Chương 4
Trang trí khoảng một tuần, phòng của Trần Đăng Dương rực rỡ hẳn lên, đến sắc thái cũng thay đổi. Bản thân Trần Đăng Dương cũng từ từ thích ứng với nơi này, không tiếp tục soi mói thức ăn chị Hồ nấu nữa, cũng quan tâm đến chó hơn, cả ngày dắt chó đi dạo.
Tắm xong vào nhà, Trần Đăng Dương thấy Trần Bảo Ngôn chạy vào chơi đùa, đang nhét búp bê Barbie vào xe thể thao mô hình của hắn, nói: "Cho em ba giây, cất lại chỗ cũ."
Trần Bảo Ngôn coi như cũng nghe lời, cất chiếc xe lại, liền đến trước máy vi tính chơi game. Trần Đăng Dương ngồi ở cuối giường lau tóc, để trần thân trên, một chân đè lên váy búp bê. Chợt ngẩng đầu, hắn nhìn thấy bức tranh treo trên tường, một đôi bàn tay, là bức Thanh Pháp tặng cho hắn.
Thiết kế gian phòng này, bức vẽ nguệch ngoạc này, còn có mấy chậu hoa tươi trong vườn, sau khi đếm xong phát hiện đều là của Thanh Pháp cho. Về tình về lý, Trần Đăng Dương hẳn là nên cảm ơn đối phương, huống hồ hắn cũng không thích nợ ân tình.
Chỉ có điều nên cám ơn thế nào đây? Miệng lưỡi thì thôi đi, đầu hỏng não bã cũng không có thành ý gì, hơn nữa Thanh Pháp trợ giúp đều là những thứ thấy được sờ được, đều là đồ vật chân thực.
Vậy chắc phải thực tế một chút, ít nhất cũng phải tặng lại một món quà.
Nói thật, Trần Đăng Dương hầu như chưa từng tặng quà cho ai, tuy rằng có nhiều bạn thân, bạn học, nhưng mà nhu cầu mỗi người mỗi khác. Bạn bè với nhau chỉ cần nói cám ơn hoặc là xin lỗi, hoặc là nói rõ, hoặc là chơi game nhường một ván, tất cả đều được giải quyết.
Hắn suy nghĩ, Thanh Pháp học vẽ, hay là tặng dụng cụ vẽ tranh? Rất nhanh liền bác bỏ suy nghĩ này, thứ nhất hắn không biết chọn cái nào tốt, thứ hai Thanh Pháp chẳng hề thiếu cái này.
Bàn phím bị gõ lạch cạch, Trần Bảo Ngôn quay đầu lại cầu viện: "Anh ơi, em chết rồi."
Trần Đăng Dương tìm một cái một cái áo thun tròng lên, đến trước bàn xách Trần Bảo Ngôn lên, ngồi xuống đặt cô bé ngồi trong lòng mình bắt đầu ván mới. Hắn nhìn chằm chằm màn hình, khi đã tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, hỏi: "Anh định tặng quà cho Thanh Pháp, tặng cái gì thì được?"
Trần Bảo Ngôn không trả lời mà hỏi lại: "Tiện thể tặng cho em luôn được không?"
Ngón tay thon dài di chuyển trên bàn phím, Trần Đăng Dương nói: "Anh tặng em vé máy bay, em về nhà đi." Nhắc tới về nhà, hắn nhớ tới bộ dạng của đứa nhỏ này vào buổi chiều đầu tiên đến đây, có chút bồn chồn, "Mấy ngày nay sao em không đòi về nhà?"
Trần Bảo Ngôn nói: "Em nghĩ thông suốt rồi."
Ở chỗ này không bị quản giáo nhiều, Tiết Mậu Sâm ngày nào cũng dẫn cô bé ra ngoài chơi, lại có thú cưng. Hơn nữa Trần Bảo Ngôn phát hiện Trần Đăng Dương gần đây cũng không lạnh lùng nữa, không chừng ngày mai tâm tình tốt lên, còn có thể đồng ý cho nhỏ làm hư xe mô hình.
Trần Đăng Dương trong lòng nói em mơ đẹp nhỉ, chờ trò chơi bước vào cửa ải tiếp theo, nhận được một gói quà, nhớ tới chuyện quà vẫn chưa nhận được câu trả lời. Hắn tự nhiên cảm thán một câu: "Tặng cái gì thì được đây ta."
Trần Bảo Ngôn nói: "Đàn ghita, em thấy anh Tiểu Kiều thích lắm á."
"Thôi đi." Trần Đăng Dương trong lòng vẫn còn sợ hãi, Thanh Pháp là một người thật sự không có năng khiếu chơi nhạc cụ, hồi chiều dạy đánh đàn ghita, ban đêm ngủ hắn còn hơi ù tai.
Trần Bảo Ngôn không nghĩ ra được, nhỏ thấy thắng được mấy trận, liền nóng lòng muốn thử tự chơi. Trần Đăng Dương trở về bên giường nằm úp sấp, áp má trên gối tiếp tục suy nghĩ. Tặng quà, phải là đồ mà đối phương thích chứ nhỉ? Thanh Pháp ngoại trừ vẽ vời, còn thích gì nữa ta?
"Anh ơi, em lại chết rồi!" Trần Bảo Ngôn thêm phiền phức.
Trần Đăng Dương đến phòng khách trốn cho yên tĩnh, điện thoại "ting" một tiếng một tin nhắn gửi tới, là bạn thân của hắn, Liên Dịch Minh gửi. Trên bức ảnh là một đôi giày bata, là kiểu dáng nhẹ nhàng đơn giản, vẫn chưa chính thức tung ra thị trường.
Trần Đăng Dương lười trả lời, giày dép mũ áo có cái gì mà gửi, muốn hỏi ý kiến à? Lớn già đầu mà còn như chị em bạn dì. Nhưng nghĩ lại, đều là nam sinh, Thanh Pháp hẳn là cũng thích giày bata nhỉ?
Dứt khoát tặng đôi giày này luôn, đỡ phải xoắn xuýt nữa.
Nhưng Trần Đăng Dương không biết Thanh Pháp mang giày số bao nhiêu, hắn soạn tin nhắn "Cậu mang giày số mấy", trước khi gửi đi liền xóa, hỏi như vậy thì lộ liễu quá. "Có ở đó không? Gửi tấm hình xem chân cái coi." Hỏi như vậy hình như biến thái quá.
Cuối cùng, Trần Đăng Dương hỏi: "Cậu cao bao nhiêu?"
Thanh Pháp đang xem phim, sau khi nhận được tin nhắn thì rút tay ra khỏi túi khoai tây lát, cầm điện thoại lên nhìn có chút không hiểu, tin nhắn đầu tiên Trần Đăng Dương chủ động gửi cho cậu, lại là hỏi chiều cao của cậu ư?
Cậu không cao lắm, 173, nghe nói người 158 đều tự xưng 160, người 178 đều tự xưng 180, vì thế cậu trả lời là 175. Trả lời xong có hơi chột dạ, liền thêm một câu: "Sao thế?"
Trần Đăng Dương: "Không sao."
Thanh Pháp càng tò mò hơn: "Làm gì vậy?"
Trần Đăng Dương: "Không làm gì."
Trả lời xong tin này, Trần Đăng Dương liên hệ Liên Dịch Minh, sau khi đến Dung Thành vẫn là lần đầu tiên trò chuyện với cậu ta, vừa nối máy, đến cả mấy câu làm nóng không khí cũng không thèm nói, mở miệng liền bảo người ta mua giày.
Số giày không đúng, Liên Dịch Minh hỏi: "Mua cho ai vậy?"
Trần Đăng Dương nói: "Một người bạn."
"Bạn?" Liên Dịch Minh nháo nhào, "Mẹ mày mỗi ngày tao đều chờ tin mày nhảy xuống biển, nghĩ đến mày sẽ lấy cái chết để đòi về nhà sớm, vậy mà mày đã kết bạn rồi ư?"
Trần Đăng Dương vui vẻ nói: "Ở đây rất tốt, em gái tao cũng vui đến nỗi quên cả trời đất."
Bên này nấu cháo điện thoại, Thanh Pháp ở bên kia vẫn đầu óc mơ hồ. Thỉnh thoảng cậu lấy điện thoại ra nhìn thử, không đợi được Trần Đăng Dương trả lời, lại nhận được điện thoại của bạn thân Bùi Tri.
Bạn thân của cậu, Bùi Tri, nghỉ hè đến Nhật Bản du học, ngày mốt về nước. Thanh Pháp lên mạng tra thử, triển lãm mỹ thuật gần đây cũng kết thúc vào ngày mốt, bọn họ vừa khéo có thể đi cùng nhau.
Chắc là có liên quan đến bối cảnh gia đình, Thanh Pháp từ nhỏ đến lớn nơi thường đi nhất là bảo tàng nghệ thuật, đi mãi không thấy chán. Hai ngày sau, mặt trời lên cao cậu liền ra ngoài, ở cửa tình cờ gặp Trần Đăng Dương dắt chó đi dạo.
Hôm nay dự báo nhiệt độ cao, Thanh Pháp nhắc nhở: "Cẩn thận say nắng nha."
Trần Đăng Dương nói: "Vậy mà cậu còn ra ngoài?"
"Tui đi xem triển lãm mỹ thuật." Thanh Pháp đội mũ bóng chày, "Không xem sẽ lỡ mất, coi như hiến thân vì nghệ thuật vậy."
Trần Đăng Dương vờ như vô ý, hỏi: "Mấy giờ hiến xong?"
Thanh Pháp suy nghĩ một chút: "Chắc là buổi trưa, bái bai!"
Trần Đăng Dương cầm dây dắt chó đứng ở dưới bóng cây ngây người, chờ thân ảnh Thanh Pháp biến mất ở ngã ba, hắn mới chầm chậm tản bộ. Đến ngã ba đợi mấy phút, ký nhận chuyển phát nhanh, mang theo đôi giày kia về nhà.
Quả thật rất nóng, đi có chút xíu đã toát mồ hôi đầy người.
Thanh Pháp đến bảo tàng nghệ thuật thì xuống xe, người tụ tập ở bên ngoài bảo tàng không nhiều, dù sao kẻ ngốc nguyện hiến thân vì nghệ thuật tương đối ít. Cậu đứng ở nơi dễ thấy chờ bạn, không khí nóng hôi hổi, ánh nắng chiếu da cậu ửng đỏ. Mãi đến khi mồ hôi đầm đìa, ủ rũ ỉu xìu, Bùi Tri rốt cuộc cũng xuất hiện ở bên đường.
Đến muộn nửa giờ, cổ họng Thanh Pháp bốc khói, gọi: "Chạy nhanh lên cho em!"
Bùi Tri thở hồng hộc đuổi đến: "Xin lỗi xin lỗi... Gặp phải tai nạn... Cả con đường đều bị chặn... nửa đường anh phải bắt tàu điện ngầm tới..."
Hai người giống như mới ngồi phòng xông hơi ra, mặt đỏ tía tai, sau khi soát vé đi vào bị hơi lạnh kích thích lỗ chân lông co lại. Thanh Pháp hít hít cái mũi, hỏi: "Ở Nhật Bản chơi vui không?"
Bùi Tri nói: "Ngày nào cũng đi học, không phải năm ngoái em trải nghiệm rồi sao?" Hai người bọn họ phương hướng không giống nhau, Bùi Tri thích thiết kế thời trang, Thanh Pháp thích thiết kế trang sức, cũng coi như tình đầu ý hợp.
Thanh Pháp hỏi: "Đến bảo tàng nghệ thuật Mitaka chưa?"
"Đến rồi, anh có đăng blog, chắc em chưa thấy."
Thanh Pháp quả thật chưa thấy, đó là một cái blog nhỏ của nước ngoài, có rất nhiều người thiết kế đăng ký gửi bài viết, mới đầu cậu có đăng vài bức ảnh, lâu dần thì lười.
Lúc này cậu nhớ tới cái khác: "Có mang quà về cho em không?"
Bùi Tri lấy từ trong cặp ra một cái túi, không quá nặng, hộp quà đóng gói rất tinh xảo, là một bộ áo choàng tắm kiểu Nhật. Thanh Pháp cực kỳ thích, sau khi nhận lấy thì kề vai sát cánh với Bùi Tri, quyết định buổi trưa mời khách.
Bảo tàng mỹ thuật rất lớn, bọn họ đi dạo đến buổi trưa mới rời khỏi, tìm một nhà hàng gần đó ăn cơm, lúc chờ món ăn, Bùi Tri xem tạp chí trong nhà hàng còn Thanh Pháp thì mở quà.
Điện thoại sáng lên, Thanh Pháp nhìn thử, là Trần Đăng Dương gửi: "Vẫn chưa về sao?"
Cậu trả lời: "Chưa, ăn cơm xong mới về."
Thanh Pháp có hơi nghi ngờ, sáng sớm tình cờ gặp Trần Đăng Dương đã hỏi cậu khi nào về nhà, bây giờ lại hỏi, chẳng lẽ có chuyện gì nhờ cậu giúp sao? Mà sau khi cậu trả lời thì bên kia không có động tĩnh gì nữa, cậu không nhịn được dò hỏi: "Tìm tui có việc gì sao?"
Trần Đăng Dương: "Không có."
Voãi, không có thì gửi tin nhắn làm gì, hôm đó thần thần bí bí hỏi chiều cao của cậu, hôm nay lại giở lại trò cũ. Thanh Pháp không khống chế được lòng hiếu kỳ, hỏi tới cùng: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Trần Đăng Dương không để ý đến cậu nữa, ngược lại là Bùi Tri chọt chọt cánh tay cậu, bảo cậu xem một trang tạp chí. Cậu nhìn sang, là một đôi giày bata thiết kế rất đẹp, vẫn còn chưa chính thức tung ra thị trường.
"Em thấy đẹp không?"
"Đẹp."
"Khi nào mới ra ta, muốn mua quá."
"Hơn sáu nghìn lận, thà mua dụng cụ vẽ còn hơn."
Hai người thảo luận vài câu như hai chị em gái, đồ ăn lên hoàn chỉnh, đặt tạp chí xuống bắt đầu ăn cơm. Thanh Pháp ngoài miệng thì lý trí lắm, nhưng ánh mắt lặng lẽ nhìn tạp chí, thậm chí kìm lòng không đặng quyết định tích góp một chút tiền tiêu vặt.
Theo như cậu tính thì tích góp cũng không đủ, nếu như Nguyễn Hiển Dương mua cho cậu một đôi thì tốt quá rồi.
Một phần ăn hai người, Thanh Pháp và Bùi Tri ăn chưa tới một phần ba, chắc là nóng quá nên không thấy ngon miệng. Sau giờ trưa cũng không còn sức đi dạo nữa, nhân lúc chưa quá say nắng thì dứt khoát chia tay ở ngã tư đường.
Thanh Pháp đón xe về nhà, lúc xuống xe ở ngã ba nhỏ đầu hẻm cậu hơi choáng váng đầu, cầm quà đi vào trong, từ xa đã trông thấy con berger ngồi xổm ngoài cửa nhà cậu.
Cậu nghi hoặc đi tới, dây dắt chó móc trên cửa nhà cậu, cậu gỡ xuống, berger lập tức chạy về, chạy vài bước dừng lại, ăn một miếng thịt trên đất.
Chú chó bị thịt khô dẫn dắt, Thanh Pháp bị chó dẫn dắt, từ cửa nhà cậu chạy đến cửa nhà họ Tiết. Cổng lớn khép hờ, cậu dắt chó đi vào, ở phòng khách lầu một tìm thấy chủ nhân con chó đang ngồi xem TV.
Thanh Pháp hỏi chàng trai thần thần bí bí kia: "Này là sao?"
Trần Đăng Dương nói: "Chờ cậu đấy." Hắn không biết Thanh Pháp mấy giờ về nhà, nên xích berger ở đó cho nó thông báo, vậy mà cũng dụ người tới đây được.
Thanh Pháp càng thêm hiếu kỳ, đặt mông ngồi bên cạnh, mang theo tóc mai thấm mồ hôi hột nhìn chằm chằm đối phương. Trần Đăng Dương không giấu giấu diếm diếm nữa, cúi đầu liếc mắt nhìn chân Thanh Pháp, trong lòng khá nắm chắc.
Hắn đưa túi trên bàn cho Thanh Pháp, nói thẳng: "Tặng cậu."
Thanh Pháp ngẩn ra: "Tặng tui hả? Tại sao?"
Trần Đăng Dương lời ít ý nhiều: "Cám ơn cậu đã giúp đỡ."
"À, bà con xa không bằng láng giềng gần mà..." Thanh Pháp không nghĩ tới Trần Đăng Dương khách khí như vậy, chờ cậu mở hộp ra vừa nhìn, càng không ngờ tới đó lại là đôi giày bata cậu mê mẩn trong tạp chí một tiếng trước.
Cậu nhìn giày, lại nhìn Trần Đăng Dương, nhìn Trần Đăng Dương xong, lại nhìn giày.
Trần Đăng Dương bị ánh mắt này làm cho choáng váng, hắn thực sự thiếu kinh nghiệm tặng quà, không khỏi hoài nghi món quá này có đủ tốt chưa. Mà dù như thế nào thì cũng đã mua rồi, hắn nói: "Mang tạm đi."
Thanh Pháp rối bời, mấy chậu hoa kia cậu lấy từ vườn hoa, thiết kế phòng cũng là do Tiết Mậu Sâm nhờ vả, một bức vẽ nguệch ngoạc càng không có giá trị gì. Nhưng đôi giày này tận hơn sáu nghìn, cậu nhỏ giọng nói: "Cái này đắt lắm."
(6000 ~ 22 triệu VNĐ)
Trần Đăng Dương thở ra một hơi, hắn có thể cảm nhận được Trang Phàm Tâm rất hài lòng với món quà này, vậy là không thất bại.
Thanh Pháp quả thật rất thích, cậu liếc mắt nhìn số giày, rất phù hợp, lập tức hiểu ra Trần Đăng Dương tại sao lại hỏi chiều cao của cậu. Cậu chợt ngượng ngùng: "Thật ra tui báo lố hai centimet."
"Tôi đoán ra được." Trần Đăng Dương nói, "Nhìn cậu cùng lắm chỉ 1m73."
"..." Thanh Pháp liếm liếm đôi môi khô khốc, trong lòng nói cậu ta thật biết nói chuyện. Cậu ôm quà rồi nói tạm biệt, đứng lên loáng một cái liền ngã ngồi về lại ghế sôpha.
Lúc này điện thoại nhận được tin nhắn của Bùi Tri —— "Hình như anh say nắng rồi."
Thanh Pháp nằm úp sấp ở trên ghế cười ngốc một tiếng: "Ha ha hôm nay thật sự nóng quá, bạn tui cũng say nắng luôn rồi."
Trần Đăng Dương nhìn gương mặt đỏ hồng kia, khóe miệng giật một cái: "Cười cái gì, tôi thấy cậu cũng vậy mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip