Đừng buông tay, anh nhé! h2_259222
Đừng buông tay, anh nhé!
Nếu mình lấy nhau, điều mà cả đời này em muốn làm nhất chính là toàn tâm toàn ý yêu anh... Vì thế, nếu một ngày mình chán nhau. Hãy nhắm mắt... chứ đừng buông tay, anh nhé!
Đó là một ý nghĩ đầu tiên của em khi em đã trao cả niềm tin, tình yêu cho anh. Và đến tận bây giờ, em vẫn tin vào điều ấy, vì em cũng chỉ như những người con gái khác thôi, em có một trái tim biết yêu, một tâm hồn nhạy cảm biết đau và một tình yêu mà em muốn mãi dành cho ai đó, dù nhỏ và giản đơn nhưng em cũng sẽ nâng niu trân trọng.
Đôi khi em ngồi nghĩ về những dự định của hai đứa mình, về ảnh đám cưới sau này sẽ chụp thế nào, ở đâu, về ngôi nhà mà vợ chồng mình sẽ trồng cây trước hiên nhà, hay những đứa trẻ của em và anh mà em nói rằng, sẽ phải cho chúng ăn mặc thật đẹp và đáng yêu... Em nghĩ đến những bữa cơm sau này của vợ chồng mình, về tên con chúng ta phải đặt như thế nào... Em mơ tới một gia đình nhỏ thuộc về em, ở đó em sẽ đánh thức anh mỗi ngày khi mặt trời bắt đầu sắp len qua ô cửa sổ. Vì thế em tin rằng, nếu có lấy chồng em sẽ phải lấy người yêu em và em yêu anh ạ!
Em đưa tay vít lấy thời gian tìm lại kí ức của những ngày mình mới yêu nhau anh nhé!
Anh bước vào cuộc sống của em như thế nào nhỉ? Chỉ nhớ rằng ngày đầu tiên chúng mình gặp gỡ, anh đã ngỏ lời với em, em cũng không biết cảm giác lúc đó thế nào nữa, em chỉ biết rằng vì chạy trốn một cuộc tình không hy vọng mà em đã đón nhận anh rất dễ dàng. Từ đó em yêu anh, yêu và bù đắp, sửa chữa những khuyết điểm từ mối tình xưa cũ, em cố sống để hoàn thiện bản thân để xứng đáng với tình cảm anh dành cho em. Và chúng ta đã rất hạnh phúc bên nhau và nhận được sự ngưỡng mộ từ rất nhiều người xung quanh.
Nếu em nói rằng em không đau, không buồn, không khóc thì có nghĩa là em nói dối
Em gọi anh là rùa, bởi ngay buổi hẹn hò đầu tiên anh đã tới muộn, em bực mình lắm nhưng không hiểu sao em không cáu. Nếu với tính cách của em thì em đã không thèm hẹn gặp đến lần thứ hai. Lần thứ hai, thứ ba cũng thế và suốt khoảng thời gian chúng mình yêu nhau, anh cũng luôn là người đến trễ. Em đã không xem đó là khuyết điểm, đôi lúc giận hờn nhưng em lại thấy yêu anh hơn...
Anh hay ghen, anh hay xị mặt giận dỗi như đứa trẻ con, chỉ cần em nói chuyện vui vẻ hoặc nhoẻn miệng cười với một người con trai nào khác là anh hằn học, im lặng và khó chịu. Em cũng không cho đó là nhược điểm mà em nghĩ bởi vì anh yêu em nhiều nên mới thế.
Em gọi con đường chúng mình hẹn hò và gặp gỡ là đường tình yêu, suốt một tuần hẹn hò, em và anh đều ra đó. Mặc dù từ nhà em tới đó khá xa, và chính con đường đó cũng là kỷ niệm đẹp, bắt đầu một tình yêu hoàn hảo như truyện cổ tích vậy, và cứ thế chúng ta yêu nhau nhiều hơn hay em yêu anh nhiều hơn em không dám chắc. Chỉ có một điều mà em chắc chắn là chưa bao giờ em thấy mình hạnh phúc hơn thế...
Suốt quãng thời gian yêu nhau, trừ những ngày lễ tết anh về quê thăm gia đình còn hầu như ngày nào chúng mình cũng hẹn hò, lang thang trên những con phố, ngày nào chúng mình cũng gặp nhau vậy mà những tin nhắn đến và đi liên tục. Em không còn thời gian để lang thang cùng bạn bè, chém gió hoặc hẹn hò với bất kỳ ai. Anh thường bảo, "Anh yêu em nhiều lắm, em là niềm hạnh phúc, là cuộc sống của anh, nếu một ngày em chết anh cũng sẽ chết theo em, nếu không có em trong cuộc đời thì anh cũng chẳng muốn sóng làm gi nữa". Em thấy thật hạnh phúc, thấy mình là một người quan trọng, thấy mình may mắn vì có anh mà dường như em thay đổi, em không còn là cô bé đa tình lang thang đi tìm tình yêu nữa, em thấy hạnh phúc và đủ đầy trong tình yêu của anh.
"Anh vẫn thường hứa với em. Nếu có một ngày anh phản bội em, phụ bạc em, anh sẽ chết... vì em là người phụ nữ tuyệt vời nhất, em cho anh quá nhiều thứ, tình yêu, thông cảm, và niềm tin nữa". Em tin anh tuyệt đồi, không phải vì lời anh hứa đâu, mà vì em cảm nhận được tình yêu nơi anh, đủ đầy bằng phẳng, và em tin rằng sẽ chẳng có ai tốt và yêu anh hơn em đâu!
Ngày Noel năm ngoái, đó là ngày lễ tuyệt vời nhất trong cuộc đời em, là ngày lễ đầu tiên trong đời, em có một người con trai em yêu bên cạnh, là ngày không cần những món quà, mà chỉ là những cái ôm chặt, cùng nhau lang thang, kể cho nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối... Tất cả những ngày lễ khác vào thứ 7 và Chủ nhật anh đều về quê với gia đình, có trống rỗng, có buồn, có giận hờn nhưng em hiểu hết và em đổ lỗi cho mình là ích kỷ, là không hiểu anh và không nghĩ cho anh. Và rồi em thấy mình yêu anh nhiều hơn, tin tưởng anh là chỗ dựa cho em, là bến bờ em dừng chân tại đó.
Em biết một phần nào đó trong trái tim biết yêu của em đã không còn như cũ...
Em đã tin vào tình yêu này. Em đã gạt bỏ tất cả những lời tán tỉnh, em nhẫn tâm với người cũ, em sẵn sàng nói rằng "giờ em rất hạnh phúc xin đừng làm phiền em", gạt bỏ những rào cản ngăn em đến với anh vì em thật sự biết yêu đơn giản chỉ là yêu, là khi trái tim em muốn hướng về một ai đó và ở bên người đó. Đôi khi, để bảo vệ cái tình yêu mong manh này em cố dối mình rằng, những việc không vui xảy ra chỉ là một giấc mộng mị mà em chưa tỉnh. Rồi chúng mình sẽ không sao, và em cất những nỗi hoang mang ấy ở rất sâu trong tim, để không một ai thấy.
Nỗi đau rằng... Anh... đã có một phút ngã lòng và phản bội em...
Nếu em nói rằng em không đau, không buồn, không khóc thì đó đương nhiên là nói dối. Nhưng nếu nói lòng em giờ trống rỗng, không cảm giác buồn, không cảm giác đớnđau thì cũng chẳng sai. Em biết một phần nào đó trong trái tim biết yêu của em đã không còn như cũ. Trái tim này em đã chia nó thành ba phần, một nửa để yêu, một phần còn lại để buồn và phần nhỏ nữa em để nó về trạng thái rỗng không. Đó là những phần yêu thương đã mất đi...
Biết nói thế nào anh nhỉ? Những gì đã qua giữa hai chúng ta, những buồn vui, giận hờn... tất cả những kỉ niệm ở nơi đây là bóng dáng của anh, nụ cười của anh và mùi hương của anh.... Nếu bây giờ, con đường của mình phân đôi, em vẫn sẽ giữ nó lại và những gì đã qua... em sẽ để dành suốt cả cuộc đời này.
Trong thâm tâm em, chưa bao giờ em nghĩ rằng anh sẽ phản bội em, vì em tin rằng những người con gái của anh sẽ không ai có thể yêu anh nhiều hơn em đâu. Trong thâm tâm em, em không bao giờ muốn anh sẽ bị trừng phạt vì phản bội, bởi lẽ ở nơi em, anh chưa tìm thấy được sự bình yên, vì em chưa hoàn hảo, cũng không xinh đẹp và giỏi giang như anh kỳ vọng. Trong thâm tâm em, em không hận anh, cũng không hận người con đó... Nhưng em không biết phải lý giải nó ra sao. Em chỉ không muốn làm tổn thương người khác sao người khác cứ phải làm tổn thương em?
Em sẽ không trách móc, vì điều đó giờ đâu còn nghĩa lý gì nữa? Thứ còn lại duy nhất có ý nghĩa bây giờ có lẽ chỉ là tình cảm của đôi bên. Anh chỉ im lặng ở bên em, anh khóc làm em đau, em khóc làm anh đau... giờ em không phận định được ai làm tổn thương ai nữa. Nhìn những giọt nước mắt anh rơi ướt vai em, lòng em đau nhói... em muốn tha thứ, muốn quên hết nhưng trí nhớ của em tồi tệ quá, những dòng tin của anh nhắn cứ in sâu, dày vò em. Tại sao cái ngữ điệu của những tin nhắn đó, em lại có cảm giác là cho em nhỉ? Mặc dù em biết rằng, người nhận được tin nhắn đó không phải là em.
Những gì không thuộc về em thì em không bao giờ nắm giữ... em có đủ mạnh mẽ để buông tay, đủ tự tin để mỉm cười, đủ nghị lực để luôn sống tốt.
Anh mong muốn chúng ta làm lại từ đầu và em cũng vậy!
Nếu như anh cảm thấy đó thật sự chỉ là sai lầm. Nếu như anh thật sự vẫn cần em đi cùng anh trên con đường anh đã chọn... Vậy thì em sẽ vẫn dùng phần còn lại của trái tim biết yêu để tiếp tục bước cùng anh. Rồi cũng có thể một ngày nào đó, khi trả hết yêu thương cho anh, em sẽ tự mình rời xa anh, rời xa những kỷ niệm ngọt ngào bên anh...
Em tự hỏi, nếu làm lại từ đầu em có thể vượt qua được không, có thể quên và tha thứ không, hay vì em yêu anh nên em cứ tự lừa dối chính mình như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip