Chương 24
Nguyễn Thanh Pháp được sắp xếp ở phòng bệnh VIP.
Cậu cũng không muốn tiêm. Nhưng nghe Trần Đăng Dương nói bởi vì cậu hơi gầy nên phần lớn là chất dinh dưỡng, không ảnh hưởng đến cơ thể.
"Được thôi." Nguyễn Thanh Pháp nghe theo lời bác sĩ.
Từ lúc vào phòng bệnh, bụng Nguyễn Thanh Pháp đã hết đau hẳn, cậu có chút xấu hổ. Vì mình hoảng loạn mà khiến Trần Đăng Dương luống cuống tay chân, bệnh viện cũng một phen nháo nhào. Cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió.
Trần Đăng Dương cùng y tá dặn dò xong liền đi. Trước khi ra khỏi phòng bệnh, Trần Đăng Dương nhìn cậu nói: "Bên cạnh là phòng nghỉ ngơi, có cả phòng tắm."
Nguyễn Thanh Pháp thầm nghĩ, Trần Đăng Dương sẽ không phải là muốn ở chỗ này, bồi cậu qua đêm đi?
Cậu đã lớn thế này rồi.
Khi còn bé cậu hay bị bệnh, đều là tự mình đến bệnh viện truyền nước.
Trong phòng chỉ còn dư lại hai người. "Anh về đi, ngày mai còn lên công ty. Tôi đã không sao rồi." Nguyễn Thanh Pháp nói như vậy, nhưng chắc chắn Trần Đăng Dương sẽ không đi.
Hành động của người này đối với cậu có nửa phần gia trưởng.
Còn nửa kia...
Nguyễn Thanh Pháp không nghĩ tiếp được nữa.
Quả nhiên, Trần Đăng Dương chỉ ngồi bên cạnh giường cậu, "Tôi nâng giường lên cho cậu."
Bởi vì chưa từng làm qua nên cũng không biết nâng thế nào, thử hai lần mới biết cách nâng giường lên một đoạn, để Nguyễn Thanh Pháp hơi dựa vào thành giường.
"Tôi cởi quần giúp cậu. Toàn là nước, mặc sẽ rất khó chịu." Trần Đăng Dương tiếp tục dỗ cậu.
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu. "Được."
Đúng là rất khó chịu.
Trần Đăng Dương tìm được một bộ đồ bệnh nhân trong tủ, một tay giữ eo Nguyễn Thanh Pháp, một tay khác cẩn thận thay đồ cho cậu.
Hắn một bên giúp cậu thay đồ, một bên chậm rãi quan sát. Phản ứng của Nguyễn Thanh Pháp xem như bình thường, ngoại trừ mặt hơi đỏ lên, không dễ chịu nhưng cũng không bài xích.
Trần Đăng Dương khóe miệng câu lên.
Nguyễn Thanh Pháp gặp phải loại tình huống này, có thể gọi điện thoại cho hắn đầu tiên, đã khiến tâm tình Trần Đăng Dương cực kỳ tốt.
Cho tới nay, Trần Đăng Dương luôn cảm thấy Nguyễn Thanh Pháp đề phòng hắn quá mức, nhưng hiện tại đã xoay chuyển rất lớn.Nguyễn Thanh Pháp gặp phải loại tình huống này, có thể gọi điện thoại cho Trần Đăng Dương đầu tiên, đã khiến tâm tình Trần Đăng Dương cực kỳ tốt.
Thay quần áo xong, Trần Đăng Dương ma xui quỷ khiến sờ bụng Nguyễn Thanh Pháp. Nơi đó thoạt nhìn vô cùng bằng phẳng, nhưng sờ vẫn cảm thấy có chút nhô lên.
"Còn đau không?"
"Không đau." Nguyễn Thanh Pháp thấp giọng quát, "Lấy tay ra."
Mặc dù trong lúc này, Trần Đăng Dương rất muốn thân mật với Nguyễn Thanh Pháp nhiều hơn nhưng cũng không dám sờ nữa.
Ánh mắt Trần Đăng Dương rơi vào môi Nguyễn Thanh Pháp. Ít nhất cũng muốn hôn nhẹ một chút.
"Lúc tối cậu đi đâu vậy?" Trần Đăng Dương lắc đầu, đẩy ý nghĩ của mình ra khỏi đầu.
"Về nhà một chuyến." Nguyễn Thanh Pháp trả lời.
"Nhà cậu còn muốn bức hôn?" Trần Đăng Dương cảnh giác hỏi.
Nguyễn Thanh Pháp liếc Trần Đăng Dương một cái. "Không có."
"Thật sao?" Trần Đăng Dương nhìn kỹ bộ dáng của Nguyễn Thanh Pháp.
"Thật."
Đương nhiên là thật.
Chỉ là Nguyễn lão gia muốn gặp Trần Đăng Dương.
Bọn họ đổi đối tượng từ Ngô gia thành Trần Đăng Dương.
"Cậu buồn ngủ thì ngủ trước đi." Trần Đăng Dương thấy Nguyễn Thanh Pháp bắt đầu buồn ngủ.
"Anh thì sao?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi.
"Bên cạnh có phòng nghỉ." Trần Đăng Dương nói.
Chuyện đau đầu nhức óc xảy ra trong một buổi tối, hơn nữa cậu còn mang thai hơn ba tháng, Nguyễn Thanh Pháp quả thật có chút buồn ngủ, nghe vậy liền nhắm hai mắt lại.
Trần Đăng Dương chăm chú nhìn Nguyễn Thanh Pháp, nhìn cậu an ổn ngủ mới nhẹ nhàng thả giường xuống, đi ra phòng bệnh.
Hắn gọi cho Cốc Sinh. "Sáng sớm ngày mai đến tiểu khu kiểm tra camera giám sát một chút."
"Bây giờ tôi đang ở tiểu khu xem đây." Cốc Sinh nói.
"Cực khổ rồi." Trần Đăng Dương ngữ khí bình ổn.
Lúc Nguyễn Thanh Pháp thức dậy thì trời đã sáng choang. Vừa mở mắt liền thấy Trần Đăng Dương ngồi ở trên ghế, đầu dựa trên giường, đang ngủ.
Rõ ràng bên cạnh có phòng nghỉ nhưng Trần Đăng Dương lại ở đây cả đêm với cậu.
Trong ký ức của Nguyễn Thanh Pháp, những lần vào bệnh viện, chưa ai ở lại trắng đêm cùng cậu trong phòng bệnh.Không biết Trần Đăng Dương là đối với tất cả mọi người đều như vậy, hay chỉ riêng Nguyễn Thanh Pháp?
Nguyễn Thanh Pháp không khỏi nghĩ ngợi.
Một giây sau liền bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ hết hồn.
Cậu đang suy nghĩ gì vậy?
Nhưng bộ dáng khi ngủ của Trần Đăng Dương cũng rất tuấn tú. Mặc dù Nguyễn Thanh Pháp vẫn luôn cho rằng Trần Đăng Dương rất đẹp trai, tính khí phức tạp, nhìn không thấu, không phải mẫu người yêu thích của cậu. Nhưng hiện tại, cậu nhìn lại Trần Đăng Dương, càng nhìn càng vừa mắt.
Trong lúc Nguyễn Thanh Pháp không kiêng kị mà nhìn chằm chằm Trần Đăng Dương, lông mi của hắn khẽ động, mở mắt, lập tức thấy Nguyễn Thanh Pháp đang nhìn mình.
"Cậu thức hồi nào?" Trần Đăng Dương ngẩng đầu, dụi mắt.
"Mới vừa thức." Nguyễn Thanh Pháp nói. Người này vừa thức dậy đã thay đổi thành một nam nhân thành thục, kỳ thực cũng thật thú vị.
Trần Đăng Dương đứng lên, "Tôi đi rửa mặt."
"Ừm." Nguyễn Thanh Pháp chăm chú nhìn bóng lưng Trần Đăng Dương rời đi.
Phong Dự Thần vừa đi, y tá liền cầm bình nước tiến vào, tay chân lanh lẹ đổi móc truyền cho Nguyễn Thanh Pháp. Nguyễn Thanh Pháp đau đầu, một đêm nằm trên giường bệnh, bụng đã căng phình, cậu còn không kịp đi vệ sinh.
"Còn mấy bình nữa?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi.
"Làm sao, vội xuất viện? Cậu bây giờ cần phải cẩn thận nghỉ ngơi. Hơn nữa, lại có người ở cùng cậu, cậu gấp cái gì chứ?" Tiểu y tá mỉm cười.
Nguyễn Thanh Pháp không có gì để nói.
"Người kia là gì của cậu vậy?" Tiểu y tá đổi xong, giống như nhịn rất lâu, rốt cục cũng hỏi.
"Gì cơ?" Nguyễn Thanh Pháp bất giác hơi dịch người.
"Đêm qua, chúng tôi nhiều lần nhắc anh ta đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi nhưng anh ta cũng không đi, ở đây ngồi cả một buổi tối." Tiểu y tá một mặt mê muội, "Anh ta đối với cậu thật là tốt nha... Mấy chị em trực ban chúng tôi đang bàn luận sôi nổi. Sau này tìm bạn trai nhất định muốn tìm một người giống như vậy. Khi mình đau bệnh, vẫn ở lại bên cạnh mình."
Nguyễn Thanh Pháp nhắm chặt mắt, tránh né y tá. Tim cậu đập như thể đang đánh trống.
Trần Đăng Dương còn hơn thế.
Chỉ cần mình xảy ra phiền toái, gặp phải khó khăn, hắn sẽ lập tức xuất hiện.
"Còn hai bình nữa. Ngày mai cậu có thể xuất viện." Tiểu y tá vui vẻ nói.
Tiểu y tá rốt cục cũng đi. Nguyễn Thanh Pháp thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ Trần Đăng Dương rất được hoan nghênh.
Nguyễn Thanh Pháp từ trên giường ngồi dậy, cầm theo bình truyền dịch xuống giường. Hiện tại cậu có thể đi vệ sinh rồi.
Phòng vệ sinh trong phòng bệnh, trang thiết bị vô cùng đầy đủ. Trên tường còn có móc thuận tiện treo bình truyền dịch.
Nguyễn Thanh Pháp đem bình dịch treo trên tường, một tay kéo quần xuống. May là đã thay đồ bệnh viện, xem như thuận tiện, hai ba cái liền kéo xuống.
Cả người Nguyễn Thanh Pháp thả lỏng không ít. Làm xong, rùng mình một cái, kéo quần lên. Sau đó vươn tay lấy treo bình truyền dịch trên tường.
Nhưng tay với lên lại không thấy, trên tường rỗng tuếch.
Nguyễn Thanh Pháp vừa ngẩng đầu liền hết hồn. Có một bàn tay khác đã cầm bình dịch giơ cao lên.
Nguyễn Thanh Pháp xoay người, muốn đánh Trần Đăng Dương một trận. Trần Đăng Dương ôm lấy eo cậu, "Cẩn thận, tay còn có kim."
"Anh vào đây từ khi nào?" Giọng Nguyễn Thanh Pháp phát run.
"Từ khi bắt đầu." Trần Đăng Dương nói.
"Vậy sao không lên tiếng?" Nguyễn Thanh Pháp cất cao giọng.
Trần Đăng Dương chậm rãi nói, "Tôi sợ cậu không tiểu được."Nguyễn Thanh Pháp có chút mắt hoa chóng mặt.
Trần Đăng Dương quan sát sắc mặt Nguyễn Thanh Pháp, "Nếu cậu cảm thấy mình chịu thiệt thì tôi sẽ cho cậu xem lại." Dừng một chút. "Dù sao, tôi cũng đã chạm qua rồi."
"Treo bình dịch lên tường. Đi ra ngoài. Tôi muốn rửa tay." Nguyễn Thanh Pháp gào thét.
Thái độ Nguyễn Thanh Pháp càng ác liệt, tâm tình Trần Đăng Dương ngược lại càng khoái trá. Dù sao chiếm được tiện nghi cũng là hắn.
Nghe vậy, hắn cũng không tiếp lời, chỉ đứng im lặng giơ bình dịch cao lên cho cậu.
Vì vậy Nguyễn Thanh Pháp đi đánh răng, rửa mặt, rửa tay trong tâm trạng quẫn bách. Khi xoay người linh tinh, thỉnh thoảng lại đụng vào người Trần Đăng Dương.
Trên người Trần Đăng Dương mang theo hơi nước, tóc vừa hong khô. Xem ra vừa nãy hắn ở bên kia tắm rửa.
"Nguyễn Thanh Pháp, chuyển tới ở cùng tôi đi." Trần Đăng Dương chăm chú nhìn lỗ tai Nguyễn Thanh Pháp đang đỏ lên.
"Không muốn." Nguyễn Thanh Pháp nói.
Biết người này đang xấu hổ, Trần Đăng Dương tạm hoãn vấn đề này.
"Vừa nãy tôi cũng không chạm vào cậu, làn da cậu lại hồng thành như vậy. Nhìn một chút cũng có thể khiến cậu bị dị ứng sao?"
Trần Đăng Dương đương nhiên biết Nguyễn Thanh Pháp chỉ đang ngượng ngùng, nhưng vẫn nói như vậy để trêu cậu.
Hiện tại hắn cảm thấy đứa nhóc này quá đáng yêu.
Thậm chí nghĩ đến tối hôm qua, cậu nức nở trong gọi điện thoại cho hắn cũng cực kỳ đáng yêu.
Mặt Nguyễn Thanh Pháp càng nóng lên.
"Anh cút ra ngoài cho tôi, đừng để thấy mặt anh." Nguyễn Thanh Pháp tức giận nói.
Trần Đăng Dương ăn bữa sáng cùng Nguyễn Thanh Pháp, vẫn ở lại với cậu.
Hắn không ngừng đi ra đi vào nghe điện thoại, xem ra rất bận.
Nhưng vẫn ở lại chỗ này, cũng không đi đến công ty.
Nghĩ đến lời tiểu y tá nói, mặt Nguyễn Thanh Pháp càng nóng hơn.
Truyền dịch xong thì Cốc Sinh đến. Anh giống như có chuyện gì đó muốn nói với Trần Đăng Dương. Ai ngờ Cốc Sinh lại mang laptop đến cho Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp có chút thích Cốc Sinh. Thật sự anh là người hoàn hảo.
Cốc Sinh đang báo cáo việc gì đó với Trần Đăng Dương, Nguyễn Thanh Pháp ngồi trên giường sửa kịch bản.
Một lát sau, Trần Đăng Dương đi vào, "Nguyễn Thanh Pháp, có một việc chúng ta phải ngồi xuống nói chuyện với nhau." Hắn hiếm khi nghiêm túc như vậy.
Nguyễn Thanh Pháp ngẩng đầu nhìn hắn.
Trần Đăng Dương ngồi trên đầu giường, đem laptop trên tay Nguyễn Thanh Pháp đặt qua một bên.
"Tôi đã nói Cốc Sinh xem camera giám sát." Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp. "Cậu căn bản không phải không cẩn thận bị ngã."
Trần Đăng Dương nói tiếp, "Thuận tiện cũng để cho Cốc Sinh điều tra thông tin cá nhân của cậu một chút. Mặc dù cậu là cháu của Nguyễn gia, nhưng cha cậu lại ở rể, nên cậu theo họ mẹ. Mẹ cậu qua đời lúc cậu được sáu tuổi, sau lần đó cậu căn bản chỉ ngốc ở trường, lên sơ trung, ba năm đều ở trọ trong trường... Mấy đời Nguyễn gia vẫn luôn ở cùng một chỗ, cậu tốt nghiệp đại học xong lại đi ra ngoài sống. Nhưng mà con cháu Nguyễn gia mỗi tháng đều có 20 ngàn tiền tiêu vặt, cậu lại không có. Nguồn thu nhập duy nhất của cậu là từ công việc viết kịch bản này. Ngay cả khi như vậy, trong Nguyễn gia còn có mấy người vẫn xem cậu là cái đinh trong mắt..."
Nguyễn Thanh Pháp nhìn Trần Đăng Dương, mới có một buổi tối mà mình lại bị bóc trần trước mặt hắn, không chút gì che đậy.
"Vậy thì sao?" Nguyễn Thanh Pháp nói.
Trần Đăng Dương kéo tay Nguyễn Thanh Pháp, bao trọn tay cậu trong lòng bàn tay, "Trong hoàn cảnh này, cậu vẫn sống là chính mình. Cậu là một người rất ưu tú."
Ánh mắt Nguyễn Thanh Pháp sáng lên, khóe miệng cong cong."Thế nhưng sống là chính mình với việc không đón nhận ý tốt của người khác là hai việc hoàn toàn khác nhau." Ánh mắt Trần Đăng Dương lộ vẻ quyết tâm, "Tôi rất hối hận vì để cậu phải chịu đựng một mình đến tận bây giờ, để cho Nguyễn Khải Phàm có cơ hội ăn hiếp cậu. Lần này, dù cho cậu không đồng ý, tôi cũng sẽ buộc cậu lại rồi mang về nhà."
Trần Đăng Dương muốn dùng phương thức chăm sóc toàn diện cho cậu.
Nguyễn Thanh Pháp muốn rút tay mình về. Nhưng Trần Đăng Dương bọc thật chặt tay cậu lại, không có cách nào rút ra.
"Tại sao anh vẫn như vậy...?" Nguyễn Thanh Pháp cả giận nói.
Trần Đăng Dương nắm lấy cằm Nguyễn Thanh Pháp, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại của Nguyễn Thanh Pháp.
Toàn thân Nguyễn Thanh Pháp đổ mồ hôi.
"Coi như là cho tôi cơ hội, để tôi có thể chăm sóc cậu." Trần Đăng Dương nghiêm túc nhìn Nguyễn Thanh Pháp, ôn nhu dỗ cậu, "Cậu không thể để tôi cả ngày phải lo lắng được."
Nguyễn Thanh Pháp nhìn Trần Đăng Dương, nửa ngày mới nói ra hai chữ, "Được rồi."
Cậu trả lời như vậy cũng là muốn để Trần Đăng Dương nhanh chóng buông tay ra. Cậu thực sự không có cách nào thích ứng được việc cùng Trần Đăng Dương bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ thực trong lòng cậu cũng rất bối rối. Không biết ở cùng một chỗ với Trần Đăng Dương như vậy thì tính là gì?
Sống thử?
Nếu nói là sống thử, thì cậu là gì của Trần Đăng Dương?
"Tôi biết anh lo lắng cho con." Nguyễn Thanh Pháp lại có chút tức giận, "Nhưng tôi muốn lặp lại lần nữa. Bảo bảo trong bụng là của tôi."
"Ngay từ đầu, vấn đề giữa chúng ta đã không phải là đứa nhỏ." Trần Đăng Dương chăm chú nhìn Nguyễn Thanh Pháp, buông lỏng tay ra.
Nguyễn Thanh Pháp không hiểu tại sao, cùng hắn tiếp xúc như vậy, cảm giác có chút kỳ quái.
Trần Đăng Dương nói: "Cậu đừng lo lắng. Bất luận là khi nào, đứa nhỏ vẫn luôn thuộc về cậu."
Trong lòng lại đang nói: Nhưng sẽ có một ngày, cậu hoàn toàn thuộc về tôi.
"Nguyễn Thanh Pháp, tôi chỉ có trách nhiệm với cậu." Trần Đăng Dương nói.
Nguyễn Thanh Pháp hoảng loạn nhìn Trần Đăng Dương một cái, mí mắt rũ xuống. Nhịp tim cũng không được bình thường.
Nếu đã hạ quyết tâm chuyển tới, Nguyễn Thanh Pháp cũng không hai lời. Sáng sớm hôm sau xuất viện, Trần Đăng Dương đến công ty, cậu cùng Cốc Sinh về nhà thu dọn đồ đạc.
Lúc dọn dẹp, nhìn thấy "đồ chơi nhỏ", Nguyễn Thanh Pháp quả thực không biết nên để những thứ đồ này ở đâu. Đương nhiên là muốn ném đi, nhưng vứt chỗ nào cũng thấy chói mắt, càng không thể để lại trong phòng, cuối cùng đành nhét vào trong vali.
Đồng thời cũng tự nhắc nhở bản thân, đợi đến lúc thích hợp lập tức phải ném nó đi, không thể để Trần Đăng Dương nhìn thấy những thứ đồ này.
Dọn đồ xong, cậu trực tiếp lên xe. Cốc Sinh săn sóc mà nói, "Trưa hôm nay Trần tổng còn có một cuộc họp, nếu không anh ấy cũng đến đây với cậu."
"Không đến cũng tốt." Thái dương Nguyễn Thanh Pháp đổ mồ hôi.
Cốc Sinh làm sao hiểu được?
Lái xe hơn một giờ thì đến một tòa nhà. Xe cũng không chạy vào nhà để xe dưới hầm mà dừng trước cửa, sau đó Cốc Sinh giúp Nguyễn Thanh Pháp xách hành lý, từ đại sảnh đi vào.
Trước quầy, lễ tân nhìn thấy Cốc Sinh liền hô lên: "Cốc tiên sinh."
Cốc Sinh gật gật đầu, chỉ vào Nguyễn Thanh Pháp, "Đây là người sẽ ở chung với Trần tổng, Nguyễn tiên sinh."
Người kia vội vàng nói: "Được được được." Một bên hiếu kỳ nhìn lén Nguyễn Thanh Pháp.Lúc vào thang máy, Cốc Sinh nói: "Lúc thường, phần lớn thời gian Trần tổng đều ở công ty." Nói xong, lại bổ sung thêm một câu, "Nhưng nếu sau này cậu ở đây, Trần tổng nhất định đến đây mỗi ngày."
Nguyễn Thanh Pháp giật giật khoé miệng.
Thang máy lên đến tầng hai mươi sáu thì ngừng lại. Vừa ra thang máy, cậu mới phát hiện cả tầng chỉ có một căn hộ. Cốc Sinh mở cửa, "Lát nữa tôi đưa cậu đi lấy dấu vân tay."
Đi vào, trước mặt chính là tấm thủy tinh trong suốt từ trần nhà chạm đến sàn, nửa thành phố đều thu hết vào mắt. Nguyễn Thanh Pháp thầm cảm thán một tiếng, nhìn ra bên ngoài khiến cậu cảm thấy thư giãn không ít. Toàn bộ căn nhà rất rộng rãi nhưng lại khiến người khác cảm thấy trống trải.
Cốc Sinh dẫn cậu đến một căn phòng, "Để đồ cậu ở đây đi."
Phòng ngủ lớn đến mức kỳ cục. Một mặt tường là thủy tinh, xem ra đây là phòng ngủ chính. Trần Đăng Dương lúc thường ở phòng này?
Nhưng làm sao Nguyễn Thanh Pháp có thể nói ra được.
"Trần tổng nếu như không ngủ trong thư phòng thì sẽ ngủ ở đây." Cốc Sinh nhìn biểu hiện của cậu mà đoán được.
Nguyễn Thanh Pháp có chút lúng túng.
Xem ra Cốc Sinh ngầm thừa nhận mối quan hệ của hai người bọn họ.
"Trần tổng nói lúc thường cậu ở nhà muốn viết kịch bản, sợ người giúp việc sẽ quấy rầy cậu nên chỉ đến giờ làm cơm mới tới. Trần tổng mời một thầy giáo riêng cho cậu, ba giờ chiều mỗi ngày sẽ đến đây hỗ trợ cậu tập luyện yoga dành cho người đang mang thai. Nếu có việc gì cần thiết thì cậu cứ trực tiếp liên hệ cho tôi là được." Cốc Sinh nói.
Yoga...
Được thôi. Mỗi ngày cậu đều ngồi trong phòng gõ chữ, không vận động cũng không được. Nguyễn Thanh Pháp gật đầu.
Cốc Sinh rời đi. Nguyễn Thanh Pháp thả vali xuống, dạo quanh căn nhà này một chút.
Ngoại trừ phòng ngủ chính thì còn có ba căn phòng ngủ khác, mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng. Còn lại chính là thư phòng, phòng tập thể hình, nhà bếp, có phòng cho người giúp việc. Nhìn không giống như có người từng ở qua. Xem ra đúng như Cốc Sinh từng nói, Trần Đăng Dương rất ít khi ở đây.
Nguyễn Thanh Pháp đem mấy bộ quần áo của mình treo vào tủ, xác định nơi làm việc của mình chính là thư phòng. Nơi này nối liền với phòng ngủ, vô cùng thuận tiện. Hơn nữa còn có ánh nắng mặt trời.
Trên bàn sách có máy vi tính, Nguyễn Thanh Pháp vẫn lấy laptop của mình ra. Tạm dừng hai ngày nay, cậu muốn đẩy nhanh tốc độ. May là chỉnh sửa cũng không bao nhiêu.
Nhưng trước khi chỉnh sửa kịch bản, Nguyễn Thanh Pháp muốn đi tắm trước. Đây là thói quen của cậu, buổi sáng chạy bộ một lúc, sau đó tắm rửa, tinh thần phấn chấn tiến vào trạng thái làm việc. Sau này có con liền đổi thành tản bộ, nhưng thói quen này vẫn luôn duy trì.
Theo thói quen trước khi làm việc, mặc dù hôm nay không tản bộ nhưng cậu vẫn phải đi tắm.
Khăn rửa mặt cậu cũng không mang theo. Cốc Sinh nói với cậu là nơi này đều có đủ.
Khăn mặt đều là đồ mới. Nguyễn Thanh Pháp không phải kiểu người câu nệ, có cái gì thì dùng cái nấy.
Phòng tắm rất lớn, được lát gạch sứ, trang thiết bị đầy đủ. Nhưng khiến Nguyễn Thanh Pháp không dời mắt nổi chính là bồn tắm. Nó có hình quạt, được đặt trong góc phòng tắm.
Bởi vì bồn tắm rất tiện nghi, Nguyễn Thanh Pháp cũng có chút muốn xem. Trước kia khi không mang thai, cậu rất thích tắm, ở trong nước thuận tiện giải quyết một chút vấn đề sinh lý.
Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, Trần Đăng Dương đã ba mươi hai tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, có phải hay đưa người về nhà không?
Bồn tắm vô cùng rộng rãi, thừa sức để hai người ngồi vào.
Không thể nghi ngờ, bồn tắm khi được thiết kế, mục đích chính là tắm uyên ương dục.
Nhưng ý nghĩ này lại khiến Nguyễn Thanh Pháp hơi không vui.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Đăng Dương cũng không thường ở lại nơi này, không thể có cơ hội mang người khác về nhà.
Đúng là tự nghĩ ngợi linh tinh.
Mặc dù đã hơn ba tháng nhưng Nguyễn Thanh Pháp vẫn không dám xem thường. Trong lúc ngâm người trong bồn tắm, không biết là vì môi trường kích thích, hay là hoóc-môn ảnh hưởng, cậu có chút khô nóng. Phòng tắm này không kín đáo như những nơi khác, bên trong tràn ngập khí tức của Trần Đăng Dương.
Dầu gội cũng là mùi của Trần Đăng Dương. Nhớ lại chuyện lần trước của cậu và hắn, càng không có cách nào áp chế. Nguyễn Thanh Pháp học theo động tác của Trần Đăng Dương hôm đó, cọ nhẹ mấy lần, không chịu nổi, cổ họng trở nên khô khốc. Phóng túng một lúc, nhưng không có cảm giác như trước, càng nhanh lại càng không ra được.
Quên đi. Sợ ảnh hưởng thai nhi nên Nguyễn Thanh Pháp dùng nước lạnh dội một cái, bình tĩnh lại mới từ trong phòng tắm đi ra.
Vừa ra tới cửa, cả người giống như bị điểm huyệt.
Cậu thấy một người đứng ở bên giường. Không cần phải nói, đương nhiên là Trần Đăng Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip