Chương 30

Lư Phỉ đặt điện thoại di động xuống, Lâm Nam không kịp đợi, vội hỏi: "Trần tổng có thể đến sao?"

Lư Phỉ vỗ cánh tay anh, "Lát nữa nói sau."

Lâm Nam nhớ ra còn có người thứ ba ở đây.

Nguyễn Thanh Pháp đóng tập tài liệu lại.

Lư Phỉ cười cười nhìn Nguyễn Thanh Pháp giải thích, "Nguyễn biên kịch, cậu có thể không biết. Lúc trước Trần tổng lên kế hoạch, điểm quan trọng nhất chính là muốn mang cho người mới nhiều cơ hội phát triển hơn. Sau đó còn tự đề cử Lâm Nam, Trần tổng rất có mắt nhìn người, Tiểu Nam của chúng ta quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của mọi người."

Lâm Nam ở bên cạnh có chút ngượng ngùng cười cười.

Nguyễn Thanh Pháp gật gật đầu, đứng lên. "Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."

Lư Phỉ nhìn bóng lưng Nguyễn Thanh Pháp khuất sau cửa.

Nàng muốn cho Nguyễn Thanh Pháp biết, Trần Đăng Dương chỉ mà nhất thời hứng thú mà thôi.

Lúc hứng thú, cái gì cũng có thể cho cậu, còn đã chán ghét thì lại vứt như rác thải.

Lâm Nam vội vàng hỏi: "Trần tổng đến cùng là có tới hay không?"

Lư Phỉ lườm anh một cái, "Cậu cũng không phải không biết, anh ta bận rộn như vậy. Làm gì có thời gian đến đây?"

Lâm Nam một mặt thất vọng.

Bên kia Trần Đăng Dương vừa tắt điện thoại, nhíu nhíu mày.

Một lát sau, Cốc Sinh nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đem tập văn kiện đặt trên bàn Trần Đăng Dương, "Chu Thiên Thanh đến công ty, đang thảo luận về mảnh đất số tám trong phòng kế hoạch. Anh có muốn đến gặp một chút không?"

Trần Đăng Dương đặt tay lên bàn, suy nghĩ một chút, "Không. Hạng mục này, cậu nên để mắt tới."

Hắn cũng có chút bất mãn với Chu Thiên Thanh. Hơn nữa nhìn thấy ông cũng không biết nên nói gì.

Trần Đăng Dương nghĩ đến điều gì đó, "Cậu yêu cầu bọn họ gửi báo cáo tài chính hai năm gần đây của công ty họ cho tôi."

Cốc Sinh nói: "Tôi đã nói Chu Thiên Thanh rồi."

Trần Đăng Dương hài lòng gật gật đầu. Mọi chuyện Cốc Sinh đều sắp xếp trước cho hắn.

Mười năm trước, việc đầu tiên hắn phải làm chính là cải cách bộ phận chủ đạo của công ty. Đề bạt Cốc Sinh từ tiếp tân lên đến bên cạnh mình, Trần Đăng Dương đối với mắt nhìn người nhìn việc của mình khá là tự đắc.

"Đúng rồi." Cốc Sinh do dự một chút, "Lư tổng có phải gọi điện thoại cho anh không?"

"Làm sao?" Trần Đăng Dương cảnh giác.

"Mười phút trước, Lư tổng gọi điện thoại tới hỏi tôi tối nay anh có lịch trình gì quan trọng không. Tôi nói cho cô ấy biết, tối nay anh có một bữa tiệc quan trọng."

Trần Đăng Dương rõ ràng rất tức giận, đem tập văn kiện trên bàn ném một cái, "Người này tại sao không biết thân biết phận? Còn muốn nhúng tay vào cuộc sống riêng của tôi?"

Cốc Sinh nhẹ giọng cười.

Lư Phỉ trắng trợn theo đuổi Trần Đăng Dương, toàn bộ tập đoàn đều biết, cũng không phải bí mật gì.

Trần Đăng Dương vì tránh né nàng, thậm chí công khai ám chỉ cho nàng rằng mình thích nam, làm cho nàng biết khó mà lui. Nhưng kết quả là Lư Phỉ mang tiểu thịt tươi dưới trướng nàng đến bên cạnh hắn để theo dõi.

"Người khác không đâm vào tường thì không quay đầu lại, còn Lư tổng đại khái là đâm vào tường cũng không quay đầu lại." Cốc Sinh nói.

Trần Đăng Dương xoa xoa huyệt thái dương.

Nguyễn Thanh Pháp từ Phong Hoa đi ra, không biết đi bao lâu, trong lòng rối như tơ vò. Phút chốc cảm thấy thân là một đại lão tổng, không có ai bồi bên người thì ai tin? Chính hắn cũng từng nói, người muốn sinh con cho hắn thì có thể xếp hàng dài.

Một lát sau liền nghĩ lại, cũng không ảnh hưởng đến cậu. Hơn nữa, đều là nam nhân bình thường, cũng đã lớn cả không phải còn nhỏ, cậu không thể ngang bướng không cho người khác không có bạn trai.

Trong đầu Nguyễn Thanh Pháp đang mâu thuẫn, một giây trước tự thuyết phục chính mình, một giây sau lại phủi bay đi, phiền đến chịu không được.

Trong đầu liền hiện ra đôi mắt trong như nước của Lâm Nam, Nguyễn Thanh Pháp có chút thất thần.

Một mình đi dọc theo con đường, không biết đi được bao lâu, cậu ngồi xổm xuống ven đường, nhìn mấy đứa nhỏ chơi bóng rổ. Qua hai tiếng sau, mới nhớ tới gọi điện thoại cho Vạn Thiên.

"Lát nữa tớ tới chỗ cậu." Nguyễn Thanh Pháp nói.

"Hiếm thấy nha. Nguyễn Tiểu Pháp, cậu còn có thể cam lòng ra ngoài rồi?" Vạn Thiên cũng không biết Nguyễn Thanh Pháp đang ở cùng Trần Đăng Dương, y cảm thấy gần đây Nguyễn Thanh Pháp rất khó gọi ra ngoài.

"Cậu cũng gọi Trần Cửu, nói cậu ấy đến chỗ cậu chờ tớ." Nguyễn Thanh Pháp nói.

Tối nay Trần Đăng Dương cũng không về, nói không chừng là muốn tham gia tiệc mừng Lâm Nam kia.

Nguyễn Thanh Pháp bực bội đá cục đá dưới chân, đập vào luống hoa, vang một tiếng "bang".

Nguyễn Thanh Pháp đi bộ qua đến nơi, Trần Cửu cùng Vạn Thiên đã đang chờ cậu. Vương Khoan cũng ở đây, lại còn ngượng ngùng nhìn Nguyễn Thanh Pháp vẫy vẫy tay, cũng cảm thấy chính mình quá dính người.

Nguyễn Thanh Pháp vừa đặt tài liệu lên bàn, Trần Cửu giống như sói đói chụp mồi cầm lên. Vừa mở ra, hưng phấn nện lên bàn một cái, "Tôi biết ngay mà."

Vương Khoan không biết đó là cái gì, nhích lại gần Trần Cửu cùng xem.

Vạn Thiên lại nhìn Nguyễn Thanh Pháp, chọc chọc cậu, "Cãi nhau với Trần lão đại à?"

"Không có."

Nếu là cãi nhau cũng tốt.

Nguyễn Thanh Pháp rất ít khi như thế, mặc dù nỗ lực duy trì bộ dáng lúc thường, nhưng rõ ràng là đang mất tập trung.

Vạn Thiên có chút bận tâm, "Vậy sao cậu giống như đang thất tình vậy?"

Dáng vẻ hồn bay lạc phách, trước đây Nguyễn Thanh Pháp cùng hai tên bạn trai cũ kia chia tay cũng không đến mức như vậy.

"Cậu cảm thấy tớ đang yêu?" Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên hỏi.

Vạn Thiên phì cười. "Ai cũng biết, chỉ có cậu không biết."

Xác thực cậu đang yêu. Cùng cái tên gia trưởng Trần Đăng Dương kia.

Nguyễn Thanh Pháp bỗng nhiên muốn cười, nhưng mà có gì để cười chứ.

Vương Khoan lặng lẽ chăm chú nhìn Nguyễn Thanh Pháp. Vạn Thiên cuộn quyển tạp chí lại, đánh vào đầu Vương Khoan, "Chuyện gì cũng không liên quan đến cậu. Biết không?"

Vương Khoan lại cúi đầu xem tài liệu cùng Trần Cửu.

Trần Cửu vẫn đắm chìm trong vui sướng, không nghĩ tới lại có nhiều hạng mục như vậy. Hơn nữa còn là Trần Hoa. "Nguyễn Thanh Pháp, những hạng mục này đủ để chúng ta bận rộn trong một thời gian dài rồi."

Nguyễn Thanh Pháp nói: "Đừng cao hứng quá. Có thể đảm nhiệm toàn bộ hay không, còn phải xem thực lực của chúng ta."

Trần Cửu không rõ.

"Cậu tìm được bao nhiêu người?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi.

"Tớ nghĩ chúng ta mới bắt đầu, không thể mù quáng làm quy mô lớn, trước tiên tôi chọn được bốn biên kịch."

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu. Kỳ thực một đội ngũ biên kịch có năm, sáu người đã là đủ rồi.

Vương Khoan đột nhiên giơ tay, "Có thể tính em trong đó không?"

Vạn Thiên một mặt ghét bỏ: "Cậu làm được cái gì?"

"Em sẽ làm sổ sách." Vương Khoan lên giọng, "Em học kế toán. Văn phòng của các anh không thể chỉ có biên kịch."

"Không phải cậu thích vẽ vời sao?" Vạn Thiên hỏi.

"Đấy chỉ là sở thích riêng." Vương Khoan nâng cằm.

Nguyễn Thanh Pháp cùng Trần Cửu hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Vương Khoan.

Nguyễn Thanh Pháp nói kết quả của cuộc đàm phán của cậu cùng Lư Phỉ cho Trần Cửu nghe. Đội ngũ mới được thành lập, những hạng mục đầu tiên nếu giao cho những người khác thì Nguyễn Thanh Pháp không yên lòng. Ngay tại chỗ cùng Trần Cửu phân công hạng mục, mỗi người làm mấy cái.

Đại cương và nhân vật phác thảo thì lại cho người khác, xem như đào tạo.

Nhiệm vụ đã phân phó xong xuôi, Trần Cửu liền hỏi: "Văn phòng của cậu ở đâu? Chúng ta qua xem một chút."

Nguyễn Thanh Pháp cũng đang có ý đó. "Được."

Vạn Thiên nhìn về phía Nguyễn Thanh Pháp: "Cậu có văn phòng riêng?"

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu.

Một lát sau, Vạn Thiên nói: "Hoá ra tớ không phải người đầu tiên biết đến."

Y cảm thấy qua một thời gian không gặp, Nguyễn Thanh Pháp có rất nhiều chuyện không nói cho y biết.

Nguyễn Thanh Pháp trầm mặc vài giây, "Là Trần Đăng Dương chuẩn bị."

Vạn Thiên "A" một tiếng.

Hai người này phát triển đã đến giai đoạn mới. Y có chút lý giải được phiền não của Nguyễn Thanh Pháp.

Tâm tình phức tạp vô cùng. Cơ hội Nguyễn Thanh Pháp cần y xem ra càng ngày càng ít.

Vạn Thiên lái chiếc xe màu đỏ của mình chở ba người cùng đến văn phòng của Nguyễn Thanh Pháp. Vừa xuống xe, Trần Cửu cùng Vương Khoan vừa thấy tòa nhà trước mắt, liền "hô hố" réo lên không ngừng. Hiện tại đúng lúc tan tầm, người ra vào đều là người tinh anh, càng làm cho mấy người này hưng phấn không thôi.

Chờ mọi người lên lầu, Nguyễn Thanh Pháp mở cửa. Mấy người đi vào trong, trái lại nói không ra lời.

Bốn người cùng nhau ngồi xuống đất trước tấm thủy tinh lớn. Tuổi tác không khác nhau bao nhiêu, đều là sự nghiệp riêng của bản thân, trong lòng mỗi người đều cuộn lên như sóng.

"Hạ Tiểu Pháp, nơi này là nơi bắt đầu của cậu." Vạn Thiên nói.

"Ừm."

Ba người đều nhìn chân trời xa xăm, ánh mắt Nguyễn Thanh Pháp lại rơi xuống tòa nhà cách đó không xa. Cậu quên nói với Ngô Nồng, tối nay có thể không về nhà ăn cơm được.

"Đi, tìm chỗ ngồi uống rượu." Trần Cửu đứng lên.

"Được." Nguyễn Thanh Pháp cũng đứng lên.

Bốn người đến nhà hàng lẩu. Vạn Thiên gọi một bàn thịt bò, thịt cừu, hải sản các loại. Trần Cửu gọi bia, cảm thấy không đã nghiền liền gọi thêm rượu đế.

"Hôm nay không say không về." Trần Cửu rót rượu cho từng người.

"Nguyễn Tiểu Pháp không uống rượu." Vạn Thiên cản lại, đưa nước chanh cho Nguyễn Thanh Pháp.

"Từ khi nào mà cậu ta không thể uống rượu? Tửu lượng của cậu ta còn lớn hơn tôi." Trần Cửu cưỡng ép mời rượu.

Vạn Thiên trực tiếp nói nhân viên phục vụ cất ly rượu của Nguyễn Thanh Pháp.

Sự thực chứng minh, dù không có Nguyễn Thanh Pháp tham dự, Trần Cửu uống cũng rất sảng khoái. Anh đang cao hứng. Mặc dù vẫn muốn giựt giây Nguyễn Thanh Pháp uống một chút, nhưng lúc này cũng không nghĩ đến nữa. Tửu lượng của Trần Cửu không được tốt, pha rượu uống, có chút chóng mặt. Lúc đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đem nửa bình rượu đổ lên người Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp nghe mùi rượu cũng có chút muốn uống.

"Cậu làm sao? Muốn mượn rượu giải sầu?" Vạn Thiên nhìn cậu.

"Sầu cái gì mà sầu?" Nguyễn Thanh Pháp uống nước chanh. Nhưng vẫn không thoải mái.

Trần Cửu muốn chơi cho tận hứng, ăn uống no đủ liền đề nghị đi hát.

"Không được, Tiểu Pháp phải đi về." Vạn Thiên từ đầu đến cuối đều cảm thấy Nguyễn Thanh Pháp có gì đó không đúng.

"Đi KTV." Nguyễn Thanh Pháp phụ họa.

Hơn nữa còn không biết mấy giờ Trần Đăng Dương mới về. Mỗi ngày đều là cậu ở trong phòng chờ hắn.

Vậy cậu là cái gì? Hòn vọng phu.

"Đã mười giờ rồi." Vạn Thiên phát sầu nhìn Nguyễn Thanh Pháp, "Không phải cậu hay đi ngủ lúc mười một giờ sao?"

"Ai nói tớ ngủ tầm giờ này? Đi. Cùng đi." Nguyễn Thanh Pháp đứng lên trước.

"Cậu muốn đi đâu?" Đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của ai đó.

Mấy người đều quay đầu nhìn lại. Trần Cửu say chuếch choáng hỏi Vương Khoan: "Người này là ai vậy?"

"Là người theo đuổi Nguyễn Thanh Pháp." Vương Khoan bực bội nói.

"Trần lão đại." Vạn Thiên vui vẻ ra mặt.

Trần Đăng Dương không biết từ nơi nào chạy tới. Hình như là vừa tham gia tiệc xong, quần áo chỉnh tề, tóc tai vuốt gọn, thoạt nhìn càng anh tuấn suất khí.

Trong lòng Nguyễn Thanh Pháp còn khó chịu hơn. Đây là vừa tan tiệc của Lâm Nam về?

Nhưng mà Trần Đăng Dương làm sao biết cậu ở đây? Nguyễn Thanh Pháp trừng mắt nhìn Vạn Thiên.

Vạn Thiên làm bộ không hiểu, "Nhìn cái gì vậy? Lúc cậu vào nhà vệ sinh, Trần lão đại gọi điện thoại tới. Cậu không có ở đây nên tớ bắt máy giúp cậu."

"Không phải đã nói đi KTV sao?" Nguyễn Thanh Pháp chỉnh chỉnh quần áo của mình.

Vương Khoan đẩy Trần Cửu say đến bảy tám phần. "Đi đi."

Trần Đăng Dương giống như bức tường ngăn ở trước mặt Nguyễn Thanh Pháp. Nếu như lúc thường, Nguyễn Thanh Pháp muốn ca hát thì cũng không có gì. Chỉ là bộ dáng Nguyễn Thanh Pháp lúc này thoạt nhìn không đúng lắm.

"Tối nay muộn rồi, chúng ta đi về trước." Trần Đăng Dương chậm rãi nói.

"Tránh ra." Nguyễn Thanh Pháp lớn tiếng.

Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp, nghĩ mãi không ra mình đắc tội người này khi nào.

Một mùi rượu nồng nặc từ Nguyễn Thanh Pháp trên người bay tới, Trần Đăng Dương nắm tay cánh tay cậu, "Cậu uống rượu?"

"Anh quản được tôi?" Nguyễn Thanh Pháp giãy giụa tránh né.

Trần Đăng Dương buông tay, một tay khác dìu eo cậu.

"Không có, không có." Vạn Thiên vội vàng nói.

"Uống cũng không sao. Tửu lượng của Nguyễn Thanh Pháp rất tốt." Trần Cửu nghe vậy liền nói. Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ biết là người này quấn lấy Nguyễn Thanh Pháp, không để bọn họ rời đi.

"Cậu nói bậy gì đó." Vạn Thiên cúi đầu nói bên tai Trần Cửu, "Hắn chính là Trần lão đại. Hạng mục trong tay các cậu đều là hắn cho. Cậu có còn muốn sống trong giới không?"

Trần Cửu nhìn Vạn Thiên nửa ngày, cuối cùng cũng rõ ràng, lập tức ngậm chặt miệng.

"Anh đừng cản đường tôi." Nguyễn Thanh Pháp buồn bực nói.

Trần Đăng Dương im lặng nhìn cậu. Rõ ràng tâm tình Nguyễn Thanh Pháp không tốt.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với tôi?" Trần Đăng Dương ôn nhu nói, không hề động đậy chăm chú nhìn Nguyễn Thanh Pháp. Trong đôi mắt là kiên trì cùng sủng nịch vô tận.

Nguyễn Thanh Pháp bỗng nhiên không dám nhìn Trần Đăng Dương. Cố gắng chịu đựng một lát, chuyển tầm mắt đi chỗ khác, "Chỉ là... muốn đi hát."

"Vậy tôi đi cùng cậu." Trần Đăng Dương nhẹ nhàng nói.

Nguyễn Thanh Pháp ngơ ngác, có chút không biết như thế nào cho phải.

"Hát cái gì mà hát, đã mấy giờ rồi? Trần lão đại, anh mau đưa Nguyễn Tiểu Pháp về đi." Vạn Thiên ngáp một cái.

Trần Đăng Dương vẫn nhìn Nguyễn Thanh Pháp như cũ, "Cậu muốn sao?"

Nguyễn Thanh Pháp nhìn xuống mặt đất, một lát sau mới thấp giọng nói, "Về nhà."

Trần Đăng Dương không nói gì mà cười cười, vươn tay ôm lấy eo Nguyễn Thanh Pháp dắt đi.

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhìn Vạn Thiên nói: "Chúng tôi đi trước. Rảnh rỗi sẽ đưa Nguyễn Thanh Pháp đến chỗ cậu chơi."

Vạn Thiên cảm thấy trong lời Trần Đăng Dương nói có đại ý.

"Bây giờ chúng tôi đang ở cùng nhau." Trần Đăng Dương nói cho Vương Khoan nghe.

Nhìn bóng lưng hai người, Vương Khoan lập tức nhảy lên. "Cái gì, đây là có ý gì?"

"Hai người họ ở chung." Vạn Thiên cầm miếng dưa hấu lên, bắt đầu ăn.

Bên ngoài đã rất tối. Trần Đăng Dương ôm Nguyễn Thanh Pháp mãi cho đến khi đến xe, mở cửa xe, để Nguyễn Thanh Pháp lên xe trước rồi mới lên sau.

"Làm sao vậy?" Trần Đăng Dương hỏi Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp trừng mắt Trần Đăng Dương, đột nhiên bắt được cổ áo hắn, mạnh mẽ hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip