Chương 20
Trần Đăng Dương dừng bước hỏi: "Nguyễn Thanh Pháp, cậu không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao?"
Trần Đăng Dương thẳng thắn hỏi làm Nguyễn Thanh Pháp ngẩn ra, trả lời không được. Chủ yếu là vì chính cậu cũng không rõ rốt cuộc mình có muốn thấy người này hay không.
Không đợi được đáp án, Trần Đăng Dương quay người lại. Phó Nhất Bác lúc này mới bất tri bất giác nhìn ra quan hệ giữa hai người. Ban đầu còn cho là hai người chỉ quen biết nhau, nhưng bây giờ lại cảm thấy quan hệ hai người không hề đơn giản.
Trần Đăng Dương cùng Phó Nhất Bác tiến vào phòng hội nghị, mấy nhân viên phỏng vấn sửng sốt vài giây, soạt một tiếng đồng loạt đứng lên.
Nhìn thấy đại boss, quả thực là không thể tin nổi.
Phó Nhất Bác để Trần Đăng Dương ngồi ở giữa.
"Tiếp tục đi." Trần Đăng Dương ngồi xuống, Phó Nhất Bác ngồi bên cạnh. Nguyễn Thanh Pháp vừa vặn ngồi sát bên Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương thì đương nhiên không cần giới thiệu, Phó Nhất Bác chỉ vào Nguyễn Thanh Pháp: "Đây là Nguyễn Thanh Pháp, biên kịch của chúng ta."
Mọi người trong hội nghị tỉnh ngộ. Lúc nãy mới vào, bọn họ thấy Nguyễn Thanh Pháp diện mạo trẻ và rất đẹp trai, còn tưởng đến đây để casting.
Không ngờ lại là biên kịch.
Nguyễn Thanh Pháp không biết bên trong buổi phỏng vấn lại nghiêm túc như vậy, nhưng cũng rất thú vị, căn bản là vì cậu có thể nhìn xem họ diễn thử kịch bản của chính mình. Phó Nhất Bác còn quay sang hỏi ý kiến cậu.
Nguyễn Thanh Pháp tuy không hiểu kỹ năng diễn xuất nhưng cảm nhận đối với nhân vật đương nhiên cũng có. Đôi khi sẽ phát biểu một đôi lời.
Chỉ là cậu có chút đứng ngồi không yên.
Trần Đăng Dương căn bản không nói một câu, nửa người Nguyễn Thanh Pháp cũng giống như đang bị một loại áp lực vô hình, làm cho cậu cảm thấy không thoải mái lắm.
Người đến phỏng vấn đều chờ ở ngoài. Một người đi ra, lại có một người khác vào.
Nghe nhân viên công tác gọi: "Tống Dũng."
Nguyễn Thanh Pháp không khỏi ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy một người từ ngoài cửa chạy vào. Nhìn rất dương quang suất khí.
Phó Nhất Bác nhỏ giọng nói: "Ngày hôm nay tôi đến đây chủ yếu là chờ người này. Có thể cậu không rõ lắm, đây người mới vào nghề hai năm nay. Tôi cảm thấy cậu ta rất thích hợp với nhân vật Đổng Nguyên trong bộ phim lần này. Cậu thấy thế nào?"Đổng Nguyên là vai nam thứ, tung hoành trong giang hồ. Trong lúc vô tình bị cuốn vào tranh đấu cung đình, thầm mến nữ chủ. Thời điểm Nguyễn Thanh Pháp viết kịch bản, đối với nhân vật này rất có thiện cảm nên viết rất tiện tay, dự kiến nhân vật này sau khi phát sóng sẽ cực kỳ thu hút.
Trùng hợp Tống Dũng là học trưởng của Nguyễn Thanh Pháp, cũng là bạn trai hồi năm nhất của cậu. Chính người này đã khiến Nguyễn Thanh Pháp phát hiện được bản thân có chướng ngại tiếp xúc thân thể, vì vậy qua lại hai tháng liền chia tay.
Tống Dũng lúc đó học chuyên lịch sử, không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp lại vào giới giải trí. Nhân sinh cảnh ngộ thật là huyền diệu.
Tống Dũng đến trước mặt mọi người chào hỏi, bởi vì lực chú ý tập trung cao độ nên tầm mắt cũng không nhìn đến chỗ ba người bọn họ liền bắt đầu diễn.
Bạn trai cũ kết giao trong thời gian quá ngắn, Nguyễn Thanh Pháp cũng không có bao nhiêu chuyện xưa để nhớ lại. Chỉ là nhớ tới lúc phát hiện mình gặp chướng ngại này, cảm thấy khá khiếp sợ, trong nhất thời tràn đầy thất vọng.
Tống Dũng diễn xong, ánh mắt hướng lên khán đài, sau đó cúi người chào rồi đi ra ngoài.
Phó Nhất Bác hỏi Nguyễn Thanh Pháp: "Cảm thấy thế nào?"
"Tống Dũng bộc lộ được khí chất của nhân vật Đổng Nguyên." Nguyễn Thanh Pháp ăn ngay nói thật.
"Đúng." Phó Nhất Bác vỗ bàn, "Bây giờ người mới rất khó diễn được như vậy."
Phó Nhất Bác xem trọng Tống Dũng, Nguyễn Thanh Pháp cũng mừng thay cho anh.
Xem ra nhân vật này chính là của Tống Dũng.
Phỏng vấn đã kết thúc, Trần Đăng Dương đứng lên. Mấy người đang bận cũng đứng lên theo. Trần Đăng Dương lại có thể ngồi ngốc ở đây đến phút cuối làm Phó Nhất Bác cảm thấy khiếp sợ.
"Trần tổng, tôi ra ngoài gọi điện thoại cho Lư tổng một chút." Phó Nhất Bác thận trọng nói.
Nếu như Lư Phỉ biết Trần Đăng Dương đến, Phó Nhất Bác lại không nói cho nàng biết, quả thật không được hay lắm.
"Không cần." Trần Đăng Dương khoát tay chặn lại.
Phó Nhất Bác do dự mãi, nhìn Nguyễn Thanh Pháp mở miệng: "Buổi tối..."
Ông còn chưa nói hết thì đã nghe Trần Đăng Dương nói: "Tôi đưa cậu về."
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu. Bên ngoài trời đang mưa, Trần Đăng Dương đề nghị, lên tiếng cự tuyệt thì không nên. Hơn nữa, cậu còn không có cơ hội cảm ơn Trần Đăng Dương. Sau đó Nguyễn Thanh Pháp nhìn về phía Phó Nhất Bác, cậu hình như vừa nghe Phó đạo muốn nói gì đó với cậu.
Phó đạo đưa tay ra: "Sau này hợp tác vui vẻ."
Kỳ thực, sau khi phỏng vấn kết thúc, đoàn phim sẽ thuận tiện ra ngoài ăn cùng nhau ăn một bữa cơm. Phó Nhất Bác muốn mời Nguyễn Thanh Pháp đi cùng nhưng đột nhiên nhớ đến quan hệ của cậu và Trần Đăng Dương, vội nuốt lại.
Nhân viên công tác cùng các đạo diễn ở lại thảo luận nhân vật, Trần Đăng Dương cùng Nguyễn Thanh Pháp đi trước một bước.
Hai người vừa ra khỏi phòng hội nghị thì thấy một người đang chờ ở cửa, ngẩng cổ nhìn vào, bộ dáng như đang chờ ai đó.
Tống Dũng vừa phỏng vấn xong đã đứng ở đây chờ một lúc lâu.
"Nguyễn Thanh Pháp!" Tống Dũng tiến lên nghênh tiếp, một mặt kinh hỉ.
"Trùng hợp thật." Mấy năm không gặp, Nguyễn Thanh Pháp thật không biết nói gì. Trần Đăng Dương đi trước vài bước cũng ngừng lại, chờ Nguyễn Thanh Pháp.
"Em làm trong Trần Hoa? Trước đây chưa từng nghe em nói đến." Tống Dũng có một bụng thắc mắc muốn hỏi Nguyễn Thanh Pháp. Thời điểm khi anh diễn xong thì đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Thanh Pháp, lúc đó quả thực không thể tin vào mắt mình.
"Em làm biên kịch. Đúng dịp ở chỗ này." Nguyễn Thanh Pháp nói.
Tống Dũng nhìn Trần Đăng Dương một chút, ánh mắt hắn có chút băng lãnh.
Tống Dũng nhìn đi chỗ khác, thấp giọng hỏi, "Người kia là bạn trai em?"
"Không phải." Nguyễn Thanh Pháp vội vàng nói.
"Anh cũng cảm thấy không phải." Tống Dũng nở nụ cười.
Nguyễn Thanh Pháp trong lúc nhất thời đang nghĩ. Tại sao Tống Dũng vừa nhìn lại nghĩ Trần Đăng Dương không thể nào là bạn trai của mình?
Mặc dù thật sự đúng là không phải.
"Nguyễn Thanh Pháp, cùng nhau ăn một bữa cơm đi." Tống Dũng mong đợi nhìn cậu.
"Ngày khác đi." Nguyễn Thanh Pháp sợ Trần Đăng Dương chờ sốt ruột, muốn đi.
"Nguyễn Thanh Pháp..." Tống Dũng rốt cục hỏi đến nghi vấn trong lòng anh, "Em đổi số điện thoại rồi?"
Nguyễn Thanh Pháp nói: "Điện thoại mất rồi."
Điện thoại di động đúng là bị mất một lần. Nhưng đổi số điện là bởi vì Nguyễn Khải Phàm. Nguyễn Khải Phàm luôn khẳng định sự tồn tại của mình bằng mọi cách nên lúc Nguyễn Thanh Pháp đổi điện thoại liền thuận tiện thay luôn số điện thoại.
Trong đôi mắt Tống Dũng phiền muộn vô hạn. "Anh vẫn luôn tìm em."Tống Dũng bày ra bộ dáng đau xót nhớ thương khiến cho Nguyễn Thanh Pháp không biết nên nói gì.
Trần Đăng Dương nhìn hai người một lúc, hắn giống như là đã không nhịn được nữa. Hai bước liền đi qua đây, ôm vai Nguyễn Thanh Pháp, "Đi."
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu. Nhìn Tống Dũng nói: "Chúc mừng, Phó đạo rất hài lòng về anh."
Tống Dũng nhìn bóng lưng hai người. Trong lòng suy đoán quan hệ của bọn họ.
Không phải quan hệ tình nhân, vậy thì là cái gì?
Trần Đăng Dương thoạt nhìn là người có địa vị xã hội, nhưng rõ ràng không phải là người đi trên một con đường với Nguyễn Thanh Pháp. Người kia nhìn có vẻ tính chiếm hữu vô cùng cao, nhưng Nguyễn Thanh Pháp lại thẳng thắn, không muốn bị gò bó.
Trần Đăng Dương không nói một lời, ôm lấy Nguyễn Thanh Pháp ra khỏi khách sạn mới phát hiện trời mưa như thác đổ, sấm chớp nặng nề.
Trần Đăng Dương vội ra ngoài, cũng không cần tài xế, tự lái xe đến đây.
"Cậu ở đây chờ một lát." Trần Đăng Dương nói xong, bước nhanh ra cửa.
Nguyễn Thanh Pháp thấy thân ảnh Trần Đăng Dương lẫn vào trong mưa, đi mấy bước dần trở nên mơ hồ. Nguyễn Thanh Pháp có chút hối hận khi ra ngoài mà không mang dù.
Trần Đăng Dương lái xe đến cổng, Nguyễn Thanh Pháp mở cửa xe, ngồi ghế sau.
Ngồi ở ghế sau là bởi vì Trần Đăng Dương đã nói với cậu, muốn cậu ngồi vị trí an toàn. Còn có một nguyên nhân chính là nếu ngồi ở ghế trước, cậu cũng không biết nói gì với Trần Đăng Dương.
Nguyễn Thanh Pháp với Trần Đăng Dương luôn luôn không có tiếng nói chung. Thông thường đều là Trần Đăng Dương chủ động gợi chuyện, bây giờ đối phương không có gì muốn nói, Nguyễn Thanh Pháp thì càng không thể nói được.
Giờ cao điểm, mưa như trút nước, trên đường xe cộ kẹt cứng, đâu đâu cũng là tiếng còi ồn ào, xe chạy tốc độ cũng như rùa bò. Đến được tiểu khu đã là hai tiếng sau.
Trong tiểu khu có nước đọng, khắp nơi có rất nhiều xe đậu lung tung như cũ, còn có vài chiếc xe ba bánh. Xe Trần Đăng Dương căn bản không qua được.
Chỉ có thể tìm chỗ ngừng lại.
Trần Đăng Dương cởi áo khoác của mình ra đưa cho Nguyễn Thanh Pháp, "Mặc vào."
Sau đó mới cầm dù mở cửa xe, đặt dù trên cao mới mở cửa xe, "Trên đất có nước đọng."
Lần thứ hai Nguyễn Thanh Pháp được trải nghiệm sự săn sóc của hắn. Trần Đăng Dương một tay cầm dù, một tay che chở Nguyễn Thanh Pháp đi vào rồi mới thu dù lại.
Nhìn lại Trần Đăng Dương, phát hiện nửa người hắn đều ẩm ướt, trên ống quần còn có nước nhỏ xuống, tóc tai ướt sũng. Còn cậu ngoại trừ chân dính nước thì trên người vẫn khô ráo. Vừa nãy Trần Đăng Dương đem dù che hết cho mình.
"Nếu được thì anh lên lau mặt chút đi?" Nguyễn Thanh Pháp nói.
Trần Đăng Dương gật đầu, đi theo phía sau Nguyễn Thanh Pháp. Mới một tuần nay mà Trần Đăng Dương lại cảm thấy rất lâu rồi.
Sau lần có kết quả, hắn xem như cũng không còn cơ hội để đến chỗ Nguyễn Thanh Pháp nữa.
Trần Đăng Dương đứng ở huyền quan, nhìn lại một thân ướt sũng của hắn.
"Tôi đi lau mặt trước." Trần Đăng Dương đi vào phòng tắm.
Nguyễn Thanh Pháp lấy đôi dép lê đặt ở cửa, quay lại phòng khách.
Bây giờ mới bảy giờ rưỡi, Nguyễn Thanh Pháp lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi thức ăn ngoài. Nghĩ đến Trần Đăng Dương, Nguyễn Thanh Pháp gọi mấy món mà cậu không thể ăn, còn có chút đắt tiền, sau đó mới gọi cho mình một bát mì.
Nguyễn Thanh Pháp thay đồ, từ trong phòng ngủ đi ra.
Trần Đăng Dương đã ở phòng khách, trên chân đã đổi dép, ống quần xắn lên. Biết hắn mặc quần áo ướt sũng không thoải mái, nhưng đồ của cậu Trần Đăng Dương mặc không được.
"Tôi gọi thức ăn bên ngoài. Nửa tiếng nữa sẽ có." Nguyễn Thanh Pháp làm hai cốc trà chanh mật ong nóng, đặt trên khay trà. Trà là từ chỗ Vạn Thiên mang về. Khoảng thời gian này cậu bỗng nhiên muốn ăn mấy loại đồ ăn chua chua ngọt ngọt.
Trần Đăng Dương gật đầu. Chuyện này có nghĩa là hắn có thể ở lại chỗ này thêm hai tiếng nữa.
Trần Đăng Dương bưng cốc trà lên uống một hớp. Vị ngọt làm hắn có chút ngán.
Nhìn cốc trà của Nguyễn Thanh Pháp.
"Khoảng thời gian này khẩu vị lại thay đổi?" Trần Đăng Dương hỏi.
"Ừm. Gần đây tôi thích đồ chua chua ngọt ngọt." Nguyễn Thanh Pháp nói xong có chút hối hận. Hắn nhớ lời Vạn Thiên nói. Bảo bảo trong bụng hẳn là con trai?
Cậu nhìn bụng mình. Trần Đăng Dương cũng nhìn theo.
Tuy bên ngoài vẫn chưa thấy được nhưng bụng của cậu xác thực có chút thịt.
Trần Đăng Dương cũng không quá xoắn xuýt. Trong đầu hắn vẫn nhớ tới bộ dáng Tống Dũng khi nhìn Nguyễn Thanh Pháp. "Cái người gọi là Tống Dũng lúc chiều kia là ai?" Trần Đăng Dương ban đầu không muốn hỏi cậu. Nhưng vấn đề này đặt trong lòng hắn, nếu không nói ra thì chắc hắn sẽ không thở nổi.
"Bạn thời đại học. Anh ta là học trưởng." Nguyễn Thanh Pháp ôm cốc nước ấm, thật bội phục trí nhớ của Trần Đăng Dương.
"... Cậu ta theo đuổi cậu?" Trần Đăng Dương nói.
"Là bạn trai cũ." Nguyễn Thanh Pháp không xem đây chuyện to tát gì.
Trần Đăng Dương khẽ nhướng một bên chân mày lên, ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Thanh Pháp. "Các cậu làm sao đến với nhau?"
Nguyễn Thanh Pháp không ngờ Trần Đăng Dương còn rất thích hóng chuyện bát quái. Nhưng mà, trước khi giao đồ ăn đến, hai người còn có cái để nói chuyện cũng tốt, không đến nỗi lúng túng nhìn nhau là được.
Hơn nữa, chuyện yêu đương ngày trước cũng không tính là chuyện tư mật, Nguyễn Thanh Pháp liền nói, "Cũng không có gì. Chỉ là lớn lên muốn nói chuyện yêu đương. Sau đó Tống Dũng tỏ tình với tôi. Tôi cũng có ấn tượng không tồi với anh ta nên thuận nước đẩy thuyền."
"Cậu thích người như vậy?" Trần Đăng Dương cảm thấy ngữ khí của mình hơi không được tự nhiên.
"Cũng không sai biệt lắm." Nguyễn Thanh Pháp nói.
Có thể do gia đình mình ảnh hưởng nên đối với Nguyễn Thanh Pháp mà nói, khí thái dương quang như Tống Dũng rất được cậu yêu thích.
Hơn nữa Tống Dũng tính tình hướng ngoại, thích vận động. Mang Nguyễn Thanh Pháp đi leo núi bơi lội cũng để lại không ít kỷ niệm.
Nguyễn Thanh Pháp hơi cong cong khóe miệng.
Trần Đăng Dương uống một hớp trà. Vị ngọt vẫn như cũ đọng lại ở cuống họng.
"Nếu cậu thích người như vậy thì sao lại chia tay?" Trần Đăng Dương uống thêm một hớp, cốc đã thấy đáy.
Không ngờ Trần Đăng Dương cũng thích uống ngọt. Nguyễn Thanh Pháp liền bỏ thêm hai muỗng trà lớn vào cốc Trần Đăng Dương, thêm nước nóng.
Sao lại chia tay? Nguyễn Thanh Pháp khó có thể mở miệng.
"Cậu phát hiện cậu không thể để ai chạm vào nên đánh trống lui quân?" Trần Đăng Dương nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Pháp.
"Chia tay là tôi nói. Trước đó tôi cũng không biết mình gặp vấn đề này cho nên rất hoảng loạn."
Nguyễn Thanh Pháp nói ra câu này xong lại phát hiện trong lòng cậu đã buông xuống được. Nếu đổi lại lúc trước, cậu chắc chắn sẽ giấu kín không muốn nói ra. Bây giờ thì khác. Trần Đăng Dương ngồi ở đó, nắm cốc uống nước. Không nói gìTrần Đăng Dương đặt cốc xuống, vén ống tay áo sơ mi lộ ra nửa cánh tay, rắn chắc bóng loáng, khiến cả người hắn tỏa ra khí tức nam tính.
Ánh mắt Nguyễn Thanh Pháp rơi xuống.
"Sau đó cậu đã thử quen một người khác chưa?" Trần Đăng Dương hỏi.
"Rồi." Nguyễn Thanh Pháp đáp một tiếng. Cậu và Trần Đăng Dương rất ít khi có thể hoà hảo nói chuyện, bất tri bất giác buông lỏng cảnh giác.
"Sau đó, tôi đi khám bác sĩ. Tiếp nhận điều trị tâm lý một khoảng thời gian, rồi kết giao với bạn trai, cũng từng thử không ít lần..." Nguyễn Thanh Pháp nhấp một hớp trà.
"Vẫn không thành công." Trần Đăng Dương thay cậu nói.
"Nếu như thành công thì cũng không cần phải đi làm thụ tinh ống nghiệm." Nguyễn Thanh Pháp nói.
Nếu như không đi làm thụ tinh ống nghiệm, cũng sẽ không biết đến Trần Đăng Dương.
Hiện tại cảm thấy, có thể quen biết người này, thật không tệ.
Hai người cùng nhau trò chuyện, giống như tri kỷ bầu bạn.
Trần Đăng Dương nói: "Nếu không, cùng tôi thử xem?"
Nguyễn Thanh Pháp tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc mở to mắt.
"Tôi sẽ không giống tên bạn trai cũ của cậu, tôi sẽ luôn luôn bên cạnh cậu không rời bỏ." Trần Đăng Dương nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Thanh Pháp. "Tôi so với bọn họ còn ôn nhu cẩn thận hơn, sẽ không làm cậu tổn thương."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip