Chap 10: Chung phòng

Nói là đi chơi, nhưng ai nấy đến nhà nghỉ, sau khi nhận phòng đều chui vào chăn ngủ say như chết. Đến 5h chiều cả lũ mới mò xuống tầng một tập trung ăn tối.

Chinh mang hết đồ đạc sang phòng anh, cũng kì kèo đòi đi ngủ. Nhưng Dũng khi ấy bận sắp xếp lại đồ đạc nên bảo cậu đi ngủ trước. Cuối cùng cậu leo lên giường, đệm êm chăn ấm, chưa được năm phút là ngủ say. Lúc dậy đã không thấy anh trong phòng. Có lẽ anh đi đâu đó.

"Hai đứa mày đang yêu nhau à?" Hải hỏi thẳng băng làm cậu có chút ngượng ngùng.

"Mày nghe ai nói?" Chinh giả bộ.

"Chả cần ai nói tao cũng biết. Nhưng mà là thật à?"

Nghe thằng bạn thân thắc mắc, cậu trong lòng cũng có chút hãnh diện.

"Không?" Chinh nghịch điện thoại, giống như chuyện này rất bình thường với cậu.

"Sao khi nãy bọn mày cầm tay nhau? Trên xe tao thấy Dũng nó vuốt má mày?"

"Ừ thì cũng . . ." Chinh là không tiện nói chứ trong lòng cậu thấy tự hào.

"Mày làm sao mà bẫy được nó thế? Nó đẹp trai còn mày thì như . . ."

"Này . . ." Chinh gõ đầu thằng bạn một cái. "Là cậu ấy tán tỉnh tao trước. Nhưng tao chưa đồng ý"

"Tán tỉnh mày?" Hải phá lên cười. "Nó không tán chân dài, siêu mẫu thì thôi. Tán mày để được cái chim à?"

"Mày . . ." Chinh không thèm nói chuyện với thằng bạn nữa.

"Thôi thôi đừng giận. Tao cũng mừng cho mày" Hải quay qua lắc lắc vai cậu. "Nhưng tự dưng hai thằng bạn của mình quay ra yêu nhau, tao thấy không quen"

Chinh vẫn làm ngơ, đang tính đứng dậy thì thấy anh bước vào. Nhìn anh hôm khác bình thường, ăn mặc bảnh bao, tóc tai gọn gàng.

"Vừa đi chơi với gái về đúng không?" Thanh đi qua vỗ phát vào mông Dũng. "Thảo nào đẹp trai thế"

Anh cười, nháy mắt ra hiệu với ông anh. Đúng là nhìn anh đẹp trai thật nhưng cậu thấy không thoải mái. Nói đúng hơn là cậu thấy chướng mắt.

"Nãy gặp hai đứa đi dạo" Thanh vẫn tiếp tục. "Cứ như hình với bóng."

Hải ngồi cạnh cậu, há hốc mồm nghe ông anh nói. Quay sang tròn mắt hỏi Chinh.

"Là thế nào? Tao tưởng mày nói nó đang tán mày? Sao lại đi chơi với chị Hoa hậu?"

Chinh bối rối không biết trả lời thế nào, vừa tủi thân vừa bực mình. Cậu đứng dậy, đi thẳng, băng qua anh không nói lời nào.

"Chinh nó làm sao thế?" Híp đại ca giờ mới tới, thấy Chinh không nói không cười đi ra khỏi cửa.

"Em không biết. Tự dưng nghe chuyện Dũng đi chơi với chị bông hậu thì nó đứng dậy bỏ đi"

Anh nghe mọi người nói qua lại, nhìn theo bóng cậu. Là lỗi của anh. Anh muốn giữ lời hứa nên hẹn cô đi đâu đó, coi như lần cuối có dính líu đến cô. Khi nãy anh cũng đã nói rõ với Linh rằng đừng cố gắng liên lạc với anh. Đơn giản là anh không có hứng thú với chuyện tình của cô vẽ ra mấy ngày vừa rồi.

"Anh đùa à?" Mĩ Linh cười nhếch miệng. "Vậy là anh từ chối em đúng không?"

"Tôi nghĩ là Linh cũng không có tình cảm với tôi" Anh ngập ngừng. "Tôi xin lỗi nếu cảm nhận của tôi không đúng"

Cô mỉm cười, hít một hơi sâu giống như đang tận hưởng không khí trong lành nơi đây.

"Đúng là không có gì qua được đôi mắt của anh."

"Vậy tại sao còn theo tôi đến tận đây? Tôi biết chúng ta đi cùng nhau thế này, ít cũng phải có 3 4 photographer theo sau" Dũng nhìn về phía mấy người đang luống cuống cất máy ảnh, điện thoại. "Mỗi người nổi tiếng đều có đầy đủ những "phụ kiện" đi kèm mỗi nơi thế này hay sao?"

Linh cố gắng cười để che đi cảm xúc bên trong khi bị anh bóc mẽ.

"Và anh cũng đang diễn rất tốt đấy thôi."

"Tôi không diễn. Tôi hẹn Linh để nói lần cuối rằng tôi không có ý định sống trong thế giới hào nhoáng nhưng thật giả lẫn lộn" Dũng quay lưng lại. "Dù sao tôi cũng thực hiện lời hứa đi cùng Linh một lần nữa"

"Nói thế này thì em mặt dày quá" Cô cố gắng níu kéo. "Hiệu ứng truyền thông đang tốt như vậy. Chúng ta hoàn toàn có thể trở thành cặp đôi Beck-Vic của Việt Nam."

Anh bật cười.

"Tôi không phải là diễn viên. Tôi là thủ môn, việc của tôi là bắt bóng."

***

Anh mở cửa vào, trong phòng tắt đèn. Ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ hình quả trứng vừa đủ để anh nhìn rõ đường đi lối lại. Chinh thấy anh vào cũng không ngẩng lên, mắt vẫn dán vào điện thoại.

"Cậu lại giận tôi à?" Dũng cởi áo phao, treo lên mắc."

"Có gì mà giận?" Nhưng giọng điệu của cậu thể hiện ra rõ mồn một. "Bạn thì không, người yêu chả phải, tớ là gì của cậu mà giận?"

Dũng không nói gì, ngồi xuống xoa xoa đầu cậu. Rốt cuộc Chinh vẫn không thèm nhìn mặt anh.

"Tôi đi tắm. Cậu có muốn tắm cùng không?"

"Cậu bị bệnh à? Hai thằng còn trai tắm cùng nhau có bình thường không?"

"Có gì mà không bình thường? Trước đây cả 7 8 thằng cùng nhau tắm đấy thôi."

"Trước khác giờ khác."

Chinh chùm chăn kín mít đầu.

Dũng đứng đó nhìn cậu một hồi rồi đi vào nhà tắm. Bình thường thì cậu là người dễ ăn dễ ngủ, nhưng hôm nay không hiểu sao nhắm mắt mãi mà cơn buồn ngủ vẫn chưa đến. Nghe tiếng nước róc rách trong nhà tắm càng thấy nóng tai.

Anh tắm xong, sấy tóc khô cẩn thận. Dũng biết cậu chưa ngủ, thi thoảng ngọ nguậy nhưng vẫn không chịu nói với anh lời nào.

"Ngủ chưa?" Anh nằm xuống cạnh cậu.

"Chưa ngủ"

Anh không hỏi nữa, bàn tay trong chăn tìm tay cậu rồi nắm lấy.

"Sao tay cậu lạnh vậy?"

"Lạnh thì tôi mới tìm tay cậu để nắm."

"Lạnh teo chim mà còn đi tắm" Chinh rõ ràng vẫn giận.

"Tôi không teo, chỉ có cậu teo."

"Tớ không teo, cậu mới teo" Lần đầu tiên anh thấy cậu nhờn với anh như vậy. Trước đây giữa hai người đều rất nghiêm túc.

"Thế cởi quần ra cho tôi xem nó có teo hay không?" Nói rồi anh làm luôn, tay bắt đầu lục lọi.

"Cậu điên à?"

Hai người quần nhau trong chăn một hồi cũng mệt. Cậu nhất quyết không cho anh động vào người. Cũng may thể lực của Chinh nhỉnh hơn nên anh đành chịu.

"Cậu nghiêm túc đi. Tớ mới chỉ là cho phép cậu cưa tớ, chứ chưa phải người yêu mà làm bừa."

"Chưa phải là người yêu sao suốt ngày ghen tuông?"

"Hồi nào?"

Dũng cơ bản là không muốn đôi co với cậu. Nằm nghỉ hồi lâu, anh kéo cậu vào gần hơn một chút.

"Càng nhìn cậu ghen, tôi càng muốn thao cậu." Anh thì thầm bên tai.

"Thao là gì?" Chinh hoàn toàn chẳng hiểu mấy cái từ ngữ đam mĩ.

"Thao là . . . Thao."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip