Chương 28 - Lời tỏ tình công khai


Ngày hôm đó, không khí trong hội trường trang trí lộng lẫy. Ánh đèn vàng dịu rọi xuống những bộ trang phục sang trọng của khách mời, nhưng trái tim Thịnh Hoài chỉ hướng về một người duy nhất — Sở Thiếu Lạc.

"Anh sẵn sàng chưa?"— Thịnh Hoài thì thầm bên tai Thiếu Lạc khi cả hai bước vào, giọng vừa nhẹ vừa hồi hộp.

"Ừ... nhưng em đừng làm gì quá..."— Thiếu Lạc cười, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt không rời cậu.

Hội trường chật kín người, tiếng nói chuyện, tiếng cười rộn rã, nhưng trong mắt Thịnh Hoài, mọi thứ dường như mờ nhạt, chỉ còn ánh sáng chiếu lên Thiếu Lạc, khiến cậu như bị hút vào một thế giới riêng.

Khi MC giới thiệu chương trình, Thịnh Hoài lặng lẽ kéo Thiếu Lạc ra khu vực sân khấu, nơi ánh đèn spotlight nhẹ nhàng chiếu lên họ. Cậu nhìn anh, hơi run, nhưng đôi mắt sáng rực quyết tâm:
"Lạc... hôm nay, em muốn tất cả mọi người biết... em là của anh."

Thiếu Lạc hơi nhíu mày, nhưng trái tim đập nhanh. Ánh mắt Thịnh Hoài kiên định, sâu hun hút, vừa lãng mạn vừa mạnh mẽ.

Cậu nắm tay anh, giọng trầm nhưng đầy tình cảm:
"Em biết... anh đã gắn bó, đã trải qua nhiều sóng gió. Nhưng từ giờ, em muốn đứng cạnh anh, không còn giấu diếm nữa. Anh là của em và em là của anh."

Đám đông chợt im lặng, ánh mắt tò mò dõi theo, nhưng không ai dám xen vào khoảnh khắc riêng tư ấy. Thiếu Lạc cảm nhận được nhịp tim Thịnh Hoài đập mạnh qua bàn tay, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp.

"Anh..."— Thiếu Lạc thở khẽ, đôi má ửng hồng. "Anh cũng muốn mọi người biết... em là của Hoài và Hoài là của anh

Thịnh Hoài mỉm cười, nắm chặt tay anh, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, giữa ánh sáng vàng rực rỡ của sân khấu. Khoảnh khắc ấy, không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ — chỉ còn sự công nhận, sự đồng thuận và niềm hạnh phúc tràn đầy.

Những tiếng vỗ tay rộn rã vang lên khắp hội trường, nhưng với họ, tiếng vỗ tay như chỉ làm nền cho khoảnh khắc tuyệt đẹp của riêng mình. Thịnh Hoài áp trán vào trán Thiếu Lạc, thì thầm:
"Cuối cùng... anh cũng không phải giấu nữa."

Thiếu Lạc cười, mắt long lanh:
"Đúng vậy... chúng ta cùng nhau, và từ giờ sẽ không còn gì ngăn cách."

Hai người đứng đó, giữa ánh sáng và sự chứng kiến của mọi người, nhưng cảm giác gần gũi, an toàn và hạnh phúc chỉ thuộc về họ. Không còn quá khứ ám ảnh, không còn sợ hãi, chỉ còn tình yêu trong sáng, mãnh liệt nhưng dịu dàng, hoa mỹ như ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu trên thành phố.

Khoảnh khắc ấy, Thịnh Hoài biết rằng, lời tỏ tình không chỉ là tuyên bố với mọi người, mà còn là khởi đầu cho một chặng đường dài — nơi cả hai cùng nhau chữa lành, cùng nhau bước tiếp và cùng nhau hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip