Chương 21
Ánh mắt Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp sâu không đáy.
"Cùng tôi thử xem. Tôi so với tất cả bạn trai cũ của cậu sẽ ôn nhu cẩn thận hơn. Tôi cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, luôn ở bên cạnh cậu."
Nguyễn Thanh Pháp nhìn Trần Đăng Dương, ban đầu không rõ hắn đang nói cái gì, một lúc sau mới hiểu ra.
Âm thanh của Trần Đăng Dương tựa như trôi nổi trên trần nhà, mỗi một chữ đều chuẩn xác lọt vào tai Nguyễn Thanh Pháp.
Cả người Nguyễn Thanh Pháp cứng lại rồi.
"Cậu không thể cứ tiếp tục như vậy được." Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp tỉnh táo lại, bắt đầu cảm thấy mặt nóng như phát sốt.
Trần Đăng Dương có thể nói chuyện này một cách hiển nhiên như vậy, thật là đầu óc hỏng rồi.
"Anh đang nói gì đó? Liên quan gì đến anh?" Nguyễn Thanh Pháp trừng mắt nhìn Trần Đăng Dương.
"Cậu đã nghe qua "trị liệu mẫn cảm" chưa? Khoảng thời gian này tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ chuyên ngành, trường hợp như cậu không tính là hiếm gặp. Đa số đều là do nguyên nhân tâm lý của bản thân tạo thành, hoàn toàn có thể thông qua phương thức này để chữa trị."
Nguyễn Thanh Pháp đương nhiên biết đến phương pháp này. Trên thực tế, lần đó bác sĩ cũng đề nghị thực hiện phương pháp trị liệu này. Cũng giống như dị ứng thực phẩm, cố gắng tiếp nhận từng chút nguyên căn dị ứng, cuối cùng đạt được hiệu quả trị liệu.
Nguyễn Thanh Pháp nguyên căn dị ứng chính là tiếp xúc thân thể. Cố gắng tiếp xúc trong thời gian dài, tuần tự đến gần người khác, chậm rãi thích ứng, cuối cùng đạt được hiệu quả trị liệu.
Cho nên, bác sĩ cổ vũ cậu: Dũng cảm buông thả bản thân, mạnh dạn tiếp xúc với người khác.
Chỉ là việc này nói thì đơn giản, nhưng bắt tay vào làm không hề dễ dàng. Nguyễn Thanh Pháp sau đó dành toàn bộ tâm trí cho công việc, quyết định đi làm thụ tinh ống nghiệm, càng không muốn thử lại.
Những đạo lý này Nguyễn Thanh Pháp đều biết, không cần Trần Đăng Dương giảng dạy.
Khiến Nguyễn Thanh Pháp tay chân luống cuống cũng không phải vì những câu nói này, mà là người nói mấy câu này.
Nguyễn Thanh Pháp cầm lấy cốc, rồi lại bỏ lại bàn trà.
Đầu óc Nguyễn Thanh Pháp giống như hiện trường tai nạn. Căn bản không thể nhìn ra vấn đề cụ thể. Trần Đăng Dương đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng lên, Nguyễn Thanh Pháp ngửa người sau. Tay nắm lấy thành ghế sô pha, cảnh giác nhìn Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương lại đi vào phòng tắm, bên trong truyền đến tiếng nước, giống như đang chà xát thứ gì đó.
Nguyễn Thanh Pháp quả thực không biết Trần Đăng Dương đang giở trò quỷ gì.
Nhưng chỉ một lúc sau, Trần Đăng Dương liền từ bên trong đi ra. Hắn bước đến chỗ Nguyễn Thanh Pháp, ngồi xuống.
Một luồng hơi thở mãnh liệt chỉ thuộc về Trần Đăng Dương, cúi người nhìn cậu.
"Làm gì?" Nguyễn Thanh Pháp thân thể cứng đờ, dán lưng vào ghế sô pha.
Trần Đăng Dương hai tay hơi giơ lên, ánh mắt ẩn hiện tâm tình, "Tôi vừa rửa sạch tay, nếu cậu có tâm lý khiết phích nghiêm trọng, tôi có thể dùng miệng."
Nguyễn Thanh Pháp ù tai. Chỉ thấy ong ong bên đầu. Siết chặt nắm đấm, rồi lại buông ra. Buông ra, rồi lại nắm chặt.
"Tôi sẽ đặc biệt cẩn thận." Trần Đăng Dương nói.
"Cút ngay trước khi tôi còn chưa đánh anh!" Nguyễn Thanh Pháp âm thanh có chút phát run.
Trần Đăng Dương nắm lấy cánh tay Nguyễn Thanh Pháp, "Cậu có thể cùng người khác thử, tại sao không thử cùng tôi được?"
Nguyễn Thanh Pháp sửng sốt vài giây. Đệt.
"Cái gì mà người khác? Đó là bạn trai cũ của tôi." Nguyễn Thanh Pháp thấp giọng cả giận nói. Thân thể lại như trúng độc, đầu óc từng trận mê muội.
Cậu cũng không hiểu nổi. Tại sao cậu không thể cùng Trần Đăng Dương ở chung?
Giống như cậu và Vạn Thiên, cùng nhau ăn, cũng nhau uống chút rượu không tốt sao?
Tại sao phải luôn đối đầu, thương tổn lẫn nhau?
Trần Đăng Dương âm thanh có chút khàn khàn: "Tôi cũng có thể làm bạn trai của cậu."
Nguyễn Thanh Pháp nặng nề trừng mắt về phía Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương buông tay Nguyễn Thanh Pháp ra. Hắn cảm thấy chính mình trước mặt đứa nhóc này không có một chút tôn nghiêm.
Trần Đăng Dương quỳ xuống ở trước mặt Nguyễn Thanh Pháp, kéo khoá quần của cậu xuống.
Nguyễn Thanh Pháp muốn cho hắn một quyền, chỉ là Trần Đăng Dương cao như vậy, hiện tại lại quỳ xuống dưới chân mình, trong lòng giống như bị người nhéo một cái, động tác dừng một chút. Sau đó lớp "bình phong" cuối cùng bị kéo xuống, khoang miệng nóng bỏng phủ lên nó. Không có bất kỳ rào cản nào, lập tức bị đánh trúng chỗ yếu. Nguyễn Thanh Pháp giống như bị sét đánh, toàn thân căn bản không có cách nào nhúc nhích, rồi lại run cầm cập.
Không bao lâu sau, Trần Đăng Dương đã thẳng người lên.
Đôi môi Trần Đăng Dương mặc dù đã rời khỏi Nguyễn Thanh Pháp, nhưng tay vẫn đỡ lấy eo, như cũ quỳ ở dưới chân của cậu. Hai chân Nguyễn Thanh Pháp run dữ dội hơn.
Cậu thật chưa từng gặp qua người như Trần Đăng Dương.
"Thế nào?" Giọng nói Trần Đăng Dương khàn đặc, tựa như sa mạc.
"Có bị nổi mẩn ngứa không?" Hắn hỏi.
Da dẻ Nguyễn Thanh Pháp lộ ra bên ngoài một mảnh hồng thấu như say rượu. Trên cổ và mặt cũng đỏ ửng lên.
Trần Đăng Dương vươn tay sờ sờ cổ Nguyễn Thanh Pháp, "Đến mức này, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Nguyễn Thanh Pháp run cầm cập đi kéo quần áo của chính mình, tất cả đều rối tung lên.
Một hồi lâu sau cậu mới có thể phát ra âm thanh, "Anh mau đi ra ngoài cho tôi, tôi chỉ sợ mình không nhịn được đánh chết anh."
Trần Đăng Dương không lên tiếng, chỉ nhìn cậu.
"Còn chưa cút?" Nguyễn Thanh Pháp cả giận nói.
Trần Đăng Dương từ trên mặt đất đứng dậy, yên lặng cầm áo khoác lên, ra cửa không quay đầu lại.
Cửa sập một tiếng đóng lại, Nguyễn Thanh Pháp muốn đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn, liền ngã trở lại, cả người còn đang run rẩy.
Ban nãy giống như một tia chớp. Tại sao lại có một người như Trần Đăng Dương chứ? Người này đến cùng là đang suy nghĩ gì?
Bây giờ không phải là lúc có thể bình tĩnh suy nghĩ vấn đề này, trong đầu cậu rối như tơ vò, thân thể rõ ràng cứng ngắc đến lợi hại, rồi lại mềm đến nỗi không đứng lên nổi.
Đồng thời cậu cũng đang hối hận, vừa nãy nên đánh cho hắn một trận.
Nguyễn Thanh Pháp dựa vào ghế sô pha, một lúc lâu sau mới phát hiện mình còn chưa kéo khoá quần lên.
Kỳ thực động tác Trần Đăng Dương tương đối ôn nhu, hơn nữa rất nhanh. Nguyễn Thanh Pháp cũng không biết tại sao mình lại phản ứng lớn như vậy.
Lúc thường là một người cao cao tại thượng, bây giờ lại quỳ gối dưới chân mình.
Trong đầu Nguyễn Thanh Pháp hỗn loạn tưng bừng, lúc này chuông cửa vang lên. Ý niệm đầu tiên chính là Trần Đăng Dương quên lấy thứ gì?
Người này còn dám quay lại?
Do dự vài giây, Nguyễn Thanh Pháp từ trên ghế sô pha nhảy xuống, đi tới cửa. Hít sâu một hơi. Mở cửa. Đứng ngoài cửa là một người mặc áo mưa, tay trái tay phải cầm túi nhựa. Cũng không phải Trần Đăng Dương.
"Chào cậu. Thức ăn tới." Người kia đem túi đồ đưa cho cậu.
Nguyễn Thanh Pháp lúc mới phản ứng được, là tiểu ca giao thức ăn. Nhưng mà thức ăn mang tới quá chậm, Trần Đăng Dương đã đi mất.
"Bên ngoài trời còn đang mưa sao?" Nguyễn Thanh Pháp nhận lấy. Thức ăn được tiểu ca đóng gói chặt chẽ.
"Ngài đây không cần ra ngoài, thật hạnh phúc a. Bên ngoài nước ngập lên cả rồi." Tiểu ca phủi phủi nước trên người, "Hiếm thấy khi nào trời lại mưa như vậy, hơn nửa thành phố đều bị ngập nước. Giao thông công cộng đều đóng cửa. Bây giờ ngài ra ngoài xem xem, trên đường xe cộ đều tắt máy. Bởi vì chỗ này gần, tôi tiện đường nên mới mang được cho ngài. Xa một chút đều phải huỷ đơn đặt hàng."
H thị tuy phát đạt nhưng ống dẫn nước ngầm luôn luôn là mầm họa. Chỉ cần lượng mưa vượt quá tiêu chuẩn thì toàn bộ thành thị đều xuất hiện tình trạng ngập úng nghiêm trọng.
Mưa bắt đầu từ chiều, đến bây giờ vẫn chưa tạnh.
"Đường Phi Hồng ở đâu?" Nguyễn Thanh Pháp tò mò hỏi. Tuy không biết Trần Đăng Dương ở chỗ nào, nhưng đây là đường gần nhất cậu biết.
Không phải là bị mắc kẹt trên đường rồi chứ?
"Đường Phi Hồng, bên ngoài tiểu khu của ngài đã thành dòng sông rồi. Tôi không nói chuyện với ngài nữa, ngài là đơn cuối cùng, tôi đây về nhà."
Nguyễn Thanh Pháp đem thức ăn đặt trên bàn. Bởi vì đoán chừng khẩu vị Trần Đăng Dương thanh đạm nên Nguyễn Thanh Pháp đặt nhiều, bây giờ không biết làm thế nào, cậu cũng không thể ăn. Nhiều món hải sản đắt tiền, các loại cá sống thịt nguội, sushi cá ngừ với cá chình cơm.
Nguyễn Thanh Pháp chỉ gọi cho mình một tô mì cùng thịt gà xiên. Dĩa to dĩa nhỏ đặt trên bàn vô cùng phong phú, bắt mắt.
Chỉ là để một lúc lâu, sợi mì không được như trước.
Nguyễn Thanh Pháp ăn vài miếng liền để qua một bên. Thịt gà xiên nhìn cũng không thấy ngon miệng.
Hải sản tươi, mình không thể ăn, xem như bỏ không.
Nguyễn Thanh Pháp mở ti vi, tin tức địa phương đều đang đưa tin tình hình tai nạn. Trên đường phố đâu đâu cũng có xe cộ bị chết máy giữa đường. Nhìn hai phút, Nguyễn Thanh Pháp bắt đầu ngồi không yên, đi ra ban công. Đường nước ngầm của tiểu khu này đã lâu không tu sửa, lúc hai người mới về, nước đọng đã rất nhiều, hiện tại không biết thành hình dáng gì.
Quả nhiên, phía dưới có mấy người cầm đèn pin trên tay. Đại khái là bên tổ chức bất động sản và tổ tháo nước.
Trần Đăng Dương sợ là cũng đang bị kẹt trên đường.Nguyễn Thanh Pháp cầm áo khoác, nhanh chóng ra cửa.
Dưới lầu có vài vị phụ huynh tầm này phải đi đưa đón con nhỏ, nhưng bởi vì giao thông phong tỏa, không có cách nào đi lại, liền đứng ở dưới lầu gọi điện thoại cho con.
Tiểu khu ngập úng nước, Nguyễn Thanh Pháp đem ống quần kéo lên cao mới từng bước một đi ra ngoài, trong lòng "móa" một tiếng. Đôi giày thể thao trên chân xem như bỏ đi.
Mưa gần như ngừng tạnh, mưa phùn tựa như lông thú, đọng lại trên mặt, tê tê dại dại.
Nước trong tiểu khu tuy là diện tích lớn nhưng không đến mắt cá chân, tốt xấu gì cũng có thể đi qua.
Đến khi Nguyễn Thanh Pháp đi tới chỗ Trần Đăng Dương đậu xe thì đã không nhìn thấy xe hắn.
Xem ra Trần Đăng Dương đã rời khỏi tiểu khu.
Mười phút sau, Nguyễn Thanh Pháp đứng bên ngoài cổng lớn của tiểu khu. Bên ngoài có thể gọi là biển nước. Toàn bộ mặt đường như một dòng sông di động, từng chiếc ô tô trôi nổi ngang dọc trên mặt đường. Loại khung xe cao như SUV cũng bị chết máy, dừng sát ở ven đường.
Xem ra xe của Trần Đăng Dương không thể may mắn thoát khỏi.
Trên đường cũng có rất nhiều người, Nguyễn Thanh Pháp đi xuống, thấy nước trực tiếp tràn qua mắt cá chân.
Kỳ thực Nguyễn Thanh Pháp cũng không mục đích gì. Chỉ là đã xuống rồi, tốt xấu gì cũng muốn nhìn một chút. Không biết xe của Trần Đăng Dương có bị kẹt lại chỗ này không? Có cần cậu đến cứu viện hay không? Vừa nghĩ như thế thì càng không dừng lại được.
Đi gần mười phút, Nguyễn Thanh Pháp đã nhìn thấy chiếc xe của Trần Đăng Dương trong mưa.
Nguyễn Thanh Pháp tâm tình có chút phức tạp. Trên xe không có người, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Trần Đăng Dương.
Trên đường này, trừ phi Trần Đăng Dương mọc cánh bay ra, bằng không căn bản không có khả năng đi được.
Nguyễn Thanh Pháp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cốc Sinh.
"Nguyễn Thanh Pháp? Cậu tìm Trần tổng sao?" Giọng Cốc Sinh luôn luôn ôn nhuận. "Không phải." Nguyễn Thanh Pháp vội vàng nói.
"Vậy cậu tìm tôi?" Cốc Sinh ngạc nhiên nói.
Nguyễn Thanh Pháp sửng sốt vài giây, không nói nên lời. Qua một hồi lâu mới ngập ngừng, "Tôi thấy giao thông xe cộ bên ngoài đều bị chết máy,..."
Cậu thực sự không biết nên nói gì.
Cốc Sinh hình như cũng không nghe ra trong lời Nguyễn Thanh Pháp có chút lúng túng, giọng nói ôn hòa mang theo ý cười nói với cậu: "À, cậu không cần lo lắng. Trần tổng từ chỗ cậu đi ra, trên đường bị phong tỏa nên tìm ở tạm khách sạn gần đó."
Nguyễn Thanh Pháp yên lòng, nghĩ thầm vừa nãy chính mình lo lắng dư thừa.
Người như Trần Đăng Dương làm sao có khả năng bạc đãi chính mình.
"Khách sạn nằm gần tiểu khu của cậu, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu."
"Không cần không cần." Nguyễn Thanh Pháp vội vã tắt máy.
Cậu lấy địa chỉ khách sạn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đích thân cậu đi thăm Trần Đăng Dương?
Nguyễn Thanh Pháp nhìn sang đường đối diện. Khách sạn ba mươi tầng, không lo nhiễm phải bầu không khí ẩm ướt, trái lại còn có đèn đuốc huy hoàng, xán lạn ngời ngời.
Không thể nghi ngờ, Trần Đăng Dương khẳng định ở trong này.
Nguyễn Thanh Pháp lúc này mới ý thức được toàn thân có chút lạnh. Hai chân ngâm trong nước, trên mặt bị mưa phùn vương lại, hơi ngứa ngáy.
Trần Đăng Dương đã nằm trong chăn ấm áp, mình cũng nên về thôi.
Điện thoại di động Nguyễn Thanh Pháp đổ chuông. Màn hình hiện lên số điện thoại của Trần Đăng Dương. Nguyễn Thanh Pháp chờ nó vang lên sáu, bảy hồi, mới không nhanh không chậm nhấn nghe.
Thành thật mà nói, đặc biệt lúng túng.
Dù sao một tiếng trước, cậu mới đuổi người này ra ngoài.
Trần Đăng Dương gọi điện thoại tới, nhất định là Cốc Sinh đã nói gì với hắn.
"Cậu ở đâu?" Trần Đăng Dương mở miệng liền hỏi.
"Trong phòng." Nguyễn Thanh Pháp kéo áo khoác.
Trần Đăng Dương trầm mặc vài giây, "Cậu ở đấy đừng nhúc nhích, tôi đi đón cậu." Nói xong liền tắt máy.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn bốn phía, tiếng người ồn ào, còn có máy móc bơm nước, vô cùng huyên náo. Thanh âm này truyền đến tai, Trần Đăng Dương tự nhiên biết rằng cậu đang ở bên ngoài.
Nguyễn Thanh Pháp lần thứ hai rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cậu nên đi về hay ở đây chờ Trần Đăng Dương? Cân nhắc một lúc lâu, Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy chính mình cũng không muốn đối mặt với Trần Đăng Dương, quyết định đi về.
Thế nhưng nếu cậu đi về, Trần Đăng Dương không tìm được mình thì làm sao?
Con mẹ nó.
Trên lưng Nguyễn Thanh Pháp bắt đầu đổ mồ hôi.
Vì chuyện này mà xoắn xuýt do dự, cậu cũng cảm thấy rất lúng túng.
Trong thời gian Nguyễn Thanh Pháp xoắn xuýt, Trần Đăng Dương đã xuất hiện.
Trần Đăng Dương bước chân rất nhanh, thân hình thoạt nhìn phi thường mạnh mẽ. Toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra một cỗ thành thục thận trọng.
Người này kỳ thực...tính cách khó lường.
Nguyễn Thanh Pháp chưa từng gặp người như Trần Đăng Dương.
Nhưng Nguyễn Thanh Pháp không thừa nhận cũng không được, Trần Đăng Dương thật sự anh tuấn dị thường, làm cho cậu không dời mắt nổi.
Rõ ràng Trần Đăng Dương không phải mẫu người yêu thích của cậu. Trước đây cậu thích người điển trai dương quang. Trần Đăng Dương đẹp thì đẹp, nhưng tính cách...
Trần Đăng Dương bước đến trước mặt Nguyễn Thanh Pháp, còn chưa nói đã đem áo khoác khoác lên người cậu. Nguyễn Thanh Pháp toàn thân lập tức bị một loại khí tức ấm áp vây quanh.
"Đi lên trước đi." Trần Đăng Dương nói.
Đi lên? Tức là cùng Trần Đăng Dương đi vào khách sạn?
"Tôi chỉ đi xem một chút. Không có chuyện gì thì tôi về đây."
Nguyễn Thanh Pháp vẫn khó có thể đối mặt với Trần Đăng Dương. Lúc cậu không để ý đến, Trần Đăng Dương vừa xuất hiện trước mắt cậu, cả người đã nóng lên.
Trần Đăng Dương nhìn một lúc, vươn tay nắm lấy eo cậu, thấp giọng dỗ cậu, "Cậu như vậy cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Nếu Trần Đăng Dương tỏ thái độ cứng rắn, Nguyễn Thanh Pháp thật sự sẽ quay đầu đi.
Hiện tại, Trần Đăng Dương ôn hòa vô hại, giống như áo khoác của hắn, cho cậu cảm giác bảo vệ ấm áp, Nguyễn Thanh Pháp bắt đầu lúng túng.
Hai chân ngâm trong nước thời gian dài, khí lạnh từ thấp tới cao xông lên, xác thực toàn thân đang phát lạnh.
"Ít nhất cũng phải đi lên uống ly nước ấm." Trần Đăng Dương nói.
Trần Đăng Dương cầm tay Nguyễn Thanh Pháp, khiến cho cậu cảm nhận sự săn sóc ôn nhu của hắn.
Nguyễn Thanh Pháp không khỏi nhớ tới Trần Đăng Dương từng nói.
—— Tôi so với bọn họ sẽ ôn nhu cẩn thận hơn, sẽ không làm tổn thương cậu.
Nguyễn Thanh Pháp trên người đổ mồ hôi, cậu là đang tự làm khó mình. Không có cách nào cự tuyệt Trần Đăng Dương, cũng không thể thẳng thắn nghe theo nội tâm của mình.
Trần Đăng Dương thay Nguyễn Thanh Pháp làm chủ, đưa tay vòng qua eo cậu, dẫn cậu sang khách sạn phía bên kia.
Đến thang máy, Trần Đăng Dương mới buông tay. Ánh mắt vẫn như cũ sáng quắc nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể chộp lấy túi dựa vào trong thang máy.
"Cảm ơn." Giọng Trần Đăng Dương trầm thấp.
"Cảm ơn cái gì?" Nguyễn Thanh Pháp trong cổ họng rất khó chịu, phát âm cũng thấy khó khăn.
Trần Đăng Dương không hề trả lời. Nguyễn Thanh Pháp đẩy hắn xuống vực sâu, hiện tại lại vớt hắn lên. Tim của hắn cũng hẫng một nhịp.
Khi hắn nghe từ trong miệng Cốc Sinh nói Nguyễn Thanh Pháp lo lắng cho hắn, đang tìm hắn, hắn mới cảm nhận được nhịp tim của chính mình, cảm thấy bản thân đã sống lại.
Bầu không khí trong thang máy khiến Nguyễn Thanh Pháp càng thấy nghẹt thở.Nguyễn Thanh Pháp chỉ cầu Trần Đăng Dương có thể nói thêm một chút nữa.
"Anh ở lầu mấy, sao lại cao vậy?" Nguyễn Thanh Pháp không chịu nổi. Lời vừa ra khỏi miệng liền thấy con số kia sáng lên, trong lòng thầm mắng chính mình một câu ngu ngốc.
"Đinh" một tiếng, thang máy ngừng lại. Nguyễn Thanh Pháp thở phào nhẹ nhõm.
Khách sạn rất rộng và sâu, lúc này càng trở nên yên tĩnh.
Trần Đăng Dương quẹt thẻ để Nguyễn Thanh Pháp vào phòng trước. Hắn đặt một căn phòng xa hoa, có giường lớn. Căn phòng này tiện nghi đầy đủ, rộng rãi thoáng mát, còn có một tấm thuỷ tinh trong suốt thật lớn nhìn ra bên ngoài.
Trần Đăng Dương bước vào, lấy một đôi dép bông ra, khom lưng đặt dưới chân Nguyễn Thanh Pháp.
"Cậu tắm trước đi, nơi này có đồ thay." Trần Đăng Dương nói.
Nguyễn Thanh Pháp khom lưng muốn đổi giày, lại không có ý định đi tắm. Quần áo không có gì khác ngoài áo tắm và áo ngủ. Đổi đi đổi lại, lát nữa về sẽ rất phiền phức.
Nguyễn Thanh Pháp không nhúc nhích.
"Nếu không muốn tắm thì trước tiên cứ vào thay đồ đã." Ánh mắt Trần Đăng Dương rơi xuống bắp chân Nguyễn Thanh Pháp lộ ra bên ngoài: "Tôi không có khiết phích, cậu có thế nào thì tôi cũng sẽ không để ý."
Nguyễn Thanh Pháp hít vào một hơi, tay nắm chặt, "Anh có ý gì?"
Trần Đăng Dương không lên tiếng, giật giật khóe miệng.
Trước mặt đứa nhóc này, hắn đã đặt mình vào vị trí thấp nhất. Trần Đăng Dương tìm áo ngủ cho cậu, "Thay quần áo trước."
"Tôi lập tức đi." Nguyễn Thanh Pháp liếm môi một cái. Trong lòng hối hận tại sao lại theo Trần Đăng Dương lên đây.
"Đã mấy giờ rồi?....Buổi tối ở lại đây đi." Trần Đăng Dương nói chuyện đương nhiên.
Nguyễn Thanh Pháp không có ý này.
Hơn nữa Trần Đăng Dương nói là: Đến uống ly nước ấm.
Nguyễn Thanh Pháp trừng mắt về phía Trần Đăng Dương. Cậu có cảm giác mình bị lừa gạt.
Trần Đăng Dương tựa hồ biết cậu đang suy nghĩ gì, ánh mắt đặc biệt nhu hòa, "Cậu cũng từng để tôi ở qua đêm."
"Hơn nữa, trời quá tối, cậu bây giờ không giống trước kia." Trần Đăng Dương hạ mắt nhìn xuống bụng Nguyễn Thanh Pháp. Nơi đó chưa nhìn ra cái gì, vẫn nhỏ gầy như cũ.
Trần Đăng Dương nắm chặt tay Nguyễn Thanh Pháp, "Nguyễn Thanh Pháp, tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha. Bảo đảm sẽ không đụng đến cậu."
Trần Đăng Dương yên lặng nhìn Nguyễn Thanh Pháp.
Bàn tay cùng ánh mắt Trần Đăng Dương đều truyền đến một cỗ sức mạnh cùng sự ấm áp. Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên cũng có chút dao động.
"Vậy tôi đi thuê phòng khác." Lời vừa ra khỏi miệng, Nguyễn Thanh Pháp không biết đầu mình đang suy nghĩ gì.
"Nếu cậu đặt phòng khác cũng tốt." Trần Đăng Dương nở nụ cười, "Mấy ngày nay đang diễn ra hội nghị quốc tế, đã sớm đầy phòng."
Trần Đăng Dương đưa cho Nguyễn Thanh Pháp ly nước ấm, "Tôi gọi sữa bò, lập tức mang tới."
Đợi Trần Đăng Dương đi vào phòng tắm, Nguyễn Thanh Pháp mới có thể thả lỏng đánh giá căn phòng này.
Căn phòng sạch sẽ hoa lệ. Trên đất bày ra thảm trải sàn màu xám nhạt. Gần ban công còn có một chiếc sô pha.
Nhưng nghĩ đến Trần Đăng Dương liền cảm thấy ngủ ở chỗ này có lẽ sẽ rất khó chịu.
Ý niệm này chợt lóe lên, Nguyễn Thanh Pháp tự doạ mình sợ hết hồn. Cậu thực sự sẽ qua đêm ở chỗ này?
Trong phòng quá thoải mái và ấm áp, cậu quả thật không muốn đi. Nhưng trực giác của cậu nói cho cậu biết, cùng Trần Đăng Dương ở một chỗ, sẽ biến thành hiện trường tai nạn.
Nhưng Trần Đăng Dương đã nói, hắn ngủ trên ghế sô pha.
Nguyễn Thanh Pháp xoắn xuýt cắn đầu ngón tay.
Chuông cửa reo lên, kéo Nguyễn Thanh Pháp ra khỏi suy nghĩ. Vừa mở cửa thì thấy người phục vụ đẩy toa ăn, đứng ngoài cửa.
"Tiên sinh, đồ ăn của ngài đã đến."Nguyễn Thanh Pháp đem toàn bộ đồ ăn đặt trên bàn. Trong nhà cậu cũng gọi cho Trần Đăng Dương một đống đồ ăn rồi lại không ăn. Trần Đăng Dương ở đây gọi thêm một đống đồ ăn nữa, canh gà hầm, bánh bao, hoa quả cùng sữa bò.
Trần Đăng Dương gọi cho chút sandwich cùng rượu vang đỏ.
Bụng Nguyễn Thanh Pháp rột rột kêu lên. Lúc tối cậu chỉ ăn một ít. Hiện tại vừa vặn lại là thời gian ăn khuya của cậu, căn bản không có cách từ chối mỹ thực đêm khuya.
Nguyễn Thanh Pháp ngồi xuống, cầm một cái bánh bao nhét vào miệng
Chờ Trần Đăng Dương từ trong phòng tắm đi ra, Nguyễn Thanh Pháp đã uống hết hai bát canh gà.
Nguyễn Thanh Pháp đã ăn gần no rồi, đứng lên, "Tôi đi tắm."
Trần Đăng Dương khóe miệng câu lên.
Xem ra, đây là muốn ở lại nơi này.
Vào phòng tắm, Nguyễn Thanh Pháp toàn thân thả lỏng. Đã đến rồi thì nên ở lại. Cậu cũng không phải chưa từng ở chung với Trần Đăng Dương.
Nước nóng ướt đẫm, đầu óc Nguyễn Thanh Pháp bắt đầu hoạt động bình thường. Bản thân và Trần Đăng Dương phát sinh chút chuyện này làm cậu mất kiểm soát.
Suy nghĩ một hồi, ngay cả Nguyễn Thanh Pháp cũng không chịu được. Trần Đăng Dương nói câu kia: Tôi cũng có thể trở thành bạn trai cậu, rốt cuộc có ý gì? Hành động tiếp theo càng làm cho Nguyễn Thanh Pháp nghẹt thở. Trong lòng thầm mắng vài tiếng, bắt đầu nhìn lại chính mình.
Thân thể vẫn đỏ chót như cũ, đây là điềm báo cậu nổi mẩn. Nhưng cậu kiểm tra toàn thân cũng không thấy nổi lên hạt nước nào. Vùng đùi là nơi dễ nổi nhất cũng chỉ ửng đỏ một mảnh.
Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy rất khó tin. Cậu còn tưởng mình nhất định sẽ bị dị ứng. Trước đây, cậu chỉ bị chạm vào cách một lớp vải đã nổi lên. Còn lần này lại là trực tiếp chạm vào.
Nguyễn Thanh Pháp suy ngẫm, có phải là do Trần Đăng Dương đụng chạm trong thời gian ngắn khônh? Hơn nữa cậu căn bản cũng không phản ứng mạnh, chỉ như tia điện xẹt qua cho nên thân thể mới không bị dị ứng?
Nếu cậu làm theo phương pháp này có khi sẽ không sao.
Nguyễn Thanh Pháp nhanh chóng đuổi cái suy nghĩ trong đầu đi.
Nhưng bởi vì chuyện vừa xảy ra nên khiến Nguyễn Thanh Pháp toàn thân nóng lên, còn có chút kích động.
Nguyễn Thanh Pháp thử chạm vào mình một cái, lại không có cảm giác gì. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh bàn tay ấm áp khô ráp của Trần Đăng Dương. Nguyễn Thanh Pháp từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện đèn lớn đã tắt, chỉ còn đèn ngủ. Trần Đăng Dương ngồi trong góc tối, uống rượu vang đỏ.
Liếc mắt một cái, thấy một chai rượu đã uống hơn nửa. Những thứ đồ ăn khác thì không đụng đến.
"Buồn ngủ thì ngủ trước đi." Âm thanh của Trần Đăng Dương có chút nặng nề.
Nguyễn Thanh Pháp đồng ý ở lại đã làm cho hắn kinh hỉ vạn phần.
Bây giờ hắn càng phải cẩn thận hơn, khiến Nguyễn Thanh Pháp buông xuống cảnh giác không cần thiết.
"Vậy tôi ngủ trước." Dừng một chút, không nhịn được nói, "Anh cũng uống ít thôi."
Đã là mấy giờ rồi. Ngày mai Trần Đăng Dương không lái xe sao? Hơn nữa, bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày.
Trong góc tối, ánh mắt Trần Đăng Dương chứa ý cười sâu hơn.
Nguyễn Thanh Pháp vén chăn lên, chui vào.
Giường trong khách sạn lớn gấp đôi so với chiếc giường ở nhà cậu, hơn nữa vô cùng khô mát thoải mái, còn rất đàn hồi. Nguyễn Thanh Pháp ngược lại có chút khó chịu, không ngủ được.
Muốn cởi áo ngủ này ra.
Mặc dù rất sạch sẽ nhưng lại to và dày, mặc đi ngủ thực sự không thoải mái.
Hiện tại muốn cởi ra nhưng lại nhớ ra Trần Đăng Dương vẫn đang ngồi trên ghế sô pha kia.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên mọi nhất cử nhất động của Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương dường như một hơi uống sạch rượu trong ly, sau đó đứng lên, tận lực bước nhẹ chân, đi vào phòng tắm.
Nguyễn Thanh Pháp cũng không muốn làm khó dễ bản thân, nhân cơ hội đem áo ngủ cởi ra, ném qua một bên, lần thứ hai chui vào trong chăn, cảm thấy thoải mái hơn.
Một lát sau, Trần Đăng Dương rửa mặt xong xuôi, đi ngang qua giường đến ghế sô pha. Sau đó nằm xuống.
Nguyễn Thanh Pháp nằm trên giường vẫn không ngủ được. Cả người hưng phấn đến nỗi khó hiểu. Biết là bởi vì sự tồn tại của Trần Đăng Dương quá lớn, nhưng không nào cách điều tiết được.
Lăn qua lăn lại mấy lần, ban đầu đưa lưng về phía Trần Đăng Dương, chuyển thành ngửa mặt nhìn trần nhà.
"Ngủ không được?" Giọng Trần Đăng Dương từ bên ngoài truyền tới.
Nguyễn Thanh Pháp liền trở mình. Lần này là đối mặt nhìn Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương cũng đang nhìn cậu, hắn nằm gối lên cánh tay của mình. Trên người không đắp gì, hai chân co lại.
Nguyễn Thanh Pháp không để ý tới hắn, lại trở mình. Trong đầu đấu tranh một lúc. "Anh cũng lên trên giường ngủ đi." Nguyễn Thanh Pháp đã nghĩ thông suốt.
Giường rộng như vậy, Trần Đăng Dương có thể làm gì mình?
Nói đi nói lại, coi như mình nguyện ý để Trần Đăng Dương làm gì mình, nhưng thật sự có làm được sao?
Tiếng chân của Trần Đăng Dương đến gần. Vẫn không lên giường, Nguyễn Thanh Pháp ngược lại cảm thấy một cỗ khí tức mạnh mẽ bao phủ tới.
Chăn hất lên, Trần Đăng Dương đã nằm vào. Rõ ràng không nằm cạnh mình, nhưng thân nhiệt đối phương ấm áp vây quanh cả người cậu.
Hơi thở của Trần Đăng Dương phả vào cổ cậu.
Trần Đăng Dương nghiêng người nhìn cậu.
Nguyễn Thanh Pháp nhớ mình quên một việc rất quan trọng: Trần Đăng Dương không được đến gần mình.
Nhưng bây giờ...
Hay là thôi đi.
Nguyễn Thanh Pháp liền trở mình, ngửa mặt lên. Mười mấy giây sau lại xoay người, đưa lưng về phía Trần Đăng Dương.
Cậu cho là gọi Trần Đăng Dương lên giường, mình sẽ ngủ ngon hơn.
Nhưng kỳ thực chỉ là suy nghĩ của cậu.
"Nếu cậu không thấy thoải mái, tôi lại đến ghế sô pha nằm." Trần Đăng Dương nói.
Trần Đăng Dương người này, thực sự khó nói.
Lúc xem hắn là quân tử, hắn làm ra những hành động rất lưu manh. Còn khi cho rằng hắn là kẻ lưu manh, thì hắn biểu hiện như thánh mẫu.
Nguyễn Thanh Pháp nói."Được thôi."
Một lúc lâu, cũng không nghe động tĩnh Trần Đăng Dương muốn xuống giường.
Đột nhiên bên giường lún xuống, cánh tay Trần Đăng Dương khoác qua eo cậu.
"Làm gì?" Nguyễn Thanh Pháp cứng người rồi.
Trần Đăng Dương trầm giọng nói, "Ôm cậu như vậy, sẽ không có chuyện gì đi."
Xác thực không có chuyện gì.
Chỉ cần không chạm vào điểm mẫn cảm của cậu thì không thành vấn đề.
Chỉ là cái ôm này khiến Nguyễn Thanh Pháp càng khó xử hơn.
Cổ họng của Nguyễn Thanh Pháp khô khốc, cố gắng nuốt nước bọt. Cánh tay Trần Đăng Dương rắn chắc mạnh mẽ. Chỉ đơn giản ôm eo cậu, lại làm cậu cảm thấy có chút khó thở.
Nguyễn Thanh Pháp suy nghĩ, Trần Đăng Dương lúc nãy không phải là muốn ngủ ghế sô pha sao?
Nhưng không biết tại sao, vấn đề này lại không hỏi được.
Trần Đăng Dương quả thật là định trở lại ghế sô pha. Hai người cùng giường cùng gối, không chỉ là Nguyễn Thanh Pháp, chính hắn căn bản cũng không ngủ nổi.
Trong nháy mắt, Nguyễn Thanh Pháp mang đến cho hắn một cảm giác là cậu cũng không muốn để hắn đi. "Nguyễn Thanh Pháp, chuyển tới ở cùng tôi đi." Trần Đăng Dương đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.
"Tại sao?" Nguyễn Thanh Pháp chôn mình trong chăn, nhỏ giọng nói.
Tại sao?
Trần Đăng Dương không thể lặp lại "Tôi cũng có thể trở thành bạn trai cậu."
Trong mắt đứa nhóc nhỏ hơn mình mười tuổi này, đại khái chỉ thích mẫu người dương quang như Tống Dũng.
Tôn nghiêm của hắn trước mặt Nguyễn Thanh Pháp đã sớm không còn sót lại chút gì.
"Như vậy tôi có thể chăm sóc cậu." Trần Đăng Dương nói.
"Anh đang tính kế cướp bảo bảo của tôi?" Nguyễn Thanh Pháp nhìn Trần Đăng Dương, cũng tìm cho mình một lý do.
"Nếu như tôi thật sự muốn bảo bảo của cậu, ngược lại tôi có hành trăm cách đơn giản khác. Hơn nữa...người muốn sinh con cho tôi, từ nơi này có thể xếp hàng dài." Trần Đăng Dương nói.
"Vậy sao anh không đi tìm người sinh cho anh một đứa đi?" Nguyễn Thanh Pháp cắn chặt răng.
Trần Đăng Dương im lặng nở nụ cười, quyết định bỏ qua vấn đề này.
"Tại sao nhà các cậu nhất định phải làm thông gia với Ngô gia?" Trần Đăng Dương muốn làm Nguyễn Thanh Pháp thả lỏng nên đổi đề tài. Hắn có thể cảm giác được thân thể của Nguyễn Thanh Pháp đang căng cứng.
"Nguyễn gia muốn cạnh tranh đấu giá mảnh đất số 8 kia. Ngô gia có tiếng trong giới bất động sản, nếu như bọn họ cũng tham gia đấu giá, Nguyễn gia khẳng định không tranh nổi, cho nên xem tôi là Vương Chiêu Quân đi kết thân." Nguyễn Thanh Pháp nói.
"Dẫn tôi đi gặp Nguyễn lão gia đi."
"Không được." Nguyễn Thanh Pháp biết mục đích của Trần Đăng Dương.
"Mảnh đất kia chính là long nhãn của H thành. Chiếm được mảnh đất này không chỉ có kiếm bộn tiền, hơn nữa bởi vì phong thuỷ tốt, còn có thể để lại phúc phận đời sau. Cho nên rất nhiều người nóng lòng muốn giành nó. Nếu như tài chính Nguyễn gia khó khăn, tôi có thể trợ giúp một chút. Như vậy sẽ không bắt cậu phải làm theo ý bọn họ nữa."
"Không cần." Nguyễn Thanh Pháp kiên quyết phản đối.
Trong lòng Trần Đăng Dương hiểu rõ, Nguyễn Thanh Pháp muốn không dính dáng tới ai, né tránh tất cả mọi mối quan hệ. Nguyễn Thanh Pháp lại nói, "Tôi biết anh có ý tốt, nhưng mà Nguyễn gia lấy tôi làm vật trao đổi thì tôi làm sao có thể để bọn họ mãn nguyện. Bọn họ cùng Ngô gia thỏa thuận gì, tôi một mực không tham dự, cũng sẽ không đáp ứng. Đều là Nguyễn gia tự ý sắp đặt, không liên quan gì đến tôi."
Trần Đăng Dương khóe miệng không tự chủ được khẽ giương lên.
Nguyên nhân Nguyễn Thanh Pháp từ chối hắn, cũng không phải sợ dính dáng đến hắn.
"Vậy thì theo ý cậu. Chỉ là, nếu như gặp phiền phức mà cậu không có cách nào giải quyết, nhớ kỹ nhất định phải nói với tôi." Trần Đăng Dương nói, "Tôi không muốn cậu xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Nguyễn Thanh Pháp nhất thời trầm mặc.
Trần Đăng Dương đối với cậu giống như bảo mẫu, cơ hồ trở thành thói quen.
Chỉ là, Trần Đăng Dương từng nói: Tôi cũng có thể trở thành bạn trai cậu... Đây là ý gì?
Nguyễn Thanh Pháp trở mình, ngửa mặt nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng lại bắt đầu buồn bực.
Tôi sẽ vẫn ở bên cạnh cậu, không rời bỏ. Là có ý gì?
Ánh đèn ngủ mờ nhạt, Trần Đăng Dương đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Thanh Pháp.
Lúc thường, Nguyễn Thanh Pháp không muốn cùng Trần Đăng Dương bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Trần Đăng Dương luôn khiến cho cậu có cảm giác ngột ngạt.
Lần này lại không thể tránh đi, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau.
Ánh mắt Trần Đăng vẫn mang theo mâu thuẫn kỳ lạ như cũ. Rõ ràng rất sắc bén, lại cảm thấy nặng nề. Nhìn rất kiên định lạnh nhạt, lại ẩn hiện ấm áp.
"Nguyễn Thanh Pháp, ba tháng này cậu rất nghe lời bác sĩ. Thật biết điều." Trần Đăng Dương cuống họng giật giật, "Có lẽ không chỉ ba tháng."
Nguyễn Thanh Pháp vươn mình, eo đụng tới cánh tay Trần Đăng Dương, vô cùng ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip