Chap 39
"Dương gia, em thuận miệng nói vậy thôi mà..." Thanh Pháp dứt lời, cũng cảm thấy lời vừa rồi không quá dễ chịu, nhưng cậu thật sự không có ý đó, chỉ là thời điểm hồi tưởng lại không chú ý lắm.
Hơn nữa, khi đó Thanh Pháp có bị đánh chết cũng chẳng nghĩ rằng, tương lai chính mình sẽ ngồi bên Dương gia nổi danh khắp thành Bắc Bình kia, lại còn đường đường chính chính trở thành Trần thiếu phu nhân.
Lời này đặt ở sáu bảy nắm về trước, kẻ nào sẽ tin?
"Thật là một tiểu tổ tông." Trần Đăng Dương kéo cậu đến bên người, bàn tay bị chuỗi phật châu trên cổ tay cậu cấn, tâm tình nhất thời tốt lên, dẫu sao đây cũng là vật mình đưa, Thanh Pháp đáp ứng đeo vào, làm gì cũng không được tháo bỏ.
Thanh Pháp ôn nhuận dựa lên vai Trần Đăng Dương, ngoài miệng lại không ngoan ngoãn như vậy, "Dương gia, hũ giấm của ngài thật lớn."
"...Khi đó em mới mấy tuổi chứ? Chính là một cậu nhóc còn chưa lớn hết, cái gì cũng không hiểu, muốn cưới vợ không phải chuyện rất bình thường sao?"
"Đúng, bình thường." Trần Đăng Dương tức giận bóp ngón tay động đậy lung tung của cậu, thấp giọng mắng một câu, "Bà nội em!"
Thanh Pháp vui vẻ cười đến ánh mắt cong cong, nghiêng đầu cố ý dùng lông măng trên cổ áo cọ cọ gò má Trần Đăng Dương, cần cổ trắng ngần như ẩn như hiện, gần như trong suốt.
Trần Đăng Dương cực kỳ muốn cúi đầu gặm một cái, lại sợ cậu kêu đau, cuối cùng vẫn đành nhịn xuống.
Thanh Pháp không biết mình vừa tránh được một kiếp, kéo tay Trần Đăng Dương qua vẽ vẽ viết viết.
Ngón tay cậu có chút lạnh, lòng bàn tay Dương gia lại rất nóng, cậu xoa xoa lên vết chai bởi cầm súng lâu năm trên tay hắn, đoạn nghiêm túc viết một chữ "Kiều."
"Ái chà?" Trần Đăng Dương xòe bàn tay ra, làm bộ chăm chú nhìn, tựa như thấy được chữ viết trên đó thật vậy, "Chữ này viết đẹp đó, viết lại một lần lên chỗ khác đi."
Thanh Pháp lập tức thẳng lưng, thái độ trở nên đàng hoàng: "Ở đâu thế?"
Trần Đăng Dương siết cổ tay cậu, nhẹ nhàng kéo một cái: "Trong tim này."
"Dương gia!" Thanh Pháp ngượng chín mặt, không ngừng ngoảnh đầu nhìn Vạn Phúc đang lái xe.
"Cậu ta không nghe thấy đâu." Dương gia mở mắt chém bừa, giơ tay kéo Tiểu Kiều ôm vào lòng, vừa định nói mấy câu tình thoại, Vạn Phúc bỗng kinh hãi đạp phanh xe.
Trần Đăng Dương hung hăng ôm chặt Thanh Pháp, cánh tay va mạnh lên lưng ghế trước. Người có sức chịu đựng cao như Dương gia cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, tiếp đó sa sầm nét mặt, mắng: "Kẻ nào không có mắt dám đụng vào xe ông?!"
Vạn Phúc lau mồ hôi lạnh, xuống xe nhìn một cái: "Ha, thì ra là bác sĩ Vương."
Trần Đăng Dương nghe vậy, vẻ mặt khẽ biến, đặt Tiểu Kiều còn chưa hoàn hồn lên xe, tự mình bước xuống, mặt mày phủ đầy mây đen.
"Dương gia." Vương Phù Sinh giang hai cánh tay, ngăn trước xe, thẳng tắp nhìn chằm chằm Trần Đăng Dương, "Ngài để tôi gặp Thanh Pháp một chút."
Trần Đăng Dương đứng yên, ý vị thâm trường cười một tiếng: "Cậu muốn gặp vợ tôi?"
Dứt lời, lôi từ trong ngực ra một điếu thuốc lá, Vạn Phúc nhanh chóng quẹt diêm, dùng bàn tay cản gió, châm lửa cho Dương gia.
"Vương Phù Sinh, cậu ít ra cũng là người có học, chẳng lẽ không biết gặp riêng phu nhân nhà người khác là điều phải tránh sao?"
Vương Phù Sinh nghe lời này, vẻ mặt đột nhiên ác liệt: "Thanh Pháp là đàn ông!"
"Tôi dĩ nhiên biết em ấy là đàn ông." Trần Đăng Dương như cười như không nhìn Vương Phù Sinh, kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, chậm rãi nhả một hơi: "Tôi không chỉ biết, còn thấy tận mắt, chạm qua, thưởng thức qua."
"Cậu....!" Vương Phù Sinh đỏ bừng mặt, hiển nhiên nghe rõ ý tứ trong lời Trần Đăng Dương.
Dương gia lại hít một hơi thuốc lá, "Tôi cưới em ấy là bởi thích em ấy, không hề có ý xem thường."
"...Trần Đăng Dương tôi không phải cái loại tiểu nhân xem thường người khác."
Vương Phù Sinh cười khẩy: "Đúng vậy, Dương gia ngài là một chính nhân quân tử, đi đánh giặc còn có thể tự mình an bài ba người đàn ông đến đùa bỡn phu nhân nhà mình."
Lời này nói quá mức.
Không mang Tiểu Kiều đi ngay từ đầu, chính là cái gai trong lòng Trần Đăng Dương, hắn tự hận chính mình, cũng oán chính mình, nhưng Trần Đăng Dương hiểu hơn bất kỳ ai, trên đời không có thuốc hối hận, cho nên bây giờ đối đãi với Tiểu Kiều tốt càng thêm tốt.
Không có gì đáng nói, chỉ đơn giản là yêu thích, thích đến mức bưng trong lòng bàn tay vẫn sợ người tan đi, kẻ khác liếc mắt một cái cũng không được phép.
Trần Đăng Dương ném điếu thuốc vừa châm đi, giẫm dưới chân, từng bước từng bước ung dung tới trước mặt Vương Phù Sinh.
Vương Phù Sinh cứng rắn không lui, vẻ mặt lại không tự chủ mang theo sợ hãi.
Dương gia thành Bắc Bình này, từng giết giặc nơi chiến trường, là sát thần thật sự.
"Tiểu Kiều còn ở trên xe, tôi lười để ý cậu." Trần Đăng Dương lại lấy ra một điếu nữa, cứng rắn nhét vào miệng Vương Phù Sinh, buộc y ngậm vào, "Còn để cho tôi nghe được lời giống vậy, đừng trách tôi không khách khí."
"Chỉ cần có Trần Đăng Dương tôi ở đây, ai cũng đừng hòng lấy chuyện người phục vụ ra làm nhục Thanh Pháp."
Vương Phù Sinh cắn điếu thuốc lá, giận đến phát run: "Trần Đăng Dương, cậu thật biết đổi trắng thay đen, rõ ràng là cậu an bài tôi đến gần Thanh Pháp, hôm nay lại không cho phép tôi nói!"
"Tôi muốn cậu đến gần em ấy sao?" Trần Đăng Dương nhướn mày, đế giày lần nữa nghiền qua điếu thuốc đã tắt trên mặt đất, giơ tay thô bạo túm cổ áo Vương Phù Sinh, trong giọng tràn ngập phẫn nộ: "Tôi là muốn cậu giả làm khách quen của em ấy, chú ý em ấy, che chở em ấy, đừng để kẻ nào không có mắt bắt nạt em ấy."
"Nhưng cái loại địa phương như tiệm cơm Bình An..."
"Cái loại địa phương đó làm sao?" Trần Đăng Dương đột ngột buông tay, cười lạnh nhìn y: "Những năm tôi không có ở thành Bắc Bình này, cậu so với tôi còn hiểu rõ hơn tại sao Thanh Pháp cần tiền. Làm sao, giờ ngược lại muốn lấy chuyện này đâm chọc người ta?"
"Vương Phù Sinh, cậu đó, quá không biết điều." Trần Đăng Dương nhìn cũng chẳng muốn nhìn Vương Phù Sinh thêm một cái, "Là Trần Đăng Dương tôi có mắt không tròng, cho rằng cậu là người phúc hậu tử tế, lại phái cậu đi bảo vệ phu nhân nhà mình."
"Tiểu Kiều đi theo tôi, cậu không cam lòng; nhưng nếu em ấy thật sự ở bên cậu, cậu lại ngại người ta từng làm người phục vụ. Nói thật, nếu không phải hôm nay Thanh Pháp còn trên xe, tôi tuyệt đối sẽ động thủ với cậu."
"Tôi không phải." Vương Phù Sinh nói không lại Dương gia, trán rỉ ra mấy giọt mồ hôi, không cam lòng trộm liếc nhìn chiếc xe sau lưng Trần Đăng Dương.
Thanh Pháp ở trên xe, nếu lớn tiếng nói ra chân tướng, nói ra kẻ bảo vệ cậu ấy những năm nay thật ra là mình, Thanh Pháp liệu có thể thay lòng hay không?
"Tôi khuyên cậu ngậm miệng lại." Trần Đăng Dương chỉ cần một cái liếc mắt, đã đọc thấu tâm tư Vương Phù Sinh, cũng không quay đầu lại ra dấu cho Vạn Phúc phía sau. Người làm trung thành lập tức tiến tới, cản đường Vương Phù Sinh, Trần Đăng Dương tiếp tục nói: "Trước đó tôi nói rồi, không giết cậu, chẳng qua là vì cảm ơn cậu những năm này đã trông nom phu nhân nhà tôi."
"Cậu cũng đừng đạp lên mặt mũi người ta, suốt ngày tìm cách liên lạc Tiểu Kiều nhà người ta chứ."
Vương Phù Sinh tự biết không đấu lại Trần Đăng Dương, cũng biết hiện tại chỉ cần há miệng một cái, lời còn chưa dứt, là sẽ bị một phát súng đánh gục.
Chỉ là cuối cùng y vẫn không cam lòng: "Cậu có phải một mực định gạt Thanh Pháp không? Gạt rằng, cậu đã từng tìm cho cậu ấy ba cái khách quen!"
Gặp kẻ dầu muối không ăn, Trần Đăng Dương không kiềm được nhíu mày.
"Ha!" Vương Phù Sinh nhìn nét mặt Dương gia, đoán chừng mình đã nói đúng, "Dương gia, tại sao ngài không trả lời?"
"Tại sao ngài gạt Thanh Pháp?"
"Không phải là sợ cậu ấy biết, ngài căn bản không phải chính nhân quân tử gì hết, chỉ là một tên vô liêm sỉ..."
Lời sót lại Trần Đăng Dương lười nghe, hắn cúi đầu chơi đùa gói thuốc lá nhăn nheo, quẳng ra một câu: "Quá tam ba bận, tôi nhìn mặt mũi Thanh Pháp tha cho cậu hai lần, lần sau lại để tôi thấy mặt, thì tốt nhất cũng nên chuẩn bị tâm lý dần đi."
Nói xong, dứt khoát lên xe.
Gần như ngay trong nháy mắt cửa xe mở ra, Tiểu Kiều không kịp chờ đợi mà sà vào lòng Trần Đăng Dương. Cậu nhìn thấy Vương Phù Sinh, cũng mơ hồ nghe được mấy chữ, gì mà 'khách quen', gì mà 'lừa gạt', trong bụng cậu ôm đầy băn khoăn, cho rằng Vương Phù Sinh tố cáo gì đó về cậu với Trần Đăng Dương.
Làm phục vụ ở tiệm cơm Bình An, dù cho thật sự là kẻ gì cũng chưa làm qua, nhưng ai sẽ tin tưởng cậu sạch sẽ đây?
Trong mắt người ngoài, bọn cậu đã sớm chẳng khác gì kỹ nữ nơi Bát đại hồ đồng.
Vả lại, cậu thật có khách quen, khách quen chỉ ngồi uống trà tâm sự, Vương Phù Sinh chẳng phải cũng là một vị trong đó hay sao?
Chỉ là những chuyện này Trần Đăng Dương không hỏi, Thanh Pháp cũng không nói gì, cậu đã từng cho rằng Dương gia ngại cậu bẩn, không được tự nhiên mà ồn ào qua, nhưng cho đến hôm nay đã lĩnh giấy kết hôn, ngủ cũng đã ngủ, cậu là dạng người gì, Dương gia rõ hơn ai hết.
Nhưng chuyện đã qua, không phải nói qua là thật sự qua.
Thanh Pháp không hối hận khi vì kiếm tiền mà làm người phục vụ, nhưng cậu không biết Dương gia sẽ tức giận hay không.
Đổi vị trí mà suy nghĩ một chút, nếu cậu là Dương gia, dù không ngại vợ mình từng làm người phục vụ, nhưng bỗng nhiên đụng phải 'khách quen' của người ấy, trong đầu đại khái cũng không mấy vui vẻ.
Đâu chỉ là không vui vẻ, đó hẳn phải là tảng đá lớn đè người!
Thanh Pháp có lòng giải thích, nhưng không biết kể từ đâu. Khó khăn của cậu, Dương gia biết; việc cậu từng làm, Dương gia cũng tỏ. Mấy câu đơn giản như vậy, giải thích nhiều ngược lại còn giống như tự mình xem thường mình.
Vì vậy Thanh Pháp im lặng dựa vào lồng ngực Trần Đăng Dương, lông mi cong dài như quạt lá run run, thi thoảng lại vén mi trộm nhìn vẻ mặt Trần Đăng Dương, rồi lại hướng mắt xuống, ngoẹo đầu giả làm bé ngoan.
Trần Đăng Dương lại vẫn đang suy nghĩ chuyện khác.
Năm đó phái ba người đảm nhiệm vai trò khách quen cho Tiểu Kiều, xử lí không trọn vẹn, chẳng trách hiện giờ nảy sinh trò cười này, dù sao sau này nhất định phải nói thật với Thanh Pháp.
Chẳng qua là bây giờ Dương gia quả thực không có tâm tư thẳng thắn, tất cả là bởi nhìn thấy Vương Phù Sinh trong lòng lại phiền muộn, hận không thể bay thẳng về Dương gia, cả đời cùng Tiểu Kiều đóng cửa nán lại trong kim ốc không muốn gặp người.
Dĩ nhiên ý niệm này tới cũng nhanh, đi cũng gấp, Trần Đăng Dương day mi tâm phiền muộn một hồi, rốt cuộc cũng sẽ không vì mấy câu nói của Vương Phù Sinh mà lung lay.
Coi như Tiểu Kiều nghe được chân tướng từ nơi khác thì sao chứ?
Cứ thật tâm xin lỗi.
Dương gia tự nhận làm việc không tính là quang minh lỗi lạc, nhưng cũng không thẹn với lương tâm, việc năm đó bắt nguồn từ ý tốt muốn bảo vệ tiểu Kiều, chỉ là phương pháp hơi có vấn đề.
Chỉ cần Phượng hoàng không đi tìm ổ khác, cây ngô đồng hắn đây có thể tiếp tục làm càn.
......
Trên đường tự dưng nhảy ra cái chuyện rắc rối như vậy, lãng phí không ít thời gian, chỉ là hai người bọn họ đều mải mê suy tính, ai cũng không để ý.
Lái xe đến trước cửa Thụy Phúc Tường, Lý chưởng quỹ theo lệ đứng ở cửa nghênh đón, ngay lập tức trưng ra bộ dạng tươi cười giải thích: "Trần thiếu phu nhân, vải vóc Giang Nam đang trên đường đến rồi, chúng tôi gấp rút làm thêm mấy bộ đồ đông trước, ngài muốn thử một chút không?"
"Gói lại là được." Trần Đăng Dương tạm thời nhét chuyện Vương Phù Sinh xuống đáy lòng, một lần nữa nhớ tới gia pháp, gấp gáp muốn về, "Không vừa người, lần sau tôi mang đến đổi."
"Được, ngài thấy hài lòng là được." Lý chưởng quỹ chỉ mong nhanh chóng tiễn hai vị tổ tông này đi, lúc này gọi bốn năm tiểu nhị đến, chung tay bọc hết đống quần áo mới may xong.
Thanh Pháp đứng bên người Trần Đăng Dương, nhìn những bóng lưng bận rộn, không khỏi nhớ tới lời lần trước nghe được trong Thụy Phúc Tường.
Lúc ấy cậu chỉ nhớ thanh âm, không nhìn thấy tướng mạo người nói chuyện, dịp có không ít người đến xem Tô lão bản biểu diễn lần trước, cậu tập trung lắng nghe, nhưng cơ bản không tìm thấy giọng nói quen thuộc kia. Đoán chừng kẻ chửi mắng sau lưng cậu không có mặt.
Cũng không biết thân thích bên ngoại của Trần gia rốt cuộc có bao nhiêu người, và kẻ nào vo ve sau lưng bàn tán về Dương gia.
"Dương gia, họ hàng bên ngoại của Dương gia có nhiều không?" Cậu nghĩ ngợi một hồi, bèn hỏi lên.
Trần Đăng Dương tiện tay lấy chiếc mũ mềm màu đen trên đỉnh kệ áo trước mặt Lý chưởng quỹ, "Nhiều."
"Người Trần gia chúng ta ít, nhưng dính líu đến quan hệ họ hàng bên ngoại lại nhiều, nếu thật bắt tôi tả xem mặt mũi người ta Tí Sửu Dần thế nào, thật sự không hề dễ."
Thanh Pháp ôm tay, ưu sầu gật đầu.
Như vậy trước hết, chỉ bằng mấy câu nói cậu nghe được, căn bản không phân biệt được tên họ hàng lòng dạ bất chính kia là ai.
"Làm sao?" Dương gia ngược lại hỏi trước, "Em gặp rồi?"
"Ừm." Thanh Pháp do dự, gật đầu, "Lần trước lúc tới lấy quần áo, gặp được một người, nhưng chỉ nghe thấy giọng, không thấy rõ bộ dạng người."
Trần Đăng Dương khinh thường hừ một tiếng, nhận lấy cái bọc từ tay Lý chưởng quỹ, "Khẳng định không nói lời gì tốt, em không cần để bụng."
"Y nói lão gia tử chỉ chia gia sản cho tiểu bối có con cháu." Thanh Pháp làm sao có thể không để trong lòng?
Ban đầu cũng bởi nghe những lời này, cậu mới hạ quyết tâm leo lên giường Dương gia.
Trần Đăng Dương "hừ" một tiếng, "Cho thì cho thôi, trong đám người kia, mười kẻ thì chín kẻ nhớ thương gia sản của lão gia tử."
Thanh Pháp mím môi, không thoải mái được như Dương gia.
Chuyện này nói cho cùng, vấn đề chính là phát sinh từ trên người cậu.
Nếu không phải Trần Đăng Dương gióng trống khua chiêng đăng báo tuyên bố mình muốn kết hôn với nam nhân, gia sản nhà họ Trần cũng không đến nỗi bị kẻ ngoài thương nhớ.
Trần Đăng Dương không tranh, đó là hào phóng của Dương gia.
Nhưng Thanh Pháp cậu muốn tranh, trận cược này phải chơi liền một mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip