Chương 27
Hiếu giật mình tỉnh dậy lúc trời gần sáng, cậu phát hiện ra bản thân mình đang nằm trên giường, đầu giường còn có điện thoại của anh. Vậy ra cả đêm anh đã ở lại đây cùng cậu chứ không phải rời đi. Nghĩ đến đây trong lòng cậu cảm thấy như được xoa dịu.
Bên ngoài trời bây giờ vẫn chưa sáng hẳn, tấm màng cửa sổ bị gió thổi bay phất phới. Cậu mệt mỏi bước xuống giường đi đến bên cửa sổ, từng đợt gió lạnh của mùa đông phả vào mặt khiến đầu óc cậu thanh tỉnh không ít, tầm mắt cậu đột nhiên va vào một thứ gì đó ở góc sân. Nhờ ánh đèn đường hắt vào chiếu sáng một góc sân cậu mới có thể nhìn thấy dưới tán cây phủ đầy tuyết trắng có một người tuyết. Người tuyết đứng đó đơn độc, nét mặt người tuyết buồn bã, phía trước người tuyết có treo một tấm bảng nhỏ ghi ba chữ “anh xin lỗi!”. Cậu nhìn người tuyết dưới sân, trong lòng đã có chút nguôi ngoai. Anh để ý đến cậu như vậy, nhớ từng lời cậu nói, chỉ tiếc lại chẳng chịu tin tưởng cậu.
Cậu lặng yên suy nghĩ về chuyện đêm qua, lúc đó cậu thật sự rất uất ức cùng thất vọng, bây giờ bình tĩnh lại cũng không còn giận nhiều như vậy nữa, chỉ là trong lòng vẫn có chút tổn thương. Dù sao anh trước đây cũng đã trải qua rất nhiều chuyện buồn, trong lòng anh đương nhiên sẽ có phòng bị, nhưng đối với người mình yêu mà cũng không thể tin tưởng thật khiến cậu đau lòng. Giá như anh chịu tin tưởng cậu hơn, thấu hiểu cậu nhiều hơn thì có lẽ lúc đó anh đã không bỏ đi mà xông vào cứu cậu. Chuyện lần này khiến cho cậu nhớ về trước kia, khi anh liều mạng cứu cậu, là do lúc đó anh chỉ vô tình nhìn thấy cậu bị đám đàn em của Trương Minh Ánh cưỡng bức mới đến cứu cậu hay là anh đã lặng lẽ dõi theo cậu. Nếu như kiếp trước anh kiên nhẫn lặng lẽ đi theo cậu từ lúc cậu bỏ trốn đến lúc cậu gặp nguy hiểm vậy sao bây giờ lại thay đổi, sao bây giờ lại vội vàng rời đi như vậy?
Cậu nghĩ xong lại thở hắt một cái, cậu bước chân rời khỏi phòng, cậu muốn đi tìm anh nói chuyện một chút. Chắc có lẽ bây giờ trong lòng anh cũng không hề thoải mái, cách tốt nhất để hoá giải khúc mắc giữa hai người chính là ngồi lại cùng nhau nói rõ mọi chuyện.
Cậu bước xuống chân cầu thang, cả phòng khách lúc này đều tối đen. Cậu mò mẫm đi tìm công tắt đèn lại vô tình đá đỗ thứ gì đó ở chân tường, đợi khi đèn bật sáng mới phát hiện cậu đã làm đỗ thùng rác. Cậu vội vội vàng vàng thu dọn mọi thứ, cậu vô tình phát hiện ra một tờ giấy có chút nhăn nhúm, vừa thấy được mấy chữ trên giấy tim cậu liền như ngừng đập. Đầu óc cậu căng cứng, mấy chữ đơn ly hôn cùng chữ ký của anh như nhát dao đâm thẳng vào tim cậu. Anh thật sự muốn từ bỏ cậu sao?
Cậu run rẩy nhìn khắp phòng khách, lòng cậu bắt đầu hoảng sợ, không hề có anh ở đây, đôi giày anh hay mang cũng không có ở nhà, cây dù đen cũng không còn ở cạnh cửa. Bên ngoài trời bây giờ vẫn còn chưa sáng, anh vì sao lại không có ở nhà? Trong đầu cậu chỉ có duy nhất một đáp án... anh bỏ cậu đi rồi.
Cậu vứt tờ giấy kia lại, cậu vội vàng chạy ra ngoài, mặc kệ đôi chân trần đạp trên tuyết lạnh lẽo, mặc kệ trên người chỉ có một bộ đồ ngủ mỏng manh, cậu vẫn cứ như vậy mà điên loạn tìm kiếm anh trên con đường vắng vẻ. Cậu chạy rất lâu, rất lâu, cậu cũng không biết bản thân mình chạy đi đâu, chỉ biết thấy ai cậu cũng hỏi họ có thấy Dương của cậu hay không. Cậu tìm kiếm từ lúc trời chưa sáng đến lúc ánh nắng ban mai xuất hiện, cậu không chạy nổi nữa liền ngồi bệch xuống nền tuyết lạnh. Cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông cũng không lạnh lẽo bằng cái lạnh trong tim cậu bây giờ. Cậu ngồi giữa trời tuyết rơi ôm lấy chân mình mà khóc, anh bỏ cậu đi rồi, chỉ vì lúc cậu tức giận nói anh đi cho khuất mắt cậu mà anh thật sự rời đi sao? Cậu sợ lắm, một lần mất đi anh đã là quá đau, quá đủ đáng sợ rồi, tại sao bây giờ vẫn là như vậy. Vì sao khi cậu trở về rồi anh lại dễ dàng buông bỏ cậu như vậy?
"Hiếu?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cậu ngẩn đầu nhìn, trước mặt cậu là anh.
Anh ban đầu còn hoài nghi mình nhìn nhầm người, vừa thấy cậu ngẩn đầu liền xác định được chính là cậu. Anh vội vàng cởi ra áo khoác dài mình đang mặc khoác lên người cậu, lo lắng đem dù che cho cậu.
"Hiếu! Sao em lại ở đây? Sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy mà ra ngoài? Trời lạnh lắm, mau về nhà thôi!"
Cậu nhìn anh hồi lâu, đầu óc đang căng cứng thấy anh lại như trở nên buông lỏng hơn, trái tim lạnh lẽo dường như đã có lại chút sự sống.
“Anh đi đâu?”
“Anh đi mua đồ ăn sáng cho em. Cả ngày hôm qua em vẫn chưa ăn gì, anh sợ em đói bụng sớm. Mau về nhà thôi! Ngoài trời lạnh lắm.”
Anh thành thật trả lời, anh thấy cậu như vậy lại càng lo lắng hơn.
Cậu liếc nhìn túi đồ ăn trên tay anh lại chẳng nói chẳng rằng giật lấy cây dù trên tay anh, để anh đỡ cậu đứng dậy xong cậu lại ấn anh ngồi xổm xuống. Cậu tự mình leo lên lưng anh, một tay ôm chặt lấy anh, một tay cầm dù che cho cả hai.
Anh dường như hiểu được ý cậu, anh để cậu ở trên lưng mình, lặng lẽ cỏng cậu đi dưới bầu trời đầy tuyết. Cậu ở trên lưng anh, càng ngày càng ôm chặt hơn, tựa như cậu chỉ muốn hoà vào anh để anh không rời xa cậu nữa. Cậu giận lắm, giận vì anh không tin tưởng cậu, giận vì anh luôn tự ti, giận vì anh đi không nói làm cậu sợ hãi một phen, nhưng cậu lại sợ mất anh hơn. Cậu tựa đầu vào sau gáy anh, cậu mệt mỏi nhớ lại cái ngày anh mất, cảm giác khi đó đau đớn tột cùng, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, cảm giác mất đi anh rất đáng sợ.
Anh cõng cậu trên lưng, im lặng cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi của cậu rơi lên cổ anh, trái tim anh như thắt lại.
"Hiếu! Xin lỗi em! Xin lỗi vì sự hèn nhát của anh, xin lỗi vì đã không tin tưởng em, xin lỗi vì đã để em rơi vào nguy hiểm. Sau này anh sẽ cố gắng sửa đổi, em tha lỗi cho anh có được không?"
Cậu im lặng không đáp lời, cả hai lặng lẽ đi hết một đoạn đường dài về nhà.
Anh cõng cậu lên phòng, anh để cậu ngồi ở trên giường, bản thân anh ngồi ở dưới sàn nhà cùng với một chiếc khăn lông ôm trọn lấy đôi chân đã tái đi vì lạnh của cậu. Cảm giác lạnh lẽo dần biến mất, đôi chân trần của cậu đang được anh sưởi ấm, cậu nhìn anh ngồi dưới sàn hồi lâu lại lên tiếng hỏi.
“Anh muốn ly hôn sao?"
Anh vừa nghe cậu hỏi xong trong lòng liền nổi lên lo lắng cùng xấu hổ, anh gấp gáp trả lời cậu, chỉ sợ cậu hiểu lầm lại đau lòng hơn.
"Hiếu... Hiếu à! Là do anh suy nghĩ không thấu đáo, anh hiểu lầm em và Trương Minh Ánh, chính anh cũng tự ti nên mới như vậy. Hiếu à! Anh suy nghĩ thông suốt rồi, sau này anh không dám nữa, em tha lỗi cho anh được không!"
Mãi hồi lâu cậu vẫn không trả lời, anh ngồi dưới sàn đành im lặng cúi đầu. Anh vốn dĩ rất ít nói, lại không biết nên nói thế nào để cậu hết giận, chỉ sợ nói lỡ lời lại khiến cậu buồn hơn, anh hết cách đành phải im lặng.
Anh đang gục đầu đột nhiên nhìn thấy một ngón tay nhỏ nhắn chọt chọt vào tay mình. Anh ngẩn đầu lên liền thấy cậu đang xị mặt nhìn anh, hai má phồng lên trong đáng yêu vô cùng.
“Sao không năn nỉ nữa? Em sắp hết giận rồi!"
Anh thoáng bất ngờ xong lại rất mau thích ứng, anh khẽ mỉm cười, nhịn không được đưa tay nựng cái má phúng phính của cậu.
“Anh xin lỗi, Cún nhỏ!"
"Cún nhỏ?"
"Phải!"
“Vậy em sẽ là cún nhỏ của anh!"
Cậu choàng người ôm lấy anh, cậu ngồi hẳn vào lòng anh, tựa đầu vào vai anh, trong lòng dù còn chút giận dỗi nhưng cậu cần hơi ấm của anh lúc này.
"Dương! Sinh nhật vui vẻ!"
Cậu đột nhiên lên tiếng làm anh thoáng giật mình, anh ngơ ngác nhìn cuốn lịch để bàn, hoá ra hôm nay đã sang ngày 31 tháng 8, đến cả anh cũng quên mất.
“Em biết ngày sinh của anh sao?"
“Biết chứ, nhưng em chưa chuẩn bị quà. Em đem em tặng cho anh, anh lấy không?"
Cậu tinh nghịch ngẩn đầu hỏi anh, nếu anh dám nói không nhận cậu sẽ cắn anh ngay.
"Lấy!"
“Không bỏ?”
“Không dám bỏ!"
Cậu nhịn không được mà bật cười, câu trả lời của anh khiến cậu rất hài lòng. Cậu nhẹ hôn lên môi anh, còn chưa kịp rời ra đã bị anh chủ động kéo vào một cái hôn sâu. Lần này đã không còn vị mặn đắng của nước mắt, cậu bây giờ cảm thấy nó thật ngọt ngào. Mãi đến khi cậu hết hơi phải đánh nhẹ vào vai anh hai người mới rời ra.
"Dương! Vì sao dưới sân chỉ có một người tuyết?"
“Anh đợi em cùng làm người tuyết còn lại."
“Vậy bây giờ đi liền được không?"
“Không được! Em vừa mới ở bên ngoài trời lạnh rất lâu rồi, bây giờ mà ra đó nữa sẽ bị bệnh mất."
Cậu thất vọng ngã vào người anh, cậu thật muốn cùng anh nặn người tuyết ngay bây giờ.
"Ngày mai nha! Ngày mai anh sẽ cùng em làm lại hai người tuyết mới được không?"
"Dạ"
Cậu ở trong lòng anh hồi lâu lại lên tiếng nói với anh.
“Dương! Nếu như em vẫn không yêu anh mà anh thấy em tự nguyện đi theo Trương Minh Ánh rồi gặp chuyện nguy hiểm anh có cứu em không? Hay là khi đó anh chỉ mới vừa gặp em đi theo cô ta đã bỏ mặc em?"
“Anh sẽ lặng lẽ đi theo em và bảo vệ em. Bởi vì khi đó em không yêu anh, anh chỉ biết điên cuồng yêu em, luôn luôn lặng lẽ ở phía sau em. Trong mắt em chỉ có Trương Minh Ánh, em vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại nhìn anh. Em vốn dĩ không thuộc về anh, anh sẽ không có cảm giác bản thân đã mất đi người từng thuộc về mình khi thấy em đi theo cô ta. Và người khác sẽ không thể phán xét tình yêu thầm lặng của anh là có xứng hay không xứng với em, vì em khi đó không hề yêu anh.”
Cậu nghe xong lại thấy trái tim mình đau nhói. Phải rồi, là cậu thay đổi để yêu anh, gieo cho anh hy vọng, trao cho anh cái cảm giác anh đã có được cậu để rồi anh lại nhìn thấy cảnh tượng đó. Nếu như cậu không yêu anh, anh sẽ điên cuồng yêu cậu, âm thầm theo cậu. Nhưng bây giờ cậu yêu anh, chấp nhận ở bên cạnh anh, người khác sẽ phán xét tình cảm của anh nhiều hơn, sự tự ti trong lòng anh tăng lên và khi thấy cậu thân mật cùng người khác tự nhiên sẽ cảm thấy đau đớn hơn nhiều. Thà rằng không có còn đỡ đau khổ hơn là có được thứ mình trân trọng nhất rồi lại mất đi.
"Dương! Sau này đừng tự ti nữa, cũng đừng tự cho mình không xứng với em. Đối với em anh đã rất xứng đáng rồi. Anh trao em một trái tim, em tặng anh một Trần Minh Hiếu. Em có tiền, có xe, có thể mua nhà mới, em đã có tất cả mọi thứ, chỉ thiếu duy nhất Trần Đăng Dương thôi. Chỉ cần anh nữa là đủ!"
Cậu dựa vào lòng anh, cậu nói ra hết những gì cậu muốn, đơn giản cậu chỉ muốn một mình Trần Đăng Dương, người mà đêm qua đã làm cậu khóc đến sưng cả mắt, người khiến cậu hoảng loạn đi tìm khi không nhìn thấy và cũng là người duy nhất có thể khiến trái tim cậu được hạnh phúc. Trải qua một kiếp dài, cậu tự biết bản thân mình muốn gì, cần gì, cậu cũng biết tìm được một người yêu cậu như anh rất khó, nếu vì một chút khúc mắc trong lòng cả hai mà chia xa thì cả đời này cũng không tìm lại được.
Anh ôm lấy cậu, trong lòng anh đã âm thầm quyết định, anh muốn dùng trái tim mình đổi lấy một Trần Minh Hiếu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip