Chương 12: "Lựa Chọn Cuối Cùng"


Mỗi câu chuyện tình yêu đều có một kết thúc. Đôi khi là những cái kết viên mãn, nhưng đôi khi lại là sự chia ly đau đớn. Viên Nhất Kỳ và Tỉnh Lung đã vượt qua nhiều thử thách, nhưng liệu họ có thể đi đến cuối con đường này cùng nhau, hay sẽ phải đối diện với những lựa chọn khó khăn?

Ngày hôm đó, khi mặt trời vừa bắt đầu lặn, Viên Nhất Kỳ nhận được một cuộc gọi từ Tỉnh Lung. Giọng anh có vẻ căng thẳng, điều gì đó trong anh không giống như mọi lần. Cô cảm thấy có một điều gì đó không ổn.

– "Em có thể gặp anh không? Chúng ta cần nói chuyện."

Viên Nhất Kỳ chần chừ một chút rồi quyết định lái xe đến gặp anh. Tỉnh Lung đang đứng bên ngoài quán cà phê, mắt anh nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về điều gì đó rất quan trọng.

Cô bước đến gần, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt đượm buồn. Không nói gì, anh kéo cô vào vòng tay. Viên Nhất Kỳ cảm nhận được trái tim anh đập mạnh mẽ nhưng đầy mệt mỏi.

– "Tỉnh Lung, có chuyện gì vậy?" – Cô thì thầm.

Anh thở dài, rồi nói:

– "Anh nhận được lời mời đi công tác dài hạn ở nước ngoài. Đó là một cơ hội lớn trong sự nghiệp, nhưng em biết đấy, anh sẽ phải xa em rất lâu. Anh... anh không biết mình có thể chờ đợi em lâu như vậy không."

Nhất Kỳ khẽ lùi lại một bước, đôi mắt mờ đi vì bất ngờ.

– "Công việc lại một lần nữa đứng giữa chúng ta sao?" – Cô lắc đầu, cảm giác hụt hẫng len lỏi trong lòng.

Tỉnh Lung nhìn cô, gương mặt anh nặng trĩu.

– "Không phải là công việc, mà là chúng ta. Anh không muốn em phải chờ đợi, không muốn em sống trong sự không chắc chắn. Anh yêu em, nhưng anh không thể giữ em lại khi anh không thể ở bên em lâu dài."

Viên Nhất Kỳ không thể nói gì thêm, chỉ cảm nhận được sự đau đớn trong lòng. Cô đã từng nghĩ rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả, nhưng lúc này, cô cảm thấy quá mệt mỏi. Cô không muốn yêu một người mà luôn phải đứng giữa lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp.


Ngày hôm sau, Viên Nhất Kỳ không thể ngủ được. Cô quyết định đến công ty để giải tỏa tâm trạng. Khi bước vào phòng làm việc, cô tình cờ gặp Duật Minh. Anh đang đứng bên cửa sổ, như đang suy nghĩ gì đó. Khi nhìn thấy cô, anh nở nụ cười nhẹ nhàng.

– "Em đến đây một mình sao?" – Duật Minh hỏi.

Cô gật đầu, bước đến gần anh.

– "Em... em không biết phải làm gì nữa." – Viên Nhất Kỳ thở dài, ngồi xuống ghế đối diện anh. – "Tình yêu giữa em và Tỉnh Lung đang gặp rất nhiều khó khăn. Anh ấy sắp phải ra nước ngoài, và em không thể sống trong sự không chắc chắn như vậy nữa."

Duật Minh im lặng một lúc rồi nói:

– "Anh không muốn em phải đau khổ. Nếu em muốn, anh có thể giúp em quên đi mọi thứ, đưa em đến một nơi xa, nơi không có những ràng buộc."

Nhất Kỳ nhìn anh, nhưng ánh mắt lại không thể giấu được sự hoang mang. Cô không thể quên Tỉnh Lung chỉ vì những lời nói nhẹ nhàng của Duật Minh. Cô biết rằng trong lòng mình vẫn chỉ có anh.

– "Duật Minh, em không thể làm vậy. Anh là một người bạn tốt, nhưng tình yêu của em chỉ dành cho Tỉnh Lung."

Duật Minh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp:

– "Anh hiểu. Nếu em yêu anh ấy, thì hãy làm theo trái tim mình. Nhưng đừng để mình phải hối tiếc."

Vài ngày sau, Viên Nhất Kỳ gặp Tỉnh Lung một lần nữa. Lần này, cô không cảm thấy sự yếu đuối mà chỉ còn lại một sự quyết đoán mạnh mẽ.

– "Tỉnh Lung, em đã suy nghĩ rất nhiều về mọi thứ." – Cô bắt đầu, giọng nói vững vàng.

Tỉnh Lung nhìn cô, không nói gì.

– "Anh biết không, tình yêu là sự lựa chọn. Nếu anh yêu em, anh phải biết rằng em không thể chờ đợi mãi. Cũng như anh, em cũng có công việc và cuộc sống riêng. Chúng ta cần phải trưởng thành và tìm ra hướng đi của riêng mình."

Tỉnh Lung gật đầu, nhưng anh cảm nhận được trong lời nói của cô có một sự từ biệt không thể tránh khỏi.

– "Anh hiểu, Nhất Kỳ. Anh đã tự hỏi bản thân rằng liệu mình có thể giữ em bên mình lâu dài không. Nhưng nếu em không còn muốn đợi anh, anh sẽ không ép buộc. Anh yêu em, nhưng anh cũng tôn trọng quyết định của em."

Viên Nhất Kỳ nhìn anh, trong lòng vẫn cảm thấy một chút đau đớn, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục sống trong những mối quan hệ không rõ ràng nữa.

– "Chúng ta sẽ vẫn là bạn, phải không?" – Cô hỏi nhẹ nhàng.

Tỉnh Lung mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên như thể đã tìm được sự bình yên.

– "Mãi mãi là bạn."

Kết thúc mở.

Viên Nhất Kỳ đứng trên ban công, nhìn ra thành phố sáng đèn. Cô không biết mình sẽ đi về đâu, nhưng cô biết mình phải bước tiếp. Cô yêu Tỉnh Lung, nhưng đôi khi, yêu không có nghĩa là phải ở bên nhau mãi mãi.

Duật Minh đã ra đi, và cô cũng đã đưa ra quyết định của mình.

Cô sẽ không lãng phí thời gian chờ đợi ai. Cô sẽ sống cuộc sống của chính mình.

Tình yêu không phải là thứ khiến chúng ta gục ngã, mà là thứ giúp chúng ta đứng dậy mạnh mẽ hơn.

Hết chương 12 – Kết thúc truyện.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi hành trình tình yêu đầy thử thách của Viên Nhất Kỳ và Tỉnh Lung. Mỗi câu chuyện tình yêu đều có những thử thách, nhưng điều quan trọng là chúng ta sẽ học được gì từ chúng. Đôi khi, việc buông tay là cách để yêu một người đúng đắn hơn. Chúc các bạn luôn tìm được bình yên trong lòng và tình yêu đúng nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip