Chương 15

Mười mấy người toàn bộ đều bị đưa về đồn công an. Cảnh sát lấy lời khai từng người một. Tên côn đồ bị Nguyễn Thanh Pháp dùng ghế đập vào đầu chảy máu đầu kia cũng đã băng bó vết thương. Bốn tên trăm miệng một lời, nói bên Nguyễn Thanh Pháp là người động thủ trước. Bọn họ đang đi trên đường, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bên Nguyễn Thanh Pháp khai báo bốn người bọn họ theo đuôi cậu. Cho nên mới kêu người giải cứu.
Hai nhóm người muôn miệng một lời, không có cách nào phân biệt thật giả nhưng sự thật là bên kia đều bị thương. Đặc biệt là tên bị Nguyễn Thanh Pháp dùng ghế đập.
Cảnh sát đã quen mấy chuyện tụ tập ẩu đả này nhiều lần, một đám tiểu tử háu chiến, chỉ cần đi trên đường, liếc một cái cũng có thể đánh nhau. Vì vậy, cảnh sát quyết định lỗi mỗi bên 50%, giữ mấy tên này lại mấy ngày, mỗi người phạt năm trăm.
"Đồng chí cảnh sát, cậu ấy là bệnh nhân. Nếu được thì cho cậu ấy về trước đi." Vạn Thiên chỉ tay vào Nguyễn Thanh Pháp. Y thì có thể ở chỗ này mấy ngày, cũng không có vấn đề gì, nhưng Nguyễn Thanh Pháp phải làm sao bây giờ.
"Bệnh gì?" Cảnh sát nhìn về phía Nguyễn Thanh Pháp.
"Không có bệnh." Nguyễn Thanh Pháp vội vàng nói.
"Các cậu lớn rồi. Còn nghĩ đến chuyện đánh nhau có thể giải quyết vấn đề sao? Mau kêu người nhà các cậu mang chăn gối đến đi." Cảnh sát nói.
Hai nhóm người mở lớn mắt nhìn nhau.
"Không có chuyện gì." Vạn Thiên an ủi Nguyễn Thanh Pháp, "Tớ sẽ gọi gia gia đến bảo lãnh cho chúng ta."
Ngay lúc này lại có mấy người nối đuôi nhau đi vào.
Người đầu tiên bước vào là một phụ nữ trung niên, vừa đi vào liền chỉ tay về phía Nguyễn Thanh Pháp, "Đồng chí cảnh sát, mấy tên này đuổi theo đòi đánh cậu thanh niên này đấy."
Nữ nhân này chính là vị phụ huynh lúc tối.
Phía sau cô còn có hai người. Một là Cốc Sinh, còn một người mặc âu phục màu đen, trong tay cầm cặp công văn. Vừa đến nơi đã đưa cho cảnh sát tấm danh thiếp.
"Luật sư?"
"Đây là nhân chứng của chúng tôi." Luật sư chỉ tay về phía nữ nhân nọ.
Nguyễn Thanh Pháp kinh ngạc nhìn Vạn Thiên.
Vạn Thiên hạ thấp giọng nói: "Một tiếng trước Trần Đăng Dương gọi điện thoại cho cậu, cậu không bắt máy nên hắn gọi cho tớ. Tớ kể chuyện đến đồn cảnh sát cho hắn biết."
Nguyễn Thanh Pháp lấy điện thoại di động ra, quả nhiên trên màn hình điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ.
Cốc Sinh mỉm cười nhìn Nguyễn Thanh Pháp gật gật đầu. Còn làm dấu OK. "Làm việc nhanh gọn thật." Vạn Thiên nhỏ giọng nói bên tai Nguyễn Thanh Pháp.
Đúng là rất nhanh. Lập tức tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện, còn tìm được người đến làm chứng.
Nhưng Nguyễn Thanh Pháp không muốn nói chuyện. Mất mặt!
Điều duy nhất làm cho cậu cảm thấy an ủi chính là Trần Đăng Dương cũng không ra mặt.
"Đừng lo lắng, người ta chắc chắn đang chờ cậu ở ngoài." Vạn Thiên tưởng Nguyễn Thanh Pháp đang tìm Trần Đăng Dương.
Nguyễn Thanh Pháp mặt nóng lên, "Ai đang lo lắng?"
"Không lo lắng, vậy cậu đang tìm cái gì?" Vạn Thiên nói.
Nguyễn Thanh Pháp thật muốn cho Vạn Thiên một đạp bay ra ngoài
"Xảy ra chuyện gì?" Cảnh sát hỏi nữ nhân nọ.
Nữ nhân nọ kể rõ ràng đầu đuôi sự việc cô chứng kiến, bắt đầu từ lúc Nguyễn Thanh Pháp đến cửa xin kẹo.
"Tôi mới vừa tiễn thầy giáo ra đến xe liền thấy thiếu niên này. Lúc đó sắc mặt cậu ấy không được tốt lắm, nói là bị hạ đường huyết, hỏi tôi có đồ ngọt gì không. Vì vậy tôi mới đem kẹo, bánh quy, còn lấy cho cậu ấy thêm ly nước. Nhìn cậu ấy ăn xong cũng không có chuyện gì nên tôi mới đi vào nhà. Tầm khoảng hai phút sau, tôi còn hơi lo. Bị hạ đường huyết không phải thấy ổn là ổn, đồng chí nói xem, tình cảnh tối lửa tắt đèn, lỡ như cậu ấy ngất trên đường thì không phải nghiệp chướng à. Tôi không yên lòng nên đi ra ngoài lần nữa thì lại thấy mấy tên này đuổi theo cậu ấy. Lúc đó tôi bị doạ sợ mềm nhũn cả chân tay, không dám ra ngoài. Trong nhà cũng không có người nên phải báo cảnh sát."
Nguyễn Thanh Pháp cùng Vạn Thiên nhìn nữ nhân nọ giải trình, có chút đau đầu.
"Mấy người đuổi theo cậu ấy là ai?" Cảnh sát hỏi.
Nữ nhân nọ chỉ một tên mặc áo ba lỗ, lộ ra một tay đầy hình xăm, "Tên này, tôi nhìn rất rõ. Trên người lít nha lít nhít, không biết vẽ cái gì."
"Các anh tại sao muốn chặn đánh Nguyễn Thanh Pháp?" Cảnh sát cuối cùng cũng nói trọng điểm.
"Đồng chí, tôi có lý do nghi ngờ bọn họ muốn cướp của." Vạn Thiên nói.
"Không có không có." Bốn người sợ đến nhảy dựng lên.
...
Lúc Nguyễn Thanh Pháp cùng Vạn Thiên từ đồn công an đi ra đã là gần sáng, bốn tên kia vẫn bị giữ lại. Hỏi tại sao muốn chặn đánh Nguyễn Thanh Pháp thì nói Nguyễn Thanh Pháp không vừa mắt, muốn giáo huấn cậu một trận. Còn làm sao không vừa mắt thì bốn người cũng là dân chuyên nghiệp, lý do gì cũng nói được.
Nhìn cách xử lý của cảnh sát, xem ra có thể sẽ bị tạm giam mười ngày. Hai người ra đến xe, trong ánh đèn đường ảm đạm nhìn thấy chiếc xe màu đen của Trần Đăng Dương đang đậu trong sân.
Vạn Thiên đẩy Nguyễn Thanh Pháp một cái, "Tớ đã nói Trần lão đại đang ở đây mà."
Nguyễn Thanh Pháp quả thật cũng muốn đến chỗ Trần Đăng Dương cảm ơn hắn, "Cậu chờ tớ một lát."
"Xe tớ đã có bảy, tám người, chỗ đâu mà ngồi đủ, cậu ngồi xe Trần lão đại về đi."
Nguyễn Thanh Pháp trừng mắt nhìn Vạn Thiên.
Không quan tâm Nguyễn Thanh Pháp có thái độ gì, Vạn Thiên vẫy tay chào cậu xong liền nhảy vào xe của mình.
Nguyễn Thanh Pháp không nói nên lời, Vạn Thiên làm sao biết được giữa cậu và Trần Đăng Dương có một mâu thuẫn không thể giải hoà.
Cửa sau xe Trần Đăng Dương vẫn mở ra giống như đang chờ Nguyễn Thanh Pháp. Nguyễn Thanh Pháp cũng không khách khí, chạy lại bước lên xe.
Trần Đăng Dương ngồi ở ghế sau, quần áo chỉnh tề.
"Cảm ơn." Nguyễn Thanh Pháp nói.
Trong một tháng cậu tiếp xúc với Trần Đăng Dương, đối phương xác thực đã giúp cậu rất nhiều lần.
Cậu chỉ muốn cùng Trần Đăng Dương phân rõ ranh giới, nhưng bây giờ nợ ân tình càng nhiều.
Trần Đăng Dương nói: "Xin lỗi."
Nguyễn Thanh Pháp nhìn sang.
"Là do tôi quá bất cẩn, không coi việc Đinh Kiệt là chuyện gì to tát mới để cậu gặp phải chuyện như vậy." Trần Đăng Dương chăm chú nhìn cậu. Trong đôi mắt rõ ràng đang tự trách.
Nguyễn Thanh Pháp có chút không biết nên nói như thế nào, ý thức trách nhiệm của Trần Đăng Dương đối với cậu quá lớn.
"Chuyện này liên quan gì đến anh." Nguyễn Thanh Pháp nhỏ giọng nói.
Trần Đăng Dương cũng không muốn cùng cậu phân cao thấp: "Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có, vẫn khỏe." Nguyễn Thanh Pháp sợ Trần Đăng Dương phản ứng thái quá, vội vàng nói. "Cũng sắp ba tháng rồi, thai ổn định lắm."
Trần Đăng Dương gật đầu, "Gần đến kỳ kiểm tra thai nhi rồi."
Đúng là chỉ còn mấy ngày nữa.
Là một hay hai đứa, mấy ngày nữa sẽ biết.
Bất kể là một hay hai thì trong lòng Nguyễn Thanh Pháp đã âm thầm quyết định.
"Trong tay cậu cầm cái gì vậy?" Trần Đăng Dương đánh giá từ trên xuống dưới Nguyễn Thanh Pháp.
"Bánh bao." Nguyễn Thanh Pháp giơ túi trên tay cho hắn nhìn một chút.
"Ban đêm cậu ra ngoài chỉ để mua thứ này?" Ánh mắt của Trần Đăng Dương tối dần.
"Ừm." Nguyễn Thanh Pháp dừng một chút, "Sau này tôi sẽ cẩn thận."
"Tại sao phải cẩn thận? Sau này chẳng lẽ muốn mua cái bánh bao cũng phải lo lắng đề phòng?" Trần Đăng Dương lộ ra hàn ý nhàn nhạt.
Nguyễn Thanh Pháp ngẩn người.
"Cậu không cần lo lắng, chuyện này là do tôi cân nhắc không chu đáo." Trần Đăng Dương nói.
Nguyễn Thanh Pháp nặn nặn túi trong tay. Trần Đăng Dương nói mấy câu này thật sự rất đàn ông.
Đem toàn bộ sai lầm và trách nhiệm đổ lên đầu mình.
Nguyễn Thanh Pháp ngước mắt nhìn Trần Đăng Dương, sống mũi cao thẳng, khóe miệng kiên nghị nhìn rất nam tính.
"Việc này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy." Trần Đăng Dương nói.
"Anh đừng làm loạn." Nguyễn Thanh Pháp vội vàng nói. Cậu cũng không muốn Trần Đăng Dương làm chuyện vi phạm pháp luật.
Trần Đăng Dương ôn nhu nhìn Nguyễn Thanh Pháp, "Đừng lo lắng."
Nguyễn Thanh Pháp sửng sốt vài giây, "Lo lắng cái đầu anh. Tôi sợ anh làm chuyện liên luỵ đến tôi."
Nguyễn Thanh Pháp sợ hắn cũng kêu người đánh cho Đinh Kiệt một trận. Nếu quả thật đánh thì cũng phải là cậu đích thân động thủ.
Trần Đăng Dương ngoắc ngoắc khóe miệng. Trong lòng có chút thích ý.
Sau hai mươi phút, xe dừng trước cổng tiểu khu. Nguyễn Thanh Pháp đẩy cửa xuống xe, Trần Đăng Dương định xuống theo thì thấy Nguyễn Thanh Pháp nhìn sang.
Trần Đăng Dương nhận ra điều gì đó, bước chân ngừng lại.
Hiện tại, hắn không có bất kỳ lý do gì cùng Nguyễn Thanh Pháp lên lầu. Hơn nữa, giờ này không đúng lắm.
"Nếu không thì anh có muốn lên uống nước không?" Nguyễn Thanh Pháp cho hắn một bước đệm.
"Được." Trần Đăng Dương vội vàng gật đầu, trong mắt nháy lên tia vui sướng.
Nguyễn Thanh Pháp hiện tại cũng có ý muốn thăm dò tính cách Trần Đăng Dương. Mặc dù tính tình hắn thích tự biên tự diễn, tự cho là đúng nhưng cũng không tệ.
Bây giờ đã gần đến bốn giờ sáng, xem ra Trần Đăng Dương lại muốn đi thẳng đến công ty.
Trần Đăng Dương đến đây mấy lần, đối với nơi này cũng quen cửa quen nẻo. Nguyễn Thanh Pháp trực tiếp đi vào nhà bếp, Trần Đăng Dương tự mình lấy dép trong tủ ra mang vào.
Đi tới phòng khách liền cởi áo khoác, đôi mắt bất giác liếc qua ghế sô pha. Lần này trên ghế sô pha đã dọn dẹp sạch sành sanh, không còn thứ đồ chơi kia nữa.
Nguyễn Thanh Pháp từ trong phòng bếp đi ra, bưng dĩa bánh bao nóng hổi, có nước chấm, cùng với bia và sữa bò.
Nguyễn Thanh Pháp trực tiếp đặt trên khay trà, "Ăn đi." Rõ ràng có đũa nhưng cậu vẫn dùng tay bốc một cái, nhét vào trong miệng.
Dạ dày Trần Đăng Dương không được tốt, phương diện ăn uống khá chú trọng. Buổi tối sau chín giờ căn bản không ăn thêm bất cứ thứ gì.
Nhưng khi nghe Nguyễn Thanh Pháp nói thì vẫn cầm lấy đũa gắp một cái, nhét vào miệng. Nguyễn Thanh Pháp chậm rãi nghiền ngẫm, quan sát phản ứng của Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương dường như cũng không có cảm giác ngon miệng, cũng không phải quá khó ăn. Nguyễn Thanh Pháp có chút thất vọng, "Anh không quen ăn đồ ăn vặt?"
"Vậy cậu nghĩ mỗi ngày tôi ăn cái gì? Tôm hùm? Cua hoàng đế?" Trần Đăng Dương gắp một cái bánh bao khác, "Trước đây thường thức đêm, làm việc và nghỉ ngơi không quy luật rồi bị đau dạ dày. Nguyễn Thanh Pháp nhớ tới lời Vạn Thiên nói, mười năm trước lúc Trần Đăng Dương tiếp nhận công ty thì Phong thị đang bấp bênh chao đảo. Dựa vào sức lực của mình hắn, hiện tại đã có tập đoàn Trần Hoa.
Mọi người chỉ nhìn thấy Trần Đăng Dương thành công, làm sao biết sau lưng hắn đã chịu khổ cực cùng nỗ lực.
Nguyễn Thanh Pháp đem đĩa kéo về phía mình, "Được rồi. Một mình tôi ăn."
Trần Đăng Dương lại gắp thêm một cái.
Nguyễn Thanh Pháp giật giật khóe miệng.
Mặc dù mua nhiều bánh bao nhưng hai người ăn đương nhiên không đủ. Nguyễn Thanh Pháp đem cái cuối cùng nhét vào trong miệng mình, vẫn chưa hết cảm giác thèm. Thuận tiện đưa ngón tay lên miệng mút mấy cái.
Ngón tay Nguyễn Thanh Pháp trắng nõn, đôi môi mềm mại, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa ra, lọt vào mắt Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương có chút chấn động, vội dời tầm mắt.
Trước đó bị kích thích quá mạnh mẽ, làm cho hắn trong chốc lát không thể hoàn hồn được.
"Sau này muốn ăn cái gì thì nói, tôi nhờ người mua cho cậu." Trần Đăng Dương miễn cưỡng nói.
"Anh lại bày ra thái độ này." Nguyễn Thanh Pháp hừ nhẹ.
"Thái độ gì?" Trần Đăng Dương lúc này mới nâng mắt nhìn cậu.
"Cưỡng ép xâm phạm cuộc sống riêng tư là vì anh muốn đối xử tốt với người khác, còn bắt người ta mang ơn anh." Nguyễn Thanh Pháp cầm ly sữa bò lên.
Trần Đăng Dương ngẩn người. Lần đầu tiên hắn bị nói như vậy.
Đột nhiên hắn nhớ tới tin nhắn bị gỡ của Nguyễn Thanh Pháp buổi tối hôm đó: anh là đồ bá tổng không biết lý lẽ.
Trần Đăng Dương cầm lon bia lên uống một hơi hết sạch, dạ dày có chút nhói lên.
"Lát nữa anh vẫn muốn trực tiếp đến công ty nghỉ ngơi?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi.
"Ừm." Trần Đăng Dương trả lời.
"Nếu anh ngủ được thì nằm trên ghế sô pha chợp mắt một lát, nhà tôi có phòng cho khách nhưng gần đây chưa dọn dẹp." Nguyễn Thanh Pháp nói.
"Đương nhiên ngủ được." Trần Đăng Dương vội vàng nói.
Tận sâu trong tim, chỗ nào đó đang bắt đầu đập lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip