Chương 6
Nước chảy vào trong bồn rửa mặt, tôi vội vàng tìm một chiếc khăn để lau.
Nhưng đã quá muộn.Chỉ thấy dòng nước vốn trong vắt lại ngày càng trở nên đục ngầu.
Mà bên trong dòng nước đục ngầu đó, tôi bỗng nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù.
Tôi cứ nghĩ là mình đang gặp ảo giác bèn ra sức dụi dụi mắt, muốn làm cho ảo giác này biến mất đi.
Nhưng khuôn mặt của người phụ nữ kia ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Người đó từ từ trồi lên khỏi mặt nước, tôi cố nhìn rõ mặt, phát hiện cô ta chính là chị gái tôi.
Lẽ nào chị tôi không chết mà chỉ là bị mắc kẹt trong nước thôi sao?
Mà tôi đã xả nước ra, vậy thì chị tôi cũng được thả ra ngoài?
Cùng lúc đó, một nửa người của chị đã trồi hẳn lên khỏi mặt nước, chị vẫy vẫy tay với tôi, khuôn mặt lộ ra một nụ cười.
Tôi dường như bị ma lực thu hút, ma xui quỷ khiến bước về phía chị.
Một bước, hai bước, tôi càng ngày càng gần chị gái mình hơn.
Cuối cùng tôi đã bước đến trước mặt chị ấy, nụ cười của chị lại càng sâu thêm.
Tôi cũng mỉm cười với chị, vội vàng nói ra sự bất lực và mong mỏi trong lòng mình: "Chị ơi, em nhớ chị quá."
Chị tôi vẫn mỉm cười, nhưng chỉ một giây sau, chị đột nhiên há ra cái miệng đầy máu, để lộ hàm răng đen ngòm và sắc nhọn bên trong.
Cái miệng đó to hơn cả đầu tôi, còn không ngừng tỏa ra mùi hôi thối, vô cùng kinh tởm.
Tôi quay người muốn trốn nhưng lại bị chị dùng mái tóc dài quấn chặt lấy cơ thể.
Cái miệng đẫm máu của chị sắp nuốt chửng tôi, tôi cắn răng, nhét chiếc khăn tắm trên tay vào trong miệng chị.
Mái tóc quấn quanh người tôi của ma nữ lập tức xõa ra, tôi thấy chiếc khăn tắm đang điên cuồng hấp thụ cơ thể chị ta.
Như thể ma nữ chỉ là một vũng nước.
Chị ta hét lên âm thanh vô cùng chói tai, rất nhanh đã bị hút sạch.
Chiếc khăn rơi xuống đất và trở nên ướt đẫm, ma nữ cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may là tôi đã cầm sẵn chiếc khăn tắm trên tay, nếu không e là tôi đã bị con ma nữ kia nuốt chửng mất rồi.
Sau khi trải qua chuyện kinh khủng này, tôi không dám ở trong phòng tắm thêm một phút giây nào nữa, vội vã chạy ra bên ngoài.
Khi bố mẹ nhìn thấy tôi bình an vô sự đi ra, nét mặt bọn họ lóe lên một tia thất vọng.
Bọn họ hỏi tôi: "Con ở trong đó có phát hiện ra cái gì không?"
Tôi lắc đầu: "Không phát hiện ra cái gì hết."
Bọn họ dường như rất thất vọng, có lẽ là đang buồn vì tại sao tôi lại không bị ma nữ kia giết chết luôn.
Tôi ngồi vào bàn ăn, nhìn những món ngon trước mặt mà không dám động đũa.
Nhưng bố mẹ cứ thuyết phục tôi mãi, vì vậy tôi chỉ đành gắp một miếng thịt lợn kho tàu.
Vừa định cho vào miệng, tôi chợt phát hiện ra trên miếng thịt này có một nốt ruồi nho nhỏ.
Nốt ruồi này tôi rất quen, bởi vì trên eo bạn thân tôi có một cái.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra với bạn thân mình, lại liên tưởng tới miếng thịt kho này, tôi lập tức nôn ra.
Bố mẹ dường như rất không hài lòng với hành vi này của tôi.
"Cục cưng, chẳng phải con thích nhất là cơm mẹ nấu sao? Mau ăn đi, thịt kho tàu này là món con thích nhất đó."
Giọng điệu của người mẹ trước mặt tôi rất dịu dàng, nhưng những lời bà ấy nói ra lại khiến tôi không dám từ chối.
Không có cách nào khác, để sống sót, tôi chỉ có thể lựa chọn ăn nó.
Nước mắt không ngừng chảy ướt đẫm khuôn mặt tôi.
Tôi nhớ đến dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng trước kia của bạn thân, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy cuối cùng lại rơi kết cục thảm thương đến thế.
Chỉ là tôi không còn thời gian để đau buồn thêm cho cái chết của cô ấy nữa, bởi vì có lẽ tôi cũng sắp đoàn tụ với cô ấy rồi.
Bố mẹ tôi cũng bắt đầu ăn cơm, bố không ngừng ăn đĩa thịt kho tàu, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Mà mẹ tôi sau khi ăn hai miếng lại đột nhiên gắp một miếng to để ra đằng sau gáy.
Tôi ngồi chéo với mẹ, thấy rất rõ cái miệng lớn đầy máu sau gáy bà đang nuốt thịt xuống, ngay cả xương cũng không nhổ ra, cứ nhai "rộp rộp" không ngừng.
Cảnh tượng này thực sự quá quái dị, một người bình thường sao có thể có hai cái miệng rồi ăn cùng một lúc đây?
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, tôi trốn vào trong phòng chị gái.
Tôi cảm thấy mình sắp sụp đổ mất rồi.
Tôi mở cửa sổ trong căn phòng, nhìn nhìn độ cao, trong đầu thầm nghĩ chẳng bằng nhảy phắt từ trên này xuống, thế là xong.
Những nỗi sợ hãi nối tiếp nhau đã khiến tôi mất hết hy vọng sống, cái chết đối với tôi mà nói có khi lại còn thoải mái hơn.
Tôi leo lên bệ cửa sổ, đứng thẳng dậy, nhắm mắt lại định nhảy xuống.
Nhưng tôi lại đột nhiên lui bước.Không, tôi không dám chết, chết rất đau.
Tôi muốn sống tốt, chỉ có sống thì mới có thể hy vọng thoát khỏi nơi này.
Tôi nhảy vào phòng, đang định đóng cửa sổ lại thì phát hiện ra một căn phòng ở tầng đối diện vẫn sáng đèn, trước cửa sổ căn phòng đó có một bóng người đang đứng.
Người đó xuất hiện trong tầm mắt tôi như một tia sáng lóe lên trong màn đêm u tối, tôi liều mạng hét lên, vẫy tay về phía người đó.
Cuối cùng người đó dường như đã nhìn thấy lời cầu cứu của tôi, mở cửa sổ ra rồi đứng ở ban công.
Hình như đó là một người phụ nữ.
Người ấy lại tiến gần hơn một chút, cuối cùng tôi đã có thể nhìn rõ mặt.
Người phụ nữ đó vậy mà lại là mẹ tôi, bà còn đang nhìn chằm chằm vào tôi rồi cười gằn.
Vẻ mặt đó dường như đang nói, sớm muộn gì tao cũng sẽ giết chết mày.
Tôi sợ đến mức dựng tóc gáy, lập tức trốn sang bên cạnh bức tường gần cửa sổ.
Tôi lục lọi trong phòng chị gái mình, cố gắng tìm xem có còn manh mối nào khác không.
Tôi đã tìm kiếm tất cả các ngăn kéo, giá sách và tủ quần áo nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Ngay khi tôi định bỏ cuộc thì bỗng "cạch" một tiếng, một cuốn album ảnh đột nhiên rơi xuống.
Cuốn album này ghi lại cuộc sống hàng ngày của chị em tôi từ nhỏ tới lớn.
Tôi mở ra và lật xem, nhưng càng xem lòng tôi càng lạnh.
Hầu như mỗi lần chúng tôi chụp ảnh gia đình bốn người, bố mẹ đều nhìn tôi và chị gái với ánh mắt thèm thuồng.
Mà khi nhìn vào một trong những bức ảnh chụp chung đó, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng các đường nét trên khuôn mặt họ thực sự đã chuyển động.
Họ đang nhìn tôi, trên môi nở nụ cười đầy lạnh lùng.
Tôi sợ đến mức lập tức ném bức ảnh đi.Nhưng điều tôi không ngờ tới là bố mẹ trong bức ảnh lại từ từ chui ra.
Bọn họ bò ra khỏi ảnh, sau đó đi tới trước mặt tôi.
"Du Du, cuối cùng con cũng đã mở cuốn album ra rồi, bố mẹ đã chờ con rất lâu rồi đó."
Bọn họ khoác lên dáng vẻ của bố mẹ tôi, nhưng vẻ mặt hung ác đó trông giống hệt như những ác quỷ chui lên từ địa ngục.
Tôi liều mạng lùi về phía sau, nhưng không có cách nào thoát khỏi tay chúng.
Hai người bọn họ mỗi người nắm lấy một chân tôi, sau đó xé tôi ra thành hai nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip