Vị ngọt của chanh
Bỗng, chú đến gần cô nhìn cô đắm đuối, 1 tay vòng qua sau lưng cô ,tay còn lại ôm sau gáy cô nói thầm vào tai cô "để mình giúp cậu" . Vừa dứt câu, môi chú đã chạm môi cô, chú cắn nửa viên kẹo ở phía ngoài cô đang cắn dở dang, lần này chú ko thấy kẹo chua nữa mà ngọt vô cùng, vị ngọt của tình yêu. Cô bị hành động này của chú làm hoang mang:
- Cậu! Uhm...
Lúc này 2 người môi chạm môi, nhân chanh lan khắp miệng cả 2, chú hôn lấy hôn để môi cô tạo ra âm thanh rất tình tứ, 1 nụ hôn nồng nhiệt, 2 tay giữ chặt cô lại, nếm hết dư vị chanh ngọt ngào trên môi cô, cô dùng tay vỗ lên ngực chú phản kháng. Nhưng do chú quá cuồng nhiệt làm cô dần mất đi lí trí mà nương theo chú, mọi thứ lúc này đều do chú dẫn dắt, tay cô đã yên phận ko còn kháng cự, cô nhón chân lên vòng tay qua cổ chú phối hợp, lúc cô sắp đứng ko vững nữa thì chú nhanh chóng để cô tự sát vào cửa, chú cúi xuống hôn cô 1 nụ hôn sâu khoáy vào trong khoang miệng như hút hết sinh khí của cô ,cô muốn dứt ra vì ko thể thở được nhưng chú đã giữ chặt cô rồi, cô ko thể làm lại sức chú, lúc này chú thấy cô đang sắp ngất mới buông môi. Sau khi lấy hết " vị chanh " từ môi cô chú mới rời khỏi đôi môi, nụ hôn di chuyển đến trán, 2 bên má, chóp mũi rồi nụ hôn trượt dần xuống cổ, chiếc cổ trắng ngần của cô đang hiện ngay trước mắt chú, chú cúi xuống hôn nhẹ 1 bên khiến cô như có cảm giác bị điện giật, cô cắn môi bấu chặt vai chú. Hành động này kích thích chú cực kì, chú ko nhẹ nhàng nữa, chú kéo bâu áo của cô lộ ra hết phần cổ hôn ngấu nghiến để lại vết tích " đánh dấu chủ quyền" ửng đỏ. Đến khi cô nhận ra cảm giác hơi đau khi chú đang tạo thêm vết thứ 2, lí trí quay về, cô vỗ nhẹ vai chú, thậm chí cố đẩy chú ra:
- Quân!! Quân à, ko được.
- Quân!! Buông mình ra!!
Chú bỏ ngoài tai lời nói của cô mà tiếp tục "công việc". Mặc cho cô cố gắng đẩy, với chú thì sức của cô ko là gì cả, hết cách cô đành cắn mạnh vào vai chú:
- Arrrrr!!! Chú lùi ra lấy tay xoa vai mình nhìn cô.
- Cậu biết cậu đang làm gì ko hả??
- Thì mình hôn cậu, mình hôn người yêu mình có gì sai?
Nghe chú nói với giọng điệu tỉnh bơ và hiển nhiên như vậy khiến cô tức ko thôi, cô liền bật lại:
- Hôn? Hôn của cậu là như này á? Cô chỉ vào vết tích trên cổ.
- À thì.... chú chỉ biết gãi đầu nhún nhẹ vai cười trừ.
- Có phải mình dễ dãi với cậu quá nên cậu cậy thế làm càn phải ko?
- Mình ko có.....
- Ko biết kiềm chế gì cả.
Cô bỏ ra ngoài ban công, cô giận thật rồi, chú nhìn theo bóng lưng cô đi theo ôm chầm lấy cô từ phía sau, cô đang dỗi nên gạt tay chú ra, chú đặt tay ôm vai cô:
- Cúc, mình xin lỗi, cậu đừng giận, mình ích kỷ quá phải ko? từ nay về sau nếu cậu ko thích mình sẽ ko làm như vậy nữa. Nhưng mà Cúc này, cậu biết đấy mình đã đợi cậu hơn 30 năm rồi, thế nên khi đã có được mình rất trân trọng, thậm chí muốn ôm hết vào người. Mình trân trọng khoảng thời gian ở bên cậu, trân trọng cậu hơn bất cứ gì. Vậy nên đôi khi cảm xúc của mình nó dâng trào thì mình chỉ là phản xạ theo mà thôi, mình ko cố ý làm cậu khó chịu, cũng ko muốn làm cậu giận, mình chỉ muốn được gần gũi cậu thôi Cúc.
Cô xoay người lại nhìn chú, chú ko hề ích kỷ mà là do cô, cô ko giận chú vì đều đó chỉ là do cô cảm thấy chưa phải là lúc thích hợp, nếu khi nãy lí trí cô ko quay về thì ko biết sẽ ra sao, cô ko biết nói như thế nào với mọi người nếu mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Mặt chú đang rất hối lỗi nhìn cô, cô đặt tay lên má chú:
- Được rồi, mình ko giận cậu nữa, tha cho cậu đấy.
- Cậu nói thật à? Cảm ơn cậu! Mặt chú tươi rói trở lại, hôn vào má cô 1 cái.
- Mình sẽ từ từ bù đắp cho cậu, mình hứa đấy Quân.
- Nghe cậu nói vậy mình vui lắm, cảm ơn cậu!
Cô gật đầu mỉm cười nhìn chú, chú hứa là kiềm chế bản thân hơn, chú cụng trán vào trán cô mãn nguyện. Thế là buổi sáng mùa đông trước ban công có 1 đôi gà bông đang ôm nhau mà tình tứ. Tầm 20p sau, đang trong thời khắc lãng mạn thì đột nhiên bụng cô đánh trống biểu tình, cô mới nhớ ra là cả 2 chưa được ăn sáng:
- Thôi chết, Quân, cậu chưa ăn sáng.
- Mình hơi no rồi Cúc, cậu cũng chưa ăn mà.
- Nhưng cậu đã ăn gì đâu mà no, nhanh lên vào trong ăn sáng.
Vừa nói cô vừa kéo tay chú đi vào trong nhà, tô súp gà nóng hổi nghi ngút giờ đây đã trở thành tô súp nguội lạnh, tô súp gà thơm ngon bị lãng quên bởi viên kẹo chanh chua mà ngọt ấy. 2 người bước đến tô súp, chú nếm nhẹ súp rồi nhìn cô:
- Cúc ơi, súp lạnh ngắt luôn rồi.
- Tại ai vậy? Thôi để mình đi hâm nóng lại cho cậu. Cô lườm chú giọng ấm ức.
- Để mình giúp....
- Ko, ko, cậu làm ơn ngồi yên cho mình, đừng có đến gần. Cô phản ứng dữ dội
Lúc này ngoài việc đồng ý thì chú ko còn lựa chọn nào khác vì buổi sáng cô còn chưa được ăn sáng mà chú được ăn rồi, ăn gần no luôn là khác. Chú nhìn viên kẹo cuối cùng trên bàn mỉm cười " kẹo này chắc phải mua ăn dài dài" chú thầm nghĩ.
Sau khi cả 2 đã thật sự ăn xong bữa sáng. Chú muốn giúp cô dọn dẹp nhưng cô bảo ko cần, cô muốn tự làm. Cô bảo chú bật tivi lên quay lại khung giờ chiếu thời sự cho cô nghe tin tức buổi sáng, đây là thói quen của cô và cũng là thói quen của chú mỗi sáng. Chú đến sofa ngồi xuống bật tivi lên ngồi chờ cô đến xem cùng. Dọn dẹp xong, cô đi đến sofa định ngồi nhưng chú nhanh nắm lấy khuỷu tay cô ngồi xuống bên cạnh cho chú ôm. Cô ngã ngồi xuống nhìn thẳng vào gương mặt chú, cô vội muốn đứng dậy nhưng chú ngăn lại:
- Ngồi cho mình ôm xem tin tức.
- Cậu có thấy ai xem tin tức thời sự mà như này ko? Làm như xem phim tình cảm ko bằng.
Và rồi cô cũng ngồi đó cho chú ôm, cả 2 sau khi xem xong thời sự thì cô nhớ là cô ko có mua đồ nấu bữa trưa và cũng chả biết nấu gì:
- Quân, cậu muốn ăn gì trưa nay?
- Gì cũng được,miễn là Cúc nấu mình sẽ ăn hết. Chú vừa chuyển kênh liên tục vừa nói.
- Nhưng mình ko biết nấu gì, cũng quên mua đồ nấu bữa trưa.
- Cậu có nhớ cái món ăn ngày xưa lúc chúng ta học đại học hay ăn vào cuối tháng, lúc trời lạnh và lúc lười biếng nấu ăn ko?
- Mì gói á?? Cô nhớ ra ngay vì đây chính là món gắn liền với cô thời sinh viên. 1 gói mì, 1 quả trứng, 1 ít rau, 2 gói gia vị trong gói mì.
- Ừ... mình nhớ có lần cậu muốn ăn trứng mà ko có, mình có mà cậu ko dám hỏi xin thế là mình đành lấy lí do là ăn ko hết đem bỏ sẽ phí nên cho cậu.
- Thì ra... là cậu muốn cho mình mà viện cớ à? Cô nhìn chú. Thì ra mình nghĩ cái gì cậu cũng biết, thế mà cứ im ra đấy, cô nói thầm
- Chứ...nếu mình nói cho ko thì cậu sẽ ko lấy đâu. Vì cậu cứng đầu lại rất sĩ diện.
- Phải rồi. Cứng đầu, sĩ diện mà có người yêu thầm hơn 30 năm ròng.
- Phải rồi, nhất cậu rồi.
Thế là buổi trưa của đôi gà bông là 1 nồi mì sinh viên hồi nớ. Cả 2 vừa ăn vừa ôn lại kỉ niệm thời còn túng thiếu, ăn ko dám ăn, mặc ko dám mặc, dành dụm chắt chiu, đi làm thuê làm mướn nhưng rất vui. Bây giờ thì làm chủ cả rồi, ai ai cũng nhà rộng xe sang tiền đầy cả tủ nhưng hạnh phúc lại ko trọn vẹn.
Đến chiều thì chú ra đề nghị là sẽ dẫn cô đến ăn nhà hàng buffet của 1 người bạn chú mới mở. Trong đó món gì cũng có, tha hồ mà ăn. Chú và cô rời khỏi nhà đến đó ăn tối và hẹn hò. Bình thường cô ko ăn nhiều, nhưng khi vào rồi cô mới biết thế nào là đói mắt, món nào trông cũng ngon và bắt mắt khiến cô xao xuyến ko thôi. Mỗi món món nào cũng được cô gắp vài miếng. Mang ra bàn món nào món nấy trải khắp mặt bàn, cô ăn 1 cách ngon lành, vừa ăn vừa hí hửng, chú nhìn cô ăn thôi cũng no, thấy cô ăn mà dính miệng như mèo, chú trêu:
- Cậu ăn nhiều thế hả Cúc?
- Ý cậu là nói mình mập phải ko? Cô đang ăn mà dừng lại khi nghe chú hỏi
- Vì mình ko nghĩ là sức cậu ăn được cả bàn này.
- Mình ăn được cậu luôn đấy! Cô vừa nhai vừa nói, thì ra khi mê ăn cô ko suy nghĩ gì nhiều nên lời nói cũng chưa kịp cân nhắc.
Chú nghe vậy véo má của cô, cái má bánh bao bình thường đã đáng yêu khi ăn lại càng phúng phính:
- Cậu dám ăn mình luôn hả Cúc? Xin lỗi cậu nhá mình ko ăn cậu thì thôi chứ cậu mà ăn mình à? Chú vừa nói vừa véo đôi má phúng pha phúng phính của cô.
- Cậu nói gì mà to thế, ko sợ mọi người nghe thấy à? Cô nghe chú nói rất tự nhiên mà tức.
- Thì cậu với mình nói với nhau thôi chứ có ai nghe đâu.
Cả 2 tiếp tục ăn, thoáng chốc đồ ăn trên bàn đã hết sạch. Chú bị cô ép ăn mà no căng ko thôi, cô thì ăn quá no rồi ngồi xoa bụng, ko đi nổi nữa. Thậm chí trước đó cô còn đi lấy thêm món .Chú kéo lắm cô mới chịu đi, 2 người vừa đi vừa nắm tay nhau ngắm cảnh đường phố về đêm, đi 1 lúc thì ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá ngắm hồ gươm. Cô ngồi tựa vào vai chú, chú nắm tay cô. 1 lúc sau có cuộc gọi video call từ Châu, cô bắt máy đưa camera ngay mặt mình:
- Mẹ đây, có gì ko con?
- Chào mẹ, tại từ tối qua đến giờ ko thấy mẹ gọi hay nhắn tin với con nên con gọi xem mẹ có gì ko ấy mà.
Quả thật ở bên cạnh chú làm cô ko nhớ mình có thêm ai nữa, chú ở bên cạnh ghé vào camera:
- Châu ở quê vui ko cháu, mọi người khỏe hết hả cháu?
- Chú Quân!! Chú khỏe chưa ạ? Châu đã nhận ra là mẹ đang ở cạnh chú.
- Chú khỏe rồi, nhờ có mẹ cháu chăm nên chú khỏe hẳn.
- Con hiểu rồi, thì ra mẹ bận ở bên chú nên quên luôn con đây mà. Châu trêu cô Cúc khiến cô luống cuống:
- Mẹ...mẹ...mà tại sao mẹ phải gọi con, con gọi mẹ mới phải đấy.
Ngọc thấy Châu đang ngồi nói chuyện với mẹ, thấy luôn cả chú Quân liền thả câu:
- Mẹ yêu của con đang đi hẹn hò ạ? Thảo nào ko thèm gọi cho con.
- Linh tinh.
- Thôi 2 chị em ko làm phiền đôi tình nhân nữa đâu ạ, bọn con cúp máy đây. Chào mẹ, chào chú.
- 2 đứa ko được thức khuya đấy nhá, cô nói.
- Con biết rồi ạ, chào mẹ, chào " future dad". Châu, Ngọc đồng thanh cười khoái chí.
Sau khi cúp máy, chú nhớ ra viên kẹo chanh ở nhà, cô cúi xuống nói với cô:
- Cúc ơi, ở nhà còn viên kẹo lúc sáng.
- Lát về mình sẽ ăn.
Chú ghé sát vào tai cô thì thầm 1 giọng đầy bass:
- Hay là ăn giống như buổi sáng là ngon nhất đấy Cúc.
Cô giật mình ngẩn đầu nhìn chú, ánh mắt chú nhìn cô trông rất gian:
- Cậu mà nói kiểu đùa cợt vậy nữa là mình về nhà mình luôn nhá.
- Thôi mà, đừng. Mình đùa vui tí cậu lại căng.
Thế là tối về 2 người ngủ 1 giấc say đến sáng.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip