Chương 7
Trần Đăng Dương khóa cửa xe, Nguyễn Thanh Pháp thoải mái dựa lưng vào ghế chờ hắn lái xe đi. Nhưng chỉ nghe được vài tiếng âm thanh kim loại va chạm vào nhau.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn sang Trần Đăng Dương, mặt liền đỏ lên. Trần Đăng Dương cởi khoá quần, thò tay vào.
"Con mẹ nó anh làm cái gì vậy? Quấy rối ***." Nguyễn Thanh Pháp muốn mở cửa xe, mới nhớ tới cửa bị khóa.
"Rốt cuộc là ai đang quấy rối ai? Nếu không phải bởi vì trong bụng cậu có đứa nhỏ thì tôi sẽ để cậu chịu trách nhiệm tới cùng." Trần Đăng Dương trầm ổn nói. Nếu như không phải tận mắt nhìn, ai cũng không biết hắn đang làm gì với gương mặt lãnh đạm này.
"Mẹ kiếp! Mở cửa." Nguyễn Thanh Pháp dùng cánh tay đập vào cửa xe.
"Không phải cậu không chịu xuống xe sao?"
"Mở cửa." Nguyễn Thanh Pháp cắn muốn nát răng.
Trần Đăng Dương hừ nhẹ một tiếng, mở khoá ra.
Nguyễn Thanh Pháp mở cửa xe ra ngoài liền đóng sầm cửa xe lại, nghênh ngang rời đi.
Trần Đăng Dương rút tay ra, thắt dây thắt lưng lại.
Đúng là có chút quá lưu manh. Nhưng tên nhóc này thật sự quá hung hăng. Hắn chính là muốn cho Nguyễn Thanh Pháp thấy, doạ cậu một trận.
Chỉ là thân dưới dị thường vẫn không thể giải quyết, Trần Đăng Dương có chút buồn bực. Muốn lái xe đi nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp chạy qua đường bên kia đứng đón xe. Lúc này là thời gian nghỉ ngơi nên trên đường vắng người, xe chạy cũng ít.
Nguyễn Thanh Pháp mặc một chiếc áo khoác dính bụi đất, đứng bên đường ngó nghiêng. Đợi hai phút cũng không thấy một chiếc xe nào ngừng lại, Trần Đăng Dương cảm thấy bộ dáng đơn bạc của Nguyễn Thanh Pháp đáng thương đến nỗi hắn không nỡ đi.
Trần Đăng Dương gọi điện thoại cho Cốc Sinh sắp xếp một chút.
Đợi gần mười phút, một chiếc taxi dừng lại bên cạnh Nguyễn Thanh Pháp.
Chờ Nguyễn Thanh Pháp lên xe taxi rời đi, Trần Đăng Dương cũng khởi động xe rời khỏi chỗ này, nhìn thấy tên tài xế taxi cua trái lạng phải có chút không an tâm, ma xui quỷ khiến chạy theo sau xe taxi.
Chạy theo sau xe taxi hơn nửa giờ mới đến cổng tiểu khu. Nhìn xung quanh bên ngoài tiểu khu một hồi mới yên tâm rời đi.
Nguyễn Thanh Pháp vừa xuống xe liền thấy hai người đứng ở lối rẽ lên tầng. Một là Vạn Thiên, còn một người khác không biết là ai. Cũng không quen biết với Vạn Thiên, thấy cậu liền bước tới, "Cậu là Nguyễn tiên sinh sao?"
"Là tôi."
Người kia đưa túi trong tay cho cậu, "Tôi là người của Phúc Thiện Đường."
Vạn Thiên "Ngao" một tiếng, nhận lấy túi."Phúc Thiện Đường? Là Phúc Thiện Đường mỗi ngày chỉ đưa năm mươi đơn? Nguyễn Tiểu Pháp, có phải cậu biết hôm nay tớ đến nên cố ý gọi điểm tâm cho tớ?"
Gọi người mang thức ăn, ngoại trừ Trần Đăng Dương, Nguyễn Thanh Pháp không được người thứ hai.
Đúng là rất nhanh.
Nguyễn Thanh Pháp cũng lười so đo. Hơn nữa đã thiếu nợ Trần Đăng Dương một bộ âu phục, cũng không muốn nợ thêm hắn bất cứ thứ gì nữa.
"Hồ ly cấp kê đi chúc tết." Nguyễn Thanh Pháp tự nói.
"Có ý gì?" Vạn Thiên kêu lên, Không phải là vì tớ đến ăn điểm tâm của cậu, tớ biến thành hồ ly, còn cậu là gà?"
Càng ngày càng thái quá, Nguyễn Thanh Pháp không thèm nghe tiếp.
Đập một cái, "Lên lầu."
Vừa vào đến nhà, Vạn Thiên quen cửa quen nẻo thả mình trên ghế sa lon, "Nguyễn Tiểu Pháp mau chuẩn bị chút thức ăn cho tiểu khả ái của cậu đi."
Nguyễn Thanh Pháp cầm lấy túi đi vào nhà bếp lấy chén ra, đổ cháo vào. Không thể không nói, chén cháo này đối với cậu mà nói như mưa đúng lúc.
Bụng cậu bây giờ đói cồn cào, đói đến mức bụng dính vào lưng.
Cháo được đưa tới còn kèm thêm sáu món nhẹ. Đều là của Phúc Thiện Đường. Nguyễn Thanh Pháp đem mấy món nhẹ bỏ vào đĩa, kinh ngạc phát hiện thật nhiều món.
"Vào đây giúp tớ." Nguyễn Thanh Pháp nói.
Nguyễn Thanh Pháp cùng Vạn Thiên ngồi đối diện nhau.
"Được đó Nguyễn Tiểu Pháp, có phải là lại có người theo đuổi cậu không?" Vạn Thiên nhìn trên khay trà rực rỡ muôn màu, suy nghĩ phút chốc, cầm lấy một cái bánh gạo nếp màu xanh, "Rất ngon. Không hổ là Phúc Thiện Đường."
"Đừng nói nữa, nhắc đến lại muốn khóc." Nguyễn Thanh Pháp gắp một khối bánh đậu nhai mấy cái, trầm tư mười giây, "Vạn Thiên, điểm tâm ở tiệm cà phê của cậu có thể đạt đến phân nửa trình độ này, ba cậu cũng không cần mỗi ngày phải gọi cậu về nhà ăn cơm."
"Phi, một tuần không gặp, cậu không thể nói gì dễ nghe với tớ sao. Còn nữa, nhắc đến lại muốn khóc là đã xảy ra chuyện gì?"
Vạn Thiên nghiêng người nhìn cậu.
Nguyễn Thanh Pháp dăm ba câu nói ra ân oán giữa cậu và Trần Đăng Dương.
"Trần Đăng Dương của Trần gia bên kia?" Vạn Thiên há to miệng, khó có thể tin.
"Đại khái vậy." Nguyễn Thanh Pháp bưng chén lên nhấp một hớp cháo, cả người như được chăm sóc sức khoẻ, toàn thân thoải mái.
"Trời ơi. Đây là truyện cổ tích sao, thực sự là Trần Đăng Dương? Là Trần Đăng Dương danh bất hư truyền kia?" Nếu như không phải đang nhà cậu, Nguyễn Thanh Pháp nghĩ Vạn Thiên còn muốn đứng lên chạy một vòng.
"Phóng đại!" Nguyễn Thanh Pháp mắng.
"Móa, cậu không biết đó thôi, tớ từ nhỏ đã nghe ba chữ Trần Đăng Dương mà lớn lên. Hắn chính là con nhà người ta trong mắt mọi người. Trần Đăng Dương không phải là mẫu người điển hình của phú nhị đại, thời điểm mười năm trước hắn kế thừa gia nghiệp, Trần gia lúc đó chao đảo không ít, huống chi hắn vẫn còn đang học đại học, vừa từ nước ngoài trở về thừa kế gia nghiệp, sau đó..." Vạn Thiên hai mắt mở lớn, "Ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển tình thế!"
Nguyễn Thanh Pháp bĩu môi. Từ nhỏ cậu đã không bị người lớn ký thác kỳ vọng cao, đương nhiên không thể hiểu được tâm tình phức tạp của Vạn Thiên.
Vạn Thiên chuyển đề tài, "Tớ cảm thấy rất tốt, Nguyễn Thanh Pháp, cậu có thể cân nhắc phương diện khác. Cậu chưa kết hôn, hắn chưa gả..."
Nguyễn Thanh Pháp thiếu chút nữa bị nghẹn, "Còn nói nữa tớ sẽ ném cậu ra ngoài."
"Hắn ta không xứng với cậu?" Vạn Thiên gục ngã.
Nguyễn Thanh Pháp nói "Hắn là muốn đứa nhỏ trong bụng tớ. Hơn nữa cậu cũng không phải không biết, tớ không hứng thú với chuyện này."
Con ngươi Vạn Thiên chuyển động, "Cậu cũng không thể cùng "đồ chơi" sống hết cả đời."
"Cậu không cần bận tâm vì tớ. Trong bụng tớ không chừng có hai đứa. Không sợ cô quạnh đến già." Nguyễn Thanh Pháp không chút khách khí.
"Nếu quả thật là hai đứa thì cậu định làm như thế nào?" Vạn Thiên hỏi.
"Giảm phôi thai." Nguyễn Thanh Pháp không chút do dự.
Vạn Thiên bẹp bẹp bắt đầu ăn bánh đậu xanh, "Nếu như đây là long phượng thai. Một bé trai, một bé gái thì sao?"
Nguyễn Thanh Pháp không lên tiếng.
"Cũng có thể là hai tiểu mao đầu hoặc là hai tiểu áo bông."
"Này là chuyện trời định đi." Nguyễn Thanh Pháp lười biếng nói.
"Cậu cũng sớm lên kế hoạch đi, không thể chờ kết quả rồi mới cho ý kiến." Vạn Thiên bĩu môi.
Nói không sai. Giang Thiên Phàm cũng nói như vậy.
"Hai đứa nuôi không được." Nguyễn Thanh Pháp dứt khoát nói.
"Không phải Trần Đăng Dương nói là hắn chu cấp cho cậu nuôi sao?" Vạn Thiên đi một vòng liền quay lại vấn đề chính.
"Không phải hắn muốn để tớ nuôi mà là muốn nuôi một đứa." Nhắc lại vấn đề này, Nguyễn Thanh Pháp khó giải thích được.
"Cũng có thể là vì cậu chỉ muốn nuôi một đứa." Vạn Thiên nói.
Nguyễn Thanh Pháp thả chén xuống, "Nếu như không phải tớ biết cậu không quen Trần Đăng Dương, tớ thật nghi ngờ cậu là người hắn phái tới thuyết khách."
Vạn Thiên nở nụ cười, lấy cánh tay chọc chọc Nguyễn Thanh Pháp, "Trần Đăng Dương trông thế nào?"
"Soái." Nguyễn Thanh Pháp nhanh chóng kết luận. Nếu như ăn ngay nói thật thì thần thái của Trần Đăng Dương tuyệt đối trên cả hàng top. Hạ Khải Phàm tự cho mình siêu phàm hơn người, mặc đồ khá là phong cách nhưng khi so sánh với Trần Đăng Dương thì có điểm thất thế.
"Soái?" Vạn Thiên kinh ngạc, "Đây là Tiểu Pháp nói sao? Không phải cậu thường nói cậu có chứng mù mặt, thiên tư quốc sắc ở trong mắt cậu cùng rau cải trắng cũng không có gì khác nhau sao?"
"Tớ nói hồi nào?" Nguyễn Thanh Pháp chống chế.
"Nếu không thì cậu giới thiệu cho tớ đi." Vạn Thiên lập tức tiến đến trước mặt Nguyễn Thanh Pháp, vô liêm sỉ nói.
"Cậu còn muốn nhờ tớ giới thiệu?"
Vạn Thiên chưa bao giờ thiếu bạn trai. Trước đây mở gay bar, một trong những mục đích của y chính là tìm bạn trai trong cái giới thụ nhiều công ít này.
"Cậu không thấy "máy mát xa" quá ít à?" Vạn Thiên nói tới đạo lý như vậy, Nguyễn Thanh Pháp càng không có cách nào phản bác.
Vạn Thiên nói xong, kéo ngăn kéo dưới bàn trà gỗ ra, lấy hộp "đồ chơi" giả của Nguyễn Thanh Pháp.
"Cất lại." Nguyễn Thanh Pháp đau đầu.
Vạn Thiên dáng dấp không tệ cũng không thiếu tiền, càng không thiếu người. Căn bản không cần thiết loại đồ chơi này.
Vạn Thiên đem đồ chơi lấy ra nhìn một chút, cảm thán một tiếng. "Đúng là nhỏ thật." Chuyển đề tài, "Không biết cái kia Trần Đăng Dương thế nào."
"Quá lớn." Nguyễn Thanh Pháp thuận miệng nói. Tuy cách một lớp vải nhưng hình thái vẫn rõ rõ ràng ràng.
Vạn Thiên hướng Nguyễn Thanh Pháp nhìn sang.
"Tớ đoán." Nguyễn Thanh Pháp vội vàng nói, "Bởi vì hắn cao."
"Vậy cậu mặt đỏ cái gì?" Vạn Thiên vọt đứng lên, " Nguyễn Thanh Pháp, cậu có phải là đang gạt tớ gì không?"
"Tớ đỏ mặt?" Nguyễn Thanh Pháp lau mặt một cái, "Ăn cháo đổ mồ hôi, chuyện bình thường."
Vạn Thiên nghi vấn nhìn chằm chằm cái tai hồng hồng của Nguyễn Thanh Pháp.
...
Vạn Thiên đi rồi, Nguyễn Thanh Pháp tiếp tục suy nghĩ chính sự của bản thân mình. Tam đại truyền thông mấy năm qua đều đầu tư một số ít chế tác cùng với hài kịch, đô thị ngôn tình. Nguyễn Thanh Pháp cân nhắc mãi mà vẫn còn hồi hộp.
Đề tài này là sở trường của cậu. Xác định xong xuôi, cậu bắt đầu lập đại cương. Thật bất ngờ, cảm giác cực kỳ tốt, mấy số phân ảnh, cảnh tượng một mạch nối nhau viết đến 6000 chữ. Qua một lúc đã hơn chín giờ tối.
Bởi vì quá mức tập trung nên Nguyễn Thanh Pháp không cảm thấy đói bụng. May là vẫn còn lại điểm tâm và cháo, Nguyễn Thanh Pháp liền hâm nóng, tùy tiện ăn một chút.
Mười giờ, sau khi tắm, Nguyễn Thanh Pháp ngồi trên giường cầm điện thoại di động lên.
Vốn muốn nhìn xem hội biên kịch có động thái gì không thì nhìn thấy thông báo "Bạn có một bạn tốt mới."
Nguyễn Thanh Pháp nhấn vào nhìn chằm chằm thông báo kia một hồi lâu. Giấy trắng mực đen, một chữ "Thần".
Biểu tượng này thực sự mâu thuẫn với thái độ cứng rắn của Trần Đăng Dương, cảm giác có chút không đúng, "con nhà người ta" trong lời Vạn Thiên thật giống như hai người khác.
Còn có một tin nhắn: "Ăn cơm tối chưa?"
Nguyễn Thanh Pháp thêm wechat không phải là vì cùng Trần Đăng Dương tán gẫu, cậu vốn dĩ chỉ định chuyển tiền cho hắn. Nên chuyển bao nhiêu đây?
Cậu nỗ lực nhớ lại âu phục cao cấp trong trung tâm thương mại, trong lòng suy tính hồi lâu. Năm ngàn.
Lúc đó nói bồi thường rất hăng hái. Hiện tại có chút nhức nhối.
Mà Nguyễn Thanh Pháp luôn luôn kiên cường, tiền nhuận bút "Cấm" được trả một phần nhỏ, dùng gần hết. Nhanh chóng chuyển cho Trần Đăng Dương năm ngàn, sau đó huỷ bạn bè.
Thẳng thắn. Không chút lưu tình.
Ba phút sau điện thoại vang lên. Mặc dù không hiển thị họ tên nhưng cậu dùng chân nghĩ cũng biết đó là Trần Đăng Dương.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn chằm chằm điện thoại năm giây, nghe máy.
"Nguyễn Thanh Pháp, thân thể khỏe chưa?" Trần Đăng Dương giọng nói trầm ổn, có chút tạp âm, xem ra là ở bên ngoài.
"Tôi chuyển tiền cho anh rồi mà."
"Với năm ngàn, cậu có thể đến chỗ nào mà đặt riêng một bộ âu phục?" Trần Đăng Dương dừng một chút nói.
Nguyễn Thanh Pháp mở lớn mắt: "Anh muốn chuyển bao nhiêu?"
"Lát nữa tôi nói Cốc Sinh gửi hoá đơn cho cậu." Trần Đăng Dương nói.
"Báo giá đi." Nguyễn Thanh Pháp thẳng thắn nói.
Bên kia Trần Đăng Dương tựa hồ cân nhắc gì đó, một lát sau mới mở miệng: "Tám mươi ngàn."
Điện thoại di động của Nguyễn Thanh Pháp rơi xuống giường. Lần thứ hai cầm điện thoại lên liền nghe Trần Đăng Dương nói, "Đây là âu phục được thiết kế riêng ở Ý, nhưng mà bộ này tôi đã mặc mấy lần, đương nhiên sẽ không lấy nhiều như vậy. Hai mươi ngàn đi."
Nguyễn Thanh Pháp không còn cách nào khác, "Ngày mai tôi đến khách sạn, kiếm âu phục của anh về, sau đó mang đi giặt ủi, anh xem có được không?"
"Cũng được." Trần Đăng Dương ngữ khí thản nhiên.
"Anh chờ một chút, bây giờ tôi chuyển tiền cho anh." Nguyễn Thanh Pháp là mẫu người điển hình khi gặp chuyện thì lại càng cường, không chịu thua.
"Nguyễn Thanh Pháp, " Trần Đăng Dương nhỏ giọng, "Cậu làm nghề gì? Cậu căn bản không ra khỏi cửa, kiếm đâu ra thu nhập? Tôi không thiếu quần áo, bộ âu phục kia là do tôi tự nguyện, cũng không cần bồi thường. Tôi chỉ muốn cậu ý thức được một chuyện, kinh tế của cậu cũng không được dư dả, đến lúc sinh con lại càng không tưởng tượng được chỗ tiền..."
Không đợi Trần Đăng Dương nói xong, Nguyễn Thanh Pháp đã tắt điện thoại, sau đó liền chuyển thêm mười lắm ngàn, huỷ bạn bè, kéo hắn vào danh sách đen.
Bỏ ra hai mươi ngàn là muốn cho cậu nghe hắn giáo huấn?
Trần Đăng Dương nhìn số tiền chuyển qua, trong lòng khá phiền muộn.
Tiền, hắn đương nhiên sẽ không lấy. Hắn chỉ là muốn Nguyễn Thanh Pháp ý thức được vấn đề tài chính của cậu sẽ sinh ra nhiều quẫn bách, cậu nên nhận sự giúp đỡ của hắn.
Chỉ là không nghĩ tới người này hoàn toàn không muốn nghe lời khuyên của hắn.
"Trần tổng, ngài ở đây sao?" Lư Phỉ, tổng tài của Trần Hoa đi đến ban công.
Trần Đăng Dương rất hiếm khi tham gia tiệc rượu của công ty, lần này có thể đến đây làm cho Lư Phỉ cảm thấy cả người đều có chút trôi dạt.
"Trần tổng, trên tóc ngài dính pháo giấy."
Tổ chức liên hoan phim nổi tiếng vừa mới bế mạc, nam diễn viên tập đoàn Trần Hoa được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, công ty liền mở tiệc mừng. Vừa nãy Trần Đăng Dương tham gia bế mạc có pháo giấy rơi xuống tóc.
Lư Phỉ nói, liền muốn đưa tay nhặt hộ Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương dường như không nghe thấy gì, chỉ lo lắng nhìn màn hình điện thoại.
"Vào đi thôi." Trần Đăng Dương duỗi bước chân, tiến vào phòng yến hội.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip