Chương 5

Thanh Pháp ngẩn ra, nhìn theo tầm mắt hắn, vội vàng thu lại để sau lưng: "Không, không sao cả."

"Không sao thì sao sưng thành dạng này, lấy ra để tớ nhìn chút."

"Không sưng lắm, có chút xíu thôi, cậu đừng nhìn." Thanh Pháp mím mím môi nói: "Rất khó coi."

"Tớ còn chê cậu khó coi? Còn không lấy ra sẽ đánh cậu." Sắc mặt Trần Đăng Dương trầm xuống, chìa tay ra, "Lấy ra."

Giọng hắn rất lớn, trong lớp học ồn ào ai cũng bị dọa hết hồn, đồng loạt quay đầu đến nhìn, chỉ thấy Trần Đăng Dương đang lạnh lùng nhìn Thanh Pháp, muốn đòi cái gì với cậu, mà Thanh Pháp thì khó chịu né tránh không cho hắn đụng.

Mọi người nghị luận.

"Mới đến lớp ngày thứ ba đã lộn xộn lấy đồ của Trần Đăng Dương, không muốn sống nữa ư."

"Chả trách Trương Huyền không thích nó, lộn xộn lấy đồ người khác là ăn trộm đấy, là tao tao cũng không thích, vậy sau này tao phải cất đồ cẩn thận, không thể để ở phòng học.'

Hồ Giai Văn nghe nghị luận, bèn nhìn sang chỗ Thanh Pháp, chỉ thấy mặt cậu hơi ửng đỏ, chôn đầu thật thấp không dám nhìn Trần Đăng Dương, vẻ mặt đầy vẻ phạm sai lầm.

Lẽ nào cậu ta thật sự chôm đồ sao?

Trần Đăng Dương cũng nghe thấy nghị luận, giương mắt lạnh lùng quét qua: "Nói gì đó, lặp lại lần nữa tao nghe xem."

Người vừa mới nghị luận rụt cổ xuống, cảm nhận được cơn giận của hắn thì lập tức không dám nói tiếp nữa.

"Sáng sớm không cố gắng tự học đọc sách viết bài thi, ồn ào cái gì đó!" Trình Lợi Dân đứng ở trước cửa, nặng nề ho khan một tiếng, "Tinh lực lớn như vậy thì ra ngoài chạy mười vòng cho tôi."

Mọi người rối rít quay đầu, làm bộ giả vờ ham học, Hồ Giai Văn cuối cùng liếc nhìn một cái, cũng thu hồi tầm mắt.

Thanh Pháp thấy không cần phải giằng co với Trần Đăng Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Thầy đến."

Trần Đăng Dương mềm không được cứng không xong, sắc mặt khó coi chìa bàn tay xuống dưới bàn; "Nếu cậu không ngại tớ kéo tay cậu ở trước mặt thầy Trình, thì cậu cứ việc giấu."

Thanh Pháp nhìn lòng bàn tay hắn lớn hơn mình khá nhiều, có vài vết chai nhỏ, xương ngón tay thon dài sạch sẽ, bất đắc dĩ cắn môi, dè dặt đưa đến bắt cái tay từ dưới bàn.

Trần Đăng Dương cầm lấy nhìn một chút, mẹ nó tay sưng rồi?

"Tớ đưa cậu đến bệnh viện." Trần Đăng Dương đứng lên, "Thầy."

"Đang làm gì đó."

Thanh Pháp ở phía dưới nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: "Tớ không sao, không sao cả thật sự không sao cả, không cần nói với thầy, cũng không cần đến bệnh viện."

Trần Đăng Dương cụp mắt.

"Tớ không sao, chắc hôm qua không cẩn thận đụng trúng chỗ nào ấy, ngày mai là tiêu sưng rồi." Thanh Pháp mím môi: "Tớ không muốn đến bệnh viện."

Âm thanh của cậu tinh tế mềm mại, bởi vì sốt ruột nên hai má hiện lên một màu đỏ nhàn nhạt, một đường đến cổ và tai cũng đỏ ửng, đôi mắt lộ ra một tia hàm ý xin tha.

"Rốt cuộc là chuyện gì!" Trình Lợi Dân nhìn hắn như đứng cùng một cái cọc gỗ, tính khí đã đè nén đến cực hạn, Trần Đăng Dương nói: "Không có gì, em rớt đồ."

"... Rớt thì tự tìm đi, đừng ảnh hưởng đến bạn trên lớp." Trình Lợi Dân tức giận liếc hắn một cái, bỗng lại hỏi: "Thanh Pháp sao em chuyển xuống phía cuối ngồi? Trần Đăng Dương là em đúng không?"

Thanh Pháp sợ Trình Lợi Dân còn mắng hắn, vội vàng đứng lên nói: "Thầy ơi, có vài đề em không biết làm, muốn ngồi chung với bạn Trần, tiện hỏi bài ạ."

Trình Lợi Dân bỗng nhớ lại, chính mình còn nhờ Thanh Pháp vô ý hữu ý ảnh hưởng đến chuyện học tập của Trần Đăng Dương, đúng lúc tự mình chuyển chỗ, "Ừ" một tiếng rồi bảo hai người ngồi xuống.

Tất cả mọi người đều nghĩ, chỉ bài cái con quỷ, Trần Đăng Dương đến cả lên lớp còn không nghe, thỉnh giáo cậu ta làm sao giễu cợt người ta ấy à.

Trình Lợi Dân "Ừ" một tiếng, cuối cùng còn thật sự nói một câu: "Vậy hai em phải học hành thật tốt."

Thanh Pháp nói tiếng "Dạ" rồi ngồi xuống, ở phía trên Trình Lợi Dân tiếp tục nói một ít vấn đề về tác phong và kỷ luật trong trường, tóc tai không được nhuộm không được để quá dài, váy không được quá ngắn, học sinh cần phải lấy việc học làm trọng, không nên yêu sớm.

Ở bên trên ông nói đến nước miếng văng tung tóe, Trần Đăng Dương nắm cổ tay Thanh Pháp hỏi chuyện, hai bên giáp công (đánh từ hai mặt) khiến cho Thanh Pháp khẩn trương không ngớt, đến cả Trình Lợi Dân đi từ lúc nào, cậu cũng chẳng phát hiện.

Tay trái cậu rất không tự nhiên bị Trần Đăng Dương cầm trong tay, khẩn trương đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

May mà bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, có bàn học và sách vở che chắn nên không bị ai phát hiện.

"Có thể buông tay tớ ra không, tớ muốn làm bài tập." Thanh Pháp cúi thấp đầu, cùng sách ngắn lại nhỏ giọng nói, bởi vì tay vẫn luôn bị hắn nắm nên mình hoàn toàn không cách nào bình tĩnh được.

Tim cậu vẫn liên tục nhảy lên dữ dội, chính cậu cũng không thể nghe thấy loại âm thanh "rất nhỏ" này, không biết Trần Đăng Dương có nghe thấy nhịp tim đang đập loạn cào cào của cậu hay không.

Cậu ấy dựa gần như vậy, chắc chắn sẽ nghe.

Trần Đăng Dương không nhúc nhích, Thanh Pháp hơi tự mình dùng sức rút ra, nghiêng người sang không nhìn hắn

Trần Đăng Dương thoáng nhíu lông mày, xoay người đi ra ngoài, Thanh Pháp nhìn bóng lưng lạnh lạnh của hắn thì có chút luống cuống, có phải cậu... Chọc cậu ấy mất hứng rồi không.

Rõ ràng là cậu ấy quan tâm mình, cậu ấy vẫn như vậy, nên mình mới không biết làm thế nào mới tốt.

Phòng vệ sinh trường học đều ở phía cuối bên trái, lúc Thanh Pháp đi đến thì nghe có người đang tám: "Này tớ nghe nói mấy ngày nay Trần Đăng Dương đều đến trường lên lớp, cũng không cúp cua ra ngoài chơi, chẳng lẽ là thật sự đang yêu đương sao."

Một giọng nữ buộc bím tóc chéo có chút mờ mịt: "Không phải cậu ấy vẫn luôn nói chuyện với lớp trưởng bọn họ sao?"

"Cậu nghe ai nói? Mặc dù hai người họ là thanh mai trúc mã, nhưng hình như Diệp Tiếu Tiếu đang hẹn hò với Lục Thanh Hòa lớp mười một, có lần tớ còn thấy hai người họ ăn cơm cùng nhau, Lục Thanh Hòa còn giúp cậu ấy lau miệng kia mà."

"Vậy tớ cũng không biết, nhưng mà lần đó Diệp Nhuy tỏ tình với Trần Đăng Dương, cậu ấy còn nói nếu như trước khi mình tốt nghiệp cấp ba mà nói chuyện yêu đương, thì sẽ đứng dưới cột cờ hát "Chinh Phục[1]" ngay."

[1] Có chút thích ở chương 1, "Chinh Phục" là một tác phẩm phổ biến có ý nghĩa con người phải phục tùng, nghe theo. Bài hát Chinh Phục được biến hóa từ lời bài hát《Chinh Phục》của ca sĩ Na Anh. Trong "Chinh Phục" có một câu hát thế này: "Đây là cách bạn bị chinh phục..." Sau đó, trên Internet lập tức có cái tên "Ai đó hát và chinh phục" xuất hiện, ý chỉ bản thân rất mạnh mẽ, là ý nghĩa chỉ ông chủ. (Theo Baidu Baike.)

Thanh Pháp dừng bước chân lại, tầm mắt không khống chế được mà nhìn về phía mấy nữ sinh đang nói chuyện trời đất kia, bị lời bọn họ hấp dẫn.

Đúng lúc Hồ Giai Văn cũng đi ra từ phòng vệ sinh, vỗ vỗ vai cậu: "Nghĩ gì thế?"

Thanh Pháp lắc đầu.

Chờ cậu đi từ phòng vệ sinh ra thì mấy nữ sinh kia đã đi rồi, cậu quay về phòng học, thấy Trần Đăng Dương vẫn chưa quay về.

Cậu hong khô giọt nước trên tay, lấy điện thoại ra chuẩn bị quay về nhắn tin cho Yến Nhiên, mấy ngày nay tay cậu bị thương, đoàn chừng khoảng thời gian này sẽ không cách nào biên dịch được, phải dời ngày giao bản thảo rồi.

Thanh Pháp say sưa nghĩ, nói đến dời ngày giao bản thảo, không biết phí sinh hoạt tháng sau của cậu có đủ hay không, chỉ có thể chờ tay lành rồi đẩy nhanh tốc độ thôi, hy vọng là còn kịp.

Yến Nhiên rất sảng khoái, vừa nghe nói tay cậu bị thương thì không ngừng gửi đến mấy bao lì xì: "Chị đây cũng không cách nào đến xem em, em cầm rồi tự mua chút gì đó để bồi bổ, cũng là chút tâm ý của phòng làm việc bọn chị."

Thanh Pháp nhận lấy, chỉ nói cảm ơn: "Em không sao, không có vấn đề gì lớn cả, tâm ý của chị Yến em sẽ tâm lĩnh[2], em sẽ cố gắng giao kịp bảo thảo."

[2] Xin lĩnh tấm lòng: lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn.

Yến Nhiên trả lời bằng một cái biểu cảm, nói sơ rằng mấy ngày cũng không sao, dưỡng thương cho tốt rồi nói sau....

Thanh Pháp nhìn thời gian một chút, sắp đến giờ vào học, cũng cất điện thoại bỏ vào trong hộp bàn.

Học sinh lục tục quay về phòng học ngồi xuống, chuông vào học cũng vang lên, cậu nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi trống không, Trần Đăng Dương vẫn chưa quay về.

Cậu ấy có phải tức giận hay không?

Một tay Thanh Pháp khó khăn xé một tờ giấy trong vở toán ra, nhanh chóng viết vài chữ, tựa như kẻ gian kẹp vào trong vở học của hắn, lại nhanh chóng rút tay về.

Vừa mở ra đã giận sôi người, cũng chỉ trả lời lại vỏn vẹn có một chữ.

Thanh Pháp hơi lo lắng nghĩ, lần trước thầy Trình dặn dò cậu, bảo cậu hơi ảnh hưởng một chút đến chuyện học hành của Trần Đăng Dương, việc này cũng đã nhiều ngày trôi qua, hắn vẫn không có nửa điểm tiến triển.

Nếu như nói thẳng, nói không chừng sau này cậu ấy sẽ không nói chuyện với mình nữa, nhưng mà cậu thật sự rất hy vọng Trần Đăng Dương học hành, đến lúc đó cậu sẽ len lén báo danh cùng trường đại học với hắn.

Có lẽ thật sự có thể cùng một trường đại học nhỉ.

Nếu khi đó cậu cũng có thể cùng một lớp với hắn, cùng một ký túc xá thì tốt biết mấy, ở bên hắn thật nhiều năm, cũng sẽ không chán.

Cậu say sưa ngơ ngác nhìn chỗ ngồi của Trần Đăng Dương, ngay cả chuông vào học vang lên cũng không biết, vẫn là Trương Huyền xoay người, bảo cậu vứt rác dùm mới kéo hồn cậu trở về.

Tiết này là tiết tiếng Anh, cô giáo họ Liêu, gần đây xin nghỉ mấy ngày, là lần đầu tiên Thanh Pháp học tiết cô, nghe đâu cực kỳ nghiêm khắc, trong mắt vò không được nửa hạt cát.

Đang suy nghĩ, một chuỗi âm thanh trầm ổn của giày cao gót truyền đến, Thanh Pháp ngẩng đầu nhìn lên, cô giáo trông rất trẻ tuổi, ước chừng chỉ mới ba mươi, đeo mắt kính, tóc tai cắt rất ngắn, vừa ác liệt lại giỏi giang.

"Vào lớp."

Thanh Pháp mở sách tiếng Anh ra, dựa theo lời cô lật đến trang mười bảy, cả phòng học yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng.

Cô Liêu chống hai tay trên bục giảng, rõ ràng mạch lạc nói.

Những môn này Thanh Pháp cũng đã tự học qua, thế nên cũng không nghiêm túc nghe cho lắm, có lẽ cô Liêu cũng phát hiện, giữa lúc còn gọi cậu đứng dậy trả lời vấn đề mấy lần.

Cậu trả lời đúng cũng không nói gì, chỉ cau mày nói cậu chuyên tâm lên lớp, không nên mất tập trung.

Thanh Pháp ngồi xuống, vẫn không khống chế được suy nghĩ của mình, không yên lòng nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh.

Vừa hết tiết.

Trương Huyền đứng lên đúng lúc thấy Thanh Pháp cứ nhìn chằm chằm bàn học Trần Đăng Dương, lười biếng duỗi người nói: "Đừng nhìn, cậu ta có lên lớp hay không đều dựa vào tâm tình, không chừng cả ngày hôm nay cũng không đến, cậu có cùng bàn cũng như không thôi."

Thanh Pháp hít sâu một hơi lại nhẹ nhàng phun ra, vốn cho rằng cùng một trường với hắn là có thể nhìn hắn lâu hơn mấy lần nữa cơ.

"Cậu ta một tuần bảy ngày thì hết sáu ngày không đến lớp, cậu muốn thì cậu ta thì qua bên kia sân bóng ấy, không thì ở bên lầu Văn Đức chơi game hay ngủ rồi." Trương Huyền duỗi thẳng cẳng chân, mở ra một ván game tiếp tục chơi.

"Ai nói."

Thanh Pháp thoáng ngẩng đầu, phát hiện Trần Đăng Dương đang đứng phía sau cửa, trong tay cầm cái kiện hàng rất nặng, lành lạnh liếc Trương Huyền một cái, lại chẳng nói gì khác mà đi đến chỗ ngồi bên cạnh.

Vừa để kiện hàng xuống đất, Trần Đăng Dương rút ra miếng khăn giấy ướt lau tay, lại kéo cái ghế qua ngồi đối diện cậu, không nói lời nào đưa tay.

Thanh Pháp khẩn trương nhìn hắn, cậu ấy không, không tức giận sao.

Sắc mặt Trần Đăng Dương không nhìn ra tâm tình, cậu cũng không thể xác định được tâm tình hắn bây giờ, khẩn trương thấp giọng hỏi: "Cậu..."

"Đưa tay đây." Trần Đăng Dương mò từ trong túi ra một tuýp thuốc mỡ dài vặn ra, kết quả nhìn thấy Thanh Pháp vẫn còn ngơ ngác, cau mày: "Nghe lời."

Nghe lời.

Hắn cách rất gần, âm thanh không cố tình đè thấp cũng không cố tình kéo cao, chỉ là thả ra rất mềm mại, tựa như đang dụ dỗ trẻ em không nghe lời vậy.

Mang theo chút dịu dàng và cám dỗ đến khó thấy.

Thanh Pháp bị câu nói này làm cho có chút đỏ mặt, giống như ma xui quỷ khiến, vô cùng ngoan ngoãn chìa tay cho hắn.

Trần Đăng Dương bóp chút thuốc mỡ lên mu bàn tay mình, xoa đều một chút mới bôi lên bụng ngón tay cậu, vừa bôi vừa nhẹ nhàng thổi thổi lên ngón tay: "Đau thì đừng cố chịu đựng, nói với tớ, tớ sẽ nhẹ một chút."

Thanh Pháp rủ mắt nhìn hắn, lặng lẽ cắn đầu lưỡi, ép chua xót trong mắt trở về, đầu ngón tay cũng thoáng run rẩy.

Cậu ấy xức thuốc cho mình.

Vừa rồi cậu ấy không có ở trong lớp, không phải là tức giận, mà là đặc biệt đi mua thuốc cho mình, còn tự tay, tự tay xức thuốc cho mình.

"Không đau." Thanh Pháp vừa mở miệng thì phát hiện giọng nói của mình run rẩy vô cùng, bèn vội cắn môi, đem lời nuốt vào trong bụng.

Động tác ngón tay của Trần Đăng Dương cực kỳ nhẹ, nhẹ nhàng thổi chỗ đau: "Sao không đau, sưng như vậy còn không đau, giọng nói cũng run rẩy còn nói xạo. Nói lại, rốt cuộc có đau hay không?"

"Có, có một chút." Thật ra Thanh Pháp không có đau thật, bị hắn nắm trong tay xức thuốc như thế, sớm đã biến từ sưng thành tê dại, vui đến muốn bay lên.

Cậu vẫn luôn biết, bề ngoài nhìn Trần Đăng Dương có hơi hung dữ, cũng rất không có tình người, thật ra phẩm chất rất tốt.

"Tốt lắm." Trần Đăng Dương xức thuốc cho cậu xong, vặn nắp rồi bỏ vào trong bàn mình, lại dặn dò: "Bác sĩ nói tay cậu tốt nhất đừng cầm thứ gì hay đừng lộn xộn, mình có đau hay ngứa cũng không được gãi."

Thanh Pháp nào có muốn yếu ớt như vậy.

Trần Đăng Dương đoán chừng là đoán được cậu đang nghĩ gì, dùng khăn giấy lau sạch ngón tay có thuốc, khe gõ lên trán cậu, nói: "Để tớ bắt được cậu không nghe lời bác sĩ, tớ sẽ trói tay cậu lại, đến lúc đó ngay cả phòng vệ sinh cậu cũng không có cách mà đi."

Thanh Pháp sợ hãi, lắc đầu: "Tớ sẽ không, không lộn xộn."

Trần Đăng Dương hài lòng xoa xoa đầu cậu: "Muốn cái gì thì bảo tớ lấy cho cậu, thuốc này một ngày xức ba lần, nhớ tìm tớ đó."

Thanh Pháp ngẩn ra, nhìn thuốc trong bàn, cẩn thận hỏi "Tìm cậu..."

Trần Đăng Dương giương mắt: "Thế nào? Không muốn tớ xức cho cậu?"

Thanh Pháp vội vàng lắc đầu: "Không phải."

"Không phải là được, tay cậu là tớ làm bị thương, tớ phải chịu trách nhiệm đến khi cậu khỏe." Vừa nói lại chợt nhớ đến cái gì, câu mũi chân một cái, móc cái kiện hàng nặng nề lúc nãy lại.

"Có người gửi cho cậu, tớ nghe được ở cửa nên mang đến cho cậu." Trần Đăng Dương nhìn xuống ngón tay cậu, hỏi: "Mở ra giúp cậu nhé?"

Thanh Pháp cúi đầu nhìn cái biên lai người gửi bên trên hộp chuyển phát nhanh, đôi mắt trong nháy mắt sáng lên, kích động ngẩng đầu lên: "Ừm ừm, làm phiền cậu."

Trần Đăng Dương nhíu mày, mua cái gì mà kích động vậy, hơi đứng dậy tìm dao thủ công trong túi cẩn thận mở kiện hàng ra, thấy bên trong tất cả đều là sách của Trần Nghiễn Sinh, thiếu chút nữa không nói nên lời.

Mắt Thanh Pháp sáng lấp lánh, nhìn sách vô cùng mới tinh trong hộp chuyển phát nhanh, bên trong còn được Trần Nghiễn Sinh ký tên cơ.

"Còn mở hay không mở?" Trần Đăng Dương hỏi.

"Không mở không mở." Thanh Pháp không đành lòng mở phong ra, tựa như báu vật mà sờ một chút lại bỏ vào lại trong hộp chuyển phát nhanh.

Trần Đăng Dương là lần đầu tiên thấy cậu cười, đôi mắt như hai vầng trăng khuyết đảo ngược, mềm mại nhu hòa khiến người khác không nhịn được muốn kéo vào trong ngực, xoa đầu một chút.

Nhưng cậu ấy vừa nhìn thấy đống sách này thì đã quẳng mình ra sau đầu, không hiểu sao lại thấy ghen ghét.

Hừ lạnh một tiếng: "Có gì để xem đâu, ba câu thì hết hai câu toàn là nói nhảm, ít xem chút đi cẩn thận xem đến đầu cũng hư."

Thanh Pháp vốn còn đang đắm chìm trong niềm vui khi sách có chữ ký, bất thình lình bị dội lên đầu chậu nước lạnh, ý cười nơi khóe miệng khẽ động lại.

"Cậu không thích sách của ông ấy sao, vậy tớ cất." Thanh Pháp không biết cớ sao đột nhiên hắn lại trở nên hung dữ, hơi áy náy đóng rìa hộp giấy lại, không biết làm sao.

Trần Đăng Dương nhìn vẻ mặt cậu, lời nói vốn đã bật thốt lên nơi đầu lưỡi quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nói: "Không phải, rất đẹp, trong phòng tớ cũng có mấy quyển tên là Huyết Lý Hữu Phong hay gì ấy, dùng để lót chân bàn."

Thanh Pháp vừa nghe, mặt đầy hâm mộ lại khắc chế nhìn hắn.

Quyển Huyết Lý Hữu Phong này chỉ xuất bản qua một lần, đã hai mươi năm cũng không có tái bản, bây giờ cậu muốn tìm một quyển cũng rất khó.

Trần Đăng Dương đoán ra được ý nghĩ của cậu, cố ý đùa cậu: "Muốn?"

Thanh Pháp gật đầu, đầu ngón tay không nhịn được mà xoắn xoắn vạt áo mình, khắc chế nhìn hắn: "Có thể, có thể không?"

Trần Đăng Dương ngoắc ngoắc ngón tay, Thanh Pháp dựa sát hắn, không phát hiện bởi vì khác biệt chiều cao mà dường như chôn trong ngực hắn.

"Cậu gọi tớ một tiếng anh, tớ sẽ cho cậu."

Vừa nói xong, Trần Đăng Dương phát hiện lời này có nghĩa khác, chẳng qua hắn nhìn Thanh Pháp thế này, phỏng chừng cũng chẳng hiểu lời đồi trụy này.

Cũng đơn giản không giải thích giấu đầu lòi đuôi.

Thanh Pháp mím mím môi, bị câu nói mang theo trêu chọc của hắn trêu đến tim ngứa ngáy, lỗ tai cậu không nghe được âm thanh quá nhỏ, có khi cậu phải chăm chú nhìn miệng hắn mới có thể nghe rõ hắn nói gì.

Mà những lời này thì đưa quá gần, còn mang hơi thở ấm áp, tựa như một bàn tay bất chợt chiếm lấy trái tim cậu, mạnh mẽ nắm chặt.

Thanh Pháp không cách nào thở nổi nên lùi về phía sau, Trần Đăng Dương nhìn cậu như thú bị nhốt lùi về sau, mặt cũng ửng hồng mất tự nhiên, tâm trạng chơi đùa bỗng dâng lên: "Có muốn không?"

Thanh Pháp gian nan nhìn ý cười nơi khóe miệng hắn, không biết lời này của hắn là đang hỏi cái gì, cậu muốn cuốn sách ký tên Huyết Lý Hữu Phong, cho dù không phải bản ký tên cũng rất vui vẻ, có thể...

"Rốt cuộc có muốn không?" Trần Đăng Dương cố tình bức ép cậu, giơ tay nắm lấy cái tay không bị thương của cậu, không nặng không nhẹ bóp một cái lên xương cổ tay.

"Hay là cậu tự giữ đi." Thanh Pháp nhịn đau lập lại lời nói một lần, "Cậu thích thì, thì giữ đi."

Trần Đăng Dương ngẩng đầu, buồn hiu: "... Thích cái quỷ ấy."

Lúc này chuông vào học đột nhiên vang lên, tiết học này là tiết của thầy Trình.

Thanh Pháp nhớ đến lời dặn của thầy Trình, thấy hắn xoay người thì cho là hắn muốn đi, bèn sốt ruột bắt lấy đồng phục hắn.

Trần Đăng Dương nghiêng đầu nhìn ngón tay đang nắm đồng phục mình, tầm mắt thuận theo dời từ cánh tay nhỏ gầy đến chiếc cằm nhọn trên khuôn mặt.

Thanh Pháp hơi nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không vào học sao?"

"Không vào."

Thanh Pháp vốn đa chuẩn bị lời ứng đối, kết quả không ngờ hắn lại dứt khoát nói như vậy, cả xì hơi cũng không có đất dụng võ.

Trần Đăng Dương nhìn bộ dạng thất vọng của cậu, không biết nơi mềm yếu nào bị chọt trúng.

Bỗng nhiên ngồi trở lại, nhìn cậu nói: "Nhóc, tớ hỏi cậu. Thứ bảy này tớ có một trận bóng, cậu có đến xem không?"

Thanh Pháp cắn môi, cậu muốn đi, nhưng có thể tuần này cậu phải về Tứ Trung lấy đồ, lại muốn đi thăm hiệu trưởng, phiên dịch cũng phải gấp rút làm.

"Cậu đến xem tớ chơi bóng, tiết này tớ sẽ không đi ra, thế nào?"

Thanh Pháp thấy thầy Trình đã đi đến trước cửa, rất sợ Trần Đăng Dương lại bị mắng, vội gật đầu một cái.

"Cậu mau, mau ngồi xuống đi."

Trình Lợi Dân đứng trên bục giảng, theo thói quen liếc mắt nhìn phía sau, Trần Đăng Dương vậy mà không có chạy ra ngoài cũng không ngủ, đang cúi đầu đọc sách.

Đổi tính?

Ông lại nghiêng đầu một cái, há.

Quá nửa là khuyên bảo của Thanh Pháp có hiệu quả.

Xem ra vẫn là chuyện tốt giữa học sinh và học sinh giỏi, trong lòng Trình Lợi Dân cảm thấy, cái quyết định sắp xếp để Thanh Pháp vào ký túc xá hắn, quả là sáng suốt.

Giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái.

Nhìn một cái, hai người học vô cùng nghiêm túc!

Trần Đăng Dương tùy tiện nhìn gò má Thanh Pháp, nhìn một hồi thì phát hiện, người khác lên lớp thì toàn là cúi đầu ghi chép, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn thầy viết bảng một cái.

Dường như suốt cả quá trình cậu đều dán mắt vào thầy, chỉ có khi ông xoay người viết bảng mới cúi đầu ghi chép vào vở, hoặc là đầu cũng không cúi mà "viết bừa".

"Này, tớ mượn bài chép của cậu nhìn chút." Trần Đăng Dương đưa tay ra, đầu ngón tay trái hơi vươn ra gõ lên cùi chỏ cậu, "Để tớ xem thử cậu viết thứ gì."

Thanh Pháp ngẩn ra, sau đó nhanh chóng viết thêm hai chữ, nhẹ nhàng đẩy sang hắn, Trần Đăng Dương hơi rũ mắt nhìn, nét chữ ngay ngắn lại đẹp, hoàn toàn không giống như nhìn từ vở viết ra.

Tuy là nhìn nước chảy mây trôi, nhưng có lẽ mỗi một chữ lại mang theo một tia cứng rắn như có như không, Trần Đăng Dương chống cằm nhìn chữ cậu, lại quay đầu nhìn cái người này.

Mặc dù trông yếu đuối nhưng trên người lại có loại bài xích và lạnh lùng không biết đến từ đâu, dáng vẻ non nớt đối mặt với Trương Huyền hết lần này đến lần khác đã chọt trúng nơi mềm yếu của Trần Đăng Dương.

"Trả cho cậu."

Thanh Pháp nhận lấy, kéo lại chỗ mình, kết quả lại bị hắn đè xuống, trầm giọng hỏi: "Ngày đó tớ chơi thi đấu, cậu sẽ đến cổ vũ tớ sao?"

Hắn thử nghĩ một chút, với tính cách của Thanh Pháp hẳn sẽ không như mấy cô gái kia gào thét chói tai, chẳng qua là muốn cậu có thể lọt vào tầm mắt mình, vì hắn mà phất cờ kêu gào...

Đầu tim Trần Đăng Dương nóng lên, duỗi tay cào lòng bàn tay cậu, dụ dỗ cậu.

"Có đến hay không?"

Thanh Pháp biết mình một khi gặp hắn thì sẽ không cách nào nghe giảng cho tốt, mím môi một cái, nhanh chóng liếc nhìn Trình Lợi Dân trên bục giảng, mở ra trang cuối cùng, xé một góc, viết một câu rồi đẩy qua.

—— Cậu nghe giảng cho tốt, tớ sẽ đi.

Trần Đăng Dương nhận lấy thoáng liếc mắt tờ giấy nhìn, quả nhiên không nói nữa,cũng không biết đang nghĩ gì mà yên lặng suốt giờ học, ngồi đó duỗi cái chân to dài cực kỳ ngoan.

Một tiết học trôi qua rất nhanh.

Trình Lợi Dân hài lòng nhìn Thanh Pháp gật đầu một cái, tan học cười híp mắt rồi đi, trước khi đi dặn dò một tiếng: "Tuần này tạm thời nghỉ lớn để điều chỉnh lại thời gian, chiều mai sau khi lớp học kết thúc thì có thể về nhà, trở về phải chú ý an toàn, ở nhà phải nghiêm túc ôn bài."

Lớp học buổi chiều sau khi dọn dẹp vệ sinh giờ nghỉ trưa thì chỉ có một giờ, tương đương với buổi chiều hai giờ rưỡi thì có thể tan học về nhà.

Hồ Giai Văn vốn ngồi ở trước mặt Thanh Pháp, bây giờ sau khi cậu đổi chỗ thì ở giữa dư ra một chỗ trống.

Cậu ta duỗi người về trước, gõ gõ bàn: "Thanh Pháp, cậu về nhà à?"

Phòng học vốn đang ồn ào, giọng nói của cậu ta cũng chẳng tính là lớn nên Thanh Pháp không có nghe.

Hồ Giai Văn đi vòng qua phía sau, lại gõ gõ bàn Thanh Pháp: "Tuần này nghỉ lớn, cậu có về nhà không? Trường chúng ta không có cổng đón xe, xe buýt lại chen chúc muốn chết, cậu ở đâu thế, không bằng cùng nhau đi chung xe đi."

Ngón tay viết chữ của Thanh Pháp ngừng một lát, rủ mắt nói: "Tớ không về nhà."

Hồ Giai Văn "A" một tiếng: "Một tháng chúng ta mới có một đợt nghỉ nhiều đấy, bình thường cũng chỉ nghỉ nửa ngày, ba mẹ cậu không ở nhà sao?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Trần Đăng Dương cảm giác sau khi Hồ Giai Văn nói xong một câu vô tình như vậy, sắc mặt Thanh Pháp đột nhiên trắng nhợt, không tự nhiên mà chớp chớp mắt, khóe miệng mím thành một đường, tựa như đang nhẫn nhịn cái gì đó.

Trần Đăng Dương nhíu lông mày, hơn nữa lúc Thanh Pháp và Hồ Giai Văn nói chuyện thì một hỏi một đáp, so với lúc nói chuyện với mình tự nhiên hơn nhiều, "Xì" một tiếng: "Thuận đường gì, nhà cậu ở Thương Hóa, chim bay qua cũng ngại tốn sức kéo cứt[1]."

[1] Câu này ý chỉ chỗ này đến chim cũng chẳng muốn bay qua.

Hồ Giai Văn nghĩ cũng phải, nhưng mà cậu không phải là muốn tiết kiệm một đồng với Thanh Pháp sao, hắn quan tâm như vậy làm gì, bĩu môi rời đi.

Có lẽ là bởi vì tin tốt nghỉ lớn để điều chỉnh, ngay cả thời gian luyện tập buổi chiều các bạn học cũng không có tâm tư gì.

Tụm năm tụm ba chụm đầu vào tán dóc, nói về idol mình thích gần đây vừa đóng phim mới gì đó, phát ca khúc mới gì đó.

Cũng có vài người lấy điện thoại ra chơi game, còn lại cũng không kiêng dè gì xem phim truyền hình trên WeChat.

Xưa nay lớp Chín đều chống đối lại sự giáo dục của nhà trường, tốt xấu lẫn lộn, giỏi dở xem tạp, con nhà giàu toàn chui vào mấy cái lớp này, trường học quản không được, thời gian dài còn chưa tính, để bọn họ tự sinh tự diệt.

Chỉ có Trình Lợi Dân là còn ôm hy vọng với họ, thỏa sức phát hiện quang và nhiệt của người là vườn, hy vọng có thể chỉnh sửa từng gốc cây nhỏ này của bọn họ đứng thẳng.

Thanh Pháp lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho bạn cùng phòng trước kia, nói cho cậu ta biết chiều thứ sáu sẽ qua lấy đồ, hỏi cậu ta có ở ký túc xá hay không.

Bên kia rất nhanh trả lời lại.

—— Hả? Đồ của cậu để mẹ cậu cầm đi rồi.

Thanh Pháp bắt đầu lo lắng, đáp một câu "Ừ" rồi đóng giao diện trò chuyện lại, đầu ngón tay dừng ở bên trên rất lâu, muốn dời xuống lại dường như không muốn.

Kết quả mở ra, khung trò chuyện đang biểu thị đối phương đang trò chuyện...

Mấy phút sau, quả nhiên điện thoại rung một tiếng, trên màn hình lóe lên, hiển thị một tin nhắn thoại.

Đoán chừng là chưa có tiếng trả lời lại, Triệu Cửu Lan lại gửi một tin, lần này là văn bản, không dài, nhưng từng từ đâm thẳng vào tim.

Thanh Pháp mặt vô cảm bấm tắt tin nhắn, đã nhiều năm như vậy, cậu đã sớm đao thương bất nhập: "Tuần này nghỉ lớn, con muốn về nhà lấy ít quần áo và đồ dùng hằng ngày."

Trần Đăng Dương dựa vào khung cửa phía sau, thấy Thanh Pháp cúi thấp đầu, không biết nhớ ra gì đó, quay đầu đi.

Chiều thứ sáu, Thanh Pháp xưa nay ở lại lâu nhất vừa tan học thì đi mất. Trần Đăng Dương chơi bóng xong quay về phòng học, chỉ kịp nhìn thấy một chỗ trống rỗng.

Thời tiết ở Giang Thành biến đổi không ngừng, buổi sáng mặt trời vẫn còn rực rỡ buổi trưa đã bắt đầu mây đen che đỉnh, Thanh Pháp đứng dưới trạm dừng lảo đảo như muốn ngã, nhìn mưa rơi tí tách tí tách, không bao lâu đã làm ướt cả mặt đất.

Cậu đi vào trong đứng, chỉ ướt nửa người.

Máy điều hòa trên xe buýt mở không đủ, cậu không nhịn được run cầm cập, vậy nên không cách nào đến kéo vòng qua, xe vừa ngừng một chút lại lắc lư, cậu chỉ có thể gian nan đệm chân đi đóng máy điều hòa.

Có người xuống xe, Thanh Pháp ngẩng đầu thấy không có người già yếu cần ngồi bèn tự mình ngồi xuống, dựa vào cửa kính nhìn mưa rơi càng ngày càng lớn, bị gió thổi lên cửa sổ, đập vỡ lại chảy xuống.

Hai bên đường đầy người đứng trú mưa, trong tiệm bánh ngọt chợt lóe lên, cạnh cửa sổ có hai mẹ con đang ngồi, bạn nhỏ giơ cái muỗng thật cao đút cho mẹ, người mẹ trẻ tuổi cười xoa xoa đầu con trai.

Thanh Pháp thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra nhìn, dự báo thời tiết nói trận mưa này sẽ còn kéo dài bốn tiếng.

Thanh Pháp nhìn hộp bánh ngọt trên đầu gối, dùng tay áo lau lau vệt nước bên trên, bên ngoài túi đựng màu vàng nhạt vẽ hai con thỏ nhỏ hoạt hình, đệm chân đút cho hai con thỏ lớn ăn.

Tiệm bánh ngọt này Triệu Cửu Lan rất thích ăn, hầu như mỗi ngày đều sẽ mua một miếng nhỏ cho cậu ăn qua một lần.

Ngày đó cậu mới vừa được chẩn đoán chính xác gần như mất đi thính giác thì có một người đàn ông đến phòng bệnh thăm bệnh, ngày đó Triệu Cửu Lan rất vui vẻ, đút cậu ăn một miếng, rất ngọt, có vị hạt dẻ nhàn nhạt.

Thanh Pháp ngẩng đầu, nhìn đỉnh xe buýt, trong đầu nghĩ lung tung, cậu đã rất cố gắng ngoan ngoãn, hàng xóm và thầy đều nói cậu rất nghe lời, rốt cuộc cậu còn có chỗ nào làm không tốt.

Cách sinh nhật bảy tuổi đã hơn bảy năm, chiếc bánh ngọt vị hạt dẻ kia tựa như vẫn còn đọng nơi đầu lưỡi cậu, chẳng qua là cậu không nhớ nổi, ngày đó Triệu Cửu Lan có xoa đầu cậu hay không, nói cậu ngoan.

Không nhớ rõ loại chi tiết nhỏ ấy.

Chỉ nhớ khi ấy cậu không nhớ được, rất hoảng sợ cũng rất muốn khóc, nhưng lại không dám biểu hiện ra, Triệu Cửu Lan không thích.

Đường xe rất dài, lúc sắp đến trạm cuối, khung trời màu đen dường như muốn đè xuống, sau khi tài xế mở đèn bên trong xe mới phát hiện trước mặt còn một người ngồi, nhìn cậu vẫn luôn tựa lên cửa sổ xe nên cho là cậu ngủ.

"Anh bạn nhỏ, cháu xuống chỗ nào thế?"

Thanh Pháp lấy lại tinh thần: "Trạm cuối ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip