệch, tóc bạc rối bù, bắt tay Nam, giọng run run: "Nam, nếu không có anh và hầm trú ẩn, chúng tôi đã không sống sót qua mưa thiên thạch. AstroViet là cứu tinh của chúng tôi." Nam vỗ vai ông, giọng trầm, đầy quyết tâm: "Chúng ta là một gia đình. Tôi không để ai bị bỏ lại." Anh quay sang kiểm tra một AstroPod, bước vào khoang, kiểm tra màn hình điều khiển, đảm bảo hệ thống oxy và ghế ngồi hoạt động hoàn hảo. Phi hành đoàn, trong bộ đồ bảo hộ, báo cáo: "Thưa ông, AstroPod này sẵn sàng chở 50 người và 20 lồng động vật." Nam gật đầu, ra hiệu tiếp tục.
Yoon-ah, ở phía xa, hỗ trợ một nhóm nông dân đưa gia súc lên AstroPod. Những con bò, dê, và lợn nhỏ, từng được nuôi trong nông trại thủy canh xanh mướt, giờ được dẫn vào các lồng chuyên dụng, trang bị hệ thống oxy và đệm êm. Một con bò, lông nâu bóng, kêu vang, giậm chân mạnh trên nền đất đỏ, khiến bụi bay mù mịt. Yoon-ah bật cười, giọng vui vẻ vang lên qua bộ đàm: "Nam, nghe nó kìa, như đang phản đối việc rời sao Hỏa!" Nam, đang kiểm tra danh sách trên thiết bị cầm tay, đáp lại, giọng pha chút vui đùa: "Yoon-ah, nếu em kêu to như thế, anh phải làm sao đây?" Cô lườm anh qua mặt nạ bảo hộ, nụ cười rạng rỡ: "Nam, anh mà trêu em nữa, em sẽ để con bò này đuổi anh!" Cả hai trao nhau nụ cười giữa không khí căng thẳng, tìm chút an ủi trong sự thân mật, như cách họ luôn làm trong những khoảnh khắc khó khăn.
Công việc tiếp diễn qua nhiều giờ, mặt trời sao Hỏa dần lặn, ánh sáng đỏ cam mờ nhạt phủ lên đống đổ nát, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa đau lòng. Nam di chuyển giữa các AstroPod, kiểm tra từng tàu, đảm bảo mọi người được sắp xếp. Một kỹ sư trẻ, khoảng 25 tuổi, ôm túi đồ cá nhân, dừng lại bên Nam, giọng đầy cảm xúc: "Nam, tôi đã làm việc ở nông trại thủy canh từ ngày đầu, tưới nước cho từng cây rau. Giờ mất hết rồi, nhưng cảm ơn anh vì đã cho chúng tôi cơ hội bắt đầu lại." Nam đặt tay lên vai anh ta, giọng trầm: "Chúng ta sẽ xây lại, tôi hứa. Thành phố Yoona sẽ sống lại." Yoon-ah, đang giúp một cụ già bước lên AstroPod, quay sang anh, ánh sáng từ động cơ tàu chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật vẻ đẹp không tuổi nhờ công nghệ đảo ngược lão hóa. Cô thì thầm qua bộ đàm: "Nam, anh luôn làm được những điều không thể. Em tin anh."
Nam kiểm tra danh sách lần nữa, giọng nghiêm túc: "Yoon-ah, còn ba chuyến AstroPod nữa. Chúng ta phải đảm bảo mọi động vật được đưa lên." Họ cùng nhau kiểm tra các lồng thú cưng – chó, mèo, thỏ, và thậm chí một con chim nhỏ trong lồng kính. Yoon-ah vuốt ve một chú chó con, lông vàng óng, đôi tai cụp xuống, giọng dịu dàng: "Mày sẽ thích Trái Đất lắm, có nhiều cỏ để chạy nhảy, không như cái đất đỏ khô cằn này." Cô kiểm tra hệ thống oxy của lồng, đảm bảo chú chó thở được trong chuyến bay. Nam nhìn cô, lòng ấm áp, thì thầm: "Yoon-ah, em đúng là thiên thần của anh." Cô mỉm cười, tiếp tục dẫn một nhóm trẻ em mang lồng thú cưng lên AstroPod, giọng cô dịu dàng nhưng chắc chắn: "Các em đi cẩn thận, chị sẽ ở ngay đây."
Khi ánh sáng mặt trời sao Hỏa tắt dần, bóng tối bao trùm, chỉ còn ánh sáng từ đèn của AstroPod và bộ đồ bảo hộ, Nam xác nhận lần cuối: "Yoon-ah, 5,000 người và tất cả động vật đã lên tàu. Không ai bị bỏ lại." Yoon-ah thở phào, tựa vào anh, cơ thể mệt mỏi nhưng mãn nguyện: "Nam, chúng ta làm được rồi." Họ nắm tay, bước lên chuyến AstroPod cuối cùng. Cửa tàu đóng lại, tiếng động cơ gầm vang, bụi đỏ bay mù mịt. Qua cửa sổ, Nam nhìn xuống thành phố Yoona lần cuối, những mảnh vỡ lấp lánh như tàn tích của một giấc mơ tan biến. Yoon-ah siết chặt tay anh, giọng run run: "Nam, chúng ta sẽ xây lại, cùng nhau." Tàu cất cánh, đưa họ lên quỹ đạo sao Hỏa, nơi tàu vận tải liên hành tinh đang chờ, lấp lánh như một thành phố giữa vũ trụ.
Tàu vận tải liên hành tinh, dài hơn một cây số, là một kỳ quan công nghệ với thân titan, vỏ graphene lấp lánh dưới ánh sáng xa xôi của mặt trời. Khoang chính rộng lớn như một thành phố nhỏ, chứa hàng trăm AstroPod, khu vực sinh hoạt cho phi hành đoàn, và các khoang nghỉ riêng biệt. Nam và Yoon-ah được dẫn đến một khoang nghỉ sang trọng, với giường đôi bọc đệm mềm mại, tường cách âm hoàn toàn, và cửa sổ lớn nhìn ra quỹ đạo sao Hỏa, nơi hành tinh đỏ lơ lửng như một viên ngọc khổng lồ, đỏ rực nhưng đầy vết sẹo từ những trận thiên thạch. Hệ thống điều hòa phả ra không khí mát lạnh, xua tan cái nóng của bộ đồ bảo hộ và bụi đỏ bám trên người họ. Ánh sáng trong khoang dịu nhẹ, được điều chỉnh để tạo cảm giác thư giãn, với những tấm rèm mỏng tự động điều chỉnh độ sáng, mang lại cảm giác riêng tư như một căn phòng trên Trái Đất.
Nam cởi bộ đồ bảo hộ, để lộ cơ thể rắn chắc, mồ hôi lấm tấm trên da, cơ bắp căng lên sau nhiều giờ làm việc không ngừng. Anh ngồi xuống giường, đôi tay chống lên đầu gối, thở dài nặng nề, giọng trầm đầy nỗi đau: "Yoon-ah, anh chưa bao giờ nghĩ giấc mơ của chúng ta lại kết thúc thế này. Thành phố Yoona là tâm huyết cả đời anh, là món quà anh muốn dành cho em, để cái tên Yoona mãi mãi vang vọng giữa các vì sao." Yoon-ah, cởi áo ngoài, để lộ áo lót mỏng ôm sát cơ thể, kín đáo phô bày đường cong hoàn hảo. Cô ngồi cạnh anh, đặt tay lên vai anh, vuốt nhẹ qua lớp áo mỏng, cảm nhận cơ bắp rắn chắc bên dưới: "Nam, anh đã làm tất cả những gì có thể. Anh cứu được mọi người, cứu được cả những chú chó, chú mèo. Thành phố Yoona có thể sụp đổ, nhưng tình yêu của chúng ta thì không. Em tự hào về anh, chồng yêu."
Cô tựa đầu vào ngực anh, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, làm Nam cảm nhận sự an ủi sâu sắc, như một ngọn gió mát lành giữa sa mạc đỏ. Da thịt Yoon-ah, mềm mại và ấm nóng qua lớp áo mỏng, áp sát vào anh, khơi dậy một luồng cảm xúc mãnh liệt, như ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực. Nam quay sang, bàn tay lướt lên má cô, cảm nhận sự mịn màng như lụa: "Yoon-ah, em luôn biết cách làm anh quên đi nỗi buồn. Em là ánh sáng của anh, kể từ ngày chúng ta gặp nhau ở Phú Quốc." Cô mỉm cười, đặt tay lên ngực anh, ngón tay lướt nhẹ qua lớp áo, chạm vào cơ ngực rắn chắc, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ: "Nam, chúng ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn, từ những ngày lén lút đến khi đứng bên nhau trước cả thế giới. Để em giúp anh thư giãn, chỉ một chút thôi, như cách chúng ta từng làm." Giọng cô ngọt ngào, đầy cám dỗ, như một lời mời gọi không thể kháng cự.
Không khí trong khoang trở nên ám muội, hơi thở của cả hai hòa quyện trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hum nhẹ của hệ thống điều hòa. Nam cúi xuống, hôn lên môi Yoon-ah, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, chậm rãi nhưng đầy đam mê, như thể muốn nuốt lấy từng hơi thở của cô. Yoon-ah rên khẽ, bàn tay siết chặt vai anh, móng tay cào nhẹ vào da qua lớp áo, để lại những vết đỏ nhạt: "Nam, anh làm em run lên rồi. Hôn em nữa đi." Nam kéo áo lót của cô qua đầu, để lộ làn da mịn màng và bầu ngực căng tròn, đầu ti hồng hào dựng lên dưới ánh sáng mờ ảo, như hai viên ngọc quý. Anh hôn xuống cổ cô, lướt qua xương quai xanh, cảm nhận hơi thở gấp gáp của cô, mỗi nhịp thở làm ngực cô phập phồng. Yoon-ah thì thầm, giọng run rẩy, đầy nhục dục: "Nam, em muốn anh, ngay bây giờ, đừng chờ nữa. Em cần anh."
Nam cởi nốt lớp quần của cô, để lộ cơ thể trần truồng, mỗi đường cong như được tạc nên từ sự hoàn hảo, từ vòng eo thon đến đôi đùi mịn màng. Anh thì thầm, giọng trầm đầy đam mê: "Yoon-ah, em đẹp quá, như ngày đầu anh gặp em ở Phú Quốc, dưới ánh trăng bên biển, khi em mặc chiếc váy trắng ôm sát cơ thể." Cô mỉm cười, kéo anh lại gần, hôn sâu hơn, lưỡi cô trượt vào miệng anh, đầy tham lam, như muốn chiếm lấy toàn bộ anh: "Nam, anh luôn làm em cảm thấy mình là người phụ nữ duy nhất. Hôn em nữa, chạm vào em, làm em sướng đi." Họ ôm nhau, da thịt áp sát, hơi nóng từ cơ thể lan tỏa, làm không gian khoang nghỉ như bùng cháy. Nam cảm nhận nhịp tim Yoon-ah đập mạnh dưới lòng bàn tay, và dục vọng trong anh trỗi dậy như một ngọn lửa không thể dập tắt, lan tỏa từ lồng ngực xuống khắp cơ thể.
Trong ánh sáng mờ ảo của khoang, Nam cúi xuống, hôn lên bầu ngực Yoon-ah, đầu lưỡi lướt nhẹ quanh đầu ti, cắn nhẹ khiến cô cong người, rên rỉ to hơn, giọng đầy nhục dục: "Nam, ôi, sướng quá, anh làm em điên mất! Liếm mạnh nữa đi!" Anh mút lấy đầu ti cô, tay kia xoa nắn bầu ngực còn lại, cảm nhận sự mềm mại và ấm nóng dưới lòng bàn tay. Yoon-ah thở hổn hển, đôi tay bấu chặt vào vai anh, móng tay cào mạnh vào da, để lại những vết đỏ dài: "Nam, em sướng quá, anh làm em ướt hết rồi!" Bàn tay Nam lướt xuống bụng cô, vuốt ve làn da mịn màng như lụa, rồi trượt xuống giữa hai đùi, chạm vào lồn cô, cảm nhận nước lồn ướt át, nóng hổi, chảy qua các ngón tay như một dòng suối ấm áp. Yoon-ah rên lớn, giọng lạc đi, đầy tục tĩu: "Nam, ngón tay anh... móc lồn em mạnh nữa đi, em muốn anh làm em ra ngay bây giờ!"
Nam mỉm cười, ngón tay di chuyển chậm rãi, xoáy sâu vào lồn cô, kích thích từng điểm nhạy cảm, khiến cô run rẩy, đôi chân quấn chặt quanh hông anh, mông cô nhấc lên khỏi giường, như muốn anh đi sâu hơn. Nước lồn chảy ướt cả tay anh, cô hét lên: "Nam, em sướng chết mất! Móc em nữa đi, làm em ra đi!" Anh tăng tốc, hai ngón tay ra vào nhanh hơn, cảm nhận lồn cô co bóp quanh ngón tay, mỗi lần chạm khiến cô cong người, rên rỉ không ngừng. Yoon-ah đạt cực khoái lần đầu, nước lồn phun ra, ướt cả giường, cô thở hổn hển: "Nam, em ra rồi, anh làm em sướng quá!"
Yoon-ah, trong cơn khoái lạc, kéo áo Nam ra, để lộ cơ thể rắn chắc, cơ bụng săn chắc lấp lánh mồ hôi dưới ánh sáng mờ ảo. Cô hôn lên ngực anh, lưỡi lướt qua từng đường cơ, cắn nhẹ vào da, thì thầm tục tĩu: "Nam, anh mạnh mẽ quá, em muốn liếm khắp người anh, muốn cảm nhận dương vật anh trong lồn em." Cô cởi quần anh, để lộ dương vật cương cứng, to lớn và nóng rực, mạch máu nổi rõ dưới da, đầu dương vật ướt át vì kích thích. Yoon-ah nắm lấy nó, vuốt nhẹ từ gốc đến đầu, cảm nhận sự cứng rắn dưới bàn tay mềm mại, giọng đầy cám dỗ: "Nam, dương vật của anh to quá, em muốn nó đụ lồn em, bắn tinh đầy vào em." Nam rên khẽ, cảm giác bàn tay cô làm anh run lên, giọng trầm: "Yoon-ah, em làm anh không kìm được. Anh muốn đụ em ngay bây giờ."
Nam đẩy Yoon-ah nằm ngửa trên giường, đôi chân cô dang rộng, lồn ướt át lấp lánh dưới ánh sáng, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Anh đâm dương vật vào lồn cô, chậm rãi nhưng sâu, cảm nhận sự chặt chẽ và ấm nóng bao bọc lấy anh, như một cái ôm hoàn hảo. Yoon-ah rên lớn, đôi tay bấu chặt vào vai anh, móng tay cắm sâu vào da: "Nam, em sướng quá! Đâm sâu nữa đi, đụ lồn em thật mạnh!" Nam tăng nhịp, đẩy mạnh hơn, mỗi lần đâm khiến cơ thể cô rung lên, bầu ngực nảy nở theo từng nhịp, đầu ti hồng hào lấp lánh mồ hôi. Nước lồn chảy ướt cả giường, hòa quyện với tinh trùng của Nam khi cả hai đạt cực khoái lần đầu, cơ thể Yoon-ah run rẩy, miệng hét lên: "Nam, em ra rồi, tinh trùng anh nóng quá, bắn đầy lồn em rồi!"
Họ không dừng lại. Nam kéo Yoon-ah ngồi lên người anh, dương vật vẫn ngập sâu trong lồn cô. Cô nhún mạnh, tóc dài tung bay, mông tròn lẩy đập xuống đùi anh, tạo thành những âm thanh nhục dục lấp đầy khoang. Yoon-ah rên rỉ không ngừng, giọng đầy tục tĩu: "Nam, lồn em sướng quá, dương vật anh làm em muốn chết! Đụ em nữa đi!" Nam nắm lấy hông cô, đẩy ngược lên, mỗi lần khiến cô hét lên trong khoái lạc, nước lồn chảy thành dòng xuống đùi anh. Họ đổi tư thế, Yoon-ah quỳ trên giường, mông tròn lẩy đưa lên, lồn ướt át mời gọi. Nam đâm từ phía sau, tay vỗ mạnh vào mông cô, để lại những vết đỏ, khiến cô rên lớn: "Nam, vỗ nữa đi, em thích anh mạnh bạo! Đụ lồn em thật sâu!" Anh làm theo, vỗ mạnh hơn, dương vật ra vào liên tục, nước lồn và tinh trùng hòa quyện, mỗi lần đẩy khiến cả hai run rẩy.
Sau nhiều lần đạt cực khoái, Yoon-ah nằm ngửa, kéo Nam xuống, thì thầm tục tĩu: "Nam, em muốn anh bắn tinh đầy lồn em lần nữa, làm em ra thêm đi." Nam hôn sâu vào miệng cô, lưỡi quấn chặt, rồi lại đâm dương vật vào lồn cô, đẩy mạnh đến khi cả hai cùng đạt cực khoái, tinh trùng nóng hổi tràn ngập trong cô, hòa quyện với nước lồn. Yoon-ah run rẩy, ôm chặt anh: "Nam, em yêu anh, anh làm em sướng đến chết mất." Họ đổi tư thế, từ nằm nghiêng, Yoon-ah bám vào tường khoang, Nam đẩy từ phía sau, đến đứng đối diện, cô quấn chân quanh hông anh, dương vật anh ra vào liên tục, mỗi lần khiến cô hét lên: "Nam, đụ em nữa, lồn em còn muốn anh, bắn tinh vào em nữa đi!"
Họ làm tình qua nhiều giờ, mỗi lần đạt cực khoái như một làn sóng nhấn chìm cả hai, xua tan mọi mệt mỏi và nỗi đau về thành phố Yoona. Yoon-ah, trong cơn khoái lạc, cắn vào vai Nam, để lại dấu răng, giọng đầy nhục dục: "Nam, anh làm lồn em sướng quá, em muốn anh đụ em mãi mãi!" Nam, dù kiệt sức, vẫn không thể cưỡng lại, dương vật anh cương cứng liên tục, bắn tinh vào lồn cô nhiều lần, mỗi lần khiến cả hai run rẩy trong khoái lạc. Cuối cùng, khi cả hai nằm ôm nhau, trần truồng, mồ hôi và tinh dịch dính khắp cơ thể, tiếng loa vang lên, giọng AI AstroBot-7 lạnh lùng cắt ngang: "Toàn bộ hành khách, chuẩn bị vào buồng ngủ đông trong 30 phút để trở về Trái Đất."
Nam thở hổn hển, ôm Yoon-ah chặt hơn, giọng trầm: "Yoon-ah, chúng ta phải đi thôi." Cô gật đầu, môi đỏ mọng, cơ thể vẫn nóng ran, giọng thì thầm: "Nam, em sẽ nhớ khoảnh khắc này mãi, lồn em vẫn còn rung lên vì anh." Họ mặc lại quần áo đơn giản, Nam dẫn Yoon-ah đến khu vực ngủ đông, nơi hàng trăm buồng kính trong suốt xếp thành hàng, mỗi buồng chứa đệm mềm và hệ thống duy trì sự sống. Nam giúp Yoon-ah nằm vào buồng, cài dây đai an toàn, kiểm tra các chỉ số trên màn hình. Cô nắm tay anh, giọng dịu dàng, đầy tình cảm: "Nam, gặp lại anh trên Trái Đất. Em yêu anh." Nam hôn lên trán cô, thì thầm: "Yoon-ah, ngủ ngon. Anh sẽ luôn ở bên em." Buồng đóng lại, khí mát phả ra, đưa Yoon-ah vào giấc ngủ đông, khuôn mặt cô thanh thản như một thiên thần, đôi môi vẫn cong lên một nụ cười nhẹ.
Nam trở về buồng của mình, nằm xuống đệm lạnh lẽo, cảm giác khí mát lan qua cơ thể. Qua cửa sổ nhỏ, anh nhìn thấy sao Hỏa, hành tinh đỏ rực như một lời nhắc nhở về giấc mơ đã mất. Anh thì thầm, giọng đầy quyết tâm: "Yoona, anh sẽ xây lại em, vì Yoon-ah, vì tất cả." Khí mát bao trùm, cơ thể anh dần tê dại, và Nam chìm vào giấc ngủ sâu, tâm trí trôi vào bóng tối, mang theo hình ảnh hành tinh đỏ và tình yêu mãnh liệt dành cho Yoon-ah.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip