Chương 38
Một đám truyền thông dưới lầu như hổ đói, ngồi xổm trông coi ở phía dưới, Trần Đăng Dương lại không nói lời nào, kéo Nguyễn Thanh Pháp đi xuống.
Nguyễn Thanh Pháp suy đoán, Trần Đăng Dương muốn biểu đạt với truyền thông rằng cậu là đối tượng của hắn, là bạn trai, không phải bao dưỡng tiểu tình nhân.
Nghĩ không sai, nhưng Nguyễn Thanh Pháp thật sự không muốn lên hot search giống lần trước. Quan hệ của cậu và Trần Đăng Dương không cần phải làm rõ với bất kỳ ai.
Trần Đăng Dương ý chí kiên định, nắm chặt tay cậu, dẫn cậu xuống lầu.
Cánh phóng viên mai phục phía dưới vừa thấy hai người xuống liền quên luôn mục đích họp báo hôm nay của tập đoàn.
Cốc Sinh đã sớm an bài mười mấy bảo an đến, ngăn lại đám đông đang kích động kia.
Nguyễn Thanh Pháp vội bước nhanh vài bước, cùng sóng vai đi bên cạnh Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương vẫn luôn nắm tay Nguyễn Thanh Pháp đi về phía trước, đám phóng viên đã bị bảo an ngăn lại.
"Trần tổng, vì sao Nguyễn biên kịch lại ở công ty?"
"Nguyễn biên kịch ở đây, là có hạng mục gì sao?"
"Bức ảnh của ngài và Nguyễn biên kịch vô cùng đẹp mắt, có thể cho hỏi quan hệ của hai người là gì được không?"
Đám người ồ ạt hỏi, hỗn tạp đến chói tai. Mỗi người mỗi cách hỏi nhưng chung quy chỉ có một ý: Trần Đăng Dương và Nguyễn Thanh Pháp có quan hệ như thế nào?
Trần Đăng Dương chỉ nắm tay Nguyễn Thanh Pháp không nói một lời, đám phóng viên vẫn tiếp tục hỏi, sau đó nhìn thấy Trần Đăng Dương dẫn Nguyễn Thanh Pháp lên bục.
Đây là có chuyện gì muốn tuyên bố sao?
Đám người liền đẩy nhau nhốn nháo hướng về phía trước. Bảo an hợp thành một bức tường lớn, chặn bọn họ lại, nếu không thì có lẽ sẽ có người trực tiếp xông tới, đưa micro lên mặt hai người.
Phó tổng rất thức thời nhường lại cho hai người, việc này xảy ra cũng không nằm dự liệu.
Nguyễn Thanh Pháp vừa đứng lên bục, phút chốc liền bị đèn chớp chiếu đến nỗi mắt không mở ra được.
Cậu không phải người trong giới, đãi ngộ này, thành thật mà nói có chút không chịu nổi.
Chỉ hy vọng Trần Đăng Dương mau chóng nói rõ xong xuôi, sau đó thoát khỏi những phóng viên này.
Trần Đăng Dương rốt cục buông lỏng tay Nguyễn Thanh Pháp ra, cầm lấy micro. Một giây trước đám người này còn ầm ĩ, bây giờ lại vô cùng im lặng, tập trung chớp máy.
Đây là có lời muốn nói.
"Đầu tiên cảm ơn các vị đại diện các phương tiện truyền thông khác nhau đã quan tâm đến Trần Hoa, tập đoàn Trần Hoa sẽ càng phát triển hơn, mong chúng ta cùng nhau hợp tác thật thuận lợi và tốt đẹp." Giọng nói trầm ổn dễ nghe của Trần Đăng Dương vang lên trong đại sảnh.
Mỗi người đều kiễng chân chờ đợi nội dung phát biểu sắp tới của Trần Đăng Dương, cực kỳ hưng phấn. Tin tức độc nhất vô nhị.
"Bởi vì một số lý do, mọi người hết sức quan tâm cuộc sống cá nhân của tôi. Nhưng hôm nay là buổi họp báo quý hai của tập đoàn Trần Hoa, tôi hi vọng mọi người đã không bị lệch khỏi đề tài này." Trần Đăng Dương nói.
Phía dưới bắt đầu gây rối. Tuy là nói vậy, nhưng tin tức được quan tâm đang ở trước mắt, thấy mà không hỏi, đối với phóng viên mà nói quả thực là cực kỳ bi thảm.
"Chúng tôi sẽ viết bài về tập đoàn, nhưng ngài có thể tiết lộ tại sao Nguyễn biên kịch lại xuất hiện ở quý công ty không?" Có người lớn tiếng hỏi.
"Liên quan đến chuyện tôi và Nguyễn Thanh Pháp, tôi xin phép không trả lời bất cứ vấn đề gì." Trần Đăng Dương nói.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn về phía Trần Đăng Dương cũng có chút kinh ngạc.
Phía dưới càng ồn ào hơn, phóng viên bất mãn vô cùng. Nếu Trần Đăng Dương và Nguyễn Thanh Pháp cùng nhau xuất hiện, đó chính là ngầm thừa nhận nội dung muốn tuyên bố. Hiện tại, Trần Đăng Dương lại dùng chiêu thức ấy, không sợ khiến người khác nghẹn chết sao?
Nhưng cánh phóng viên vẫn không ngừng quay phim chụp ảnh lại.
Cho dù Trần Đăng Dương không nói nhưng chỉ cần hai người cùng đứng một chỗ thì đã có thể viết ra bài báo ba ngàn chữ.
"Nhưng mà, hiếm thấy tất cả mọi người ở đây, cho nên mong mọi người có thể làm chứng." Giọng nói của Trần Đăng Dương lần thứ hai truyền đến. Sau khi nói xong, hắn đặt micro xuống.
Đám người bất mãn đang bận bịu chụp ảnh, còn chưa kịp phản ứng. Chỉ thấy Trần Đăng Dương móc thứ gì đó ra, nghiêng người sang, quỳ một chân xuống trước mặt Nguyễn Thanh Pháp.
"Nguyễn Thanh Pháp, em nguyện ý làm bạn đời của anh không?" Trần Đăng Dương hơi ngước đầu, chăm chú nhìn Nguyễn Thanh Pháp.
Cả đám người như ngồi trong chảo dầu sôi.
Tình thế hoàn toàn xoay chuyển, khiến người ta không ứng phó kịp!!!
Nguyễn Thanh Pháp cũng bối rối. Trần Đăng Dương đang nửa quỳ trước mặt cậu, eo lưng thẳng tắp như kỵ sĩ, trong tay nâng một chiếc hộp nhung tơ đỏ sậm, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương chói mắt.
"Nguyễn Thanh Pháp." Không nghe đáp lại, giọng Trần Đăng Dương có chút khẩn trương.
Trần Đăng Dương đang muốn cầu hôn cậu?
Nguyễn Thanh Pháp bối rối một lúc, hoài nghi có phải là mơ không.
Cậu phản ứng lại. Mỗi tế bào cũng thức tỉnh, cảm giác vui sướng hạnh phúc tràn ngập.
Từ bạn trai trở thành bạn đời, khoảng cách lúc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Đối tượng, bạn trai là tình cảm, chỉ cần thích nhau là hẹn hò. Nhưng bạn đời, ngoại trừ yêu, còn có trách nhiệm cùng nghĩa vụ.
Trần Đăng Dương là muốn tự đeo thêm chiếc gông xiềng mỹ diệu này vào người.
"Mau trả lời đi! Nói tôi đồng ý đi!" Ai ai cũng hò reo. Đám người phía dưới so với Trần Đăng Dương còn gấp hơn.
Ban đầu chỉ có mấy người, sau đó âm thanh càng thống nhất, đồng thanh hô to. Điều này làm cho Nguyễn Thanh Pháp thanh tỉnh không ít.
Trần Đăng Dương cầu hôn cậu mà không nói một lời trước đó, đột nhiên xuất hiện, mà việc này chắc chắn không phải nhất thời nghĩ ra. Hôm nay kêu cậu mang quần áo đến đây cho hắn, vừa vặn lúc công ty tổ chức buổi họp báo.
Tất cả đều là kế hoạch đã định.
Bây giờ suy nghĩ một chút, chuyện lấy quần áo như vậy, lúc thường có Cốc Sinh là đủ rồi, hôm nay lại nhất định phải để cậu tự mình đưa tới.
"Mau đồng ý đi!"
Trần Đăng Dương chủ động cho giới truyền thông một tin sốt dẻo, bây giờ, bọn họ liền thành chiến hữu của hắn, thúc giục Nguyễn Thanh Pháp đáp lại lời cầu hôn.
Lý trí và con tim Nguyễn Thanh Pháp đang vô cùng hỗn loạn.
Có một việc, Nguyễn Thanh Pháp nhất định muốn biết rõ, "Anh là vì hot search nên mới cầu hôn em?"
Bởi vì hot search, internet đồn đại cậu bị bao dưỡng như tiểu tình nhân, cho nên Trần Đăng Dương muốn cho cậu một danh phận, đồng thời phát huy trách nhiệm.
Hot search của Lâm Nam chưa rút, chính là vì chờ nhìn cậu bị vả mặt.
Nếu như đấy là nguyên nhân, Trần Đăng Dương lại khiến nó thay đổi. Tim Nguyễn Thanh Pháp có chút chìm xuống.
Trong lúc chờ đợi, Trần Đăng Dương nhịn không được khẩn trương. Nguyễn Thanh Pháp không lập tức đáp ứng làm cho hắn bắt đầu không tự tin.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào hai người.
Nhiều năm qua như vậy, hắn trải qua ty tỷ chuyện lớn nhỏ nhưng lại vì Nguyễn Thanh Pháp, lần đầu tiên làm chuyện này.
Bây giờ nghe Nguyễn Thanh Pháp hỏi vậy, vội la lên: "Dĩ nhiên không phải."
Trần Đăng Dương nhìn Nguyễn Thanh Pháp nói, "Bởi vì hot search lần này, khiến tôi muốn cầu hôn sớm hơn... Vốn định đến sinh nhật em mới cầu hôn."
Kế hoạch của hắn và Cốc Sinh đã định trong thời gian dài, Cốc Sinh đã chuẩn bị xong tất cả, thậm chí còn nhờ đến Vạn Thiên, muốn tạo một niềm vui bất ngờ trong sinh nhật của cậu.
Hot search hai ngày nay khiến Trần Đăng Dương thay đổi phương án.
Dùng chính phương thức này, giáng xuống một đòn.
Nguyễn Thanh Pháp nở nụ cười. Điểm kiêng kỵ nho nhỏ trong lòng tan thành mây khói, băng tuyết tan rã.
Nguyễn Thanh Pháp cầm lấy nhẫn, đeo vào ngón tay mình, lớn tiếng nói: "Em nguyện ý."
Trần Đăng Dương thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Thanh Pháp kéo hắn đứng dậy.
Màn hình lớn phía sau cũng thay đổi. Từ các loại sản phẩm của công ty biến thành bức ảnh hôn nhau của hai người.
Không cần nghi ngờ, đây chính là trực tiếp download từ trên mạng.
Bên trong cáp treo trong suốt, hai người đang hôn nhau.
Bốn phía nổ lên một tràng vỗ tay, Cốc Sinh cũng đứng bên cạnh vỗ tay.
Mà lúc này, tất cả nhân viên đều đứng tập trung ở lầu hai, xem toàn bộ quá trình.
"Hôn nhau đi."
"Hôn nhau đi."
Khung cảnh tràn ngập hưng phấn, không khí ấm áp, giống như mang theo hạnh phúc.
Cầu hôn thành công, đầu óc Trần Đăng Dương cũng có chút choáng váng, trên mặt mang theo tia cười hiếm thấy. Lúc này, nghe tiếng hò reo liền ôm Nguyễn Thanh Pháp, hôn nhẹ lên môi cậu.
Sau đó nắm tay lấy Nguyễn Thanh Pháp rời đi.
Đám phóng viên đi theo, không ít người ở phía sau gọi, "Nguyễn Thanh Pháp, nhẫn cưới..."
Trần Đăng Dương đã nhanh chóng ôm Nguyễn Thanh Pháp đi ra ngoài, mười mấy bảo an vội cản tới.
Lúc này Cốc Sinh mới lên bục, nói vào micro: "Ngày hôm nay là đại hỉ, mỗi vị phóng viên ở đây đều sẽ được Trần tổng phát lì xì."
Các phóng viên càng phấn khởi hơn, cũng dừng bước không đi theo hai người nữa. Truy tin tích cực, đương nhiên lấy tiền lì xì cũng phải tích cực.
Hai người an toàn đi ra ngoài, nhanh chóng lên xe.
Thời gian rất lâu, Nguyễn Thanh Pháp nhìn ngoài cửa xe không nói một lời, chỗ nào đó trong lồng ngực nhảy lên không ngừng.
Nguyễn Thanh Pháp vẫn có chút cảm giác giống như nằm mơ, không ngừng sờ qua sờ lại chiếc nhẫn trên tay.
Cậu không thể tin được, ban nãy chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, quan hệ của cậu và Trần Đăng Dương đã thăng cấp lên một mức độ mới.
"Sao em không nói gì?" Trong lòng Trần Đăng Dương cũng khá kích động, giọng nói cũng có chút bất ổn.
Nguyễn Thanh Pháp ho khan một tiếng, "Chúng ta chuẩn bị đi đâu?"
Nói không ra lời.
"Dẫn em đi ăn đồ nướng." Trần Đăng Dương nói.
Cầu hôn xong lại chạy đi ăn đồ nướng, chắc chỉ có nhà này.
Nguyễn Thanh Pháp tựa như kẻ ngốc nhìn ra bên cửa sổ cười cười một lúc lâu.
Hiện tại thật ra đến đi đâu cũng được. Chỉ cần có Trần Đăng Dương bên cạnh cậu là được.
"Em muốn rủ Vạn Thiên đi nữa." Nguyễn Thanh Pháp vui sướng trong lòng, vội vàng muốn chia sẻ cùng Vạn Thiên.
"Được." Trần Đăng Dương đang cao hứng, Nguyễn Thanh Pháp nói cái gì cũng không cần thắc mắc.
Nguyễn Thanh Pháp lập tức gọi điện thoại cho Vạn Thiên.
Vạn Thiên cũng bị giật mình, không phải là bởi vì chuyện Trần Đăng Dương cầu hôn Nguyễn Thanh Pháp. Trên thực tế, so với Nguyễn Thanh Pháp, y còn biết sớm hơn cậu.
Điều khiến Vạn Thiên kinh ngạc chính là ngay thời khắc đặc biệt này, Nguyễn Thanh Pháp lại có thể gọi y đi ăn đồ nướng?
"Được đó, Nguyễn Tiểu Pháp, không uổng công tớ thương cậu. Thời điểm này rồi mà vẫn còn nhớ đến tớ." Vạn Thiên nói.
"Cái gì mà thời điểm này?" Nguyễn Thanh Pháp giả bộ hồ đồ, cậu không tin Vạn Thiên biết nhanh như vậy.
"Top 1 hot search rồi." Vạn Thiên nói, "Người ta nói đây là 'Cô bé lọ lem' bản nam nam hiện đại. Nhưng mà, ai là cô bé lọ lem còn chưa biết đâu, Nguyễn Tiểu Pháp nhà ta có chỗ nào không xứng chứ? Là Trần Đăng Dương may mắn thôi."
Nguyễn Thanh Pháp hừ cười, "Nói không sai."
Cuối cùng, Vạn Thiên nói: "Cái kia, tớ có thể dẫn bạn trai tớ tới sao?"
Nguyễn Thanh Pháp giật mình: "Cậu có bạn trai từ khi nào?"
Bạn tình bên người Vạn Thiên thay như thay áo, nhưng người được gọi là bạn trai của y thì vẫn còn là ẩn số.
"Cũng mới đây." Vạn Thiên nói.
Cũng chính là lúc chuẩn bị cho tiệc sinh nhật cho cậu.
Lúc Nguyễn Thanh Pháp cùng Trần Đăng Dương đến, Trần Cửu đã đến trước một bước. Đây là một nhà hàng đồ nướng kiểu cũ, là nơi mà Nguyễn Thanh Pháp và mọi người thường đến ăn. Ở đây có rất nhiều loại thịt, không gian cũng vô cùng tốt. Khách đến đây đều là khách quen.
Lần này, Trần Cửu biết ai lớn ai nhỏ, vừa thấy Trần Đăng Dương đã vội đứng lên, "Trần tổng."
Mấy người cùng nhau ngồi xuống. Nguyễn Thanh Pháp lắc lắc ngón tay đeo nhẫn của mình xem có ai không nhìn rõ hay không, nhưng tầm mắt Trần Cửu vẫn vô tình hay cố ý đặt lên ngón tay cậu.
"Trần Cửu."
"Nguyễn Thanh Pháp."
Hai người đồng thời mở miệng.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn Trần Cửu.
Trần Cửu vội vàng nói: "Mấy bản thảo kia cũng gần xong rồi. Chừng nào cậu có thời gian thì chúng ta cùng duyệt qua một lần, không có vấn đề là có thể đưa đi."
Kỳ thực trong lúc đó, toàn bộ văn phòng đều chấn động.
Ngoài sự thành tâm chúc phúc cho Nguyễn biên kịch, trong lòng mỗi người còn tràn đầy hi vọng, sau này đã có Trần Hoa làm hậu thuẫn.
Trong lúc đợi Vạn Thiên đến, Nguyễn Thanh Pháp cầm thực đơn lên.
"Anh muốn ăn cái gì?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi Trần Đăng Dương. Bây giờ nhìn Nguyễn Thanh Pháp đúng là có hơi ngượng ngùng. Trên thực tế, mặt cậu vẫn đỏ ửng từ khi ở công ty, nhưng lại cố gắng tự trấn định, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Trần Đăng Dương căn bản không thích ăn mấy đồ này, ngoài miệng lại nói: "Món nào anh cũng có thể ăn, em thích ăn gì thì gọi."
"Có thể ăn cay sao?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi.
"Có thể."
"Nhưng mà dạ dày anh không được tốt, vẫn nên ăn gì đó thanh đạm thì hơn." Nguyễn Thanh Pháp thay đổi chủ ý.
"Được. Để em quyết định." So với Nguyễn Thanh Pháp không dám mắt nhìn thẳng hắn, Trần Đăng Dương lại nhìn cậu không rời.
Trần Cửu có chút đứng ngồi không yên, hy vọng Vạn Thiên mau đến đây. Anh cảm thấy mình là bóng đèn thảm nhất trong lịch sử nhân loại.
Rốt cục, Vạn Thiên cũng đã đến, đi với y là Cốc Sinh vừa gặp lúc chiều. Lúc Nguyễn Thanh Pháp cùng Trần Đăng Dương đến, Trần Cửu đã đến trước một bước. Đây là một nhà hàng đồ nướng kiểu cũ, là nơi mà Nguyễn Thanh Pháp và mọi người thường đến ăn. Ở đây có rất nhiều loại thịt, không gian cũng vô cùng tốt. Khách đến đây đều là khách quen.
Lần này, Trần Cửu biết ai lớn ai nhỏ, vừa thấy Trần Đăng Dương đã vội đứng lên, "Trần tổng."
Mấy người cùng nhau ngồi xuống. Nguyễn Thanh Pháp lắc lắc ngón tay đeo nhẫn của mình xem có ai không nhìn rõ hay không, nhưng tầm mắt Trần Cửu vẫn vô tình hay cố ý đặt lên ngón tay cậu.
"Trần Cửu."
"Nguyễn Thanh Pháp."
Hai người đồng thời mở miệng.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn Trần Cửu.
Trần Cửu vội vàng nói: "Mấy bản thảo kia cũng gần xong rồi. Chừng nào cậu có thời gian thì chúng ta cùng duyệt qua một lần, không có vấn đề là có thể đưa đi."
Kỳ thực trong lúc đó, toàn bộ văn phòng đều chấn động.
Ngoài sự thành tâm chúc phúc cho Nguyễn biên kịch, trong lòng mỗi người còn tràn đầy hi vọng, sau này đã có Trần Hoa làm hậu thuẫn.
Trong lúc đợi Vạn Thiên đến, Nguyễn Thanh Pháp cầm thực đơn lên.
"Anh muốn ăn cái gì?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi Trần Đăng Dương. Bây giờ nhìn Nguyễn Thanh Pháp đúng là có hơi ngượng ngùng. Trên thực tế, mặt cậu vẫn đỏ ửng từ khi ở công ty, nhưng lại cố gắng tự trấn định, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Trần Đăng Dương căn bản không thích ăn mấy đồ này, ngoài miệng lại nói: "Món nào anh cũng có thể ăn, em thích ăn gì thì gọi."
"Có thể ăn cay sao?" Nguyễn Thanh Pháp hỏi.
"Có thể."
"Nhưng mà dạ dày anh không được tốt, vẫn nên ăn gì đó thanh đạm thì hơn." Nguyễn Thanh Pháp thay đổi chủ ý.
"Được. Để em quyết định." So với Nguyễn Thanh Pháp không dám mắt nhìn thẳng hắn, Trần Đăng Dương lại nhìn cậu không rời.
Trần Cửu có chút đứng ngồi không yên, hy vọng Vạn Thiên mau đến đây. Anh cảm thấy mình là bóng đèn thảm nhất trong lịch sử nhân loại.
Rốt cục, Vạn Thiên cũng đã đến, đi với y là Cốc Sinh vừa gặp lúc chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip