Chương 23
Nguyễn Thanh Pháp ngồi trước máy vi tính sửa kịch bản. Buổi sáng hôm nay, Trần Đăng Dương đã trực tiếp đưa cậu đến đây.
Trạng thái của cậu bây giờ đặc biệt tốt. Đầu óc vô cùng sáng láng, mười ngón tay như bay trên bàn phím. Vạn Thiên nhiều lần bưng trà lại cho cậu, cậu đều không hề hay biết.
Thẳng tới giữa trưa, Vạn Thiên mang cơm tới cho cậu, đôi mắt còn dò xét trên người cậu từ trên xuống dưới.
"Tên bạn trai kia của cậu, vẫn còn kết giao sao?" Nguyễn Thanh Pháp nhớ tới lần trước gọi điện thoại, hiếm khi buôn chuyện.
"Cái gì mà bạn trai. Chỉ là bạn tình thôi." Vạn Thiên đang dùng toàn bộ tâm trí quan sát trên người Nguyễn Thanh Pháp. Mặt và cổ đều đỏ đến dị thường, đôi mắt tựa như đang ngậm một tầng hơi nước.
"Sao không cố định một người đi?" Nguyễn Thanh Pháp nói.
"Bạn tình thì có, bạn trai thì không có, tìm một người yêu sâu đậm đến nỗi không thể tách rời đâu có dễ." Vạn Thiên nở nụ cười, "Cậu cho rằng ai cũng may mắn giống cậu sao?"
Nguyễn Thanh Pháp không nghe ra ý tứ trong lời Vạn Thiên nói. Hiện tại cậu có chút bay bổng, tâm tình đặc biệt tốt.
Cậu ăn hơn nửa chén cơm mới phát hiện Vạn Thiên còn không động đũa, đang nhìn chằm chằm cậu. "Cậu nhìn cái gì?"
"Tớ nhìn cậu ý xuân dập dờn." Vạn Thiên "nhất châm kiến huyết".
Nguyễn Thanh Pháp thả đũa xuống.
"Cậu cùng Trần Đăng Dương làm rồi?" Vạn Thiên nói.
"Trong đầu cậu chỉ toàn..." Nguyễn Thanh Pháp nói không được gì nữa. Mối quan hệ của cậu và Trần Đăng Dương đang dần đi lệch quỹ đạo, xác thực bắt đầu không được bình thường. Chỉ là, cậu cũng không biết nên làm gì.
Nguyễn Thanh Pháp cúi đầu ăn cơm.
Vạn Thiên hai mắt sáng rỡ, giọng cũng lên cao vài tông, "Thật?"
"Thật cái gì mà thật? Chỉ thử một chút thôi." Nguyễn Thanh Pháp nói.
Vạn Thiên miệng không khép lại được. "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó."
"Cậu được rồi?" Vạn Thiên hưng phấn đến nỗi muốn chạy một vòng. "Trần Đăng Dương thật giỏi nha, chưa gì đã hạ được Nguyễn Thanh Pháp rồi."
Nguyễn Thanh Pháp cầm muỗng lên, "Ai hạ được tớ chứ!?"
Vạn Thiên nhích lại, "Thử đến bước nào rồi?"
Nguyễn Thanh Pháp hối hận vì nói đến đề tài này với y.
Điện thoại di động vang lên, giải vây cho Nguyễn Thanh Pháp. Trên màn hình điện thoại là Chu Thiên Thanh. Nguyễn Thanh Pháp suy nghĩ một chút liền biết chuyện gì xảy ra. Ngày hôm qua, chắc là Ngô Hạo Vũ đã nói gì với Nguyễn Khải Phàm, tốc độ này cũng thật nhanh.
"Tiểu Pháp." Chu Thiên Thanh luôn nói chuyện với cậu bằng giọng điệu khổ sở.
"Ba nói với Nguyễn Khải Phàm, nếu muốn làm thông gia với Ngô gia thì kêu hắn đi mà lấy." Nguyễn Thanh Pháp bực mình nói.
Chu Thiên Thanh trầm mặc vài giây: "Ông ngoại muốn gặp con."
Tám giờ tối, Nguyễn Thanh Pháp về nhà cũ Nguyễn gia. Đại thiên kim Nguyễn gia cùng bạn trai của nàng ở phòng khách, cùng với ba người kia.
Ba người vừa thấy Nguyễn Thanh Pháp, đều có chút giật mình.
Bọn họ đại khái cũng biết tình trạng đặc thù của Nguyễn Thanh Pháp lúc này.
Nguyễn Thanh Pháp biết hiện tại Chu Thiên Thanh ở trong Nguyễn gia như con kiến trên chảo nóng, Nguyễn Thanh Pháp trực tiếp đi lên thư phòng.
Nguyễn Định Hải ngoại trừ không cho cậu hỏi đến sản nghiệp của gia đình, còn lại những phương diện khác đối với cậu cũng xem là tốt. Cậu còn nhớ khi còn bé, có lần Nguyễn Định Hải đi công tác còn mang về cho cậu nhiều món quà khác nhau.
Nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh Pháp thấy thư phòng của Nguyễn Định Hải, thông thường cái đặc quyền này chỉ thuộc về Nguyễn Khải Phàm.
Nguyễn Định Hải đã ăn cái tết thứ sáu mươi nhưng tóc tai không có một sợi tóc bạc, hơn nữa thân hình gầy, mặc áo trường sam, không chỉ nhìn trẻ ra mà còn có mấy phần phong thái nho nhã. Mặc dù Nguyễn Định Hải thích loại cảm giác viên mãn này nhưng Nguyễn Thanh Pháp biết, Nguyễn Định Hải ở bên ngoài cũng có tình nhân và gia đình riêng của ông.
Nguyễn Định Hải ngồi trên ghế gỗ lớn, cầm máy tính bảng trên tay. Vừa thấy Nguyễn Thanh Pháp liền vẫy cậu lại.
Nguyễn Thanh Pháp đi đến, "Gia gia."
Nguyễn Định Hải đưa máy tính bảng cho Nguyễn Thanh Pháp.
Trên màn hình là bản đồ điện tử lớn. Chính giữa bản đồ được đánh dấu một nơi nào đó. Không cần nhìn tên, Nguyễn Thanh Pháp cũng biết là mảnh đất cá chép số 8 kia.
"Tiểu Pháp, biết đây là cái gì không?"
"Biết." Nguyễn Thanh Pháp nói.
"Ngồi đi." Nguyễn Thanh Pháp ngồi xuống đối diện Nguyễn Định Hải.
Nguyễn Định Hải không nghĩ tới sẽ có một ngày người như Nguyễn Thanh Pháp luôn bị Nguyễn gia bài xích đang ở bên ngoài lại trở thành người quan trọng.
Con cháu Nguyễn gia không ít, mỗi người lớn lên cũng không tệ. Nhưng so sánh với Nguyễn Thanh Pháp, liền thấy có chênh lệch.
"Ta nghĩ con biết, nhưng cũng không biết." Nguyễn Định Hải nhìn Nguyễn Thanh Pháp."Mảnh đất này liên quan đến vận thế của toàn bộ Nguyễn gia chúng ta. Vì mảnh đất này, ta đã chuẩn bị năm năm, tình thế bắt buộc. Rất nhiều người nhắm vào nó, Ngô gia chính là một trong số đó. Bởi vì việc này, gia gia mới đáp ứng làm thông gia với Ngô gia, cũng mong con thông cảm."
Nguyễn Thanh Pháp giương mắt nhìn sơ qua thư phòng, "Xin lỗi. Con đã nói với Ngô Hạo Vũ rất rõ ràng. Từ khi vừa mới bắt đầu, con đã không ý định này. Huống chi là hiện tại..."
Đôi mắt Nguyễn Định Hải dẹp dài, nhìn Nguyễn Thanh Pháp, ngay cả Nguyễn Khải Phàm cũng không dám nói chuyện với ông như thế.
"Hôm nay ta gọi con về không phải là vì chuyện của Ngô gia. Nếu như con thực sự không muốn thì không có ai có thể ép con. Ta chỉ muốn hỏi con, ai là cha của bảo bảo trong bụng con?"
"Không có cha. Con làm thụ tinh ống nghiệm." Nguyễn Thanh Pháp ăn ngay nói thật.
Ánh mắt Nguyễn Định Hải sâu hơn.
"Đến bệnh viện tra sẽ có kết quả." Nguyễn Thanh Pháp nói.
"Như vậy, ta hỏi con một câu" Nguyễn Định Hải tốc độ nói chậm lại, "Con và Trần Đăng Dương có quan hệ gì?"
Nguyễn Thanh Pháp lúc này mới ngẩn người, cậu còn tưởng Nguyễn Định Hải gọi cậu về là vì lần nữa muốn bức hôn cậu cùng Ngô Hạo Vũ. Cậu đã chuẩn bị một bụng lý luận để phản đối.
"Hôm qua Ngô đại thiếu gia đến khách sạn gặp con và người của Trần gia. Nghe đến bộ dáng của người này, hẳn là Trần Đăng Dương đi."
Nguyễn Định Hải nhìn Nguyễn Thanh Pháp, "Trần Đăng Dương không lộ diện nhiều bên phía truyền thông, nhưng lúc hắn còn nhỏ thì ta đã thấy mấy lần."
"Con với anh ta không có bất cứ quan hệ gì, chỉ là tình cờ quen biết." Nguyễn Thanh Pháp nói.
"Nó có phải cha của đứa nhỏ không?" Đôi mắt Nguyễn Định Hải tựa như chim ưng nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp bị Nguyễn Định Hải tra hỏi, "Con nói rồi, đứa nhỏ này là thụ tinh ống nghiệm, tiếp nhận quyên tinh trong bệnh viện."
Mười giây sau, Nguyễn Định Hải dời ánh mắt đi. "Tiểu Pháp, con mang Trần Đăng Dương đến đây cho gia gia nhìn."
"Con đã nói là con không có quan hệ gì với anh ta hết." Nguyễn Thanh Pháp nhàn nhạt nói.
Xem ra ở Nguyễn gia, công dụng của cậu trước sau như một.
Chỉ là bọn họ đổi mục tiêu ban đầu là Ngô gia, chuyển thành Trần Đăng Dương.
"Nguyễn Thanh Pháp, con có phải là đang oán giận ta? Oán giận toàn bộ Nguyễn gia?" Nguyễn Định Hải nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Pháp.
"Không có. Ngược lại con rất cảm ơn người đã để con có thể tự do lớn lên. Cho nên con hi vọng người có thể giống như trước kia, mặc kệ con là được."
Nguyễn Thanh Pháp vừa kéo cửa liền phát hiện Chu Thiên Thanh đứng ở ngoài cửa, đang cầm ống tay áo lau mồ hôi.
Chu Thiên Thanh nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Pháp, con thật sự quen biết Trần Đăng Dương?"
Nguyễn Thanh Pháp nhìn Chu Thiên Thanh, ánh mắt có chút đồng cảm, "Chuyện của con, ba không cần phải để ý đến."
"Tiểu Pháp, buổi tối ở lại đây đi." Chu Thiên Thanh nói, "Ta đã cho người dọn dẹp phòng cho con."
"Không được." Nguyễn Thanh Pháp không muốn gặp bất cứ người nào của Nguyễn gia, cha cậu cũng là một trong số đó.
Nguyễn Thanh Pháp đón xe về tới tiểu khu. Hôm qua mưa lớn nên trên đường vẫn còn nước đọng, Nguyễn Thanh Pháp cúi đầu cẩn thận tránh nước. Đi đến dưới khu nhà mình thì thấy Nguyễn Khải Phàm đứng trước cầu thang.
Nguyễn Thanh Pháp cau mày. "Anh đến đây làm gì?"
"Chờ cậu." Nguyễn Khải Phàm rất hiếm khi cười lên.
"Tôi và anh không gì để nói." Nguyễn Thanh Pháp nhìn Nguyễn Khải Phàm, "Tránh đường."
"Không ngờ cậu có thể câu được người Trần gia, chẳng trách gan to như vậy." Nguyễn Khải Phàm nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Pháp, "Tôi nói đến cả Ngô đại thiếu gia còn nhìn không lọt mắt, hoá ra là muốn trèo cành cao hơn."
"Anh tránh ra cho tôi." Đã hơn mười giờ, Nguyễn Thanh Pháp phải ngủ sớm.
Nguyễn Khải Phàm tiến đến một bước, đến trước người Nguyễn Thanh Pháp, "Nói, đứa bé kia có phải là con của Trần Đăng Dương không?"
"Mắc mớ gì tới anh!" Nguyễn Thanh Pháp tức giận nói.
"Là con của hắn, tại sao hắn không thừa nhận? Hay là tự bò lên giường nên bây giờ bị hắn coi thường?"
Nguyễn Thanh Pháp nghiến chặt răng.
"Cha con các cậu thật giống nhau." Nguyễn Khải Phàm nói tiếp.
Nguyễn Thanh Pháp đấm vào mặt Nguyễn Khải Phàm một cái. "Cút."
Nguyễn Khải Phàm chóng mặt, trong kẽ răng bắt đầu rỉ máu. Nhưng gã tựa như không cảm thấy đau vì cú đấm kia, hắn cười ra tiếng, cười đến quỷ dị.
"Cậu thích gì ở tên họ Trần kia?" Nguyễn Khải Phàm tiến lên một bước, hai tay tóm chặt cổ áo của Nguyễn Thanh Pháp.
"Buông tay." Nguyễn Thanh Pháp giữ tay Nguyễn Khải Phàm, nhất thời không đẩy ra, thẳng thắn cho thêm Nguyễn Khải Phàm một quyền.
Máu trong miệng Nguyễn Khải Phàm lần nữa ứa ra nhưng hai tay hắn vẫn không nhúc nhích, đôi mắt vô hồn gợn sóng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy Nguyễn Khải Phàm có chút không bình thường. "Anh buông tay cho tôi."
Nguyễn Khải Phàm thấp giọng nói, "Nguyễn Thanh Pháp, phá thai đi. Cậu muốn cái gì tôi cũng đều có thể cho cậu. Cậu nói đi, bất cứ yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng."
"Con mẹ nó, anh điên rồi sao?" Nguyễn Thanh Pháp mắng, "Mau buông tay cho tôi."
Nguyễn Thanh Pháp đấm Nguyễn Khải Phàm một đấm nữa. Nguyễn Khải Phàm vẫn không chịu buông tay.
Nguyễn Khải Phàm nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Thanh Pháp. Trong đôi mắt Nguyễn Thanh Pháp chỉ có buồn bực cùng chán ghét. Trong lòng đau xót, tàn nhẫn đẩy Nguyễn Thanh Pháp ra. Nguyễn Thanh Pháp nhất thời không đứng vững, lùi về sau vài bước, đập mông xuống đất.
Mẹ kiếp.
Trên mặt đất vẫn còn đọng nước mưa hôm qua.
Nguyễn Khải Phàm quay đầu đi.
Nguyễn Thanh Pháp vẫn cảm thấy Nguyễn Khải Phàm không được bình thường, biểu hiện của hắn giống như kẻ điên. Nguyễn Thanh Pháp từ trên mặt đất đứng lên, thầm mắng vài câu. Đột nhiên bụng đau xót khiến Nguyễn Thanh Pháp không dám động đậy.
Hơn ba tháng nay, thân thể Nguyễn Thanh Pháp khỏe mạnh, bụng chưa từng đau như vậy. Cậu không có kinh nghiệm, liền nghĩ không phải vì vừa nãy cậu ngã xuống nên tổn thương đến bảo bảo trong bụng chứ?
Nguyễn Thanh Pháp đổ mồ hôi.
Nguyễn Thanh Pháp cũng không dám di chuyển, an vị đứng trước cầu thang, bụng vẫn đau như cũ. Vì quá lo lắng, cơn đau tựa hồ còn trở nên tồi tệ hơn, Nguyễn Thanh Pháp nhất thời hoảng loạn. Sờ vào quần mình, thấy trên tay ướt dầm dề, không biết nước đọng trên đất hay là chảy máu.
Nguyễn Thanh Pháp hoảng hồn, luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Trần Đăng Dương, vốn còn muốn bình tĩnh nói cho địa chỉ cho hắn biết, để hắn đến đây đưa đi bệnh viện, nhưng mà vừa mở miệng ra liền khóc nức nở "Bụng tôi bụng đau quá."
Lúc Trần Đăng Dương xuống xe, chân cũng mềm đi. Chạy về phía Nguyễn Thanh Pháp đang ngồi dưới cầu thang.
Trần Đăng Dương vài bước chạy tới. "Không sao đâu." Mặc dù giọng Trần Đăng Dương cũng đang phát run lên nhưng vẫn cố gắng an ủi Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, kỳ thực bụng đã bớt đau rất nhiều. Vừa nãy chỉ là tự mình doạ mình.
Sau khi gọi điện thoại cho Trần Đăng Dương xong, cậu liền bình tĩnh lại. Cậu kéo khoá quần xuống kiểm tra, không bị xuất huyết, xem như nhẹ nhõm một chút. Chỉ là bụng vẫn còn âm ỉ đau nên cậu cũng không dám đi chỗ khác, nóng lòng ngồi lại trước cầu thang chờ Trần Đăng Dương.
Nguyễn Thanh Pháp để tay lên vai Trần Đăng Dương, muốn mượn lực đứng lên. Ai ngờ Trần Đăng Dương đã bế ngang hông cậu ôm lên. Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng không dám lộn xộn.
Cốc Sinh mở cửa xe. Trần Đăng Dương ôm Nguyễn Thanh Pháp vào trong xe, hai chân đều đặt trên chỗ ngồi, rồi mới lên xe, để Nguyễn Thanh Pháp ngồi dựa vào người mình, sau đó một tay ôm eo cậu.
"Bây giờ chỗ nào không thoải mái?" Trần Đăng Dương hỏi.
"Bụng còn hơi đau." Nguyễn Thanh Pháp có chút chột dạ, "So với vừa nãy thì đã tốt lắm rồi."
Trần Đăng Dương nhìn xuống quần Nguyễn Thanh Pháp, vừa nãy ôm cậu, một tay nâng eo, sau đó liền thấy quần cậu ướt nhẹp.
"Không có xuất huyết." Nguyễn Thanh Pháp vội vàng nói.
"Tại sao quần lại ướt?" Trần Đăng Dương hỏi.
"Tôi ngồi dưới nước." Nguyễn Thanh Pháp trả lời.
Trần Đăng Dương thở hắt một hơi, nhìn Nguyễn Thanh Pháp. Trên mặt cậu sạch sẽ, ngoại trừ đôi mắt có chút hồng thì căn bản không tưởng tượng ra người này vừa nãy đã khóc trong điện thoại.
Lúc này mới một ngày không gặp mà lại có thể phát sinh việc này.Trần Đăng Dương nhanh chóng tự quyết định.
"Xảy ra chuyện gì?" Trần Đăng Dương hỏi.
"Không cẩn thận nên té lộn mèo một cái." Nguyễn Thanh Pháp nói.
"Xuất huyết sao?"
"Không có."
"Ồ." Tim Trần Đăng Dương lúc này mới thả xuống.
Nguyễn Thanh Pháp lập tức bị đưa đi kiểm tra. Kiểm tra rất nhanh đã có kết quả, Trần Đăng Dương và Giang Thiên Phàm cùng xem kết quả. Bởi vì chỉ là đau bụng, không bị xuất huyết nên Giang Thiên Phàm đề nghị về nhà nằm trên giường tĩnh dưỡng hai ngày.
"Có thể cậu ấy vẫn còn đau bụng."
"Bị động thai, đau cũng là chuyện bình thường." Giang Thiên Phàm đã khám cho nhiều bệnh nhân. Dưới cái nhìn của y, chuyện này cũng không quá mức nghiêm trọng, nhưng nhìn thần sắc của Trần Đăng Dương, thử thăm dò nói, "Nếu không thì truyền đạm một chút?"
"Được." Trần Đăng Dương đáp ứng.
Nghe hai người nói chuyện, Nguyễn Thanh Pháp một mặt xoắn xuýt. Cậu không muốn bị tiêm đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip