Chương 30 - Dưới bóng bạch liên
Một buổi sáng mùa xuân trong lành, ánh nắng nhẹ rọi qua những cánh hoa bạch liên nở trắng tinh khiết bên hồ. Không gian yên tĩnh, thanh bình, nhưng trong lòng Thiếu Lạc và Thịnh Hoài, mọi thứ tràn đầy sống động và hạnh phúc.
"Em nhìn xem... bạch liên nở đẹp quá. "— Thịnh Hoài thì thầm, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên và ngọt ngào.
Thiếu Lạc cười, đưa tay vuốt mái tóc mềm của cậu:
"Giống như em vậy... dịu dàng và tinh khiết."
Thịnh Hoài đỏ mặt, cúi đầu nép vào vai anh. Sự gần gũi ấy khiến trái tim Thiếu Lạc loạn nhịp, và anh biết rằng, sau bao ngày tháng giằng xé, đấu tranh, họ cuối cùng đã tìm thấy nhau, không còn rào cản, không còn sợ hãi, chỉ còn tình yêu trọn vẹn và bình yên.
Họ đi dọc theo con đường lát đá quanh hồ, tay trong tay, trao nhau những ánh mắt trìu mến. Thịnh Hoài nắm lấy tay Thiếu Lạc, siết nhẹ, như muốn ghi khắc vào tim rằng khoảnh khắc này sẽ không bao giờ phai nhạt.
"Lạc... anh..."— Cậu thổn thức, giọng run rẩy. "Em... yêu anh nhiều đến mức không biết phải làm sao."
"Anh biết... và anh cũng yêu em nhiều như vậy."— Thiếu Lạc đáp, vòng tay ôm trọn cậu, áp trán vào trán Thịnh Hoài.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như ngừng lại. Tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ, tiếng chim hót líu lo, và nắng chiếu lên những cánh hoa trắng như đang chứng kiến tình yêu của họ. Thiếu Lạc cúi xuống, hôn lên môi cậu lần đầu giữa thiên nhiên, ngọt ngào, tinh khiết và đầy say đắm. Thịnh Hoài run rẩy, đôi mắt nhắm nghiền, áp trán vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của người mình yêu.
"Anh... em..."— Cậu nghẹn ngào, tay bấu vào vai anh, cảm giác vừa hạnh phúc vừa dâng trào ham muốn.
Thiếu Lạc mỉm cười, đặt một nụ hôn dài, chậm rãi, khám phá từng điểm nhạy cảm trên cơ thể Thịnh Hoài, để cậu cảm nhận trọn vẹn sự gần gũi, an toàn và yêu thương. Cậu thở dốc, đôi tay vòng quanh lưng anh, nhịp tim hòa cùng nhịp tim của Thiếu Lạc, tạo nên một bản giao hưởng dịu dàng nhưng nồng nàn.
Sau khi bình tĩnh lại, họ ngồi bên bờ hồ, tay trong tay, nhịp thở đều đặn, ánh mắt trao nhau tràn đầy yêu thương. Thiếu Lạc nhẹ nhàng vuốt má Thịnh Hoài, thì thầm:
"Hoài... anh hứa sẽ luôn bên em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra."
"Anh biết... và em cũng hứa... sẽ không bao giờ rời xa anh."— Thịnh Hoài đáp, đôi mắt long lanh, nụ cười dịu dàng như những cánh hoa bạch liên dưới nắng.
Buổi chiều đến, họ cùng nhau trở về căn hộ, nơi họ đã xây dựng những ngày tháng bình yên, hạnh phúc giản đơn. Không còn lo âu, không còn ám ảnh, chỉ còn lại sự ngọt ngào, dịu dàng và những khoảnh khắc thân mật khiến tim đập rộn ràng.
"Lạc... hôm nay... em có thể..."— Thịnh Hoài ngập ngừng, mắt ánh lên ham muốn, giọng run rẩy.
Thiếu Lạc mỉm cười, cúi xuống, hôn lên cổ cậu, rồi di chuyển dần, tạo nên cảm giác vừa ngọt ngào vừa say đắm, tinh tế nhưng đủ nóng bỏng khiến Thịnh Hoài đỏ mặt, run rẩy và dựa sát vào anh. Mọi sự chạm khẽ, mọi hơi thở dồn dập nhưng dịu dàng, đều là sự kết hợp hoàn hảo giữa yêu thương và ham muốn.
Sau khi cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào, họ nằm cạnh nhau trên giường, tay trong tay, nhịp thở hòa cùng nhau. Thịnh Hoài dựa vào vai anh, khẽ thở:
"Anh... em muốn thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc này."
Thiếu Lạc đặt một nụ hôn lên tóc cậu, mỉm cười:
"Không cần ngừng, vì từ giờ, chúng ta sẽ có cả đời để tận hưởng từng khoảnh khắc như thế này."
Đêm xuống, ánh trăng soi rọi lên phòng, phủ lên hai con người đang ôm nhau, an yên và hạnh phúc. Tình yêu của họ, sau bao tháng ngày giằng xé, cuối cùng đã tìm được bến bờ. Mọi vết sẹo, mọi tổn thương đều được chữa lành bởi sự tin tưởng, sự gần gũi và những khoảnh khắc ngọt ngào thắm đẫm.
"Lạc..."— Thịnh Hoài thì thầm trong giấc ngủ, giọng ngái ngủ nhưng tràn đầy yêu thương. "Em... là tất cả của anh..."
"Anh cũng là tất cả của em, Hoài..."— Thiếu Lạc đáp, hôn lên trán cậu, nắm tay chặt hơn. Và chúng ta sẽ cùng nhau... mãi mãi.
Bên ngoài, bạch liên nở trắng, tĩnh lặng nhưng rực rỡ. Bên trong, hai con người nằm cạnh nhau, hạnh phúc và ngọt ngào, hòa cùng nhịp thở, nhịp tim, và cả những lời hứa cả đời. Không còn giấu giếm, không còn sợ hãi, chỉ còn tình yêu trọn vẹn, thân mật, và một tương lai đầy ánh sáng.
Và dưới bóng bạch liên, giữa thiên nhiên và bình yên, Thịnh Hoài và Thiếu Lạc cuối cùng đã tìm thấy nhau — trọn vẹn, ngọt ngào, và mãi mãi không tách rời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip