Quá khứ
Uống tới chai Soju thứ ba thì Minhyeong cũng biết tại sao đứa nhỏ đó quan trọng với thằng bạn thân thiết của mình.
Nếu như mối quan hệ của Hyeonjun và Minhyeong chỉ được xây dựng nên từ tình bạn đơn thuần và mối quan hệ hợp tác trong công việc, thì Wooje và Hyeonjun là mối quan hệ đánh đổi bằng máu và rất nhiều sự ăn năn hối hận trong quá khứ của Hyeonjun.
Nhà Hyeonjun giàu có ba đời, bởi khả năng thông minh, tài năng thiên bẩm, kèm với việc dòng họ này một khi đã đam mê điều gì thì sẽ bán cả linh hồn để theo đuổi. Hệt như Hyeonjun, hệt như cách hắn đeo đuổi âm nhạc như một con thiêu thân tìm thấy ngọn lửa của đời mình.
Nhưng không ngờ, âm nhạc quan trọng với hắn, chỉ vì Wooje từng nói
"Em thích cách anh tạo ra bản nhạc, nó làm em cảm nhận được tình yêu."
Lúc đó, cả 2 đứa chưa chạm tới đầu 10. Một nhóc năm tuổi, một nhóc bảy tuổi.
Choi Wooje là trẻ mồ côi. Làm sao em hiểu được tình yêu là gì? Em không được chứng kiến tình yêu của cha mẹ, em cũng chưa đủ khôn lớn để có tình yêu đôi lứa. Nhưng sau khi nghe được những nốt nhạc của Hyeonjun chảy vào tai mình, tí tách đọng lại nơi cuốn họng rồi ngọt lịm rơi vào tim. Em thốt ra câu đó dưới con mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc của cậu bé hơn mình 2 tuổi.
Vậy nên sau khi lạc mất em, Hyeonjun đâm đầu vào làm nhạc tình. Mặc cho chất liệu tình yêu của hắn được đào bới từ những ngày thơ bé được ở bên em. Nhưng vậy là đủ. Hắn dùng những người tình khác để che lấp đi vảy rồng ngược của mình, mặc cho người ta có gào thét van nài tình cảm của hắn tới đâu, hắn cũng chỉ có thể cho họ thời gian và tiền bạc, chỉ duy nhất tình yêu là không.
Người đến người đi mặc cho bao lời đồn đoán, trong tim hắn vẫn chỉ có nhạc và Choi Wooje.
Choi Wooje và Moon Hyeonjun vốn là 2 đường thẳng song song không có điểm chạm. Việc hai người quen biết nhau ắt cũng là do duyên số đưa đẩy. Căn biệt thự cổ nhà họ Moon trùng hợp thế nào lại ở bên cạnh trại mồ côi mà Choi Wooje đang sinh sống.
Mùa hè năm đó trong trí nhớ Moon Hyeonjun không quá nóng, không có gì đặc biệt, in hằn trong bộ não của hắn chỉ có hình ảnh một cục bột tròn xoe răng sún suốt ngày rôm rả quanh chân.
Một đứa nhóc buộc phải trưởng thành hơn tuổi, bị ném về một ngôi biệt thự cổ với vài ba người làm khiến Hyeonjun cực kì tủi thân. Cha mẹ cả năm chả thấy mặt, đối diện với căn nhà to rộng nhưng thiếu hơi người, Hyeonjun chỉ biết chạy ra góc vườn mà ôm đầu gối mà thút thít.
Nói gì thì nói, lúc đấy hắn cũng chỉ là đứa nhóc bảy tuổi cần sự quan tâm.
Ánh nắng chói chang rọi lên đỉnh đầu Hyeonjun, tiếng xột xoạt bên bờ tường ngăn cách căn biệt thự vào trại trẻ mồ côi khiến Hyeonjun ngước lên. Đôi mắt tròn xoe, làn da trắng nõn, một cậu bé đang chu chu cái miệng xinh đung đưa chân trên hàng rào, nhe hàm răng sún ra hỏi:
"Sao cậu khóc vậy?"
Kể từ đó, Hyeonjun có một chiếc đuôi nhỏ là Choi Wooje.
Em hay lén các mẹ ở trại, dùng đôi chân ngắn cũn của mình đu qua hàng rào để qua vườn nhà Hyeonjun. Mặc dù đôi lần thành công nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Việc hai đứa lén lút leo qua leo lại chiếc hàng rào bị phát hiện ra. Nhưng dưới con mắt van nài của hai đứa nhỏ, các mẹ cũng phải mềm lòng mà qua xin phép bác quản gia cho hai đứa chơi cùng.
Kể từ đó, Choi Wooje được leo rào đường đường chính chính qua chơi với anh Hyeonjun của nhóc, mặc cho bác quản gia cứ dỗ dành em phải đi bằng cổng chính, nhưng so với việc đi một vòng xa ơi là xa thì nhóc con thích leo qua chiếc hàng rào trắng và đáp thẳng vào vòng tay anh Hyeonjun hơn.
Cả một mùa hè, hai đứa nhóc rôm rả cười đùa dưới tán cây, chui vào mọi góc ngách trong nhà, tỉ như chiếc kho chứa đầy dụng cụ của bác làm vườn, tỉ như chiếc tủ đầy nồi xoong của chú đầu bếp, tỉ như chiếc tủ quần áo trống rỗng do không có người ở, tỉ như căn gác xếp có bệ cửa sổ to có thể ngồi mà ngắm cả thị trấn này chìm trong ánh chiều tà.
Ở bên Wooje, những bài piano khó nhằn đối với Hyeonjun cũng dần hấp dẫn hơn bởi Wooje nói rằng lúc hắn chơi piano là lúc ngầu nhất. Lúc rảnh hắn sẽ dạy em tô màu, dạy em viết chữ, đàn cho em nghe những nốt nhạc chảy trong não hắn và chứng kiến cả một bầu trời sáng rực lên trong mắt em.
Mùa hè có lẽ trôi qua êm ả như vậy, cho đến khi Hyeonjun biết rằng mùa hè sẽ phải kết thúc bằng việc hắn phải quay trở lại thành phố, và tận mùa hè năm sau, hắn mới có thể gặp lại em, gặp lại cục bột của hắn.
Hắn khóc òa lên, nắm tay đứa nhỏ đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà chạy biến. Một lớn một nhỏ chạy dọc hành lang, lờ đi tiếng gọi với theo của bác quản gian tội nghiệp. Ông bác đã có tuổi thì làm sao đuổi kịp hai nhóc con nhanh nhẹn được. Trong cuộc hành trình khám phá căn biệt thự, Hyeonjun biết rằng ở tầng hai có một chiếc thang tời nhỏ vận chuyển thực phẩm ẩn trong góc hành lang. Kể từ khi căn biệt thự này "thất sủng", dòng họ Moon cũng ít về đây để tổ chức tiệc, thành ra chiếc thang máy này bị ngắt điện và sửa lại nhìn như một cánh cửa tủ thông thường. Hắn đẩy mông Wooje giúp em leo vào chiếc thang máy, em còn kéo tay để giúp hắn leo lên dễ dàng hơn. Ôm em nhỏ vào lòng, Hyeonjun lại không kìm được nước mắt mà thút thít, Wooje vô cùng ngoan ngoãn, cố gắng quay lại, ôm hắn vào lòng mà vỗ về.
Tiếng khóc của Hyeonjun khiến cho hai đứa nhỏ không để ý tiếng cót két đáng lẽ ra không nên có từ chiếc thang máy cũ này. Mãi cho đến khi chiếc thang máy kêu một tiếng "xạch" rất to và nghiêng hẳn về một phía hai đứa nhóc ngồi, tụi nhóc mới nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.
Hyeonjun và Wooje gào rất to nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ bên ngoài, chiếc thang máy vận chuyển đồ ăn này vốn dĩ chỉ được mở ra nhờ tay cầm ở bên ngoài, còn từ bên trong mở ra với sức lực của hai đứa nhóc chưa tới 10 tuổi dường như không có khả năng.
Hai đứa nhóc càng hoảng loạn, chiếc thang máy càng kêu to hơn, và điều cuối cùng mà Hyeonjun nhận thức được rằng cục bột đáng yêu của hắn, cục bột mà hắn yêu chiều nâng niu ập tới ôm lấy đầu hắn mà nhắm tịt mắt lại.
Tỉnh lại trong bệnh viện đã là một tuần sau đó, Hyeonjun không có chấn thương gì nặng ngoài việc bị một mảng bầm lớn sau lưng, nhưng Wooje lại không may mắn đến vậy.
Em lao thẳng đầu vào thành thang máy, kèm với áp lực của việc rơi thang, em bị gãy vài cái xương sườn và chấn thương vùng đầu. Một vị doanh nhân sau khi nghe chuyện đã đón em về làm con và chữa trị cho em.
Hắn nghe bác quản gia kể rằng đáng lẽ ra Wooje sẽ không bị thương nặng đến thế nếu em không cố gắng bảo vệ Hyeonjun.
Vị doanh nhân sau khi đón em về đã xóa sạch toàn bộ thông tin về em ở trại trẻ, cũng như không để lại bất kì thông tin nào về em khiến Hyeonjun khốn đốn một thời gian dài. Thứ duy nhất còn xót lại, là tấm hình năm 5 tuổi mà Hyeonjun chụp cho em.
Mùa hè năm đó, là mùa hè mà Hyeonjun nhớ nhất, cũng như là ân hận nhất cả cuộc đời mình.
Có thời gian là hắn lại về thị trấn đó, hỏi han trại cô nhi bên cạnh về thông tin của em, lùng sục cả đất nước này lên, về bệnh viện chữa trị cho em, về những nơi em có thể đến. Nhưng đến cuối cùng, thứ hắn tìm được chỉ là thông tin về việc em đã chữa trị thành công nhưng mất trí nhớ.
Em mất trí nhớ về mùa hè năm ấy, về Hyeonjun và về những bản nhạc mà hắn viết cho em.
Hắn hối hận, nếu lúc đó hắn chấp nhận chờ mười tháng để gặp lại em, thì bây giờ không phải tìm em trong mười năm vô vọng.
Minhyeong rưng rưng nghe thằng bạn mình gục đầu vào cánh tay, khó khăn để kìm nén cảm xúc để kể cho anh nghe trọn vẹn câu chuyện.
Hắn ngước lên, "Nhạc của tao, bắt đầu và kết thúc đều bằng một đoạn piano."
"Những đoạn nhạc đó, là tao viết cho em vào mùa hè năm ấy."
" Tao hi vọng khi em nghe được, em sẽ nhớ ra tao, nhớ ra thời gian bên nhau, nhớ ra tình cảm của tao dành cho em."
"Tao nhớ em lắm, nhớ tới mức khi tao nhìn thấy em ở tiệm cà phê, tao chỉ muốn lao ngay tới mà ôm em vào lòng."
"Nhưng nhìn ánh mắt của em, tao biết, em không còn nhớ tao nữa rồi."
"Mùa hè của tao, đã qua rồi."
Minhyeong luống cuống không biết an ủi người bạn của mình ra sao, thì Hyeonjun gục đầu xuống mỉm cười chua xót.
"Nhưng tao vẫn yêu em, trái tim này không biết nói dối."
"Mày có thể nghĩ thứ tình cảm đó đơn thuần là thứ tình cảm con nít, tình cảm của đứa nhóc cô đơn gặp được người vỗ về."
"Nhưng không, mười ba năm trôi đi, con tim tao vẫn gào thét, vẫn co bóp đến đau nhói trong lồng ngực trống rỗng này khi gặp em."
"Đó không phải tình yêu thì là gì hả Minhyeong?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip