Chương 4
Thanh Pháp mệt muốn chết luôn, may là ngày mai không có lớp nên có thể ngủ nướng. Ban đêm, cậu rúc ở trong chăn chơi điện thoại, mới vừa thêm số điện thoại của Trần Đăng Dương, lúc này đang đắm chìm trong vòng bạn bè của Trần Đăng Dương.
Vốn là chỉ lơ đãng mở ra, liếc mắt xem chút thôi, không ngờ lại không thoát ra được. Trong phòng ngủ tối thui, chỉ có màn hình điện thoại hắt ra ánh sáng, đầu ngón trỏ Thanh Pháp không ngừng trượt xuống.
"Woa..." Cậu mở ra một tấm hình, cũng kìm lòng không đặng khẽ buột miệng.
Nếu như không nhìn sai, trong bức ảnh là pháo đài gì đó ở miền nam nước Pháp, nhờ vườn hoa xinh đẹp mà nổi tiếng, Triệu Kiến Thu từng đến đó tham gia hội giao lưu nhà thiết kế. Thanh Pháp nhớ lại, thực sự không nhớ được tên cụ thể của pháo đài đó, mở ra tấm ảnh tiếp theo, đã từ miền nam nước Pháp chuyển đến Nam Mỹ.
Dấu chân Trần Đăng Dương trải rộng toàn cầu, Thanh Pháp xem lướt qua một lần, mà giống như đang đi du lịch thế giới trong ổ chăn vậy.
Ngoại trừ những hình ảnh du lịch, hình cuộc sống của Trần Đăng Dương cũng không ít, chơi thể thao, đánh đàn ghita, còn có một vài ảnh của Trần Bảo Ngôn. Thanh Pháp cảm thấy bất ngờ, cậu không nghĩ tới Trần Đăng Dương lại là một người thích chia sẻ về cuộc sống.
Dần dần xem đến nội dung năm ngoái, Thanh Pháp phát hiện ba khuôn mặt lặp lại nhiều lần, hẳn là bạn thân của Trần Đăng Dương. Trong đó có một tấm hình chụp đẹp nhất, bốn cậu con trai mặc đồ cưỡi ngựa, ở trên lưng ngựa đồng loạt nhìn ống kính cười.
Cậu không nhịn được hồi tưởng lúc Trần Đăng Dương bước xuống từ xe việt dã, đến tối nay lúc hắn quay người sau khi trả bài thi, dường như chưa bao giờ nở nụ cười thật sự. Trong tấm ảnh này, lộ ra mấy cái răng, đôi mắt thâm thúy hơi cong lên, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được hương vị thanh xuân nồng đượm.
Thanh Pháp tiếc nuối lắc đầu một cái, không biết người hàng xóm này tới khi nào mới có thể vui vẻ, nở nụ cười như thế lần nữa.
Tiếp tục xem xuống dưới, dị quốc phong tình hay là sinh hoạt hàng ngày, Thanh Pháp đối với mỗi một tấm hình đều cảm thấy rất hứng thú. Nhưng mà Trần Đăng Dương mỗi lần chỉ đăng một tấm, giống như chỉ để thể hiện mình đang đi đâu, làm cái gì, có chút keo kiệt.
Bỗng nhiên lật tới một chùm ảnh duy nhất, tổng cộng có bốn tấm.
Thanh Pháp mở ra, trong bức ảnh đầu tiên là hai người mặc trang phục đấu kiếm, nhìn khung cảnh có vẻ như đang thi đấu.
Bộ kiếm phục màu trắng tinh gọn gàng ôm lấy thân, phô bày đường nét thân thể người không sót cái nào, ánh mắt Thanh Pháp bị người bên phải hấp dẫn. Người kia hơi cao hơn một chút, vai rộng, chân thon dài, sở hữu vóc người này dù cho gương mặt có bình thường cũng chẳng sao.
Thưởng thức đủ tấm thứ nhất, cậu lướt qua tấm thứ hai, là hình ảnh mũi kiếm hiện bóng mờ, hai người chân hơi cong người công người thủ, lúc chụp tình hình trận chiến chắc phải vô cùng kịch liệt. Đến tấm thứ ba đã quyết định thắng bại, người có vóc dáng hơi cao cầm kiếm chĩa ngang, sau lưng có thể nhìn thấy khán giả đứng lên hoan hô.
Thanh Pháp trượt tới tấm cuối cùng, nhất thời ngưng thở một hơi.
Đây là tấm ảnh một người, Trần Đăng Dương mặc bộ kiếm phục màu trắng, một tay cầm kiếm, một tay cầm mũ bảo hộ đã gỡ xuống, cả người hiện ra phong thái người thắng cuộc vừa thả lỏng vừa kiên cường. Cậu ấy đang đi tới ống kính, nhìn lại, rất khác với tấm cưỡi ngựa, nụ cười lúc này của cậu ấy bình tĩnh mà thận trọng, là vẻ thỏa mãn sau một tình thế căng thẳng.
Thanh Pháp chậm rãi thở ra một hơi, thở dài nói: "Ngầu thiệt đó..."
Bất tri bất giác đã tới rạng sáng, Thanh Pháp dần dần xem hết toàn bộ ảnh trong vòng bạn bè của Trần Đăng Dương, trở mình vùi mặt trong gối, cảm thấy bản thân thật biến thái.
Cậu ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, Nguyễn Hiển Dương và Triệu Kiến Thu đều đi công tác, trong nhà vừa không có ai cũng không có cơm.
Thanh Pháp nướng một lát bánh mì cho no bụng, cũng rất ngoan, tự giác vùi ở trong phòng sách làm bài tập. Hai xấp đề hóa học đã làm xong, cậu chuyển đến ghế mát xa học thuộc bài, sau khi được thoải mái đấm bóp cũng học xong đoạn thứ nhất liền bắt đầu không ốm mà rên.
Nếu không phải tiếng còi gấp gáp bên ngoài truyền tới, Thanh Pháp thiếu chút nữa đã ngủ. Cậu đến sân thượng phóng tầm mắt ra, nhìn thấy một chiếc xe chở hàng nhỏ chạy đến cửa nhà họ Tiết, sau khi cửa lớn mở ra con berger nhân cơ hội ào ra ngoài.
Thanh Pháp vội vàng xuống lầu, ở trước cửa nhà mình ngăn cản con chó nghịch ngợm kia, nhìn xuống cuối hẻm nhưng không thấy chủ nhân của nó đâu.
Hết cách rồi, cậu đành phải dắt con berger trở về nhà nó, leo lên lầu hai nhìn thấy Trần Đăng Dương ngồi ở ghế salông trong phòng khách, Trần Bảo Ngôn nằm trên khay trà vẽ vời. Chó đã chạy ra ngoài rồi mà hai anh em nhà này vẫn yên tĩnh ngồi ở đây.
Trần Đăng Dương nghe tiếng nhìn ra, không nhiệt tình chào hỏi: "Ngồi tự nhiên."
Thanh Pháp nói: "Nếu như cậu không thích con chó này, hay là bán cho tui đi?"
Trần Đăng Dương rất phóng khoáng: "Cho cậu hai ngàn, dẫn em gái tôi đi luôn đi."
Trần Bảo Ngôn lập tức ngẩng mặt lên: "Em cũng không có ý kiến."
Nói Thanh Pháp không hề cáu kỉnh là thật, thậm chí còn muốn cười, cậu đi đến ngồi ở trước ghế sô pha, mặt đối mặt với đối phương một cao một thấp.
Xe chở hàng dừng dưới lầu, trong phòng ngủ có tiếng thi công, cậu hỏi: "Làm gì vậy?"
Trần Đăng Dương nói: "Trang trí."
Hành động nhanh thật, Thanh Pháp nảy sinh một chút cảm giác thành công, mong đợi diện mạo mới sau khi căn phòng được cải tạo. Hơi cúi đầu xuống, cậu thoáng nhìn valy bên chân, lại hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Roẹt, Trần Đăng Dương cắt băng dán, từ trong gói hàng lấy ra một cây đàn ghita màu đen. Thanh Pháp cảm thấy khá quen mắt, bật thốt lên: "Là cây đàn cậu đăng trên vòng bạn bè đó hả?"
Trần Đăng Dương giương mắt: "Cậu xem rồi?"
Thanh Pháp ngượng ngùng cười cười, thừa nhận: "Thật ra tối hôm qua tui có xem vòng bạn bè của cậu... Xem tới rạng sáng mới ngủ."
Trần Đăng Dương có hơi bất ngờ, nhẹ nhàng gảy dây đàn, nói: "Có mấy bức ảnh thôi mà, có gì hay đâu mà xem."
Giọng nói kia không có vẻ khoe khoang, ngược lại có chút xem thường, Thanh Pháp mới thật sự là người không thích đăng trong vòng bạn bè, liền nghi ngờ nói: "Nếu như cậu không thích thì tại sao lại đăng?"
"Em biết nè." Trần Bảo Ngôn cướp lời, "Anh hai đăng cho ông ngoại xem đó."
Tiết Mậu Sâm một mình sống ở bên ngoài, thích tự do, nhưng cũng nhớ cháu ngoại. Trần Đăng Dương không có hứng thú chụp gì cả, chẳng qua là vì để cho ông cụ thỏa nỗi nhớ cháu, lúc nào cũng có thể biết được tình trạng gần đây của bọn họ.
Thanh Pháp không nghĩ tới lại là nguyên nhân như vậy, không khỏi cảm động, nói: "Dung Thành cũng có rất nhiều cảnh đẹp, bây giờ cậu với ông Tiết sống cùng nhau, vậy cũng đăng ảnh chụp cho ba mẹ cậu xem."
Trần Đăng Dương rũ mắt: "Không cần."
Trong khoảnh khắc đó vẻ lạnh lùng muốn giấu cũng không giấu được, Thanh Pháp hơi run run, sau đó hiểu ý mà chuyển hướng. "Không chụp cũng không sao, tui cũng không thích chụp hình." Cậu hòa hoãn cho bản thân, "Nhưng mà đi chơi cũng tốt, dù sao đến cũng đã đến rồi đúng không."
Trần Đăng Dương cúi đầu gảy dây đàn, không hề bị lay động.
Thanh Pháp chạm thử đầu gối Trần Đăng Dương, dụ dỗ nói: "Đừng có xụ mặt nữa, đánh một bài cho tui nghe đi."
Trần Đăng Dương lại lầm tưởng Thanh Pháp đang làm nũng, đàn thì đàn. Hắn chỉnh dây xong, nắm miếng gảy đàn, đàn xong một đoạn ngắn chú ý tới cảm xúc trong mắt Thanh Pháp.
Hắn hỏi: "Cậu thích vậy sao?"
Thanh Pháp thèm khát mà gật gật đầu, tế bào nghệ thuật của nhà cậu toàn bộ đều đặt ở mỹ thuật, phương diện âm nhạc thì trời sinh đã kém cỏi, cậu từ nhỏ đã ước ao được chơi nhạc cụ giỏi.
Cậu động lòng nói: "Đàn ghita có khó học không?"
Trần Đăng Dương nói: "Nếu như thông minh thì trên thế giới này không có gì khó học."
Thanh Pháp nói quanh co: "Từ nhỏ đã có rất nhiều người khen tui thông minh..."
Đây là quanh co muốn thử một lần, Trần Đăng Dương tự nhận mình không phải là người có lòng dạ sắt đá, chó đòi xương em gái đòi đồ ăn vặt, về cơ bản hắn đều sẽ thỏa mãn. Thanh Pháp trước mắt ngóng trông muốn học đàn ghita, hắn nghiêng nghiêng đầu: "Ngồi lại đây, thử xem."
Thanh Pháp hơi giật mình, cậu và Trần Đăng Dương không hề thân một chút nào, hiểu biết về đối phương chỉ dừng lại ở họ tên và giới tính, đến cả dân tộc còn chưa chắc chắn nữa. Huống hồ Trần Đăng Dương bị cậu rầy mới bằng lòng trả lời tin nhắn, không nghĩ tới sẽ chủ động dạy cậu đánh đàn ghita.
Cậu ngồi bên cạnh Trần Đăng Dương, cái này cần phải ngồi sát, tay đụng vào dây đàn cũng chen chúc. Cậu gảy mấy lần không hề có nhịp điệu, sau đó bị Trần Đăng Dương nằm đầu ngón tay, dẫn dắt như tượng gỗ.
Đàn đứt quãng được nửa bài, Trần Đăng Dương xem như đã hiểu tại sao giáo viên dạy âm nhạc lại thu học phí đắt như vậy, hắn mệt đến ngất ngư, xoay mặt hỏi: "Thỏa lòng chưa?"
Thanh Pháp trả lời: "Ừm, thỏa lòng rồi."
Cậu nói lặp từ ngữ, chứng tỏ mình rất chân thành, trả lời xong vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương, xuyên thấu qua đôi mắt kia, trong đầu cậu lại chợt lóe về những bức ảnh xem tối hôm qua.
Cậu nói: "Tui còn muốn học cưỡi ngựa."
Trần Đăng Dương có chút không nói nổi: "Tìm ba cậu đi."
Thanh Pháp nói: "Tui còn muốn học đấu kiếm."
Người này sao lại được voi đòi tiên như vậy chứ, Trần Đăng Dương yên lặng liếc mắt nhìn con berger dưới chân, trong lòng nói "Là mày dẫn tới đó". Nhưng lịch sự và phong độ vẫn phải có, hắn nói qua loa một câu: "Thưa anh, anh còn muốn làm gì nữa, đừng khách khí."
Thanh Pháp dừng một chút: "Tui còn muốn nhìn thấy cậu cười."
Trần Đăng Dương sững sờ, thoáng chốc không biết nên biểu cảm như thế nào, xoay đầu sang bên khác làm bộ không nghe thấy. Thanh Pháp nhìn ra Trần Đăng Dương lúng túng, sợ mình không có chừng mực mạo phạm đối phương, vì vậy lặng lẽ dịch sang đầu kia ghế sôpha.
Cậu nói sang chuyện khác: "... Thật ra cái tui muốn nhìn nhất là em gái đang vẽ cái gì."
Thanh Pháp nhào tới trước khay trà xem Trần Bảo Ngôn vẽ vời, rất lâu không ngẩng đầu, vốn là vì hóa giải lúng túng nên mới lợi dụng trẻ con, mà trong lúc bối rối đã thành cùng nhau vẽ.
Hơn 100 cây bút màu, Trần Bảo Ngôn ghét nhất màu đen, Thanh Pháp liền dùng màu đen vẽ nguệch ngoạc. Tay của cậu cực kỳ thành thạo, mấy phút liền hoàn thành xong một bức, sau đó theo thói quen viết tên của mình ở cuối trang giấy.
Trần Bảo Ngôn hỏi: "Anh ơi, từ khi nào thì anh bắt đầu học vẽ?"
Thanh Pháp đáp: "Ba tuổi."
Trần Bảo Ngôn tiếc nuối nói: "Vậy em không còn kịp nữa rồi."
Thanh Pháp cổ vũ em gái, nhớ tới bài học vẫn chưa thuộc, vì vậy đứng dậy nói đi là đi.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Trần Đăng Dương phát hiện bức tranh của Thanh Pháp vẽ xong không lấy, nhặt lên vừa nhìn, cậu vẽ một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng. Tay trái đường nét nổi lên, sắc bén, tay phải thì lại nhu hòa, tự nhiên, mà dưới bàn tay có sáu đường cực nhỏ xuyên qua, là sáu dây đàn ghita.
Trần Đăng Dương cầm bức tranh đi tới trên ban công, cúi đầu nhìn thấy Thanh Pháp đi ra ngoài, hắn lấy điện thoại ra ấn số, Thanh Pháp dừng bước quay đầu lại nhìn, sau đó nhấn nghe máy.
"Cậu chưa cầm tranh về này."
Thanh Pháp nói: "Tặng cho cậu đó."
Trần Đăng Dương hỏi: "Tại sao hai cái tay không giống nhau?"
Thanh Pháp xoay người trở lại, cho đối phương nhìn bóng lưng, vừa đi vừa nói: "Tay trái là hiện tại, tay phải là sau này. Trước mắt cậu không mấy vui vẻ, hi vọng sau này cậu sẽ ngày càng vui vẻ."
Trần Đăng Dương giống như bị chọt trúng tim đen: "Có ý gì?"
"Tui không biết tại sao cậu đến Dung Thành, nhưng hi vọng cậu có thể thích nơi này." Thanh Pháp nói rất dịu dàng, "Hiện tại, tay cậu cầm dây dắt chó, gảy đàn ghita, có thể trong tương lai không xa, cậu có thể ở nơi này quàng vai bạn bè, thậm chí là nắm tay người mình thích."
Trần Đăng Dương suy nghĩ, lẳng lặng nhìn gáy Thanh Pháp. Hắn không phải không thừa nhận, người làm nghệ thuật quả thật khá lãng mạn, không thừa nhận cũng không được, lúc này hắn cảm thấy Dung Thành rất đẹp.
Qua một lúc, hắn mở miệng nói: "Cậu hàng xóm, quay đầu lại đi."
Thanh Pháp lần thứ hai dừng lại, quay đầu nhìn về phía ban công, nhìn thấy trên mặt Trần Đăng Dương nở nụ cười, mặc dù không có nhe răng, thế nhưng nó xuất phát từ trái tim chân thành.
Cậu cũng cười rộ lên, cúi xuống đút tay sờ túi quần.
Sao lại xẹp như vậy? "Hàng xóm, đừng cười nữa." Thanh Pháp nói, "... Tui không mang chìa khóa."
Lần này Trần Đăng Dương cười đến nhe răng, nói chuyện cũng dễ nghe hơn: "Vậy cậu tới đây, tiếp đạn này."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip