Chương 31

Chiếc xe không nhanh không chậm chạy trên đường. Trần Đăng Dương cùng Nguyễn Thanh Pháp ngồi ở ghế sau.

Bầu không khí ảm đạm, đôi mắt của Trần Đăng Dương vẫn không hề rời khỏi Nguyễn Thanh Pháp.

"Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?" Trần Đăng Dương hỏi.

"Không có." Cũng không phải chuyện gì lớn, làm sao Nguyễn Thanh Pháp có thể mở miệng được?

Trần Đăng Dương tỉ mỉ quan sát Nguyễn Thanh Pháp từ trên xuống dưới.

Hoạt động cả ngày nay của Nguyễn Thanh Pháp chỉ có việc đi đến công ty tham khảo dự án, chắc cũng không phải chuyện làm cậu khó chịu. Mặc dù hắn không nói rõ Nguyễn Thanh Pháp là người của hắn nhưng chỉ cần Cốc Sinh nói một tiếng thì cũng không ai dám thất lễ với Nguyễn Thanh Pháp.

Hơn nữa, trong điện thoại, Vạn Thiên nói cho Trần Đăng Dương biết bọn họ đang ăn mừng Nguyễn Thanh Pháp mở văn phòng riêng, cho nên rủ nhau ăn lẩu.

Trần Đăng Dương lại nghĩ đến một khả năng. Hôm nay hắn mới cùng Giang Thiên Phàm nói chuyện điện thoại.

Thời gian Nguyễn Thanh Pháp mang thai đã gần bốn tháng, hắn muốn hỏi Giang Thiên Phàm một số điều cần chú ý. Giang Thiên Phàm nói vẫn như cũ:

Vận động đúng cách, chế độ ăn uống hợp lý cùng với kiểm tra định kỳ. Dặn dò xong còn bồi thêm một câu: Phải giữ vững tâm tình vui vẻ. Sau đó giải thích rằng ảnh hưởng bởi hoóc-môn, cảm xúc của người đang mang thai rất dễ kích động, không ổn định.

Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp, nhẹ nhàng hỏi. "Là thân thể chỗ nào không thoải mái sao?"

Nguyễn Thanh Pháp nhất thời thấy phiền. Thái độ này, giọng điệu này...

"Đừng coi tôi là đứa nhóc."

Trần Đăng Dương trầm mặc. Không biết mình chọc vào chỗ nào của Nguyễn Thanh Pháp?

"Cậu không phải là đứa nhóc sao?" Trần Đăng Dương nói ra lời tự đáy lòng.

Mí mắt Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên nhấc lên, đôi mắt loé lên tia tức giận, trừng mắt nhìn Trần Đăng Dương. Một giây sau, cậu túm lấy cổ áo Trần Đăng Dương, thân thể cũng nghiêng tới, dùng môi chặt chẽ áp lên môi hắn. Bởi vì dùng sức quá mức nên cả người Trần Đăng Dương đều bị Nguyễn Thanh Pháp đặt ở trên cửa xe.

Khoảnh khắc đôi môi Nguyễn Thanh Pháp chạm đến, toàn thân Trần Đăng Dương như bị một dòng điện xẹt qua. Hắn ôm lấy Nguyễn Thanh Pháp, thử hôn đáp lại cậu nhưng Nguyễn Thanh Pháp căn bản không cho hắn cơ hội, gấp gáp thô lỗ cắn liếm môi hắn. Sốt ruột đến độ tựa như muốn nuốt chửng mỹ thực trước mắt.

Nguyễn Thanh Pháp thử đủ cách mài ép trên môi Trần Đăng Dương, lại cảm thấy không cách nào được thỏa mãn, đầu lưỡi cạy mở răng Trần Đăng Dương, chui vào trong.

Loại cảm giác hưng phấn mãnh liệt đều được Trần Đăng Dương làm chủ.

Hắn và Nguyễn Thanh Pháp đã ở bên nhau khoảng thời gian dài như vậy. Ôm rồi, chạm rồi, nhưng ngay cả một lần ra dáng hôn môi đúng nghĩa đều chưa từng có.

Thời khắc này, Trần Đăng Dương có cảm giác mơ hồ giống như đang say rượu.

Nhưng chỉ trong phút chốc, trong lòng Trần Đăng Dương biết có gì đó không ổn, muốn hỏi rõ Nguyễn Thanh Pháp. Mà Nguyễn Thanh Pháp ngây ngô chưa trải đời, lại ngang ngược không biết lý lẽ, tự bao bọc chính mình trong bóng nước, phát tiết tâm tình của mình sang cho Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương hít sâu một hơi, bây giờ nếu hắn đẩy Nguyễn Thanh Pháp ra, đối với cậu mà nói sẽ giống như hình phạt tàn khốc dằn vặt nhất.

Hắn ôm Nguyễn Thanh Pháp thật chặt, nhắm mắt lại, một lần nữa bất chấp giữ lấy bả vai cậu, nhẹ nhàng đẩy ra.

Nguyễn Thanh Pháp thở hổn hển, lồng ngực trập trùng kịch liệt. Dưới tia sáng mờ ảo, đôi môi ướt át khẽ mở ra, mờ mịt nhìn Trần Đăng Dương. Việc đột nhiên bị đẩy ra làm cậu thất thần một lúc.

Trần Đăng Dương thu lại tâm tình kích động cùng thân dưới nhô lên, hiện tại hắn chỉ quan tâm duy nhất một chuyện.

"Cậu không sao chứ?" Trần Đăng Dương hỏi.

Nguyễn Thanh Pháp chỉ ừ một tiếng, nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào thành ghế. Bây giờ cậu đã tỉnh táo lại, vừa nãy không để ý đến cảm giác mà cậu chưa bao giờ thử qua, làm cho cậu đến giờ vẫn còn chìm đắm trong đó.

Trần Đăng Dương không kịp đợi về nhà kiểm tra, hắn ấn mở đèn trần trong xe, tia sáng màu cam từ đỉnh đầu chiếu xuống. Nguyễn Thanh Pháp nheo mắt lại.

Không có gì bất ngờ xảy ra, làn da lộ ra bên ngoài của Nguyễn Thanh Pháp đỏ đến mức như con tôm luộc.

Trần Đăng Dương cũng quýnh lên, nắm lấy cánh tay Nguyễn Thanh Pháp, vén tay áo cậu lên. Da dẻ trên cánh tay cậu cũng đỏ chót.

Trần Đăng Dương vội vén quần áo Hạ Hành lên, kiểm tra những chỗ khác. May chỉ là da đỏ lên, không bị nổi mẩn.

"Để tôi xem chân cậu một chút." Trần Đăng Dương nhớ Nguyễn Thanh Pháp từng nói qua, nơi phản ứng nghiêm trọng nhất là hai chân.

Nguyễn Thanh Pháp nghiêng người về phía cửa xe, nâng hai chân lên.

Trần Đăng Dương nắm chặt lấy mắt cá chân cậu, kéo ống quần lên. Nguyễn Thanh Pháp có chút gầy, thường mặc quần rộng, Trần Đăng Dương liền kéo lên tận đùi.

Trên da đã đỏ ửng, từng mảng như lần trước, giống như vết do cạo gió.

Trần Đăng Dương nhìn kỹ hơn, dưới cẳng chân ẩn hiện vài nốt mẩn nhỏ.

Trần Đăng Dương thở hắt một hơi, vừa đau lòng vừa lo lắng, còn tự trách bản thân.

"Anh đừng nhìn tôi nữa, tình trạng này đã tốt hơn trước đây nhiều lần rồi." Nguyễn Thanh Pháp nói.

"Trước đây thành cái dạng gì?"

"Hai chân và toàn bộ lưng đều có." Nguyễn Thanh Pháp nhìn bắp chân của mình, đây chỉ là đỏ lên thôi.

Tình trạng hiện tại tốt đến mức chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" Trần Đăng Dương cũng không dám chạm vào tay cậu.

"Chỉ là mấy chỗ thường nổi mẩn có chút ngứa. Nhưng không cần phải để ý đâu, tầm này sáng mai là hết."

Trần Đăng Dương vẫn nhìn vào nơi Nguyễn Thanh Pháp nổi mẩn.

"Không sao đâu. Trước đây lúc nghiêm trọng nhất vô cùng ngứa và khó chịu, nhiều nhất cũng chỉ uống thuốc chống dị ứng hoặc là thoa ít than bếp lên." Nguyễn Thanh Pháp nói.

"Xin lỗi." Trần Đăng Dương kéo ống quần Nguyễn Thanh Pháp xuống.

Lại nữa rồi. Chuyện này là do cậu gây ra, Trần Đăng Dương lại vơ hết lên người mình.

"Tôi cảm thấy hiện tại rất tốt." Nguyễn Thanh Pháp nói.

Phản ứng này của Nguyễn Thanh Pháp không phải chỉ là sinh lý mà đến cả tâm lý phòng bị cũng rất cao.

Cậu chưa bao giờ giống như bây giờ, trong lòng cực kỳ thoải mái, cơ thể cũng có phản ứng.

Nguyễn Thanh Pháp nắm lấy tay Trần Đăng Dương, "Tôi còn có thể thử một lần nữa."

Tầm mắt Trần Đăng Dương và Nguyễn Thanh Pháp chạm vào nhau, hô hấp đồng thời ngưng lại.

Một lúc sau, Trần Đăng Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Nguyễn Thanh Pháp, ôn nhu nói, "Đến nhà rồi."

Nguyễn Thanh Pháp khẽ cắn răng, xoay người một cái, quay lưng về phía Trần Đăng Dương, nhìn ra ngoài cửa xe.

Trần Đăng Dương cười khổ.

Nguyễn Thanh Pháp cùng Trần Đăng Dương vừa vào đến nhà. Trần Đăng Dương vội bật đèn lên, còn chưa kịp đi vào trong đã đứng ở huyền quan cẩn thận kiểm tra cậu từ trên xuống dưới một lần nữa. May mà những triệu chứng kia không gia tăng, trái lại còn có xu hướng giảm đi.

Trần Đăng Dương ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Thanh Pháp, kéo ống quần cậu lên.

"Hết rồi." Trần Đăng Dương một mặt kinh hỉ.

Nguyễn Thanh Pháp cong cong khóe miệng, nhưng vẫn mặc kệ Trần Đăng Dương.

Đứa nhóc này, còn thù dai...

Trần Đăng Dương đứng dậy, tiến lên một bước, Nguyễn Thanh Pháp vội lùi về phía sau lại bị dồn đến góc tường.

Trần Đăng Dương vươn tay muốn nắm lấy cằm Nguyễn Thanh Pháp, cậu nhanh tay chặn lại, "Tôi muốn đi tắm."

Trần Đăng Dương tới một phòng khác tắm, lúc đẩy cửa vào phòng ngủ ra thì Nguyễn Thanh Pháp đã ngồi trên giường. Một chân khoanh lại, một chân duỗi ra ngoài.

Trần Đăng Dương ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Vẫn còn ngứa sao?"

"Không ngứa." Sắc mặt Nguyễn Thanh Pháp lành lạnh, từ lúc xuống xe mặt cậu đã không thể hiện cảm xúc gì.

Trần Đăng Dương chạm vào má Nguyễn Thanh Pháp. Cậu lại nghiêng người né hắn.

"Chúng ta thử xem hôm nay có thể thực hiện được mục tiêu đầu tiên không?" Trần Đăng Dương thấp giọng nói.

Hồi nãy trên xe Nguyễn Thanh Pháp vô cùng tích cực, bây giờ lại không có ý tứ muốn phối hợp với hắn, kéo chăn đắp lên: "Tôi muốn ngủ."

Trần Đăng Dương giữ Nguyễn Thanh Pháp lại, nghiêng người qua ngậm lấy môi cậu, chủ động đem đầu lưỡi vói vào trong, nhẹ nhàng liếm cắn. Ngoài miệng Nguyễn Thanh Pháp nói không muốn nhưng khi Trần Đăng Dương vừa đến gần thì cánh tay vô thức vòng qua cổ hắn.

Một lát sau, Trần Đăng Dương tắt đèn, kéo Nguyễn Thanh Pháp vào trong chăn triền miên hôn môi.

Ngày hôm sau tỉnh giấc, Trần Đăng Dương phá lệ không chạy bộ, chỉ đơn giản ôm Nguyễn Thanh Pháp ngủ tiếp.

Hôm qua xảy ra chuyện gì khiến tâm trạng của Nguyễn Thanh Pháp không được tốt, Trần Đăng Dương vẫn không biết được, nhưng Nguyễn Thanh Pháp vừa mở mắt ra, ánh mắt thể hiện rõ ràng tâm tình không tệ.

Đêm qua Nguyễn Thanh Pháp ngủ rất ngon, Trần Đăng Dương ngược lại không dám ngủ. Chỉ lo trên người Nguyễn Thanh Pháp nổi mẩn, nửa đêm nhìn đi nhìn lại.

Bất ngờ hơn chính là, Nguyễn Thanh Pháp không chỉ không nổi mẩn mà dị ứng cũng giảm đi nhiều, khiến Trần Đăng Dương vừa mừng vừa sợ.

Có lẽ không bao lâu nữa thì có thể thực hiện mục tiêu thứ hai.

"Chúc mừng." Trần Đăng Dương mỉm cười.

"Chúc mừng gì chứ?" Nguyễn Thanh Pháp chôn mặt trong lồng ngực của Trần Đăng Dương.

"Đương nhiên là văn phòng riêng của Nguyễn Thanh Pháp được thành lập." Trần Đăng Dương cười khẽ.

Nguyễn Thanh Pháp có chút tức giận.

"Mặc dù thành lập văn phòng riêng nhưng có một số việc..." Trần Đăng Dương biết Nguyễn Thanh Pháp không muốn nghe, nhưng hắn vẫn phải nói trước.

Không cần Trần Đăng Dương mở miệng, Nguyễn Thanh Pháp cũng biết hắn muốn nói gì, "Biết rồi. Không được làm việc quá sức, không được nóng vội, không được chạy tới chạy lui."

Nguyễn Thanh Pháp ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen trong trẻo nhìn chằm chằm Trần Đăng Dương, "Còn muốn bổ sung gì không?"

Trần Đăng Dương nhéo chóp mũi Nguyễn Thanh Pháp, "Tạo dựng đội ngũ không phải chuyện đơn giản, thủ tục, nhân viên tài vụ đều phải sớm sắp xếp. Nếu không thì trong khoảng thời gian này, tôi sẽ tìm người giúp cậu."

"Không cần. Có Vạn Thiên rồi." Nguyễn Thanh Pháp cự tuyệt.

Mặc dù việc kinh doanh của Vạn Thiên không được thuận buồm xuôi gió cho lắm, nhưng dù gì cũng từng mở mấy cửa hàng. Cho nên kinh nghiệm cơ bản vẫn có thể truyền thụ cho Nguyễn Thanh Pháp.

Hơn nữa hôm qua bọn họ đã phân công xong, thủ tục đầu bên kia chủ yếu là do Vạn Thiên cùng Vương Khoan chạy. Trần Cửu và Nguyễn Thanh Pháp lo những hạng mục trong tay trước.

Trần Đăng Dương vẫn có chút không yên lòng. Đột nhiên nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua, Nguyễn Thanh Pháp hình như không thích hắn xem cậu như trẻ con.

Do dự hết lần này đến lần khác, quyết định tạm thời để Nguyễn Thanh Pháp tự đi trước.

"Có mấy thẻ ngân hàng bên trong ngăn kéo đầu giường, mật khẩu là sinh nhật của cậu. Cậu cầm lấy làm vốn tài chính khởi động."

"Được." Nguyễn Thanh Pháp cũng không chối từ.

Hiện tại, cậu cũng sẽ không tiếp tục cùng Trần Đăng Dương phân chia gì nữa.

Của cậu cũng là của Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương bỗng nhiên cảm thấy Nguyễn Thanh Pháp thật biết điều, có chút không rõ nguyên nhân liền nâng mặt cậu lên khỏi lồng ngực hắn, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Nhìn cái gì?" Nguyễn Thanh Pháp buồn bực nói.

"Nhìn cậu sao lại đáng yêu quá mức." Trần Đăng Dương nói.

Mấy lời này...

Nguyễn Thanh Pháp toát mồ hôi.

Nguyễn Thanh Pháp cùng Vạn Thiên chạy đi lo liệu thủ tục được hai lần, phần lớn là tự giam mình trong phòng viết kịch bản. Trần Cửu bên kia cũng đã kêu gọi mọi người đến văn phòng của mình, Nguyễn Thanh Pháp cũng đến đó mấy lần. Cả đám đều làm nóng người, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Kịch bản trong tay Nguyễn Thanh Pháp đang viết chính là phim của Lâm Nam, cũng là hạng mục trọng điểm của Phong Hoa, nửa cuối năm nay nhất định phải khởi động máy, Nguyễn Thanh Pháp không thể khinh thường. Trong quá trình viết thì cậu đồng thời thu tập một ít tư liệu về Lâm Nam.

Nguyễn Thanh Pháp không có thời gian xem mấy bộ phim anh đóng nên tìm chút video ngắn để xem. Ba năm trước, Lâm Nam còn đang là ngôi sao trẻ mới ra mắt đầy non nớt. Không ngờ trong thời gian ngắn lại thoát thay da đổi thịt, nghiễm nhiên trở thành diễn viên ưu tú.

Hơn nữa, tướng mạo cũng xuất chúng. Trong đám tiểu thịt tươi mới nổi, vẻ ngoài của anh khiến người ta nhớ rõ.

Xem lại mấy cái video, Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên đứng lên, chạy đến trước gương.

Nguyễn Thanh Pháp biết mình lớn lên cũng không tệ lắm, dù sao từ nhỏ đến lớn, cậu được người tỏ tình không ít. Nhưng đến cùng có tốt bao nhiêu, đẹp như thế nào, trong lòng cũng không có khái niệm rõ ràng. Trong gương, đôi mắt mơ màng không nhấc nổi bởi vì buồn ngủ, đầu tóc rối tung loạn thành một đoàn. Bộ quần áo càng...

Nguyễn Thanh Pháp sợ hết hồn.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn lại bản thân.

Nguyễn Thanh Pháp vội chạy đến bệ rửa mặt, dùng nước xối lên, sau đó đứng trước gương lần nữa, trong gương vẫn là cậu, như một chồi non được tưới nước.

Chỉ là... Nguyễn Thanh Pháp cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Cậu trở lại trước máy vi tính, lôi hai bản thảo ra, gọi điện thoại cho Vạn Thiên.

"Có chuyện gì sao?" Vạn Thiên biết khoảng thời gian này Nguyễn Thanh Pháp siêu bận. Ngoại trừ việc của văn phòng, y cũng không dám gọi điện thoại cho cậu.

"Muốn ra ngoài đi dạo."

Vạn Thiên hoài nghi mình nghe lầm. "Muốn giải sầu?"

Vạn Thiên không tin nổi vào tai mình, Nguyễn Thanh Pháp mà cũng có lúc như vậy?

"Muốn đi mua mấy bộ quần áo." Nguyễn Thanh Pháp lật tủ quần áo của mình lên, thứ cậu mua gần đây nhất lại là áo khoác đen lúc lên đại học.

Vạn Thiên nửa ngày mới phản ứng được.

"Nửa tiếng nữa tớ tới đón cậu."

Nửa tiếng sau, quả nhiên Vạn Thiên đến rất đúng giờ. Từ nhỏ Vạn Thiên đã biết cách ăn mặc, lúc đứng cùng Nguyễn Thanh Pháp có thể nhìn thấy sự khác biệt. Vạn Thiên đã sớm muốn cho Nguyễn Thanh Pháp thay đổi.

Vạn Thiên dẫn Nguyễn Thanh Pháp tới trung tâm thương mại cao cấp nhất H thành, đề cử những đồ hàng hiệu hợp với khí chất cậu.

"Không ngờ tình yêu lại khiến một người như cậu thay đổi lớn như vậy." Vạn Thiên chọn quần áo cho Nguyễn Thanh Pháp.

"Nói cái gì đó, chỉ là hết quần áo rồi thôi." Nguyễn Thanh Pháp vô cùng lúng túng.

"Có gì đâu mà không chịu thừa nhận. Thành thật mà nói, thấy cậu như vậy, tớ cũng muốn nghiêm túc tìm một người bạn trai."

Nguyễn Thanh Pháp cũng cầm mấy bộ quần áo, nhưng lại không muốn thử chút nào.

"Hạ Tiểu Pháp, quần áo chỗ này cái nào cũng hợp với cậu." Vạn Thiên nhìn Nguyễn Thanh Pháp.

Rất ít người như Nguyễn Thanh Pháp, không biết được mị lực của bản thân. Chỉ thích ở trong nhà làm việc, không thích ló mặt ra ngoài.

Lúc này Nguyễn Thanh Pháp nghe thấy tên người liền quay đầu lại. Là Lâm Nam, ngay cả trong trung tâm thương mại thì anh vẫn đội mũ đeo kính râm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip