Chương 28

Nguyễn Thanh Pháp vô cùng chán ghét Nguyễn Khải Phàm, nhưng cậu vẫn biết đánh người đừng đánh mặt. Nguyễn Thanh Pháp nhìn về phía Trần Đăng Dương, "Tôi không cần Nguyễn Khải Phàm nói xin lỗi. Chúng ta đi thôi."

Trần Đăng Dương vẫn không nhúc nhích.

Nguyễn Khải Phàm đã ôm ý nghĩ không nên có với Nguyễn Thanh Pháp. Gã đem Nguyễn Thanh Pháp đẩy qua bên Ngô gia kia chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.

Nguyễn Khải Phàm không chiếm được thứ mình muốn thì sẽ tình nguyện phá hủy hết tất cả, cũng không muốn để bất cứ người nào đạt được.

Gã không có được hạnh phúc, càng không thể chấp nhận Nguyễn Thanh Pháp được hạnh phúc. Gã không thể nào tưởng tượng được, Nguyễn Thanh Pháp yêu một người khác không phải là mình.

Có lúc gã thậm chí còn nghĩ, Nguyễn Thanh Pháp gả cho Ngô Hạo Vũ, có lẽ mình còn có một tí xíu hi vọng. Nguyễn Thanh Pháp thấy Ngô Hạo Vũ không biết lý lẽ kia thì ngược lại sẽ đem ánh mắt hướng về gã.

Nguyễn Khải Phàm vô cùng điên cuồng và ích kỷ.

Lần này, Trần Đăng Dương muốn cho Nguyễn Khải Phàm ở trước mặt Nguyễn Thanh Pháp vĩnh viễn không nhấc nổi đầu lên.

Sau khi Trần Đăng Dương nói câu kia ra, không lặp lại một lần nào nữa, cũng không có bất kỳ người nào dám mở miệng nói. Thậm chí là Nguyễn Định Hải.

Ở tình cảnh như vậy, không ai lên tiếng ngăn cản, ý tứ cũng đã rất rõ ràng.

Toàn bộ bầu không khí đều bị ngưng trệ, Nguyễn Khải Phàm cảm thấy bức bối đến không thể thở nổi nữa. Gã quay sang nhìn Nguyễn Định Hải nhưng Nguyễn Định Hải vẫn thờ ơ như cũ.

Nguyễn Thanh Pháp vẫn cho là Nguyễn Định Hải có thể để cậu gả sang Ngô gia là bởi vì Chu Thiên Thanh ở rể trong Nguyễn gia, Nguyễn Định Hải không xem cậu là người họ Nguyễn.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ trong mắt Nguyễn Định Hải, chỉ có lợi ích đại cục của Nguyễn gia, ông cũng không màng đến hạnh phúc của con cháu Nguyễn gia.

Lợi ích của cả gia tộc Nguyễn gia ngay trước mặt, người trong nhà cũng có thể là quân cờ.

Thời khắc này, không chỉ có Nguyễn Thanh Pháp, đến Nguyễn Khải Phàm cũng phải tỉnh ngộ.

......

Trần Đăng Dương kéo tay Nguyễn Thanh Pháp đi. Trước khi đi còn ngỏ ý, hi vọng hạng mục lần này giao cho Chu Thiên Thanh phụ trách.

Nguyễn gia đều cho rằng Chu Thiên Thanh là cha của Nguyễn Thanh Pháp nên mới đến tay ông. Nhưng Trần Đăng Dương chỉ đơn thuần muốn chèn ép Nguyễn Khải Phàm.

Trần Đăng Dương nói ra câu này xong, Nguyễn Định Hải đặc biệt cao hứng. Không ai chú ý đến Nguyễn Khải Phàm đang quỳ trên mặt đất.

Trần Đăng Dương mở cửa xe cho Nguyễn Thanh Pháp, đỡ cậu lên xe, thắt chặt dây an toàn."Tại sao lúc nãy anh nhất định phải làm vậy? Anh khiến Nguyễn Khải Phàm nhục nhã không nhấc nổi lên thì chỉ làm anh ta càng ghi hận anh. Người như Nguyễn Khải Phàm lòng dạ hẹp hòi, thích trả thù người khác." Ở một phương diện nào đó, Nguyễn Thanh Pháp kỳ thực hiểu rất rõ Nguyễn Khải Phàm.

"Dù cho không xảy ra chuyện này, cậu thấy Nguyễn Khải Phàm có khả năng sẽ giải hoà với cậu, cùng cậu làm bạn sao?" Ánh mắt Trần Đăng Dương sắc bén độc ác.

"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy không cần thiết." Nguyễn Thanh Pháp nói.

"Nguyễn Thanh Pháp, cậu nên nhớ kỹ. Đối với kẻ thù của mình, một là không đánh, còn đã đánh thì phải dùng sức mà đánh. Tốt nhất đánh cho kẻ đó không còn sức đánh trả. Nếu một lần không đủ thì đánh thêm lần nữa, đánh cho đến khi kẻ đó sợ cậu mới thôi."

Nguyễn Thanh Pháp nhìn Trần Đăng Dương. Thời khắc này, cậu càng thấy rõ sự chênh lệch kinh nghiệm sống giữa hai người.

Trần Đăng Dương ở trước mặt cậu lúc này cũng giống như ở trước mặt những người khác.

Mặc dù Nguyễn Thanh Pháp rất không nguyện thừa nhận nhưng bình thường Trần Đăng Dương thể hiện ở trước mặt cậu nhiều nhất là bao bọc cùng săn sóc.

Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp, trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác. "Nguyễn Khải Phàm vẫn luôn như vậy?"

"Người này vẫn luôn quái gở, kỳ thực tôi và anh ta căn bản không có bất kỳ xung đột nào nhưng anh ta luôn nhằm vào tôi, nhìn tôi cũng không vừa mắt." Nguyễn Thanh Pháp nhớ lại khoảng thời gian ngắn mà cậu và Nguyễn Khải Phàm ở chung, chân mày khẽ cau lại, "Đại khái là từ năm cấp ba. Trước đây cũng không có chuyện gì xảy ra."

"Sau này không gặp cậu ta một mình." Trần Đăng Dương khởi động xe. "Tốt nhất cũng không cần thấy cậu ta."

"Tôi cũng hi vọng cả đời này anh ta không nên xuất hiện trước mặt tôi nữa." Nguyễn Thanh Pháp tự đáy lòng mà nói.

Trần Đăng Dương ngoắc ngoắc khóe miệng, duỗi tay ra sờ sờ đầu cậu.

"Nhưng sao hôm nay anh biết tôi về đây?" Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên nghĩ ra vấn đề này.

"Sáng sớm trước khi ra khỏi nhà, cậu hỏi tôi tối nay có về ăn cơm không, lúc ấy tôi đã biết." Trần Đăng Dương nói.

"Anh cũng thật là lão giảo hoạt." Nguyễn Thanh Pháp nhỏ giọng nói.

Sau đó mười phút cũng không nghe Trần Đăng Dương nói gì.

Nguyễn Thanh Pháp đương nhiên không biết, chữ "lão" này đã chạm đến chỗ đau của Trần Đăng Dương.

Nguyễn Thanh Pháp không biết làm gì, phát hiện trên hộp chỗ vịn tay có thứ gì đó giống như tập kịch bản. Tiện tay cầm lên, lật trang đầu, tiêu đề cùng tên tác giả lập tức đập vào mắt.

Xuân cùng Nhật Lệ - tác giả: Thập Hành.

Tim Nguyễn Thanh Pháp nhảy lên.

"Kịch bản này là?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi.

"Đây là tác phẩm đạt giải nhất lần này." Trần Đăng Dương khẽ mỉm cười, "Là tôi đã chọn. Tôi nghĩ cậu có khả năng cũng sẽ cảm thấy hứng thú nên cầm tới cho cậu xem một chút."

Nguyễn Thanh Pháp mím môi nhịn cười. Sướng đến nỗi dường như có thể bay lên trời.

"Kịch bản này là do mọi người thảo luận và chọn ra. Lúc được chọn vào chung kết có năm tác phẩm, bốn cái kia đều là biên kịch lão làng, chỉ có cái này là người mới."

"Tại sao?" Nguyễn Thanh Pháp miễn cưỡng che giấu âm thanh hưng phấn của bản thân. Cậu tình nguyện nghe lời khen từ miệng Trần Đăng Dương.

"Đầu tiên đương nhiên là đề tài. Diễn biến kịch tính, mặc dù khá là nhỏ nhưng đã có lượng khán giả cố định, dễ dàng bùng nổ. Dù sao, chi phí dựng phim sẽ không quá cao, rất dễ dàng thu hồi thành phẩm."

Nguyễn Thanh Pháp lập tức tỉnh táo, thậm chí có chút căm tức. Cậu lại đi mong chờ Trần Đăng Dương khích lệ, cậu đúng là đại ngốc.

"Quả nhiên là doanh nhân." Nguyễn Thanh Pháp không thèm nhìn Trần Đăng Dương nữa.

Trần Đăng Dương bật cười. "Tôi đích xác là doanh nhân, mỗi một hạng mục đều phải nghĩ đến lợi ích to lớn nhất."

Liếc mắt nhìn Nguyễn Thanh Pháp, thấy người bên cạnh tức giận, nghiêng hẳn người sang một bên, nhìn ra ngoài cửa xe. Không biết tại sao lại hờn dỗi.

Cảm thấy đứa nhóc này thật là đáng yêu."Đương nhiên, tôi nói lý do này chỉ là một nhân tố rất nhỏ trong số đó. Lần này kịch bản được gửi đến, đề tài khá đa dạng." Trần Đăng Dương nói, "Nhưng kịch bản này viết rất khéo léo, từ góc nhìn người phạm tội viết ra toàn bộ câu chuyện. Mang lại cảm giác mới mẻ về góc nhìn con người, khắc hoạ rõ tâm lý nhân vật. Sau khi kết thúc vẫn còn dư vị đọng lại."

Nguyễn Thanh Pháp đang trong biển băng bắt đầu ấm trở lại.

"Khả năng quá trình thẩm tra có chút khó khăn, nhưng cũng không phải vấn đề lớn." Trần Đăng Dương nói.

Nguyễn Thanh Pháp dựa vào cửa xe, thấp giọng cười ra tiếng.

Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp. Nguyễn Thanh Pháp nhắm hờ mắt, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ, bộ đáng đặc biệt đắc ý. Trần Đăng Dương giật mình, cầm kịch bản lên. Ánh mắt rơi vào tên tác giả: Thập Hành.

Trần Đăng Dương lúc này mới ngộ ra.

"Cậu là tác giả." Ngữ khí của Trần Đăng Dương khẳng định.

Nguyễn Thanh Pháp lập tức ngồi thẳng lưng, nhếch môi nhìn về phía Trần Đăng Dương.

Quả nhiên không sai rồi.

Nếu như không phải đang lái xe, Trần Đăng Dương thật muốn ấn Nguyễn Thanh Pháp xuống mà hôn một trận.

Nguyễn Thanh Pháp còn đang do dự, muốn nói rõ với hắn, Trần Đăng Dương đã nói: "Kỳ thực tôi nên sớm phát hiện ra mới được."

Nguyễn Thanh Pháp dựa lưng vào ghế, "Chính là tôi."

Trần Đăng Dương vui sướng cũng không thua gì Nguyễn Thanh Pháp, người này làm cho hắn càng thêm tự hào. Ba công ty điện ảnh lần đầu tiên tổ chức sự kiện này, mấy năm qua giới biên kịch đều chưa từng có việc trọng đại như vậy.

Trong số người dự thi không thấy tên Nguyễn Thanh Pháp khiến Trần Đăng Dương có chút kinh ngạc, cũng hơi đáng tiếc.

Chuyện này Nguyễn Thanh Pháp không thể không biết, cậu không dự thi, Trần Đăng Dương thậm chí cảm thấy nguyên nhân chính là vì hắn.

Hiện tại, không ngờ Nguyễn Thanh Pháp lại dùng hình thức này cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Nguyễn Thanh Pháp kiểm tra kết quả chính thức trên điện thoại. Quả nhiên trên weibo đã công bố ra toàn bộ danh sách đoạt giải. Xếp ở vị trí thứ nhất chính là Thập Hành (Xuân cùng Nhật Lệ).

Nguyễn Thanh Pháp ôm điện thoại không nỡ buông xuống. Qua một hồi lâu mới đem câu hỏi giấu ở trong lòng nói ra, "Các anh tính khi nào thì làm phim?"

Tác phẩm kịch bản đạt quán quân, để cho ba công ty Điện ảnh và Truyền hình đồng thời đầu tư tiến hành truyền hình hóa. Đây là điều kiện quan trọng hấp dẫn Nguyễn Thanh Pháp nhất.

Trần Đăng Dương nhịn cười, cố ý đùa cậu: "Có thể là năm nay, cũng có thể là sang năm, còn có thể là năm sau. Phụ thuộc vào kế hoạch và sắp xếp hạng mục của ba công ty."

Nguyễn Thanh Pháp ngơ ngác. Cậu không nghĩ hoạt động lại phức tạp như vậy.

"Nếu không thì cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ cân nhắc lại." Trần Đăng Dương nói.

Nguyễn Thanh Pháp lúc này mới biết Trần Đăng Dương đang đùa, cảm thấy nắm đấm của mình có chút ngứa ngáy, xoay đầu sang một bên, không để ý hắn nữa.

Một lát sau, chính mình lại không nhịn được, xoay người lại, cúi người hôn trên má Trần Đăng Dương "bẹp" một cái.

Không phải là vì truyền hình hóa, mà là thật sự là do rất vui vẻ.

Hơn nữa, đoạn thời gian vui vẻ và may mắn trong đời đều có Trần Đăng Dương ở bên cạnh, chia sẻ niềm vui với mình.

"Trần Đăng Dương, có phải kiếp trước tôi đã cứu vớt toàn bộ dải ngân hà nên mới may mắn như vậy không?" Nguyễn Thanh Pháp có chút ngẩn ngơ.

Trần Đăng Dương nửa ngày mới nói: "Vận may đều là do cậu tự mình tạo ra."

Nguyễn Thanh Pháp cười ra tiếng.

"Bây giờ, tôi dẫn cậu đi xem món quà thứ hai của tôi." Trần Đăng Dương nói, "Vốn định tặng cho cậu sau nhưng lại cảm thấy không cần đợi thêm nữa."

"Tôi không muốn." Nguyễn Thanh Pháp vội nói.

Trần Đăng Dương tặng quà quá lớn. Nguyễn Thanh Pháp phút chốc nghĩ đến: Người này trước đây theo đuổi người khác, có phải cũng làm như thế này?

Một giây sau, Nguyễn Thanh Pháp vội đuổi ý nghĩ của mình đi.

Bởi vì trong lòng nghĩ đến người này nên khó tránh khỏi suy nghĩ linh tinh, tự tìm phiền não.

Trần Đăng Dương khẽ cười, không đáp.

Hắn cảm thấy Nguyễn Thanh Pháp nhất định sẽ thích món quà này.

Mắt thấy xe sắp đến nhà lại chuyển hướng, lái vào một con đường khác. Mấy phút sau, ngừng lại trước tòa nhà kiến trúc mới. Ngay cả khi là buổi tối thì bên trong tòa nhà vẫn sáng lên. Nguyễn Thanh Pháp biết nơi này, một văn phòng xa hoa.Nửa năm trước, khi Nguyễn Thanh Pháp lên kế hoạch cho sự nghiệp, cậu từng dự định mở văn phòng, tìm khắp nơi, cảm thấy nơi này vừa mắt nhất. Cảnh vật tuyệt đẹp, giao thông tiện lợi, nhưng giá thuê quá cao nên đành bỏ ý nghĩ.

"Khoảng thời gian này, tôi luôn nói Cốc Sinh tìm cho cậu một chỗ. Tôi rất thích nơi này, thấy nó gần nhà nên đã mua lại." Trần Đăng Dương nói.

"Tôi không muốn nhận từ anh những thứ này." Nguyễn Thanh Pháp nói.

"Văn phòng đứng tên của cậu. Nếu như cậu không muốn thì có thể cho thuê." Trần Đăng Dương nói.

Nguyễn Thanh Pháp trầm mặc. Trần Đăng Dương quá tốt đối với cậu, làm cho cậu cảm thấy có chút bất an. Lớn đến từng này, vẫn chưa có ai tốt với cậu như vậy.

"Đi, lên xem một chút." Trần Đăng Dương cầm chìa khóa. Chìa khóa luôn để trên xe, hắn vẫn muốn tìm cơ hội dẫn Nguyễn Thanh Pháp đến đây.

Nguyễn Thanh Pháp cùng Trần Đăng Dương đi vào thang máy, lên tầng 23. Trần Đăng Dương mở cửa, bật đèn.

Văn phòng tổng cộng sáu gian, đã trùng tu xong. Trang trí toàn bộ bằng vật liệu cao cấp, không có mùi lạ nào. Mỗi góc tường còn đặt thêm cây xanh.

Trần Đăng Dương ôm Nguyễn Thanh Pháp đi đến một gian phòng.

"Phòng này là phòng làm việc của cậu, đồ dùng là Cốc Sinh mua. Kỳ thực, tôi định từ từ mới làm, chờ cậu sinh con rồi mới tiến hành. Nhưng lúc sang đây xem phòng, tiện tay đặt mua tất cả. Cậu xem đi, có gì không thích thì đổi lại."

Văn phòng sơn màu lam nhạt, bố trí ấm áp. Có một bộ ghế sofa lớn rất thoải mái, còn đặt hướng ra dòng sông.

Nguyễn Thanh Pháp đứng trước tấm kính lớn nhìn xuống đất. Bên ngoài là cảnh đêm đầy hoa lệ của thành phố. Mục tiêu của cậu là có văn phòng riêng trước tuổi ba mươi, không nghĩ đến lại thực hiện sớm hơn nhiều năm.

Trần Đăng Dương từ phía sau ôm lấy eo Nguyễn Thanh Pháp, dùng cằm cọ tóc cậu, "Từ nơi này có thể nhìn thấy nhà của chúng ta, cũng chỉ cần năm phút đồng hồ là đến nhà."

"Như vậy, cậu cũng không cần khổ cực nữa." Trần Đăng Dương sủng nịch nói.

Hiện tại, niềm vui lớn nhất của hắn là khiến đứa nhóc này hạnh phúc. Cậu cao hứng, hắn cũng hài lòng.

"Cậu có thể thành lập đoàn ngũ của cậu, nhưng phải đặt mình lên đầu tiên. Nhất định không được để mình mệt mỏi." Trần Đăng Dương nói.

Ngôn từ của hắn giống như một vị phụ huynh quan tâm quá mức, nhưng rơi vào tai Nguyễn Thanh Pháp, đã không còn cảm giác gia trưởng nào nữa.

"Tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Kỳ thực cậu muốn hỏi chính là: Anh đối tốt với tôi như vậy, là bởi vì thích tôi, hay là bởi vì đứa nhỏ trong bụng tôi?

"Ở đâu lại nhiều tại sao vậy? Tôi là tôi. Tôi làm những thứ tôi muốn, còn hỏi tại sao hả?" Trần Đăng Dương nói như chuyện đương nhiên.

"Là bởi vì đứa nhỏ trong bụng tôi?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi.

Trần Đăng Dương ngạc nhiên.

"Nguyễn Thanh Pháp." Hắn xoay cậu lại, để cậu đối mặt mình, duỗi tay nắm chặt cằm cậu, "Cậu là ngoài miệng nói linh tinh, hay thật sự nghĩ như vậy?"

Trần Đăng Dương híp mắt lại, mang theo quyết tâm. Nguyễn Thanh Pháp cũng trừng mắt nhìn lại.

"Tôi làm hết thảy vì cậu cũng không phải là làm việc thiện, càng không phải cho không. Tôi hy vọng một ngày nào đó cậu có thể hồi đáp. Nhưng hồi đáp này không phải đứa nhỏ trong bụng, cũng không phải lợi ích gì từ cậu, mà hồi đáp này..."

Trần Đăng Dương nói không được nữa, cảm thấy Nguyễn Thanh Pháp đôi lúc thực sự không thông tình đạt lý. Hắn rất thích cậu, nhưng cậu luôn có suy nghĩ khiến mình sinh khí khó chịu.

Hắn xiết chặt cằm Nguyễn Thanh Pháp, hôn lên. Hôn một lúc lâu mới dời khỏi môi, cắn xuống cổ.

Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy đau, không nhịn được hừ nhẹ. Trần Đăng Dương đột nhiên không khống chế được, cởi bỏ đồ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip