Chương 22

Nguyễn Thanh Pháp trằn trọc trở mình, cọ cọ vào tay của Trần Đăng Dương, làm cho hắn trong nháy mắt liền biết rõ Nguyễn Thanh Pháp muốn gì.

Xem ra mấy tháng nay, Nguyễn Thanh Pháp rất nghe lời. Nói đi nói lại, cho dù không phải mang thai thì Nguyễn Thanh Pháp có thể làm những gì?

Nguyễn Thanh Pháp khó hiểu nhìn Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương bật đèn lớn lên. Phút chốc, tia sáng đột ngột đổ xuống như thác nước. Nguyễn Thanh Pháp hơi lo lắng, càng không có cách nào giấu được cảm xúc.

"Làm gì vậy?" Nguyễn Thanh Pháp bị Trần Đăng Dương nhìn chằm chằm, cảm thấy khó chịu.

"Nhìn xem người cậu có bị nổi mẩn ngứa hay không?" Trần Đăng Dương kéo chăn lên.

"Không có." Nguyễn Thanh Pháp lập tức chặn chăn lại, vội vàng nói.

Nhưng chăn vẫn bị Trần Đăng Dương kéo xuống một góc. Bả vai cùng nửa trên ngực Nguyễn Thanh Pháp đều bị lộ ra, cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu dị ứng nào, chỉ là da dẻ hơi đỏ lên. Mà hằng ngày da dẻ Nguyễn Thanh Pháp trắng đến gần như trong suốt, tựa hồ có thể nhìn thấy mạch máu bên trong.

Xem ra mức độ này cũng ổn, Nguyễn Thanh Pháp vẫn có thể tiếp nhận.

"Thử lại không?" Trần Đăng Dương nói.

Nguyễn Thanh Pháp muốn mắng Trần Đăng Dương một trận, nhưng môi chỉ nhếch lên, âm thanh như bị nhiệt độ thân thể bốc hơi hết rồi.

Đột nhiên toàn bộ căn phòng tối lại. Không chỉ có đèn lớn, đến cả tia sáng nhỏ như đèn ngủ cũng biến mất. Chỉ có ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy cái bóng của nhau.

Trần Đăng Dương đưa tay ôm Nguyễn Thanh Pháp ngồi dậy, để cậu dựa vào đầu giường.

"Anh muốn làm gì?" Nguyễn Thanh Pháp chặn tay Trần Đăng Dương lại, nhưng Trần Đăng Dương cũng không làm gì nữa.

"Chúng ta thử một lần nữa." Trần Đăng Dương nói.

Lòng bàn tay Nguyễn Thanh Pháp đổ mồ hôi. Trần Đăng Dương tắt đèn đơn giản là để tránh làm cậu lúng túng. Tình cảnh hiện tại của Nguyễn Thanh Pháp rất cần một ai đó chỉ dẫn cho cậu nên làm gì. Hơn nữa, thử một chút lại có hiệu quả bất ngờ.

Nửa ngày, Nguyễn Thanh Pháp mới đáp lại: "Làm sao thử được?"

"Có thể hôn môi không?" Trần Đăng Dương hỏi.

"... Không thể." Nguyễn Thanh Pháp do dự vài giây rồi nói. Có chút vui mừng vì Trần Đăng Dương tắt đèn.

Trần Đăng Dương trong nháy mắt liền hỏi tiếp: "Có thể đến bước nào?"Nguyễn Thanh Pháp suy nghĩ hồi lâu. "Chỉ là, không thể hôn sâu." Cậu có chút kỷ niệm với việc này, nói đúng hơn là tai nạn.

Trần Đăng Dương một hồi lâu không lên tiếng, trong người nổi lên một cỗ dục vọng chiếm hữu không nên có. Nếu không phải thân thể Nguyễn Thanh Pháp khác biệt, hiện tại hắn thực sự muốn ấn người đặt dưới thân mình, làm cho cậu không thể đi nổi, đem cậu thuộc về một mình hắn.

"Vậy có thể chạm vào đâu?" Trần Đăng Dương hỏi.

Nguyễn Thanh Pháp không lên tiếng.

Trần Đăng Dương hạ thấp giọng, thay đổi cách hỏi: "Chỗ nào là chỗ nhạy cảm của cậu?"

Nguyễn Thanh Pháp càng nói không ra lời. Cậu phát hiện toàn thân mình đều là bug.

Trần Đăng Dương thấp giọng ôn nhu nói: "Nguyễn Thanh Pháp, thả lỏng chút, cậu quá khẩn trương."

"Không cần anh nhắc." Nguyễn Thanh Pháp hung tợn nói.

Trần Đăng Dương tạm thời bỏ qua vấn đề này. Chỉ cần Nguyễn Thanh Pháp chịu tiếp nhận hắn thì hắn có thể kiên trì chờ đợi.

"Nguyễn Thanh Pháp, người ảnh hưởng đến cậu nhiều nhất là ai?" Trần Đăng Dương bỗng nhiên hỏi.

Quá lo lắng, Nguyễn Thanh Pháp trầm mặc một lúc: "Chu Thiên Thanh. Cha tôi."

Trong bóng tối, tay Trần Đăng Dương nhẹ nhàng kéo quần lót Nguyễn Thanh Pháp xuống. Nguyễn Thanh Pháp theo bản năng mà lui về sau, nhưng chỉ dán lưng vào thành giường.

Song, không biết là vì trong tối hay là vì đối phương chính là Trần Đăng Dương, cảm giác buồn nôn lúc trước cũng không thấy.

"Tại sao?" Trần Đăng Dương nhẹ giọng hỏi, tận lực không để tay mình chạm trực tiếp vào Nguyễn Thanh Pháp.

Hắn không quen biết Nguyễn gia. Nhưng nếu như Chu Thiên Thanh là một cha tốt thì sẽ không có khả năng để Nguyễn Thanh Pháp lưu lạc bên ngoài giống như vậy, hơn nữa còn muốn ép cậu gả vào Ngô gia.

Nguyễn Thanh Pháp rơi vào hồi ức ngắn ngủi. Tại sao Chu Thiên Thanh lại ảnh hưởng đến cậu lớn như vậy?

"Cho tới nay, cha tôi luôn kiểm soát tôi, có khả năng là ông sợ tôi sẽ như ông. Tôi còn nhớ, ông như cái bóng của mẹ tôi, ở Nguyễn gia không tìm được chỗ đứng cho bản thân, đến khi mẹ tôi mất, tôi còn nghĩ rốt cục ông cũng có thể sống cho chính mình. Thế nhưng..." Tay Nguyễn Thanh Pháp nắm chặt lấy chăn. Ngón tay Trần Đăng Dương nhẹ nhàng xoa tay cậu.

Nguyễn Thanh Pháp dùng toàn bộ sức lực mới không để mình hét lên.

"Nhưng sao?" Trần Đăng Dương hỏi. "Thế nhưng..." Nguyễn Thanh Pháp cắn chặt môi, thân thể cậu càng lùi về phía sau, giống như muốn khảm vào thành giường.

"Thế nhưng ông lại tìm đến một người khác, rồi trốn sau lưng người kia, vẫn làm cái bóng của họ." Nguyễn Thanh Pháp nói ra câu này rất gian nan, thậm chí có phần đứt quãng. Trần Đăng Dương nhẹ nhàng chạm vào đã làm cho cậu hưng phấn tới cực điểm, đến ngón chân cũng co lại. Mức độ đụng chạm này đối với Nguyễn Thanh Pháp mà nói vẫn chưa bao giờ thử qua.

"Một người khác? Người kia là ai?" Trần Đăng Dương nuốt một ngụm nước bọt.

Lần này Nguyễn Thanh Pháp không thể nói ra lời. Cậu đang rơi vào tình cảnh trong suốt hai mươi năm qua chưa bao giờ thử đến, đầu óc trống rỗng.

Nguyễn Thanh Pháp dựa vào thành giường, cố gắng hít thở từng ngụm khí. Toàn thân kiệt sức, tựa như đã tiêu hao toàn bộ khí lực, còn đặc biệt xấu hổ. Cậu không có cách nào đối mặt với Trần Đăng Dương, càng không có cách nào đối mặt với chính mình.

Nguyễn Thanh Pháp lần thứ hai vui mừng, hiện tại căn phòng tối đen như mực. Bằng không cậu thật muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Nhưng thời gian vui mừng chưa được bao lâu. Đèn trần đột nhiên sáng lên. Khuôn mặt Trần Đăng Dương xuất hiện trước mắt cậu. Đôi mắt của hắn đang nhìn cậu, nhu hòa nhưng vô cùng đói khát.

Đệt. Nguyễn Thanh Pháp cuống quít lôi chăn lên. Trần Đăng Dương ấn giữ hai chân cậu, "Nguyễn Thanh Pháp, cậu đã làm rất tốt."

Nguyễn Thanh Pháp ngả người ra phía sau nhưng vẫn bị thành giường chặn lại: "Nhìn đủ chưa?"

"Để tôi xem bệnh tình của cậu một chút." Trần Đăng Dương nói.

Trần Đăng Dương kiểm tra từ trên xuống dưới, Nguyễn Thanh Pháp có mấy lần muốn kéo chăn lên nhưng không được. Lần này khiến cậu nhận ra rằng đối với Trần Đăng Dương, cậu lại không bị dị ứng.

Toàn thân Nguyễn Thanh Pháp đỏ đến kinh người, Trần Đăng Dương có chút lo lắng. Đặc biệt là chân đã có vài chỗ cực kỳ đỏ, giống như vừa mới bị thương. Trần Đăng Dương không khỏi sờ soạng một chút. Tình trạng của Nguyễn Thanh Pháp so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

"Đã đỡ hơn rồi." Giọng Nguyễn Thanh Pháp khàn đến nỗi dường như không phát ra âm thanh.

Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp nhắm mắt lại. Trần Đăng Dương đã làm rất nhiều, nhưng bệnh tình của cậu lại giảm đi không ít.

Trần Đăng Dương cầm khăn lông ấm trong tay, Nguyễn Thanh Pháp ôm chăn dựa vào đầu giường, có chút ngơ ngác. Không còn bộ dáng kích động cảnh giác kia nữa, tóc hơi xoã xuống, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.

Trần Đăng Dương kéo chăn ra lần nữa: "Lau cũng không có vấn đề gì đúng không?"

Nguyễn Thanh Pháp lúc này mới nhấc mí mắt lên: "Không thành vấn đề."

Bàn tay Trần Đăng Dương tiến vào. Một giây sau, Nguyễn Thanh Pháp từ trên giường chuồn đi: "Tôi đi tắm."

Nguyễn Thanh Pháp đến buồng tắm. Mặc dù toàn thân đỏ đến mức hù người nhưng cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ dấu hiệu nổi mẩn. Nói không vui là nói dối.

Chỉ là, đèn trần sáng lên, cậu và Trần Đăng Dương đang rất gần nhau, khiến cho cậu có loại cảm giác giống như đang nằm mơ. Cậu cảm thấy mình như là bị thôi miên, tự nhiên để mặc cho Trần Đăng Dương an bài.

Nguyễn Thanh Pháp lau người sạch sẽ từ trong phòng tắm đi ra, đến dư quang khóe mắt cũng không muốn liếc nhìn Trần Đăng Dương, sau đó đi đến bên giường, vén chăn lên, nhanh chóng chui vào. Lại nghe Trần Đăng Dương nói: "Tôi đi tắm."

Trần Đăng Dương ở trong phòng tắm rất lâu, mãi đến khi Nguyễn Thanh Pháp chìm vào mộng đẹp mới ra ngoài.

Trần Đăng Dương ngồi xuống trên đầu giường. Hầu hạ Nguyễn Thanh Pháp xong, hắn biết mình nhất định thức trắng đêm nay.

Sau khi Nguyễn Thanh Pháp tỉnh giấc thì bên ngoài trời đã sáng hẳn, cậu nhìn cửa sổ, xuất thần một lúc. Chợt nhớ tới hình như lúc mình ngủ, Trần Đăng Dương không có trên giường. Bây giờ, Trần Đăng Dương đâu?

Nguyễn Thanh Pháp lập tức ngồi dậy.

"Tỉnh rồi?"

Nguyễn Thanh Pháp vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy Trần Đăng Dương ngồi trước laptop, hình như đang làm việc.

Trần Đăng Dương mới tắm xong, tóc tai vẫn còn hơi ướt. Trên người khoác áo choàng tắm, lộ ra cơ ngực rắn chắc. Nguyễn Thanh Pháp trong chốc lát mới phát hiện hai mắt của mình đang dán vào người hắn, vội quay mặt về phía khác.

"Muốn ra ngoài ăn hay là gọi thức ăn đến?" Trần Đăng Dương hỏi.

"Sao anh còn ở đây? Anh không đi làm sao?" Nguyễn Thanh Pháp nhất thời không có cách nào thích ứng với tình huống hiện tại của hai người.

"Tôi cùng cậu ăn sáng trước." Trần Đăng Dương đứng lên.

"Bên ngoài thế nào rồi?" Nguyễn Thanh Pháp nhớ ra một vấn đề. "Hết mưa rồi. Giao thông cũng khôi phục bình thường." Trần Đăng Dương thật muốn mưa lâu thêm một chút. Giống như nhốt hai người lại trên một hòn đảo xa bờ, như vậy Nguyễn Thanh Pháp sẽ không có thêm ý nghĩ khác.

Nguyễn Thanh Pháp muốn xuống giường nhìn xem tình hình bên ngoài, vừa mới đứng dậy liền ý thức được điều gì đó.

Trần Đăng Dương đặc biệt biết điều, cầm chiếc quần lót của Nguyễn Thanh Pháp ở cuối giường đưa cho cậu: "Muốn tôi mặc cho cậu sao?"

Khí chất của Trần Đăng Dương đã thay đổi rất nhiều, mang theo vẻ quyết tâm cứng rắn nhưng lại ôn nhuận nhu hòa.

Tinh thần sáng láng.

Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy trên người có chút nóng lên, mấy lời hung ác mắng người đến bên miệng liền nuốt trở vào. "Không muốn."

Trần Đăng Dương khẽ cười một tiếng, đem quần lót nhét vào trong chăn cho cậu.

Nguyễn Thanh Pháp lăn lộn bên trong chăn.

"Nguyễn Thanh Pháp." Trần Đăng Dương đột nhiên kêu tên cậu.

Nguyễn Thanh Pháp ngẩng đầu nhìn Trần Đăng Dương.

"Cơm nước xong tôi sẽ để người đưa cậu về. Nhưng nếu như tôi cảm thấy cậu không thích hợp sinh hoạt một mình, không quản cậu có đồng ý hay không, tôi sẽ bắt cậu về ở chung với tôi." Trần Đăng Dương nói, không để cho cậu có cơ hội phản bác.

Nguyễn Thanh Pháp khó tin nhìn Trần Đăng Dương.

Một giây trước, Nguyễn Thanh Pháp còn nghĩ Trần Đăng Dương không phải kiểu người gia trưởng ép buộc người khác. Một giây sau, cậu liền cảm thấy là do mình quá mức ngây thơ.

"Lát nữa, Cốc Sinh có thể sẽ đem ít đồ của tôi đến. Sau này tôi sẽ thỉnh thoảng đến nhà cậu qua đêm, cho nên hy vọng cậu cho tôi một bên tủ để quần áo." Trần Đăng Dương nói như chuyện đương nhiên.

"Dựa vào cái gì?" Nguyễn Thanh Pháp lúc này vừa giận vừa sợ.

Trần Đăng Dương bỗng tiến tới, hạ xuống một nụ hôn trên môi cậu.

Nguyễn Thanh Pháp không ứng phó kịp, chỉ có thể đỏ mặt lên, hung tợn trừng mắt nhìn Trần Đăng Dương.

"Mức độ này có thể tiếp nhận sao?" Trần Đăng Dương thấp giọng hỏi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip