Nháy mắt tốt nghiệp cũng đã được một tháng, Hồ Băng Khanh đột nhiên phát hiện cô đã biến thành người nhàn rỗi, không có bài tập về nhà, chỉ biết ăn uống no say, nhìn người này đến người kia bận rộn công việc. Hôm nay cô và Thanh Nhã hẹn nhau đi chơi, hai người vừa đi dạo vừa ăn kem, lâu lâu lại nhao nhao cãi nhau, lúc thì chầm chậm thả bước trên đường.
“Tiểu Băng, sao thi xong mà em không đi ra ngoài chơi, đi du lịch một chuyến đi, tối ngày thấy em lên mạng không à.”, Thanh Nhã hí hửng xoay qua hỏi Hồ Băng Khanh, “Cái này đẹp không?”
Hồ Băng Khanh cắn miếng kem, ngẩng đầu nhìn nhìn, ừ, rất quái rất lạ, hợp với phong cách của Thanh Nhã, nói, “Đẹp lắm, ở nhà cũng tốt mà, khỏi phải làm gì, nằm ì một chỗ, trời nóng thì phơi nắng.”
Thanh Nhã cầm kẹp tóc trả giá với ông chủ, Triệu Hồ Băng Khanh vừa đứng một bên ăn kem vừa hứng thú xem, trả giá chính là sở trường của Thanh Nhã đấy.
Quả nhiên sau hai phút trả giá, Thanh Nhã cũng thành công mua được với giá hời, khấp khởi kẹp lên tóc, liếc nhìn Hồ Băng Khanh chán chường đứng bên cạnh, nói, “Em làm gì mà chán nản vậy, còn nhỏ mà tối ngày cứ ỉu xìu.”
Hồ Băng Khanh cũng muốn tươi cười vui vẻ, nhưng mà lại cười không nổi, cũng có thể là do trời nắng nóng tâm trạng phiền não, hoặc cũng có thể vì không có kế hoạch gì cho tương lai, và có khi chỉ là một nỗi buồn vô cớ.
“Nghe nói Thanh Phong có bạn gái rồi, chính là con bé xinh xắn răng khểnh lần trước ấy, em cũng đã gặp qua rồi.” Thanh Nhã vừa liếm kem vừa nói, vẻ mặt vô tư nhìn Hồ Băng Khanh .
Hồ Băng Khanh vô ý đụng vào người qua đường, liền ngẩng đầu nói, “Xin lỗi.” Ánh mắt cô trống rỗng vô hồn.
Thanh Nhã lắc đầu, vòng tay ôm vai Hồ Băng Khanh.
Hồ Băng Khanh cúi đầu còn miên man nghĩ đến những lời nói vừa rồi, cô biết sẽ có một ngày người nào đó nói cho cô biết kết quả này, cô cũng biết không ai thiếu ai mà sống không được, cô biết dù cho vết thương có sâu đến cỡ nào thì một ngày nào đó nó cũng sẽ lành lặn, chỉ là không ngờ ngày ấy lại đến quá nhanh.
Cô cố gắng mường tượng khuôn mặt của Thanh Phong, mỗi khi anh cười đều lộ ra răng khểnh, mỗi khi xấu hổ thì lại vò đầu bứt tóc, bỗng nhiên cô phát hiện không biết đã bao lâu cô không còn hồi tưởng lại kỷ niệm của hai người .
Được rồi, cô thừa nhận trong lòng lúc này có chút không cam lòng, vì sao đàn ông luôn nhanh như vậy quên hết mọi chuyện, nhanh như vậy mở lòng chào đón một tình yêu khác, chẳng lẽ cấu tạo não của nam và nữ thật sự khác nhau sao? Tại sao chỉ có mình cô quanh quẩn trong cái vòng tròn đó, cô không hiểu.
Thanh Nhã nắm tay Hồ Băng Khanh, nói, “Tiểu Băng, đôi khi chị cảm thấy tình cảm cả đời của con người như một ly nước, em phải rót từng chút từng chút một thì ly nước mới đầy được, em chính là cái ly đó, còn nước chính là tình cảm, em muốn cuộc sống của mình càng ngày càng phong phú, càng tươi đẹp hơn thì em phải tự mình thêm tình cảm thêm hương vị vào cuộc sống của mình. Mà tình cảm đó chính là nằm ở đây nè!”
Thanh Nhã vỗ vỗ lên ngực mình, “Tiểu Băng, em còn rất nhỏ, ly nước còn rất rất lâu nữa mới đầy, còn cả chặng đường dài phải đi, em phải nhìn sang một hướng khác, đừng mãi nhìn vào quá khứ héo úa của mình nữa, có chuyện gì mà không thể làm lại từ đầu chứ.”
Hồ Băng Khanh ngẩng đầu nhìn Thanh Nhã, cô hiểu Thanh Nhã muốn nói gì, cô trả lời, “Không có gì, em chỉ cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, toàn tâm toàn ý làm tốt mọi chuyện hiện tại.”
Thanh Nhã ngẫm nghĩ, “Cũng đúng, em sắp lên đại học rồi, tương lai đàn ông đẹp trai còn nhiều mà.” Nói còn chưa dứt lời thì Thanh Nhã đã la toáng lên, “A, đi, đi Hàn Phục Hưng đi, họ mới bán bánh phồng chiên giòn đó.”
Hồ Băng Khanh nhìn Thanh Nhã hăng hái chạy phía trước, kêu Thanh Nhã chuyên tâm nói chuyện còn khó hơn lên trời, mấu chốt là chính bản thân Thanh Nhã nói gì cũng đã quên.
Thanh Nhã quay lại nói, “Này, Tiểu Băng, nhanh lên, chị em chúng ta từ từ tâm sự nào.”
Vì vậy, tình huống hiện tại trở thành hai người ngồi trong quán chè, trên bàn là một túi bánh phồng chiên giòn rụm.
Thanh Nhã cầm lấy cái bánh lên ăn, ánh mắt sáng rỡ, “Tiểu Băng, nói cho em biết điều này, thật ra người chị yêu đầu tiên không phải là Đan Dương đâu.”
Hồ Băng Khanh giật mình hoảng hốt, cô còn cho rằng tình cảm của Thanh Nhã và Đan Dương rất tốt, không có người nào có thể chen ngang phá vỡ tình cảm của họ được.
Thanh Nhã đưa tay véo mặt Hồ Băng Khanh, “Vẻ mặt gì thế hả, chị đây không có nói dối em đâu.”
Sau đó liền thu tay lại nói tiếp, “Hồi cấp hai chị có thích một anh chàng ngồi cùng bàn, suốt ba năm học chị không dám tỏ tình với anh ta.”
Hồ Băng Khanh nghe xong cằm thiếu chút nữa là rớt xuống đất, cô chưa từng nghĩ người như Thanh Nhã cũng biết thầm mến người khác.
Thanh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Băng Khanh, nói, “Làm quái gì vậy hả, nghe kể tiếp nè, cuối cùng chị cũng thổ lộ với anh ta, dù lúc đó anh ta đã có bạn gái rồi… nhưng mà sau đó anh ta cũng hẹn chị ra nói rõ ràng mọi chuyện.”
Hồ Băng Khanh muốn cười nhưng thấy ánh mắt Thanh Nhã lườm mình, cô ráng nhịn xuống, Thanh Nhã nói tiếp, “Mà thiếu gì trai đẹp ở Bắc Kinh này chứ, còn rất nhiều cơ hội để lựa chọn mà.”
Hồ Băng Khanh tuy là cười nhưng mà trong lòng cũng có chút cảm động, Thanh Nhã dũng cảm ở trước mặt cô thành thật kể lại quá khứ, chỉ vì muốn giúp cô cởi bỏ khúc mắc trong lòng mà thôi, trước đây Hồ Băng Khanh cũng đã từng như Thanh Nhã khuyên răn người khác, trên thực tế, nói thì luôn dễ hơn làm, nỗi đau trong lòng sâu đến cỡ nào chỉ có tự mình biết.
Hồ Băng Khanh ngậm ngùi nói với Thanh Nhã, “Em biết rõ, chỉ là không nghĩ nó đến nhanh như vậy, em không sao đâu, thật ra em nghĩ Thanh Phong quen với người đó cũng là chuyện tốt, em cũng mong hai người họ sẽ hạnh phúc.”
Cô hiểu việc Thanh Phong quen bạn gái mới là chuyện thường tình, và anh cũng chưa từng gạt cô điều gì, khoảng thời gian hai người quen nhau luôn tràn ngập tiếng cười, và cũng là kỷ niệm đẹp trong cuộc đời cô.
Cho nên, đây là những lời chúc phúc thật lòng của cô…
Cám ơn anh đã cho em cơ hội yêu anh, cám ơn anh cùng em trải qua bao niềm vui nỗi buồn của tuổi trẻ, bởi vì là anh, em mới có thể thành tâm chúc phúc, bởi vì là anh, em mới tin vào tình yêu, học được cách thật lòng yêu người khác, làm sao quý trọng một người, chính bởi vì là anh, mới có em của hôm nay. So với nỗi đau khi chia ly, lòng biết ơn càng lớn lao hơn.
Hai người thoáng chốc im lặng, một lúc sau, Thanh Nhã nói tiếp, “Tiểu Băng, chị thấy thầy của em rất tốt với em đó ".
Hồ Băng Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thanh Nhã, y như nhìn một người bệnh tâm thần vậy.
Cô quay đầu nhìn về một góc trong quán, đó là nơi mùa đông năm đó Dương Dương đã ngồi, nhưng mọi thứ giờ đã xa rồi.
Thanh Nhã nỗ lực khuyên bảo, “Hồ Băng Khanh, trên thế giới này, có rất nhiều người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã tìm được một nửa của mình, một số thì không, một ngày nào đó cũng sẽ xuất hiện một người dành cho em, một người có thể thay thế được Thanh Phong và làm em vui vẻ hạnh phúc hơn, lúc đó em sẽ cảm thấy mọi chuyện với Thanh Phong chỉ còn là quá khứ.”
Hồ Băng Khanh nhíu mày, cô nghĩ đến Dương Dương, cô biết đa số mọi người đều nghĩ như thế, khi tình yêu đã mất đi, chỉ cần xuất hiện một người tốt với mình, mang đến hạnh phúc cho mình, dù người đó có còn là người trước đây mình yêu hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng trong lòng Hồ Băng Khanh, Dương Dương là người rất quan trọng, cô có thể khẳng định điều đó, bất chợt khuôn mặt lạnh lùng cương quyết của Đàm Thư Mặc hiện lên trước mặt cô.
Dương Dương không chỉ một lần dang đôi tay vững vàng giúp cô, còn tạo cho cô cảm giác an toàn và ấm áp.
Khi em khát khao một nụ cười xua đi muôn ngàn nỗi buồn, mong chờ một tình yêu gắn kết bền lâu, anh bất ngờ xuất hiện, không sớm không muộn vừa đúng lúc, lặng yên đến bên cạnh em. Đó mới chính là hạnh phúc.
Trong quán vang lên tiếng hát ngân nga trầm ấm, cô đã từng nghe qua bài hát này, đó là bài “Tâm tư người con gái”, cô tha thiết hát theo, “Tôi đã từng đau, đã từng oán than, cũng đã từng buông lơi mọi thứ, chính tại trong căn phòng này, hạnh phúc đã bỏ tôi mà đi, nếu như không có sự phản bội, nếu như không có chia ly, thì làm sao biết được đâu là tình yêu đích thực, hãy tin và hãy yêu một lần nữa, đừng bao giờ buông xuôi tất cả, đừng sợ hãi khi tuổi xuân qua đi, cũng đừng tin vào mộng đẹp hão huyền, tôi sẽ đứng đây dõi theo bạn, hãy kiên trì theo đuổi cảm xúc của mình , một ngày nào đó bạn sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.” (Link bài hát)
Thực ra khởi đầu chuyện tình của cô rất đẹp, bởi vì có Thanh Phong.
Nhưng hạnh phúc quả thực chưa từng bỏ cô đi.
Cô đã giấu nó ở một góc nào đó trong cuộc đời mình, đợi đến lúc cô lơ đễnh, nó sẽ bất thình lình chạy đến khiến cô nhảy dựng lên.
Hồ Băng Khanh ôn tồn nói, “Thầy ấy, là người rất quan trọng.”
Ánh nắng đầu hè cuối chiều chiếu rọi mọi ngõ ngách, nhưng người nọ đã không còn ở đây nữa.
Sau ngày đó, Hồ Băng Khanh cũng thử đi tìm hình bóng cao ngạo của ai kia, cô khoan thai dạo chung quanh trường học, bây giờ đang là nghỉ hè, sân trường vắng vẻ không một bóng người, “Chắc là lỡ cơ hội rồi.” cô tự nói với mình, cõi lòng trống rỗng đau xót .
Ngày hôm đó, Hồ Băng Khanh đến nhà em họ Thần Thần chơi, vì lúc cải cách gia đình Thần Thần lập được công, cho nên cả gia đình được ở trong Học Viên Cảnh Quan , ra vào canh phòng nghiêm ngặt.
Hồ Băng Khanh ở cổng học viện đợi sĩ quan gác cổng gọi báo cho Thần Thần, cô dựa vào cổng ra vào nhìn mấy quân nhân mình đồng da sắt đang luyện tập, trời đang rất nóng, thế mà không ai đổ mồ hôi cả, thật lợi hại.
Loáng thoáng nghe ai đó gọi tên mình, Hồ Băng Khanh quay đầu lại thì thấy có người đang đứng dưới tàng cây, mặc quân phục, cô bật cười, chắc là nghe nhầm rồi, cô Hồ Băng Khanh lúc nào có vinh hạnh quen một anh giải phóng quân chứ.
Người đó đến gần, quân phục trên người thẳng phiu, bước đi vững chãi , khí thế hào hùng, đôi mắt phượng biết cười.
Sĩ quan gác cổng liền chạy đến, đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội, hô, “Xin chào Ngô viện trưởng.”
Ngô Lỗi gật đầu, tay chỉ vào Hồ Băng Khanh nói, “Cô bé đó là tôi dẫn đến.”
Vì vậy, bạn học Hồ Băng Khanh nghênh ngang theo Ngô thiếu tướng đi vào sân nhỏ bên trong học viện, cảm giác của cô lúc này như chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Đi được một đoạn, Ngô Lỗi quay người lại, Hồ Băng Khanh nhìn Ngô Lỗi từ đầu tới chân, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, à, đúng rồi, quân phục, anh ta khoác quân phục lên người khiến dáng vấp lãng tử vơi đi phân nữa, ngược lại còn làm người ta cảm thấy rất ưu việt, quân phục quả thật đáng sợ thật, che cả mắt thánh.
Ngô Lỗi đứng thẳng chào cô, Hồ Băng Khanh đột nhiên cảm thấy anh ta rất là bất phàm.
Ngô Lỗi trừng mắt nhìn, nói. “Em Tiểu Băng, thế nào, thấy anh có đẹp trai không?”
Hồ Băng Khanh thất thần gật đầu, một bụng nghi hoặc, người như vậy sao lại có thể thành quân nhân, chẳng lẽ là sắp đánh giặc à, anh ta nhập ngũ chắc là vì muốn bảo vệ đất nước đây mà.
Ngô Lỗi xoa đầu Hồ Băng Khanh, “Em Tiểu Băng, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, làm quan không nhất định phải đánh giặc, anh là phó viện trưởng của Học Viện Cảnh Quan, dạy Quân Sự đấy, so với thầy Dương của em cũng không thua kém gì đâu.”
Học Viện Cảnh Quan được xây theo lối kiến trúc cổ xưa, cây lá xanh tươi um tùm khiến người ta phải tặc lưỡi tán thưởng, Ngô Lỗi kéo Hồ Băng Khanh tới một cây đại thụ che nắng và nói chuyện phiếm.
Hồ Băng Khanh nói, “Em giờ tốt nghiệp rồi, thầy Dương không còn dạy em nữa.”
Ngô Lỗi giật nhẹ cổ áo, nói, “À, thảo nào thầy Dương của em tháng trước đã về nước Anh rồi.”
Hồ Băng Khanh kinh ngạc, trong lòng bỗng nhói lên một nỗi đau khó tả, “Đúng vậy, chắc là thầy về bên đó luôn.”
Ngô Lỗi quay đầu lại nói, “Ủa em không biết à? Dương Dương chỉ đi họp thôi mà.”
Hồ Băng Khanh có cảm giác như mình vừa bị người ta ném lên cao rồi rớt xuống đất, lén ngẩng đầu oán hận nhìn Ngô Lỗi, Ngô Lỗi chỉ cười nói, “Nhưng mà Dương Dương hẳn sẽ không trở lại dạy trường em đâu.”
Hồ Băng Khanh nghe vậy hỏi "tại sao ".
Ngô Lỗi nhìn Hồ Băng Khanh chằm chằm, “Em không biết thiệt sao? Anh nhớ thầy Dương của em đã từng nói, vừa mới về nước liền bị kêu đến trường em dạy học, do chị dâu của Dương là giáo viên đã nghỉ hưu đích thân lên tiếng, nếu không thì với cái bằng Thạc Sĩ tài chính của Anh còn đáng giá hơn nhiều.”
Ngô Lỗi vò tóc, nói tiếp, “Được rồi, việc này em tự đi mà hỏi anh ta đi.”
Hồ Băng Khanh phát giác mình biết rất ít về Dương Dương, toàn là nghe được từ người khác kể lại.
Hồ Băng Khanh ngẩng đầu nhìn nắng vàng óng ả xuyên qua từng kẽ lá, cô nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của ai kia, hờ hững nói, “Em nghĩ chắc cũng không còn cơ hội gặp thầy ấy đâu.”
Ngô Lỗi xoay qua nhíu mày nhìn cô, “Anh còn tưởng rằng…” Nhìn sườn mặt bình thản điềm tĩnh của cô bé này, anh cũng không biết nên nói gì nữa.
Một lúc sau, Hồ Băng Khanh đứng dậy, “Anh Ngô, cám ơn anh, phiền anh nói cám ơn với thầy Dương dùm em, chúc thầy ấy luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, em có việc, em đi trước đây, hẹn gặp lai.” Nói xong, cô liền cất bước đi.
Ngô Lỗi ngày thường tuy nhiên bất cần đời, nhưng cũng đã lăn lộn quan trường nhiều năm, thấy đủ dạng người, sớm đã luyện được một đôi mắt tinh anh, anh rất thích ở chung với Hồ Băng Khanh, anh biết cô bé này tuy cư xử lễ phép với mọi người, nhưng thật ra lại rất phòng bị đấy, có chút tính khí trẻ con.
Hôm nay thấy vẻ mặt chân thành của Hồ Băng Khanh, trong lòng anh cũng cảm thấy xót xa thay.
Nhìn bóng dáng mềm mại thướt tha như mùa xuân của người thiếu nữ đi thẳng về phía trước, anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết làm thế nào mở miệng.
Chỉ có thể đứng dưới tàng cây nhìn dáng người mảnh khảnh ấy dần đi xa.
Năm nay Hồ Băng Khanh 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất, đánh dấu bước ngoặt cuộc đời, đời người nhìn như có rất nhiều duyên kỳ ngộ, nhưng chỉ cần bở lỡ cơ hội của đời mình thì bất kể cố gắng thế nào cũng khó tìm lại được, giống như khi đứng trước ngã rẽ cuộc đời, chúng ta thường do dự và đắn đo suy nghĩ, có những ngã rẽ êm ái, rộng rãi, thênh thang, cũng có những ngã rẽ quanh co, gập ghềnh, khúc khuỷu, và lúc chúng ta chọn ngã rẽ bên trái, quay đầu lại nhìn thì mọi thứ đã khác hẳn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip