Chương 2: Ly Rượu Vang Đắng
Thành phố Lấp Lánh, Vương quốc Ánh Huyền, vài ngày sau buổi biểu diễn tại Nhà hát Ánh Huyền.Kha Nham Lạc đứng trước gương trong căn hộ nhỏ của mình, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đôi mắt trũng sâu vì những đêm mất ngủ. Anh đã từ chối lời mời đến Dạ tiệc Trăng Bạc, nhưng sáng nay, một tin nhắn từ số lạ khiến anh chùn bước: "Cậu không muốn mẹ cậu ở quê biết những tin đồn trên Huyền Mạng, đúng không? 7h tối nay, studio tầng 30, Cung điện Ánh Huyền. Chỉ là thảo luận hợp đồng."
Anh nắm chặt điện thoại, ngón tay lướt qua dòng tin nhắn. Mẹ anh, 72 tuổi, sống ở vùng quê nghèo khó của Vương quốc Ánh Huyền, nơi ánh đèn sân khấu chỉ là giấc mơ xa xỉ. Bà đã bán mảnh đất cuối cùng để anh có tiền lên Thành phố Lấp Lánh theo đuổi diễn xuất. Nếu tin đồn "nghiện ngập" hay "khó tính" đến tai bà, trái tim yếu ớt của bà sẽ không chịu nổi. Kha cắn môi, ném điện thoại lên sofa, và mặc áo khoác. "Chỉ là một buổi họp," anh tự nhủ, nhưng trái tim đập mạnh như dự cảm điều chẳng lành.
Cung điện Ánh Huyền, tòa tháp chọc trời lấp lánh giữa Thành phố Lấp Lánh, là biểu tượng quyền lực của Hội Ánh Sao. Studio tầng 30 được trang trí như một phòng khách thượng lưu: sofa da đen, bàn kính lấp lánh, và một quầy rượu đầy chai vang đỏ đắt tiền. Khi Kha bước vào, Chủ tịch Tần – người đàn ông 50 tuổi với nụ cười lạnh lẽo – đang ngồi trên ghế bành, tay cầm ly rượu vang đỏ sẫm. Quản lý Hắc Lâm đứng cạnh, ánh mắt lảng tránh Kha.
"Tốt lắm, Nham Lạc, cậu đến rồi," Tần nói, giọng trầm nhưng sắc như dao. Ông ta đứng dậy, đưa cho Kha một ly vang. "Đây là chai Lafite 1982, quà từ một nhà đầu tư. Uống đi, để mở đầu buổi thảo luận của chúng ta." Kha do dự, nhìn chất lỏng đỏ sóng sánh trong ly. Mùi rượu nồng nặc, xen lẫn thứ gì đó anh không nhận ra. "Tôi không uống rượu," anh nói, đặt ly xuống bàn.
Tần cười lớn, nhưng ánh mắt không cười. "Cậu cứng đầu thật. Nhưng ở Thành phố Lấp Lánh, không uống là không tôn trọng. Cậu muốn vai chính trong Vương Triều Ánh Huyền chứ? Bộ phim bom tấn này có thể đưa cậu thành huyền thoại." Hắc Lâm chen vào, giọng gấp gáp: "Uống một ly thôi, Nham Lạc. Đừng làm mất hứng Chủ tịch."
Kha siết chặt tay, cảm giác bất an dâng lên như sóng. Anh nhớ đến cô thực tập sinh năm xưa, nhập viện vì xuất huyết dạ dày sau một buổi tiệc của Hội. "Chỉ là rượu thôi, đúng không?" anh hỏi, giọng thấp nhưng sắc. Tần gật đầu, nụ cười rộng hơn. "Tất nhiên. Chỉ là một ly chào hỏi."Kha siết chặt tay, cảm giác bất an dâng lên như sóng. Anh nhớ đến cô thực tập sinh năm xưa, nhập viện vì xuất huyết dạ dày sau một buổi tiệc của Hội. "Chỉ là rượu thôi, đúng không?" anh hỏi, giọng thấp nhưng sắc. Tần gật đầu, nụ cười rộng hơn. "Tất nhiên. Chỉ là một ly chào hỏi."
Kha cầm ly lên, nhấp một ngụm nhỏ. Vị rượu đắng chát, xen lẫn cảm giác bỏng rát lạ lùng. Chỉ vài phút sau, đầu anh bắt đầu quay cuồng, tầm nhìn mờ đi. "Cái gì... trong ly này?" anh lẩm bẩm, tay bám vào cạnh bàn. Hắc Lâm vội quay đi, như không muốn chứng kiến. Tần bước tới, đặt tay lên vai Kha, giọng thì thầm: "Cậu sẽ học cách chơi luật của Thành phố Lấp Lánh, Nham Lạc. Tất cả chúng ta đều phải trả giá."
Những gì xảy ra sau đó như một cơn ác mộng. Kha cảm nhận bàn tay Tần siết chặt, căn phòng quay cuồng, tiếng cười của ông ta vang vọng như từ cõi khác. Anh cố vùng vẫy, nhưng cơ thể nặng trĩu, không còn sức. Một mũi kim lạnh buốt chích vào cánh tay anh, và mọi thứ chìm vào bóng tối. Trong khoảnh khắc cuối, anh nghe giọng nói run rẩy, giống hệt giấc mơ đêm trước: "Đừng uống nữa... họ sẽ giết cậu..."
Kha tỉnh dậy trên sofa studio, áo sơ mi nhàu nhĩ, cổ tay đau rát như bị bóp chặt. Căn phòng trống rỗng, chỉ còn mùi rượu nồng nặc và một chai Lafite vỡ tan trên sàn. Tần và Hắc Lâm đã biến mất. Kha ôm đầu, cơn đau nhức lan khắp cơ thể, nhưng điều khiến anh run rẩy là cảm giác nhục nhã không thể xóa nhòa. Anh lảo đảo đứng dậy, lục túi áo, tìm thấy điện thoại. Với đôi tay run rẩy, anh mở ứng dụng ghi âm, thì thầm: "Chủ tịch Tần... ngày 15/9/2025... studio tầng 30... tôi sẽ không để các người thắng."
Anh rời studio, ánh đèn Cung điện Ánh Huyền vẫn rực rỡ bên ngoài, nhưng đối với Kha, chúng chỉ là những ngọn lửa lạnh lẽo. Anh không biết rằng buổi "thảo luận" này chỉ là bước đầu tiên trong một vòng lặp ma quái, và Dạ tiệc Trăng Bạc đang chờ đợi để nuốt chửng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip