04
Mặt trời Hải Hoa lên đến đỉnh, người Trương Gia Nguyên vẫn chưa có ý định thò ra khỏi giường.
Thời gian đúng là trôi qua rất nhanh, đã 3 tuần kể từ lần cuối cậu và Châu Kha Vũ nói chuyện. Cậu cùng với anh đã chuyển vào ở cùng một căn hộ theo lời của hai nhà hai bên.
Trương Gia Nguyên thở dài, mắt nhìn lên trần nhà. Rõ ràng cảm thấy Châu Kha Vũ đang tránh mình, bản thân cũng không muốn gặp anh. Hai người chung một nhà nhưng lại là hai thế giới. Có mấy hôm cậu tự hỏi, phải chăng là do anh không về nên cậu mới không gặp?
Hôm chuyển vào cũng là Đằng ca đưa cậu chìa khóa, cũng là Phó Tư Siêu và Lâm Mặc cùng cậu dọn đồ vào, một phút cũng chưa gặp Châu Kha Vũ. Thứ tồn tại duy nhất là đồ đạc và căn phòng khóa trái cửa bên cạnh phòng cậu.
Tiếng thông báo truyền đến từ chiếc điện thoại để trên tủ nhỏ đầu giường. Là Hồ mỹ nhân. Tin nhắn thông báo cho buổi diễn tối nay ở quán của anh.
Trương Gia Nguyên uể oải xuống giường vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân rồi lê thân ra ngoài.
Căn nhà là của Châu Kha Vũ mua, một căn hộ 3 phòng ngủ trong khu cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh. Ồn ào và đắt. Tất cả là những gì Trương Gia Nguyên nghĩ. Nếu là cậu, có thể sẽ xem xét đến bất động sản ở đảo Hải Hoa 1 chút.
" Có muốn cùng ăn trưa không? "- Trương Gia Nguyên ngẩng lên nhìn. Châu Kha Vũ hôm nay ở nhà, lần đầu cậu gặp anh từ lúc cậu chuyển vào.
Châu Kha Vũ hôm nay vào bếp, lâu lắm anh mới vào bếp. Mặc dù tay nghề không cao nhưng cơm với trứng xào cà chua không làm khó được anh.
Trương Gia Nguyên không trả lời nhìn người một thân sơmi quần tây đeo tạp dề đứng trong bếp, trực tiếp ngồi vào bàn ăn.
Châu Kha Vũ đem ra bát đũa, ngồi xuống đối diện.
" Hôm đó anh không biết phải nói gì. Anh sau này là muốn dùng hành động để chứng minh"
Châu Kha Vũ phá vỡ bầu không khí im lặng. Trương Gia Nguyên ngẩng đầu lên.
" Công việc anh đã bàn giao cho Ngô Vũ Hằng và Lưu Chương, một tuần tới anh sẽ ở nhà "
Trương Gia Nguyên gật đầu. Châu Kha Vũ cũng không nói gì thêm. Hai người cứ vậy mà hết bữa cơm.
" Em ăn xong rồi, em vào phòng trước. Anh cứ để đó, tý em rửa. Cám ơn vì bữa ăn "
" Em có thể cho anh 1 cơ hội được không? Anh là thật lòng muốn sửa sai "
Không 1 câu trả lời nhưng Châu Kha Vũ biết đó là lời đồng ý đến từ Trương Gia Nguyên. Đứa nhỏ ấy nếu không đồng ý chắc giờ đã nổi đóa lên mà chửi anh rồi.
Bắc Kinh mưa dài ngày, nay mới có nắng ấm. Lỗi lầm của ngày xưa nay đã có cơ hội sửa sai. Châu Kha Vũ nhìn ra ngoài ban công nhỏ, cây hành mới trồng của Trương Gia Nguyên đang vươn mình nhú lên khỏi đất.
- - - -
Phó Tư Siêu chống tay nhìn người bên cạnh tập trung ngồi đan len. Lâm Mặc qua nhà anh từ sáng, chẳng nói chẳng rằng ngồi đan len một mạch đến tận trưa. Thằng nhóc có vẻ thích thú với bộ môn này, nó mang qua nhà anh đến mấy cuộn len màu xanh lá.
" Mặc Mặc, anh buồn ngủ "
" Anh đi ngủ đi "
" Em ở đây sao mà anh ngủ được "
" Anh cứ ngủ đi em trông nhà cho "
" Em với Lưu Chương làm sao? "
Câu nói thành công làm Lâm Mặc ngẩng lên nhìn Phó Tư Siêu. Cậu chuyển từ đan len sang ôm lấy Phó Tư Siêu, bắt đầu phụng phịu tố cáo.
" Tên Châu Kha Vũ đúng là đáng ghét, đình công để làm lành với Trương Gia Nguyên. Thế mà lại đày KK của em "
Phó Tư Siêu xoa đầu cậu, đứa nhỏ này xót chồng lại chui qua nhà anh bám rễ, hại anh 1 ngày đẹp trời như này lại không được hòa mình vào sự mềm mại của chăn gối và giường. Thế nhưng đấy chỉ là Phó Tư Siêu nghĩ chứ không nói ra. Anh cũng sợ Mặc Mặc chẳng kém gì thằng nhóc Đông Bắc đâu.
" Nó cứ đày KK của em đi, đến lúc đó em sẽ nhét vào 1 bao rỗng cho vợ chồng nó tức chơi "
Phó Tư Siêu cười bất lực. Lâm Mặc quả đúng là Lâm Mặc, nghĩ ra những suy nghĩ khiến người bình thường như anh theo không kịp.
" Được, Mặc Mặc giỏi lắm, cắt hồng bao của tụi đó "
Gỡ tay Lâm Mặc ra khỏi người mình, Phó Tư Siêu đi đến bếp.
" Chú Phó không đề cập đến anh và Hằng ca nữa à? "
Lâm Mặc đắc ý sau câu khen vừa rồi, cậu ngồi nghịch mấy cuộn len, mắt còn không thèm nhìn người anh.
" Anh chưa về "
Lâm Mặc im lặng nhìn anh. Phó Tư Siêu bình thường hihihaha với mọi người nhưng trong mắt cậu, anh lại mang theo nỗi buồn mà không muốn cho ai biết. Những người muốn đem đến cho mọi người niềm vui thì đêm đến lại một mình tự tiêu hóa đi hết phần buồn bực.
" Em điều tra rồi, hotsearch đấy là bên đối thủ tung ra muốn gây khó dễ. Anh biết mà, người ta hay đồn anh ấy đi cửa sau. . ."
Gia đình đều là quan chức cấp cao , Ngô Vũ Hằng còn mở riêng 1 công ty giải trí và cùng đám Châu Kha Vũ mở thêm 1 công ty đầu tư nên lời ra tiếng vào rất nhiều. Phó Tư Siêu cũng từng dùng chút quan hệ mà dò la được cô người mẫu lên hotsearch là người bên công ty đối thủ. Hotsearch vừa được dập thì cô ta ký ngay hôm sau.
" Chú Phó cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi đó Siêu. Em nghe bố cùng chú nói, mọi việc dạo này dạo này không thuận lợi "
Phó Tư Siêu im lặng. Lâm Mặc chả biết từ đầu mò được trái táo, căn phòng chỉ còn tiếng nhai chóp chép.
Phó Tư Siêu, Trương Gia Nguyên hay Lâm Mặc từ trước đến giờ đều được tự do học ngành mình thích, 2 đứa học biên khúc, học nhạc cụ thì đứa còn lại cũng là học nhiếp ảnh, học kịch. Tất cả đều không một chút liên quan đến chuyện kinh doanh hay chính trị của gia đình.
Phó Tư Siêu cũng tự hiểu rằng, hôn sự này là 1 sự đảm bảo của ba đối với em.
" Em thấy anh cũng chẳng muốn nói, thôi kệ. Tối lên chỗ Hồ Diệp Thao chơi "
- - - -
Phó Tư Siêu nhìn Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên nhìn Hồ Diệp Thao. 3 người nhìn nhau đồng loạt thở dài.
Lâm Mặc say rồi, say " ngoắc cần câu " theo đúng nghĩa đen. Ngồi hết nghịch cuộn len lại hò hét loạn xạ, vừa nãy hứng lên còn đồng ý chi trả cho những người trong quán hôm nay bảo mọi người cứ vui chơi thỏa thích. Bây giờ lại ôm Trương Gia Nguyên ngủ ngon lành.
" Lưu Chương lâu thế? " Trương Gia Nguyên cáu gắt. Thằng bé đang chơi thì bị Lâm Mặc ôm chặt cứng.
" Mày nghĩ mày say mày cũng ôm anh như thế ý, anh cũng khó chịu. Anh còn thấp hơn mày, thảm lắm "
Trương Gia Nguyên cứng họng, lườm anh mình. Tiện thể cùng lườm luôn Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh.
" Bọn anh là bạn thân cơ mà. Thân gì mà gọi mãi không thấy đến "
" Anh sao mà biết "
Trương Gia Nguyên bất lực ngồi im.
15p sau thì Lưu Chương đến, theo sau là Ngô Vũ Hằng. Lưu Chương người còn nguyên vest, kính cũng chưa tháo, hẳn là vừa từ công ty đến.
" Anh đưa Mặc về nhé "- Lưu Chương đón Lâm Mặc từ Trương Gia Nguyên.
" Anh là thằng nào? KK cứu em, bắt cóc. Bớ người ta bắt cóc "
Lâm Mặc bị chuyển giao, mắt nhắm mắt mở chả nhìn rõ người ôm mình, hét toáng lên, tay chân khua loạn xạ.
Lưu Chương đen mặt, nhấc Lâm Mặc vác thẳng lên vai, cool ngầu giơ tay chào anh em mà chẳng thèm quay đầu lại.
" Em đưa người về trước. Mọi người chơi vui vẻ "
Lưu Chương và Lâm Mặc đi khỏi rồi, Phó Tư Siêu và Hồ Diệp Thao mới nhận ra điều sai sai.
" Ai trả tiền cho anh mày? "
" Anh mày đi cùng xe Lâm Mặc. Giờ về kiểu gì? "
Cả 2 cùng lúc khóc trong lòng nhiều chút.
" Anh đưa em về, tiền của Mặc của tính cho anh "
Mắt Hồ Diệp Thao sáng lên, Phó Tư Siêu bỗng cảm thấy có điềm. Những người này sao cứ mắt sáng lên là em thấy có sự nguy hiểm thế. Một Lâm Mặc chưa đủ giờ còn thêm một Hồ Diệp Thao. Không biết hôm nay em đã bước chân nào ra khỏi nhà trước nữa.
" Ngô đại gia, đưa người của em về cẩn thận, em nuôi bao năm mới mập mạp. Đủ cân đủ lạng, ăn uống cũng dễ lắm không kén, 1 ngày đủ 3 bữa với đồ ăn vặt là được. Tiền em gửi bill đến sau. Về cẩn thận nha "
Hồ Diệp Thao đẩy Phó Tư Siêu về phía Ngô Vũ Hằng, giống như mẹ sắp gả con gái, giả vờ ngậm ngùi lau nước mắt. Thế nhưng trong mắt Phó Tư Siêu, em lại cảm thấy Hồ mỹ nhân giống hệt chủ trang trại đang bán lợn. Gì mà mập mạp, gì mà đủ cân.
" Được, anh sẽ cố gắng "
Phó Tư Siêu chần chừ, chân không biết nên đi hay đứng liền bị Ngô Vũ Hằng kéo luôn đi.
" Đi em với anh đi dạo. Bai nhé Hồ mỹ nhân "- Trương Gia Nguyên kéo Châu Kha Vũ đừng dậy, bỏ lại Hồ Diệp Thao đang ngơ ngác ngồi nhìn.
" Ơ bỏ cuộc chơi nhanh thế? Đúng là bọn có bồ. Phải gọi Hùng Hùng thôi "
~ ~ ~
Rất rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi nha. Chúc mọi người một ngày tốt lành ❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip