Chương 25

Nguyễn Thanh Pháp mới từ trong phòng tắm đi ra thì thấy Trần Đăng Dương. Người này không biết đi vào từ bao giờ, một chút động tĩnh cũng không có.

Trọng điểm là lúc cậu tắm, cửa chỉ khép hờ...

Nguyễn Thanh Pháp không nghĩ tiếp được nữa.

Trần Đăng Dương không hé răng, đôi mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Thanh Pháp, trên người cậu đều là nước, da dẻ trắng đến nỗi Trần Đăng Dương nổi da gà, nhưng một giây sau lại ửng hồng lên.

Trần Đăng Dương muốn nói gì đó nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra tiếng nào.

Nguyễn Thanh Pháp không nói hai lời liền quay người chui vào phòng tắm. Lúc này mới nhớ ra quần áo của cậu đều ném trên giường.

Cậu nghe Trần Đăng Dương ở bên ngoài gõ cửa: "Quần lót của cậu."

Nguyễn Thanh Pháp hé cửa, giật mạnh quần lót mặc vào. Lúc này mới từ bên trong đi ra.

"Không phải anh đang họp sao?" Nguyễn Thanh Pháp cầm lấy T-shirt mặc vào.

"Vừa họp xong, tôi về thăm cậu một chút." Trần Đăng Dương nói.

Kỳ thực Nguyễn Thanh Pháp rất muốn hỏi Trần Đăng Dương về lúc nào, nhưng lại không dám hỏi.

"Trước khi tới tại sao anh không nói một tiếng?" Mới chuyển đến đây còn chưa được một tiếng đồng hồ lại xảy ra chuyện này, xem ra cuộc sống ở chung sau này sẽ đầy sóng gió.

Bên tai Trần Đăng Dương vẫn còn lưu lại tiếng thở dốc nỉ non của Nguyễn Thanh Pháp khiến hắn cực kỳ khó thở.

"Cậu sợ bị tôi nhìn thấy?" Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp vẫn không dám nhìn Trần Đăng Dương, hung dữ nói: "Không phải sợ, mà là phiền."

Vừa nói vừa muốn đi mặc quần. Trần Đăng Dương bỗng nhiên đi tới, hai tay đặt bên hông cậu.

"Làm gì vậy?"

"... Vừa nãy cậu không được thoải mái sao?"

Thời khắc này, trong đầu Nguyễn Thanh Pháp bùm một cái: Quả nhiên Trần Đăng Dương đã sớm vào đây.

"Vậy thì thế nào?" Nguyễn Thanh Pháp trừng mắt nhìn hắn.

Một giây sau, Nguyễn Thanh Pháp đã bị Trần Đăng Dương ôm vào trong ngực. Trần Đăng Dương chỉ chậm rãi ngậm lấy cánh môi cậu, hôn nhẹ lên. Nguyễn Thanh Pháp kiên trì không tới hai giây liền nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, Trần Đăng Dương cầm lấy tay Nguyễn Thanh Pháp, kéo xuống.

Bàn tay to lớn của Trần Đăng Dương vẫn luôn nắm chặt tay Nguyễn Thanh Pháp, dẫn dắt cậu từng động tác một. Vừa nãy trong phòng tắm, dù như thế nào cũng thể giải quyết được, bây giờ cuối cùng cũng được thoải mái.

Đầu Nguyễn Thanh Pháp gối lên vai Trần Đăng Dương, nửa ngày không nhúc nhích. Trần Đăng Dương khẽ hôn lên vành tai và cổ cậu.

Chờ đến khi Nguyễn Thanh Pháp hô hấp bình thường thì Trần Đăng Dương mới buông cậu ra: "Tôi đi thay đồ."

Tầm mắt Nguyễn Thanh Pháp nhìn xuống dưới, sau đó nhanh chóng rời mắt đi. Đũng quần cộm lên của Trần Đăng Dương làm cho cậu mặt đỏ tới mang tai.

Trần Đăng Dương đi vào phòng thay đồ, Nguyễn Thanh Pháp lại rửa mặt lần nữa. Bộ dáng trong gương lúc này của mình khiến cậu không dám nhìn lại.

Trần Đăng Dương từ phòng thay đồ cầm quần áo đi ra liền đi vào phòng tắm.

Lúc Nguyễn Thanh Pháp ra ngoài mới phát hiện trong nhà có động tĩnh. Nhà này không chỉ có hai người cậu và Trần Đăng Dương, Nguyễn Thanh Pháp nhận ra tiếng động đến từ nhà bếp. Thấy một nữ nhân trung niên đang nấu ăn.

Nghe tiếng bước chân, nữ nhân trung niên quay đầu lại: "Nguyễn tiên sinh?"

Xem ra đây là người giúp việc.

"Cô vào đây từ khi nào vậy?" Đương nhiên là căn nhà bao la như vậy, người giúp việc cho dù đã đến từ sớm thì cũng sẽ không nghe được cái gì. Nguyễn Thanh Pháp quan tâm đến điều này chủ yếu là do cậu đang chột dạ.

"Tôi đến đây một tiếng trước. Lúc đó Trần tiên sinh dặn dò, nói tôi đừng quấy rầy đến cậu làm việc cho nên tôi vừa vào nhà liền vào trong phòng bếp dọn dẹp. Nguyễn tiên sinh, tôi có làm phiền cậu không?" Người giúp việc khoảng chừng bốn mươi tuổi, tròn tròn mập mạp.

"Không sao." Nguyễn Thanh Pháp nói.

"Vậy ngài đi ra ngoài trước đi, mấy phút nữa vào ăn cơm." Người giúp việc cười híp mắt.

"Trưa nay Trần tiên sinh cũng cùng ăn cơm." Nguyễn Thanh Pháp thay Trần Đăng Dương quyết định, bây giờ đã hơn mười hai giờ.

"Tôi nấu canh hầm, nấu thêm một chút đồ ăn là đủ rồi." Nói xong, người giúp việc mở nồi ra, hương thơm nức mũi bay tới.

Nguyễn Thanh Pháp đói bụng rồi.

Dì giúp việc thấy Nguyễn Thanh Pháp có vẻ rất muốn ăn liền hé miệng nở nụ cười, mở nắp mấy món khác cho cậu nhìn.

"Ngài xem mấy món này xem có thích hay không?"

Những món này đều là món Nguyễn Thanh Pháp thường ăn, nhưng mùi vị dì giúp việc nấu rất khác biệt, nhìn vô cùng muốn ăn, Nguyễn Thanh Pháp tự đáy lòng than thở: "Thoạt nhìn rất ngon."

Dì giúp việc liền vui vẻ, "Nguyễn tiên sinh, ăn có ngon hay không thì không dám nói, nhưng dinh dưỡng nhất định được bảo đảm. Tôi còn có giấy chứng nhận bác sĩ dinh dưỡng."

Nguyễn Thanh Pháp thay đổi cái nhìn hoàn toàn. Thực sự nghề nào cũng có người giỏi.

"Đừng gọi tôi là ngài, trực tiếp gọi tên là được rồi." Nguyễn Thanh Pháp nói.

Quản gia cười cười. "Được. Tiểu Nguyễn, tôi tên Ngô Nồng. Nếu như không chê, cậu có thể gọi tôi là dì Ngô."

"Dì Ngô."

Trần Đăng Dương đến nhà bếp tìm Nguyễn Thanh Pháp thì thấy cậu đang từng bước theo sát phía sau Ngô Nồng, giúp bưng thức ăn, bày ra trên bàn.

Phòng ăn rất rộng rãi, bàn chữ nhật có thể ngồi gần mười người. Trần Đăng Dương lúc thường rất ít đến đây, số lần ăn cơm cũng đếm trên đầu ngón tay.

Hiện tại, vừa bước vào liền thấy thân ảnh Nguyễn Thanh Pháp ra ra vào vào. Tim Trần Đăng Dương cũng tan chảy theo.

Đây chính là nhà.

Nơi này có một người mình thích, chờ mình cùng ăn cơm. Vài tháng nữa còn có thêm một tiểu bảo bảo...

Trong lòng Trần Đăng Dương hạnh phúc tràn đầy, làm hắn có chút mê muội.

Nguyễn Thanh Pháp lúc này cũng nhìn thấy Trần Đăng Dương, một mặt không ưa: "Anh đến công ty hay là ở nhà ăn cơm?"

"Ở nhà cùng cậu." Trần Đăng Dương không bận tâm đến tính khí thất thường của đứa nhóc này nữa.

Hai người ngồi đối diện nhau.

"Tôi có một việc muốn nói với anh." Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy nên cùng Trần Đăng Dương nói chuyện một chút.

"Ngoại trừ việc chia phòng ngủ, việc gì cũng có thể tùy cậu." Trần Đăng Dương đưa ra điều kiện cho Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp...

"Chuyện gì?" Trần Đăng Dương hỏi.

"Không có gì." Nguyễn Thanh Pháp ăn bắp ngô.

Cậu nghĩ, mình nhất định là bị mê hoặc nên mới đến ở chung với Trần Đăng Dương.Nguyễn Thanh Pháp chỉnh sửa xong kịch bản, ăn cơm tối xong, đi dạo một vòng quanh đây để tập làm quen với môi trường mới. Tòa nhà được chia thành rất nhiều khu tập thể thao và giải trí, còn có bể bơi lớn. Nguyễn Thanh Pháp bất giác đi dạo một tiếng đồng hồ.

Sau khi về nhà, ngôn từ như suối, chỉnh sửa kịch bản cũng không xê xích gì nhiều. Đối chiếu lại một lần là có thể gửi cho Phó Nhất Bác.

Lúc làm việc xong xuôi đã mười một giờ. Nguyễn Thanh Pháp vẫn còn sức khám phá môi trường mới, an vị ngồi trên sân thượng bên ngoài thư phòng, để gió thổi một chút.

Điện thoại di động kêu lên, Trần Đăng Dương nhắn tin tới: "Cơm tối thế nào? Có muốn ăn gì không? Tôi mua về cho cậu."

"Không cần." Nguyễn Thanh Pháp nhắn lại.

Ngô Nồng nấu súp cho cậu, bỏ trong tủ lạnh. Bất cứ khi nào muốn ăn thì chỉ cần hâm nóng lại.

"Đi ngủ sớm một chút đi, đừng chờ tôi." Trần Đăng Dương liền nhắn lại một tin.

Nguyễn Thanh Pháp bật cười.

Ai thèm chờ anh!

Sau đó, Trần Đăng Dương gửi qua một tấm ảnh. Là hình ảnh một con mèo lớn màu cam hôn môi một con mèo sữa ngã chỏng vó lên trời, kèm theo câu "Chúc ngủ ngon".

Nguyễn Thanh Pháp giật giật khoé miệng.

Tấm ảnh này...

Vì không muốn nghĩ đến Trần Đăng Dương nên Nguyễn Thanh Pháp để điện thoại xuống, nhanh chóng rửa ráy lên giường, tắt đèn đi ngủ. Nhưng càng muốn ngủ thì càng ngủ không được. Mặc dù có hai bạn trai cũ nhưng việc sống chung này đối với Nguyễn Thanh Pháp mà nói, vẫn là lần đầu tiên. Lăn qua lăn lại mấy vòng thì nghe thấy tiếng Trần Đăng Dương vào nhà.

Nhưng Trần Đăng Dương cũng không trực tiếp đi vào, ngược lại đến phòng khác.

Trần Đăng Dương sợ làm phiền mình đang ngủ, cho nên mới ngủ ở phòng khác?

Đối với sự săn sóc của Trần Đăng Dương, Nguyễn Thanh Pháp có chút cảm động rơi nước mắt.

Nhưng một lát sau, Trần Đăng Dương vẫn đẩy cửa đi vào, cũng không bật đèn, nhẹ bước đi đến trước giường, vén chăn nằm vào. Một luồng khí lạnh từ trên người Trần Đăng Dương lan tới, Nguyễn Thanh Pháp lúc này mới hiểu được, hắn là đến phòng bên cạnh tắm rửa sạch sẽ rồi mới vào đây.

Trần Đăng Dương đích xác sợ quấy rầy đến Nguyễn Thanh Pháp.

Trần Đăng Dương nằm bên cạnh Nguyễn Thanh Pháp. Nguyễn Thanh Pháp dù nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được Trần Đăng Dương đang chăm chú nhìn mình.

Người này đến cùng có muốn ngủ hay không? Nguyễn Thanh Pháp nhịn không được muốn hé mắt ra nhìn, đột nhiên Trần Đăng Dương khẽ hôn lên môi cậu.

Sau đó, cẩn thận vòng tay qua eo Nguyễn Thanh Pháp, cũng không còn bất kỳ động tác quấy rầy nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip