C30


Đăng Dương bước dọc hành lang tìm một góc khuất không có ai, tựa vào tường rồi bắt máy

Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói lo lắng của bà nội anh:

"Bống, rốt cuộc bố con bị làm sao vậy? Cô chú không chịu nói gì với bà cả, con lén nói nhỏ với bà đi."

Anh hơi khựng lại, rồi cười nhẹ: "Không có gì đâu bà nội, bà đang ở đâu vậy?"

"Bà đang ở bệnh viện đây, cô con vừa rời đi." Bà hạ giọng thì thầm: "Bống, con nói thật với bà đi, có phải bố con đã gây ra chuyện gì rồi không?"

"Bố không sao cả, bà đừng lo nghĩ nhiều."

"Thế sao bà nhập viện rồi mà bố con không đến thăm bà? Bà gọi điện cũng không nghe. Bà sinh nó ra, nuôi nó lớn, nó bận tới mức nào mà ngay cả bà cũng không cần nữa sao?"

Bà nội anh mắc hội chứng Alzheimer. Trí nhớ ngày càng suy giảm, thời gian bà tỉnh táo mỗi ngày cũng ngắn dần. Vì cô của Dương làm việc ở Hà Nội nên đã đưa bà về đây chăm sóc và đưa đi khám bệnh, đồng thời thuê người giúp việc để hỗ trợ.

Ngày hôm đó Đăng Dương xin nghỉ phép bay đến Hà Nội vì bà nội lại mất tích. Trong một cơn lẫn, bà tự rời khỏi nhà, đi lang thang ra đường lớn rồi bị một chiếc xe máy vượt đèn đỏ tông phải, phải nhập viện trong tình trạng hôn mê.

Không ai có thể đoán được giữa những điều bất ngờ và ngày mai, điều gì sẽ đến trước. Lo rằng đó có thể là lần gặp cuối cùng, cô anh đã gọi anh đến. May mắn thay, bà tỉnh lại, thương tích về thể chất không quá nặng, nhưng vấn đề tâm lý của bà ngày càng nghiêm trọng hơn.

Đăng Dương vừa trấn an cảm xúc của bà nội, vừa tranh thủ nhắn tin cho cô mình: "Bà nội giờ không chịu được kích động."
Bà nội anh tiếp tục nói, giọng đầy bức xúc pha chút tiếng địa phương quê nhà:

"Hôm nay ở bệnh viện bà có xem tin tức, thấy tên bố con trên đấy! Còn nói gì đó về công ty của nó, bà hỏi cô con mà nó không chịu nói gì!"

"Không có gì đâu..." Anh khẽ cắn đầu lưỡi, điều chỉnh lại giọng điệu, "Công ty bố xảy ra chút vấn đề nên lần trước không đến thăm bà, không sao đâu, mọi chuyện sẽ sớm giải quyết được thôi."

"Con không lừa bà chứ?"

"Không đâu." Đăng Dương hạ mắt, giọng nhẹ nhàng: "Bà mau quay lại đi, đừng để cô chờ lâu."

"Hừ! Cô con chẳng chịu nói gì với bà, bà không muốn để ý đến nó nữa! Bà—"

Bỗng nhiên, giọng nói bên kia thay đổi, trở thành một phụ nữ trẻ: "Bống, là cô đây, cô cúp máy trước nhé."

"Vâng."

Anh day day thái dương, cảm thấy đầu đau nhức, mấy ngày nay anh gần như không được ngủ đủ giấc.

Mọi chuyện bắt đầu vài tháng trước, khi anh nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát hỏi về bố mình – ông Khôi.

Ban đầu anh còn tưởng đó là một cuộc gọi lừa đảo nên đã thẳng thừng ngắt máy. Không ngờ vài ngày sau, cảnh sát lại trực tiếp đến trường tìm anh.

"Dạo này cậu có gặp bố mình không?"

"Không ạ."

"Lần gần nhất cậu gặp ông ấy là khi nào?"

"Tết Nguyên Đán."

"Từ đó đến giờ hai người còn liên lạc không?"

"...Không ạ."

"Sao cậu ngập ngừng vậy?"

"...."

Cảnh sát chỉ hỏi một vài câu cơ bản mà không tiết lộ gì thêm về ông Khôi. Đăng Dương hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh bất chợt nhớ đến ngày ba mươi Tết năm ngoái, khi anh thấy ban công đầy tàn thuốc lá.

Những ngày Tết đó ông Khôi và bà Thư vẫn tiếp tục không hòa thuận. Vì anh ở nhà nên họ không cãi nhau mà chỉ chiến tranh lạnh, thậm chí ăn một bữa cơm cũng phải căn lệch giờ.

Ngày ông Khôi xách hành lý rời đi, hai người lại cãi nhau một trận dưới sân chung cư, Đăng Dương đã đứng lặng sau lùm cây, dầm mưa cả một buổi chiều.

[...]

Vào tháng tư, có lần anh đi ngang qua trường của Minh Hiếu, vì rất muốn gặp cậu nên anh bảo tài xế tấp vào lề và xuống xe trước cổng trường.

Nhưng hôm đó Minh Hiếu không có ở trường. Cậu tham gia một buổi biểu diễn chung giữa câu lạc bộ âm nhạc và trường bạn, Đăng Dương không báo mình đã đến, chỉ lặng lẽ ăn một bữa ở căn tin, đi dạo quanh những con đường rợp bóng cây và nhìn qua lớp học của cậu. Cuối cùng, anh ngồi dưới ký túc xá của Minh Hiếu cả đêm.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, câu lạc bộ đi ăn tối, đến khi Minh Hiếu về thì Đăng Dương đã rời đi.

Minh Hiếu hoàn toàn không biết anh từng đến thăm.

Cuộc sống của cậu luôn đầy sắc màu và sôi động, giống như tính cách của cậu, luôn thu hút mọi người xung quanh.

So với cậu, Đăng Dương thấy mình quá trầm lặng.

Ngày đó khi tham gia buổi họp lớp cấp ba, có người nhắc đến Minh Hiếu, khen ngợi cậu, rồi bàn tán về những câu chuyện xoay quanh cậu.

Cũng chính hôm đó, anh mới biết rằng Yến Nhi thích môn Địa lý, và sinh nhật của cô ấy là ngày 26 tháng 1.

Anh ghen đến phát điên.

Nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

Tối đó anh thấy tin nhắn của Minh Hiếu nhưng không trả lời.

Anh biết rõ mình thích con trai, nhưng còn Minh Hiếu thì sao?

Đôi lúc, những ý nghĩ điên cuồng lại len lỏi trong đầu anh.

Anh muốn giữ người ấy trong vòng tay mình, không muốn cậu ấy cười nói với người khác, không muốn người khác dùng ánh mắt dịu dàng, đầy mập mờ để nhìn cậu.

Có quá nhiều người thích Hiếu.

Người để tâm đến cậu cũng không ít.

Hình ảnh vừa rồi trên sân khấu lại hiện lên trong đầu anh — cô gái ấy ôm lấy Minh Hiếu, giữa tiếng reo hò xung quanh, âm thanh ấy chói tai đến mức khiến anh khó chịu.

Nhưng anh không thể làm như vậy.
Anh thừa biết, Minh Hiếu ghét nhất là bị ràng buộc.

"Cậu nói chuyện này là do cậu kể với người khác?"

"Hồi đó tôi chỉ lỡ lời thôi!"

"Việt Hoàng! Cậu là người trưởng thành, cũng là sinh viên đại học hàng đầu, những lời như vậy mà cũng nói bừa được sao?"

"...Tôi, tôi đâu biết sẽ như vậy!"

"Minh Hiếu đã biết chuyện này chưa?"

Đăng Dương dừng bước.

Anh đang đứng gần nhà vệ sinh, nơi một đôi tình nhân đang cãi nhau trước cửa, nghe thấy cái tên quen thuộc, anh không rời đi mà dừng lại lắng nghe.

"...Cậu ấy không biết."

"Cậu không nói cho cậu ấy? Là vì cậu không dám đúng không?"

"...."

"Cậu cũng biết mình sai đúng không? Anh cún hoàn toàn không sao chép, chỉ vì một câu nói linh tinh của cậu rằng ý tưởng đó lấy cảm hứng từ đâu mà cả nhóm dự án bị tố cáo. Cậu nghĩ cậu có lỗi với cậu ấy không? Có lỗi với chúng tôi không?"

Đăng Dương tựa vào tường, im lặng lắng nghe, biểu cảm trên khuôn mặt anh dần trở nên lạnh lùng.

Dù không biết hai người kia là ai, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

"Cậu là bạn gái của ai vậy? Sao cứ bênh vực cậu ta thế?"

"Tôi bênh cậu ta lúc nào? Chuyện này mà nói cho người khác, ai mà không tức? Tôi nói cho cậu biết, Nguyễn Việt Hoàng, nếu cậu nghĩ tôi làm vậy là bênh cậu ta, thì được thôi, chia tay đi!"

Chàng trai hoảng hốt vội chạy theo, cố gắng nắm lấy tay cô gái.

Cả hai lướt qua trước mặt Đăng Dương, anh cúi đầu, ánh mắt tối lại.

Điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi từ Minh Hiếu.

"Anh đang ở đâu?"

Đăng Dương bước ra phía ngoài: "Anh đang ở cửa đợi em."

"Anh đợi em ở cửa suốt sao?"

"Ừ." Cửa ra không xa, ánh đèn bên ngoài chiếu thẳng vào, anh bước ra hỏi: "Bên em xong chưa?"

"Đăng Dương," Minh Hiếu đột ngột gọi anh, "Anh quay sang trái nhìn thử xem."

Đăng Dương khựng lại, quay đầu, anh nhìn thấy Minh Hiếu đang đứng dưới tán cây ngân hạnh, ánh mắt không rời khỏi anh.
Đăng Dương bước lại gần: "Em..."

"Tại sao anh lừa em?" Minh Hiếu lạnh giọng, "Em vừa mới nhìn thấy anh, chuyện này có gì mà phải nói dối?"

"Anh vừa gọi điện thôi."

"Anh không có gì muốn hỏi em sao?" Minh Hiếu nhìn thẳng vào anh.

Những lời muốn giải thích vừa đến bên môi lại bị anh nuốt xuống.

Cậu không tin rằng Đăng Dương không quan tâm.

Đăng Dương nắm lấy tay Minh Hiếu, giọng bình tĩnh: "Hỏi gì?"

Minh Hiếu trông không vui, giật tay ra khỏi anh, nói:

"Cô gái vừa nãy đã tỏ tình với em."

Tim anh nhói lên một chút, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Anh chỉ khẽ "ừm" một tiếng, rồi hỏi: "Em thích cô ấy không?"

Ánh mắt Minh Hiếu tràn đầy khó tin: "Anh đang nói vớ vẩn gì thế?!"

Nhận ra cậu thực sự nổi giận, anh lại không kìm được lòng muốn hôn cậu, muốn xóa đi sự căng thẳng trên khóe môi kia.

Nhưng xung quanh có rất nhiều sinh viên qua lại, anh chỉ có thể không kìm được mà kéo cậu vào lòng.

"Thả... ra!" Cậu vùng vẫy khỏi vòng tay anh, đẩy mạnh anh ra.

Đăng Dương loạng choạng lùi lại hai bước, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cậu.

Đôi mắt Minh Hiếu hơi đỏ, không biết là vì tức giận hay vì điều gì khác.

Ngực cậu phập phồng dữ dội, giọng đầy kiềm chế:

"Hôm nay em không định cãi nhau với anh..."

Đăng Dương há miệng định nói gì đó, nhưng không thốt ra lời.

Lồng ngực anh như bị nhồi đầy bông, ngột ngạt, khó chịu. Đầu óc cũng đau nhói như có một chiếc kim đang châm vào.

Hai người im lặng hồi lâu, chỉ còn tiếng ve tháng sáu râm ran đến chói tai.

Chuồn chuồn bay thấp như báo hiệu trời sắp mưa.

Minh Hiếu nhắm chặt mắt, sau đó là người lên tiếng trước:
"Chia tay đi."

Vẻ mặt ung dung thường ngày của Đăng Dương cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Anh đứng sững tại chỗ: "Gì?

"Chúng ta không hợp nhau." Bàn tay giấu sau lưng của Minh Hiếu nắm chặt thành nắm đấm, giọng cậu vô cùng mệt mỏi: "Em không muốn tiếp tục cãi vã với anh."

Cậu không biết Đăng Dương đã trải qua chuyện gì, nhưng cậu biết anh cũng rất mệt mỏi.

Thay vì cứ mãi đề phòng lẫn nhau, chi bằng kết thúc mọi thứ.

"Minh Hiếu..." Đăng Dương gọi tên cậu

"Anh cún!" Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau.

Đám thành viên câu lạc bộ âm nhạc kéo nhau ra, nhìn thấy Minh Hiếu liền hớn hở vẫy tay.

"Anh cún, đi ăn mừng không?"

"Anh cún, đi thôi!"

Minh Hiếu không nhìn anh nữa, bước ngang qua anh đi về phía đám đông ồn ào phía sau.

Giữa những tiếng cười nói náo nhiệt, cậu rời đi cùng họ.

Đăng Dương đứng yên tại chỗ rất lâu.
Lâu đến mức hòa vào bóng tối, đến khi những giọt mưa li ti bắt đầu rơi từ bầu trời.

Điện thoại lại đổ chuông.

Lần này là trợ lý của bà Thư gọi.

"Dương, mẹ cậu nhập viện rồi, cậu có muốn về xem sao không?"

[...]













Ai kêu tmh đi diễn nhìu nhìu đc hăm😭😭. Ổng k đi diễn làm tui hỏng có conten đăng lên threads , off acc 4d phát tụt hẳn 8fl=))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip